Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
-
Chương 106: Trở về
“Con đã về.”
Cách cách… bát đũa trên tay Thước Nhạc rớt xuống đất, thấy người mà mình hằng đêm mong nhớ, tim đập mạnh. Anh gầy đen hơn, thân thể rắn chắc, vóc dáng cũng cao hơn, cả người tăng thêm phần dã tính và sắc bén.
“A, Khúc Phàm về rồi, ai nha vừa đi liền đi ba tháng, cũng không gọi điện về, trong nhà cứ mong.” Thước mẫu bưng đồ ăn, nhìn Khúc Phàm quở trách.
“Thời gian này tham gia huấn luyện, không thể gọi điện thoại.” Miệng nói, mắt thì nhìn Thước Nhạc đang thu dọn mảnh vụn.
“Về vừa lúc, mới chuẩn bị ăn cơm.” Khúc mẫu nhìn con mặt mày vui vẻ.
Vào phòng, thấy Thước Nhạc đi vào bếp, định tiến lên, liền thấy thằng bé nhà họ ngồi trên ghế trẻ con, hoa chân múa tay vui sướng cười, “Ai u, con trai để lão ba nhìn cái nào. Nặng nha. Thằng nhóc này thực rắn chắc nha.” Vừa ôm con vừa nhìn Thước Nhạc trong bếp, cậu tức giận?
Một bữa cơm ăn rất náo nhiệt, vì đã ba tháng Khúc Phàm mới về, người lớn trong nhà đều rất mong nhớ, giờ đương nhiên là nhìn kĩ. Ngay cả sự trầm mặc của Thước Nhạc cả nhà cũng đều nhận ra.
Thấy Thước Nhạc về hậu viện, ngay cả con cũng không ôm, Khúc Phàm trong lòng áy náy, giao Kì Kì cho mẫu thân, chính mình đi theo về hậu viện, vào tây sương phòng, thấy Thước Nhạc đưa lưng về phía anh đang sửa sang quần áo của Kì Kì, xếp từng cái, anh đến trước mặt, ôm chặt cậu, tưởng niệm hơn ba tháng giờ đã được giải tỏa, thật muốn đem cậu ấn mạnh vào lòng.
“Anh đã về.” Giọng khàn khàn vang lên bên tai Thước Nhạc.
Nắm chặt quần áo Kì Kì, Thước Nhạc cảm thấy tay mình run rẩy, suốt ba tháng không một chút tin tức, tỏ ra không có việc gì trước mặt cha mẹ, ban đêm chỉ có thể ôm Kì Kì mong nhớ, giờ trong lòng của người này, đột nhiên cảm thấy thực ủy khuất, “Vì sao không nói cho em biết?” Mắt đỏ lên, nước mắt từ từ rơi xuống, rớt lên tay anh.
“Nhạc Nhạc.” Khúc Phàm nhìn nước mắt trên mu bàn tay, không biết làm sao.
“Vì sao không nói, cứ vậy rời đi, anh có nghĩ tới, em…” cậu nghẹn ngào, “Anh coi em là cái gì?”
“Không phải, không phải như vậy.” Khúc Phàm dùng tay ôm chặt Thước Nhạc, mắt cũng đỏ lên, nghĩ tới kì huấn luyện ba tháng, nghĩ tới sự nguy hiểm mình từng trải qua, nghĩ tới mà sợ, nếu anh thật sự chết ở Amazon hay trên thảo nguyên Châu Phi, Thước Nhạc phải làm sao, lúc trước nghĩ rất đợn giản, muốn một người thừa nhận, nhưng, người còn sống luôn thống khổ hơn người đã chết, điều đó làm thế nào mà cậu nhận được.
Ôm chặt Thước Nhạc đang giãy dụa, “Anh xin lỗi, anh chỉ nghĩ một mình thừa nhận tất cả, anh muốn bảo vệ em, bảo vệ bọn nhỏ, thầm nghĩ cho em một cuộc sống bình an dưới cánh chim của mình, lại không nghĩ tới cảm thụ của em.
Ở bên cạnh sinh tử anh mới nhận ra anh cũng không dũng cảm như mình tưởng, anh sợ nếu mình mất đi em sẽ sống thế nào, để lại một mình em anh không nỡ. Anh còn sống chưa đủ, chúng ta còn những ngày hạnh phúc phải qua. Anh thậm chí còn chưa để lại di ngôn.” Ban đêm ở trong rừng, bồi hồi bên cạnh sinh tử, khi đó tín niệm duy nhất để anh sống sót, là vì Thước Nhạc mà sống, tuyệt đối không thể để em ấy nhận được giấy báo tử vong của mình, tin đó sẽ làm em ấy suy sụp, thống khổ sẽ theo em ấy cả đời.
Thước Nhạc ghé vào lòng Khúc Phàm, nước mắt không ngừng chảy, “Em nhớ anh, từng đêm, đều nghĩ về anh. Em sợ.” Mấy ngày này không dám ở nhà, sợ nghe được tin xấu, những ngày không có lớp cũng ôm Kì Kì đi dạo trên đường. Sợ nghe tiếng chuông cửa, có người lạ tới, tất cả đều làm cho cậu kinh sợ.
“Không bao giờ nữa, anh cam đoan. Sau này cho dù là chuyện gì cũng không gạt em. Sung sướng hay thống khổ, chúng ta cùng nhau vượt qua.”
Cho dù Thước Nhạc không muốn nhanh như vậy thì tha thứ cho Khúc Phàm, nhưng thấy vết đao súng trên người anh, còn có những miệng vết thương khác, rốt cuộc không thể cứng tâm, nghe anh kể những nguy hiểm của nhiệm vụ, cậu chỉ có thể ôm anh, thân thể run rẩy, thiếu chút nữa cậu đã mất anh.
Tình yêu tình thân, tình cảm của bọn họ giờ không thể giải nghĩa rõ, chỉ hy vọng có thể cùng anh có cuộc sống bình an, nắm tay nhau cùng tử giai lão.
Cách cách… bát đũa trên tay Thước Nhạc rớt xuống đất, thấy người mà mình hằng đêm mong nhớ, tim đập mạnh. Anh gầy đen hơn, thân thể rắn chắc, vóc dáng cũng cao hơn, cả người tăng thêm phần dã tính và sắc bén.
“A, Khúc Phàm về rồi, ai nha vừa đi liền đi ba tháng, cũng không gọi điện về, trong nhà cứ mong.” Thước mẫu bưng đồ ăn, nhìn Khúc Phàm quở trách.
“Thời gian này tham gia huấn luyện, không thể gọi điện thoại.” Miệng nói, mắt thì nhìn Thước Nhạc đang thu dọn mảnh vụn.
“Về vừa lúc, mới chuẩn bị ăn cơm.” Khúc mẫu nhìn con mặt mày vui vẻ.
Vào phòng, thấy Thước Nhạc đi vào bếp, định tiến lên, liền thấy thằng bé nhà họ ngồi trên ghế trẻ con, hoa chân múa tay vui sướng cười, “Ai u, con trai để lão ba nhìn cái nào. Nặng nha. Thằng nhóc này thực rắn chắc nha.” Vừa ôm con vừa nhìn Thước Nhạc trong bếp, cậu tức giận?
Một bữa cơm ăn rất náo nhiệt, vì đã ba tháng Khúc Phàm mới về, người lớn trong nhà đều rất mong nhớ, giờ đương nhiên là nhìn kĩ. Ngay cả sự trầm mặc của Thước Nhạc cả nhà cũng đều nhận ra.
Thấy Thước Nhạc về hậu viện, ngay cả con cũng không ôm, Khúc Phàm trong lòng áy náy, giao Kì Kì cho mẫu thân, chính mình đi theo về hậu viện, vào tây sương phòng, thấy Thước Nhạc đưa lưng về phía anh đang sửa sang quần áo của Kì Kì, xếp từng cái, anh đến trước mặt, ôm chặt cậu, tưởng niệm hơn ba tháng giờ đã được giải tỏa, thật muốn đem cậu ấn mạnh vào lòng.
“Anh đã về.” Giọng khàn khàn vang lên bên tai Thước Nhạc.
Nắm chặt quần áo Kì Kì, Thước Nhạc cảm thấy tay mình run rẩy, suốt ba tháng không một chút tin tức, tỏ ra không có việc gì trước mặt cha mẹ, ban đêm chỉ có thể ôm Kì Kì mong nhớ, giờ trong lòng của người này, đột nhiên cảm thấy thực ủy khuất, “Vì sao không nói cho em biết?” Mắt đỏ lên, nước mắt từ từ rơi xuống, rớt lên tay anh.
“Nhạc Nhạc.” Khúc Phàm nhìn nước mắt trên mu bàn tay, không biết làm sao.
“Vì sao không nói, cứ vậy rời đi, anh có nghĩ tới, em…” cậu nghẹn ngào, “Anh coi em là cái gì?”
“Không phải, không phải như vậy.” Khúc Phàm dùng tay ôm chặt Thước Nhạc, mắt cũng đỏ lên, nghĩ tới kì huấn luyện ba tháng, nghĩ tới sự nguy hiểm mình từng trải qua, nghĩ tới mà sợ, nếu anh thật sự chết ở Amazon hay trên thảo nguyên Châu Phi, Thước Nhạc phải làm sao, lúc trước nghĩ rất đợn giản, muốn một người thừa nhận, nhưng, người còn sống luôn thống khổ hơn người đã chết, điều đó làm thế nào mà cậu nhận được.
Ôm chặt Thước Nhạc đang giãy dụa, “Anh xin lỗi, anh chỉ nghĩ một mình thừa nhận tất cả, anh muốn bảo vệ em, bảo vệ bọn nhỏ, thầm nghĩ cho em một cuộc sống bình an dưới cánh chim của mình, lại không nghĩ tới cảm thụ của em.
Ở bên cạnh sinh tử anh mới nhận ra anh cũng không dũng cảm như mình tưởng, anh sợ nếu mình mất đi em sẽ sống thế nào, để lại một mình em anh không nỡ. Anh còn sống chưa đủ, chúng ta còn những ngày hạnh phúc phải qua. Anh thậm chí còn chưa để lại di ngôn.” Ban đêm ở trong rừng, bồi hồi bên cạnh sinh tử, khi đó tín niệm duy nhất để anh sống sót, là vì Thước Nhạc mà sống, tuyệt đối không thể để em ấy nhận được giấy báo tử vong của mình, tin đó sẽ làm em ấy suy sụp, thống khổ sẽ theo em ấy cả đời.
Thước Nhạc ghé vào lòng Khúc Phàm, nước mắt không ngừng chảy, “Em nhớ anh, từng đêm, đều nghĩ về anh. Em sợ.” Mấy ngày này không dám ở nhà, sợ nghe được tin xấu, những ngày không có lớp cũng ôm Kì Kì đi dạo trên đường. Sợ nghe tiếng chuông cửa, có người lạ tới, tất cả đều làm cho cậu kinh sợ.
“Không bao giờ nữa, anh cam đoan. Sau này cho dù là chuyện gì cũng không gạt em. Sung sướng hay thống khổ, chúng ta cùng nhau vượt qua.”
Cho dù Thước Nhạc không muốn nhanh như vậy thì tha thứ cho Khúc Phàm, nhưng thấy vết đao súng trên người anh, còn có những miệng vết thương khác, rốt cuộc không thể cứng tâm, nghe anh kể những nguy hiểm của nhiệm vụ, cậu chỉ có thể ôm anh, thân thể run rẩy, thiếu chút nữa cậu đã mất anh.
Tình yêu tình thân, tình cảm của bọn họ giờ không thể giải nghĩa rõ, chỉ hy vọng có thể cùng anh có cuộc sống bình an, nắm tay nhau cùng tử giai lão.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook