Đại Tranh Chi Thế
-
Quyển 5 - Chương 281: Mượn đường
Khánh Kỵ tự mình dẫn đại quân Bắc phạt. Hai viên thượng tướng Lương Hổ Tử và Xích Trung đang giằng co tại Bành Thành với đám đại quân Tống quốc vừa thắng trận từ Tây Bắc trở về. Đại quân Tống quốc đang hừng hực nhuệ khí sau chiến thắng, lại đổi Hiên Viên Hành làm đại tướng quân, quân tâm sĩ khí tăng lên gấp bội. Còn Khánh Kỵ và Anh Đào phục kích đại quân Yển Tương Sư ở Dư Khâu, dẹp loạn Đông Di, điều này nằm ngoài dự đoán của bọn Trí Ngọ. Bọn chúng cho rằng, Khánh Kỵ sẽ đánh Tống trước, như vậy chỉ đợi Sở Việt công Ngô, bọn chúng sẽ tránh được mối nguy lớn nhất, từ đó tiếp tục tồn tại từ việc Ngô quốc chiến loạn, ai ngờ rằng Ngô quốc Khánh Kỵ dường như do sự phản bội của chúng mà cảm thấy mất mặt, bỗng nhiên lại không màng tới thế cuộc căng thẳng ở Bành Thành, dẫn binh hành quân tới Đông Di.
Cũng may địa vực Đông Di rộng lớn, sông núi nước non chỗ nào cũng có thể ẩn náu. Hơn nữa những người Đông Di vẫn chưa hình thành thói quen nông canh đến thời này vẫn chỉ biết dựa vào săn bắn, lưới cá để sinh sống, hầu như không có ai là không đủ công cụ sản xuất khi phải di chuyển liên tục cả. Cho nên Thành Trí Ngọ gấp gáp liên lạc với đám loạn đảng phản bội, chuẩn bị xé nhỏ lực lượng ra, chia nhau trốn vào vùng đầm lầy thung lũng, tạm thời lánh khỏi cơn đại nộ của Ngô vương Khánh Kỵ.
Nếu như thật sự để cho bọn chúng bỏ chạy, Khánh Kỵ dù có tăng thêm mười vạn đại quân, muốn tiêu diệt tận gốc sạch sẽ bọn chúng cũng là một điều không thể giải quyết trong thời gian ngắn được. Nhưng điều không ai ngờ được là, loạn Đông Di dựa vào ai cũng không thể chiếm được, sau khi Ngô quốc Khánh Kỵ xuất binh lại giải quyết vô cùng gọn lẹ.
Thành Trí Ngọ đã quá dựa vào sự giúp đỡ của Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài, hai tên đạo tặc nghe nói Ngô vương Khánh Kỵ đích thân chinh phạt Đông Di, không khỏi hồn bay phách lạc. Doanh Thiền Nhi được thể mượn thời xâm nhập, không biết dùng thủ đoạn gì đã thuyết phục được hai tên đạo tặc đó đầu nhập Đông Di. Thừa dịp Thành Trí Ngọ triệu tập bầy đảng thương nghị, đem thủ lĩnh phản loạn một mẻ hốt gọn, toàn bộ giải đi đến chỗ Doanh Thiền Nhi tranh công nhận thưởng, phản loạn ở trong nội bộ Đông Di bỗng nhiên được giải quyết mà không đổ một giọt máu nào hết.
Những bộ tộc thủ lĩnh này ngày nay những chức vụ đều là do Doanh Thiền Nhi phong cho, Doanh Thiền Nhi lấy danh phận là nữ vương Đông Di xử phạt hạ thần phản loạn, bỏ qua cho tội danh tộc lớn chèn ép tộc nhỏ, tránh khỏi khả năng các bộ tộc nổi lên lòng thù hận, khi dân chúng Đông Di chưa biết quyết định xử phạt thế nào đối với đám thủ lĩnh phản loạn bắt được, bỗng nhiên lại đưa ra thủ đoạn động trời này. Đem toàn bộ thủ lĩnh loạn đảng bốn hai người chém đầu thị chúng toàn bộ, những tiểu thủ lĩnh thì bị giam giữ, cách bỏ chức quan, vị trí lãnh tụ bộ tộc của họ cũng theo đó mà bị bãi bỏ.
Ngay sau đó Doanh Thiền Nhi liền trở lại Vu Dư Thành, rồi xây bốn tòa vệ thành ở đây. Dùng vũ lực bức ép những bộ tộc mất đi thủ lĩnh dồn hết vào trong Vu Dư Thành sống chung đụng với bộ lạc Phong, Doanh, nằm dưới sự quản sát của mình. Cưỡng bức bọn họ phải tạo ra sự hòa hợp giữa các bộ lạc. Do bọn họ đều là tộc nhân của Đông Di, chỉ là địa điểm sinh sống khác nhau, lại thêm thủ lĩnh đã mất, nên trở lực cũng ít đi khác thường.
Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài trước phản Quý Thị, sau phản Cổ Quân Hải, rồi phản tiếp Thành Trí Ngọ, mỗi lần làm phản đều khiến cho chủ cũ chịu phải những tổn thất không gì bù đắp nổi thậm chí là mất đi tính mạng toàn gia đình, danh tiếng của họ cũng bị xóa nhòa hoàn toàn trong khắp thiên hạ, từ đó không có ai dám lôi kéo, thu nạp bọn chúng cả.
Thật ra bọn chúng ngoại trừ việc thay đổi thân phận nô lệ, phản bội lại chủ cũ Quý Tôn Ý Như, tiền đồ trước mặt vô cùng tối tăm. Rồi còn chuyện mật ước với Ngô quốc, phản bội lại Triển Chích nữa. Mấy lần phản bội khác đã không còn là phản bội thực sự nữa, mà là âm thầm phục vụ hai mang cho Ngô quốc rồi. Ngoại trừ một số nhân vật cấp cao ở Ngô quốc rất hạn chế biết được chuyện này, không tiết lộ nửa lời ra bên ngoài, những lần phản bội mà người ngoài thường được biết đến thực chất đều là đang thực hiện kế hoạch của Khánh Kỵ.
Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài biết rằng điều đó chưa chắc không phải do Khánh Kỵ sắp đặt, nhằm triệt để đoạn tuyệt đường lui của chúng. Nhưng việc đã đến nước này thì không thể nói gì hơn, cũng may lần gia nhập cho Ngô quốc lần này của chúng là xuất phát từ đáy lòng, cũng không còn lo từ nay về sau không còn đường lui khác, chỉ cần tạm thời tiếp nhận bổ nhiệm của nữ vương Đông Di Doanh Thiền Nhi, chờ cơ hội danh chính ngôn thuận quy phục Ngô quốc.
Những biến cố đó nhanh chóng lọt vào tai đám nội gián Đông Di truyền tới hai nước Sở Việt, lúc này hai nước Sở Việt đã định sẵn ngày, chuẩn bị đồng thời xuất binh phạt Ngô, một khi biết được biến cố, bọn chúng sợ Khánh Kỵ lại về Bành Thành, đánh bại Tống quân, dẹp loạn mối họa phương Bắc, lúc đó sẽ mất đi cơ hội tốt nhất tập kích Ngô quốc, cho nên lập tức đẩy nhanh tiến độ chuẩn bị, không chờ đến khi lương thảo được tích trữ đầy đủ, lập tức phát binh tấn công Đông Ngô sớm trước mười ngày.
Lúc này Khánh Kỵ phát binh dẹp loạn Đông Di, vừa mới đưa binh đến nửa đường, cách Vu Dư Thành còn có mấy trăm dặm, liền nghe tin nữ vương Đông Di đã bình định loạn đảng, lập tức chuyển hướng về Bành Thành. Sở Việt không hề sắp đặt nội gián ở Đông Di, một nước du canh du cư, các bộ lạc sống tản mác trên vùng lãnh thổ rộng lớn, chỉ vì muốn nghe ngóng tin tức của Khánh Kỵ, tạm thời phái một toán người giả làm hành thương đi do thám khắp nơi trong Vu Dư Thành.
Bọn chúng đương nhiên không biết, Khánh Kỵ gióng trống khua chiêng tới Bành Thành chỉ với rất ít binh mã, Anh Đào dẫn quân chủ lực tiếp tục tiến về phía trước, đồng thời còn đi tránh đường lớn, vòng qua Vu Dư Thành, đi thẳng tới Lỗ quốc. Cùng lúc đó, Lương Hổ Tử dẫn đại quân xuất phát từ Bành Thành, ngày ẩn đêm đi, mượn đường Lỗ quốc tới bờ Đông Hải...
Việc Lỗ quốc cho mượn đường, mượn thuyền, dưới sự vừa đấm vừa xoa của Tam Hoàn cuối cùng đã được Lỗ quân Cơ Tống đồng ý. Kỳ thật trong nội tâm Cơ Tống hiểu rõ, cho dù hắn không đồng ý, Tam Hoàn cũng dám chuyên quyền độc đoán trước những việc quốc gia đại sự như vậy. Sở dĩ hỏi ý kiến của hắn chỉ là muốn xem hắn có phải là một con rối biết điều hay không mà thôi.
Có lẽ đám gia chủ Tam Hoàn thế gia cũng không ý thức tới, nhưng bọn chúng vô ý thức đưa ra sự do thám như vậy. "Lễ băng nhạc khôi" trong thời kỳ cuối Xuân Thu, chuyện chư hầu kẹp thiên tử, khanh đại phu kẹp chư hầu đã nhìn nhàm mắt, nhưng sự việc soán ngôi đoạt vị thì chưa hề xảy ra, biến cố ở lục khanh Tấn quốc, ngũ khanh cùng lúc lập quốc, Tấn hầu bị đày xuống Tấn Nam... , phá vỡ triệt để quan niệm đã ăn sâu vào lòng mỗi người dân mấy trăm năm qua về việc cha truyền con nối, một khi gông cùm được tháo gỡ, dã tâm của con người sẽ được phát sinh, Tam Hoàn xưa nay vẫn luôn muốn soán vương trị quốc, đến khi người dân bách tính ở Lỗ quốc chỉ biết tới có Tam Hoàn, không biết quốc quân là gì, căn cơ của chúng còn thâm sâu hơn cả lục khanh, bọn chúng làm gì mà không có dã tâm đăng cơ chễm trệ ngai vàng chứ?
Dựa vào tâm mà nói, sau khi Cơ Tống đăng cơ, đã từng có hùng tâm tráng chí, đã từng có khát vọng to lớn xa xôi, nhưng sau khi hắn đăng cơ, giống như là dây vào vũng bùn lớn, quân lệnh không lọt nổi ra ngoài cung, chỗ nào cũng bị Tam Hoàn khống chế, đã không còn có ý muốn tranh đoạt lại quyền lực đã mất. Cơ Tống giờ đây say sưa suốt ngày, đêm đêm ca hát, đã không còn tráng khí trong lòng.
Những bản tấu chương được gửi lên liên tục của Khổng Khâu chìa ra trước mặt hắn chỉ khiến hắn trong cơn say nửa tỉnh nửa mê, một con người đã chết đi ý chí lớn lao nhớ lại ngày xưa một thời oai hùng oanh liệt, ý chí hoài bão lớn lao của mình. Càng nghĩ tới những chuyện xa xưa lại càng khiến hắn thêm đau khổ. Hắn chỉ muốn quên đi tất cả, từ nay về sau làm một quốc quân ngoan ngoãn dâm dật hưởng thụ, nghe lời Tam Hoàn mà thôi, làm sao mà chịu nổi được những tấu thư khuyên nhủ tra tấn tai mắt của hắn?
Vì vậy trong cơn ảo não hắn bỗng trở nên căm giận Khổng Khâu, trong lúc Khổng Khâu đang khổ sở khuyên can thức tỉnh hắn, chỉ một ý chỉ hắn đã triệt để cắt đứt những tiếng ồn ào của Khổng Khâu.
Một kẻ thất bại bất tài chỉ biết giận cá chém thớt trút oán hận và căm hờn xuống đầu kẻ khác, ý chỉ của hắn phải được một cái gật đầu của Tam Hoàn thì mới thực thi được, có lẽ... duy chỉ có lần này, cũng chỉ có việc bãi miễn thân tín của mình, thì mới không cần đến sự cho phép của Tam Hoàn.
Nghĩ đến đây, Cơ Tống ngửa mặt lên trời cười to giống như một con sói trong lồng tru tréo. Đến đêm, hắn lại say túy lúy lần nữa, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, hắn ngước nhìn những ngọn nến trên vách đã sắp tắt, những bình rượu đổ trên bàn, vuốt ve bờ ngực của mỹ nhân, đôi mắt mông lung ngà ngà men rượu nghĩ: thực ra cứ thế này cũng tốt, việc gì phải khổ tâm lo liệu quốc sự chứ, đời người ngắn ngủi giống như ngọn nến kia, cứ tận hưởng cho hết lạc thú đi đã...
Khi tin Ngô quân mượn đường Lỗ quốc, đang chuẩn bị tới bờ Đông Hải truyền đến tai Cơ Tống, Cơ Tống đang mặc một bộ quần áo hào nhoáng, mũ mão chỉnh tề, đang tản bộ thong thả đi về Phi Vân đài bên ngoài cung môn. đằng sau lưng là cung điện tráng lệ, ánh nắng chói lọi chiếu lên trên người hắn, kim tuyến trên bào phục sáng lấp lánh. Nhìn như vậy thì hắn cũng khác nào một vị quân chủ cao cao tại thượng đâu cơ chứ.
Lúc này Cơ Tống đang muốn đi tới Xã Đàn và Tắc Đàn, lát nữa còn muốn đi tới miếu đền thờ cúng, bởi vì hôm nay là ngày lễ trọng đại nhân dịp kỷ niệm hắn đăng cơ ba năm, cải nguyên hai năm, ngày này ba năm trước, hắn đã ở nơi này, khoác trên mình y phục quân vương, trở thành quân chủ Lỗ quốc.
Nghe được tin Khánh Kỵ đã mượn đường nước mình đi tới Đông Di từ lời nói nhỏ của bọn thái giám thân cận, Cơ Tống ngẩng mặt lên, híp mắt nhìn lên bầu trời sáng rọi, dường như trở về với ba năm trước, quay trở về Phí thành, trở về những con ngõ nhỏ của tòa thành trống rỗng đó...
Trước mắt lờ mờ hiện ra thân ảnh yêu kiều của Tiểu Man, còn có cả Khánh Kỵ ăn mặc kiểu gia nhân nhà hào tộc quyền thế. Lúc đó hắn vẫn còn là một công tử khoác áo bào trắng, còn Khánh Kỵ, thân phận bên ngoài là gia nô Quý Thị...
Cơ Tống mở to đôi mắt, có lẽ vì ánh dương chiếu thẳng vào mắt, khóe mắt của hắn rơm rớm nước mắt. Hắn quay đầu nhìn lên Phi Vân đài, Lỗ quốc quần thần được Tam Hoàn dẫn đầu, đang cung kính đứng đợi ở đằng kia, trang phục lộng lẫy, chắp tay kính cẩn đợi sự có mặt của hắn.
Bởi vì trong mắt có lệ, nhìn về phía trên, những hình ảnh của đám đại thần trên đó đều bị biến dạng, những chiếc mũ quan đội đầu của họ bị xiêu vẹo thành những hình thù kỳ quái, Cơ Tống bỗng nhiên bật nở nụ cười, dùng âm điệu rụt rè mà uy nghiêm nói:
- Một chút việc nhỏ, cần chi tấu bẩm. Khởi giá, văn võ toàn triều, đi theo quả nhân tới Xã Đàn, thờ tế thổ thần!
Cũng may địa vực Đông Di rộng lớn, sông núi nước non chỗ nào cũng có thể ẩn náu. Hơn nữa những người Đông Di vẫn chưa hình thành thói quen nông canh đến thời này vẫn chỉ biết dựa vào săn bắn, lưới cá để sinh sống, hầu như không có ai là không đủ công cụ sản xuất khi phải di chuyển liên tục cả. Cho nên Thành Trí Ngọ gấp gáp liên lạc với đám loạn đảng phản bội, chuẩn bị xé nhỏ lực lượng ra, chia nhau trốn vào vùng đầm lầy thung lũng, tạm thời lánh khỏi cơn đại nộ của Ngô vương Khánh Kỵ.
Nếu như thật sự để cho bọn chúng bỏ chạy, Khánh Kỵ dù có tăng thêm mười vạn đại quân, muốn tiêu diệt tận gốc sạch sẽ bọn chúng cũng là một điều không thể giải quyết trong thời gian ngắn được. Nhưng điều không ai ngờ được là, loạn Đông Di dựa vào ai cũng không thể chiếm được, sau khi Ngô quốc Khánh Kỵ xuất binh lại giải quyết vô cùng gọn lẹ.
Thành Trí Ngọ đã quá dựa vào sự giúp đỡ của Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài, hai tên đạo tặc nghe nói Ngô vương Khánh Kỵ đích thân chinh phạt Đông Di, không khỏi hồn bay phách lạc. Doanh Thiền Nhi được thể mượn thời xâm nhập, không biết dùng thủ đoạn gì đã thuyết phục được hai tên đạo tặc đó đầu nhập Đông Di. Thừa dịp Thành Trí Ngọ triệu tập bầy đảng thương nghị, đem thủ lĩnh phản loạn một mẻ hốt gọn, toàn bộ giải đi đến chỗ Doanh Thiền Nhi tranh công nhận thưởng, phản loạn ở trong nội bộ Đông Di bỗng nhiên được giải quyết mà không đổ một giọt máu nào hết.
Những bộ tộc thủ lĩnh này ngày nay những chức vụ đều là do Doanh Thiền Nhi phong cho, Doanh Thiền Nhi lấy danh phận là nữ vương Đông Di xử phạt hạ thần phản loạn, bỏ qua cho tội danh tộc lớn chèn ép tộc nhỏ, tránh khỏi khả năng các bộ tộc nổi lên lòng thù hận, khi dân chúng Đông Di chưa biết quyết định xử phạt thế nào đối với đám thủ lĩnh phản loạn bắt được, bỗng nhiên lại đưa ra thủ đoạn động trời này. Đem toàn bộ thủ lĩnh loạn đảng bốn hai người chém đầu thị chúng toàn bộ, những tiểu thủ lĩnh thì bị giam giữ, cách bỏ chức quan, vị trí lãnh tụ bộ tộc của họ cũng theo đó mà bị bãi bỏ.
Ngay sau đó Doanh Thiền Nhi liền trở lại Vu Dư Thành, rồi xây bốn tòa vệ thành ở đây. Dùng vũ lực bức ép những bộ tộc mất đi thủ lĩnh dồn hết vào trong Vu Dư Thành sống chung đụng với bộ lạc Phong, Doanh, nằm dưới sự quản sát của mình. Cưỡng bức bọn họ phải tạo ra sự hòa hợp giữa các bộ lạc. Do bọn họ đều là tộc nhân của Đông Di, chỉ là địa điểm sinh sống khác nhau, lại thêm thủ lĩnh đã mất, nên trở lực cũng ít đi khác thường.
Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài trước phản Quý Thị, sau phản Cổ Quân Hải, rồi phản tiếp Thành Trí Ngọ, mỗi lần làm phản đều khiến cho chủ cũ chịu phải những tổn thất không gì bù đắp nổi thậm chí là mất đi tính mạng toàn gia đình, danh tiếng của họ cũng bị xóa nhòa hoàn toàn trong khắp thiên hạ, từ đó không có ai dám lôi kéo, thu nạp bọn chúng cả.
Thật ra bọn chúng ngoại trừ việc thay đổi thân phận nô lệ, phản bội lại chủ cũ Quý Tôn Ý Như, tiền đồ trước mặt vô cùng tối tăm. Rồi còn chuyện mật ước với Ngô quốc, phản bội lại Triển Chích nữa. Mấy lần phản bội khác đã không còn là phản bội thực sự nữa, mà là âm thầm phục vụ hai mang cho Ngô quốc rồi. Ngoại trừ một số nhân vật cấp cao ở Ngô quốc rất hạn chế biết được chuyện này, không tiết lộ nửa lời ra bên ngoài, những lần phản bội mà người ngoài thường được biết đến thực chất đều là đang thực hiện kế hoạch của Khánh Kỵ.
Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài biết rằng điều đó chưa chắc không phải do Khánh Kỵ sắp đặt, nhằm triệt để đoạn tuyệt đường lui của chúng. Nhưng việc đã đến nước này thì không thể nói gì hơn, cũng may lần gia nhập cho Ngô quốc lần này của chúng là xuất phát từ đáy lòng, cũng không còn lo từ nay về sau không còn đường lui khác, chỉ cần tạm thời tiếp nhận bổ nhiệm của nữ vương Đông Di Doanh Thiền Nhi, chờ cơ hội danh chính ngôn thuận quy phục Ngô quốc.
Những biến cố đó nhanh chóng lọt vào tai đám nội gián Đông Di truyền tới hai nước Sở Việt, lúc này hai nước Sở Việt đã định sẵn ngày, chuẩn bị đồng thời xuất binh phạt Ngô, một khi biết được biến cố, bọn chúng sợ Khánh Kỵ lại về Bành Thành, đánh bại Tống quân, dẹp loạn mối họa phương Bắc, lúc đó sẽ mất đi cơ hội tốt nhất tập kích Ngô quốc, cho nên lập tức đẩy nhanh tiến độ chuẩn bị, không chờ đến khi lương thảo được tích trữ đầy đủ, lập tức phát binh tấn công Đông Ngô sớm trước mười ngày.
Lúc này Khánh Kỵ phát binh dẹp loạn Đông Di, vừa mới đưa binh đến nửa đường, cách Vu Dư Thành còn có mấy trăm dặm, liền nghe tin nữ vương Đông Di đã bình định loạn đảng, lập tức chuyển hướng về Bành Thành. Sở Việt không hề sắp đặt nội gián ở Đông Di, một nước du canh du cư, các bộ lạc sống tản mác trên vùng lãnh thổ rộng lớn, chỉ vì muốn nghe ngóng tin tức của Khánh Kỵ, tạm thời phái một toán người giả làm hành thương đi do thám khắp nơi trong Vu Dư Thành.
Bọn chúng đương nhiên không biết, Khánh Kỵ gióng trống khua chiêng tới Bành Thành chỉ với rất ít binh mã, Anh Đào dẫn quân chủ lực tiếp tục tiến về phía trước, đồng thời còn đi tránh đường lớn, vòng qua Vu Dư Thành, đi thẳng tới Lỗ quốc. Cùng lúc đó, Lương Hổ Tử dẫn đại quân xuất phát từ Bành Thành, ngày ẩn đêm đi, mượn đường Lỗ quốc tới bờ Đông Hải...
Việc Lỗ quốc cho mượn đường, mượn thuyền, dưới sự vừa đấm vừa xoa của Tam Hoàn cuối cùng đã được Lỗ quân Cơ Tống đồng ý. Kỳ thật trong nội tâm Cơ Tống hiểu rõ, cho dù hắn không đồng ý, Tam Hoàn cũng dám chuyên quyền độc đoán trước những việc quốc gia đại sự như vậy. Sở dĩ hỏi ý kiến của hắn chỉ là muốn xem hắn có phải là một con rối biết điều hay không mà thôi.
Có lẽ đám gia chủ Tam Hoàn thế gia cũng không ý thức tới, nhưng bọn chúng vô ý thức đưa ra sự do thám như vậy. "Lễ băng nhạc khôi" trong thời kỳ cuối Xuân Thu, chuyện chư hầu kẹp thiên tử, khanh đại phu kẹp chư hầu đã nhìn nhàm mắt, nhưng sự việc soán ngôi đoạt vị thì chưa hề xảy ra, biến cố ở lục khanh Tấn quốc, ngũ khanh cùng lúc lập quốc, Tấn hầu bị đày xuống Tấn Nam... , phá vỡ triệt để quan niệm đã ăn sâu vào lòng mỗi người dân mấy trăm năm qua về việc cha truyền con nối, một khi gông cùm được tháo gỡ, dã tâm của con người sẽ được phát sinh, Tam Hoàn xưa nay vẫn luôn muốn soán vương trị quốc, đến khi người dân bách tính ở Lỗ quốc chỉ biết tới có Tam Hoàn, không biết quốc quân là gì, căn cơ của chúng còn thâm sâu hơn cả lục khanh, bọn chúng làm gì mà không có dã tâm đăng cơ chễm trệ ngai vàng chứ?
Dựa vào tâm mà nói, sau khi Cơ Tống đăng cơ, đã từng có hùng tâm tráng chí, đã từng có khát vọng to lớn xa xôi, nhưng sau khi hắn đăng cơ, giống như là dây vào vũng bùn lớn, quân lệnh không lọt nổi ra ngoài cung, chỗ nào cũng bị Tam Hoàn khống chế, đã không còn có ý muốn tranh đoạt lại quyền lực đã mất. Cơ Tống giờ đây say sưa suốt ngày, đêm đêm ca hát, đã không còn tráng khí trong lòng.
Những bản tấu chương được gửi lên liên tục của Khổng Khâu chìa ra trước mặt hắn chỉ khiến hắn trong cơn say nửa tỉnh nửa mê, một con người đã chết đi ý chí lớn lao nhớ lại ngày xưa một thời oai hùng oanh liệt, ý chí hoài bão lớn lao của mình. Càng nghĩ tới những chuyện xa xưa lại càng khiến hắn thêm đau khổ. Hắn chỉ muốn quên đi tất cả, từ nay về sau làm một quốc quân ngoan ngoãn dâm dật hưởng thụ, nghe lời Tam Hoàn mà thôi, làm sao mà chịu nổi được những tấu thư khuyên nhủ tra tấn tai mắt của hắn?
Vì vậy trong cơn ảo não hắn bỗng trở nên căm giận Khổng Khâu, trong lúc Khổng Khâu đang khổ sở khuyên can thức tỉnh hắn, chỉ một ý chỉ hắn đã triệt để cắt đứt những tiếng ồn ào của Khổng Khâu.
Một kẻ thất bại bất tài chỉ biết giận cá chém thớt trút oán hận và căm hờn xuống đầu kẻ khác, ý chỉ của hắn phải được một cái gật đầu của Tam Hoàn thì mới thực thi được, có lẽ... duy chỉ có lần này, cũng chỉ có việc bãi miễn thân tín của mình, thì mới không cần đến sự cho phép của Tam Hoàn.
Nghĩ đến đây, Cơ Tống ngửa mặt lên trời cười to giống như một con sói trong lồng tru tréo. Đến đêm, hắn lại say túy lúy lần nữa, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, hắn ngước nhìn những ngọn nến trên vách đã sắp tắt, những bình rượu đổ trên bàn, vuốt ve bờ ngực của mỹ nhân, đôi mắt mông lung ngà ngà men rượu nghĩ: thực ra cứ thế này cũng tốt, việc gì phải khổ tâm lo liệu quốc sự chứ, đời người ngắn ngủi giống như ngọn nến kia, cứ tận hưởng cho hết lạc thú đi đã...
Khi tin Ngô quân mượn đường Lỗ quốc, đang chuẩn bị tới bờ Đông Hải truyền đến tai Cơ Tống, Cơ Tống đang mặc một bộ quần áo hào nhoáng, mũ mão chỉnh tề, đang tản bộ thong thả đi về Phi Vân đài bên ngoài cung môn. đằng sau lưng là cung điện tráng lệ, ánh nắng chói lọi chiếu lên trên người hắn, kim tuyến trên bào phục sáng lấp lánh. Nhìn như vậy thì hắn cũng khác nào một vị quân chủ cao cao tại thượng đâu cơ chứ.
Lúc này Cơ Tống đang muốn đi tới Xã Đàn và Tắc Đàn, lát nữa còn muốn đi tới miếu đền thờ cúng, bởi vì hôm nay là ngày lễ trọng đại nhân dịp kỷ niệm hắn đăng cơ ba năm, cải nguyên hai năm, ngày này ba năm trước, hắn đã ở nơi này, khoác trên mình y phục quân vương, trở thành quân chủ Lỗ quốc.
Nghe được tin Khánh Kỵ đã mượn đường nước mình đi tới Đông Di từ lời nói nhỏ của bọn thái giám thân cận, Cơ Tống ngẩng mặt lên, híp mắt nhìn lên bầu trời sáng rọi, dường như trở về với ba năm trước, quay trở về Phí thành, trở về những con ngõ nhỏ của tòa thành trống rỗng đó...
Trước mắt lờ mờ hiện ra thân ảnh yêu kiều của Tiểu Man, còn có cả Khánh Kỵ ăn mặc kiểu gia nhân nhà hào tộc quyền thế. Lúc đó hắn vẫn còn là một công tử khoác áo bào trắng, còn Khánh Kỵ, thân phận bên ngoài là gia nô Quý Thị...
Cơ Tống mở to đôi mắt, có lẽ vì ánh dương chiếu thẳng vào mắt, khóe mắt của hắn rơm rớm nước mắt. Hắn quay đầu nhìn lên Phi Vân đài, Lỗ quốc quần thần được Tam Hoàn dẫn đầu, đang cung kính đứng đợi ở đằng kia, trang phục lộng lẫy, chắp tay kính cẩn đợi sự có mặt của hắn.
Bởi vì trong mắt có lệ, nhìn về phía trên, những hình ảnh của đám đại thần trên đó đều bị biến dạng, những chiếc mũ quan đội đầu của họ bị xiêu vẹo thành những hình thù kỳ quái, Cơ Tống bỗng nhiên bật nở nụ cười, dùng âm điệu rụt rè mà uy nghiêm nói:
- Một chút việc nhỏ, cần chi tấu bẩm. Khởi giá, văn võ toàn triều, đi theo quả nhân tới Xã Đàn, thờ tế thổ thần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook