Đại Tình Hiệp
-
Chương 9: Mê cung Ngũ sát
Lúc bấy giờ mắt Tư Đồ Ngọc mới sáng hẳn ra, chàng kinh ngạc vô cùng.
Thì ra người đứng trước mặt chàng đâu có còn là một bà già bốn năm chục tuổi xấu xí đến ma chê quỷ hờn nữa, mà là một thiếu phụ tuổi trạc ba mươi, nhan sắc lộng lẫy, không hề thua kém Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ một tí nào.
Tư Đồ Ngọc tưởng mình hoa mắt trông lầm, thất thanh hỏi :
- Người vẫn là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương hay sao?
Vu Mộng Tương gật đầu cười nhạt đáp :
- Mi sắp chết đến nơi rồi, có tiết lộ bí mật cho mi biết cũng không sao cả, mình ta có những hai thân phận, mà thân phận thứ nhất là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương...
Tư Đồ Ngọc không nén được tò mò, vội cướp lời hỏi tiếp :
- Còn một thân phận nữa của ngươi...
Vu Mộng Tương không đợi chàng hỏi hết câu, liền đưa ra cho Tư Đồ Ngọc coi ngón tay út của bàn tay trái. Vu Mộng Tương dí sát ngón tay vào mắt Tư Đồ Ngọc để chàng nhìn được kỹ.
Tư Đồ Ngọc thấy ngón tay ấy phải được một bàn tay thợ khéo léo chế tạo, giống như sắt mà không phải sắt, tựa như gỗ mà không phải gỗ, thốt nhiên chợt hiểu ra. Chàng bèn trợn mắt lên bảo Vu Mộng Tương :
- Ta biết rồi, thì ra ở trong Lao Sơn Song Môn cốc, giữa Thiên Đường môn với Địa Ngục môn có sự giao thông qua lại, cái người gọi là Cửu Chỉ Tiên Cô Long Tuyết Hồng cũng chính là ngươi phải không?
Vu Mộng Tương có vẻ đắc y gật đầu cười nói :
- Đúng lắm, bởi vì ở đời người ta thường cho rằng, nếu không lên Thiên Đường thì xuống Địa Ngục, trong hai chỉ chọn được một chứ không lựa được cả hai, còn ta thì lại không nghĩ như vậy. Mỗi ngày, cứ vào buổi sáng thì ta là Cửu Chỉ Tiên Cô, còn buổi chiều thì ta làm Chỉ Phấn Diêm La...
Tư Đồ Ngọc cắt ngang câu nói của đối phương mà hỏi :
- Thế tại sao ngươi lại phải mất công như vậy?
Vu Mộng Tương cười đáp :
- Ấy là vì...
Nói tới đây, Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :
- Không được, điều bí mật này quan hệ rất lớn, ta không thể tiết lộ cho mi biết được.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt hỏi :
- Ngươi đã chẳng bảo ta là sắp chết rồi à, vậy thì còn điều bí mật gì mà không thể nói ra được?
Vu Mộng Tương xua tay cười duyên nói :
- Thôi, chúng ta bỏ qua chuyện đó mà trở lại câu chuyện chính. Nay ta và Điền muội nhan sắc đã tương đương nhau, mi có thể chọn lựa được rồi đó.
Tư Đồ Ngọc thấy Điền Cổ Lệ mỗi một chuyện gì, hình như cũng nghe theo sự xếp đặt của Vu Mộng Tương, chàng định khuyến khích Điền Cổ Lệ bèn mỉm cười nói :
- Ta vẫn chọn Điền cô nương.
Vu Mộng Tương tự cho là còn kiều diễm hơn Điền Cổ Lệ về phương diện nhan sắc, nay nghe Tư Đồ Ngọc nói như vậy, trong lòng không phục liền lộ vẻ bực tức hỏi :
- Mi chọn như vậy có lý do gì khác không?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Tất nhiên là phải có lý do chứ, lý do đó phong phú lắm.
Vu Mộng Tương nghiến chặt hai hàm răng ngà lại xẵng giọng hỏi tiếp :
- Được, hãy nói cho ta biết lý do phong phú ấy thử xem, nếu vạn nhất mà nó không phong phú, thì mi chớ có trách Vu Mộng Tương này có thủ đoạn tàn độc, lòng dạ ác nghiệt đấy nhé.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt nói :
- Bởi vì khi ở Nghi Sơn được gặp Điền cô nương lần đầu ta đã có một ấn tượng tốt đối với nàng, nếu không thì Ngọc Long kiếm của ta đâu có dung tình mà chỉ giết có mỗi một mình Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt mà thôi.
Điền Cổ Lệ nghe nói quả nhiên khẽ dựng cặp mày liễu lên, quay sang cười nói với Vu Mộng Tương :
- Vu tỷ tỷ, y đã nói như vậy thì tỷ tỷ cũng nên cho y được thỏa tâm nguyện để cho y được chết dưới...
Vu Mộng Tương cười nhạt xen lời nói :
- Điền muội, ngu tỷ hy vọng hiền muội tôn trọng quyết định rút thăm theo ý trời của chúng ta.
Điền Cổ Lệ thấy Vu Mộng Tương có vẻ không vui, cũng dựng ngược cặp mày liễu nói :
- Vu tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ đã lấy chuyện rút thăm làm trọng, thì tại sao lại còn cho Tư Đồ Ngọc được tự ý chọn lựa làm chi?
Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương đớ lưỡi ra không biết trả lời ra sao!
Tư Đồ Ngọc thấy giữa hai người nhen nhóm lửa hận thù ganh ghét lẫn nhau, trong bụng chàng đã mừng thầm. nhưng chất tà độc trong người chàng lúc này không sao dằn lòng được nữa.
Giữa lúc thập phần nguy cấp, ở bên ngoài nhà tranh bỗng nhiên vang lên hai tiếng kính coong, kính coong giòn giã.
Vu Mộng Tương và Điền Cổ Lệ hoảng hốt, chẳng biết ở chốn rừng sâu đêm khuya này tại sao lại có tiếng gì kỳ lạ vậy?
Còn Tư Đồ Ngọc thì mừng rỡ đến muốn nhảy dựng lên, bởi vì chàng nghe thấy hai tiếng “kính coong, kính coong” ấy giống như tiếng lục lạc của lão thầy bói Tần Lộ. Chàng nhớ lại, thì thấy lão thầy bói xuất hiện ở trên đỉnh Phật Sơn không phải tình cờ, mà mỗi lời của ông nói nay đã đều ứng nghiệm cả, có lẽ ông là một vị phong trần ẩn hiệp, hai chữ cứu tinh có lẽ gán cho ông ta mới được.
Sau giây phút hoảng hồn, Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rồi gật đầu quay lại bảo Điền Cổ Lệ :
- Được, Điền muội, hiền muội và y cứ đi hưởng thụ đi, tỷ tỷ làm chị nhường cho em đấy.
Vừa nói rồi Vu Mộng Tương vừa xuất thủ nhanh như điện chớp đưa tay ra giật ngay lấy cây Ngọc Long nhuyễn kiếm đã làm chấn động giang hồ của Tư Đồ Ngọc.
Điền Cổ Lệ thấy Vu Mộng Tương đã nhường Tư Đồ Ngọc cho mình thì sung sướng cực độ, cười tít mắt lại, nhưng đột nhiên tiếp theo dư vang của tiếng “kính coong”, nàng ta lại nghe thấy có tiếng chân người đi dần về phía nhà tranh.
Lắng nghe thêm, Điền Cổ Lệ thấy không phải chỉ có tiếng chân người bước về phía chòi tranh mà thôi, mà lại còn có tiếng gõ cửa nữa. Nàng ta liền trợn ngược cặp mày liễu lên, vẻ mặt lộ đầy sát khí, khẽ hỏi :
- Ai ở ngoài cửa, giữa đêm hôm khuya khoắt đến phá giấc ngủ của người ta làm chi?
Người ở ngoài cửa cười đáp :
- Nữ Bồ Tát, xin ra tay cứu độ, lão đầu nhi ta giữa rừng sâu gặp hiểm, có một con độc xà quấn vào người, đang định nuốt hết xương cốt của ta đấy.
Điền Cổ Lệ chưa kịp lên tiếng đáp thì Vu Mộng Tương đã cười nhạt đỡ lời :
- Lão đầu nhi, sao lão không giết chết ngay con độc xà ấy đi, mà còn đến phá rối gì ở đây vậy, trong nhà tranh này đã có Táng Môn lại có Diêm La nữa, thì còn độc hãi gấp trăm ngàn lần độc xà lang thú nữa.
Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương đã đoán biết người ở ngoài cố ý gây sự, nên mới dùng những lời lẽ thực ghê gớm để dọa nạt.
Nhưng Vu Mộng Tương vừa nói dứt lời, thì người ở bên ngoài cửa kêu “ồ” lên một tiếng như có vẻ không tin lên tiếng :
- Lão đầu nhi ta xưa nay không tin thần quỷ, tối nay tới đây cũng muốn được sáng mắt ra một chút, xem Diêm La, Táng Môn là những cái quái quỷ gì cho biết.
Lời vừa dứt, đã có một tiếng ầm nổi lên, cánh cửa gỗ chòi tranh đã bị chưởng lực của người nọ đánh vỡ tan tành.
Điền Cổ Lệ căm giận người ở ngoài cửa vô cùng, bởi vì nàng đang sắp được dạo chơi cảnh Vu Sơn, được một phen tha hồ thỏa thích bên chàng trai tuấn tú, mà nay lại có người tới phá đám như vậy.
Vu Mộng Tương nghiến cặp răng ngà, ngầm vận kình lực chuẩn bị ra tay tấn công đối phương.
Cánh cửa vừa bị phá tung, thì một người ở bên ngoài đã lao vút vào nhanh như điện chớp.
Điền Cổ Lệ nép vào một bên cửa, nghiến răng đánh ra một chưởng như sấm sét.
“Bùng” một tiếng thật lớn, một chưởng sấm sét của Điền Cổ Lệ được chuẩn bị trước đã đánh trúng vào cái mũ cối trên đầu người lạ, chiếc mũ bắn tung ra ngoài xa.
Tuy đánh trúng chưởng đó, nhưng Điền Cổ Lệ không thích thú chút nào mà trái lại còn ngạc nhiên vô cùng.
Bởi vì lúc tay nàng ta chạm vào cái mũ cối, nàng thấy hình như không phải là đầu người, và khi cái mũ cối rớt xuống đất, lại phát lên một tiếng “kính coong” thực lớn.
Giữa lúc Điền Cổ Lệ đang ngạc nhiên tự hỏi lòng, thì ở ngoài nhà tranh bỗng vang lên tiếng cười khanh khách.
Thì ra người ở ngoài cửa chính là Tần Lộ. Nhưng lão thầy bói ấy mưu trí lạ thường, tuy một chưởng đánh tan cánh cửa, nhưng ông ta không tung mình vào ngay, mà lại cởi chiếc áo bào khoác lên một hình nhân, trên đầu hình nhân lại đội thêm cho một chiếc mũ, rồi mới ném hình nhân vào trong nhà.
Tần Lộ cười xong mới lẩm bẩm nói một mình :
- Trước khi lão đầu nhi ta vào trong nhà, bỗng thấy lạnh người sởn gai ốc, tựa hồ như sắp gặp đại họa, ta bèn bói thử một quẻ, xem thấy có kẻ gian đang mai phục, ai dè quả nhiên đã ứng nghiệm, đại họa đang chờ ở trong chòi tranh thực. Ta lấy chiếc mũ cối để đỡ lấy hoạn nạn, lão đầu nhi này không chết vì đại nạn, mà trái lại còn có phước nữa.
Vu Mộng Tương bình tĩnh hơn Điền Cổ Lệ, đợi cho Tần Lộ nói xong, nàng ta mới lạnh lùng hỏi :
- Kẻ kia chớ giả đò điên khùng như vậy, mi là hạng người nào, tới đây làm chi mau nói ngay cho bổn cô nương rõ!
Quả nhiên Tần Lộ không ăn nói lăng nhăng như trước nữa, mà ha hả cười nói :
- Tại hạ họ Tần tên Lộ.
Vu Mộng Tương trợn ngược cặp mày liễu lên gật đầu nói :
- Thì ra là vị Thần Hành Thần Bốc Trại Quân Bình danh vang cả các tỉnh Hồ Nam, nhưng chẳng hay Tần bằng hữu đột nhiên tới đây để làm chi, mà lại phá rối tại hạ như vậy.
Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đây mới biết Tần Lộ là một nhân vật có danh tiếng trên giang hồ.
Tần Lộ đưa mắt nhìn người rất bình tĩnh là Vu Mộng Tương, và người đầy sát khí là Điền Cổ Lệ giây lâu, rồi mới chậm rãi đáp :
- Tại hạ vâng lệnh của người khác tới đây để tìm người.
Vu Mộng Tương hỏi :
- Tìm ai?
Tần Lộ đáp :
- Người tại hạ định tìm, chính là người mang hai cái tên Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương và Cửu Chỉ Tiên Cô Long Tuyết Hồng...
Mới nghe tới đây, Vu Mộng Tương đã biến sắc xua tay nói :
- Tần bằng hữu không cần phải nói hết câu nữa, người ấy chính là ta đây.
Tư Đồ Ngọc nghe nói giật mình nghĩ bụng :
- Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương với Cửu Chỉ Tiên Cô Long Tuyết Hồng tuy là một người, việc ấy đã là kỳ rồi, ai dè hai cái tên đó lại đều không phải là tên thực, vậy thì...
Chàng mới nghĩ tới đây thì Vu Mộng Tương đã quay sang hỏi Tần Lộ :
- Tần bằng hữu tìm tôi có việc gì thế?
Tần Lộ đáp :
- Định mượn cô nương một vật.
Vu Mộng Tương giật nẩy mình hỏi :
- Vật gì thế?
Tần Lộ lạnh lùng đáp :
- Định mượn tim gan và hai đốt ngón giữa bàn tay phải của cô nương.
Vu Mộng Tương giật bắn người lên, thối lui nửa bước, ngó Tần Lộ không chớp mắt và run giọng nói :
- Ngươi... ngươi...
Tần Lộ mỉm cười :
- Ta và cô nương xưa nay không oán không thù, ta chỉ vâng mạng của người khác mà làm thôi.
Vu Mộng Tương có vẻ sửng sốt, cau mày hỏi :
- Các hạ... các hạ vâng mạng của ai?
Tần Lộ thò tay vào trong bụng lấy ra một vật rồi cung kính để trong lòng bàn tay.
Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn, không nén được ngạc nhiên, thất thanh kêu la :
- Tần lão tiền bối, tiền bối lấy Phụng Thoa lệnh ở đâu thế?
Vu Mộng Tương lại còn kinh hồn táng đởm hơn, ngạc nhiên hỏi :
- Chủ nhân Phụng Thoa lệnh ở đâu?
Tần Lộ quay đầu chỉ tay ra ngoài nói :
- Chủ nhân Phụng Thoa lệnh ở trên ngọn cây trúc trong rừng kia, cô nương có thể ra nói chuyện, hoặc đợi tại hạ đi ra chờ lệnh.
Vu Mộng Tương nhìn theo tay chỉ của Tần Lộ, quả nhiên trông thấy ở trên một ngọn cây trúc cao chót vót, có một người đàn bà mặc áo trắng đang đứng trên đó.
Khoảng cách từ chỗ Vu Mộng Tương đứng tới cây trúc khá xa, mà lại trong đêm tối, cho nên Vu Mộng Tương không thể nhận ra được tướng mạo cùng tuổi tác của người nọ, nhưng thận hình của người đàn bà áo trắng nọ đu đưa theo ngọn gió trên một ngọn trúc nhỏ, khinh công tuyệt thế như vậy, thì rõ ra là đệ nhất lưu nhân vật, như một vị thần tiên thoát tục vậy.
Sắc mặt Vu Mộng Tương nhợt nhạt, Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn Tần Lộ nói :
- Chủ nhân Phụng Thoa lệnh đã cho đòi, thì ta làm sao dám trái lệnh, nhưng ta có một vật xin Tần bằng hữu hãy chuyển trình trước cho.
Tần Lộ vừa gật đầu, thì Vu Mộng Tương đã lấy ở trong người ra một quả trứng đen lớn.
Quả trứng đen lớn ấy còn to hơn trứng gà nhiều, Tần Lộ kêu ồ một tiếng hỏi Vu Mộng Tương :
- Đây là...
Tần Lộ vừa nói được hai tiếng thì đột nhiên Vu Mộng Tương buông ngay tay ra, quả trứng đen lớn đó rớt ngay xuống đất vỡ tung ra tức thì.
“Bốp” một tiếng, khói bốc lên mù mịt, chỉ trong chớp mắt có đưa tay ra cũng không trông thấy rõ năm ngón nữa.
Tần Lộ có biệt hiệu là Thần Hành Thần Bốc Trại Quân Bình, bôn tẩu trên giang hồ đã lâu, kinh nghiệm rất phong phú, cho nên vừa nghe thấy tiếng nổ, đã nhanh như điện chớp nhảy bay đến bên mình Tư Đồ Ngọc kéo chàng nằm lăn ra đất, hai người lăn sang bên phải được mấy thước...
Quả nhiên cử chỉ ứng biến của Tần Lộ thực có giá trị, thân hình của hai người vừa mới nằm xuống đất lăn đi thì đã nghe thấy ba tiếng nổ thực lớn “ầm ầm ầm” nổi lên.
Tư Đồ Ngọc hiểu ngay rằng ba tiếng nổ chát chúa kia toàn là những ám khí tàn độc, phương vị của chúng lao tới đúng là chỗ mà chàng vừa ngồi nơi đó.
Nếu như Tần Lộ không ứng biến mau lẹ, thì chàng đã bị trúng phải kỳ độc đó rồi.
Màn khói đen kia mờ mịt đến quá một tuần trà mới dần dần tan biến.
Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ đã đi đâu mất tăm mất dạng từ hồi nào rồi.
Cái ghế Tư Đồ Ngọc vừa ngồi đã bị ghim sâu vào bảy mũi kim cực nhỏ sắc hơi xanh, rõ ràng là có chất cực độc.
Trong nhà tranh tuy ít đi hai người, nhưng lại bỗng thêm một người từ hồi nào...
Người mới thêm vào chính là bạch y nữ đã đứng ở trên ngọn trúc lúc nãy khiến Vu Mộng Tương phải bay hồn bở vía bỏ chạy, cũng chính là con người đẹp tuyệt thế, phong thái thoát tục, chẳng khác thiên tiên trên trời. Người ấy cũng là Ngọc tỷ tỷ Tiêu Lộng Ngọc.
Tư Đồ Ngọc chợt thấy Tiêu Lộng Ngọc xuất hiện, chàng quá mừng rỡ cuống quýt lên gọi :
- Ngọc tỷ tỷ.
Chàng mới nói được có thế, thân hình đã chấn động, cổ họng đã nghẹn không nói được nữa, máu ở mũi ứa ra...
Thì ra sau khi chàng đã uống quá nhiều, liều mỵ dược quá mạnh, chàng chỉ nhờ vào có một chút điểm chân linh để khắc chế lửa dục, nên cuối cùng đã bị tổn thương.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày, ngón tay ngọc dơ ra điểm luôn vào mấy yếu huyệt của Tư Đồ Ngọc, đồng thời quay lưng lại bảo Tần Lộ :
- Tần lão nhân gia, môn Tán Độc Thanh Tâm tán đây, mau lấy ra cho Ngọc đệ uống đi.
Tần Lộ vừa lấy ra một bao thuốc tán đổ vào miệng Tư Đồ Ngọc vừa tươi cười nói :
- Ngọc cô nương, cô nương cũng bỏ ra một viên Tụ Hồn Cố Nguyên Đơn thì hay hơn, vì nếu không thì Ngọc đệ của cô nương bị trúng độc khá nặng, trong vòng nửa tháng khó mà chống đỡ được cường địch. Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt lườm Tần Lộ một cái, chậm rai bước tới, cố lấy nét mặt thân ái cười hỏi Tư Đồ Ngọc :
- Ngọc đệ, nay Ngọc đệ đã được nếm chút lợi hại của Quỷ vực trên giang hồ rồi đấy chứ? Nếu trúng nhằm độc kế của người thì dù cho Ngọc đệ có là tay anh hùng nhất đời, bản lãnh bao trùm thiên hạ thì cũng hết chỗ dụng võ, để mặc cho Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương cùng Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ tha hồ thưởng thức báu vật.
Tiêu Lộng Ngọc vừa cười nói vừa lấy ra một viên linh đơn màu hồng hương thơm phưng phức, tự tay bỏ vào miệng Tư Đồ Ngọc rồi lại giải thêm mấy huyệt đạo cho chàng.
Ân tình của Ngọc tỷ tỷ tuy có khiến cho Tư Đồ Ngọc cảm kích vô hạn, nhưng mấy chữ nàng nói “thưởng thức báu vat” cũng khiến cho chàng mặt đỏ bừng hổ thẹn vô cùng, muốn chui ngay xuống đất mà trốn.
Thuốc tán của Tần Lộ làm tiêu tà độc, nên khi linh đơn của Tiêu Lộng Ngọc vừa vào tới bụng, thì Tư Đồ Ngọc đã đứng dậy được ngay. Chàng tạ ơn Tần Lộ trước, rồi mới quay sang hỏi Tiêu Lộng Ngọc :
- Ngọc tỷ tỷ chẳng hẹn với tiểu đệ là nửa tháng nữa mới gặp lại, sao bây giờ tỷ tỷ lại đến kịp mà cứu tiểu đệ khỏi một trường đại nạn như thế?
Tiêu Lộng Ngọc cười đáp :
- Lời hẹn đó là ngu tỷ có ý để cho Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương nghe. Bởi vì ngu tỷ biết Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu đã bị chết dưới tay Vu Mộng Tương, cho nên cũng biết Vu Mộng Tương dối gạt hiền đệ. Tỷ tỷ ước hẹn với Ngọc đệ như thế là muốn theo dõi xem con yêu quái kia muốn làm gì đấy thôi.
Tư Đồ Ngọc vừa thương vừa kính phục Tiêu Lộng Ngọc, chàng lại hỏi tiếp :
- Ngọc tỷ, tỷ tỷ có biết Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng với Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương là một người không?
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu cười đáp :
- Chuyện đó thì ngu tỷ không biết, chỉ sau khi tới đây được nghe ả nói chuyện với Điền Cổ Lệ, ngu tỷ mới vỡ lẽ, rồi sau gặp được Tần lão nhân gia, tỷ tỷ mới thương lượng với Tần lão mạo ra một câu chuyện để khiến cho hai ả ma đầu dâm đãng kia phải kinh hồn táng đởm bỏ chạy cho lẹ.
Tư Đồ Ngọc nghe nói liền biến sắc mặt hỏi :
- Ngọc tỷ, tiểu đệ muốn hỏi tỷ tỷ, cái cây Phụng Thoa lệnh, tỷ tỷ lấy ở đâu ra thế?
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt ra hiệu cho Tần Lộ, mỉm cười đáp :
- Không phải của tỷ tỷ đâu, đây là vật của Tần lão nhân gia đấy, tỷ tỷ chỉ nhanh trí mượn dùng tạm một lúc mà thôi.
Tư Đồ Ngọc trong lòng nghi hoặc vô cùng, chàng quay sang hỏi Tần Lộ :
- Tần lão nhân gia, cây Phụng Thoa lệnh...
Tần Lộ xen vào cười nói :
- Đấy là của một người bạn, đột nhiên nhận được Phụng Thoa lệnh phải tới Nam Hoang tử cốc, tự biết rằng đi không thể về được, nhưng lại không dám trái lệnh, nên trước khi lên đường mới cầm tặng lão phu.
Lời giải thích ấy rất hợp tình hợp lý, cho nên Tư Đồ Ngọc không nghi ngờ gì nữa, quay sang hỏi Tiêu Lộng Ngọc :
- Ngọc tỷ, tiểu đệ còn có một nghi vấn.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Ngọc đệ có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi đi, để ở trong lòng làm chi cho thêm phiền muộn.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt lên nói :
- Ngọc tỷ đã biết âm mưu vô sỉ của Vu Mộng Tương và Điền Cổ Lệ, tại sao lại để cho bọn họ được chạy thoát mà không đánh chết hai dâm nữ ấy đi?
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười đáp :
- Việc này có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là ngu tỷ đoán ra thân phận chân thực của Vu Mộng Tương, tự lượng sức mình, ngu tỷ thấy thắng được Chỉ Phấn Ma Đầu không phải là chuyện dễ.
Tư Đồ Ngọc lại hỏi :
- Vừa rồi tiểu đệ nghe cách nói của Tần lão nhân gia, thì tựa hồ Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng và Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương đều không phải là tên thực của ả ấy, vậy con mụ dâm đãng kia bản mặt thực của ả là ai?
Tiêu Lộng Ngọc định nói nhưng lại thôi, lắc đầu cười bảo :
- Ngu tỷ cũng không thể nói ra được, vì ả ấy mỗi lúc lại giả dạng lấy một tên khác, rốt cục cũng chẳng biết bản mặt thực của ả ra sao hết.
Tư Đồ Ngọc biết nàng không chịu nói, chàng cũng không tiện ép, nên chỉ cau mày hỏi :
- Ngọc tỷ, còn nguyên nhân thứ hai nữa, Ngọc tỷ nói cho nghe đi.
Tiêu Lộng Ngọc chớp mắt tươi cười nói tiếp :
- Nguyên nhân thứ hai ấy là vì Ngọc đệ. Ngọc đệ rơi vào tay chúng thì bảo tỷ tỷ làm sao mà không nhẹ tay e dè cho được.
Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :
- Phen này hai dâm nữ đó tẩu thoát, thì tiểu đệ chịu thiệt thòi rất nhiều...
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc một cái mỉm cười nói :
- Ngọc đệ tuy bị người ta coi như của báu, nhưng Phụng Thoa lệnh vừa xuất hiện thì mộng đẹp tan vỡ ngay. Vậy Ngọc đệ có mất gì đâu?
Tư Đồ Ngọc buồn bã cau mày nói :
- Vật chí bảo sư môn của tiểu đệ là Ngọc Long nhuyễn kiếm đã bị Vu Mộng Tương cướp đi mất.
Tiêu Lộng Ngọc ồ lên một tiếng ngạc nhiên nói :
- Ngu tỷ thiệt không nghĩ lại xảy ra chuyện này, nếu không thì dù thế nào đi chăng nữa, ngu tỳ cũng phải đuổi theo con yêu phụ ấy, không để cho nó thoát được như thế.
Tư Đồ Ngọc thấy vẻ mặt nàng có vẻ xấu hổ, bèn dùng lời an ủi :
- Thôi, Ngọc tỷ đừng có nghĩ ngợi gì nữa, Vu Mộng Tương cũng là người tham dự Thiên Trì kỳ hội, vậy tới ngày hội tiểu đệ sẽ đòi lại Ngọc Long nhuyễn kiếm cũng không muộn gì.
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :
- Ngọc đệ nói rất phải, nhưng vấn đề là hiện tại chúng ta chưa biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội, cái ấy mới khó.
Tần Lộ đứng ở bên lẳng lặng nghe nói xong, mới mỉm cười xen lời bảo :
- Ngọc cô nương và Tư Đồ lão đệ có phải định hỏi địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội không?
Tư Đồ Ngọc mừng rỡ đáp :
- Xin Tần lão nhân gia mau chỉ giáo...
Tần Lộ không đợi chàng nói hết câu đã xua tay cười bảo :
- Lão phu không biết, nhưng lão phu có một người bạn, vị ấy tất nhiên là phải biết.
Tiêu Lộng Ngọc cười hỏi :
- Vị bằng hữu đó của lão nhân gia là ai vậy?
Tần Lộ đáp :
- Lâm Thắng Bô.
Tiêu Lộng Ngọc nghe thấy ba chữ “Lâm Thắng Bô”, nàng liền gật đầu cười nói :
- Tất nhiên là người này phải biết rồi, Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô là một vị trong Thần Châu tứ dật, mà cũng là một trong tám vị đại nguyên lão đã sáng lập ra Thiên Trì kỳ hội năm xưa, tất nhiên là lão tiền bối ấy phải biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội.
Tư Đồ Ngọc đứng bên không vui nói :
- Ngọc tỷ, lời tỷ tỷ nói tuy không sai, nhưng Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô còn có một hiệu là Hoàn Trung Dã Hạc, bình sanh hay đi đây đi đó hành tung vô định, trong nhất thời phải tìm lão tiền bối ấy ở đâu cho được?
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Tần lão nhân gia đã nhắc đến Lâm Thắng Bô tiến bối thì chắc là đã được biết hành tung của vị Phóng Hạc lão nhân ấy ở đâu rồi chứ.
Tần Lộ xen lời nói :
- Lão phu biết Lâm Thắng Bô có hẹn ước với một người.
Tư Đồ Ngọc lộ vẻ mừng rỡ trợn mắt hỏi :
- Lâm lão tiền bối hẹn với ai và hẹn ở nơi nào?
Tần Lộ đáp :
- Lão ấy hẹn với Mê cung Ngũ sát, vào ngày mùng bảy tháng bảy lão sẽ một mình đi vào Mê cung.
Tư Đồ Ngọc chưa nghe thấy nói tới tên Mê cung bao giờ, bèn lên tiếng hỏi Tần Lộ :
- Xin Tần lão nhân gia cho biết Mê cung ở chốn nào?
Tần Lộ cười đáp :
- Mê cung ở Quát Thương sơn Mê Hồn giáp, thuộc tỉnh Triết Đông.
Tư Đồ Ngọc lại hỏi :
- Mê cung Ngũ sát là những nhân vật nào?
Tần Lộ chưa kịp đáp, thì Tiêu Lộng Ngọc đã cười và cướp lời :
- Những vị Mê cung Ngũ sát mấy năm gần đây mới xuất hiện giang hồ, nhưng bọn họ người nào người nấy đều vô cùng lợi hạ, họ là Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, Tài Sát Thạch Mại Sùng, Khí Sát Ngân Như Bích...
Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đây gật đầu cười nói :
- Tử Sắc Tài Khí tứ sát là người nào thì cứ nghe danh cũng có thể đoán ra được, nhưng không hiểu còn một sát nữa thì là sát gì?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Còn một sát nữa là Danh Sát Tiền Thông Thần, là người có uy quyền nhất ở trong Mê cung Ngũ sát.
Tần Lộ thở dài lẩm bẩm nói :
- Tửu là món độc dược hại bao tử, Sắc là con dao nhọn gọt xương, Tài là căn do gây nên tai họa, Khí là không có khói mà không có lửa...
Tiêu Lộng Ngọc cười bảo Tần Lộ :
- Tần lão nhân gia, tiền bối đừng thở ngan than dài như thế nữa, chúng ta nên bàn bạc với nhau việc đi tìm Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô mới phải.
Thì ra người đứng trước mặt chàng đâu có còn là một bà già bốn năm chục tuổi xấu xí đến ma chê quỷ hờn nữa, mà là một thiếu phụ tuổi trạc ba mươi, nhan sắc lộng lẫy, không hề thua kém Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ một tí nào.
Tư Đồ Ngọc tưởng mình hoa mắt trông lầm, thất thanh hỏi :
- Người vẫn là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương hay sao?
Vu Mộng Tương gật đầu cười nhạt đáp :
- Mi sắp chết đến nơi rồi, có tiết lộ bí mật cho mi biết cũng không sao cả, mình ta có những hai thân phận, mà thân phận thứ nhất là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương...
Tư Đồ Ngọc không nén được tò mò, vội cướp lời hỏi tiếp :
- Còn một thân phận nữa của ngươi...
Vu Mộng Tương không đợi chàng hỏi hết câu, liền đưa ra cho Tư Đồ Ngọc coi ngón tay út của bàn tay trái. Vu Mộng Tương dí sát ngón tay vào mắt Tư Đồ Ngọc để chàng nhìn được kỹ.
Tư Đồ Ngọc thấy ngón tay ấy phải được một bàn tay thợ khéo léo chế tạo, giống như sắt mà không phải sắt, tựa như gỗ mà không phải gỗ, thốt nhiên chợt hiểu ra. Chàng bèn trợn mắt lên bảo Vu Mộng Tương :
- Ta biết rồi, thì ra ở trong Lao Sơn Song Môn cốc, giữa Thiên Đường môn với Địa Ngục môn có sự giao thông qua lại, cái người gọi là Cửu Chỉ Tiên Cô Long Tuyết Hồng cũng chính là ngươi phải không?
Vu Mộng Tương có vẻ đắc y gật đầu cười nói :
- Đúng lắm, bởi vì ở đời người ta thường cho rằng, nếu không lên Thiên Đường thì xuống Địa Ngục, trong hai chỉ chọn được một chứ không lựa được cả hai, còn ta thì lại không nghĩ như vậy. Mỗi ngày, cứ vào buổi sáng thì ta là Cửu Chỉ Tiên Cô, còn buổi chiều thì ta làm Chỉ Phấn Diêm La...
Tư Đồ Ngọc cắt ngang câu nói của đối phương mà hỏi :
- Thế tại sao ngươi lại phải mất công như vậy?
Vu Mộng Tương cười đáp :
- Ấy là vì...
Nói tới đây, Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :
- Không được, điều bí mật này quan hệ rất lớn, ta không thể tiết lộ cho mi biết được.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt hỏi :
- Ngươi đã chẳng bảo ta là sắp chết rồi à, vậy thì còn điều bí mật gì mà không thể nói ra được?
Vu Mộng Tương xua tay cười duyên nói :
- Thôi, chúng ta bỏ qua chuyện đó mà trở lại câu chuyện chính. Nay ta và Điền muội nhan sắc đã tương đương nhau, mi có thể chọn lựa được rồi đó.
Tư Đồ Ngọc thấy Điền Cổ Lệ mỗi một chuyện gì, hình như cũng nghe theo sự xếp đặt của Vu Mộng Tương, chàng định khuyến khích Điền Cổ Lệ bèn mỉm cười nói :
- Ta vẫn chọn Điền cô nương.
Vu Mộng Tương tự cho là còn kiều diễm hơn Điền Cổ Lệ về phương diện nhan sắc, nay nghe Tư Đồ Ngọc nói như vậy, trong lòng không phục liền lộ vẻ bực tức hỏi :
- Mi chọn như vậy có lý do gì khác không?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Tất nhiên là phải có lý do chứ, lý do đó phong phú lắm.
Vu Mộng Tương nghiến chặt hai hàm răng ngà lại xẵng giọng hỏi tiếp :
- Được, hãy nói cho ta biết lý do phong phú ấy thử xem, nếu vạn nhất mà nó không phong phú, thì mi chớ có trách Vu Mộng Tương này có thủ đoạn tàn độc, lòng dạ ác nghiệt đấy nhé.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt nói :
- Bởi vì khi ở Nghi Sơn được gặp Điền cô nương lần đầu ta đã có một ấn tượng tốt đối với nàng, nếu không thì Ngọc Long kiếm của ta đâu có dung tình mà chỉ giết có mỗi một mình Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt mà thôi.
Điền Cổ Lệ nghe nói quả nhiên khẽ dựng cặp mày liễu lên, quay sang cười nói với Vu Mộng Tương :
- Vu tỷ tỷ, y đã nói như vậy thì tỷ tỷ cũng nên cho y được thỏa tâm nguyện để cho y được chết dưới...
Vu Mộng Tương cười nhạt xen lời nói :
- Điền muội, ngu tỷ hy vọng hiền muội tôn trọng quyết định rút thăm theo ý trời của chúng ta.
Điền Cổ Lệ thấy Vu Mộng Tương có vẻ không vui, cũng dựng ngược cặp mày liễu nói :
- Vu tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ đã lấy chuyện rút thăm làm trọng, thì tại sao lại còn cho Tư Đồ Ngọc được tự ý chọn lựa làm chi?
Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương đớ lưỡi ra không biết trả lời ra sao!
Tư Đồ Ngọc thấy giữa hai người nhen nhóm lửa hận thù ganh ghét lẫn nhau, trong bụng chàng đã mừng thầm. nhưng chất tà độc trong người chàng lúc này không sao dằn lòng được nữa.
Giữa lúc thập phần nguy cấp, ở bên ngoài nhà tranh bỗng nhiên vang lên hai tiếng kính coong, kính coong giòn giã.
Vu Mộng Tương và Điền Cổ Lệ hoảng hốt, chẳng biết ở chốn rừng sâu đêm khuya này tại sao lại có tiếng gì kỳ lạ vậy?
Còn Tư Đồ Ngọc thì mừng rỡ đến muốn nhảy dựng lên, bởi vì chàng nghe thấy hai tiếng “kính coong, kính coong” ấy giống như tiếng lục lạc của lão thầy bói Tần Lộ. Chàng nhớ lại, thì thấy lão thầy bói xuất hiện ở trên đỉnh Phật Sơn không phải tình cờ, mà mỗi lời của ông nói nay đã đều ứng nghiệm cả, có lẽ ông là một vị phong trần ẩn hiệp, hai chữ cứu tinh có lẽ gán cho ông ta mới được.
Sau giây phút hoảng hồn, Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rồi gật đầu quay lại bảo Điền Cổ Lệ :
- Được, Điền muội, hiền muội và y cứ đi hưởng thụ đi, tỷ tỷ làm chị nhường cho em đấy.
Vừa nói rồi Vu Mộng Tương vừa xuất thủ nhanh như điện chớp đưa tay ra giật ngay lấy cây Ngọc Long nhuyễn kiếm đã làm chấn động giang hồ của Tư Đồ Ngọc.
Điền Cổ Lệ thấy Vu Mộng Tương đã nhường Tư Đồ Ngọc cho mình thì sung sướng cực độ, cười tít mắt lại, nhưng đột nhiên tiếp theo dư vang của tiếng “kính coong”, nàng ta lại nghe thấy có tiếng chân người đi dần về phía nhà tranh.
Lắng nghe thêm, Điền Cổ Lệ thấy không phải chỉ có tiếng chân người bước về phía chòi tranh mà thôi, mà lại còn có tiếng gõ cửa nữa. Nàng ta liền trợn ngược cặp mày liễu lên, vẻ mặt lộ đầy sát khí, khẽ hỏi :
- Ai ở ngoài cửa, giữa đêm hôm khuya khoắt đến phá giấc ngủ của người ta làm chi?
Người ở ngoài cửa cười đáp :
- Nữ Bồ Tát, xin ra tay cứu độ, lão đầu nhi ta giữa rừng sâu gặp hiểm, có một con độc xà quấn vào người, đang định nuốt hết xương cốt của ta đấy.
Điền Cổ Lệ chưa kịp lên tiếng đáp thì Vu Mộng Tương đã cười nhạt đỡ lời :
- Lão đầu nhi, sao lão không giết chết ngay con độc xà ấy đi, mà còn đến phá rối gì ở đây vậy, trong nhà tranh này đã có Táng Môn lại có Diêm La nữa, thì còn độc hãi gấp trăm ngàn lần độc xà lang thú nữa.
Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương đã đoán biết người ở ngoài cố ý gây sự, nên mới dùng những lời lẽ thực ghê gớm để dọa nạt.
Nhưng Vu Mộng Tương vừa nói dứt lời, thì người ở bên ngoài cửa kêu “ồ” lên một tiếng như có vẻ không tin lên tiếng :
- Lão đầu nhi ta xưa nay không tin thần quỷ, tối nay tới đây cũng muốn được sáng mắt ra một chút, xem Diêm La, Táng Môn là những cái quái quỷ gì cho biết.
Lời vừa dứt, đã có một tiếng ầm nổi lên, cánh cửa gỗ chòi tranh đã bị chưởng lực của người nọ đánh vỡ tan tành.
Điền Cổ Lệ căm giận người ở ngoài cửa vô cùng, bởi vì nàng đang sắp được dạo chơi cảnh Vu Sơn, được một phen tha hồ thỏa thích bên chàng trai tuấn tú, mà nay lại có người tới phá đám như vậy.
Vu Mộng Tương nghiến cặp răng ngà, ngầm vận kình lực chuẩn bị ra tay tấn công đối phương.
Cánh cửa vừa bị phá tung, thì một người ở bên ngoài đã lao vút vào nhanh như điện chớp.
Điền Cổ Lệ nép vào một bên cửa, nghiến răng đánh ra một chưởng như sấm sét.
“Bùng” một tiếng thật lớn, một chưởng sấm sét của Điền Cổ Lệ được chuẩn bị trước đã đánh trúng vào cái mũ cối trên đầu người lạ, chiếc mũ bắn tung ra ngoài xa.
Tuy đánh trúng chưởng đó, nhưng Điền Cổ Lệ không thích thú chút nào mà trái lại còn ngạc nhiên vô cùng.
Bởi vì lúc tay nàng ta chạm vào cái mũ cối, nàng thấy hình như không phải là đầu người, và khi cái mũ cối rớt xuống đất, lại phát lên một tiếng “kính coong” thực lớn.
Giữa lúc Điền Cổ Lệ đang ngạc nhiên tự hỏi lòng, thì ở ngoài nhà tranh bỗng vang lên tiếng cười khanh khách.
Thì ra người ở ngoài cửa chính là Tần Lộ. Nhưng lão thầy bói ấy mưu trí lạ thường, tuy một chưởng đánh tan cánh cửa, nhưng ông ta không tung mình vào ngay, mà lại cởi chiếc áo bào khoác lên một hình nhân, trên đầu hình nhân lại đội thêm cho một chiếc mũ, rồi mới ném hình nhân vào trong nhà.
Tần Lộ cười xong mới lẩm bẩm nói một mình :
- Trước khi lão đầu nhi ta vào trong nhà, bỗng thấy lạnh người sởn gai ốc, tựa hồ như sắp gặp đại họa, ta bèn bói thử một quẻ, xem thấy có kẻ gian đang mai phục, ai dè quả nhiên đã ứng nghiệm, đại họa đang chờ ở trong chòi tranh thực. Ta lấy chiếc mũ cối để đỡ lấy hoạn nạn, lão đầu nhi này không chết vì đại nạn, mà trái lại còn có phước nữa.
Vu Mộng Tương bình tĩnh hơn Điền Cổ Lệ, đợi cho Tần Lộ nói xong, nàng ta mới lạnh lùng hỏi :
- Kẻ kia chớ giả đò điên khùng như vậy, mi là hạng người nào, tới đây làm chi mau nói ngay cho bổn cô nương rõ!
Quả nhiên Tần Lộ không ăn nói lăng nhăng như trước nữa, mà ha hả cười nói :
- Tại hạ họ Tần tên Lộ.
Vu Mộng Tương trợn ngược cặp mày liễu lên gật đầu nói :
- Thì ra là vị Thần Hành Thần Bốc Trại Quân Bình danh vang cả các tỉnh Hồ Nam, nhưng chẳng hay Tần bằng hữu đột nhiên tới đây để làm chi, mà lại phá rối tại hạ như vậy.
Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đây mới biết Tần Lộ là một nhân vật có danh tiếng trên giang hồ.
Tần Lộ đưa mắt nhìn người rất bình tĩnh là Vu Mộng Tương, và người đầy sát khí là Điền Cổ Lệ giây lâu, rồi mới chậm rãi đáp :
- Tại hạ vâng lệnh của người khác tới đây để tìm người.
Vu Mộng Tương hỏi :
- Tìm ai?
Tần Lộ đáp :
- Người tại hạ định tìm, chính là người mang hai cái tên Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương và Cửu Chỉ Tiên Cô Long Tuyết Hồng...
Mới nghe tới đây, Vu Mộng Tương đã biến sắc xua tay nói :
- Tần bằng hữu không cần phải nói hết câu nữa, người ấy chính là ta đây.
Tư Đồ Ngọc nghe nói giật mình nghĩ bụng :
- Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương với Cửu Chỉ Tiên Cô Long Tuyết Hồng tuy là một người, việc ấy đã là kỳ rồi, ai dè hai cái tên đó lại đều không phải là tên thực, vậy thì...
Chàng mới nghĩ tới đây thì Vu Mộng Tương đã quay sang hỏi Tần Lộ :
- Tần bằng hữu tìm tôi có việc gì thế?
Tần Lộ đáp :
- Định mượn cô nương một vật.
Vu Mộng Tương giật nẩy mình hỏi :
- Vật gì thế?
Tần Lộ lạnh lùng đáp :
- Định mượn tim gan và hai đốt ngón giữa bàn tay phải của cô nương.
Vu Mộng Tương giật bắn người lên, thối lui nửa bước, ngó Tần Lộ không chớp mắt và run giọng nói :
- Ngươi... ngươi...
Tần Lộ mỉm cười :
- Ta và cô nương xưa nay không oán không thù, ta chỉ vâng mạng của người khác mà làm thôi.
Vu Mộng Tương có vẻ sửng sốt, cau mày hỏi :
- Các hạ... các hạ vâng mạng của ai?
Tần Lộ thò tay vào trong bụng lấy ra một vật rồi cung kính để trong lòng bàn tay.
Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn, không nén được ngạc nhiên, thất thanh kêu la :
- Tần lão tiền bối, tiền bối lấy Phụng Thoa lệnh ở đâu thế?
Vu Mộng Tương lại còn kinh hồn táng đởm hơn, ngạc nhiên hỏi :
- Chủ nhân Phụng Thoa lệnh ở đâu?
Tần Lộ quay đầu chỉ tay ra ngoài nói :
- Chủ nhân Phụng Thoa lệnh ở trên ngọn cây trúc trong rừng kia, cô nương có thể ra nói chuyện, hoặc đợi tại hạ đi ra chờ lệnh.
Vu Mộng Tương nhìn theo tay chỉ của Tần Lộ, quả nhiên trông thấy ở trên một ngọn cây trúc cao chót vót, có một người đàn bà mặc áo trắng đang đứng trên đó.
Khoảng cách từ chỗ Vu Mộng Tương đứng tới cây trúc khá xa, mà lại trong đêm tối, cho nên Vu Mộng Tương không thể nhận ra được tướng mạo cùng tuổi tác của người nọ, nhưng thận hình của người đàn bà áo trắng nọ đu đưa theo ngọn gió trên một ngọn trúc nhỏ, khinh công tuyệt thế như vậy, thì rõ ra là đệ nhất lưu nhân vật, như một vị thần tiên thoát tục vậy.
Sắc mặt Vu Mộng Tương nhợt nhạt, Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn Tần Lộ nói :
- Chủ nhân Phụng Thoa lệnh đã cho đòi, thì ta làm sao dám trái lệnh, nhưng ta có một vật xin Tần bằng hữu hãy chuyển trình trước cho.
Tần Lộ vừa gật đầu, thì Vu Mộng Tương đã lấy ở trong người ra một quả trứng đen lớn.
Quả trứng đen lớn ấy còn to hơn trứng gà nhiều, Tần Lộ kêu ồ một tiếng hỏi Vu Mộng Tương :
- Đây là...
Tần Lộ vừa nói được hai tiếng thì đột nhiên Vu Mộng Tương buông ngay tay ra, quả trứng đen lớn đó rớt ngay xuống đất vỡ tung ra tức thì.
“Bốp” một tiếng, khói bốc lên mù mịt, chỉ trong chớp mắt có đưa tay ra cũng không trông thấy rõ năm ngón nữa.
Tần Lộ có biệt hiệu là Thần Hành Thần Bốc Trại Quân Bình, bôn tẩu trên giang hồ đã lâu, kinh nghiệm rất phong phú, cho nên vừa nghe thấy tiếng nổ, đã nhanh như điện chớp nhảy bay đến bên mình Tư Đồ Ngọc kéo chàng nằm lăn ra đất, hai người lăn sang bên phải được mấy thước...
Quả nhiên cử chỉ ứng biến của Tần Lộ thực có giá trị, thân hình của hai người vừa mới nằm xuống đất lăn đi thì đã nghe thấy ba tiếng nổ thực lớn “ầm ầm ầm” nổi lên.
Tư Đồ Ngọc hiểu ngay rằng ba tiếng nổ chát chúa kia toàn là những ám khí tàn độc, phương vị của chúng lao tới đúng là chỗ mà chàng vừa ngồi nơi đó.
Nếu như Tần Lộ không ứng biến mau lẹ, thì chàng đã bị trúng phải kỳ độc đó rồi.
Màn khói đen kia mờ mịt đến quá một tuần trà mới dần dần tan biến.
Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ đã đi đâu mất tăm mất dạng từ hồi nào rồi.
Cái ghế Tư Đồ Ngọc vừa ngồi đã bị ghim sâu vào bảy mũi kim cực nhỏ sắc hơi xanh, rõ ràng là có chất cực độc.
Trong nhà tranh tuy ít đi hai người, nhưng lại bỗng thêm một người từ hồi nào...
Người mới thêm vào chính là bạch y nữ đã đứng ở trên ngọn trúc lúc nãy khiến Vu Mộng Tương phải bay hồn bở vía bỏ chạy, cũng chính là con người đẹp tuyệt thế, phong thái thoát tục, chẳng khác thiên tiên trên trời. Người ấy cũng là Ngọc tỷ tỷ Tiêu Lộng Ngọc.
Tư Đồ Ngọc chợt thấy Tiêu Lộng Ngọc xuất hiện, chàng quá mừng rỡ cuống quýt lên gọi :
- Ngọc tỷ tỷ.
Chàng mới nói được có thế, thân hình đã chấn động, cổ họng đã nghẹn không nói được nữa, máu ở mũi ứa ra...
Thì ra sau khi chàng đã uống quá nhiều, liều mỵ dược quá mạnh, chàng chỉ nhờ vào có một chút điểm chân linh để khắc chế lửa dục, nên cuối cùng đã bị tổn thương.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày, ngón tay ngọc dơ ra điểm luôn vào mấy yếu huyệt của Tư Đồ Ngọc, đồng thời quay lưng lại bảo Tần Lộ :
- Tần lão nhân gia, môn Tán Độc Thanh Tâm tán đây, mau lấy ra cho Ngọc đệ uống đi.
Tần Lộ vừa lấy ra một bao thuốc tán đổ vào miệng Tư Đồ Ngọc vừa tươi cười nói :
- Ngọc cô nương, cô nương cũng bỏ ra một viên Tụ Hồn Cố Nguyên Đơn thì hay hơn, vì nếu không thì Ngọc đệ của cô nương bị trúng độc khá nặng, trong vòng nửa tháng khó mà chống đỡ được cường địch. Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt lườm Tần Lộ một cái, chậm rai bước tới, cố lấy nét mặt thân ái cười hỏi Tư Đồ Ngọc :
- Ngọc đệ, nay Ngọc đệ đã được nếm chút lợi hại của Quỷ vực trên giang hồ rồi đấy chứ? Nếu trúng nhằm độc kế của người thì dù cho Ngọc đệ có là tay anh hùng nhất đời, bản lãnh bao trùm thiên hạ thì cũng hết chỗ dụng võ, để mặc cho Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương cùng Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ tha hồ thưởng thức báu vật.
Tiêu Lộng Ngọc vừa cười nói vừa lấy ra một viên linh đơn màu hồng hương thơm phưng phức, tự tay bỏ vào miệng Tư Đồ Ngọc rồi lại giải thêm mấy huyệt đạo cho chàng.
Ân tình của Ngọc tỷ tỷ tuy có khiến cho Tư Đồ Ngọc cảm kích vô hạn, nhưng mấy chữ nàng nói “thưởng thức báu vat” cũng khiến cho chàng mặt đỏ bừng hổ thẹn vô cùng, muốn chui ngay xuống đất mà trốn.
Thuốc tán của Tần Lộ làm tiêu tà độc, nên khi linh đơn của Tiêu Lộng Ngọc vừa vào tới bụng, thì Tư Đồ Ngọc đã đứng dậy được ngay. Chàng tạ ơn Tần Lộ trước, rồi mới quay sang hỏi Tiêu Lộng Ngọc :
- Ngọc tỷ tỷ chẳng hẹn với tiểu đệ là nửa tháng nữa mới gặp lại, sao bây giờ tỷ tỷ lại đến kịp mà cứu tiểu đệ khỏi một trường đại nạn như thế?
Tiêu Lộng Ngọc cười đáp :
- Lời hẹn đó là ngu tỷ có ý để cho Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương nghe. Bởi vì ngu tỷ biết Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu đã bị chết dưới tay Vu Mộng Tương, cho nên cũng biết Vu Mộng Tương dối gạt hiền đệ. Tỷ tỷ ước hẹn với Ngọc đệ như thế là muốn theo dõi xem con yêu quái kia muốn làm gì đấy thôi.
Tư Đồ Ngọc vừa thương vừa kính phục Tiêu Lộng Ngọc, chàng lại hỏi tiếp :
- Ngọc tỷ, tỷ tỷ có biết Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng với Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương là một người không?
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu cười đáp :
- Chuyện đó thì ngu tỷ không biết, chỉ sau khi tới đây được nghe ả nói chuyện với Điền Cổ Lệ, ngu tỷ mới vỡ lẽ, rồi sau gặp được Tần lão nhân gia, tỷ tỷ mới thương lượng với Tần lão mạo ra một câu chuyện để khiến cho hai ả ma đầu dâm đãng kia phải kinh hồn táng đởm bỏ chạy cho lẹ.
Tư Đồ Ngọc nghe nói liền biến sắc mặt hỏi :
- Ngọc tỷ, tiểu đệ muốn hỏi tỷ tỷ, cái cây Phụng Thoa lệnh, tỷ tỷ lấy ở đâu ra thế?
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt ra hiệu cho Tần Lộ, mỉm cười đáp :
- Không phải của tỷ tỷ đâu, đây là vật của Tần lão nhân gia đấy, tỷ tỷ chỉ nhanh trí mượn dùng tạm một lúc mà thôi.
Tư Đồ Ngọc trong lòng nghi hoặc vô cùng, chàng quay sang hỏi Tần Lộ :
- Tần lão nhân gia, cây Phụng Thoa lệnh...
Tần Lộ xen vào cười nói :
- Đấy là của một người bạn, đột nhiên nhận được Phụng Thoa lệnh phải tới Nam Hoang tử cốc, tự biết rằng đi không thể về được, nhưng lại không dám trái lệnh, nên trước khi lên đường mới cầm tặng lão phu.
Lời giải thích ấy rất hợp tình hợp lý, cho nên Tư Đồ Ngọc không nghi ngờ gì nữa, quay sang hỏi Tiêu Lộng Ngọc :
- Ngọc tỷ, tiểu đệ còn có một nghi vấn.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Ngọc đệ có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi đi, để ở trong lòng làm chi cho thêm phiền muộn.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt lên nói :
- Ngọc tỷ đã biết âm mưu vô sỉ của Vu Mộng Tương và Điền Cổ Lệ, tại sao lại để cho bọn họ được chạy thoát mà không đánh chết hai dâm nữ ấy đi?
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười đáp :
- Việc này có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là ngu tỷ đoán ra thân phận chân thực của Vu Mộng Tương, tự lượng sức mình, ngu tỷ thấy thắng được Chỉ Phấn Ma Đầu không phải là chuyện dễ.
Tư Đồ Ngọc lại hỏi :
- Vừa rồi tiểu đệ nghe cách nói của Tần lão nhân gia, thì tựa hồ Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng và Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương đều không phải là tên thực của ả ấy, vậy con mụ dâm đãng kia bản mặt thực của ả là ai?
Tiêu Lộng Ngọc định nói nhưng lại thôi, lắc đầu cười bảo :
- Ngu tỷ cũng không thể nói ra được, vì ả ấy mỗi lúc lại giả dạng lấy một tên khác, rốt cục cũng chẳng biết bản mặt thực của ả ra sao hết.
Tư Đồ Ngọc biết nàng không chịu nói, chàng cũng không tiện ép, nên chỉ cau mày hỏi :
- Ngọc tỷ, còn nguyên nhân thứ hai nữa, Ngọc tỷ nói cho nghe đi.
Tiêu Lộng Ngọc chớp mắt tươi cười nói tiếp :
- Nguyên nhân thứ hai ấy là vì Ngọc đệ. Ngọc đệ rơi vào tay chúng thì bảo tỷ tỷ làm sao mà không nhẹ tay e dè cho được.
Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :
- Phen này hai dâm nữ đó tẩu thoát, thì tiểu đệ chịu thiệt thòi rất nhiều...
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc một cái mỉm cười nói :
- Ngọc đệ tuy bị người ta coi như của báu, nhưng Phụng Thoa lệnh vừa xuất hiện thì mộng đẹp tan vỡ ngay. Vậy Ngọc đệ có mất gì đâu?
Tư Đồ Ngọc buồn bã cau mày nói :
- Vật chí bảo sư môn của tiểu đệ là Ngọc Long nhuyễn kiếm đã bị Vu Mộng Tương cướp đi mất.
Tiêu Lộng Ngọc ồ lên một tiếng ngạc nhiên nói :
- Ngu tỷ thiệt không nghĩ lại xảy ra chuyện này, nếu không thì dù thế nào đi chăng nữa, ngu tỳ cũng phải đuổi theo con yêu phụ ấy, không để cho nó thoát được như thế.
Tư Đồ Ngọc thấy vẻ mặt nàng có vẻ xấu hổ, bèn dùng lời an ủi :
- Thôi, Ngọc tỷ đừng có nghĩ ngợi gì nữa, Vu Mộng Tương cũng là người tham dự Thiên Trì kỳ hội, vậy tới ngày hội tiểu đệ sẽ đòi lại Ngọc Long nhuyễn kiếm cũng không muộn gì.
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :
- Ngọc đệ nói rất phải, nhưng vấn đề là hiện tại chúng ta chưa biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội, cái ấy mới khó.
Tần Lộ đứng ở bên lẳng lặng nghe nói xong, mới mỉm cười xen lời bảo :
- Ngọc cô nương và Tư Đồ lão đệ có phải định hỏi địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội không?
Tư Đồ Ngọc mừng rỡ đáp :
- Xin Tần lão nhân gia mau chỉ giáo...
Tần Lộ không đợi chàng nói hết câu đã xua tay cười bảo :
- Lão phu không biết, nhưng lão phu có một người bạn, vị ấy tất nhiên là phải biết.
Tiêu Lộng Ngọc cười hỏi :
- Vị bằng hữu đó của lão nhân gia là ai vậy?
Tần Lộ đáp :
- Lâm Thắng Bô.
Tiêu Lộng Ngọc nghe thấy ba chữ “Lâm Thắng Bô”, nàng liền gật đầu cười nói :
- Tất nhiên là người này phải biết rồi, Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô là một vị trong Thần Châu tứ dật, mà cũng là một trong tám vị đại nguyên lão đã sáng lập ra Thiên Trì kỳ hội năm xưa, tất nhiên là lão tiền bối ấy phải biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội.
Tư Đồ Ngọc đứng bên không vui nói :
- Ngọc tỷ, lời tỷ tỷ nói tuy không sai, nhưng Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô còn có một hiệu là Hoàn Trung Dã Hạc, bình sanh hay đi đây đi đó hành tung vô định, trong nhất thời phải tìm lão tiền bối ấy ở đâu cho được?
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Tần lão nhân gia đã nhắc đến Lâm Thắng Bô tiến bối thì chắc là đã được biết hành tung của vị Phóng Hạc lão nhân ấy ở đâu rồi chứ.
Tần Lộ xen lời nói :
- Lão phu biết Lâm Thắng Bô có hẹn ước với một người.
Tư Đồ Ngọc lộ vẻ mừng rỡ trợn mắt hỏi :
- Lâm lão tiền bối hẹn với ai và hẹn ở nơi nào?
Tần Lộ đáp :
- Lão ấy hẹn với Mê cung Ngũ sát, vào ngày mùng bảy tháng bảy lão sẽ một mình đi vào Mê cung.
Tư Đồ Ngọc chưa nghe thấy nói tới tên Mê cung bao giờ, bèn lên tiếng hỏi Tần Lộ :
- Xin Tần lão nhân gia cho biết Mê cung ở chốn nào?
Tần Lộ cười đáp :
- Mê cung ở Quát Thương sơn Mê Hồn giáp, thuộc tỉnh Triết Đông.
Tư Đồ Ngọc lại hỏi :
- Mê cung Ngũ sát là những nhân vật nào?
Tần Lộ chưa kịp đáp, thì Tiêu Lộng Ngọc đã cười và cướp lời :
- Những vị Mê cung Ngũ sát mấy năm gần đây mới xuất hiện giang hồ, nhưng bọn họ người nào người nấy đều vô cùng lợi hạ, họ là Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, Tài Sát Thạch Mại Sùng, Khí Sát Ngân Như Bích...
Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đây gật đầu cười nói :
- Tử Sắc Tài Khí tứ sát là người nào thì cứ nghe danh cũng có thể đoán ra được, nhưng không hiểu còn một sát nữa thì là sát gì?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Còn một sát nữa là Danh Sát Tiền Thông Thần, là người có uy quyền nhất ở trong Mê cung Ngũ sát.
Tần Lộ thở dài lẩm bẩm nói :
- Tửu là món độc dược hại bao tử, Sắc là con dao nhọn gọt xương, Tài là căn do gây nên tai họa, Khí là không có khói mà không có lửa...
Tiêu Lộng Ngọc cười bảo Tần Lộ :
- Tần lão nhân gia, tiền bối đừng thở ngan than dài như thế nữa, chúng ta nên bàn bạc với nhau việc đi tìm Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô mới phải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook