Đại Trần Ký
Chương 4


Sau tất cả những cố gắng trong những ngày qua, cuối cùng Đông đã giúp cho người dân thành Ngôn Lệ giải quyết được một vấn đề cực kì lớn mà họ gặp phải trong suốt những năm vừa qua.Tuy nhiên, khó khăn phía trước mà Đông phải đối mặt vẫn còn rất lớn - lương thực, khi mà xung quanh thành Ngôn Lệ là những mảnh đất khô cằn, quanh năm nắng nóng, chẳng có cây cỏ nào có thể sống được trên mảnh đất này.Nhưng Đông đã cảm thấy có điều kì lạ“Từ lúc chúng ta vào thành tới giờ, tại sao không thấy huyện lệnh ở đây phát lương thực cho dân chúng trong thành nhỉ? Thật kì lạ” - Đông nói chuyện với Nam về những nghi hoặc của mình.“Hay là chúng ta đi điều tra thử anh Đông?” - Nam đáp lời, anh nói tiếp “Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây, anh Đông?”“Bắt đầu từ tên huyện lệnh kia, hắn chắc chắn có vấn đề, nếu không thì sao dân chúng ở đây sống lầm than còn hắn thì ngày ngày ăn chơi sa đọa được chứ.” - Đông nhận định ngay Huyện lệnh là mục tiêu cần phải điều tra.Đông và Nam chia nhau ra hành động, Đông đi xung quanh thành để hỏi thăm tin tức về Huyện lệnh từ người dân xung quanh còn Nam trèo tường, trà trộn vào phủ Huyện lệnh để tìm manh mối.Phủ huyện lệnh rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của Nam, rộng hơn cả trại huấn luyện của đội Đặc nhiệm, người hầu kẻ hạ thì đông đếm không xuể, “sân vườn” thì đủ của ngon vật lạ hiếm có trên đời.“Tên quan này cũng biết cách hưởng lạc đấy nhỉ, cái thành bé xíu như này mà hắn có thể biến nhà hắn thành chốn bồng lai như này, còn hơn cả Vinpearl nữa.

Vơ vét của dân rồi làm ra những thứ vô bổ như này, có cơ hội ta sẽ đốt hết chúng mày.” - Nam nghĩ trong bụng rồi cười khoái chí.Nam đến hậu viện dò xét tình hình, anh phát hiện ra một căn phòng củi được canh gác cẩn thận, tính tò mò nổi lên, Nam rón rén tiến lại gần nhà kho.

Đi chưa được bao lâu, anh được thấy cảnh đám lính trong phủ đang đánh đập một tên gia đinh.

Tuy có đánh trả nhưng với sức một mình hắn cũng không thể đánh lại đám lính đó.Nam tìm cách cứu tên gia đinh tội nghiệp đó, anh rút ra từ trong túi một tép pháo ném về phía đám lính đó, tiếng nổ lớn kèm khói mù khiến bọn chúng lơ đãng.

Nhân cơ hội này, Nam xông tới cứu tên gia đinh đó đi, không quên chơi khăm bọn lính ỷ đông hiếp yếu.“Đa tạ đại ca đã ra tay giúp đỡ, xin đa tạ.

Nhưng ta phải trở lại phủ Huyện lệnh ngay, nếu không gia đình ta sẽ xảy ra chuyện.” - Tên gia đinh vừa chấp tay đa tạ Nam vừa luống cuống tay chân toang chạy về phủ Huyện lệnh, nhưng bị Nam giữ lại -“Tại sao, ngươi quay trở lại đó để làm gì.

Ngươi không còn muốn sống hay sao” - Nam giữ tay tên gia đinh không cho hắn điHắn đáp: “Chẳng giấu gì vị đại ca này, tại hạ từ nơi khác tới, vào phủ Huyện lệnh làm công kiếm vài đồng bạc để gửi về quê cho mẹ già, tuy không có được bao nhiêu nhưng nếu ta không quay lại thì tiền đâu gửi về cho mẹ già sống qua ngày,” - hắn vừa khóc vừa đáp lời của Nam.“Ngươi yên tâm, sau này ngươi đi theo ta.

Ta sẽ kêu đại ca ta tìm cách giúp ngươi.

Cứ yên tâm.” - Nam vỗ vai, trấn an tinh thần của một chàng trai vẫn đang khóc lóc như một đứa trẻ.

“Nhìn người cũng cao to, cường tráng.

Ngươi tên gì?”“Tại hạ họ là Cao, tên một chứ Tiêu - Cao Tiêu.

Huynh cứ gọi ta là A Tiêu” - Tên gia đinh đáp.“Nhưng ta thích gọi người là Tiêu Tiêu cho dễ thương có được không?” - Nam vừa cười vừa nói, với bản tính lém lỉnh của mình, Nam đã kéo gần khoảng cách giữa mình và A Tiêu lại với nhau.“Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người có thể giúp đỡ được cho ngươi” - Nam dẫn A Tiêu đi gặp Đông để nhờ anh ấy giúp A Tiêu lo chuyện mẹ già dưới quê và yên tâm lên đường cùng hai người.

Hai người đi đến nơi gặp mặt với Đông - Vạn An Lầu - quán ăn đông khách bậc nhật tại thành Ngôn Lệ, vừa hay Vạn An Lầu gần với phủ Huyện lệnh, dễ bề quan sát mọi động tĩnh phía bên ngoài phủ.“Anh Đông, anh xem em dẫn ai đến đây?” - Nam vừa gọi Đông, vừa đưa Cao Tiêu đến ra mắt Đông.

Cảm giác rụt rè của Cao Tiêu làm cho Đông ấn tượng sâu sắc, dù nhìn từ ngoại hình, Đông có thể thấy Cao Tiêu là người có tố chất trở thành lính đặc nhiệm, cơ thể cường tráng, rắn rỏi nhưng chắc vì chưa trải sự đời còn gặp phải tên láu cá như Lê Nam nên Cao Tiêu cảm thấy e dè là điều hiển nhiên.“Chào Đông ca, tôi….tôi tên là Cao Tiêu, anh có thể gọi tôi như anh Nam gọi - A Tiêu” - A Tiêu ngập ngừng giới thiệu bản thân với Đông.“Chào cậu, tôi tên là Đông, là anh trai của Nam.

Rất vui được gặp cậu.

Nhưng sao cậu lại gặp được tên láu cá này” - vừa nói, Đông vừa chỉ tay về phía Nam.A Tiêu chưa kịp trả lời thì Nam đã nói ngay: “Đông ca, A Tiêu là gia đinh trong phủ Huyện lệnh, em thấy hắn đang bị đám lính trong đó đánh đập nên tiện tay cứu hắn ra ngoài sẵn tiện dò la thông tin bên trong phủ luôn”.“Cậu đó, cứ cứu một người là thu nhận một người, sắp tới chúng ta có thể làm thành một đội Đặc nhiệm thời Trần được rồi đó” - Đông lắc đầu, thở ngắn thở dài nói với Nam.Anh nhìn sang A Tiêu, hỏi thăm A Tiêu về tình hình của anh cũng như mẹ già ở quê nhà.

Sau khi nghe xong, cảm thông cho tấm lòng của A Tiêu, anh hứa với cậu sau khi kết thúc chuyện này, anh sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện.

A Tiêu cảm động trước tấm lòng của Đông, anh nguyện sau này sẽ đi theo và sát cánh cùng Đông.“Đúng rồi, cậu ở trong phủ Huyện lệnh lâu như vậy, cậu có biết tại sao dân chúng ở đây sống kham khổ như này nhưng tên Huyện lệnh đó lại có thể ăn chơi sa đọa như vậy không?” - Đông kéo A Tiêu và Nam đến cái bàn nằm phía góc trong của căn phòng hỏi thăm tin tức bên trong phủ Huyện lệnh.A Tiêu bắt đầu kể về những tội ác của tên Huyện lệnh nhiều năm nay, vơ vét, bóc lột, bắt cóc, thậm chí là giết người, việc xấu gì hắn cũng làm.


A Tiêu nói thêm: “Mấy ngày trở lại đây, hắn sai tụi em vác cả đống lương thực vào bên trong căn nhà kho phía sau hậu viện.

Số lương thực này là hắn mua lại từ người dân với giá rẻ rồi mang về phủ tích trữ bên trong hậu viện”.“Nhưng tại sao hắn lại có thể mua được lương thực của người dân.

Chẳng phải lúc này người dân cần nhất là lương thực hay sao?” - Đông thắc mắc.“Vậy là cậu không biết rồi” - một ông lão ngồi bàn bên trả lời những thắc mắc đó của Đông.

“Lúc đám quân Nguyên tới thành Ngôn Lệ tàn sát rút đi, lương thực vẫn còn đủ dùng, mà cái quan trọng hơn đó là thuốc trị thương và cả thuốc thang chữa những bệnh khác nữa.

Tên Huyện lệnh này thông đồng với các y quán ở trong thành đồng loạt tăng giá thuốc, y quán nào không tăng giá, hắn sẽ lấy lí do chứa chấp lính nhà Nguyên mà ra tay đàn áp.

Hắn bỏ tiền thu mua số lượng lớn lương thực với giá rẻ, mang về phủ.

Sau đó hắn định làm gì thì có trời mới biết”“Thật là đáng ghét.

Tên cầm thú này.

Phan Đông ta sẽ không tha cho ngươi.

Từ khi tới đây, khẩu súng của ta chưa có được sử dụng, lần này ta sẽ cho ngươi biết tay” - Đông tức giận, bóp bể cái chum trà đang cầm trên tay.Vừa phải lấy lương thực cho người dân, vừa phải giải quyết tên Huyện lệnh, so với việc dẫn nước về thành lần trước, thử thách lần này khiến cho Đông phải suy xét thật kĩ nếu không sẽ mang đến tai họa cho người dân trong thành Ngôn Lệ.“Bình thường tên Huyện lệnh đó có sở thích gì hay không A Tiêu?” - Đông hỏi A Tiêu.“Tên Huyện lệnh đó ngày thường chẳng có sở thích gì đặc biệt.

Ngày nào không lên huyện nha thì nằm í ở nhà, chăm cây chăm cỏ, hái hoa bắt bướm cùng mấy vị phu nhân.” - Đông vừa nhâm nhi tách trà vừa trả lời Đông với giọng mỉa mai.“Đúng rồi Đông ca, hắn cực kì sợ vợ, rất nghe lời bà vợ cả của hẳn” - A Tiêu chợt nhớ tới chi tiết này và nói cho Đông.

Ánh mắt Đông lóe lên một suy nghĩ, một ý tưởng thì đúng hơn.“Hai cậu nghe thử kế hoạch này xem sao.

Chúng ta sẽ….” - trong ánh mắt của Đông và A Tiêu là sự hứng khởi nhưng tại sao Nam có vẻ hơi lo, ánh mắt như cả thế giới sắp sụp đổ.

Kế hoạch của Đông là gì?Đông và Nam theo dõi phủ của Huyện lệnh, chờ vợ cả của hắn ra ngoài và đi theo.

Nam thay bộ quần áo thầy bói vào, vờ xem bói cho bà vợ cả.

Nhờ những thông tin trước đó mà A Tiêu đã kể, Nam nhanh chóng chiếm lấy lòng tin của bà vợ cả.“Tại hạ thấy hôm nay khí chất của phu nhân không được tốt, chẳng hay trong nhà có chuyện khiến phu nhân lo lắng chẳng yên?” - Nam bắt đầu kế hoạch của mình.“Chẳng giấu gì đại sư, con gái lớn nhà ta năm nay đã gần 30 nhưng vẫn chưa có lấy một tấm chồng” - bà vợ cả nấc nghẹn.

nói tiếp: “Chẳng hay đại sư có cao kiến gì không, xin được chỉ giáo”.Với cá tính lém lỉnh của mình, Nam dễ dàng bày mấy trò lẻ lửa người, dễ dàng qua mặt bà vợ cả cả tin.“Bà đi theo tôi.

Con gái bà tới nay chưa có chồng là vì phu quân của bà hằng ngày làm hại bao nhiêu người, có người đã yểm bùa con gái bà.


Bà theo ta, ta sẽ gỡ lá bùa đó cho con gái bà”Nam đưa bà ta đến một căn miếu hoang nằm ngay trong con hẻm gần cổng thành.

Không khí âm u khiến dám người lạnh tóc gáy.“Tên A Tiêu chết tiệt, kiếm đâu ra ngôi chùa như này.

Vừa dơ vừa bẩn lại còn heo hút như này.

Coi ta về sẽ xử lí ngươi như nào” - Nam nghĩ thầm trong bụng.“Bà ở đây đợi tôi, tôi vào trong làm phép rồi sẽ gọi bà vào sau.

Giờ bà mà vào là vong sẽ mang bà đi đó.

Bà đứng ở đây, thành tâm vái lạy, tốt nhất là nên đọc kinh cầu an”.

- Nam khua chân múa tay, ánh mặt nghiêm trọng, tay múa liên hồi, chân bước vào bên trong miếu.Thật ra Đông và A Tiêu đã ở bên trong từ trước.

Đông nhanh chóng tay đổi đồ cho Nam, đóng giả làm ông thầy bói còn Nam theo cửa sau mà trốn ra ngoài.

Đông mặc dù không múa máy tay chân, lém lỉnh như Nam nhưng việc giả vờ trước mặt bà vợ cả đó thì không thành vấn đề.“Người đàn bà kia, bà vào trong đây đi” - Đông hét lớn.

Bà vợ cả vừa bước vào bên trong miếu đã bị khung cảnh nơi đây hù cho xanh mặt, thêm làn khói mờ ảo của nhang nên càng làm cho không khí trở nên đáng sợ.“Ta bắt đầu làm phép đây, bà hãy chấp tay, thành tâm khấn nguyện trong lúc ta làm phép.

Trong đầu bà hãy nghĩ tới việc kiếm chồng cho con gái bà”Sau hơn 1 nén nhang làm phép xong, Đông bắt đầu nói cho bà vợ cả về những điều “bề trên” cho Đông thấy về con rể của bà.

Những điều Đông miêu tả hoàn toàn trùng khớp với Nam.

Ánh mắt hoang mang lúc trước của Nam là do anh được chọn trở thành con rể “hờ” của Huyện lệnh, từ trai tân trở thành người đàn ông có hôn ước.“Người con rể trời ban của bà sẽ là người đầu tiên bước từ ngoài cổng vào.

Bà hãy ra ngoài sân và chờ đợi đi.” - Và không ngoài dự đoán, Nam sau khi nhảy ra từ cửa sau đã thay y phục, trở thành một soái ca cổ trang phim truyền hình.

Nam tự tin bước vào trước ánh mắt ngưỡng mộ của bà vợ cả.“Thật đẹp trai quá đi.

Đây mới đúng là con rể mà ta luôn hằng mong muốn” - Bà vợ cả vui như trúng số, nhảy cẩn lên reo hò.“Bà hài lòng về con rể của bà chứ, phu nhân?’ - Đông cắt ngang cảm xúc “mê trai” của bà.

Anh nói tiếp: “Nhưng bà phải nhớ một điều, “bề trên” có nói nhất định tối mai phải tố chức hôn lễ và trước khi cưới không thể cho tân lang tân nương gặp mặt nhau.


Nếu không con gái bà sẽ không lấy được chồng.

Bà nên nhớ kĩ điều đó, đừng quên”Bà vợ cả nghe xong hốt hoảng, lôi Nam theo mình về phủ Huyện lệnh.

Huyện lệnh thì bản chất là sợ vợ nên không dám hó hé gì về chuyện cưới xin này, cũng không dám hỏi tí gì về nguồn gốc của chàng rể “trời ban” này.

Hôn lễ cứ thể được chuẩn bị đâu vào đấy, tươm tất.

Ai nấy đều phấn khởi, mừng rỡ nhưng ở đâu đó trong phủ, có một chàng trai đang rầu rỉ, vì đại nghĩa mà hi sinh đời trai.Trở về phía Đông và A Tiêu, cả hai cùng với dân trong thành chuẩn bị một kế hoạch mang lương thực ra bên ngoài.

Và trong hôn lễ của Nam, kế hoạch sẽ được triển khai trước sự mất cảnh giác của Huyện lệnh và người trong phủ.Đêm diễn ra hôn lễ, kế hoạch bắt đầu.

Đông đến tham dự hôn lễ như người anh em của tân lang.

Đợi khi phủ đã đông khách, Đông lẩn ra hậu viện, cậy khóa mở cánh cửa ở phía sau phủ, A Tiêu và những người khác men theo bờ tường, lẳng lặng vào bên trong phủ trước sự kiểm tra đã lỏng lẽo của phủ Huyện lệnh.

Từng bao gạo được cả đám người mang đi một cách nhẹ nhàng.

Tới khi những bao tải cuối cùng được mang ra ngoài thì một tiếng la lớn phát ra.“Có ăn trộm.

Người đâu, có ăn trộm!” - Một cô gái trong bộ đồ tân nương đứng từ xa la lớn.Thì ra, cô dâu “hờ” của Nam không chịu kết hôn với anh ta nên đang tìm cách trốn khỏi phủ từ cửa sau của hậu viện.

Nhưng vì phát hiện ra kế hoạch của Đông nên đã hét toáng lên.Rất nhanh, toàn bộ lính trong phủ nhanh chóng được huy động tới hậu viện bao vây đám người của Đông và A Tiêu.“Mọi người rút trước đi, ta và A Tiêu sẽ ở yểm hộ cho mọi người” - Đông la lớn, ra hiệu cho mọi người rút khỏi phủ Huyện lệnh.Hai người kéo dài thời gian cho đám người kia rút lui cũng như không cho tên Huyện lệnh kia không phát hiện ra chỗ tập kết lương thực.

Nhưng sức người có hạn, Đông và A Tiêu bị đám quân lính của Huyện lệnh truy sát.

Khi đánh đến Vạn An Lâu, dân trong thành từ tứ phía từ đâu xuất hiện, cả Nam bây giờ đã thay đồ tân lang thành bộ đồ đen cũng xuất hiện.

Cả hai bên đang chuẩn bị cho một cuộc giao chiến giữa dân thành Ngôn Lệ và quân lính của Huyện Lệnh.“Giết hết bọn chúng cho ta” - Tên Huyện lệnh hô to.

Cả hai đám người xông vào nhau.

Lửa sáng cả một khu vực, tiếng gươm dao cuốc xẻng va vào nhau chói tai.Giữa sự hỗn loạn, khói bụi mịt mù, Đông rút súng ra định bắn một phát kết liễu tên Huyện lệnh làm nhiều điều ác thì bất ngờ.“Tất cả dừng tay” - Sau một tiếng hô lớn, từ phía cổng thành, một đội quân dũng mãnh tiến vào.

Đi trước là một vị tướng quân oai phong, cưỡi ngựa, tay cầm thanh đại đao sáng loáng.

Cảnh tượng lúc này kèm thêm ánh sáng từ những đám cháy càng làm cho sự xuất hiện của vị tướng quân này càng thêm hào hùng.“Tất cả dừng tay ngay cho ta.

Chiến tranh vừa mới kết thúc mà các ngươi đã ở đây chém chém giết giết.

Thân là con cháu Đại Việt, các người không thấy xấu hổ hay sao” - Vị tướng quân lớn tiếng hét vào đám đông đang còn hăng máu.“Có nói cho ta biết ở đây xảy ra chuyện gì không? Ngươi, lại đây” - Vị tướng quân đó chỉ tay về phía Đông, lệnh cho Đông nói rõ sự việc diễn ra tối hôm nay.Đông kể lại cho vị tướng quân đó tất cả những gì anh được nghe, được thấy, được trải qua trong quãng thời gian ở thành Ngôn Lệ này.


Anh thể hiện sự căm thù, phẫn nộ trước sự tàn ác của tên Huyện lệnh và cả tên bá hộ Chu trước đây.

Lời kể đanh thép của Đông vô tình khơi lên sự phẫn nộ của người dân Ngôn Lệ, họ cùng nhau tố cáo tên Huyện lệnh tàn ác.

Trước cảnh tượng đó, tên Huyện lệnh không biết hối cãi, hắn vẫn thúc giục đám lính tiếp tục đánh đập, giao chiến với dân thành Ngôn Lệ.“Dừng tay lại.

Ta bảo các người dừng tay.

Nếu không đừng trách ta.” - vị tướng quân hét lên, một tiếng hét đã áp đảo khí thế của đám lính Huyện lệnh.“Ngươi là ai.

Có biết ta là ai không mà ra lệnh cho ta?” - Tên Huyện lệnh ngông cuồng đáp trả.“Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.

Phạm Ngũ Lão là ta” - Vị tướng quân hét lớn.Tên Huyện lệnh lúc này bị cái tên Phạm Ngũ Lão hù cho xanh mặt, bèn buông tay đầu hàng.

Đến cả người dũng cảm như Đông cũng bị dọa cho ngơ người.

Anh không tin vào mắt mình, danh tướng thời Trần bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt mình.“Chuyện của các ngươi ta đã hiểu rõ.

Bây đâu, bắt tên Huyện lệnh kia lại, đưa hắn về Thăng Long cho Hưng Đạo Vương xử trí.” - Nói xong câu, Phạm Ngũ Lão ra lệnh cho tướng sĩ bắt tên Huyện lệnh đó lại.“Còn các ngươi” - Phạm Ngũ Lão hướng về phía Đông, Nam, A Tiêu rồi nói: “Tuy các ngươi có lòng dũng cảm, có công lớn trong việc này.

Nhưng xét cho cùng, việc gây ra sự việc này các ngươi cũng không tránh khỏi có liên quan.

Các ngươi cũng theo ta về Thăng Long một chuyến chờ Hưng Đạo Vương xử trí.”Đông, Nam và A Tiêu tuân lệnh Phạm Ngũ Lão.“Thưa tướng quân, xin tướng quân cho thần ở lại lo việc lương thực cho người dân ở đây xong sẽ lên đường cùng với ngài được không?”“Không sao, ta cũng nên góp một chút sức lực giúp cho dân thành Ngôn Lệ này.” - Phạm Ngũ Lão ra lệnh cho một tốp quân sĩ phụ giúp dân làng phân chia lương thực đến từng nhà dân trong thành Ngôn Lệ.

Cuối cùng, bao gạo vừa đến căn nhà cuối cùng thì trời cũng đã sáng.

Đông, Nam và A Tiêu cùng lên đường với Phạm Ngũ Lão hướng về Thăng Long.Trước khi đi, Đông không quên nói với bô lão của thành.“Đây là tin tức của mẹ A Tiêu ở, làm phiền lão đón bà ấy tới thành Ngôn Lệ này, giúp A Tiêu chăm sóc trong lúc cậu ấy đi vắng”“Cậu yên tâm, cậu và A Tiêu đều là ân nhân của thành Ngôn Lệ.

Việc của cậu giao phó, chắc chắn ta sẽ giúp cậu hoàn thành nó”“Đa tạ lão, Chúng tôi lên đường đây” - Đông cùng Nam và A Tiêu cúi người, chấp tay chào từ biệt người dân thành Ngôn Lệ.

Cả ba cùng Phạm Ngũ Lão lên đường tiến về thành Thăng Long, kết thúc quãng thời gian “hành tẩu giang hồ” đáng nhớ tại thành Ngôn Lệ.Thành Ngôn Lệ đối với cả ba mà nói là một đoạn kí ức, vui có, buồn có, tiếc nuối cũng có.

Đối với Đông, cảm giác thử thách với độ khó và giúp được nhiều người - đó là vui.

Đối với A Tiêu, đó là cảm giác buồn vì dù gì anh cũng đã ở đây nhiều năm, buồn cũng là dễ hiểu.

Còn tiếc nuối thì là ai? Tiếc nuối nhất có thể là Nam, tân lang “hờ” này đến nay vẫn chưa biết, chưa nhìn thấy thê tử của mình trông như thế nào.Cả ba tiến bước về phía thành Thăng Long.

Ở đó có một nhân vật lớn đang chờ họ Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương