Đại Tiểu Thư Đi Học
-
Chương 26
Mặc dù miệng vẫn cười nhưng trong lòng nó thực sự đang có một cột sóng đang dâng trào, bản thân nó cũng biết một khi thân phận thật sự của nó được công bố, bản thân nó phải đối mặt với những gì? Hai năm ở Mỹ nó đã được nghe rất nhiều điều, nó cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận những tai họa đó, nhưng sâu trong tâm hồn nhỏ bé kia, nó vẫn rất sợ, nó chỉ là một đứa con gái còn chưa tròn 18 tuổi, làm sao mà ko sợ, nó thật sự cần một chỗ dựa một chỗ dựa thật vững chắc,có thể che chở cho nó, giúp nó chống chọi những cơn sóng thần phía trước chỉ chực ập vào bờ. Điều này trái ngược với những lời mà ông nó dạy nó: người đứng đầu của gia tộc Hoàng Kỳ ko cần phải dựa dẫm vào ai cả, tự mình có thể bảo vệ tốt cho bản thân, như vậy mới có thể bảo vệ được cho cả gia tộc, mới có thể dẫn dắt gia tộc phát triển đi lên, nó chợt nhận ra gánh nặng của người thừa kế như anh em nó thật nặng nề, cũng thật cô đơn và mệt mỏi, như phát hiện ra được điều gì, nó quay qua nhìn anh nó, anh nó là đại thiếu gia của gia tộc, trách nhiệm của anh còn nặng nề hơn nó, mệt mỏi hơn nó,nhưng dường như nó chưa từng nghĩ tới, lúc nào cũng quậy phá, cũng khiến anh phải lo lắng, nó vô tình làm cho đôi gánh trên vai anh nặng thêm mà ko hề biết? nhìn khuôn mặt anh nó lúc này, lạnh lùng vô cảm, chả trách anh nó lại như vậy, để che dấu sự mệt mỏi vào sâu cõi lòng chăng. Nó thầm cảm ơn cuộc đời đã ban cho nó một người anh như vậy, nó ước gì nó có thể được bên cạnh anh mãi mãi như lúc này, chợt thấy khóe mắt cay cay nó vội cúi xuống lau giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào. Đâu ngờ Thiên Vũ đã nhìn thấy, vô tình làm cho anh nghĩ rằng nó vì nghĩ đến chuyện lão đại ko chấp nhận đứa cháu dâu như nó nên….(ôi thật là), nhưng lại nghĩ, bản thân anh cũng đâu tự quyết định được chuyện đó, nên khi bàn tay đã đưa lên thì chợt khựng lại, để cho giọt pha lê kia tuôn ra trên khóe mắt người con gái anh chót yêu sau 3 ngày gặp mặt.
Bây giờ, 3 nhỏ bạn nó mới vào lớp, mà kể cũng lạ, sao mà tụi nó lại hay đi chung với nhau đến vậy chứ, quen nhau được 4 bữa thì có 3 bữa tụi nó đã đi chung với nhau rồi, mà chuyện đó có quan trọng ko? Tự nhiên nó thấy bản thân quá đa sầu đa cảm. Nó nhìn phía trên, Khắc Thiên đang ngồi nghịch với khối rubic, tự nhiên nó thấy khó hiểu, người này mà cũng biết yêu là gì sao, rõ ràng là 2 năm trước anh yêu Kiều Nga, một người như vậy mà anh cũng yêu được, chẳng lẽ trong mắt anh, nó tệ đến vậy sao? Chàng trai nào gặp nó cũng có thiện cảm, nhưng anh thì khác, anh dửng dưng ko thèm quan tâm đến nó,mà tính nó cũng lạ lắm, với những chuyện như vậy, nó chỉ thấy thắc mắc chứ ko truy cứu xem lý do tại sao, nó quan niệm, cái gì là của mình thì cho dù có thế nào nó cũng là của mình, còn đã ko phải thì có miễn cưỡng mấy cũng chỉ mang lại con số 0, đây là ưu điểm mà cũng chính là nhược điểm lớn của nó, nó ko biết tranh đấu, ko biết giành giựt, nhiều lúc cảm thấy nó thật nhu nhược, mà chỉ trong chuyện tình cảm thôi nha, còn trong những chuyện khác thì ko có đâu.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm trưa xong, nó lên giường đánh một giấc dài, đến khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã thấy hơn 3 giờ chiều, thấy khát nước nó mắt nhắm mắt mở, đầu tóc bù xù, định đi xuống nhà bếp lấy nước uống, nhưng vừa mới đi xuống cầu thang, nó có cảm giác là lạ, nhìn xuống bộ sopha trong phòng khách, nó trân trối.
2 con mắt
4 con mắt
6 con mắt
8 con mắt
Cả thảy là 8 con mắt đang nhìn nó, khuôn mặt họ rất lạ, ko biết là nó muốn thể hiện điều gì, chỉ biết là khi mà ta lần đầu tiên nhìn một vậy gì đó kỳ dị thì ta thường dùng ánh mắt đó, biểu cảm đó. Nó đứng gãi gãi cái đầu như chưa phát hiện ra điều gì đó, bỗng nhiên mắt nó sáng lên lạ thường, phát hiện điều gì đó nhỉ, nó cuối xuống, nhìn cái bộ đồ mà nó đang mặc, là bộ đồ ngủ màu hồng, trước áo có thêu hình mấy nàng búp bê baby, loại đồ mà ngày xửa ngày xưa khi ta lên năm ta hay mặc đó, mắt nó giờ chỉ còn thấy lòng trắng thôi, nó Á….. lên một tiếng thất thanh rồi quay đầu cụp đuôi chạy thẳng, khi mà âm thanh của cánh cửa gỗ đánh cái RẦM vì một lực mạnh… thì ở dưới 4 anh chàng mới nhận ra cái vật lạ mới xuất hiện trước mặt họ cách đó 3 giây là thật chứ ko phải do họ ảo giác, lúc này chỉ nghe những tràn cười như vỡ bờ của họ.
Trong phòng, nó ngồi trên giường vò đầu bức tóc, máu trong cơ thể dồn hết lên mặt, miệng thì luôn lẩm bẩm: trời ời, xấu hổ chết mất. Chắc sau sự cố này,cô nàng sẽ cho bộ đồ hết sức baby kia vào soạt rác vì đã lỡ làm cho chủ nhân của nó phải mất mặt như vậy, ôi cái số kiếp của nó, đã khát mà còn ko được uống nước, đã vậy còn phải chịu cảnh ngộ này, từ giờ làm sao mà đối mặt với bọ họ đây cơ chứ.
Đang ngồi tru tréo, chửi trời mắng đất, như chợt nhớ ra điều gì, nó chạy nhanh trới chỗ cái điện thoại, bấm số nội bộ, đầu dây bên kia giọng một người đang ông vang lên:
- Dạ, tôi nghe, tiểu thư có điều gì dặn dò ạ.
- Chú Phát phải ko? Chú nói với toàn bộ người làm trong nhà, ko được nói với người ngoài tôi là ai, khi gặp tôi trước mặt khách, hãy gọi tôi là Khay Vi,nếu ai ko thực hiện, thì kêu họ dọn đi trong ngày luôn đi nha.
- Dạ tôi hiểu rồi thưa tiểu thư.
- Được rồi chú lo làm việc của chú đi, a mà khoan kêu họ mang lên phòng tôi ít nước uống.
- Dạ
Hóa ra là cô nàng sợ người làm trong nhà ko biết lỡ miệng, tiết lộ bí mật của cô đây mà, đã vậy rồi mà còn giở trò ranh ma, đúng thật là, ko biết sau này ai xấu số lấy nó làm chồng chắc phải khổ cả đời.
Bây giờ, 3 nhỏ bạn nó mới vào lớp, mà kể cũng lạ, sao mà tụi nó lại hay đi chung với nhau đến vậy chứ, quen nhau được 4 bữa thì có 3 bữa tụi nó đã đi chung với nhau rồi, mà chuyện đó có quan trọng ko? Tự nhiên nó thấy bản thân quá đa sầu đa cảm. Nó nhìn phía trên, Khắc Thiên đang ngồi nghịch với khối rubic, tự nhiên nó thấy khó hiểu, người này mà cũng biết yêu là gì sao, rõ ràng là 2 năm trước anh yêu Kiều Nga, một người như vậy mà anh cũng yêu được, chẳng lẽ trong mắt anh, nó tệ đến vậy sao? Chàng trai nào gặp nó cũng có thiện cảm, nhưng anh thì khác, anh dửng dưng ko thèm quan tâm đến nó,mà tính nó cũng lạ lắm, với những chuyện như vậy, nó chỉ thấy thắc mắc chứ ko truy cứu xem lý do tại sao, nó quan niệm, cái gì là của mình thì cho dù có thế nào nó cũng là của mình, còn đã ko phải thì có miễn cưỡng mấy cũng chỉ mang lại con số 0, đây là ưu điểm mà cũng chính là nhược điểm lớn của nó, nó ko biết tranh đấu, ko biết giành giựt, nhiều lúc cảm thấy nó thật nhu nhược, mà chỉ trong chuyện tình cảm thôi nha, còn trong những chuyện khác thì ko có đâu.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm trưa xong, nó lên giường đánh một giấc dài, đến khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã thấy hơn 3 giờ chiều, thấy khát nước nó mắt nhắm mắt mở, đầu tóc bù xù, định đi xuống nhà bếp lấy nước uống, nhưng vừa mới đi xuống cầu thang, nó có cảm giác là lạ, nhìn xuống bộ sopha trong phòng khách, nó trân trối.
2 con mắt
4 con mắt
6 con mắt
8 con mắt
Cả thảy là 8 con mắt đang nhìn nó, khuôn mặt họ rất lạ, ko biết là nó muốn thể hiện điều gì, chỉ biết là khi mà ta lần đầu tiên nhìn một vậy gì đó kỳ dị thì ta thường dùng ánh mắt đó, biểu cảm đó. Nó đứng gãi gãi cái đầu như chưa phát hiện ra điều gì đó, bỗng nhiên mắt nó sáng lên lạ thường, phát hiện điều gì đó nhỉ, nó cuối xuống, nhìn cái bộ đồ mà nó đang mặc, là bộ đồ ngủ màu hồng, trước áo có thêu hình mấy nàng búp bê baby, loại đồ mà ngày xửa ngày xưa khi ta lên năm ta hay mặc đó, mắt nó giờ chỉ còn thấy lòng trắng thôi, nó Á….. lên một tiếng thất thanh rồi quay đầu cụp đuôi chạy thẳng, khi mà âm thanh của cánh cửa gỗ đánh cái RẦM vì một lực mạnh… thì ở dưới 4 anh chàng mới nhận ra cái vật lạ mới xuất hiện trước mặt họ cách đó 3 giây là thật chứ ko phải do họ ảo giác, lúc này chỉ nghe những tràn cười như vỡ bờ của họ.
Trong phòng, nó ngồi trên giường vò đầu bức tóc, máu trong cơ thể dồn hết lên mặt, miệng thì luôn lẩm bẩm: trời ời, xấu hổ chết mất. Chắc sau sự cố này,cô nàng sẽ cho bộ đồ hết sức baby kia vào soạt rác vì đã lỡ làm cho chủ nhân của nó phải mất mặt như vậy, ôi cái số kiếp của nó, đã khát mà còn ko được uống nước, đã vậy còn phải chịu cảnh ngộ này, từ giờ làm sao mà đối mặt với bọ họ đây cơ chứ.
Đang ngồi tru tréo, chửi trời mắng đất, như chợt nhớ ra điều gì, nó chạy nhanh trới chỗ cái điện thoại, bấm số nội bộ, đầu dây bên kia giọng một người đang ông vang lên:
- Dạ, tôi nghe, tiểu thư có điều gì dặn dò ạ.
- Chú Phát phải ko? Chú nói với toàn bộ người làm trong nhà, ko được nói với người ngoài tôi là ai, khi gặp tôi trước mặt khách, hãy gọi tôi là Khay Vi,nếu ai ko thực hiện, thì kêu họ dọn đi trong ngày luôn đi nha.
- Dạ tôi hiểu rồi thưa tiểu thư.
- Được rồi chú lo làm việc của chú đi, a mà khoan kêu họ mang lên phòng tôi ít nước uống.
- Dạ
Hóa ra là cô nàng sợ người làm trong nhà ko biết lỡ miệng, tiết lộ bí mật của cô đây mà, đã vậy rồi mà còn giở trò ranh ma, đúng thật là, ko biết sau này ai xấu số lấy nó làm chồng chắc phải khổ cả đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook