Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
-
Chương 4: Thước Nhạc đến tứ hợp viện
Ba giờ chiều xe lửa đến Bắc Kinh, nhà ga thủ đô quả thực rất lớn, dòng người tấp nập, nơi nơi là người, sau khi bốn người trao đổi số điện thoại liền rời đi, ba người kia đều có xe trường học đến đón, Thước Nhạc một mình đứng ở cửa ra tìm kiếm. Cậu rất nhanh thì thấy một tấm bảng viết tên mình, Thước Nhạc bước nhanh về phía đó, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng đó.
“Xin chào, xin hỏi ngài là Tần thúc thúc phải không? Cháu là Thước Nhạc.” Tần Chinh quay đầu thấy một nam hài hơi gầy cao khoảng một thước tám.
Hạ bảng xuống, cười vươn tay “Xin chào, ta là Tần Chinh. Người thật và trong ảnh quả là không giống nhau. Ha hả.”
Thước Nhạc bắt tay, “Tần thúc thúc khỏe, thật sự là phiền toái ngài, trời nóng thế này còn làm ngài đến nhà ga.”
Tần Chinh cười nói với Thước Nhạc “Đừng khách sáo với ta, ta cùng Dương lão gia là bạn cũ, ba mẹ ngươi nhiều năm qua cũng không chịu về xem một chuyến, không sợ ta đem thứ gì của Dương lão gia trộm bán a. Hiện tại ngươi đã đến ta cũng có thể bỏ xuống.” Tính cách của người này rất tốt, mới vừa gặp mặt liền nói giỡn, lại không làm bạn cảm thấy đường đột, tự nhiên mà thân quen.
Thước Nhạc cười nhẹ, “Cha mẹ cháu không có ý muốn quản những thứ này, nếu không phải trên di chúc ông ngoại viết rõ ràng, chỉ sợ cha mẹ cháu lúc đó đều cúng hết, vốn ở Bắc Kinh còn có ông ngoại để mẹ mong nhớ, từ khi ông qua đời, nàng liền không muốn quay lại.”
Tần Chinh thở dài “Đúng vậy, đây cũng là nơi thương tâm của mẹ cháu, được rồi không nói đến nó. Những ngày này ở đâu? Nếu không đến nhà ta đi, trong nhà còn chỗ trống.” Vừa nói chuyện vừa đi ra nơi để xe, Thước Nhạc không ngờ Tần thúc thúc cũng biết ân oán những năm đó, có lẽ là ông ngoại nói đến, Thước Nhạc không có hỏi tiếp, mặc kệ việc gì từng xảy ra, bây giờ mẫu thân hạnh phúc là tốt rồi.
“Chỗ của ông ngoại có thể ở không? Cháu nghĩ ở đó vẫn hơn.”
Tần Chinh khởi động xe “Chỗ của Dương lão tuy rằng vài năm không có người ở, nhưng vẫn có công ty dọn dẹp phụ trách quét tước. Ở lại vẫn là có thể. Bất quá còn phải mua ít đồ dùng trên giường.”
Thước Nhạc thở nhẹ, cậu thật sự không muốn ở khách sạn, càng không muốn quấy rầy nhà Tần Chinh.
Tần Chinh vừa lái xe vừa giới thiệu cho Thước Nhạc, “ Ông ngoại cháu ở tại ngõ nhỏ Lão Hòe, trước giờ cháu tới lần nào chưa?”
Thước Nhạc gật đầu, “Đã tới một lần lúc năm tuổi, bất quá chỉ ở trong viện vài ngày thì trở về. Khi ông ngoại qua đời, cháu bị một đợt bệnh nặng, không thể lại đây.” Thước Nhạc có chút tiếc nuối, ông ngoại qua đời được mười năm, bởi vì bệnh, không thể gặp mặt lần cuối, đã trở thành tiếc nuối cả đời của cậu. Tuy rằng mẫu thẫn không quay về Bắc Kinh, nhưng là ông ngoại thường xuyên đến nhà cậu ở, tình cảm của Thước Nhạc và ông ngoại tốt lắm.
Tần Chinh chuyển hướng đề tài, “Ông ngoại cháu lúc còn sống, thuê một người, gọi là Lâm Dũng, là binh xuất ngũ, thân thủ không tồi, chính là thời gian đánh giặc bị cắt yết hầu, tuy rằng còn sống, nhưng giọng nói có chút chướng ngại, căn bản là không thể nói chuyện. Người này không tệ, mấy năm nay vẫn nhờ vào anh ta trông chừng mà phòng ở mới không có chuyện gì, đồ vật trong phòng sớm đã có người dòm ngó. Mấy năm trước có không ít người nghĩ cách, đều bị Lâm Dũng xử lý, thành ra hai năm nay gió êm sóng lặng. Anh ta còn có người vợ từ nông thôn lên, rất tươm tất, nếu cháu không có ý kiến, để cho họ lưu lại đi. Có anh ta ở đó có thể an toàn chút.”
Thước Nhạc nghe nói qua về người này, lúc cha mẹ nói chuyện cậu nghe mẫu thân nói đến, ông ngoại rất biết nhìn người, lúc trước Lâm Dũng bởi vì không thể nói chuyện nên không ai thuê anh ta, bề ngoài nhìn qua cũng hung tợn, không ngờ nhân phẩm thật không tệ. “Cháu không có ý kiến, cháu còn muốn cảm ơn ông ấy, trải qua nhiều năm như vậy thực không dễ dàng.
Trong lúc nói chuyện thì xe chạy đến ngõ nhỏ Lão Hòe, không thể dừng xe ở ngõ nhỏ, Tần Chinh đậu xe ở bên ngoài, hai người đi hướng ngõ nhỏ. Đường đi lót gạch xanh, hai bên toàn là tứ hợp viện, hai người đi vào đầu đường có mấy lão nhân đang chơi cờ vua, giờ này đúng là lúc các lão nhân đi mua đồ ăn, tán gẫu nghỉ ngơi, có thể thấy vài lão nhân tay cầm giỏ rau đứng đó nói chuyện, có khi có người cưỡi xe đạp đi ngang qua chỗ bọn họ, Thước Nhạc như cảm giác được không khí Bắc Kinh.
Biển số nhà là hộ thứ bảy mươi hai, ở đoạn giữa ngõ nhỏ, khu này phi thường thanh tĩnh, bởi vì ở bên trong, trừ bỏ người đi ngang qua trên cơ bản không có ai đến, từ phía đông lại đây thấy một loạt tòa phòng, tứ hợp viện của Dương lão rất lớn, dài hơn sáu mươi thước, nam bắc dài không quá một trăm thước, tứ hợp viện gần sáu ngàn mét vuông ở Bắc Kinh cũng là hiếm thấy, huống chi là bảo tồn hoàn hảo như thế, có thể thấy ông ngoại của Thước Nhạc đã mất rất nhiều tâm huyết.
Đại môn (cửa chính) sơn hồng chiếm diện tích một gian (đơn vị đo chiều rộng, tương đương 3,33m), mái hiên gỗ có khắc hình chu tước cùng mây bay, hai bên cửa còn có hai sư tử đá nhỏ, nghe ông ngoại nói cửa này gọi là quảng lượng môn, tòa nhà này đầu tiên ở chính là nhất phẩm đại quan thời Thanh, xây phòng ở rất sang trọng. Sau này đời Thanh diệt vong, gia đình nhất phẩm đại quan cũng suy tàn. Tòa nhà được Dương lão gia mua lại.
Từ cửa viện nhìn đến, nhà cửa bảo tồn phi thường hoàn hảo, nước sơn cùng tranh phía trên dường như vừa vẽ lên không lâu, mọi nơi đều thực sạch sẽ, Tần Chinh cầm tay đồng gõ hai tiếng. Ngay sau đó nghe thấy bên trong có tiếng chó sủa, “Đây là hai con chó Lâm Dũng nuôi, loại đặc công.”
Một người đàn ông cao không đến một thước tám mở cửa ra, thấy Tần Chinh liền gật đầu sau đó ánh mắt nhìn về phía Thước Nhạc.
Thước Nhạc cảm giác ánh mắt đó đầy nguy hiểm, bình tĩnh như đại bàng, nhưng là thấy con mồi sẽ như sấm sét phóng đến.
“Tới, ta cho mọi người giới thiệu, đây là Thước Nhạc, cháu trai của Dương lão, đây là Lâm Dũng mà ta đã nói với cháu, cháu cứ gọi anh ta là Lâm thúc đi.”
“Chào Lâm thúc.” Lâm Dũng gật đầu, không nói gì, Thước Nhạc thấy ở cổ anh ta một vết sẹo xấu xí cắt ngang yết hầu, Thước Nhạc dời ánh mắt, trong lòng hơn một chút kính nể, vết thương như vậy, phải cần bao nhiêu nghị lực mới có thể sống sót.
Lâm Dũng dẫn hai người đi vào, đối diện cửa là một bức tường, mặt trên là một chữ phúc cực lớn, bốn phía còn có hoa văn tranh hoa điểu ngư trùng (tranh về thiên nhiên có hoa chim cá côn trùng…). Xoay người đi qua cửa ngăn, từ tòa phòng phía tây cửa ngăn đi ra một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, “Đây là Lâm thẩm, Lâm thẩm, đây là cháu trai Dương lão, Thước Nhạc.”
Lâm thẩm bề ngoài bình thường, nhưng nhìn ra chính là người nhanh nhẹn, nhìn thấy Thước Nhạc mỉm cười “Mới vừa xuống xe lửa, đói bụng không, ở chỗ ta đồ ăn đều chuẩn bị tốt rồi.” Xem ra tính cách cùng Lâm thúc hoàn toàn khác biệt.
Thước Nhạc gật đầu với Lâm thẩm cười nói, “Vậy cảm ơn Lâm thẩm, đợi lát nữa thu xếp ổn thỏa liền lại ăn.”
Lâm thẩm cười sảng khoái nói “Vậy đi, ta làm nóng cho cháu.” Xoay người vào phòng.
Trong cổng hai chú chó ngồi chổm hổm, đều là chó săn, cảnh giác nhìn Tần Chinh và Thước Nhạc, có điều chủ nhân tại đó, nên không có sủa to cũng không tiến lên.
Thước Nhạc thấy thích, cậu vẫn luôn thích động vật, huống chi là hai chú chó lớn như vậy.
Tiến vào cổng trong, là một tòa tứ hợp viện tiêu chuẩn, hai bên hành lang gấp khúc liên tiếp nhà giữa và hai tòa sương phòng, trong viện có chút trống, chính giữa ba gian nhà phía trước là hai cây hòe lớn, đã có chút tuổi, nhánh cây hơi héo rũ, lá cây cũng không xum xuê. Ở trước sân nhĩ phòng thuộc khu nhà giữa phía tây trồng một chùm gậy trúc trái lại xanh tươi um tùm tươi tốt, đi về hậu viện, trung gian là gian chính, phía trước có một tiểu viện, bên trong không có cây cối cũng có một tiểu đình, trong đình có một cái giếng, điều này làm cho Thước Nhạc không khỏi kinh hỉ (vừa vui vừa ngạc nhiên), phải biết là điều kiện địa lý của Bắc Kinh phạm vi giếng nước ngọt rất ít, không nghĩ tới nơi này lại có một cái, không biết chất lượng nước thế nào.
Hậu viện dài hơn tiền viện nam bắc một ít, có năm gian chính phòng, phía trước nhà chính cũng trồng hai cây hòe, hành lang gấp khúc vây quanh viện, từ khi ông ngoại qua đời liền trống rỗng, không người trồng thêm, Thước Nhạc nhớ rõ thời gian trước nơi này mọc đầy hoa cỏ, lúc đó cậu còn kể không ra tên hoa, chỉ nhớ rõ lúc hái hoa bị ong mật chích rất nặng.
Không quay lại tiến về phía trước, nơi đó là một loạt phòng đổ vỡ, không có cái gì xem. Thông qua nguyệt môn (loại cửa có hình tròn như trăng) ba người đi vào sân phía đông, nơi này chia làm trước sau hai đường, phía trước có tòa phòng đổ và chính sảnh, hai bên có hành lang liên tiếp, trong vườn có đình mát núi giả, ao hồ cây cối, chính là đã lâu không sửa sang, hoa cỏ trong vườn phần lớn héo chết. Đi đến hâu viện, thấy kiến trúc nơi này khéo léo tinh xảo, đa phần là cảnh sắc lâm viên Tô Châu.
Xem sơ qua tòa nhà, trong lòng Thước Nhạc có chút bất an, tòa nhà như vậy, ở thủ đô cũng là rất thưa thớt, tuy nói là nhà cũ của Dương gia, nhưng là hơn mười năm từ khi ông ngoại qua đời thế nhưng có thể bảo lưu đến thế này chính là kỳ tích, phải biết rằng kinh thành ngọa hổ tàng long, cậu không tin không ai dòm ngó tòa nhà này, khả là trên thực tế trừ bỏ một ít trộm vặt thật đúng là không ai động, càng kỳ quái chính là cha mẹ nhiều năm như thế không hỏi đến, cũng không xảy ra chuyện gì. Thước Nhạc thở dài, ký đến chi tắc an chi (nôm na là cái gì đến thì sẽ đến). Tĩnh xem này biến đi (im lặng chờ xem).
Thước Nhạc thấy cửa chính, cửa sổ, còn có màu vẽ thoạt nhìn như mới, tựa hồ mới vừa quét qua, hỏi qua mới biết được một năm trước phụ thân làm cho Tần Chinh tìm người tu sửa, phòng này dù sao đã mười năm không có người ở, sửa chửa cả sân tốn hơn tám tháng, mỗi một bước cũng không thể qua loa, nếu không liền lãng phí. Tâm tình Thước Nhạc tốt hơn rất nhiều, cứ như vậy cậu chỉ cần trồng hoa cỏ trong vườn là có thể khôi phục bộ dáng lúc ông ngoại còn trên đời.
Ba người trở lại tiền viện, Lâm Dũng mở cửa phòng ra, đó là đại môn bốn phiến sơn son chạm rỗng (loại cửa có bốn cánh), gia cụ ở bên trong đầy đủ hết, Dương lão gia tử chính mình liền phi thường thích thu thập đồ cổ, gia cụ trong nhà đa phần là cổ vật thời Minh Thanh.
Thước Nhạc đi vào phòng cảm giác dường như mình xuyên qua thời không, có cảm giác như trở lại đời Thanh, gia cụ thực đầy đủ, chính là thiếu bài trí, giường ghế hoa văn cổ đều không có. Những thứ này Thước Nhạc đều phải tự mình mua thêm.
Chính phòng phía đông là phòng ngủ, bên ngoài phòng ngủ là cửa hai phiến chạm rỗng, bên trong dùng lồng ngăn hình nguyệt môn chia thành hai không gian, phía nam là một chiếc giường sưởi rộng cỡ một thước hai, phía trên kháng là một cái bàn (khí hậu phía Bắc rét lạnh, người ta thường xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng) , kháng quỹ (tủ), giữa phòng có bàn tròn cùng một bộ ghế. Bên ngoài tường sườn đông là một tòa bác cổ tròn chữ quốc, bên trong là khung giường khắc hoa, đông sườn có bình phong ba mặt khắc hoa, chính giữa bình phong là tranh thêu mẫu đơn Tô Châu, vượt qua bình phong mặt sau chính là buồng vệ sinh. Phòng trong còn có vài gia cụ nhỏ.
Thước Nhạc nhìn thấy bài trí trong phòng, liền nhận ra, ông ngoại mình thật sự thích đồ cổ, căn phòng này hoàn toàn có thể đặt vào bên trong nhà bảo tàng.
Vội vàng nhìn lướt qua, Lẩm thẩm từ ngoài tiến vào trong tay ôm đệm chăn mới tinh, “Lúc Dương lão rời trần chăn đệm đều đốt, nghe nói cháu tới, ta làm hai bộ chăn đệm, cháu dùng tạm trước đi.”
Trong lòng Thước Nhạc ấm áp, “Cảm ơn Lâm thẩm, tốn không ít thời gian đi.” Chăn này vừa xem chính là tự tay may, chưa từng gặp, lại được người ta quan tâm thế này.
“Cảm ơn cái gì, ta trải cho cháu, phòng này ta đã quét dọn qua, trải chăn xong là có thể ở.” Dương thẩm nói một cách sảng khoái.
“Ha hả, thế thì ta yên tâm, Thước Nhạc tới đây.” Tần Chinh kéo Thước Nhạc tới gian ngoài, lấy mấy sấp văn kiện từ trong túi ra, còn có một số chi phiếu, “Có mấy chỗ cần cháu ký tên, cháu xem qua đi, đây là chi phiếu cha mẹ cháu lấy tên của cháu lập, ông ngoại cháu vẫn còn hai cái tứ hợp viện, còn có ba cửa hàng mặt tiền ở Phan gia viên, mấy nơi này đều cho thuê, một phần tiền cho thuê dùng để bảo dưỡng vườn ở đây, và các loại phí dụng, theo ý Dương lão cấp 10% cho công trình từ thiện, còn lại đều ở trong này. Cháu có thể kiểm tra. Đây là giấy tờ thu chi.” Tần Chinh đặt tư liệu tới trước mặt Thước Nhạc.
Thước Nhạc lại một lần nữa cảm thán khả năng nhìn người của ông ngoại, những năm này cha mẹ cơ bản là không quan tâm chuyện ở bên này, Tần luật sư lại giải quyết rất rõ ràng, những giấy tờ này thể hiện rất rõ các loại phí dụng, người như vậy rất khó gặp.
“Thật sự là làm phiền Tần thúc thúc.” Thước Nhạc ký nhanh các phần văn kiện.
Tần Chinh thu thập văn kiện, “Đúng rồi hộ khẩu của cháu có phải làm bây giờ hay không. Căn tứ hợp viện này được phong là di tích văn hóa bảo lưu lại, trên cơ bản là sẽ không bị cải biến, ta nghĩ cháu trực tiếp ở lại đây rất tốt.”
Thước Nhạc suy nghĩ “Hồ sơ của cháu hẳn là chuyển đến trường học, hộ khẩu gì gì đó cũng ở trường học nữa.”
Tần Chinh cười nhẹ “Không có việc gì, những cái này ta đều chuẩn bị rồi, chính là coi tốt nghiệp sau cháu có còn trở về hay không, nếu về thì không hạ hộ khẩu, chẳng qua nói thế cũng sợ có gì thay đổi. Tương lai khó nói trước. Chuyện khác thì cháu không cần bận tâm.”
Thước Nhạc gật đầu, một lần nữa cảm thán sự lợi hại của Tần Chinh, việc ở lại thủ đô cứ thế được giải quyết “Được rồi, hộ khẩu ở đâu đều là giống nhau. Chỉ cần không phiền toái là tốt rồi.” Thước Nhạc suy ngẫm có hộ khẩu thủ đô e rằng càng thêm tiện chút, huống chi chờ cha mẹ nghỉ hưu có lẽ đã nghĩ mở, dù sao đây là nơi bọn họ từng sinh sống hơn hai mươi năm, chung quy là sẽ nhớ thương.
“Xin chào, xin hỏi ngài là Tần thúc thúc phải không? Cháu là Thước Nhạc.” Tần Chinh quay đầu thấy một nam hài hơi gầy cao khoảng một thước tám.
Hạ bảng xuống, cười vươn tay “Xin chào, ta là Tần Chinh. Người thật và trong ảnh quả là không giống nhau. Ha hả.”
Thước Nhạc bắt tay, “Tần thúc thúc khỏe, thật sự là phiền toái ngài, trời nóng thế này còn làm ngài đến nhà ga.”
Tần Chinh cười nói với Thước Nhạc “Đừng khách sáo với ta, ta cùng Dương lão gia là bạn cũ, ba mẹ ngươi nhiều năm qua cũng không chịu về xem một chuyến, không sợ ta đem thứ gì của Dương lão gia trộm bán a. Hiện tại ngươi đã đến ta cũng có thể bỏ xuống.” Tính cách của người này rất tốt, mới vừa gặp mặt liền nói giỡn, lại không làm bạn cảm thấy đường đột, tự nhiên mà thân quen.
Thước Nhạc cười nhẹ, “Cha mẹ cháu không có ý muốn quản những thứ này, nếu không phải trên di chúc ông ngoại viết rõ ràng, chỉ sợ cha mẹ cháu lúc đó đều cúng hết, vốn ở Bắc Kinh còn có ông ngoại để mẹ mong nhớ, từ khi ông qua đời, nàng liền không muốn quay lại.”
Tần Chinh thở dài “Đúng vậy, đây cũng là nơi thương tâm của mẹ cháu, được rồi không nói đến nó. Những ngày này ở đâu? Nếu không đến nhà ta đi, trong nhà còn chỗ trống.” Vừa nói chuyện vừa đi ra nơi để xe, Thước Nhạc không ngờ Tần thúc thúc cũng biết ân oán những năm đó, có lẽ là ông ngoại nói đến, Thước Nhạc không có hỏi tiếp, mặc kệ việc gì từng xảy ra, bây giờ mẫu thân hạnh phúc là tốt rồi.
“Chỗ của ông ngoại có thể ở không? Cháu nghĩ ở đó vẫn hơn.”
Tần Chinh khởi động xe “Chỗ của Dương lão tuy rằng vài năm không có người ở, nhưng vẫn có công ty dọn dẹp phụ trách quét tước. Ở lại vẫn là có thể. Bất quá còn phải mua ít đồ dùng trên giường.”
Thước Nhạc thở nhẹ, cậu thật sự không muốn ở khách sạn, càng không muốn quấy rầy nhà Tần Chinh.
Tần Chinh vừa lái xe vừa giới thiệu cho Thước Nhạc, “ Ông ngoại cháu ở tại ngõ nhỏ Lão Hòe, trước giờ cháu tới lần nào chưa?”
Thước Nhạc gật đầu, “Đã tới một lần lúc năm tuổi, bất quá chỉ ở trong viện vài ngày thì trở về. Khi ông ngoại qua đời, cháu bị một đợt bệnh nặng, không thể lại đây.” Thước Nhạc có chút tiếc nuối, ông ngoại qua đời được mười năm, bởi vì bệnh, không thể gặp mặt lần cuối, đã trở thành tiếc nuối cả đời của cậu. Tuy rằng mẫu thẫn không quay về Bắc Kinh, nhưng là ông ngoại thường xuyên đến nhà cậu ở, tình cảm của Thước Nhạc và ông ngoại tốt lắm.
Tần Chinh chuyển hướng đề tài, “Ông ngoại cháu lúc còn sống, thuê một người, gọi là Lâm Dũng, là binh xuất ngũ, thân thủ không tồi, chính là thời gian đánh giặc bị cắt yết hầu, tuy rằng còn sống, nhưng giọng nói có chút chướng ngại, căn bản là không thể nói chuyện. Người này không tệ, mấy năm nay vẫn nhờ vào anh ta trông chừng mà phòng ở mới không có chuyện gì, đồ vật trong phòng sớm đã có người dòm ngó. Mấy năm trước có không ít người nghĩ cách, đều bị Lâm Dũng xử lý, thành ra hai năm nay gió êm sóng lặng. Anh ta còn có người vợ từ nông thôn lên, rất tươm tất, nếu cháu không có ý kiến, để cho họ lưu lại đi. Có anh ta ở đó có thể an toàn chút.”
Thước Nhạc nghe nói qua về người này, lúc cha mẹ nói chuyện cậu nghe mẫu thân nói đến, ông ngoại rất biết nhìn người, lúc trước Lâm Dũng bởi vì không thể nói chuyện nên không ai thuê anh ta, bề ngoài nhìn qua cũng hung tợn, không ngờ nhân phẩm thật không tệ. “Cháu không có ý kiến, cháu còn muốn cảm ơn ông ấy, trải qua nhiều năm như vậy thực không dễ dàng.
Trong lúc nói chuyện thì xe chạy đến ngõ nhỏ Lão Hòe, không thể dừng xe ở ngõ nhỏ, Tần Chinh đậu xe ở bên ngoài, hai người đi hướng ngõ nhỏ. Đường đi lót gạch xanh, hai bên toàn là tứ hợp viện, hai người đi vào đầu đường có mấy lão nhân đang chơi cờ vua, giờ này đúng là lúc các lão nhân đi mua đồ ăn, tán gẫu nghỉ ngơi, có thể thấy vài lão nhân tay cầm giỏ rau đứng đó nói chuyện, có khi có người cưỡi xe đạp đi ngang qua chỗ bọn họ, Thước Nhạc như cảm giác được không khí Bắc Kinh.
Biển số nhà là hộ thứ bảy mươi hai, ở đoạn giữa ngõ nhỏ, khu này phi thường thanh tĩnh, bởi vì ở bên trong, trừ bỏ người đi ngang qua trên cơ bản không có ai đến, từ phía đông lại đây thấy một loạt tòa phòng, tứ hợp viện của Dương lão rất lớn, dài hơn sáu mươi thước, nam bắc dài không quá một trăm thước, tứ hợp viện gần sáu ngàn mét vuông ở Bắc Kinh cũng là hiếm thấy, huống chi là bảo tồn hoàn hảo như thế, có thể thấy ông ngoại của Thước Nhạc đã mất rất nhiều tâm huyết.
Đại môn (cửa chính) sơn hồng chiếm diện tích một gian (đơn vị đo chiều rộng, tương đương 3,33m), mái hiên gỗ có khắc hình chu tước cùng mây bay, hai bên cửa còn có hai sư tử đá nhỏ, nghe ông ngoại nói cửa này gọi là quảng lượng môn, tòa nhà này đầu tiên ở chính là nhất phẩm đại quan thời Thanh, xây phòng ở rất sang trọng. Sau này đời Thanh diệt vong, gia đình nhất phẩm đại quan cũng suy tàn. Tòa nhà được Dương lão gia mua lại.
Từ cửa viện nhìn đến, nhà cửa bảo tồn phi thường hoàn hảo, nước sơn cùng tranh phía trên dường như vừa vẽ lên không lâu, mọi nơi đều thực sạch sẽ, Tần Chinh cầm tay đồng gõ hai tiếng. Ngay sau đó nghe thấy bên trong có tiếng chó sủa, “Đây là hai con chó Lâm Dũng nuôi, loại đặc công.”
Một người đàn ông cao không đến một thước tám mở cửa ra, thấy Tần Chinh liền gật đầu sau đó ánh mắt nhìn về phía Thước Nhạc.
Thước Nhạc cảm giác ánh mắt đó đầy nguy hiểm, bình tĩnh như đại bàng, nhưng là thấy con mồi sẽ như sấm sét phóng đến.
“Tới, ta cho mọi người giới thiệu, đây là Thước Nhạc, cháu trai của Dương lão, đây là Lâm Dũng mà ta đã nói với cháu, cháu cứ gọi anh ta là Lâm thúc đi.”
“Chào Lâm thúc.” Lâm Dũng gật đầu, không nói gì, Thước Nhạc thấy ở cổ anh ta một vết sẹo xấu xí cắt ngang yết hầu, Thước Nhạc dời ánh mắt, trong lòng hơn một chút kính nể, vết thương như vậy, phải cần bao nhiêu nghị lực mới có thể sống sót.
Lâm Dũng dẫn hai người đi vào, đối diện cửa là một bức tường, mặt trên là một chữ phúc cực lớn, bốn phía còn có hoa văn tranh hoa điểu ngư trùng (tranh về thiên nhiên có hoa chim cá côn trùng…). Xoay người đi qua cửa ngăn, từ tòa phòng phía tây cửa ngăn đi ra một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, “Đây là Lâm thẩm, Lâm thẩm, đây là cháu trai Dương lão, Thước Nhạc.”
Lâm thẩm bề ngoài bình thường, nhưng nhìn ra chính là người nhanh nhẹn, nhìn thấy Thước Nhạc mỉm cười “Mới vừa xuống xe lửa, đói bụng không, ở chỗ ta đồ ăn đều chuẩn bị tốt rồi.” Xem ra tính cách cùng Lâm thúc hoàn toàn khác biệt.
Thước Nhạc gật đầu với Lâm thẩm cười nói, “Vậy cảm ơn Lâm thẩm, đợi lát nữa thu xếp ổn thỏa liền lại ăn.”
Lâm thẩm cười sảng khoái nói “Vậy đi, ta làm nóng cho cháu.” Xoay người vào phòng.
Trong cổng hai chú chó ngồi chổm hổm, đều là chó săn, cảnh giác nhìn Tần Chinh và Thước Nhạc, có điều chủ nhân tại đó, nên không có sủa to cũng không tiến lên.
Thước Nhạc thấy thích, cậu vẫn luôn thích động vật, huống chi là hai chú chó lớn như vậy.
Tiến vào cổng trong, là một tòa tứ hợp viện tiêu chuẩn, hai bên hành lang gấp khúc liên tiếp nhà giữa và hai tòa sương phòng, trong viện có chút trống, chính giữa ba gian nhà phía trước là hai cây hòe lớn, đã có chút tuổi, nhánh cây hơi héo rũ, lá cây cũng không xum xuê. Ở trước sân nhĩ phòng thuộc khu nhà giữa phía tây trồng một chùm gậy trúc trái lại xanh tươi um tùm tươi tốt, đi về hậu viện, trung gian là gian chính, phía trước có một tiểu viện, bên trong không có cây cối cũng có một tiểu đình, trong đình có một cái giếng, điều này làm cho Thước Nhạc không khỏi kinh hỉ (vừa vui vừa ngạc nhiên), phải biết là điều kiện địa lý của Bắc Kinh phạm vi giếng nước ngọt rất ít, không nghĩ tới nơi này lại có một cái, không biết chất lượng nước thế nào.
Hậu viện dài hơn tiền viện nam bắc một ít, có năm gian chính phòng, phía trước nhà chính cũng trồng hai cây hòe, hành lang gấp khúc vây quanh viện, từ khi ông ngoại qua đời liền trống rỗng, không người trồng thêm, Thước Nhạc nhớ rõ thời gian trước nơi này mọc đầy hoa cỏ, lúc đó cậu còn kể không ra tên hoa, chỉ nhớ rõ lúc hái hoa bị ong mật chích rất nặng.
Không quay lại tiến về phía trước, nơi đó là một loạt phòng đổ vỡ, không có cái gì xem. Thông qua nguyệt môn (loại cửa có hình tròn như trăng) ba người đi vào sân phía đông, nơi này chia làm trước sau hai đường, phía trước có tòa phòng đổ và chính sảnh, hai bên có hành lang liên tiếp, trong vườn có đình mát núi giả, ao hồ cây cối, chính là đã lâu không sửa sang, hoa cỏ trong vườn phần lớn héo chết. Đi đến hâu viện, thấy kiến trúc nơi này khéo léo tinh xảo, đa phần là cảnh sắc lâm viên Tô Châu.
Xem sơ qua tòa nhà, trong lòng Thước Nhạc có chút bất an, tòa nhà như vậy, ở thủ đô cũng là rất thưa thớt, tuy nói là nhà cũ của Dương gia, nhưng là hơn mười năm từ khi ông ngoại qua đời thế nhưng có thể bảo lưu đến thế này chính là kỳ tích, phải biết rằng kinh thành ngọa hổ tàng long, cậu không tin không ai dòm ngó tòa nhà này, khả là trên thực tế trừ bỏ một ít trộm vặt thật đúng là không ai động, càng kỳ quái chính là cha mẹ nhiều năm như thế không hỏi đến, cũng không xảy ra chuyện gì. Thước Nhạc thở dài, ký đến chi tắc an chi (nôm na là cái gì đến thì sẽ đến). Tĩnh xem này biến đi (im lặng chờ xem).
Thước Nhạc thấy cửa chính, cửa sổ, còn có màu vẽ thoạt nhìn như mới, tựa hồ mới vừa quét qua, hỏi qua mới biết được một năm trước phụ thân làm cho Tần Chinh tìm người tu sửa, phòng này dù sao đã mười năm không có người ở, sửa chửa cả sân tốn hơn tám tháng, mỗi một bước cũng không thể qua loa, nếu không liền lãng phí. Tâm tình Thước Nhạc tốt hơn rất nhiều, cứ như vậy cậu chỉ cần trồng hoa cỏ trong vườn là có thể khôi phục bộ dáng lúc ông ngoại còn trên đời.
Ba người trở lại tiền viện, Lâm Dũng mở cửa phòng ra, đó là đại môn bốn phiến sơn son chạm rỗng (loại cửa có bốn cánh), gia cụ ở bên trong đầy đủ hết, Dương lão gia tử chính mình liền phi thường thích thu thập đồ cổ, gia cụ trong nhà đa phần là cổ vật thời Minh Thanh.
Thước Nhạc đi vào phòng cảm giác dường như mình xuyên qua thời không, có cảm giác như trở lại đời Thanh, gia cụ thực đầy đủ, chính là thiếu bài trí, giường ghế hoa văn cổ đều không có. Những thứ này Thước Nhạc đều phải tự mình mua thêm.
Chính phòng phía đông là phòng ngủ, bên ngoài phòng ngủ là cửa hai phiến chạm rỗng, bên trong dùng lồng ngăn hình nguyệt môn chia thành hai không gian, phía nam là một chiếc giường sưởi rộng cỡ một thước hai, phía trên kháng là một cái bàn (khí hậu phía Bắc rét lạnh, người ta thường xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng) , kháng quỹ (tủ), giữa phòng có bàn tròn cùng một bộ ghế. Bên ngoài tường sườn đông là một tòa bác cổ tròn chữ quốc, bên trong là khung giường khắc hoa, đông sườn có bình phong ba mặt khắc hoa, chính giữa bình phong là tranh thêu mẫu đơn Tô Châu, vượt qua bình phong mặt sau chính là buồng vệ sinh. Phòng trong còn có vài gia cụ nhỏ.
Thước Nhạc nhìn thấy bài trí trong phòng, liền nhận ra, ông ngoại mình thật sự thích đồ cổ, căn phòng này hoàn toàn có thể đặt vào bên trong nhà bảo tàng.
Vội vàng nhìn lướt qua, Lẩm thẩm từ ngoài tiến vào trong tay ôm đệm chăn mới tinh, “Lúc Dương lão rời trần chăn đệm đều đốt, nghe nói cháu tới, ta làm hai bộ chăn đệm, cháu dùng tạm trước đi.”
Trong lòng Thước Nhạc ấm áp, “Cảm ơn Lâm thẩm, tốn không ít thời gian đi.” Chăn này vừa xem chính là tự tay may, chưa từng gặp, lại được người ta quan tâm thế này.
“Cảm ơn cái gì, ta trải cho cháu, phòng này ta đã quét dọn qua, trải chăn xong là có thể ở.” Dương thẩm nói một cách sảng khoái.
“Ha hả, thế thì ta yên tâm, Thước Nhạc tới đây.” Tần Chinh kéo Thước Nhạc tới gian ngoài, lấy mấy sấp văn kiện từ trong túi ra, còn có một số chi phiếu, “Có mấy chỗ cần cháu ký tên, cháu xem qua đi, đây là chi phiếu cha mẹ cháu lấy tên của cháu lập, ông ngoại cháu vẫn còn hai cái tứ hợp viện, còn có ba cửa hàng mặt tiền ở Phan gia viên, mấy nơi này đều cho thuê, một phần tiền cho thuê dùng để bảo dưỡng vườn ở đây, và các loại phí dụng, theo ý Dương lão cấp 10% cho công trình từ thiện, còn lại đều ở trong này. Cháu có thể kiểm tra. Đây là giấy tờ thu chi.” Tần Chinh đặt tư liệu tới trước mặt Thước Nhạc.
Thước Nhạc lại một lần nữa cảm thán khả năng nhìn người của ông ngoại, những năm này cha mẹ cơ bản là không quan tâm chuyện ở bên này, Tần luật sư lại giải quyết rất rõ ràng, những giấy tờ này thể hiện rất rõ các loại phí dụng, người như vậy rất khó gặp.
“Thật sự là làm phiền Tần thúc thúc.” Thước Nhạc ký nhanh các phần văn kiện.
Tần Chinh thu thập văn kiện, “Đúng rồi hộ khẩu của cháu có phải làm bây giờ hay không. Căn tứ hợp viện này được phong là di tích văn hóa bảo lưu lại, trên cơ bản là sẽ không bị cải biến, ta nghĩ cháu trực tiếp ở lại đây rất tốt.”
Thước Nhạc suy nghĩ “Hồ sơ của cháu hẳn là chuyển đến trường học, hộ khẩu gì gì đó cũng ở trường học nữa.”
Tần Chinh cười nhẹ “Không có việc gì, những cái này ta đều chuẩn bị rồi, chính là coi tốt nghiệp sau cháu có còn trở về hay không, nếu về thì không hạ hộ khẩu, chẳng qua nói thế cũng sợ có gì thay đổi. Tương lai khó nói trước. Chuyện khác thì cháu không cần bận tâm.”
Thước Nhạc gật đầu, một lần nữa cảm thán sự lợi hại của Tần Chinh, việc ở lại thủ đô cứ thế được giải quyết “Được rồi, hộ khẩu ở đâu đều là giống nhau. Chỉ cần không phiền toái là tốt rồi.” Thước Nhạc suy ngẫm có hộ khẩu thủ đô e rằng càng thêm tiện chút, huống chi chờ cha mẹ nghỉ hưu có lẽ đã nghĩ mở, dù sao đây là nơi bọn họ từng sinh sống hơn hai mươi năm, chung quy là sẽ nhớ thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook