Đại Tranh Chi Thế
-
Quyển 5 - Chương 277: Đông Di lập quốc (Thượng Hạ)
Đỉnh, vốn là vật dụng để nấu nướng, nhưng từ thời Hạ Vũ lấy vàng đúc cửu đỉnh đặt dưới Kinh Sơn tượng trưng cho cửu châu, đỉnh từ một vật dụng thông thường bỗng hóa thân thành biểu tượng quốc gia. Quốc gia diệt vong thì đỉnh bị dời đi, triều Hạ suy vong, triều Thương lên nắm quyền, cửu đỉnh được đưa về kinh đô nhà Thương tại Bạc Kinh, Thương tàn Chu lên, cửu đỉnh lại được dời đến kinh đô nhà Chu là Hạo Kinh. Trải qua mấy triều đại, đều gọi lập nên vương triều mới là “Định đỉnh”.
“Ác nhật định đỉnh”, câu nói này không cần giải thích nhiều: kế hoạch không thay đổi, cứ theo ngày tháng đã định, lập nghiệp kiến quốc.
Các thôn làng và thị trấn cư ngụ của người Đông Di, bên ngoài chỉ dùng gỗ đá thô sơ xây dựng bức tường thấp phòng chống thú rừng, nay Doanh Thiền Nhi ra sức cải tạo, xây nên một thành trì cao hai trượng trải dài hơn chín dặm.
“Đồng đã đun chảy, chuẩn bị đổ khuôn.”
Có người đứng trên một gò đất cao hét to, công nhân tứ phía lập tức bận rộn làm việc.
Doanh Thiền Nhi và các tộc trưởng bộ lạc Phong, Hành, Thỉ đứng trên tòa lầu nhỏ cao hai tầng làm bằng gỗ, hồi hợp bước tới nắm lấy lan can, dõi mắt nhìn theo, bảo đỉnh lập quốc của Đông Di sắp bắt đầu được đúc đây.
Vào thời đại này, trong lúc lập quốc mà cán cờ bị gãy, lễ đài bị sập, hay đúc đỉnh thất bại đều bị xem là niềm gở, đủ làm cho lòng dân dao động, còn với một nhà nước Đông Di mới thành lập, các thế lực chưa đạt thỏa thuận thống nhất thì cả kế hoạch càng dễ sôi hỏng bỏng không, Thành Bích sao có thể không quan tâm theo sát, nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, có vẻ như nàng đang đứng cạnh lò lửa hừng hực đằng kia.
Binh lính xung quanh tất cả đều là thuộc hạ thân tín của nữ vương, chúng là võ sĩ thuộc hai bộ lạc lớn nhất Doanh, Phong, còn các thợ đúc đỉnh, từ thợ chế khuôn, đun vàng, tát nước làm nguội đến mài giũa đều là thợ lành nghề được nữ vương bỏ nhiều tiền ra tìm về, tất nhiên đó là nói cho người ngoài nghe, thực tế thì đám người này đều là thợ đúc ưu tú đáng tin cậy nhất của Nhâm gia do Nhâm Băng Nguyệt phái đến.
Lúc này đang giữa trưa nắng gắt, lò nung bốc lên luồng khói đen ngùn ngụt, xung quanh không một cơn gió, càng làm không khí oi bức lạ thường, cảm giác bất an ức chế lòng người.
Những tên đại hán cởi trần đang ra sức làm việc xung quanh lò lửa, thêm củi, thổi hơi, bên kia một đám người khác hò hét kéo cái khuôn mới đúc xong còn nóng hừng hực ra.
Trên đất là những khúc cây làm bánh lăn, cái khuôn to bè nặng trịch lăn trên những thanh gỗ di chuyển từ từ đến bên lò nung, các lực sĩ cẩn thận canh chỉnh lại cho khớp lỗ thông để đổ đồng vào.
Cái khuôn này được làm bằng đất nung, trên có khắc hoa văn tinh tế, bên trong cũng có họa tiết, khi cho dung dịch đồng bị nung chảy vào đợi khô cứng đập vỡ khuôn là đỉnh được đúc thành công. Quá trình làm ra cái khuôn này từ chọn đất sét, phơi khô, hòa tan, tách tạp chất, pha trộn, nặn khuôn… tất cả mất hơn một tháng, biểu tượng của một quốc gia, tượng trưng cho quyền lực Đông Di, các thợ đúc dù không biết ý nghĩa chính trị thật sự cũng cảm thấy vinh hạnh được tham dự vào công việc đúc đỉnh nên ra sức làm tốt nhất.
Các thợ đúc hét gọi đám đệ tử học nghề tránh ra, đích thân bước đến bên chiếc khuôn giám sát việc đổ đồng vào, dòng dung dịch đồng nóng chảy từ từ được chảy vào khuôn, nước đồng đỏ rực tia lửa tung tóe, khuôn phải đủ chắc chắn, bằng không khi cho dung dịch đồng nóng chảy vào sẽ nứt toạc ra, lúc đó công việc đúc đỉnh coi như thất bại.
Thành Bích hồi hộp theo dõi từ xa, hai tay nắm chặt, nín thở chờ đợi, nàng đang mặc y phục Đông Di nhưng vẫn rất xinh đẹp, nhan sắc kiều diễm của nàng nhìn vào chắc tưởng chỉ lớn hơn Huyền Điểu có hai tuổi, hai mắt chớp chớp e thẹn, các trưởng lão trong bộ lạc đều là những hán tử vạm vỡ, trong thời khắc đúc đỉnh quan trọng này, hình như số lần họ nhìn vào nàng còn hơn cả nhìn vào chiếc đỉnh.
Rất lâu sau, Huyền Điểu vui mừng hét toáng lên, níu lấy cánh tay phụ thân của nàng nhảy nhót liên hồi: “Thành công rồi, thành công rồi!”
Cùng lúc đó, đám thợ cũng hoan hỉ hò reo mừng rỡ, Thành Bích thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt diễm lệ nở một nụ cười say đắm, ngửa mặt lên trời nói: “Trời cao phù hộ cho Đông Di.”
Các vị trưởng lão đứng xung quanh không biết trong lòng thất vọng hay mãn nguyện, nhưng đều lên tiếng hùa theo reo hò.
Tiếp theo đó dung dịch đồng nguội lạnh nhanh chóng, bọn lực sĩ dùng búa đập vỡ lớp đất nung, một đỉnh đồng đồ sộ hiện ra trước mặt mọi người, các thợ đúc lại mau chóng chuẩn bị đồ nghề chạy đến cắt, giũa tạo dáng cho chiếc đỉnh, ai nấy ra sức làm ra chiếc đỉnh đồng trấn quốc Đông Di hoành tráng có một không hai này.
“Các vị trưởng lão, xin mời cùng Doanh Thiền Nhi đến gần xem bảo đỉnh của Đông Di quốc ta.”
Thành Bích nói xong, sải bước điệu đàng bước xuống lầu, các vị trưởng lão lật đật bám theo gót chân nàng, Huyền Điểu đeo dính lấy phụ thân, không đi mà nhảy nhót từng bước, khi bước xuống bậc thang, nàng chê phụ thân đi chậm bèn bỏ tay ra đuổi theo đến bên Doanh Thiền Nhi.
Trong số các trưởng lão bộ lạc này có người không có dã tâm, thật lòng quy thuận dưới trướng Doanh Thiền Nhi, nhưng cũng có một số không phục, ỷ vào thế lực bộ lạc hùng mạnh, không chịu tôn nữ vương liên kết các bộ lạc chống Tề lên làm chủ, nhưng gần đây họ bị Cổ Quân Hải dẫn quân đánh cho tan tác, giết người cướp của, tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với hai bộ lạc lớn nhất Doanh thị, Phong thị ủng hộ Doanh Thiền Nhi, nay lại xây dựng xong Dư Khâu thành quy mô vững chắc, Cổ Quân Hải e sợ không dám phái quân đến đánh, thực lực của nữ vương đã vượt xa bọn họ, dù trong lòng không phục nhưng chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay, tạm thời đồng ý liên kết các bộ lạc thành lập nhà nước Đông Di.
Trấn quốc bảo đỉnh còn chưa được đánh bóng, bề ngoài có hơi thô kệch, nhưng khí thế hoành tránh, nhìn vào nổi vẻ uy nghi. Bảo đỉnh khai quốc này cao bảy thước, ba chân trụ vững, thân đỉnh phình ra, đuôi tròn, hoa văn họa tiết là thần thú trừ tà cưỡi trên đám mây.
Đông Di được Ngô quốc hậu thuẫn lập quốc, sách lược khai quốc có ghi rõ ràng con cháu Đông Di sau này phải quy thuận Ngô quốc, làm nước phụ thuộc của Ngô, nên nữ vương hạ lệnh khắc luôn họa tiết quốc kì của Ngô lên bảo đỉnh, các bộ lạc Đông Di phản đối lập quốc nhìn vào đương nhiên cho rằng Doanh Thiền Nhi vì muốn được Ngô quốc ủng hộ nên có ý lấy lòng Ngô quốc.
Thành Bích đi qua đi lại quanh chiếc đỉnh chưa mài giũa đánh bóng, không ngớt khen lấy khen để, cho dù số người Đông Di phản đối lập quốc, lúc này nhìn vào chiếc đỉnh hoành tráng này, trong lòng cũng nảy sinh kính phục.
Đứng trước bảo đỉnh, xem xét tỉ mỉ hồi lâu, Thành Bích mỉm cười nói: “Bảo đỉnh đúc thành, hợp với ý trời, chúng ta sẽ theo như thời gian đã định tiến hàng đại điển lập quốc. Đan Ô!”
“Có tiểu nhân!”
Võ sĩ Đông Di oai phong lẫm liệt, lưng đeo vò tên vội bước lên trước, hai mắt vừa chạm phải tia nhìn quyến rũ của Thành Bích, khuôn mặt anh tuấn của hắn đỏ ửng lên, hắn quỳ một chân xuống đất, phủ phục cung kính lên tiếng: “Đan Ô… xin nghe theo lời dạy của nữ vương bệ hạ!”
Nhan sắc của Thành Bích đã đạt đến cảnh giới mê hoặc điều khiển lớn hơn cả dùng vũ lực, các bộ lạc Đông Di đã có biết bao tráng sĩ thầm ngưỡng mộ vị nữ vương xinh đẹp này, tuy gần đây trong bộ lạc có nổi lên lời đồn nữ vương không còn nguyên vẹn, nàng đã từng hiến thân cho nam nhân, hơn nữa còn sinh hạ một đứa con, nhưng điều đó không ảnh hưởng cơn mê nàng gây ra cho các thanh niên võ sĩ bị nhan sắc của nàng điều khiển.
Chỉ dựa vào nhan sắc tuyệt trần của mình, Doanh Thiền Nhi đã đủ sức ra lệnh cho nhiều dũng sĩ chết vì nàng, hơn nữa các bộ lạc Đông Di còn giữ nếp sống từ thời thượng cổ, nam nhân không mấy quan tâm trước kia thê tử của mình từng ăn nằm với ai, hoàn toàn khác xa với lễ giáo cực đoan coi trọng trinh tiết của các nước chư hầu trung nguyên.
Chỉ là xưa nay vị nữ vương Doanh Thiền Nhi này luôn kiêu kỳ, lại thân phận cao quý, nên ai cũng không dám ngỏ lòng với nàng, ngay cả thần tiễn thủ có tiếng trong bộ lạc Đông Di như Đan Ô này, tuy yêu say đắm nữ vương, nhưng một chút lòng can đảm thổ lộ cũng không có, Đan Ô chỉ xem Doanh Thiền Nhi như thần tiên trên trời, vừa kính vừa sợ, hễ bước gần nàng là trái tim đập thình thịch muốn rớt ra ngoài.
Thành Bích lúc này đang mặc chiếc váy ngắn của Đông Di, để lộ cặp chân thon dài, Đan Ô quỳ xuống phủ phục nhìn lên, dường như nhìn thấy chút ánh sáng le loi nơi thâm sơn cùng cốc, e thẹn không dám nhìn lâu vội cúi đầu xuống, chiếc giày cỏ mềm mại của Thành Bích lộ ra mười ngón chân trắng lung linh như thủy tinh, bàn chân nhỏ nhắn đập vào mắt Đan Ô, hắn cảm thấy chỉ cần ban cho ân huệ được hôn lên đôi chân đó thôi, cũng là niềm hạnh phúc lớn lao tu mấy kiếp mới có.
Thành Bích khi còn ở Khúc Phụ nước Lỗ, đã có không biết bao nhiêu công khanh đại phu nhìn quen mỹ nhân điên đảo vì nàng, chàng trai này đang nghĩ gì sao nàng không biết chứ? Thành Bích cười nhẹ nhàng, làm bộ không để ý tới hành động ngu ngơ vừa rồi của Đan Ô, nói: “Lần trước ngươi đi sứ sang Ngô rất tốt, ta cảm thấy rất vui, lần này phiền ngươi đi thêm một chuyến…”
Huyền Điểu nghe vậy lập tức nhảy xen vào: “Nữ vương thiên vị, sao chỉ khen hắn không khen muội, muội mới là chánh sứ mà, nữ vương lại muốn phái hắn đi Ngô quốc à? Vậy muội cũng phải đi.”
Thành Bích mỉm cười: “Lần này không phải đi Ngô, mà là đi Tần, muội cũng muốn đi sao?”
Huyền Điểu le lưỡi cười trừ: “Xa vậy à, thôi muội không đi đâu, nếu đi Tần thì bỏ qua ngày lễ đăng cơ của nữ vương mất.”
Thành Bích đưa tay vào ngực lôi ra một bức thư được niêm phong giao cho Đan Ô, Đan Ô đón lấy bằng hai tay, một mùi thơm phảng phất xộc vào mũi ngất ngây, giọng nói của Thành Bích cắt đứt mạch suy nghĩ lung tung của hắn: “Ngươi lập tức khởi hành đi đến Tần quốc, dâng lá thư này lên cho Tần vương.”
“Tuân lệnh!” Đan Ô dập đầu cái mạnh cho trấn tỉnh: “Tiểu nhân nhất định hoàn thành sứ mệnh của nữ vương bệ hạ giao phó.”
Thành Bích toan bước đi khỏi, chỉ thấy phía trước một đội quân áo giáp chỉnh tề đi đến, người dẫn đầu bước đi oai vệ, thân hình rắn chắc như con sư tử, chỉ là một tay áo phất phơ trong gió, đó là tướng quân độc thủ Lương Hổ Tử.
Thành Bích dừng bước, Lương Hổ Tử bước đến trước mặt, hí hửng nói: “Bổn tướng nghe nói nữ vương bệ hạ đúc đỉnh thành công, xem ra việc Đông Di lập quốc hợp với ý trời, đó là niềm lành, Lương Hổ Tử vội đến chúc mừng.”
“Cám ơn Lương tường quân đã nói tốt.” Thành Bích tươi cười hớn hở, tiếp lời: “Đúc đỉnh thành công, các bộ lạc Đông Di ta ai nấy đều vui mừng, Thiền Nhi đang định sai người đi mời Lương tướng quân, cùng các trưởng lão Đông Di ta uống mừng cho thỏa thích. Tướng quân đến hay lắm, ta cùng nhập tiệc nào.”
“Ha ha, cung kính không bằng tuân mệnh, mời nữ vương.”
“Mời Lương tướng quân!”
Hai người khiêm nhường một câu, Thành Bích bước đi lên trước. Trong đám đông, có mấy vị tộc trưởng không phục nhìn thấy hết ánh mắt lời nói của hai người, họ lén nháy mắt ra hiệu với nhau.
Đêm xuống. Trong nơi ở của tộc trưởng bộ lạc Thành thị Thành Trí Ngọ, Dương thị, Giới thị, Tiết thị, Quách thị lục đục kéo đến họp mặt.
“Ha ha ha, nào nào, Dương huynh, Giới huynh, hai người đến muộn đó nha, mau vào đây, chúng ta trước giờ cứ ở trong bộ lạc của mình khó có dịp tề tụ, hôm nay đến xem bảo đỉnh nên tương ngộ, ha ha, đêm nay phải uống cho đã, mau vào đây nào…”
Thành Trí Ngọ vội bước ra cửa đón tiếp, ôm nhau thân thiết với Dương thị, Giới thị, vai kề vai đi vào trong phòng, vừa bước vào trong, Thành Trí Ngọ lập tức dẹp mất nụ cười trên khuôn mặt, nháy mắt ra hiệu với hai người kia, dẫn đường bước vào bên trong.
Dương thị và Giới thị đưa mắt nhìn nhau một cái, hơi chút do dự nối gót theo sau, Giới thị lo lắng nhíu chặt mày, chốc chốc lại lắc đầu thở dài.
Vào đến bên trong là một gian phòng hẹp, đã có hai người ngồi sẵn ở đó, trên bàn bày la liệt rượu thịt, hai người kia mang nặng tâm sự, đôi đũa nằm chõng trơ, hiển nhiên là họ chưa từng đụng đến.
Thấy ba người bước vào, hai người kia đứng dậy hành lễ, Dương thị và Giới thị vội đáp lại, tằng hắng nói: “Tiết huynh, Quách huynh, mời ngồi mời ngồi, huynh đệ đến hơi trễ một chút.”
Năm người ngồi theo thứ tự lớn nhỏ, Thành Trí Ngọ quét mắt khắp một lượt, chống gối mở lời: “Chư vị, hôm nay mời các huynh đệ tới đây, tin chắc mọi người đã biết ý của ta, ta muốn cùng mọi người bàn bạc tiền đồ của các bộ lạc chúng ta, không biết các huynh đệ có ý kiến gì không?”
Thành Trí Ngọ hơn năm mươi tuổi, thân hình rắn chắc, khuôn mặt vuông vức, da ngăm đen, là tộc trưởng của bộ lạc lớn thứ ba Đông Di, dưới trướng có mấy vạn người, nhất cử nhất động của hắn đều ra vẻ uy nghi của thủ lĩnh.
Giới thị nhìn xung quanh, thần sắc ủ rũ nói: “Còn ý kiến gì nữa? Doanh Thiền Nhi giờ có binh mã hùng mạnh, lại sắp lập quốc, còn chúng ta thì bị bọn cường tặc Cổ Quân Hải đánh cho trọng thương nguyên khí, đâu còn sức mà chống chọi với nàng ta.”
“Hứ!” Thành Trí Ngọ cười nhạt: “Sao Giới huynh lại cam lòng cho một nữ nhân cưỡi lên đầu lên cổ thế? Đường đường nam nhi, phải đè lên đám nữ nhân không cho chúng xoay người lại mới phải chứ.”
Giới thị xua tay phân bua: “Vốn dĩ chúng ta còn thực lực chống đối, nhưng bây giờ thì… còn gì phải bàn nữa?”
Thành Trí Ngọ cười ha hả, hỏi ngược lại: “Bây giờ thì đã sao? Các vị, chúng ta đều là tộc trưởng các cứ một phương, tiêu diêu tự tại, một khi thành lập Đông Di quốc, Doanh Thiền Nhi xưng vương rồi thì chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta chỉ được phong chức công hầu đại thần gì đó, vậy là phải cúi đầu xưng thần với người khác à? Đạo lí thà làm vua nước nhỏ không làm tôi nước lớn, các vị không cần ta nói nhiều chứ?
Hơn nữa mấy trăm năm sau thì sẽ thế nào? Hoàng thất nối ngôi theo máu mủ ruột thịt, Doanh thị đời đời có người xưng vương, còn con cháu chúng ta chưa chắc đời đời được làm đại thần. Còn như chúng ta hiện nay, con cháu mãi mãi là tộc trưởng của bộ lạc. Không nói đâu xa, Lỗ quốc ngay kế bên nè, tên Khổng Khâu Khổng Trọng Ni đó, là cháu mười đời của Tống Tương Công, tổ tiên là quân vương một nước, còn là bá chủ thiên hạ nữa, đến đời hắn thì sao? Vừa mới làm được mấy ngày đại tư khấu đã bị điều đi đào sông vét rãnh, năm họ tộc chúng ta đời đời kiếp kiếp là bộ lạc lớn của Đông Di, một khi sát nhập lại lập quốc, mười đời sau e là con cháu của chúng ta cũng suy tàn giống Khổng Khâu rồi.”
Tộc trưởng Quách thị nhăn mày: “Chúng ta đều đã gật đầu đồng ý lập quốc Đông Di rồi, nay chẳng lẽ lại tráo trở? Hôm nay huynh cũng thấy đó, bảo đỉnh được đúc thành công, ý trời đã vậy, chúng ta còn biết làm gì hơn?”
“Ha ha!” Thành Trí Ngọ cười rú lên, vênh mặt: “Bảo đỉnh được đúc thành công, chưa chắc là Doanh Thiền Nhi có thể lên ngôi nữ vương, các huynh nên nhớ sáu mươi mấy bộ lạc lớn nhỏ Đông Di còn lại, số không chấp nhận chuyện lập quốc vẫn còn rất nhiều, chỉ là bộ lạc của họ nhỏ bé, không dám lên tiếng phản đối mà thôi, chỉ cần có người đứng ra triệu tập, những ai hưởng ứng tin chắc không hề ít.”
Tộc trưởng Tiết thị lên tiếng: “Thành huynh, với thực lực hiện nay của chúng ta, cho dù có người hưởng ứng e cũng không đủ sức đấu với Doanh Thiền Nhi rồi.”
Thành Trí Ngọ cười to: “Vậy thì chưa chắc, nội bộ Đông Di ta vẫn còn gần một nửa bộ lạc phản đối lập quốc, còn bên ngoài thì sao? Doanh Thiền Nhi này khi xưa chúng ta đã quá xem thường ả, cứ tưởng đưa một con bù nhìn lên liên kết các bộ lạc chống Tề, ai ngờ lại nuôi ong tay áo, nhưng con nữ nhân này dù thủ đoạn cao siêu nhưng vẫn còn non nớt, nay ả muốn lập quốc đi lấy lòng Ngô quốc làm hậu thuẫn, dùng điều khoản quy thuận Ngô quốc để đổi lấy sự giúp đỡ từ Ngô.
Nhưng ả mới lập quốc được thuận lợi đôi chút lại có ý nhảy qua bợ đỡ Tần quốc, ả sai sứ đi Tần có bàn qua với chúng ta, vì ả cũng mang họ Doanh, nên sai sứ đi Tần nhận họ hàng thân thích với Tần vương, muốn kết làm huynh muội, mục đích đương nhiên là muốn sau khi trở thành nữ vương sẽ từ từ thoát khỏi sự khống chế của người Ngô, làm chủ nhân thực sự của Đông Di rồi.
Tin rằng Tần vương sẽ dễ dàng chấp nhận đứa em gái tự tìm đến này, nhưng Tần nằm xa tuốt bên phía Tây, tuy Tần có liên minh với Ngô, Ngô không dám làm khó Doanh Thiền Nhi, nhưng cũng tuyệt đối không để mất miếng thịt béo bở Đông Di đâu, Doanh Thiền Nhi chưa ngồi vững trên ngôi báu mà đã muốn loại bỏ Ngô quốc, đúng là vì cái nhỏ mất cái lớn đây. Nhưng… ta vẫn có phần khâm phục ả nữ nhân này, một nữ nhân mà có dã tâm như thế, khó trách nam nhân chúng ta không sánh bằng ả được.
Ả nữ nhân này vì cái lợi trước mắt làm lu mờ đầu óc, đưa ra quyết định không sáng suốt này, chắc chắn sẽ khiến Ngô quốc phật lòng, hôm nay các huynh đều nhìn thấy rồi đấy, tên Ngô tướng Lương Hổ Tử biết chuyện ả phái sứ giả đi Tần, vẻ mặt khó coi đến mức nào, có thể hiểu là địa vị nữ vương của ả trong mắt người Ngô là thế nào rồi, người Ngô có để yên cho ả thoát khỏi sự khống chế của họ không? Một khi Ngô quốc biết ả đi bợ đỡ Tần quốc, sao không đoán ra ý đồ thật của ả chứ? Đến lúc đó liên minh giữa ả và Ngô quốc sẽ xuất hiện vết nứt.”
Giới thị lắc đầu nói: “Thành huynh, đó là chuyện sau này, còn trước mắt Lương Hổ Tử vẫn dốc toàn lực ủng hộ ả ta, nhằm giúp Đông Di mau chóng lập quốc phụ thuộc Ngô, chúng ta vẫn không có cơ hội để hành động.”
“Ai nói… không có cơ hội?”
Tộc trưởng Tiết thị vội hỏi: “Thành huynh, huynh nói có cơ hội, rốt cuộc là có ý gì?”
Thành Trí Ngọ cười hi hí nham hiểm, đanh mặt lại, nghiêm nghị nói: “Các vị, cơ hội mà ta nói đến, bao gồm nhiều mặt, nội bộ thì…, tất nhiên đến từ các bộ lạc Đông Di chúng ta, số bộ lạc không bằng lòng lập quốc còn hơn một nửa, một khi có cơ hội là họ sẽ tập hợp lại phản đối. Còn bên ngoài thì…, nguyên nhân đến từ bên ngoài này đủ để chống lại uy hiếp từ liên quân của Doanh Thiền Nhi và Lương Hổ Tử.”
Tộc trưởng Giới thị hồi hợp nhổm người lên phía trước, hỏi dồn: “Thành huynh, rốt cuộc là gì mới được?” Những người khác đều nín thở chờ câu trả lời, chăm chú nhìn cả vào mặt Thành Trí Ngọ.
Thành Trí Ngọ ra vẻ thần bí không nói trắng ra, chỉ mỉm cười bí hiểm, nói tiếp: “Trước tiên, Ngô quốc chiếm mất Bành thành của Tống quốc, vì thế kết oán với Tống, không lâu nữa hai nước sẽ xảy ra chiến loạn. Một khi chiến sự nổ ra, quân đội của Ngô sẽ được điều đi đối phó với Tống, sao còn rảnh mà lo chuyện ở Đông Di?”
Giới thị thắc mắc: “Nhưng Tống quốc hiện nay đang phối hợp với Vệ quốc chống trả Tấn quốc, có thể điều bao nhiêu quân chiến đấu với Ngô đây? Cho dù Lương Hổ Tử rút bớt quân đi đánh Tống, tin rằng chiến sự cũng không kéo dài lâu, hắn kéo quân quay lại, chúng ta biết chạy đi đâu?”
“Ha ha, e là hắn đi rồi không thể quay lại.”
“Sao lại nói thế?”
Thành Trí Ngọ cười nham hiểm, nâng ly rượu lên uống một ngụm, nhắm mắt lại hít hà thưởng thức, sau đó mở to mắt ra buông lời khen ngợi: “Rượu này thơm ngon hảo hạng, đúng là danh bất hư truyền, các vị, sao còn không nâng ly thưởng thức rượu ngon đi, đây là… Bạch mâu tửu chuyên dùng của hoàng thất Việt quốc đấy!”
“Ác nhật định đỉnh”, câu nói này không cần giải thích nhiều: kế hoạch không thay đổi, cứ theo ngày tháng đã định, lập nghiệp kiến quốc.
Các thôn làng và thị trấn cư ngụ của người Đông Di, bên ngoài chỉ dùng gỗ đá thô sơ xây dựng bức tường thấp phòng chống thú rừng, nay Doanh Thiền Nhi ra sức cải tạo, xây nên một thành trì cao hai trượng trải dài hơn chín dặm.
“Đồng đã đun chảy, chuẩn bị đổ khuôn.”
Có người đứng trên một gò đất cao hét to, công nhân tứ phía lập tức bận rộn làm việc.
Doanh Thiền Nhi và các tộc trưởng bộ lạc Phong, Hành, Thỉ đứng trên tòa lầu nhỏ cao hai tầng làm bằng gỗ, hồi hợp bước tới nắm lấy lan can, dõi mắt nhìn theo, bảo đỉnh lập quốc của Đông Di sắp bắt đầu được đúc đây.
Vào thời đại này, trong lúc lập quốc mà cán cờ bị gãy, lễ đài bị sập, hay đúc đỉnh thất bại đều bị xem là niềm gở, đủ làm cho lòng dân dao động, còn với một nhà nước Đông Di mới thành lập, các thế lực chưa đạt thỏa thuận thống nhất thì cả kế hoạch càng dễ sôi hỏng bỏng không, Thành Bích sao có thể không quan tâm theo sát, nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, có vẻ như nàng đang đứng cạnh lò lửa hừng hực đằng kia.
Binh lính xung quanh tất cả đều là thuộc hạ thân tín của nữ vương, chúng là võ sĩ thuộc hai bộ lạc lớn nhất Doanh, Phong, còn các thợ đúc đỉnh, từ thợ chế khuôn, đun vàng, tát nước làm nguội đến mài giũa đều là thợ lành nghề được nữ vương bỏ nhiều tiền ra tìm về, tất nhiên đó là nói cho người ngoài nghe, thực tế thì đám người này đều là thợ đúc ưu tú đáng tin cậy nhất của Nhâm gia do Nhâm Băng Nguyệt phái đến.
Lúc này đang giữa trưa nắng gắt, lò nung bốc lên luồng khói đen ngùn ngụt, xung quanh không một cơn gió, càng làm không khí oi bức lạ thường, cảm giác bất an ức chế lòng người.
Những tên đại hán cởi trần đang ra sức làm việc xung quanh lò lửa, thêm củi, thổi hơi, bên kia một đám người khác hò hét kéo cái khuôn mới đúc xong còn nóng hừng hực ra.
Trên đất là những khúc cây làm bánh lăn, cái khuôn to bè nặng trịch lăn trên những thanh gỗ di chuyển từ từ đến bên lò nung, các lực sĩ cẩn thận canh chỉnh lại cho khớp lỗ thông để đổ đồng vào.
Cái khuôn này được làm bằng đất nung, trên có khắc hoa văn tinh tế, bên trong cũng có họa tiết, khi cho dung dịch đồng bị nung chảy vào đợi khô cứng đập vỡ khuôn là đỉnh được đúc thành công. Quá trình làm ra cái khuôn này từ chọn đất sét, phơi khô, hòa tan, tách tạp chất, pha trộn, nặn khuôn… tất cả mất hơn một tháng, biểu tượng của một quốc gia, tượng trưng cho quyền lực Đông Di, các thợ đúc dù không biết ý nghĩa chính trị thật sự cũng cảm thấy vinh hạnh được tham dự vào công việc đúc đỉnh nên ra sức làm tốt nhất.
Các thợ đúc hét gọi đám đệ tử học nghề tránh ra, đích thân bước đến bên chiếc khuôn giám sát việc đổ đồng vào, dòng dung dịch đồng nóng chảy từ từ được chảy vào khuôn, nước đồng đỏ rực tia lửa tung tóe, khuôn phải đủ chắc chắn, bằng không khi cho dung dịch đồng nóng chảy vào sẽ nứt toạc ra, lúc đó công việc đúc đỉnh coi như thất bại.
Thành Bích hồi hộp theo dõi từ xa, hai tay nắm chặt, nín thở chờ đợi, nàng đang mặc y phục Đông Di nhưng vẫn rất xinh đẹp, nhan sắc kiều diễm của nàng nhìn vào chắc tưởng chỉ lớn hơn Huyền Điểu có hai tuổi, hai mắt chớp chớp e thẹn, các trưởng lão trong bộ lạc đều là những hán tử vạm vỡ, trong thời khắc đúc đỉnh quan trọng này, hình như số lần họ nhìn vào nàng còn hơn cả nhìn vào chiếc đỉnh.
Rất lâu sau, Huyền Điểu vui mừng hét toáng lên, níu lấy cánh tay phụ thân của nàng nhảy nhót liên hồi: “Thành công rồi, thành công rồi!”
Cùng lúc đó, đám thợ cũng hoan hỉ hò reo mừng rỡ, Thành Bích thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt diễm lệ nở một nụ cười say đắm, ngửa mặt lên trời nói: “Trời cao phù hộ cho Đông Di.”
Các vị trưởng lão đứng xung quanh không biết trong lòng thất vọng hay mãn nguyện, nhưng đều lên tiếng hùa theo reo hò.
Tiếp theo đó dung dịch đồng nguội lạnh nhanh chóng, bọn lực sĩ dùng búa đập vỡ lớp đất nung, một đỉnh đồng đồ sộ hiện ra trước mặt mọi người, các thợ đúc lại mau chóng chuẩn bị đồ nghề chạy đến cắt, giũa tạo dáng cho chiếc đỉnh, ai nấy ra sức làm ra chiếc đỉnh đồng trấn quốc Đông Di hoành tráng có một không hai này.
“Các vị trưởng lão, xin mời cùng Doanh Thiền Nhi đến gần xem bảo đỉnh của Đông Di quốc ta.”
Thành Bích nói xong, sải bước điệu đàng bước xuống lầu, các vị trưởng lão lật đật bám theo gót chân nàng, Huyền Điểu đeo dính lấy phụ thân, không đi mà nhảy nhót từng bước, khi bước xuống bậc thang, nàng chê phụ thân đi chậm bèn bỏ tay ra đuổi theo đến bên Doanh Thiền Nhi.
Trong số các trưởng lão bộ lạc này có người không có dã tâm, thật lòng quy thuận dưới trướng Doanh Thiền Nhi, nhưng cũng có một số không phục, ỷ vào thế lực bộ lạc hùng mạnh, không chịu tôn nữ vương liên kết các bộ lạc chống Tề lên làm chủ, nhưng gần đây họ bị Cổ Quân Hải dẫn quân đánh cho tan tác, giết người cướp của, tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với hai bộ lạc lớn nhất Doanh thị, Phong thị ủng hộ Doanh Thiền Nhi, nay lại xây dựng xong Dư Khâu thành quy mô vững chắc, Cổ Quân Hải e sợ không dám phái quân đến đánh, thực lực của nữ vương đã vượt xa bọn họ, dù trong lòng không phục nhưng chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay, tạm thời đồng ý liên kết các bộ lạc thành lập nhà nước Đông Di.
Trấn quốc bảo đỉnh còn chưa được đánh bóng, bề ngoài có hơi thô kệch, nhưng khí thế hoành tránh, nhìn vào nổi vẻ uy nghi. Bảo đỉnh khai quốc này cao bảy thước, ba chân trụ vững, thân đỉnh phình ra, đuôi tròn, hoa văn họa tiết là thần thú trừ tà cưỡi trên đám mây.
Đông Di được Ngô quốc hậu thuẫn lập quốc, sách lược khai quốc có ghi rõ ràng con cháu Đông Di sau này phải quy thuận Ngô quốc, làm nước phụ thuộc của Ngô, nên nữ vương hạ lệnh khắc luôn họa tiết quốc kì của Ngô lên bảo đỉnh, các bộ lạc Đông Di phản đối lập quốc nhìn vào đương nhiên cho rằng Doanh Thiền Nhi vì muốn được Ngô quốc ủng hộ nên có ý lấy lòng Ngô quốc.
Thành Bích đi qua đi lại quanh chiếc đỉnh chưa mài giũa đánh bóng, không ngớt khen lấy khen để, cho dù số người Đông Di phản đối lập quốc, lúc này nhìn vào chiếc đỉnh hoành tráng này, trong lòng cũng nảy sinh kính phục.
Đứng trước bảo đỉnh, xem xét tỉ mỉ hồi lâu, Thành Bích mỉm cười nói: “Bảo đỉnh đúc thành, hợp với ý trời, chúng ta sẽ theo như thời gian đã định tiến hàng đại điển lập quốc. Đan Ô!”
“Có tiểu nhân!”
Võ sĩ Đông Di oai phong lẫm liệt, lưng đeo vò tên vội bước lên trước, hai mắt vừa chạm phải tia nhìn quyến rũ của Thành Bích, khuôn mặt anh tuấn của hắn đỏ ửng lên, hắn quỳ một chân xuống đất, phủ phục cung kính lên tiếng: “Đan Ô… xin nghe theo lời dạy của nữ vương bệ hạ!”
Nhan sắc của Thành Bích đã đạt đến cảnh giới mê hoặc điều khiển lớn hơn cả dùng vũ lực, các bộ lạc Đông Di đã có biết bao tráng sĩ thầm ngưỡng mộ vị nữ vương xinh đẹp này, tuy gần đây trong bộ lạc có nổi lên lời đồn nữ vương không còn nguyên vẹn, nàng đã từng hiến thân cho nam nhân, hơn nữa còn sinh hạ một đứa con, nhưng điều đó không ảnh hưởng cơn mê nàng gây ra cho các thanh niên võ sĩ bị nhan sắc của nàng điều khiển.
Chỉ dựa vào nhan sắc tuyệt trần của mình, Doanh Thiền Nhi đã đủ sức ra lệnh cho nhiều dũng sĩ chết vì nàng, hơn nữa các bộ lạc Đông Di còn giữ nếp sống từ thời thượng cổ, nam nhân không mấy quan tâm trước kia thê tử của mình từng ăn nằm với ai, hoàn toàn khác xa với lễ giáo cực đoan coi trọng trinh tiết của các nước chư hầu trung nguyên.
Chỉ là xưa nay vị nữ vương Doanh Thiền Nhi này luôn kiêu kỳ, lại thân phận cao quý, nên ai cũng không dám ngỏ lòng với nàng, ngay cả thần tiễn thủ có tiếng trong bộ lạc Đông Di như Đan Ô này, tuy yêu say đắm nữ vương, nhưng một chút lòng can đảm thổ lộ cũng không có, Đan Ô chỉ xem Doanh Thiền Nhi như thần tiên trên trời, vừa kính vừa sợ, hễ bước gần nàng là trái tim đập thình thịch muốn rớt ra ngoài.
Thành Bích lúc này đang mặc chiếc váy ngắn của Đông Di, để lộ cặp chân thon dài, Đan Ô quỳ xuống phủ phục nhìn lên, dường như nhìn thấy chút ánh sáng le loi nơi thâm sơn cùng cốc, e thẹn không dám nhìn lâu vội cúi đầu xuống, chiếc giày cỏ mềm mại của Thành Bích lộ ra mười ngón chân trắng lung linh như thủy tinh, bàn chân nhỏ nhắn đập vào mắt Đan Ô, hắn cảm thấy chỉ cần ban cho ân huệ được hôn lên đôi chân đó thôi, cũng là niềm hạnh phúc lớn lao tu mấy kiếp mới có.
Thành Bích khi còn ở Khúc Phụ nước Lỗ, đã có không biết bao nhiêu công khanh đại phu nhìn quen mỹ nhân điên đảo vì nàng, chàng trai này đang nghĩ gì sao nàng không biết chứ? Thành Bích cười nhẹ nhàng, làm bộ không để ý tới hành động ngu ngơ vừa rồi của Đan Ô, nói: “Lần trước ngươi đi sứ sang Ngô rất tốt, ta cảm thấy rất vui, lần này phiền ngươi đi thêm một chuyến…”
Huyền Điểu nghe vậy lập tức nhảy xen vào: “Nữ vương thiên vị, sao chỉ khen hắn không khen muội, muội mới là chánh sứ mà, nữ vương lại muốn phái hắn đi Ngô quốc à? Vậy muội cũng phải đi.”
Thành Bích mỉm cười: “Lần này không phải đi Ngô, mà là đi Tần, muội cũng muốn đi sao?”
Huyền Điểu le lưỡi cười trừ: “Xa vậy à, thôi muội không đi đâu, nếu đi Tần thì bỏ qua ngày lễ đăng cơ của nữ vương mất.”
Thành Bích đưa tay vào ngực lôi ra một bức thư được niêm phong giao cho Đan Ô, Đan Ô đón lấy bằng hai tay, một mùi thơm phảng phất xộc vào mũi ngất ngây, giọng nói của Thành Bích cắt đứt mạch suy nghĩ lung tung của hắn: “Ngươi lập tức khởi hành đi đến Tần quốc, dâng lá thư này lên cho Tần vương.”
“Tuân lệnh!” Đan Ô dập đầu cái mạnh cho trấn tỉnh: “Tiểu nhân nhất định hoàn thành sứ mệnh của nữ vương bệ hạ giao phó.”
Thành Bích toan bước đi khỏi, chỉ thấy phía trước một đội quân áo giáp chỉnh tề đi đến, người dẫn đầu bước đi oai vệ, thân hình rắn chắc như con sư tử, chỉ là một tay áo phất phơ trong gió, đó là tướng quân độc thủ Lương Hổ Tử.
Thành Bích dừng bước, Lương Hổ Tử bước đến trước mặt, hí hửng nói: “Bổn tướng nghe nói nữ vương bệ hạ đúc đỉnh thành công, xem ra việc Đông Di lập quốc hợp với ý trời, đó là niềm lành, Lương Hổ Tử vội đến chúc mừng.”
“Cám ơn Lương tường quân đã nói tốt.” Thành Bích tươi cười hớn hở, tiếp lời: “Đúc đỉnh thành công, các bộ lạc Đông Di ta ai nấy đều vui mừng, Thiền Nhi đang định sai người đi mời Lương tướng quân, cùng các trưởng lão Đông Di ta uống mừng cho thỏa thích. Tướng quân đến hay lắm, ta cùng nhập tiệc nào.”
“Ha ha, cung kính không bằng tuân mệnh, mời nữ vương.”
“Mời Lương tướng quân!”
Hai người khiêm nhường một câu, Thành Bích bước đi lên trước. Trong đám đông, có mấy vị tộc trưởng không phục nhìn thấy hết ánh mắt lời nói của hai người, họ lén nháy mắt ra hiệu với nhau.
Đêm xuống. Trong nơi ở của tộc trưởng bộ lạc Thành thị Thành Trí Ngọ, Dương thị, Giới thị, Tiết thị, Quách thị lục đục kéo đến họp mặt.
“Ha ha ha, nào nào, Dương huynh, Giới huynh, hai người đến muộn đó nha, mau vào đây, chúng ta trước giờ cứ ở trong bộ lạc của mình khó có dịp tề tụ, hôm nay đến xem bảo đỉnh nên tương ngộ, ha ha, đêm nay phải uống cho đã, mau vào đây nào…”
Thành Trí Ngọ vội bước ra cửa đón tiếp, ôm nhau thân thiết với Dương thị, Giới thị, vai kề vai đi vào trong phòng, vừa bước vào trong, Thành Trí Ngọ lập tức dẹp mất nụ cười trên khuôn mặt, nháy mắt ra hiệu với hai người kia, dẫn đường bước vào bên trong.
Dương thị và Giới thị đưa mắt nhìn nhau một cái, hơi chút do dự nối gót theo sau, Giới thị lo lắng nhíu chặt mày, chốc chốc lại lắc đầu thở dài.
Vào đến bên trong là một gian phòng hẹp, đã có hai người ngồi sẵn ở đó, trên bàn bày la liệt rượu thịt, hai người kia mang nặng tâm sự, đôi đũa nằm chõng trơ, hiển nhiên là họ chưa từng đụng đến.
Thấy ba người bước vào, hai người kia đứng dậy hành lễ, Dương thị và Giới thị vội đáp lại, tằng hắng nói: “Tiết huynh, Quách huynh, mời ngồi mời ngồi, huynh đệ đến hơi trễ một chút.”
Năm người ngồi theo thứ tự lớn nhỏ, Thành Trí Ngọ quét mắt khắp một lượt, chống gối mở lời: “Chư vị, hôm nay mời các huynh đệ tới đây, tin chắc mọi người đã biết ý của ta, ta muốn cùng mọi người bàn bạc tiền đồ của các bộ lạc chúng ta, không biết các huynh đệ có ý kiến gì không?”
Thành Trí Ngọ hơn năm mươi tuổi, thân hình rắn chắc, khuôn mặt vuông vức, da ngăm đen, là tộc trưởng của bộ lạc lớn thứ ba Đông Di, dưới trướng có mấy vạn người, nhất cử nhất động của hắn đều ra vẻ uy nghi của thủ lĩnh.
Giới thị nhìn xung quanh, thần sắc ủ rũ nói: “Còn ý kiến gì nữa? Doanh Thiền Nhi giờ có binh mã hùng mạnh, lại sắp lập quốc, còn chúng ta thì bị bọn cường tặc Cổ Quân Hải đánh cho trọng thương nguyên khí, đâu còn sức mà chống chọi với nàng ta.”
“Hứ!” Thành Trí Ngọ cười nhạt: “Sao Giới huynh lại cam lòng cho một nữ nhân cưỡi lên đầu lên cổ thế? Đường đường nam nhi, phải đè lên đám nữ nhân không cho chúng xoay người lại mới phải chứ.”
Giới thị xua tay phân bua: “Vốn dĩ chúng ta còn thực lực chống đối, nhưng bây giờ thì… còn gì phải bàn nữa?”
Thành Trí Ngọ cười ha hả, hỏi ngược lại: “Bây giờ thì đã sao? Các vị, chúng ta đều là tộc trưởng các cứ một phương, tiêu diêu tự tại, một khi thành lập Đông Di quốc, Doanh Thiền Nhi xưng vương rồi thì chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta chỉ được phong chức công hầu đại thần gì đó, vậy là phải cúi đầu xưng thần với người khác à? Đạo lí thà làm vua nước nhỏ không làm tôi nước lớn, các vị không cần ta nói nhiều chứ?
Hơn nữa mấy trăm năm sau thì sẽ thế nào? Hoàng thất nối ngôi theo máu mủ ruột thịt, Doanh thị đời đời có người xưng vương, còn con cháu chúng ta chưa chắc đời đời được làm đại thần. Còn như chúng ta hiện nay, con cháu mãi mãi là tộc trưởng của bộ lạc. Không nói đâu xa, Lỗ quốc ngay kế bên nè, tên Khổng Khâu Khổng Trọng Ni đó, là cháu mười đời của Tống Tương Công, tổ tiên là quân vương một nước, còn là bá chủ thiên hạ nữa, đến đời hắn thì sao? Vừa mới làm được mấy ngày đại tư khấu đã bị điều đi đào sông vét rãnh, năm họ tộc chúng ta đời đời kiếp kiếp là bộ lạc lớn của Đông Di, một khi sát nhập lại lập quốc, mười đời sau e là con cháu của chúng ta cũng suy tàn giống Khổng Khâu rồi.”
Tộc trưởng Quách thị nhăn mày: “Chúng ta đều đã gật đầu đồng ý lập quốc Đông Di rồi, nay chẳng lẽ lại tráo trở? Hôm nay huynh cũng thấy đó, bảo đỉnh được đúc thành công, ý trời đã vậy, chúng ta còn biết làm gì hơn?”
“Ha ha!” Thành Trí Ngọ cười rú lên, vênh mặt: “Bảo đỉnh được đúc thành công, chưa chắc là Doanh Thiền Nhi có thể lên ngôi nữ vương, các huynh nên nhớ sáu mươi mấy bộ lạc lớn nhỏ Đông Di còn lại, số không chấp nhận chuyện lập quốc vẫn còn rất nhiều, chỉ là bộ lạc của họ nhỏ bé, không dám lên tiếng phản đối mà thôi, chỉ cần có người đứng ra triệu tập, những ai hưởng ứng tin chắc không hề ít.”
Tộc trưởng Tiết thị lên tiếng: “Thành huynh, với thực lực hiện nay của chúng ta, cho dù có người hưởng ứng e cũng không đủ sức đấu với Doanh Thiền Nhi rồi.”
Thành Trí Ngọ cười to: “Vậy thì chưa chắc, nội bộ Đông Di ta vẫn còn gần một nửa bộ lạc phản đối lập quốc, còn bên ngoài thì sao? Doanh Thiền Nhi này khi xưa chúng ta đã quá xem thường ả, cứ tưởng đưa một con bù nhìn lên liên kết các bộ lạc chống Tề, ai ngờ lại nuôi ong tay áo, nhưng con nữ nhân này dù thủ đoạn cao siêu nhưng vẫn còn non nớt, nay ả muốn lập quốc đi lấy lòng Ngô quốc làm hậu thuẫn, dùng điều khoản quy thuận Ngô quốc để đổi lấy sự giúp đỡ từ Ngô.
Nhưng ả mới lập quốc được thuận lợi đôi chút lại có ý nhảy qua bợ đỡ Tần quốc, ả sai sứ đi Tần có bàn qua với chúng ta, vì ả cũng mang họ Doanh, nên sai sứ đi Tần nhận họ hàng thân thích với Tần vương, muốn kết làm huynh muội, mục đích đương nhiên là muốn sau khi trở thành nữ vương sẽ từ từ thoát khỏi sự khống chế của người Ngô, làm chủ nhân thực sự của Đông Di rồi.
Tin rằng Tần vương sẽ dễ dàng chấp nhận đứa em gái tự tìm đến này, nhưng Tần nằm xa tuốt bên phía Tây, tuy Tần có liên minh với Ngô, Ngô không dám làm khó Doanh Thiền Nhi, nhưng cũng tuyệt đối không để mất miếng thịt béo bở Đông Di đâu, Doanh Thiền Nhi chưa ngồi vững trên ngôi báu mà đã muốn loại bỏ Ngô quốc, đúng là vì cái nhỏ mất cái lớn đây. Nhưng… ta vẫn có phần khâm phục ả nữ nhân này, một nữ nhân mà có dã tâm như thế, khó trách nam nhân chúng ta không sánh bằng ả được.
Ả nữ nhân này vì cái lợi trước mắt làm lu mờ đầu óc, đưa ra quyết định không sáng suốt này, chắc chắn sẽ khiến Ngô quốc phật lòng, hôm nay các huynh đều nhìn thấy rồi đấy, tên Ngô tướng Lương Hổ Tử biết chuyện ả phái sứ giả đi Tần, vẻ mặt khó coi đến mức nào, có thể hiểu là địa vị nữ vương của ả trong mắt người Ngô là thế nào rồi, người Ngô có để yên cho ả thoát khỏi sự khống chế của họ không? Một khi Ngô quốc biết ả đi bợ đỡ Tần quốc, sao không đoán ra ý đồ thật của ả chứ? Đến lúc đó liên minh giữa ả và Ngô quốc sẽ xuất hiện vết nứt.”
Giới thị lắc đầu nói: “Thành huynh, đó là chuyện sau này, còn trước mắt Lương Hổ Tử vẫn dốc toàn lực ủng hộ ả ta, nhằm giúp Đông Di mau chóng lập quốc phụ thuộc Ngô, chúng ta vẫn không có cơ hội để hành động.”
“Ai nói… không có cơ hội?”
Tộc trưởng Tiết thị vội hỏi: “Thành huynh, huynh nói có cơ hội, rốt cuộc là có ý gì?”
Thành Trí Ngọ cười hi hí nham hiểm, đanh mặt lại, nghiêm nghị nói: “Các vị, cơ hội mà ta nói đến, bao gồm nhiều mặt, nội bộ thì…, tất nhiên đến từ các bộ lạc Đông Di chúng ta, số bộ lạc không bằng lòng lập quốc còn hơn một nửa, một khi có cơ hội là họ sẽ tập hợp lại phản đối. Còn bên ngoài thì…, nguyên nhân đến từ bên ngoài này đủ để chống lại uy hiếp từ liên quân của Doanh Thiền Nhi và Lương Hổ Tử.”
Tộc trưởng Giới thị hồi hợp nhổm người lên phía trước, hỏi dồn: “Thành huynh, rốt cuộc là gì mới được?” Những người khác đều nín thở chờ câu trả lời, chăm chú nhìn cả vào mặt Thành Trí Ngọ.
Thành Trí Ngọ ra vẻ thần bí không nói trắng ra, chỉ mỉm cười bí hiểm, nói tiếp: “Trước tiên, Ngô quốc chiếm mất Bành thành của Tống quốc, vì thế kết oán với Tống, không lâu nữa hai nước sẽ xảy ra chiến loạn. Một khi chiến sự nổ ra, quân đội của Ngô sẽ được điều đi đối phó với Tống, sao còn rảnh mà lo chuyện ở Đông Di?”
Giới thị thắc mắc: “Nhưng Tống quốc hiện nay đang phối hợp với Vệ quốc chống trả Tấn quốc, có thể điều bao nhiêu quân chiến đấu với Ngô đây? Cho dù Lương Hổ Tử rút bớt quân đi đánh Tống, tin rằng chiến sự cũng không kéo dài lâu, hắn kéo quân quay lại, chúng ta biết chạy đi đâu?”
“Ha ha, e là hắn đi rồi không thể quay lại.”
“Sao lại nói thế?”
Thành Trí Ngọ cười nham hiểm, nâng ly rượu lên uống một ngụm, nhắm mắt lại hít hà thưởng thức, sau đó mở to mắt ra buông lời khen ngợi: “Rượu này thơm ngon hảo hạng, đúng là danh bất hư truyền, các vị, sao còn không nâng ly thưởng thức rượu ngon đi, đây là… Bạch mâu tửu chuyên dùng của hoàng thất Việt quốc đấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook