Đại Tranh Chi Thế
-
Quyển 5 - Chương 285: Tiến quân chiếm đóng (Thượng Hạ)
Việt quốc
Thủ đô của một quốc gia, xưa nay đều là mạch máu của giang sơn, nếu như lựa chọn đô thành không tốt, đối với sự sinh tồn của giang sơn xã tắc mà nói, thì là một đòn trí mạng. Gặp lúc nguy hiểm, rất có khả năng một quốc gia không dễ dàng bị diệt vong sẽ vì vậy mà mất đi ưu thế, dẫn đến đất nước bị diệt vong.
Đô thành của Việt quốc thế nào? Đô thành của Việt Quốc là Hội Kê, Hội Kê gần biển, cách đô thành không xa chính là một cái vịnh nhỏ, vào thời đó không có điều kiện ra khơi bắt cá, càng không nói đến chuyện kinh doanh bến tàu, bởi vậy vịnh rất hoang vắng, đến cả tên cũng không được ai đặt cho. Phải mãi về sau nó mới được đặt tên là Hàng Châu vịnh.
Anh Đào dẫn đại quân từ trên biển chuyển ngoặt vào vịnh Hàng Châu, trên một góc hẻo lánh cách không xa Việt quốc cập bến lên bờ.
Khi Khánh Kỵ phạt Ngô, Tôn Vũ đã từng tận dụng đường bờ biển dài mà sử dụng cách đánh Vu Hồi (đưa lực lượng bên sườn phối hợp với lực lượng đánh chính diện tiêu diệt đối phương), vòng qua phương hướng phòng ngự chủ yếu của Phù Sai, từ trong lòng quân địch cập bến tác chiến. Di chuyển binh trên biển, là đấu pháp xưa nay chưa từng sử dụng ở thời Xuân Thu, chuyện này gây ra tác động vô cùng lớn với một nước gần biển như Việt quốc, có một số đại phu có tầm nhìn xa trông rộng thậm chí đã từng góp lời, thỉnh cầu quốc vương cho di dời đô thành, vì họ cảm nhận được rằng cái lá chắn bằng bờ biển đã không còn an toàn nữa, đường bờ biển dài vô tận không có chốn phòng ngự, ai cũng không biết được cường địch sẽ vào một ngày nào, một nơi nào cập bến, từ đó vòng qua đại quân đang trấn giữ ở biên cương đánh thẳng vào đô thành, vị trí sát biển trời cho bỗng nhiên trở thành mối uy hiếp quá lớn.
Nhưng việc dời đô đâu phải chuyện dễ dàng, nhất là một khi dời đô, lợi ích của nhiều công khanh đại phu ở đây sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi vậy việc này vẫn chưa nhận được sự ủng hộ của đa số công khanh đại phu, tạm thời gác lại.
Câu Tiễn cẩn trọng kỹ lưỡng, tuy hắn không biết được chuyện Ngô quân Bắc phạt từ lúc bắt đầu đã đặt một cục tại Việt quốc, nhưng vẫn tính đến nguy hiểm của chuyện dốc toàn bộ đại quân ra ngoài, nội bộ trống không. Vì vậy đã cử phái mật thám với số lượng lớn tới Ngô quốc, quan sát động tĩnh ra vào của từng chiếc chiến hạm ở Nam Vũ thành. Nhưng dù là Câu Tiễn nhạy bén đa trí, cũng đã không thể ngờ tới một khâu quan trọng trong kế sách diệt Ngô, đó là việc Khánh Kỵ sớm đã phái người tới Lỗ quốc bắt liên lạc với họ, mượn thuyền chở lính của họ.
Khi Anh Đào dẫn quân cập bến vịnh Hàng Châu, những ngư dân trên bờ ngạc nhiên đứng nhìn hằng hà sa số chiến thuyền to lớn đang tới, cả đời họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Ngô quân không hề để ý tới những ngư dân đánh cá ven biển đó, bọn họ phân thành từng đội nhỏ rời khỏi thuyền lớn, rầm rập đi về phía bờ cát bằng phẳng trên bờ, dưới hiệu lệnh và cờ hiệu của các tướng cấp cao hơn đi lại trước sau có thứ tự rõ ràng.
Khi Tôn Vũ ở Phi Hồ cốc cũng đã từng phân cấp để tiến hành huấn luyện với từng binh sĩ, những binh sĩ này đã trải qua nhiều cuộc chiến, đã trở thành những binh sĩ trưởng thành. Rất có năng lực chỉ huy, dưới sự chỉ huy của họ, toàn bộ đội ngũ nhanh chóng tập hợp lại.
Sau đó Anh Đào bắt đầu điều binh khiển tướng, hắn phái đi một đội nhân mã do hai lữ soái chỉ huy đi về phía quân VIệt đang đồn trú ở biên cương Ngô Việt. Từ khi chủ lực quân Việt tiến vào Ngô quốc tác chiến, quân sĩ ở Ngự Nhi thành đối diện quân doanh Việt quốc không còn nhiều, hơn nữa đại đa số là binh tướng già nua, hai đạo nhân mã này đã đủ giải quyết bọn chúng.
Anh Đào lại phái thêm một đội sĩ tốt, cùng với hơn 40 xạ thủ Đông Di hộ tống Đan Ô từ đường bộ tiếp tục hướng về phía Nam. Đám xạ thủ Đông Di ai nấy cắp cung sau lưng, bên trong đựng ít châu báu tài ngọc. Lần này họ xâm nhập phía Nam Việt quốc, gánh vác trọng trách cốt yếu nhất: chiêu an.
Việt vương Doãn Thường họ Tự, tộc Tự thị vốn sống ở phương Bắc, tại lãnh thổ Tề quốc hiện nay, do Tề, Lỗ, Ngô tiếp tục thành lập và lớn mạnh, trước khi Chu vương triều kiến lập, đã tồn tại chư hầu Thương triều, Việt quốc bị dồn đẩy về phía Nam, cho đến khi tới được vùng địa giới của Việt quốc ngày nay, rồi định cư tại đây.
Nói thẳng ra họ cũng là một tộc ngoại lai của Việt quốc, bản địa vốn có rất nhiều dân tộc đã sinh sống từ lâu, trong đó đám người lớn nhất là hậu duệ Di Nhân, thế nhân gọi là tam di.
Nhưng đó là cách gọi để họ phân biệt với Hoài Di và Đông Di, hai tộc người di sinh sống ở vùng khác nhau, trong tâm tính của người Tam Di, họ luôn tự nhận mình là cùng một nguồn gốc Di Nhân với hai tộc người kia. Việt quốc luôn đề phòng bọn họ, thống trị với bọn họ cũng khá nghiêm khắc, gần đây Ngô quốc cần một lượng lớn củi gỗ, khoáng thạch từ Việt quốc, người Việt lại đổ những công việc lao dịch đó lên đầu những người Di, khiến bọn họ phải vào núi sâu chặt gỗ, vào động bào đá, cuộc sống gian khổ, lao dịch nặng nề khiến cho người Tam Di vô cùng bất mãn đối với Việt vương Doãn Thường.
Lần này Doanh Thiền Nhi phái Đan Ô theo Anh Đào cùng đại quân xuống Nam, chính là lấy danh nghĩa vua của người Di, phái sứ giả đi tiếp xúc với thủ lĩnh của tộc tam Di, khuyên bọn họ khởi nghĩa, tiêu diệt chính quyền Tự thị. Bọn họ là dân tộc bản địa, lại là lực lượng chủ yếu của người Việt, nếu khuyên nhủ được Tam Di tạo phản, việc chiếm lấy Việt quốc và ổn định đất nước chẳng còn là việc khó nữa.
Sau khi sắp xếp cho họ ra đi, Anh Đào liền tự mình dẫn đại quân chủ lực, xuất phát từ Vịnh Hàng Châu, được sự dẫn đường của những do thám cài cắm ở Việt quốc từ trước đã quá quen đường ở đây, nhanh chóng đi thẳng tới thành Hội Kê...
Cung Việt vương Hội Kê, quần thần đều tụ tập lại, kinh hoàng thất thố.
Việt vương Doãn Thường sắc mặt xanh lét ngồi ở ghế trên, hắn vừa phái tín sứ hỏa tốc triệu Câu Tiễn dẫn binh trở về. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, đối mặt với đại quân Ngô hung hãn, Doãn Thường quả thực chẳng biết làm sao.
Quần thần nghị luận sôi nổi, có người khuyên đại vương lập tức rời khỏi núi Hội Kê, có người khuyên đại vương rời giá, thậm chí còn có người còn bạo miệng khuyên Doãn Thường chạy trốn khỏi Sở quốc, cãi nhau ỏm tỏi, đầu óc choáng váng, không khỏi hét lớn một tiếng:
- Im hết cho ta.
Theo tiếng quát của Doãn Thường, triều đình lập tức yên tĩnh, đám đại phu trước đó còn cãi nhau mặt đỏ tía tai lúc này quay hết lên nhìn về Doãn Thường. Doãn Thường hắt ra vài hơi thở nặng nề, cố gắng giữ đều hơi thở, chậm dần ngữ khí nói:
- Ngô quân đột nhiên tới đây, đánh thẳng tới Hội Kê, đại quân Việt quốc của ta đang ở bên ngoài, bên trong trống không, phải chống đỡ cường địch thế nào thì phải mong vào sự hợp mưu hợp sức của chư vị đại phu, thương thảo ra kế sách hợp lý. Trước kẻ địch mạnh, chúng ta tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính, rối loạn trận cước. Nhược Thành đại phu, ngài nói trước, tình hình như vầy, Việt quốc ta nên đối phó thế nào?
Nhược Thành tiến lên một bước, trầm ngâm nói:
- Đại vương, quân tinh nhuệ của ta đã ra ngoài, quân binh ở lại đều là binh sĩ già yếu, khó chống lại thế địch. Theo thần thấy, chúng ta chỉ còn cách cố thủ thành trì, tránh đánh trực diện, phát động nhân dân lên thành cố thủ, cho tới khi thái tử dẫn binh trở về. Biết rằng Sở quốc Phí Vô Kỵ đang dẫn đại binh ở Ngô, Ngô quân ắt không dám đánh lâu ở đây, do vậy chỉ cần đợi thái tử dẫn đại quân trở về, quân Ngô tất phải lui.
Doãn Thường nghe vậy khẽ gật đầu, đại phu Kế Nghiên lập tức lách mình đi ra, cao giọng nói:
- Đại vương, thần nghĩ kế này chưa ổn.
- Khanh thử nói xem?
- Đại vương, thái tử dẫn quân tinh nhuệ xuất chinh, quân Ngô xuất hiện bất ngờ, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Xem tình hình này e là chúng ta đã trúng phải kế của Ngô vương rồi. Nếu không thì chúng đã không thần tốc tới đây như vậy. Nếu Ngô cố tình dụ đại quân của ta sang Ngô, chỉ e bên thái tử cũng lành ít dữ nhiều, càng không nói đến chuyện ngài dẫn binh quay về. Việt quốc ta kênh rạch chằng chịt, bất lợi cho quân Ngô di chuyển thần tốc, chúng ta phải lợi dụng điểm này, rút khỏi Hội Kê, lấy sông ngòi làm vật che chắn, vòng quanh quân Ngô, đợi khi có tin chính xác của thái tử, lại có kế sách khác.
- Trò hề!
Đại phu Khổ Thành cười lạnh đáp:
- Bảo đại vương vứt bỏ đô thành, chẳng phải đã mất đi chỗ dựa rồi sao? Đến lúc đó cho dù thái tử dẫn binh trở về, thì chúng ta vẫn mắc kẹt trong đám sông nước đầm lầy, còn tốc độ của thái tử lui binh về lại chậm, e rằng quân Ngô lúc đó đã chiếm được thành trì của ta, dựa vào địa thế hiểm yếu dưỡng quân chờ thủ.
Hắn hướng về phía Doãn Thường chắp tay nói:
- Đại vương, thần nghĩ, kế của Nhược Thành đại phu là hữu dụng. Hội Kê thành của ta tuy lâu năm không tu sửa, tường thành thấp bé, nhưng người Ngô đi chiến thuyền mà đến, cố công Hội Kê, chúng muốn tới đây với tốc độ nhanh nhất, nên sẽ không mang theo những vũ khí khí tài cồng kềnh công thành, nếu chúng ta lập tức bắt đầu chuẩn bị ngay thì chưa chắc đã không biến Hội Kê thành một tòa thành kiên cố. Cho dù không thể cố thủ được vài tháng, nhưng để đợi thái tử quay về thì có thể được.
Ngô quân xuất hiện bất ngờ, cả nước bị chấn động, người dân vô cùng hoang mang, nếu đại vương không đánh mà chạy, vứt bỏ thành trì, người dân sẽ mất ý chí chiến đấu, tức khắc chạy tứ tán, lúc đó sẽ tính sao đây? Nói gì đến việc phản công?
Đại phu Hạo Tiến suy tư hồi lâu, tiến lên nói:
- Đại vương, thái tử dẫn quân phạt Ngô, đã dốc hết tinh binh Việt quốc, lại thêm có Sở quốc Phí Vô Kỵ dẫn theo đại quân gấp mấy lần ta đồng hành, theo lý mà nói, Ngô quốc hiện tại không kham nổi cho mình, tuyệt không có khả năng tấn công Việt quốc chúng ta. Thường nghe giết người một ngàn, tổn thất tám trăm, Ngô vương dù có dũng mãnh thế nào cũng không thể tiêu diệt được một đội quân lớn như vậy. Huống chi chúng ta còn có tin tức chính xác, Ngô vương đã điều chủ lực Ngô quốc dồn hết sang Đông Di rồi. Đột nhiên chúng lại xuất hiện trong lãnh thổ của ta, điều này quả thực kỳ quặc...
Kế Ngiên mỉm cười nói:
- Ngô quân tiến quân thần tốc, lúc này đã tới suối Nhược Gia, chẳng bao lâu sẽ tới Hội Kê, ngài đến giờ còn nghĩ là tin đồn sao?
Hạo Tiến vê râu mỉm cười, ánh mắt lóe lên, ồm ồm nói:
- Đại vương, chư vị đại phu, Hạo Tiến không phải không tin quân Ngô đã sắp tới đây, chỉ là muốn biết, Ngô vương Khánh Kỵ dẫn đại quân xuất chinh Đông Di, Ngô quốc miệng cọp gan thỏ, đã không còn chịu nổi một đòn. Liên quân Sở Việt của ta tiến công áp sát, đã tiến tới Cô Tô thành, tình hình bên Ngô, thiết nghĩ còn nguy cấp hơn cả chúng ta nữa. Vậy thì... đám quân Ngô này từ đâu mà tới? Và vì sao mà tới?
Doãn Thường nghe hắn nói vậy, tinh thần phấn chấn, vội vàng nghiêng người hỏi:
- Hạo Tiến đại phu có kiến giải gì không?
Hạo Tiến nói:
- Đại vương, thần cho rằng, đây là một kế của tướng quốc Tôn Vũ bên Ngô, muốn thay đổi bại cục của chúng mà thôi.
Quần thần nghe vậy đều nhất tề động dung, nín thở lắng nghe, Hạo Tiến thanh âm lanh lảnh, lớn tiếng nói:
- Khánh Kỵ tự mình dẫn đại quân Bắc phạt, dùng Tôn Vũ để tọa trấn ở Cô Tô. Tôn Vũ vốn là kẻ vô danh, từ khi Khánh Kỵ thảo phạt Hạp Lư mà bắt đầu nổi danh. Kẻ này quỷ kế đa đoan, rất giỏi dùng mưu, ngày trước Khánh Kỵ thảo phạt Hạp Lư, sử dụng kế sách của hắn vây khốn Cô Tô, dụ Hạp Lư dẫn viện binh, rồi lại mật phái đại quân mai phục dưới núi Thiên Mục, một trận đánh tan đại quân Hạp Lư, lập nên kỳ công cho Khánh Kỵ, đoạt lại Ngô quốc.
Giờ đây thái tử điện hạ dẫn binh vào Ngô, liên thủ với Sở, nội công Cô Tô, ngoại kích Khánh Kỵ, ai chủ ai thứ, ai hư ai thực, đều dựa vào tình hình lúc lâm địch. Kế này so với kế sách trước đó của Tôn Vũ có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, với tài trí của Tôn Vũ, không khó nhận ra dụng ý của quân ta. Khi thái tử xuất chinh, đã dự liệu kế này khó tránh khỏi con mắt của người Ngô, chỉ là quân ta tấn công, Khánh Kỵ không thể không về cứu viện, tuy biết chắc là mưu, nhưng Khánh Kỵ vẫn phải quay về chịu trói. Nhưng Tôn Vũ rất giỏi, lại có thể nghĩ ra chiêu này...
Nói đến đây hắn tán thán vài tiếng, rồi nói:
- Chư vị, đại quân Khánh Kỵ giờ đây đang ở Đông Di, đường xá xa xôi, cho dù sau khi nhận được tin quân ta tấn công Ngô quốc lập tức khởi binh quay về, bất luận là dùng phương tiện gì, giờ phút này quyết không thể đến được Việt quốc, huống hồ chư bộ Đông Di đại đa số sống dựa vào núi, làm gì có nhiều thuyền như vậy mà dùng? Bởi vậy, đám quân Ngô này, quyết không phải là đám quân theo đoàn quân đi tác chiến ở Đông Di của Khánh Kỵ, bọn chúng chỉ có thể đến từ Ngô quốc.
Như vậy thì Ngô quốc còn ai có thể dùng được nữa? Chỉ còn quân đội của Kinh Lâm cùng đám vệ quân thủ thành Cô Tô mà thôi. Hạo Tiến lúc nãy suy tư hồi lâu, mới đưa ra kết luận này, Hạo Tiến nghĩ, đám quân Ngô này hẳn là quân của Kinh Lâm, bản bộ của Kinh Lâm điều vào Cô Tô, vốn là để tăng cường phòng ngự cho nơi này, tại sao chúng lại xuất hiện tại Việt quốc cơ chứ?
Hạo Tiến mỉm cười nói:
- Chỉ có một khả năng, đó chính là liên quân Sở Việt tiến vào Ngô quốc, Tôn Vũ liền nhìn thấu được dụng tâm của ta, đoán biết được kế hoạch hành động tiếp theo của quân ta. Vậy nên, hắn mạo hiểm dùng binh mã của Kinh Lâm, lên thuyền hỏa tốc về Nam, tập kích vương thành Hội Kê của ta. Nếu có thể công phá Hội Kê nắm được đại vương, cho dù Cô Tô thất thủ, cũng có thể ung dung đàm phán với Việt quốc của ta. Cho dù không đánh được Hội Kê, cũng khiến cho thái tử rút quân trở về, liên quân Sở Việt tan rã, người Ngô lúc này chỉ còn phải đối chọi với quân Sở, sẽ dễ thở hơn nhiều.
Doãn Thường vừa nghe vừa thấy sáng tỏ, vỗ đùi nói:
- Oa, Hạo Tiến đại phu nói thật chí lý, đây ắt là kế được ăn cả ngã về không của chúng, quả nhân suýt nữa đã trúng phải kế của chúng rồi.
Kế Nghiên tức giận nói:
- Hạo Tiến đại phu, lời ngài nói hoàn toàn không có căn cứ, chỉ dựa vào phỏng đoán. Việc liên quan đến tồn vong của Việt quốc đâu có thể dựa vào những suy đoán vô căn cứ để ứng phó được, ngài muốn đưa đại vương đến chỗ bất nghĩa sao?
Hạo Tiến ung dung nói:
- Nếu việc gì cũng phải tận mắt nhìn thấy mới nghĩ cách ứng phó, thì trên đời cũng không có cái gì gọi là phòng ngừa kín kẽ rồi. Tuy Hạo Tiến xuất phát từ phỏng đoán, nhưng cũng không phải là vô căn cứ, nếu không phải là người ngựa mà Tôn Vũ phái đi, đại quân của Khánh Kỵ ở xa tít tận Đông Di, căn bản không thể nào sau khi nghe được tin quân ta phát binh lại có thể kịp thời điều binh Nam hạ, ngài có thể giải thích được toán quân bất ngờ xuất hiện này ở đâu chui ra không? Nếu mục đích của chúng không phải là phá vây cho Cô Tô, ngài có thể giải thích được mục đích của chúng đến đây không? Chỉ dựa vào toán quân đó, cho dù trong nước ta đã không còn nhiều binh lực, bọn chúng muốn tiêu diệt chúng ta liệu có làm nổi không?
- Điều này...
Kế Nghiên im lặng chốc lát.
Doãn Thường cười ha hả, vươn người đứng dậy, lông mày giãn ra, nghiêm nghị nói:
- Ý quả nhân đã quyết, chư khanh không cần phải tranh luận nữa.
Quần thần lập tức im lặng, nhất tề nhìn về phía Doãn Thường.
Doãn Thường nói:
- Quả nhân lập tức phái đi tín sứ, đem hành động của chúng ta đã bàn nói cho thái tử biết, lệnh cho thái tử tùy cơ hành sự, nếu do thám được quân trong thành Cô Tô lực lượng mỏng, thì phải bất chấp tất cả đoạt lấy Cô Tô, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, triệt để giải trừ cái họa Ngô quốc. Về đám quân Ngô sắp tới đây... Hừ! quả nhân muốn mặc giáp cầm mâu, đích thân lên đầu thành nghênh địch, thề chết bảo vệ Hội Kê, giữ chân đám quân Ngô kia, lật đổ âm mưu của chúng. Chư vị ái khanh có dám kề vai chiến đấu cùng quả nhân không?
Cung điện bỗng im lặng như tờ, quần thần đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói:
- Chúng thần nguyện đi theo đại vương, thề tận trung với người!
- Tốt!
Doãn Thường dõng dạc ra lệnh:
- Lập tức hạ lệnh, đem những nông dân ở gần ngoại vi thành lên thủ thành, tất cả nam đinh từ ba mươi tuổi trở lên, sáu mươi tuổi trở xuống đều phải lên thành cự địch, phụ nữ phụ trách việc lương thực, hộ tống, cứu thương. Kẻ nào kháng lệnh xử trảm cả nhà. Tồn vong là lúc này đây, nhân dân cả nước, hãy cùng quả nhân đồng tâm hiệp lực, cùng gánh vác khó khăn!
Thủ đô của một quốc gia, xưa nay đều là mạch máu của giang sơn, nếu như lựa chọn đô thành không tốt, đối với sự sinh tồn của giang sơn xã tắc mà nói, thì là một đòn trí mạng. Gặp lúc nguy hiểm, rất có khả năng một quốc gia không dễ dàng bị diệt vong sẽ vì vậy mà mất đi ưu thế, dẫn đến đất nước bị diệt vong.
Đô thành của Việt quốc thế nào? Đô thành của Việt Quốc là Hội Kê, Hội Kê gần biển, cách đô thành không xa chính là một cái vịnh nhỏ, vào thời đó không có điều kiện ra khơi bắt cá, càng không nói đến chuyện kinh doanh bến tàu, bởi vậy vịnh rất hoang vắng, đến cả tên cũng không được ai đặt cho. Phải mãi về sau nó mới được đặt tên là Hàng Châu vịnh.
Anh Đào dẫn đại quân từ trên biển chuyển ngoặt vào vịnh Hàng Châu, trên một góc hẻo lánh cách không xa Việt quốc cập bến lên bờ.
Khi Khánh Kỵ phạt Ngô, Tôn Vũ đã từng tận dụng đường bờ biển dài mà sử dụng cách đánh Vu Hồi (đưa lực lượng bên sườn phối hợp với lực lượng đánh chính diện tiêu diệt đối phương), vòng qua phương hướng phòng ngự chủ yếu của Phù Sai, từ trong lòng quân địch cập bến tác chiến. Di chuyển binh trên biển, là đấu pháp xưa nay chưa từng sử dụng ở thời Xuân Thu, chuyện này gây ra tác động vô cùng lớn với một nước gần biển như Việt quốc, có một số đại phu có tầm nhìn xa trông rộng thậm chí đã từng góp lời, thỉnh cầu quốc vương cho di dời đô thành, vì họ cảm nhận được rằng cái lá chắn bằng bờ biển đã không còn an toàn nữa, đường bờ biển dài vô tận không có chốn phòng ngự, ai cũng không biết được cường địch sẽ vào một ngày nào, một nơi nào cập bến, từ đó vòng qua đại quân đang trấn giữ ở biên cương đánh thẳng vào đô thành, vị trí sát biển trời cho bỗng nhiên trở thành mối uy hiếp quá lớn.
Nhưng việc dời đô đâu phải chuyện dễ dàng, nhất là một khi dời đô, lợi ích của nhiều công khanh đại phu ở đây sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi vậy việc này vẫn chưa nhận được sự ủng hộ của đa số công khanh đại phu, tạm thời gác lại.
Câu Tiễn cẩn trọng kỹ lưỡng, tuy hắn không biết được chuyện Ngô quân Bắc phạt từ lúc bắt đầu đã đặt một cục tại Việt quốc, nhưng vẫn tính đến nguy hiểm của chuyện dốc toàn bộ đại quân ra ngoài, nội bộ trống không. Vì vậy đã cử phái mật thám với số lượng lớn tới Ngô quốc, quan sát động tĩnh ra vào của từng chiếc chiến hạm ở Nam Vũ thành. Nhưng dù là Câu Tiễn nhạy bén đa trí, cũng đã không thể ngờ tới một khâu quan trọng trong kế sách diệt Ngô, đó là việc Khánh Kỵ sớm đã phái người tới Lỗ quốc bắt liên lạc với họ, mượn thuyền chở lính của họ.
Khi Anh Đào dẫn quân cập bến vịnh Hàng Châu, những ngư dân trên bờ ngạc nhiên đứng nhìn hằng hà sa số chiến thuyền to lớn đang tới, cả đời họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Ngô quân không hề để ý tới những ngư dân đánh cá ven biển đó, bọn họ phân thành từng đội nhỏ rời khỏi thuyền lớn, rầm rập đi về phía bờ cát bằng phẳng trên bờ, dưới hiệu lệnh và cờ hiệu của các tướng cấp cao hơn đi lại trước sau có thứ tự rõ ràng.
Khi Tôn Vũ ở Phi Hồ cốc cũng đã từng phân cấp để tiến hành huấn luyện với từng binh sĩ, những binh sĩ này đã trải qua nhiều cuộc chiến, đã trở thành những binh sĩ trưởng thành. Rất có năng lực chỉ huy, dưới sự chỉ huy của họ, toàn bộ đội ngũ nhanh chóng tập hợp lại.
Sau đó Anh Đào bắt đầu điều binh khiển tướng, hắn phái đi một đội nhân mã do hai lữ soái chỉ huy đi về phía quân VIệt đang đồn trú ở biên cương Ngô Việt. Từ khi chủ lực quân Việt tiến vào Ngô quốc tác chiến, quân sĩ ở Ngự Nhi thành đối diện quân doanh Việt quốc không còn nhiều, hơn nữa đại đa số là binh tướng già nua, hai đạo nhân mã này đã đủ giải quyết bọn chúng.
Anh Đào lại phái thêm một đội sĩ tốt, cùng với hơn 40 xạ thủ Đông Di hộ tống Đan Ô từ đường bộ tiếp tục hướng về phía Nam. Đám xạ thủ Đông Di ai nấy cắp cung sau lưng, bên trong đựng ít châu báu tài ngọc. Lần này họ xâm nhập phía Nam Việt quốc, gánh vác trọng trách cốt yếu nhất: chiêu an.
Việt vương Doãn Thường họ Tự, tộc Tự thị vốn sống ở phương Bắc, tại lãnh thổ Tề quốc hiện nay, do Tề, Lỗ, Ngô tiếp tục thành lập và lớn mạnh, trước khi Chu vương triều kiến lập, đã tồn tại chư hầu Thương triều, Việt quốc bị dồn đẩy về phía Nam, cho đến khi tới được vùng địa giới của Việt quốc ngày nay, rồi định cư tại đây.
Nói thẳng ra họ cũng là một tộc ngoại lai của Việt quốc, bản địa vốn có rất nhiều dân tộc đã sinh sống từ lâu, trong đó đám người lớn nhất là hậu duệ Di Nhân, thế nhân gọi là tam di.
Nhưng đó là cách gọi để họ phân biệt với Hoài Di và Đông Di, hai tộc người di sinh sống ở vùng khác nhau, trong tâm tính của người Tam Di, họ luôn tự nhận mình là cùng một nguồn gốc Di Nhân với hai tộc người kia. Việt quốc luôn đề phòng bọn họ, thống trị với bọn họ cũng khá nghiêm khắc, gần đây Ngô quốc cần một lượng lớn củi gỗ, khoáng thạch từ Việt quốc, người Việt lại đổ những công việc lao dịch đó lên đầu những người Di, khiến bọn họ phải vào núi sâu chặt gỗ, vào động bào đá, cuộc sống gian khổ, lao dịch nặng nề khiến cho người Tam Di vô cùng bất mãn đối với Việt vương Doãn Thường.
Lần này Doanh Thiền Nhi phái Đan Ô theo Anh Đào cùng đại quân xuống Nam, chính là lấy danh nghĩa vua của người Di, phái sứ giả đi tiếp xúc với thủ lĩnh của tộc tam Di, khuyên bọn họ khởi nghĩa, tiêu diệt chính quyền Tự thị. Bọn họ là dân tộc bản địa, lại là lực lượng chủ yếu của người Việt, nếu khuyên nhủ được Tam Di tạo phản, việc chiếm lấy Việt quốc và ổn định đất nước chẳng còn là việc khó nữa.
Sau khi sắp xếp cho họ ra đi, Anh Đào liền tự mình dẫn đại quân chủ lực, xuất phát từ Vịnh Hàng Châu, được sự dẫn đường của những do thám cài cắm ở Việt quốc từ trước đã quá quen đường ở đây, nhanh chóng đi thẳng tới thành Hội Kê...
Cung Việt vương Hội Kê, quần thần đều tụ tập lại, kinh hoàng thất thố.
Việt vương Doãn Thường sắc mặt xanh lét ngồi ở ghế trên, hắn vừa phái tín sứ hỏa tốc triệu Câu Tiễn dẫn binh trở về. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, đối mặt với đại quân Ngô hung hãn, Doãn Thường quả thực chẳng biết làm sao.
Quần thần nghị luận sôi nổi, có người khuyên đại vương lập tức rời khỏi núi Hội Kê, có người khuyên đại vương rời giá, thậm chí còn có người còn bạo miệng khuyên Doãn Thường chạy trốn khỏi Sở quốc, cãi nhau ỏm tỏi, đầu óc choáng váng, không khỏi hét lớn một tiếng:
- Im hết cho ta.
Theo tiếng quát của Doãn Thường, triều đình lập tức yên tĩnh, đám đại phu trước đó còn cãi nhau mặt đỏ tía tai lúc này quay hết lên nhìn về Doãn Thường. Doãn Thường hắt ra vài hơi thở nặng nề, cố gắng giữ đều hơi thở, chậm dần ngữ khí nói:
- Ngô quân đột nhiên tới đây, đánh thẳng tới Hội Kê, đại quân Việt quốc của ta đang ở bên ngoài, bên trong trống không, phải chống đỡ cường địch thế nào thì phải mong vào sự hợp mưu hợp sức của chư vị đại phu, thương thảo ra kế sách hợp lý. Trước kẻ địch mạnh, chúng ta tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính, rối loạn trận cước. Nhược Thành đại phu, ngài nói trước, tình hình như vầy, Việt quốc ta nên đối phó thế nào?
Nhược Thành tiến lên một bước, trầm ngâm nói:
- Đại vương, quân tinh nhuệ của ta đã ra ngoài, quân binh ở lại đều là binh sĩ già yếu, khó chống lại thế địch. Theo thần thấy, chúng ta chỉ còn cách cố thủ thành trì, tránh đánh trực diện, phát động nhân dân lên thành cố thủ, cho tới khi thái tử dẫn binh trở về. Biết rằng Sở quốc Phí Vô Kỵ đang dẫn đại binh ở Ngô, Ngô quân ắt không dám đánh lâu ở đây, do vậy chỉ cần đợi thái tử dẫn đại quân trở về, quân Ngô tất phải lui.
Doãn Thường nghe vậy khẽ gật đầu, đại phu Kế Nghiên lập tức lách mình đi ra, cao giọng nói:
- Đại vương, thần nghĩ kế này chưa ổn.
- Khanh thử nói xem?
- Đại vương, thái tử dẫn quân tinh nhuệ xuất chinh, quân Ngô xuất hiện bất ngờ, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Xem tình hình này e là chúng ta đã trúng phải kế của Ngô vương rồi. Nếu không thì chúng đã không thần tốc tới đây như vậy. Nếu Ngô cố tình dụ đại quân của ta sang Ngô, chỉ e bên thái tử cũng lành ít dữ nhiều, càng không nói đến chuyện ngài dẫn binh quay về. Việt quốc ta kênh rạch chằng chịt, bất lợi cho quân Ngô di chuyển thần tốc, chúng ta phải lợi dụng điểm này, rút khỏi Hội Kê, lấy sông ngòi làm vật che chắn, vòng quanh quân Ngô, đợi khi có tin chính xác của thái tử, lại có kế sách khác.
- Trò hề!
Đại phu Khổ Thành cười lạnh đáp:
- Bảo đại vương vứt bỏ đô thành, chẳng phải đã mất đi chỗ dựa rồi sao? Đến lúc đó cho dù thái tử dẫn binh trở về, thì chúng ta vẫn mắc kẹt trong đám sông nước đầm lầy, còn tốc độ của thái tử lui binh về lại chậm, e rằng quân Ngô lúc đó đã chiếm được thành trì của ta, dựa vào địa thế hiểm yếu dưỡng quân chờ thủ.
Hắn hướng về phía Doãn Thường chắp tay nói:
- Đại vương, thần nghĩ, kế của Nhược Thành đại phu là hữu dụng. Hội Kê thành của ta tuy lâu năm không tu sửa, tường thành thấp bé, nhưng người Ngô đi chiến thuyền mà đến, cố công Hội Kê, chúng muốn tới đây với tốc độ nhanh nhất, nên sẽ không mang theo những vũ khí khí tài cồng kềnh công thành, nếu chúng ta lập tức bắt đầu chuẩn bị ngay thì chưa chắc đã không biến Hội Kê thành một tòa thành kiên cố. Cho dù không thể cố thủ được vài tháng, nhưng để đợi thái tử quay về thì có thể được.
Ngô quân xuất hiện bất ngờ, cả nước bị chấn động, người dân vô cùng hoang mang, nếu đại vương không đánh mà chạy, vứt bỏ thành trì, người dân sẽ mất ý chí chiến đấu, tức khắc chạy tứ tán, lúc đó sẽ tính sao đây? Nói gì đến việc phản công?
Đại phu Hạo Tiến suy tư hồi lâu, tiến lên nói:
- Đại vương, thái tử dẫn quân phạt Ngô, đã dốc hết tinh binh Việt quốc, lại thêm có Sở quốc Phí Vô Kỵ dẫn theo đại quân gấp mấy lần ta đồng hành, theo lý mà nói, Ngô quốc hiện tại không kham nổi cho mình, tuyệt không có khả năng tấn công Việt quốc chúng ta. Thường nghe giết người một ngàn, tổn thất tám trăm, Ngô vương dù có dũng mãnh thế nào cũng không thể tiêu diệt được một đội quân lớn như vậy. Huống chi chúng ta còn có tin tức chính xác, Ngô vương đã điều chủ lực Ngô quốc dồn hết sang Đông Di rồi. Đột nhiên chúng lại xuất hiện trong lãnh thổ của ta, điều này quả thực kỳ quặc...
Kế Ngiên mỉm cười nói:
- Ngô quân tiến quân thần tốc, lúc này đã tới suối Nhược Gia, chẳng bao lâu sẽ tới Hội Kê, ngài đến giờ còn nghĩ là tin đồn sao?
Hạo Tiến vê râu mỉm cười, ánh mắt lóe lên, ồm ồm nói:
- Đại vương, chư vị đại phu, Hạo Tiến không phải không tin quân Ngô đã sắp tới đây, chỉ là muốn biết, Ngô vương Khánh Kỵ dẫn đại quân xuất chinh Đông Di, Ngô quốc miệng cọp gan thỏ, đã không còn chịu nổi một đòn. Liên quân Sở Việt của ta tiến công áp sát, đã tiến tới Cô Tô thành, tình hình bên Ngô, thiết nghĩ còn nguy cấp hơn cả chúng ta nữa. Vậy thì... đám quân Ngô này từ đâu mà tới? Và vì sao mà tới?
Doãn Thường nghe hắn nói vậy, tinh thần phấn chấn, vội vàng nghiêng người hỏi:
- Hạo Tiến đại phu có kiến giải gì không?
Hạo Tiến nói:
- Đại vương, thần cho rằng, đây là một kế của tướng quốc Tôn Vũ bên Ngô, muốn thay đổi bại cục của chúng mà thôi.
Quần thần nghe vậy đều nhất tề động dung, nín thở lắng nghe, Hạo Tiến thanh âm lanh lảnh, lớn tiếng nói:
- Khánh Kỵ tự mình dẫn đại quân Bắc phạt, dùng Tôn Vũ để tọa trấn ở Cô Tô. Tôn Vũ vốn là kẻ vô danh, từ khi Khánh Kỵ thảo phạt Hạp Lư mà bắt đầu nổi danh. Kẻ này quỷ kế đa đoan, rất giỏi dùng mưu, ngày trước Khánh Kỵ thảo phạt Hạp Lư, sử dụng kế sách của hắn vây khốn Cô Tô, dụ Hạp Lư dẫn viện binh, rồi lại mật phái đại quân mai phục dưới núi Thiên Mục, một trận đánh tan đại quân Hạp Lư, lập nên kỳ công cho Khánh Kỵ, đoạt lại Ngô quốc.
Giờ đây thái tử điện hạ dẫn binh vào Ngô, liên thủ với Sở, nội công Cô Tô, ngoại kích Khánh Kỵ, ai chủ ai thứ, ai hư ai thực, đều dựa vào tình hình lúc lâm địch. Kế này so với kế sách trước đó của Tôn Vũ có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, với tài trí của Tôn Vũ, không khó nhận ra dụng ý của quân ta. Khi thái tử xuất chinh, đã dự liệu kế này khó tránh khỏi con mắt của người Ngô, chỉ là quân ta tấn công, Khánh Kỵ không thể không về cứu viện, tuy biết chắc là mưu, nhưng Khánh Kỵ vẫn phải quay về chịu trói. Nhưng Tôn Vũ rất giỏi, lại có thể nghĩ ra chiêu này...
Nói đến đây hắn tán thán vài tiếng, rồi nói:
- Chư vị, đại quân Khánh Kỵ giờ đây đang ở Đông Di, đường xá xa xôi, cho dù sau khi nhận được tin quân ta tấn công Ngô quốc lập tức khởi binh quay về, bất luận là dùng phương tiện gì, giờ phút này quyết không thể đến được Việt quốc, huống hồ chư bộ Đông Di đại đa số sống dựa vào núi, làm gì có nhiều thuyền như vậy mà dùng? Bởi vậy, đám quân Ngô này, quyết không phải là đám quân theo đoàn quân đi tác chiến ở Đông Di của Khánh Kỵ, bọn chúng chỉ có thể đến từ Ngô quốc.
Như vậy thì Ngô quốc còn ai có thể dùng được nữa? Chỉ còn quân đội của Kinh Lâm cùng đám vệ quân thủ thành Cô Tô mà thôi. Hạo Tiến lúc nãy suy tư hồi lâu, mới đưa ra kết luận này, Hạo Tiến nghĩ, đám quân Ngô này hẳn là quân của Kinh Lâm, bản bộ của Kinh Lâm điều vào Cô Tô, vốn là để tăng cường phòng ngự cho nơi này, tại sao chúng lại xuất hiện tại Việt quốc cơ chứ?
Hạo Tiến mỉm cười nói:
- Chỉ có một khả năng, đó chính là liên quân Sở Việt tiến vào Ngô quốc, Tôn Vũ liền nhìn thấu được dụng tâm của ta, đoán biết được kế hoạch hành động tiếp theo của quân ta. Vậy nên, hắn mạo hiểm dùng binh mã của Kinh Lâm, lên thuyền hỏa tốc về Nam, tập kích vương thành Hội Kê của ta. Nếu có thể công phá Hội Kê nắm được đại vương, cho dù Cô Tô thất thủ, cũng có thể ung dung đàm phán với Việt quốc của ta. Cho dù không đánh được Hội Kê, cũng khiến cho thái tử rút quân trở về, liên quân Sở Việt tan rã, người Ngô lúc này chỉ còn phải đối chọi với quân Sở, sẽ dễ thở hơn nhiều.
Doãn Thường vừa nghe vừa thấy sáng tỏ, vỗ đùi nói:
- Oa, Hạo Tiến đại phu nói thật chí lý, đây ắt là kế được ăn cả ngã về không của chúng, quả nhân suýt nữa đã trúng phải kế của chúng rồi.
Kế Nghiên tức giận nói:
- Hạo Tiến đại phu, lời ngài nói hoàn toàn không có căn cứ, chỉ dựa vào phỏng đoán. Việc liên quan đến tồn vong của Việt quốc đâu có thể dựa vào những suy đoán vô căn cứ để ứng phó được, ngài muốn đưa đại vương đến chỗ bất nghĩa sao?
Hạo Tiến ung dung nói:
- Nếu việc gì cũng phải tận mắt nhìn thấy mới nghĩ cách ứng phó, thì trên đời cũng không có cái gì gọi là phòng ngừa kín kẽ rồi. Tuy Hạo Tiến xuất phát từ phỏng đoán, nhưng cũng không phải là vô căn cứ, nếu không phải là người ngựa mà Tôn Vũ phái đi, đại quân của Khánh Kỵ ở xa tít tận Đông Di, căn bản không thể nào sau khi nghe được tin quân ta phát binh lại có thể kịp thời điều binh Nam hạ, ngài có thể giải thích được toán quân bất ngờ xuất hiện này ở đâu chui ra không? Nếu mục đích của chúng không phải là phá vây cho Cô Tô, ngài có thể giải thích được mục đích của chúng đến đây không? Chỉ dựa vào toán quân đó, cho dù trong nước ta đã không còn nhiều binh lực, bọn chúng muốn tiêu diệt chúng ta liệu có làm nổi không?
- Điều này...
Kế Nghiên im lặng chốc lát.
Doãn Thường cười ha hả, vươn người đứng dậy, lông mày giãn ra, nghiêm nghị nói:
- Ý quả nhân đã quyết, chư khanh không cần phải tranh luận nữa.
Quần thần lập tức im lặng, nhất tề nhìn về phía Doãn Thường.
Doãn Thường nói:
- Quả nhân lập tức phái đi tín sứ, đem hành động của chúng ta đã bàn nói cho thái tử biết, lệnh cho thái tử tùy cơ hành sự, nếu do thám được quân trong thành Cô Tô lực lượng mỏng, thì phải bất chấp tất cả đoạt lấy Cô Tô, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, triệt để giải trừ cái họa Ngô quốc. Về đám quân Ngô sắp tới đây... Hừ! quả nhân muốn mặc giáp cầm mâu, đích thân lên đầu thành nghênh địch, thề chết bảo vệ Hội Kê, giữ chân đám quân Ngô kia, lật đổ âm mưu của chúng. Chư vị ái khanh có dám kề vai chiến đấu cùng quả nhân không?
Cung điện bỗng im lặng như tờ, quần thần đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói:
- Chúng thần nguyện đi theo đại vương, thề tận trung với người!
- Tốt!
Doãn Thường dõng dạc ra lệnh:
- Lập tức hạ lệnh, đem những nông dân ở gần ngoại vi thành lên thủ thành, tất cả nam đinh từ ba mươi tuổi trở lên, sáu mươi tuổi trở xuống đều phải lên thành cự địch, phụ nữ phụ trách việc lương thực, hộ tống, cứu thương. Kẻ nào kháng lệnh xử trảm cả nhà. Tồn vong là lúc này đây, nhân dân cả nước, hãy cùng quả nhân đồng tâm hiệp lực, cùng gánh vác khó khăn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook