Đại Tống Phong Lưu Tài Tử
-
Chương 9: Đến Già
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hóa ra Hồng Diên vừa rồi đi mua đồ, trên đường nghe thấy dù là nam phụ hay lão ấu, tất cả đều đang bàn luận về một thần đồng. Ban đầu nàng cảm thấy rất bồn chồn, chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn cả tiểu chủ nhân ở nhà ? Nàng ngay lập tức hỏi một đại nương bán rau xem chuyện gì xảy ra. Nghe đại nương kể xong, nàng cuối cùng minh bạch, thần đồng mà bọn họ nói không ai khác chính là tiểu chủ nhân của mình.
Vì vậy khi về nhà, nàng hưng phấn tới mức ôm lấy Thạch Kiên mà thơm một cái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn nàng khua tay múa chân nói liên tục, bà nội rốt cục cũng hiểu ra, không ngờ cháu mình lại lợi hại như vậy, bà mừng rỡ cười hớn hở, ngay lập tức bái lạy bài vị của liệt tổ liệt tông Thạch gia, thắp hương dập đầu, còn lôi cả Thạch Kiên vào. Thạch Kiên trong lòng thầm nhủ, nếu liệt tổ liệt tông của Thạch gia thực sự có linh, không khéo sẽ chửi mình tới chết.
Khấn vái xong, Thạch Kiên lại tiếp tục đọc sách. Còn Hồng Diên thì loanh quanh nhìn hắn viết. Cái bàn vốn không lớn, Thạch Kiên lại cảm thấy vướng víu, vì vậy hắn nói:
- Đi, đi đi, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Diên nghe xong vẩu cái miệng nhỏ nói:
- Tiểu thiếu gia, người thật không biết thân mật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên mỉm cười:
- Ngươi có nghe nói qua có tiểu tử tám tuổi nào biết thân mật, phong tình hay không ?
Hồng Diên nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Đúng, ta quên tiểu thiếu gia mới chỉ tám tuổi. A, không đúng, tám tuổi sao lại có thể hiểu phong tình nghĩa là gì ?
Thạch Kiên giơ tay gõ vào đầu nàng nói:
- Ngu ngốc, ngươi quên rằng ta là một thiên tài sao, chẳng lẽ không tự giải nghĩa được phong tình hàm nghĩa là gì ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- …. Tiểu thiếu gia… nói chuyện với ngươi chả khác gì với người lớn, thật không giống như nói chuyện với một tiểu hài tử.
Không nói nghĩ không ra, càng nói nàng cảm thấy tiểu thiếu gia thật sự khó tin, chẳng lẽ hắn thật sự là Văn khúc tinh hạ phàm ? Bằng không một tiểu hài tử tám tuổi sao có thể hiểu biết nhiều như vậy ? Lại còn làm ra được những bài thơ hay như vậy ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tới giữa trưa, Hồng Diên nấu ăn xong liền bưng lên. Một đĩa dưa chuột thái mỏng, trên có một lớp dầu vừng, nhìn vô cùng ngon mắt. Một đĩa thịt kho tàu, một bát canh cá trích thơm nồng, nhìn cũng vô cùng hấp dẫn. Thêm một đĩa đậu phụ chao, một đĩa rau cần, thịt gà xào lăn, thêm một đĩa rau chân vịt.
Bà nội xem rất vừa lòng, bà kéo Hồng Diên ngồi xuống rồi nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Con gái, sao lại làm nhiều vậy ?
Hồng Diên gắp một chút thức ăn cho bà nội, rồi cười nói:
- Bà nội, người nếm thử xem, con nấu ăn có ngon không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà nội ăn một miếng, luôn miệng khen ngon.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên biết tâm tư của bà nội, bà lần này bế môn, bà ở Lý gia gặp nhiều ủy khuất, giờ đã đi khỏi nơi đó, lại gặp Hồng Diên xinh đẹp, gia giáo, thông minh, hơn nữa lại là nha hoàn nhà mình, Hồng Diên lại nhanh nhẹn, khéo léo, nên bà nội không muốn phù sa chảy ra ruộng ngoài, muốn thu nàng vào nhà, Thạch Kiên chỉ có một mình bà nội, Hồng Diên lại không phải tiểu thư như Lý gia nên bà rất ưng ý.
Hồng Diên thấy ánh mắt của Thạch Kiên không ngừng chớp động, còn tưởng hắn nhìn mình, vội gắp một chút đồ ăn cho Thạch Kiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói thật, đồ ăn này nấu quả thực rất khá, gà trơn mềm, cải và rau diếp xào vừa tới. Thạch Kiên cũng thầm khen ngon, hắn nói:
- Tiểu nha đầu, không cần phải lấy lòng người khác, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội.
Hông Diên bĩu môi, lẩm bẩm:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Nói ta là tiểu nha đầu, ngươi thì lớn lắm sao…
Thạch Kiên rốt cuộc cũng không kìm nổi, bật cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ăn cơm xong, Hồng Diên lại cùng bà nội dọn dẹp, không khí rất vui vẻ, sau khi thu dọn xong tất cả, bà nội liền gọi nàng vào phòng, một lát sau mới ra. Nàng nhìn Thạch Kiên, mặt nàng ửng đỏ, đầy vẻ xấu hổ, nhưng ánh mắt lại mang theo nụ cười duyên dáng.
Nhìn Thạch Kiên viết chữ, quý phái, thản nhiên, nhưng hiện tại thời tiết nóng bức, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thân thể Thạch Kiên lại vốn không tốt lắm, nàng vội chạy tới, lấy cây quạt rồi ngồi phía sau quạt cho hắn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên nhìn nàng rồi hỏi:
- Bà nội và ngươi thì thầm gì trong đó ?
Hồng Diên thấy hắn hỏi, mặt lại đỏ bừng:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Ta không nói cho ngươi.
Thạch Kiên thấy vẻ mặt của nàng, hắn cũng đoán ra, hắn vươn vai, duỗi lưng cười:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Có phải bà nội muốn ngươi làm lão bà của ta ?
Hồng Diên trợn mắt:
- A, sao ngươi biết…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Đừng quên ta là thần đồng !!!
- Thần đồng đâu không thấy, chỉ thấy ngươi là một tên thô lỗ, cái gì lão bà, thật không biết xấu hổ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Diên nói xong câu cuối, từ cổ đến mặt cũng đều đỏ bừng, âm thanh lí nhí như nói uỗi nghe.
- Đều là người trong nhà cả. Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi lớn hơn ta tám tuổi…..
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe hắn nói, Hồng Diên nghe như sét đánh ngang tai, cây quạt trên tay cũng rơi xuống đất, đôi mắt lấp lánh lệ quang, nàng nức nở nói:
- Tiểu thiếu gia ghét bỏ nô tì sao ?
Thạch Kiên gãi đầu:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ta lo rằng ngươi không đợi nổi ta lớn lên.
Dựa theo luật pháp Đại Tống, nữ tử mười ba tuổi có thể lấy chồng, còn nam phải mười lăm tuổi mới được lấy vợ, vì thế Lý gia mới mượn sinh nhật của Lý Hằng kiếm cớ tuyển con rể, gây sức ép cho Thạch Kiên, cuối cùng lại trở thành một vở hài kịch.
Thạch Kiên nói thực, cho dù tảo hôn, Hồng Diên cũng phải đợi hắn thêm tám năm, khi đó nàng hai mươi hai tuổi, cũng giống như nữ nhân thời hiện đại bốn mươi tuổi, đã là gà mái lỡ thì rồi…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Diên mỉm cười, nàng nhặt cây quạt lên, nói:
- Lần tới thiếu gia nói chuyện, đừng bao giờ nói lấp lửng, không phải ai cũng có thể có tâm tư suy nghĩ sâu xa như ngươi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói tới đây, nàng cũng thầm nghĩ, tiểu thiếu gia thực mới tám tuổi ? Sao cái gì cũng biết ?
Nàng tiếp tục nói:
- Ta biết thiếu gia sau này tiền đồ rộng lớn, ta không cần danh phận gì, chỉ cần được ở lại bên cạnh thiếu gia, quạt mát cho thiếu gia, quạt cho tới già.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên nghe những lời này, hắn lại nhớ tới một bài ca:
- Cùng người già, cùng người suy tư….
Hắn nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Hiện tại, việc học quan trọng hơn, chuyện này hai năm sau hãy tính.
- Ta không vội, thiếu gia mới tám tuổi thôi mà !!
Nói xong nàng lại cười khanh khách.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên lắc lắc đầu, nữ nhân thực là thứ thay đổi vô cùng lẹ, vừa rồi còn nước mắt vòng quanh, giờ đã cười như hoa nở. Theo tiếng cười của nàng, bộ ngực sữa lại nẩy lên từng đợt, khiến Thạch Kiên mê mẩn ngắm nhìn.
Nếu là một tiểu hài tử bình thường nhìn nàng như vậy, Hồng Diên có lẽ không thèm để ý, nhưng tiểu thiếu gia của nàng cái gì cũng biết, nàng bất mãn nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Tiểu sắc lang
Nhưng giọng nói của nàng mang âm điệu vui sướng, không chút giận dỗi.
Thạch Kiên chợt nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Đừng nhúc nhích
Nói xong, bàn tay liền đưa về phía ngực nàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Diên thấy vậy hoảng sợ, nhìn bốn phía chắc chắn không có ai rồi thấp giọng nói:
- Thiếu gia, như vậy không tốt, ngươi còn nhỏ ….
Không ngờ Thạch kiên chỉ đưa tay tới, nhặt một sợi tóc vướng trên ngực nàng, hắn nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Ngươi có sợi tóc dính trên áo….A , vừa rồi ngươi nói gì ? Ta còn nhỏ ?
Hồng Diên biết hắn cố ý đùa giỡn nàng, nàng oán trách nói:
- Thiếu gia thật xấu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong nàng bỏ cây quạt, chạy ra ngoài.
Thạch Kiên cũng không kìm nổi, bỏ sách xuống, cười vang. Cười xong hắn nhìn qua cửa số, thấy Hồng Diên đang đứng ngắm hoa hồng, trong lòng lại nghĩ tới bài Thủy Điều Ca Đầu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng chợt sắc mặt hắn thay đổi, ở cửa, Lý Hằng đang cùng Lý Tuệ đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook