Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
Chương 48: Sự quấn quýt của phụ thân

Sáng sớm hôm sau Khúc Phàm lái xe tới tứ hợp viện, vì tránh kẹt xe Thước phụ đề nghị ra sân bay sớm. Thế nên lúc mọi người tới sân bay còn hơn một tiếng để đăng ký.

Thước phụ ngồi ở quán cà phê sân bay, nói với vợ và con “Thời gian còn nhiều, hai người cứ đi dạo mua sắm đi. Khúc Phàm ở đây kể chuyện phá án của cậu ấy cho tôi nghe, tôi tò mò quá.”

Thước Nhạc vừa nghe thì biết phụ thân muốn nói chuyện với Khúc Phàm, liền lôi kéo mẫu thân rời đi, trước khi đi chớp mắt với Khúc Phàm, cũng không biết Khúc Phàm hiểu thành gì.

Nhìn sắc mặt của người yêu Khúc Phàm chỉ cười cười, sớm muộn gì đều phải đối mặt.

Thước phụ uống một ngụm cà phê, “Ta nghĩ cháu đã biết ta muốn nói gì với cháu, hẳn là tối qua Thước Nhạc đã gọi điện cho cháu. Là một người cha, ta không hy vọng con mình đi lên con đường này, là một người cha, ta lại hy vọng con của mình hạnh phúc vui vẻ. Đây là một vấn đề thực mâu thuẫn, nhưng sự thật bức bách ta phải đưa ra quyết định, tình cảm của ta nói cho ta biết, phải ngăn cản, lý trí lại khiến ta chọn cái khác.”

Khúc Phàm ngồi đối diện nghiêm túc nghe Thước phụ nói, ánh mắt không tránh né mà nhìn thẳng, đối với cha mẹ của Thước Nhạc, anh phi thường tôn kính, vô số lần anh nghĩ tới tình cảnh sau khi tình cảm bị phát hiện phải đối mặt với Thước phụ, trong lòng anh quyết định mặc kệ phải đối mặt tình cảnh gì, anh đều phải đối mặt trực tiếp, dùng thành ý khiến Thước phụ hiểu anh có thể đem lại hạnh phúc cho Thước Nhạc, anh nguyện đối mặt tất cả gió lốc. Đêm qua Thước Nhạc gọi điện cho anh khiến anh vừa cảm động vừa vui sướng, song anh cũng hiểu rất nhanh anh sẽ phải đối mặt với sự chất vấn của Thước phụ. Lại không ngờ hôm nay Thước phụ bình tĩnh như vậy.

Thước Chí Quốc dừng một chút, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Khúc Phàm, âm thầm gật đầu, “Ta không thích cháu. Dù là làm bạn của Nhạc Nhạc hay là người yêu của Nhạc Nhạc. Ta cũng không thích cháu.”

Thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt bình tĩnh của Khúc Phàm, ông nở nụ cười “Cháu là một người trẻ tuổi xuất sắc, cháu có chí tiến thủ, có tinh thần trách nhiệm, không có ham mê xấu, có lý tưởng tuổi trẻ. Nghe Nhạc Nhạc nói qua về gia đình của cháu, cũng là một gia đình không tệ, tình cảm giữa cha mẹ anh em không sai, tình trạng kinh tế cũng phi thường tốt. Dù là nhìn mặt nào cũng là người độc thân được chào đón thời nay.” Dừng một lúc, “Nhưng vì công việc của cháu, khiến ta không thể thích cháu. Công việc của cháu bắt buộc cháu luôn bị đặt trong nguy hiểm, mà sự nguy hiểm này có thể liên lụy đến Nhạc Nhạc. Cháu không thể cho nó sự an ổn. Thế hệ chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, nên chúng ta đều mong con mình sống bình an hạnh phúc cả đời.”

Khúc Phàm hiểu rõ gật đầu, công việc của anh sẽ mang nguy hiểm cho Thước Nhạc anh đã sớm biết, thậm chí từng rất sợ hãi, từng lùi bước, nhưng hiện tại anh không thể lại buông ra, có lẽ anh hơi ích kỉ, anh có thể lấy lý do Thước Nhạc sẽ không vì nguy hiểm mà rời xa mình để ngụy biện, nhưng sự thật là sự thật, hiện tại bị Thước phụ nói ra, đó là một chướng ngại không thể trốn tránh.

Thước phụ cười cười, “Đương nhiên ta không bắt cháu phải đổi công việc, người trẻ tuổi đều có lý tưởng, vì lý tưởng đó mà phấn đấu, có lẽ chính vì thế mới khiến Thước Nhạc động tâm. Ta chỉ muốn nhắc nhở cháu, khiến cháu tỉnh táo mà nhớ kĩ điều này, không nên đưa nó vào hoàn cảnh nguy hiểm, ở điểm này Nhạc Nhạc là cần sự bảo vệ của cháu.” Kỳ thật ông cũng chỉ nói vậy, nếu đã đồng ý, cũng không cần nhiều chuyện để mất mặt, nhưng nên nói vẫn phải nói. Người trẻ tuổi luôn bị tình yêu che đầu óc, hai đứa chỉ cần không quá công khai, Thước Nhạc cũng sẽ không có chuyện gì.

Khúc Phàm kiên định nói với Thước phụ “Chuyện này cháu sẽ chú ý, cháu sẽ dùng tính mạng của mình bảo vệ em ấy, thỉnh ngài yên tâm.” Lúc này Khúc Phàm không biết vào tương lai không xa, anh liền thực hiện những lời này.

Thước phụ sờ ly cà phê, “Uhm, Nhạc Nhạc ở kinh một mình, phải dựa vào sự giúp đỡ của cháu, tuy nó và bà ngoại nhận nhau, nhưng Nhạc Nhạc lại chưa từng sống cùng bà, không có tình cảm sâu đậm, có chuyện gì đều dựa vào chính mình, cháu lớn tuổi hơn nó, phải để ý nhiều hơn.”

Khúc Phàm cười “Chú yên tâm, khẳng định không để em ấy chịu uất ức gì.”

Thước phụ thấy hai mẹ con đi tới thở dài “Được rồi cứ thế đi, nếu có ngày ta phát hiện cháu làm chuyện gì có lỗi với Nhạc Nhạc, ta liền dẫn nó đi, ta mong sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay.”

Khúc Phàm cũng thấy Thước Nhạc, cầm tay mẫu thân đi tới, hình như hơi nóng mặt đỏ lên, nghĩ tới tình cảm của hai người đi đến ngày hôm nay, trong lòng liền phi thường mềm mại. Nếu buông tay, anh nhất định sẽ hối hận.

Máy bay cất cánh, trước khi đi Thước mẫu cầm tay Thước Nhạc dặn dò không ngừng, dường như nói mãi không hết, Thước phụ lại im lặng, nhìn hai người đứng bên nhau lại có cảm giác đang gả con gái đi. Trong lòng quấn quýt, nghĩ sau khi về hưu nhất định phải tới Bắc Kinh trông chừng hai đứa, nếu có việc gì không tốt ông cũng không thể mềm lòng, thời gian này coi như là thời gian khảo sát hai đứa đi.

Không để ý sự quấn quýt của phụ thân, có lẽ việc phụ thân không phản đối và sự quan tâm dành cho con, khiến hai người có niềm tin vào tương lai hơn, lúc này trong lòng hai người đều có một cảm giác, cảm giác người bên cạnh là người mà mình muốn cùng trải qua cả đời. Tuy trước kia luôn nghĩ nhất định phải kéo dài tình cảm này, nhưng thực tế lại như đang bơi ở biển rộng, không có đáy, không có cảm giác an toàn về tình cảm của họ.

Việc Thước phụ đồng ý khiến hai người yên lòng, kiên định xuống, bọn họ nhất định phải cùng nhau cố gắng nhận được sự chấp thuận của người nhà. Hiện tại bọn họ dường như đã thấy được tương lai tươi sáng của mình.

Lái xe về Bắc Kinh, trên đường đều không nói chuyện, khóe miệng lại lộ ý cười,miệng Khúc Phàm hừ hừ nhạc, thỉnh thoảng lại nhìn Thước Nhạc, cả người giống như uống thuốc kích thích vậy, Thước Nhạc thì hơi bĩu môi, có phần chịu không được ánh mắt của Khúc Phàm, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đỏ lên.

Xe vào nội thành, Thước Nhạc đột nhiên nhớ tới “Buổi chiều anh còn đi làm không?”

Gật đầu “Đi, anh xin nghỉ tới buổi trưa.” Nhìn đồng hồ, quay đầu nói một cách mờ ám “Chúng ta còn hơn hai tiếng đâu.”

Thước Nhạc mặt nóng như lửa, quay mặt về phía cửa sổ, nói thầm “Kẻ hư hỏng” song chính mình cũng có chút rục rịch. Nhìn về phía mây trắng ngoài cửa sổ nói nhỏ “Đến nhà anh đi.”

Khúc Phàm thấy bộ dạng của Thước Nhạc, đã muốn ôm cậu hung hăng mà hôn, đáng tiếc xung quanh toàn là người, chỉ có thể nhẫn nại, đột nhiên cảm thấy tốc độ xe sao thực chậm.

Hai người vào thang máy, vô cùng buồn bực là bên trong lại có người, áp lực tới cửa, Khúc Phàm có chút chịu không được mà lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở liền túm Thước Nhạc vào, phanh…một tiếng đóng cửa lại, Thước Nhạc bị nhốt trên cửa, thở dốc kịch liệt, “Nhẹ chút.” Thước Nhạc hơi nhíu mi rên rỉ nói nhỏ. Thân thể không ngừng chớp lên, ngay khoảng khắc kết hợp hai người đều không thể hô hấp.

Cảm giác người bên cạnh động đậy, Thước Nhạc mở to mắt thấy anh đã mặc xong quần áo, cậu không muốn động dù chỉ là một ngón tay, chỉ nhìn anh.

Khúc Phàm mặc quần vào, “Em nghỉ một lát đi, đợi lát nữa dậy thì ăn chút gì, tối nay anh về nấu cơm.” Tiến lại hôn môi cậu, rời nhanh đi, bằng không nhìn bộ dáng biếng nhác của cậu, anh lại muốn ăn tiếp.

Gật đầu, tiếng nói hơi khàn khàn “Lái xe chậm chút.”

Ngủ cả chiều, cơm trưa cũng bỏ, nghe dưới lầu có tiếng động, từ từ tỉnh dậy. Trời bên ngoài đã đen, trên người còn hơi nhức, mặc áo khoát tắm xuống lầu, thấy Khúc Phàm đeo tạp dề bận rộn tại phòng bếp, “Anh về khi nào?” Cậu ngủ say muốn chết.

Gắp há cảo từ nồi ra, hình như lúc nào anh nấu cơm thì nhất định là hấp há cảo đôi khi là bánh bao, không có cách nào anh chỉ biết cái này, “Hơn sáu giờ, thấy em ngủ ngon nên không gọi, tính đến lúc em tỉnh thì vừa đến ăn cơm.”

Uống một ngụm nước ấm, “Ngủ hơi nhiều, không muốn ăn uống lắm.”

Khúc Phàm tính toán, “Em đi tắm rửa một cái, cho tỉnh táo.”

Tắm xong, ngồi vào bàn, ăn một miếng, là nhân cần tây, hương vị thanh nhẹ, “Anh còn làm gì vậy, lại đây ăn, chút nữa liền lạnh.”

“Anh lấy ít dưa.” Vài động tác liền xong việc.

Khúc Phàm vừa ăn hai miếng há cảo, điện thoại vang lên “Alo…cái gì?…được…tôi lập tức đến.” Cúp máy “Có án anh phải đi, em ăn một mình, đợi tiêu đồ ăn thì đi ngủ, không cần đợi anh.” Nói xong liền lên lầu thay quần áo.

Thước Nhạc vào phòng bếp lấy cạp lồng, bỏ một đĩa há cảo vào, mãi tới bỏ vào không được mới thôi, thấy Khúc Phàm vội vàng từ trên lầu xuống, đưa qua “Cầm, có thời gian thì ăn.”

Nhận lấy cạp lồng, hôn cậu một cái, “Anh đi.”

Phanh… Khúc Phàm vội vàng đi, trong phòng yên tĩnh, ăn mấy miếng há cảo, cậu cũng không có hứng ăn tiếp. Vừa rồi nghe tiếng điện thoại, hẳn là vụ án lớn, trong lòng cũng lo lắng.

Xem TV tới mười hai giờ, Khúc Phàm chưa về, nghĩ hôm nay anh không về, Thước Nhạc liền nằm lên giường ngủ.

Không biết là mấy giờ, nghe dưới lầu có tiếng động, không bao lâu thì có một cơ thể hơi lạnh tiến lại gần, cánh tay ôm chặt lấy cậu, “Mấy giờ rồi, anh mới về sao?” Không trả lời, Khúc Phàm ôm chặt cậu, chặt tới nỗi cậu thấy hơi khó thở.

Một lúc lâu sau, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cánh tay hơi thả lỏng ra rồi lại ôm chặt, nửa ngày mới nghe Khúc Phàm nói “Triệu ca bị giết.” Lúc tối nhận được điện thoại, chỉ biết người của tổ mình có chuyện, đợi lúc tới mới biết, là Triệu Phỉ tổ anh, hai vợ chồng đều bị giết, Triệu Phỉ bị đâm hơn mười đao, Khúc Phàm không thể chịu nổi, không chỉ vì đồng nghiệp gặp chuyện, anh nghĩ tới nhiều hơn, buổi sáng Thước phụ vừa nói, buổi tối Triệu phỉ và vợ anh lại chết, nhìn người vợ của Triệu Phỉ, đột nhiên anh nghĩ đến Nhạc Nhạc, anh sợ có một ngày thấy Thước Nhạc ngã trong vũng máu, hình ảnh đó dù là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bận rộn mãi tới hơn ba giờ sáng, không qua đêm tại văn phòng như đồng nghiệp, lúc này anh chỉ muốn nhìn thấy Thước Nhạc, muốn ôm chặt cậu, như vậy anh mới thấy yên tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương