Đại Tranh Chi Thế
-
Quyển 5 - Chương 273: Trừng trị
Quý Tôn Tiểu Man một mặt chạy đi gặp Quý Doanh, mặt khác phái người đi gọi các quan viên phục trách chức vụ trong cung đền Loan Phượng cung đợi lệnh. Trước khi hoàng hậu vào cung, các quan viên phụ trách chức vụ trong cung chia ra do ba người Nhược Tích, Diêu Quang, Tiểu Man quản lí. Theo quy tắc, hoàng hậu đã lập, mọi việc trong cung phải giao lại cho hoàng hậu quản lí, do đó ba phi tần vì tránh bị hiềm nghi, từ ngày Quý Doanh vào cung làm hoàng hậu, ngày hôm sau đi bái kiến đã đem hết chức phận giao lại cho nàng ấy.
Nhưng Quý Doanh vừa vào cung đã xung đột gay gắt với Khánh Kỵ, từ đó giống như bị đày vào lãnh cung không thèm đến thăm, các quan viên thái giám đối với nàng ta có phần trễ nải xem thường. Quý Doanh không có đại vương chống lưng, hết cách trừng trị đám nô tài này, các thái giám trong cung vốn cấu kết với nhau, bề mặt thì vâng lệnh sau lưng cố ý gây khó dễ, nàng bị Khánh Kỵ đối xử lạnh nhạt đã đủ mất mặt lắm rồi, chẳng lẽ còn làm dữ lên đến từng nơi giám sát công việc của bọn thái giám?
Đêm đó nàng uống say rượu lỗ mảng đắc tội Khánh Kỵ, tỉnh dậy trong lòng đã cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng nàng làm Khánh Kỵ điên tiết, phải tạ lỗi với phu quân thế nào khiến chàng hồi tâm chuyển ý, một tân nương tử chưa từng có kinh nghiệm như nàng lại không biết làm sao xuống nước? Nàng tự tin vào nhan sắc của mình, theo như tình hình đêm đó, Khánh Kỵ có phần mê hoặc bởi nhan sắc của nàng, hắn chỉ ghét thái độ ngang tàng bướng bĩnh của nàng mà thôi, giờ đây nàng không giúp được tỉ tỉ, còn đẩy mình vào cảnh tuyệt vọng, mỗi khi nhớ tới những lời răn đe của tỉ tỉ, trong tim nhói đau, hối hận cũng quá muộn màng.
Thật ra Quý Doanh sinh trưởng trong chốn thâm cung, các phi tần hậu cung ai ai cũng biết cách chiều chồng, Quý Doanh nghe nhiều thấy nhiều, sao mà không nhận ra đạo lí lấy nhu chế cương, cơm sôi bớt lửa chứ? Chẳng qua nàng là công chúa danh giá, ngay cả quốc quân Tần quốc cũng nhường nàng ba phần, tập cho nàng cái tính ngang ngược kiêu ngạo từ nhỏ, thêm vào đêm đó uống say, nên mới không sợ trời không sợ đất làm bừa. Nay được dạy cho một bài học, trong lúc đau lòng muốn sửa chữa sai lầm, chỉ còn cách chọn con đường vòng để đi thôi, hảo hán cũng có lúc mềm lòng, chỉ cần đại vương tỏ lòng thương hoa tiếc ngọc với nàng, sợ gì lúc đó chàng không yêu chiều bỏ qua chuyện cũ?
Với tính khí cao ngạo của nàng, buộc phải nhẫn nại chịu sự hà hiếp khinh miệt của đám nô tài đê hèn, giờ đây coi như đợi được giây phút trời quang mây tạnh, le lói một tia hy vọng.
Quý Tôn Tiểu Man gọi hết tất cả quan viên trong cung ra, trước mặt mọi người chỉ rõ tội giả truyền thánh chỉ của bọn thái giám phụ trách cung cấp băng đá, ngược đãi hoàng hậu, sau đó truyền đạt ý chỉ của đại vương, mời hoàng hậu xử trí bọn chúng.
Quý Doanh không làm theo ý kiến đề xuất của Khánh Kỵ là đánh cho bọn thái giám một trận sau đó đuổi đi làm nô dịch. Khánh Kỵ đã không chịu ra mặt, cũng không giao cho Tiểu Man xử lí hộ, mà giao quyền xử lí cho Quý Doanh, chính là muốn thông qua đó nói với nàng: Việc không cần nàng lo đừng mó tay vào, việc thuộc phạm vi trách nhiệm của nàng thì tự gánh lấy.
“Được! Nếu đã vậy, ta sẽ căn cứ theo quy tắc trong hậu cung để xử lí.”
Trong đầu Khánh Kỵ đang tồn tại cùng lúc kí ức của hai người Khánh Kỵ và Tịch Bân, hơn nữa tính tình chịu ảnh hưởng to lớn từ nhân vật Tịch Bân thời hậu thế, quan niệm về nhân quyền khá tiến bộ, nên tuy hắn đang trong lúc tức giận, nói đến xử phạt cũng chịu ảnh hưởng vô thức theo tư tưởng thời hiện đại, với hắn việc đánh đòn đuổi đi làm nô dịch đã là hình phạt nặng lắm rồi, mà không biết trong quy tắc cung đình thời đó, cách xử trí của hắn mới là nương tay, làm sai quy tắc.
Quý Doanh tuy muốn làm lành với Khánh Kỵ, nhưng nàng tính cách quật cường, dù là thời khắc này cũng không muốn làm khác đi, chỉ biết ngoan ngoãn làm con sâu nghe lời. Khinh thường hoàng hậu tội cực nặng, thử nghĩ vào thời đại dân thường đắc tội với quý tộc thì quý tộc có giết chết cũng không phải mang tội, một tên thái giám nô tì nào đó dám coi thường hoàng hậu đâu có chuyện đánh vài gậy là dễ dàng cho qua?
Quý Doanh từ khi vào hoàng cung, vì bị Khánh Kỵ đối xử lạnh nhạt không có cơ hội thể hiện mình, trong mắt đám thái giám cung tì đó chỉ là hình ảnh một hoàng hậu cô độc lẻ loi, không có chủ ý, tính tình nhu nhược, ai ngờ lúc này hoàng hậu bỗng bộc phát ra tính cách thật của nàng.
Nếu đã có chỉ ý của đại vương, Quý Doanh bèn làm đúng trách nhiệm của hoàng hậu, chỉ trích xong tội trạng của tên thái giám phụ trách cung cấp băng đá, sai người đem hắn ra đánh cho đến chết, sau đó gọi hết các quan viên phụ trách trang sức, áo lông, lễ phục, đưa tin, thêu thùa, giày guốc, xe ngựa, ngự thiện, điêu khắc… đến trước mặt nghe giáo huấn. Quý Doanh đanh mặt, gằn giọng kể rõ chi li từng chút sai sót ở đâu, sổ sách không rõ ràng nơi nào, ai có hiện tượng lạm dụng vật phẩm hoàng thất… Nàng chỉ ra rõ ràng đâu ra đó.
Đám thái giám kinh hãi, không ngờ tiểu hoàng hậu nhìn hiền lành dễ ức hiếp lại xử sự quả quyết nghiêm minh, hơn nữa còn sớm dò hỏi biết hết chúng gian dối như thế nào, khả năng quản lí hậu cung không thua kém với Nhược Tích hoàng phi, hơn nữa thủ đoạn còn có phần độc ác hơn, nghe tiếng kêu gào đau đớn của tên thái giám phụ trách cung cấp băng đá không ngừng vọng đến, người nào người nấy run lẩy bẩy, lạnh toát cả sống lưng, mặt mày trắng bệch. Quý Doanh hoàng hậu lần này ra oai lập uy, các thái giám cung tì nghe trách phạt xong sợ sệt ra khỏi Loan Phượng cung, đi xa rồi tim còn đập thình thịch muốn rớt ra ngoài.
Quý Doanh truyền lệnh xử phạt, Quý Tôn Tiểu Man không tiện lên tiếng ngăn cản, đến khi tất cả nô tài lui xuống, Tiểu Man mới lo lắng lên tiếng: “Hoàng hậu, ý của đại vương chỉ là đánh cho tên thái giám một trận, sau đó đuổi đi làm nô dịch, bây giờ tỉ lại làm trái ý chỉ đại vương, có sợ… sợ đại vương không vui? Muội thấy hình như… hình như đại vương đã sắp nguôi giận với tỉ rồi.”
“Tiểu Man muội tử.”
Quý Doanh nắm lấy tay Tiều Man, hai mắt đỏ ngầu, sụt sùi kể: “Quý Doanh đường xa vạn dặm gả đến Ngô quốc, không người thân kề bên, trong lúc chịu ức hiếp của bọn nô tài, chỉ có Tiểu Man muội tử là người đối xử tốt với Quý Doanh. Tiểu Man muội muội tuy còn nhỏ hơn Quý Doanh một tuổi, nhưng cách đối nhân xử thế tỉ không bằng muội, hơn nữa quan tâm chiếu cố, trượng nghĩa giúp đỡ Quý Doanh, suốt đời này Quý Doanh không dám quên ơn.
Quý Doanh chỉ là phận nhi nữ, nếu đã rời xa quê hương đến Ngô quốc làm hoàng hậu, suốt đời này đừng mong có cơ hội trở về, sao mà không hy vọng có thể cùng phu quân của mình ân ái cả đời chứ? Quý Doanh từng lỗ mảng làm sai đắc tội với đại vương, sao mà không mong đại vương có thể hồi tâm chuyển ý chứ? Muội muội nhất định đã nói tốt giùm Quý Doanh trước mặt đại vương, muội không nói ra nhưng tỉ cũng đoán được mà.”
Nói đến đây, nàng thở dài ngao ngán: “Hôm nay đại vương bảo muội đến truyền đạt ý chỉ, chủ trì công đạo cho tỉ tỉ, tỉ đã biết đại vương có ý tha thứ, nhưng cho dù… cho dù…”
Quý Doanh cắn chặt răng, khóc lóc: “Cho dù đại vương lại giận tỉ, suốt đời này không thèm gặp mặt tỉ, tỉ cũng không thể vì muốn đại vương vừa ý mà chuyện gì cũng làm khác quy tắc được.”
Nàng lau nước mắt, gượng cười nói tiếp: “Lúc ở Tần quốc, huynh trưởng từng nói tỉ là con ngựa hoang khó thuần phục, sau này không biết vị công tử nhà nào chịu cực rước phải tỉ. Nay lấy phải một dũng sĩ có sức mạnh quật ngã bò tót, con ngựa hoang trong tỉ muốn lồng lên cũng không được rồi. Chàng đã là phu quân của tỉ, muốn tỉ chiều theo nghe theo có gì là khó? Nhưng Quý Doanh là Quý Doanh, những gì tỉ làm sai tỉ sẽ nhận lỗi, những gì tỉ cảm thấy đúng thì tỉ vẫn sẽ làm.”
Quý Tôn Tiểu Man nhìn chăm chăm vào hoàng hậu hồi lâu, nắm lấy bàn tay nàng tâm sự: “Tiểu Man cứ nghĩ mình đã là ngang bướng lắm rồi, không ngờ tính cách của nữ nhi Tây Tần lại mạnh mẽ như thế. Ây! Mong rằng đại vương nhận ra điểm tốt của tỉ, đừng nổi giận vô cớ nữa là tốt.”
Đêm hôm đó, Khánh Kỵ trong tẩm cung của Diêu Quang nghe tin hoàng hậu Quý Doanh ra oai lập uy, ra lệnh đánh chết tên thái giám, chỉ trích tội trạng của các quan viên phụ trách sự vụ trong cung. Diêu Quang ngồi trên giường mặc áo tơ mỏng tang, để hơ hớ bầu ngực căng tròn, cầm lược chải nhè nhẹ suối tóc óng mượt, nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt Khánh Kỵ, dò hỏi: “Hoàng hậu… lại không làm theo ý của đại vương, nhưng… hoàng hậu chỉ là xử lí theo quy tắc trong cung, vốn cũng không có gì sai trái, đại vương không để bụng chứ nhỉ.”
Khánh Kỵ nằm trên giường, một tay kê dưới đầu làm gối, tay kia vỗ nhẹ lên đùi Diêu Quang, cúi mặt suy tư không nói tiếng nào.
Diêu Quang lại nói: “Một gia đình quý tộc, nếu gia chủ dung túng thì đám nô tài cũng ỷ thế hiếp đáp, nói gì đến một hoàng cung rộng lớn, bao nhiêu nô tì thái giám, quy tắc không nghiêm, chủ tớ tôn ti trật tự không phân chia rõ ràng, sau này chắc chắn nảy sinh nhiều chuyện rắc rối, thậm chí… những chuyện đáng xấu hổ không thể nói một khi xảy ra, lúc đó phải làm sao giải quyết? Cách xử phạt của đại vương đúng là hơi nhẹ, truyền ra ngoài người ta còn tưởng đại vương có ý dung túng thái giám ức hiếp hoàng hậu, nên hắn mới dễ dàng thoát tội. Hoàng hậu làm vậy, cũng tốt cho danh tiếng của đại vương. Ây! Nói ra ấy mà, với tình cảnh bây giờ của hoàng hậu, còn dám… người ta… người ta quả thật khâm phục đó.”
Diêu Quang mỉm cười dịu dàng: “Khó trách Quý Doanh làm được hoàng hậu, Diêu Quang bây giờ mới cảm thấy người như thế mới xứng đáng làm hoàng hậu.”
Khánh Kỵ bật cười, đột nhiên hỏi bâng quơ: “Hoàng thất nhà Tần… vốn bắt nguồn từ Đông Di à?”
“Đúng vậy.” Diêu Quang đặt chiếc lược ngà voi xuống, hất mái tóc ra sau lưng, cài lên cây trâm ngọc, nằm xuống bên cạnh Khánh Kỵ, nép sát ngực hắn.
Diêu Quang đưa tay Khánh Kỵ đặt lên eo nàng, sau đó bò lên ngồi vào tấm ngực trần rắn chắc của hắn, dịu dàng nói: “Đông Di Thiếu Hạo thị được Nghiêu đế ban cho họ Doanh, sau đó họ Doanh sinh sôi nảy nở, sản sinh ra mười bốn quốc gia khác như Lý, Triệu, Hoàng, Từ, Lương, Tần… Nhưng bây giờ người mang họ Doanh không còn nhiều, ngoài bộ lạc Đông Di của Doanh Thiền Nhi ra, còn lại chính là Doanh thị ở Tây Tần. Tây Tần vốn xuất thân từ Đông Di, người Tần giỏi cưỡi ngựa bắn cung, một bộ phận người trong họ tộc di cư sang phía Tây tìm thảo nguyên du mục, được Chu Hiếu Vương phong cho Tần Xuyên, đến sau này Doanh thị có công hộ tống Chu Bình Vương, nên được sắc phong chư hầu lập quốc.”
Khánh Kỵ thở dài, lẩm bẩm: “Chả trách…”
Diêu Quang chớp mắt, hỏi dồn: “Chả trách cái gì?”
“Chả trách nàng ấy lại…, Ây! Thì ra quê hương xưa kia của nàng ấy là tỉnh Sơn Đông…”
“Hở? Ấy… đừng…”
Diêu Quang còn chưa kịp hỏi tiếp, Khánh Kỵ đã xoay người lại đè nàng xuống dưới, Diêu Quang cười khanh khách, hai tay chặn trước ngực hắn, đôi chân thon dài của nàng kẹp lấy lưng hắn, đôi mắt mở to say đắm nhìn vào phu quân, tạm thời gác lại những nghi vấn trong lòng, cảm giác đê mê ập đến, nàng đang phiêu diêu ngoài chín tầng mây…
Nhưng Quý Doanh vừa vào cung đã xung đột gay gắt với Khánh Kỵ, từ đó giống như bị đày vào lãnh cung không thèm đến thăm, các quan viên thái giám đối với nàng ta có phần trễ nải xem thường. Quý Doanh không có đại vương chống lưng, hết cách trừng trị đám nô tài này, các thái giám trong cung vốn cấu kết với nhau, bề mặt thì vâng lệnh sau lưng cố ý gây khó dễ, nàng bị Khánh Kỵ đối xử lạnh nhạt đã đủ mất mặt lắm rồi, chẳng lẽ còn làm dữ lên đến từng nơi giám sát công việc của bọn thái giám?
Đêm đó nàng uống say rượu lỗ mảng đắc tội Khánh Kỵ, tỉnh dậy trong lòng đã cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng nàng làm Khánh Kỵ điên tiết, phải tạ lỗi với phu quân thế nào khiến chàng hồi tâm chuyển ý, một tân nương tử chưa từng có kinh nghiệm như nàng lại không biết làm sao xuống nước? Nàng tự tin vào nhan sắc của mình, theo như tình hình đêm đó, Khánh Kỵ có phần mê hoặc bởi nhan sắc của nàng, hắn chỉ ghét thái độ ngang tàng bướng bĩnh của nàng mà thôi, giờ đây nàng không giúp được tỉ tỉ, còn đẩy mình vào cảnh tuyệt vọng, mỗi khi nhớ tới những lời răn đe của tỉ tỉ, trong tim nhói đau, hối hận cũng quá muộn màng.
Thật ra Quý Doanh sinh trưởng trong chốn thâm cung, các phi tần hậu cung ai ai cũng biết cách chiều chồng, Quý Doanh nghe nhiều thấy nhiều, sao mà không nhận ra đạo lí lấy nhu chế cương, cơm sôi bớt lửa chứ? Chẳng qua nàng là công chúa danh giá, ngay cả quốc quân Tần quốc cũng nhường nàng ba phần, tập cho nàng cái tính ngang ngược kiêu ngạo từ nhỏ, thêm vào đêm đó uống say, nên mới không sợ trời không sợ đất làm bừa. Nay được dạy cho một bài học, trong lúc đau lòng muốn sửa chữa sai lầm, chỉ còn cách chọn con đường vòng để đi thôi, hảo hán cũng có lúc mềm lòng, chỉ cần đại vương tỏ lòng thương hoa tiếc ngọc với nàng, sợ gì lúc đó chàng không yêu chiều bỏ qua chuyện cũ?
Với tính khí cao ngạo của nàng, buộc phải nhẫn nại chịu sự hà hiếp khinh miệt của đám nô tài đê hèn, giờ đây coi như đợi được giây phút trời quang mây tạnh, le lói một tia hy vọng.
Quý Tôn Tiểu Man gọi hết tất cả quan viên trong cung ra, trước mặt mọi người chỉ rõ tội giả truyền thánh chỉ của bọn thái giám phụ trách cung cấp băng đá, ngược đãi hoàng hậu, sau đó truyền đạt ý chỉ của đại vương, mời hoàng hậu xử trí bọn chúng.
Quý Doanh không làm theo ý kiến đề xuất của Khánh Kỵ là đánh cho bọn thái giám một trận sau đó đuổi đi làm nô dịch. Khánh Kỵ đã không chịu ra mặt, cũng không giao cho Tiểu Man xử lí hộ, mà giao quyền xử lí cho Quý Doanh, chính là muốn thông qua đó nói với nàng: Việc không cần nàng lo đừng mó tay vào, việc thuộc phạm vi trách nhiệm của nàng thì tự gánh lấy.
“Được! Nếu đã vậy, ta sẽ căn cứ theo quy tắc trong hậu cung để xử lí.”
Trong đầu Khánh Kỵ đang tồn tại cùng lúc kí ức của hai người Khánh Kỵ và Tịch Bân, hơn nữa tính tình chịu ảnh hưởng to lớn từ nhân vật Tịch Bân thời hậu thế, quan niệm về nhân quyền khá tiến bộ, nên tuy hắn đang trong lúc tức giận, nói đến xử phạt cũng chịu ảnh hưởng vô thức theo tư tưởng thời hiện đại, với hắn việc đánh đòn đuổi đi làm nô dịch đã là hình phạt nặng lắm rồi, mà không biết trong quy tắc cung đình thời đó, cách xử trí của hắn mới là nương tay, làm sai quy tắc.
Quý Doanh tuy muốn làm lành với Khánh Kỵ, nhưng nàng tính cách quật cường, dù là thời khắc này cũng không muốn làm khác đi, chỉ biết ngoan ngoãn làm con sâu nghe lời. Khinh thường hoàng hậu tội cực nặng, thử nghĩ vào thời đại dân thường đắc tội với quý tộc thì quý tộc có giết chết cũng không phải mang tội, một tên thái giám nô tì nào đó dám coi thường hoàng hậu đâu có chuyện đánh vài gậy là dễ dàng cho qua?
Quý Doanh từ khi vào hoàng cung, vì bị Khánh Kỵ đối xử lạnh nhạt không có cơ hội thể hiện mình, trong mắt đám thái giám cung tì đó chỉ là hình ảnh một hoàng hậu cô độc lẻ loi, không có chủ ý, tính tình nhu nhược, ai ngờ lúc này hoàng hậu bỗng bộc phát ra tính cách thật của nàng.
Nếu đã có chỉ ý của đại vương, Quý Doanh bèn làm đúng trách nhiệm của hoàng hậu, chỉ trích xong tội trạng của tên thái giám phụ trách cung cấp băng đá, sai người đem hắn ra đánh cho đến chết, sau đó gọi hết các quan viên phụ trách trang sức, áo lông, lễ phục, đưa tin, thêu thùa, giày guốc, xe ngựa, ngự thiện, điêu khắc… đến trước mặt nghe giáo huấn. Quý Doanh đanh mặt, gằn giọng kể rõ chi li từng chút sai sót ở đâu, sổ sách không rõ ràng nơi nào, ai có hiện tượng lạm dụng vật phẩm hoàng thất… Nàng chỉ ra rõ ràng đâu ra đó.
Đám thái giám kinh hãi, không ngờ tiểu hoàng hậu nhìn hiền lành dễ ức hiếp lại xử sự quả quyết nghiêm minh, hơn nữa còn sớm dò hỏi biết hết chúng gian dối như thế nào, khả năng quản lí hậu cung không thua kém với Nhược Tích hoàng phi, hơn nữa thủ đoạn còn có phần độc ác hơn, nghe tiếng kêu gào đau đớn của tên thái giám phụ trách cung cấp băng đá không ngừng vọng đến, người nào người nấy run lẩy bẩy, lạnh toát cả sống lưng, mặt mày trắng bệch. Quý Doanh hoàng hậu lần này ra oai lập uy, các thái giám cung tì nghe trách phạt xong sợ sệt ra khỏi Loan Phượng cung, đi xa rồi tim còn đập thình thịch muốn rớt ra ngoài.
Quý Doanh truyền lệnh xử phạt, Quý Tôn Tiểu Man không tiện lên tiếng ngăn cản, đến khi tất cả nô tài lui xuống, Tiểu Man mới lo lắng lên tiếng: “Hoàng hậu, ý của đại vương chỉ là đánh cho tên thái giám một trận, sau đó đuổi đi làm nô dịch, bây giờ tỉ lại làm trái ý chỉ đại vương, có sợ… sợ đại vương không vui? Muội thấy hình như… hình như đại vương đã sắp nguôi giận với tỉ rồi.”
“Tiểu Man muội tử.”
Quý Doanh nắm lấy tay Tiều Man, hai mắt đỏ ngầu, sụt sùi kể: “Quý Doanh đường xa vạn dặm gả đến Ngô quốc, không người thân kề bên, trong lúc chịu ức hiếp của bọn nô tài, chỉ có Tiểu Man muội tử là người đối xử tốt với Quý Doanh. Tiểu Man muội muội tuy còn nhỏ hơn Quý Doanh một tuổi, nhưng cách đối nhân xử thế tỉ không bằng muội, hơn nữa quan tâm chiếu cố, trượng nghĩa giúp đỡ Quý Doanh, suốt đời này Quý Doanh không dám quên ơn.
Quý Doanh chỉ là phận nhi nữ, nếu đã rời xa quê hương đến Ngô quốc làm hoàng hậu, suốt đời này đừng mong có cơ hội trở về, sao mà không hy vọng có thể cùng phu quân của mình ân ái cả đời chứ? Quý Doanh từng lỗ mảng làm sai đắc tội với đại vương, sao mà không mong đại vương có thể hồi tâm chuyển ý chứ? Muội muội nhất định đã nói tốt giùm Quý Doanh trước mặt đại vương, muội không nói ra nhưng tỉ cũng đoán được mà.”
Nói đến đây, nàng thở dài ngao ngán: “Hôm nay đại vương bảo muội đến truyền đạt ý chỉ, chủ trì công đạo cho tỉ tỉ, tỉ đã biết đại vương có ý tha thứ, nhưng cho dù… cho dù…”
Quý Doanh cắn chặt răng, khóc lóc: “Cho dù đại vương lại giận tỉ, suốt đời này không thèm gặp mặt tỉ, tỉ cũng không thể vì muốn đại vương vừa ý mà chuyện gì cũng làm khác quy tắc được.”
Nàng lau nước mắt, gượng cười nói tiếp: “Lúc ở Tần quốc, huynh trưởng từng nói tỉ là con ngựa hoang khó thuần phục, sau này không biết vị công tử nhà nào chịu cực rước phải tỉ. Nay lấy phải một dũng sĩ có sức mạnh quật ngã bò tót, con ngựa hoang trong tỉ muốn lồng lên cũng không được rồi. Chàng đã là phu quân của tỉ, muốn tỉ chiều theo nghe theo có gì là khó? Nhưng Quý Doanh là Quý Doanh, những gì tỉ làm sai tỉ sẽ nhận lỗi, những gì tỉ cảm thấy đúng thì tỉ vẫn sẽ làm.”
Quý Tôn Tiểu Man nhìn chăm chăm vào hoàng hậu hồi lâu, nắm lấy bàn tay nàng tâm sự: “Tiểu Man cứ nghĩ mình đã là ngang bướng lắm rồi, không ngờ tính cách của nữ nhi Tây Tần lại mạnh mẽ như thế. Ây! Mong rằng đại vương nhận ra điểm tốt của tỉ, đừng nổi giận vô cớ nữa là tốt.”
Đêm hôm đó, Khánh Kỵ trong tẩm cung của Diêu Quang nghe tin hoàng hậu Quý Doanh ra oai lập uy, ra lệnh đánh chết tên thái giám, chỉ trích tội trạng của các quan viên phụ trách sự vụ trong cung. Diêu Quang ngồi trên giường mặc áo tơ mỏng tang, để hơ hớ bầu ngực căng tròn, cầm lược chải nhè nhẹ suối tóc óng mượt, nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt Khánh Kỵ, dò hỏi: “Hoàng hậu… lại không làm theo ý của đại vương, nhưng… hoàng hậu chỉ là xử lí theo quy tắc trong cung, vốn cũng không có gì sai trái, đại vương không để bụng chứ nhỉ.”
Khánh Kỵ nằm trên giường, một tay kê dưới đầu làm gối, tay kia vỗ nhẹ lên đùi Diêu Quang, cúi mặt suy tư không nói tiếng nào.
Diêu Quang lại nói: “Một gia đình quý tộc, nếu gia chủ dung túng thì đám nô tài cũng ỷ thế hiếp đáp, nói gì đến một hoàng cung rộng lớn, bao nhiêu nô tì thái giám, quy tắc không nghiêm, chủ tớ tôn ti trật tự không phân chia rõ ràng, sau này chắc chắn nảy sinh nhiều chuyện rắc rối, thậm chí… những chuyện đáng xấu hổ không thể nói một khi xảy ra, lúc đó phải làm sao giải quyết? Cách xử phạt của đại vương đúng là hơi nhẹ, truyền ra ngoài người ta còn tưởng đại vương có ý dung túng thái giám ức hiếp hoàng hậu, nên hắn mới dễ dàng thoát tội. Hoàng hậu làm vậy, cũng tốt cho danh tiếng của đại vương. Ây! Nói ra ấy mà, với tình cảnh bây giờ của hoàng hậu, còn dám… người ta… người ta quả thật khâm phục đó.”
Diêu Quang mỉm cười dịu dàng: “Khó trách Quý Doanh làm được hoàng hậu, Diêu Quang bây giờ mới cảm thấy người như thế mới xứng đáng làm hoàng hậu.”
Khánh Kỵ bật cười, đột nhiên hỏi bâng quơ: “Hoàng thất nhà Tần… vốn bắt nguồn từ Đông Di à?”
“Đúng vậy.” Diêu Quang đặt chiếc lược ngà voi xuống, hất mái tóc ra sau lưng, cài lên cây trâm ngọc, nằm xuống bên cạnh Khánh Kỵ, nép sát ngực hắn.
Diêu Quang đưa tay Khánh Kỵ đặt lên eo nàng, sau đó bò lên ngồi vào tấm ngực trần rắn chắc của hắn, dịu dàng nói: “Đông Di Thiếu Hạo thị được Nghiêu đế ban cho họ Doanh, sau đó họ Doanh sinh sôi nảy nở, sản sinh ra mười bốn quốc gia khác như Lý, Triệu, Hoàng, Từ, Lương, Tần… Nhưng bây giờ người mang họ Doanh không còn nhiều, ngoài bộ lạc Đông Di của Doanh Thiền Nhi ra, còn lại chính là Doanh thị ở Tây Tần. Tây Tần vốn xuất thân từ Đông Di, người Tần giỏi cưỡi ngựa bắn cung, một bộ phận người trong họ tộc di cư sang phía Tây tìm thảo nguyên du mục, được Chu Hiếu Vương phong cho Tần Xuyên, đến sau này Doanh thị có công hộ tống Chu Bình Vương, nên được sắc phong chư hầu lập quốc.”
Khánh Kỵ thở dài, lẩm bẩm: “Chả trách…”
Diêu Quang chớp mắt, hỏi dồn: “Chả trách cái gì?”
“Chả trách nàng ấy lại…, Ây! Thì ra quê hương xưa kia của nàng ấy là tỉnh Sơn Đông…”
“Hở? Ấy… đừng…”
Diêu Quang còn chưa kịp hỏi tiếp, Khánh Kỵ đã xoay người lại đè nàng xuống dưới, Diêu Quang cười khanh khách, hai tay chặn trước ngực hắn, đôi chân thon dài của nàng kẹp lấy lưng hắn, đôi mắt mở to say đắm nhìn vào phu quân, tạm thời gác lại những nghi vấn trong lòng, cảm giác đê mê ập đến, nàng đang phiêu diêu ngoài chín tầng mây…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook