Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
Chương 52: Sự yên ả tạm thời

Rốt cục Khúc Phàm cũng chạy tới. Anh không biết mình nói Thước Nhạc chạy lên lầu trốn là đúng hay không, anh cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, nghe thấy tiếng súng trong điện thoại, tim anh co rút, sợ hãi vây quanh lấy anh. Tim chìm vào vực sâu.

Bật còi cảnh sát lái xe về nhà, không biết đã va vào mấy chiếc xe, anh biết Châu Văn bị thương, mà súng của anh lại bị thu, không có lực lượng đối kháng, anh phải xông lên, anh muốn cứu cậu, chẳng sợ là phải dùng tới tính mạng của mình, cũng phải bảo vệ cậu.

Mở cửa phòng ra thấy tay Châu Văn nâng súng, không thể suy nghĩ, không thể phán đoán, anh chỉ có thể che trước mặt người yêu mình.

Khúc Phàm không để ý tới mình bị thương thế nào, không có thời gian kiểm tra Thước Nhạc có bị thương không, thừa dịp Châu Văn ngạc nhiên, anh bổ nhào vào người hắn, cướp súng của hắn, ấn đầu hắn xuống sàn. Khúc Phàm ra tay rất tàn nhẫn, nghĩ tới việc thiếu chút nữa Thước Nhạc đã bị người này…, cơ thể anh không ngừng run rẩy, sự phẫn nộ trong lòng không thể phát ra.

Thước Nhạc đứng lên kéo anh “Khúc Phàm, dừng lại hắn ngất rồi.”

Trước mắt Khúc Phàm bỗng tối sầm ngã ngồi trên đất.

“Khúc Phàm…Khúc Phàm…anh sao vậy?” Thước Nhạc lảo đảo, ngồi vào bên cạnh anh. Nhìn sau lưng Khúc Phàm, chỗ vai trái, có một vết thương không ngừng chảy máu, vị trí đó cách tim rất gần.

Khúc Phàm mở to mắt cười “Không sao, không tính cái gì, em thì sao, đau không?” Nâng tay sờ mặt Thước Nhạc, trên mặt có ứ xanh. Thấy trên quần cậu toàn là vết máu, ở đó bị thương. “Em mau tìm thứ gì bịt miệng vết thương đi, ngừng máu lại.”

Thước Nhạc lắc đầu, “Em không sao, anh đừng cử động, em gọi xe cứu thương.”Nói xong liền đứng dậy gọi điện thoại.

Khúc Phàm vô lực kéo cậu, “Lúc đi trên đường anh đã kêu, xe cứu thương và xe cảnh sát đều tới.”

Thước Nhạc cẩn thận phù Khúc Phàm dựa vào tường, khập khễnh bước tới phòng vệ sinh cầm khăn mặt đặt ở miệng vết thương của anh, nhưng có lẽ là quá gần tim, máu chảy ra rất nhanh, chặn không được, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Khúc Phàm, nước mắt tràn đầy hai mắt.

Hô hấp của Khúc Phàm rất yếu, trước mắt dần dần biến đen, anh biết mình mất máu quá nhiều, dùng tay lau nước mắt của Thước Nhạc, “Đừng khóc, cơ thể anh rất mạnh khỏe. Tới bệnh viện xử lý một chút là tốt rồi.” Dần dần tay cũng không thể nâng lên.

Thước Nhạc ôm Khúc Phàm, “Cố gắng một lúc, Khúc Phàm, xe cứu thương sắp tới rồi.”

“Ha ha…ha ha…” Châu Văn bên cạnh đột nhiên tỉnh lại cười to điên cuồng, đầu của hắn cũng chảy rất nhiều máu, xương sườn bị Khúc Phàm đá đứt, hiện tại cũng bất động, hắn cười, cơ thể cũng rung rung đau, khuôn mặt càng dữ tợn.

Khúc Phàm nghiêng đầu, nhìn hắn “Châu Văn, vì sao ngươi lại giết Triệu Phỉ?”

Châu Văn ngừng cười, ho liên tục, máu không ngừng chảy ra từ miệng “Mày không biết sao? Triệu Phỉ tra ra tao nhận tiền của công ty Phi Dương, giúp bọn họ tránh sự kiểm tra của cảnh sát. Chủ công ty Phi Dương bị cảnh sát bắn chết liền không biết tao là tay trong, hôm đó tao chỉ muốn van cầu nó, nào ngờ Triệu Phỉ không chịu, còn nói đã tìm được chứng cớ, muốn tao đi tự thú. Khụ khụ…khụ…, không có cách nào tao chỉ có thể động thủ ép nó. Vốn nghe nói bệnh tự kỉ của Quả Quả đã tốt hơn, nghĩ tới xem thử tình hình, tao không muốn động thủ, ai bảo mày mẫn cảm như vậy. Ha ha…ha ha a…, giờ thì tốt lắm có mày chôn cùng cũng đáng, khụ khụ khụ…khụ khụ…” có lẽ là đánh nhau bị thương phổi, Châu Văn không ngừng ho ra máu. Nhắm mắt liền ngất đi.

Thước Nhạc căm tức nhìn hắn, hận không thể đâm cho hắn mấy đao.

Khúc Phàm nắm bàn tay run rẩy của Thước Nhạc, ánh mắt không chuyển mà nhìn cậu, tựa hồ muốn khắc sâu hình ảnh của cậu vào đầu.

Nghe tiếng xe cứu thương dưới lầu Khúc Phàm gắng gượng tinh thần lên, anh biết nếu lúc này ngủ thì vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại “Hô…Nhạc Nhạc, Quả Quả đâu?”

Thước Nhạc sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới Quả Quả còn ở trong không gian, đợi lát nữa cảnh sát tiến vào không thấy Quả Quả thì nguy rồi. Nhìn Khúc Phàm một cái. Thước Nhạc đem Quả Quả từ không gian ra. Đứa bé vừa từ trong không gian ra, Thước Nhạc liền ôm lên, không buông tay.

Khúc Phàm mở to hai mắt, cảm giác giống như Thước Nhạc đang làm ảo thuật vậy, biến Quả Quả ra. Chỉ tay vào Quả Quả.

Thước Nhạc thấy một vị cảnh sát sắp vào nhà, liền tiến lại gần Khúc Phàm “Chờ anh khỏe lại em sẽ nói bí mật này cho anh.”

Khúc Phàm mím môi cười, nhìn khuôn mặt lo lắng của Thước Nhạc, đây là bí mật lớn nhất của Thước Nhạc đi, đem theo ý nghĩ này Khúc Phàm lâm vào hôn mê.

Nhìn Khúc Phàm tiến vào phòng giải phẫu, Thước Nhạc cũng bị đưa vào phòng giải phẫu, bác sĩ xử lý vết thương cho cậu, vì viên đạn xuyên qua đùi, tình huống cũng không thực nghiêm trọng, nhiều chỗ mềm trên người cậu bị hư tổn, còn có trầy da khi lăn từ trên cầu thang xuống, bất quá cũng không phải quá nặng, xử lý vết thương xong cậu không về phòng bệnh nghỉ ngơi, mà ôm Quả Quả chờ ở ngoài.

Tình trạng của Khúc Phàm so ra khá nghiêm trọng, vì cản đạn cho Thước Nhạc, bị thương vai trái, vì gần trái tim nên giải phẫu khá khó, mất máu cũng quá nhiều. Khó xử lý. Làm phẫu thuật hơn hai tiếng đồng hồ.

Thước Nhạc mở to mắt, cảm thấy cơ thể đau nhức, bên tay trái hơi nặng, là Quả Quả đè cậu. Nhìn về phía bên phải, Khúc Phàm đang nằm ở đó. Cẩn thận đứng dậy, nhăn môi, sờ đỉnh đầu, e là bị sưng lên rồi.

Nhẹ nhàng tiến tới bên giường Khúc Phàm, Thước Nhạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, vươn tay vuốt nhẹ, độ ấm phía dưới khiến cậu an tâm, rốt cục không có chuyện gì rồi.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người tới nhìn thấy động tác của Thước Nhạc ngạc nhiên, “Thước Nhạc, cậu tỉnh rồi sao. Bác sĩ nói buổi chiều Khúc đội trưởng mới tỉnh, tôi mua bữa sáng, cậu ăn trước đi.” Người đến là đồng nghiệp trong đội Khúc Phàm, là Trương Vân, lúc tước cũng có đến nhà Thước Nhạc giúp trồng cây, cũng coi như có quen Thước Nhạc, lần này cục phái anh tới giúp chăm sóc Khúc Phàm. Vì vẫn luôn đi theo Khúc Phàm, anh cũng từng đoán quan hệ của hai người họ là gì, hôm nay anh cũng là người đầu tiên chạy vào nhà Khúc Phàm, thấy bộ dáng của hai người liền xác định.

Thấy ánh mắt mơ hồ của Trương Vân, Thước Nhạc cười, “Cảm ơn anh Trương. Làm phiền mọi người rồi.”

Trương Vân đặt thức ăn lên bàn nhỏ, “Làm sao, chúng tôi còn phải cảm ơn cậu, lúc ấy thực nguy hiểm, ai nghĩ Châu Văn lại tìm tới nhà Khúc đội trưởng, vợ hắn báo tin cho hắn, nếu không phải trước đó Khúc đội trưởng gọi điện cho cậu, cậu có thời gian chuẩn bị thì còn rắc rối hơn. Quả Quả cũng bị nguy hiểm.” Nói xong bi thương nhìn Quả Quả “Anh Triệu là người tốt, thế mà đã không còn, hơn nữa là bị bạn tốt sát hại, chúng tôi đều rất đau buồn. Nếu Quả Quả cũng bị hại, chúng tôi thật sự là không thể ăn nói với anh Triệu, anh ấy ở cửu tuyền cũng ngủ không yên.”

Thước Nhạc nghĩ tới tình hình nguy hiểm lúc đó vẫn còn sợ hãi. Nếu Khúc Phàm không gọi điện cho cậu, cậu chưa chuẩn bị gì thì đã bị kiềm chế, huống chi hắn còn có súng, “À đúng rồi, A Phúc nhà tôi thế nào?” Hôm qua chỉ lo lắng cho Khúc Phàm, trước khi đi bệnh viện gửi A Phúc cho một vị cảnh sát quen mặt, liền đi bệnh viện, giờ không biết thế nào.

Trương Vân cười “Không có việc gì, đã tìm bác sĩ thú ý kiểm tra rồi, chỉ hơi trầy da, đêm qua tiểu Vương đã đem đi.”

Thước Nhạc yên lòng, chờ chân tốt rồi, nhất định phải thưởng lớn cho A Phúc, anh chàng lần này lập công lớn.

Trương Vân hứng một thau nước về, “Cậu lau mặt đi. Cháo vẫn còn nóng đó.”

Thước Nhạc vỗ nhẹ Quả Quả, “Bảo bối, tỉnh tỉnh, dậy ăn chút nào.” Đứa bé này từ hôm qua cùng cậu đợi Khúc Phàm làm phẫu thuật xong mới ngủ.

Quả Quả nghe tiếng của Thước Nhạc dụi dụi mắt, tay nhỏ thói quen ôm cổ Thước Nhạc, “Ba ba…” đứa bé nhỏ giọng gọi.

Cơ thể Thước Nhạc cứng đờ, ôm lấy đứa bé. “Quả Quả, tỉnh tỉnh.” Quả Quả rốt cục tỉnh táo lại, trừng trừng nhìn cậu, kêu một tiếng “Ba ba.” Cậu chỉ cảm thấy cơ thể mình run lên không không chế được.

Trương Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn, dường như không thể tin được.

Khúc Phàm buổi chiều tỉnh lại, vết thương anh khép lại rất nhanh, ở bệnh viện một tuần liền đòi xuất viện, sau khi bác sĩ kiểm tra đồng ý, hai người về tứ hợp viện tĩnh dưỡng, vết thương trên người Thước Nhạc khép lại cũng rất tốt, cậu xin nghỉ học hai tuần, ở nhà tĩnh dưỡng, quan trọng hơn là muốn chăm sóc Khúc Phàm.

Hôm đó Khúc Phàm tỉnh lại Thước Nhạc vui vẻ nói cho anh Quả Quả gọi cậu là ba ba, Khúc Phàm vui vẻ mà lại có chút đau buồn, vì chứng tự kỉ Quả Quả trên cơ bản là không gọi Triệu ca là ba ba. Không ngờ đứa bé này lại có duyên với Thước Nhạc như vậy, ở một chỗ liền sinh tình cảm, chứng tự kỉ của cậu bé cũng đỡ hơn. Chỉ là đáng tiếc cho Triệu ca.

Lúc Khúc Phàm ở viện, lãnh đạo tới thăm, anh lại đưa ra nguyện vọng muốn nhận nuôi Quả Quả. Lúc này lãnh đạo trong cục rất coi trọng việc này, thoạt nhìn là đã đáp ứng, nhưng chỉ e là có chút phiền toái vì dù sao Khúc Phàm chưa đủ ba mươi tuổi, không đủ điều kiện thu nuôi, có điều bọn họ nghĩ có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Về nhà Thước Nhạc liền nghĩ ra nhiều cách để bổ cơ thể cho Khúc Phàm, gà mái hầm, súp lươn v..v…, Khúc Phàm ăn đến nỗi muốn béo ra. Thực vật trong không gian rất tốt cho cơ thể người, thời gian càng lâu hương vị càng ngon dinh dưỡng càng cao, giống như mấy lần hầm gà mái, đều là những con nuôi lâu nhất trong không gian, hương vị ngon nhất. Sau khi uống cơ thể nóng hầm hập giống như đầy năng lượng không thể tiêu đi.

Xuất viện cậu cũng không che dấu nữa, dứt khoát cho Khúc Phàm uống nước trong hồ, khiến vết thương của anh càng ngày càng khác, không vài ngày liền lành, mà anh lại khôi phục nhanh hơn, mấy ngày vết sẹo nhạt rất nhiều. Hôm nay ăn cơm chiều, dỗ Quả Quả đi ngủ, Thước Nhạc kéo Khúc Phàm vào không gian, Khúc Phàm vẫn không hỏi cậu, chính là muốn nghe cậu tự nói ra chuyện không gian.

“A…đây…là bí mật của em.” Thước Nhạc chậm rãi kể ra lai lịch của không gian, và những gì cậu làm, hiện tại bọn họ đang đứng trong biển trúc, từ đây có thể nhìn thấy ruộng lúa, vườn rau và chuồng gia cầm. Trong lòng kích động, đã sớm muốn nói bí mật này cho Khúc Phàm, luôn gạt anh lấy thức ăn từ không gian ra trong lòng cũng khó chịu, giờ đã nói cho anh, cũng thoải mái hơn, có cảm giác hạnh phúc được chia sẻ bí mật với người mình yêu.

Khúc Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn không gian, ruộng lúa vườn rau ở gần và rừng rậm núi cao xa xa, tất cả giống như mộng. Chỉ vườn rau “Trước kia em dùng rau dưa ở đó đổi với đồ ăn anh mua sao?”

Thước Nhạc cười tủm tỉm gật đầu, “Đúng vậy.” Đột nhiên phát hiện Khúc Phàm nói cái gì, mở to hai mắt “A? Anh biết em đổi đồ ăn.”

Khúc Phàm thực thích biểu cảm này của Thước Nhạc, ai bảo cậu mang tới kinh hỉ lớn thế này cho mình “Đúng, em không nghĩ là cái gì anh cũng không phát hiện đi. Chẳng qua em không muốn nói, anh cũng không hỏi, anh tin một ngày nào đó em sẽ nói nguyên nhân cho anh, chẳng qua không ngờ nguyên nhân này lại làm anh ngạc nhiên như vậy.”

Thước Nhạc nắm chặt tay Khúc Phàm “Anh phát hiện khi nào?” Nếu cậu biết thì đã sớm nói cho anh.

Khúc Phàm cười “Rất sớm, ban đầu là phát hiện số lượng không đúng, đồ ăn em làm luôn nhiều hơn chúng ta mua, còn có lá cải rõ ràng là bị dập, lúc dọn lên bàn lại phiến lá xanh biếc, rõ ràng hôm đó còn chưa chuẩn bị thì đã có sẵn gà vịt tươi sống, rất kỳ quái, cho nên gần đây anh cũng không đi mua đồ ăn nữa.”

Thước Nhạc ão nảo gõ đầu mình, “Nhiều sơ hở như vậy nha.” Suy nghĩ hành động của mình thực không bí mật.

Khúc Phàm cầm tay cậu “Đừng gõ, cũng không có gì, chỉ là cảm thấy có chút thần bí. Không phải giờ em đã nói cho anh biết sao? Được rồi giới thiệu không gian của em cho anh biết đi.”

Thước Nhạc phấn khích, dẫn anh đi dạo quanh không gian, vừa đi vừa nói, trong mắt lóe ánh sáng hạnh phúc.

Cuối cùng hai người tới biển trúc, bước vào trúc ốc, nhìn nơi Thước Nhạc dựng lên Khúc Phàm càng ngạc nhiên hơn.

Đột nhiên khó hiểu hỏi “Hôm đó không lẽ là em đưa Quả Quả vào đây, sao em lại không tiến vào. Như vậy không phải an toàn sao.”

Lắc đầu “Nếu em vào, ở ngoài sẽ xuất hiện một dây hoa sen, sao khi đóa hoa sen thứ hai nở, dây hoa sen lớn hơn, chỉ e là chiếm nửa thư phòng, cái đó dùng cách nào cũng không thể che dấu, nếu Châu Văn phá hủy thì nguy rồi. Cho nên không tới thời điểm cuối cùng em sẽ không vào, ngày đó lúc anh cứu em, em đã nghĩ vào. Chẳng qua lúc ấy có chút mơ hồ.”

Khúc Phàm nắm chặt tay Thước Nhạc “Vậy hoa sen và em là một thể có ảnh hưởng gì tới em không, lần bị bệnh sau tết là vì nó đúng không.”

Gật đầu “Đó là vì đóa hoa sen thứ hai nở, cải tạo cơ thể tạo ra.”

Nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần “Cải tạo cơ thể, anh cũng không phát hiện em rất mạnh, vẫn như cũ sao?”

Mặt Thước Nhạc hơi đỏ “Sau khi cải tạo, tố chất thân thể và thiên phú tốt hơn, tốc độ khí lực tăng cường, tính mềm dẻo cũng tăng, ngoài ra xương cốt gì đó cũng đổi mới. Anh xem cơ thể em khôi phục tính ra rất nhanh a.” Không nói tiếp, Thước Nhạc hơi ngượng ngùng.

Khúc Phàm bất đắc dĩ nhìn cậu “Thì phải nói, muốn mạnh hơn còn phải tự mình rèn luyện?” Điểm lên chóp mũi Thước Nhạc, “Đã nói với em nên học chút võ thuật hoặc là taewondo gì đó. Nếu không hôm đó cũng không bị nguy hiểm như thế.” Khúc Phàm vẫn còn sợ hãi chuyện hôm đó, thời gian này có đôi khi anh nằm trên giường suy nghĩ miên man, thậm chí nghĩ mình phải rời đi thì cậu sẽ an toàn. Chính là suy nghĩ này khi vừa nhìn thấy Thước Nhạc liền chậm chậm biến mất. Người này dù thế nào chính mình cũng không muốn buông ra.

Thước Nhạc ánh mắt lóe lóe, “Được rồi, anh giúp em tìm một lớp taewondo đi, em học.”

Thước Nhạc tiến gần bên tai cậu “Ừ, nhưng tính mềm dẻo của cơ thể em quả thật không tệ, nếu không em học yoga đi.”

Thước Nhạc bĩu môi, nhéo thắt lưng anh “Sao, thân thể khôi phục rồi đúng không?”

Khúc Phàm ôm Thước Nhạc “Uhm thử xem đi. Không gian này cũng thực thanh tịnh.”

Cuộc sống quay lại quỹ đạo, Thước Nhạc vội vàng bổ sung chương trình học, Khúc Phàm nhận Quả Quả, mỗi ngày chở đón cậu bé đi học, vì sự can thiệp của cục mà chuyện Khúc Phàm nhận nuôi Quả Quả rốt cục được chứng nhận, không qua vài ngày sẽ làm thủ tục xong, trong thời gian này Thước Nhạc thường xuyên dẫn cậu bé vào không gian chơi, có thể là bởi hoàn cảnh tự nhiên của không gian, hoặc là linh khí của không gian tốt cho trẻ nhỏ, dần dần cậu bé cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười bình thường, nói cũng nhiều hơn.

Hai người tìm thời gian trống mang theo cậu bé tới trước mộ Triệu ca Triệu tẩu, tuy cậu bé không nói gì, nhưng là cậu bé từ từ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc trên bia mộ, Quả Quả chui vào lòng Thước Nhạc khóc lớn. Trong lòng hai người yên lặng cam đoan với cha mẹ Quả Quả nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Quả Quả.

Từ nghĩa trang trở về Quả Quả đau buồn một đoạn thời gian, song có lẽ là khóc lớn một lần, chầm chậm đứa bé trở nên sáng sủa hơn, không có gì khác những đứa trẻ bình thường.

Sau khi thân thể Khúc Phàm bình phục, anh thu thập di vật của Triệu ca Triệu tẩu, nhà ở thành phòng phúc lợi cho đơn vị, có điều là cho thuê, còn lại hơn bốn mươi vạn, hai người bàn bạc, mang tất cả gửi tiết kiệm, chờ tương lai Quả Quả trưởng thành thì để cậu tự quyết định.

Thước Nhạc thu dọn tây ốc cho Quả Quả ở, lấy không ít ảnh chụp cha mẹ từ nhà cậu bé tới, trong đó có bức ảnh chụp cả gia đình Thước Nhạc đặt ở đầu tủ, thừa dịp Khúc Phàm có rảnh ba người đi chụp một bức gia đình cũng đặt gần đó, tuy nhận nuôi Quả Quả, nhưng cũng không muốn cậu bé quên bố mẹ ruột của mình. Tuy đứa bé có phòng riêng, nhưng buổi tối luôn muốn Thước Nhạc ru ngủ, ngày thường luôn dính lấy cậu. Vì thế bình dấm chua của Khúc Phàm bị đánh nghiêng (ở đây ý bảo sự ghen tị).

Nhà Khúc Phàm vì vụ đánh nhau, không ít đồ đạc bị hư, đều phải đổi mới, vừa lúc cũng đổi đồ trên lầu, chuẩn bị một gian trẻ em cho Quả Quả, bình thường Thước Nhạc đi học ở đó cũng tiện hơn, cuối tuần thì quay về tứ hợp viện, không gian ở đó thích hợp cho trẻ em vui đùa. Có thể là do Quả Quả chính thức ở cùng, khiến hai người có cảm giác đầy đủ về gia đình, trách nhiệm trên người cũng lớn hơn.

Tối thứ sáu Thước Nhạc đang ở nhà làm bánh ngọt, bỗng nhận được điện thoại của Phạm Thiến Thiến, nói chuyện họp lớp. Nghĩ tới đã hứa hẹn vài lần Thước Nhạc cũng không thể từ chối, hơn nữa cậu cũng muốn gặp lại bạn thời trung học, hẹn tối thứ bảy đi gặp.

Buổi tụ họp được đặt tại một khách sạn gần biển, lúc Thước Nhạc tới mọi người ở đến gần hết.

“A, Thước Nhạc…tìm ngươi thực là khó.” Cán sự thể dục thời trung học Trương Húc vỗ vai cậu chào nói.

“Đúng đó, ta còn tới trường ngươi hai lần, đến khoa của ngươi cũng không tìm được.” Tạ Minh thời trung học quan hệ với cậu cũng không tệ nói.

Thước Nhạc cười rất vui vẻ nói “Ta có nghe bạn học của ta nói, mấy hôm nay nghỉ học, đâu biết ngươi tới.” Thấy bạn học cũ, Thước Nhạc có cảm giác vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, mọi người thoạt nhìn có gì đó không giống.

“Thước Nhạc ngươi đã tới, mau đến đây, nhìn xem ai đây?” Phạm Thiến Thiến thấy Thước Nhạc liền kéo theo một người bạn gái tiến tới, cô gái đó mặc một bộ váy trắng, mang một đôi giày da màu đồng, tóc cột nhẹ phía sau, làn da cô rất trắng, cô có một đôi mắt xếch, mũi khá cao, là một cô gái rất xinh đẹp.

Thước Nhạc nhìn thấy rất quen mắt, nghĩ một chút “Trương Thiến?” Có chút không dám nhận quen, dù sao thời trung học tính cách Trương Thiến rất sáng sủa, hiện tại nhìn lại rất nữ tính.

“Thước Nhạc.” Trương Thiến xấu hổ nhìn cậu.

Thước Nhạc nhìn mắt cô cũng hơi xấu hổ. “A, cậu cũng tới.”

“Cậu có khỏe không?”

“Cũng được.” Thước Nhạc nghĩ không phải là họp lớp sao? Sao Trương Thiến cũng tới. Cô không thuộc lớp cậu.

Lúc ăn cơm Trương Thiến ngồi cạnh Thước Nhạc, Thước Nhạc nhìn con trai trong lớp thường liếc phía Trương Thiến, thậm chí ánh mắt nhìn cậu cũng rất mờ ám.

Tạ Minh thì ghé thẳng vào tai cậu “Ai, ta nói, Trương Thiến có phải vẫn nhớ thương ngươi không a. Ta thấy cũng rất được đó.” Nhìn Trương Thiến mãi gắp thức ăn cho cậu, nhìn xem bộ dáng ân cần, ai đều hiểu rõ.

Thước Nhạc lắc đầu “Đừng nói lung tung.” Cậu cũng không muốn trêu chọc người khác.

Tạ Minh cười xấu xa “Đừng giả bộ, ngươi xem ánh mắt cô ấy nhìn ngươi, người ta tương lai là ngôi sao, giờ không nắm chặt, về sau sẽ không có cơ hội.” Trước kia Trước Thiến là người tình trong mộng của nam sinh trong trường, lên đại học càng thêm xinh đẹp, đám con trai không ít là vì cô mới tới họp lớp.

Thước Nhạc không nói gì, Trương Húc ở đối diện lại giơ lên ly rượu “Thước Nhạc, họp lớp vài lần ngươi cũng không tới, hôm nay phải uống nhiều.” Nói xong nâng ly, thời trung học Trương Húc đã thích Trương Thiến, giờ thấy Trương Thiến đối xử với Thước Nhạc như vậy trong lòng cậu ta khó chịu.

Thước Nhạc thấy những người khác cũng ồn ào, biết tối nay không uống rượu không được, liền thống khoái bưng ly rượu lên uống. Mọi người nhìn bộ dạng thống khoái của cậu, vỗ tay khen ngợi. Đều đứng dậy mời rượu.

Nếu không có Khúc Phàm, như vậy Trương Thiến của bây giờ đúng là hình tượng lý tưởng về bạn gái trong lòng Thước Nhạc. Nhưng giờ trong lòng cậu không còn có thể đặt một người khác nữa.

Tửu lượng của Thước Nhạc bình thường, uống vài chén, liền cảm thấy say, mặt đỏ bừng, hai mắt híp lại lộ một tia sương mù, mọi người trên bàn rượu nhìn, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn kĩ bộ dáng của Thước Nhạc, đều hơi kinh diễm.

Thước Nhạc hơi choáng váng, uống có điểm nhiều, mọi người không ngừng nói chuyện thời trung học, Thước Nhạc cũng thả lỏng, nói không ít, khiến mọi người lại có thêm hiểu biết về cậu, chơi đùa rất vui vẻ, nếu Tạ Minh không cản bớt rượu cho cậu, chỉ sợ cậu đi cũng không nổi.

Điện thoại vang một lúc, Thước Nhạc mới nghe thấy “Alo.”

“Thế nào đã xong chưa?” Tiếng Khúc Phàm truyền từ trong điện thoại ra.

Thước Nhạc vui vẻ nở nụ cười “Chưa, sắp. Chờ một chút.” thanh âm trong này hơi lớn, nghe không rõ tiếng trong điện thoại.

Thước Nhạc đi ra phòng, dựa vào tường “Quả Quả ngủ rồi sao?”

“Uhm, chờ em rất lâu, chờ không nổi mới ngủ.”

“Bên này cũng sắp xong. Em về liền.” Quơ quơ đầu.

“Uống nhiều sao? Anh đi đón em.”

“Uhm, uống nhiều, anh đừng tới đây, em tự đón xe về, không thể để Quả Quả ở nhà một mình.”

“Không sao, anh thấy Lâm thúc Lâm thẩm còn chưa ngủ, để Lâm thẩm trông một lúc cũng được.”

“À” Thước Nhạc nghĩ một chút, đồng ý, chỉ sợ cậu lên taxi liền ngủ quên mất.

Mọi người chia tay ở cửa, ra ngoài bị gió lạnh thổi, thanh tỉnh hơn, không thấy Khúc Phàm, còn chưa tới, mọi người đều lục tục ra về. Trương Thiến lại vẫn ở lại bên cậu “Thước Nhạc, mình lái xe, để mình chở cậu về.”

Thước Nhạc híp mắt nhìn Trương Thiến, “Không cần, cậu cũng về đi, đợi một lát có người đón mình.”

Trương Thiến nhìn Thước Nhạc lại từ chối cô, trong lòng hơi đắng. Thời trung học, cô còn rất mê chơi, có một ngày mưa, cô không cẩn thận trật chân, gặp phải Thước Nhạc, cậu đưa cô tới bệnh viện, khi đó còn chưa có gì, song Trương Thiến chú ý tới Thước Nhạc nhiều hơn, bị nữ sinh cùng lớp thấy liền ồn ào. Trương Thiến rất thoải mái, cảm thấy Thước Nhạc cũng tốt, làm bạn trai không tệ. Lúc bắt đầu cô cũng không nghiêm túc, bất quá chú ý mới phát hiện cậu không giống những nam sinh khác. Một năm rồi một năm, Thước Nhạc giống hoa lan, lẳng lặng nở ra phong thái của mình. Tim nàng sa vào, không thể tự kiềm chế, sau khi tốt nghiệp một lần nghe Thiến Thiến nói Thước Nhạc thích kiểu con gái nữ tính, cô liền thay đổi không ít.

Cúi đầu, Trương Thiến cổ vũ cho mình, ngẩng đầu “Thước Nhạc, mình thích cậu.”

Thước Nhạc quơ quơ đầu hơi nặng nề, hơi ngây ngẩn nhìn Trương Thiến, một lúc mới hiểu Trương Thiến nói gì “A, Trương Thiến, mình có người yêu..”

Trương Thiến giật mình “Cậu đã có người yêu? Vì sao? Rõ ràng là mình thích cậu trước mà?” Càng nói càng nhỏ, cúi đầu nước mắt chảy xuống. Cô nghĩ tới lý do Thước Nhạc từ chối, lại không ngờ cậu đã có người yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương