Đại Thúc Tứ Thập
Chương 13: Sớm không nói chia tay?! (**)

Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa

Đêm xuống, thành phố S lên đèn, những ánh đèn rực rỡ khiến cho phong cảnh mang chút phong trần, xinh đẹp vô cùng.

Ở thành phố có hơn một ngàn vạn nhân khẩu, sau mỗi cánh cửa sổ đang bừng sáng ánh đèn có phải chăng chứa đựng một linh hồn cô độc, Diệp Thì Quang tin tưởng rằng, chắc chắn trong đó sẽ có một linh hồn thuộc về hắn, cùng hắn sóng đôi làm mất đi nỗi trống trãi trong lòng.

Điện thoại di động nằm trong chiếc áo khoác đặt ở chiếc ghế bên cạnh, tiếng chuông báo tin nhắn cứ chốc chốc lại vang lên, đủ loại tin nhắn, nào là mời hắn dùng cơm, nào là rủ hắn đi chơi bóng, còn có người trong văn phòng gửi tin hỏi hắn vài vấn đề liên quan đến số liệu phân tích trong hồ sơ, đang chờ chỉ thị tiếp theo của hắn, ngoài ra còn có hai tin nhắn của Từ Định Quốc. Bản thân y rất ghét nhắn tin, bởi vậy thường gọi điện hơn, bất quá lần này lại đặc biệt, tin nhắn hỏi hắn có về ăn cơm không, y đang đợi ở nhà, còn chuẩn bị sẵn những món mà hắn thích.

Diệp Thì Quang cười nhạt, đây là muốn xin lỗi phải không? Được, để xem thằng nhãi ấy làm thế nào để khiến hắn bớt giận, làm thế nào có thể khiến hắn nguôi cơn tức này đây.

Vừa mới mở cửa căn hộ, chỉ thấy trong phòng khách lấp lánh những ngọn nến kì ảo, được cắm trong giá nến, bài trí y như phong cách của mấy nhà hàng, những ngọn nến trắng sáng lung linh tỏa ra hương thơm dịu dàng mùi hoa hồng. Sống đến tuổi này rồi, đôi lúc cũng muốn cảm thụ sự lãng mạn sao? Dù sao đối với cái gọi là lãng mạn Diệp Thì Quang cũng không chú trọng cho lắm, nhưng thấy sự tận lực cố gắng của Từ Định Quốc, trong lòng cũng muốn hưởng thụ thả lỏng một chút.

“Xe lấy về chưa?”

“Lấy về rồi.”

“Có hư hỏng chỗ nào không?”

“Rất tốt, chẳng khác gì trước lúc mất.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Từ Định Quốc ôn nhu săn sóc mà chào đón, giúp Diệp Thì Quang bỏ đi áo khoác, đem treo lên giá móc ngay bên tường. Y trên người vẫn đang mang tạp dề, nhìn sơ qua cũng thấy rõ hôm nay y đã cẩn thận tân trang lại cho chính mình, tóc được chải gọn, râu mép cũng được cạo sạch, trên người mặc chiếc áo sơ-mi trắng tinh sạch sẽ nhã nhặn. Từ Định Quốc xoay người cởi tạp dề ra để lên trên thành ghế, nhìn Diệp Thì Quang đi đến chiếc ghế đối diện. Y nhanh chóng đi lại, kéo ghế ra một chút mời Diệp Thì Quang ngồi xuống. Diệp Thì Quang cũng chẳng ý kiến phản ứng gì, thản nhiên hưởng thụ sự đãi ngộ đó, nghĩ qua cũng thấy không có gì là quá đáng, chính là cảm giác hành vi thái độ của Từ Định Quốc hôm nay có chút kì lạ, nói thế cũng không đúng, là sợ sệt thì đúng hơn.

Vì vậy Diệp Thì Quang nhàn nhã thoải mái, trong lòng không chút lo lắng, dù sao thì ở bên ngoài hắn cũng không làm điều gì sai cả … trong lòng luôn tự nhủ ‘cây ngay không sợ chết đứng’. Mà coi như là chết đứng thiệt đi, Từ Định Quốc cũng làm được gì hắn cơ chứ. Chẳng lẽ hắn không được ra ngoài kết giao bạn hữu? Chẳng lẽ hắn không được cùng khách hàng ra ngoài đánh golf, uống rượu, tắm suối nước nóng? Giỡn hoài!

Diệp Thì Quang uống vang đỏ, sau khi cụng ly vang lên tiếng vang của thủy tinh thì thưởng thức một ngụm, để cho hương vị ngấm vào trong đầu lưỡi, rồi chậm rãi nuốt, khiến hương vị càng thêm nồng.

Từ Định Quốc thích nhất rượu xái (1), mùi vị đọng từ đầu lưỡi truyền đến tận dạ dày, một vị đạo mạnh mẽ đánh lên tận đỉnh đầu, khiến cho cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, lưu đọng trong tâm can. “Ôi —”, từ đời ông nội của y, tận giờ đến y, ai cũng có thói quen thở dài thỏa mãn như thế khi uống rượu.

Hai người câu được câu không mà nói chuyện tào lao, Từ Định Quốc thậm chí nói đến việc em trai út của mình đã tới thành phố S, lúc trước có nói qua là muốn đi tìm việc làm, ngày mai là bắt đầu đi phỏng vấn. Y cùng đứa em út này tình cảm rất tốt, y đã an trí cho cậu một chỗ ở trong khu chung cư nhỏ, tiền thuê nhà do chính y trả.

Uống cũng được ba ly, trọng tâm câu chuyện vẫn không chuyển sang vụ mất xe của Diệp Thì Quang, vì vậy Diệp Thì Quang có điểm nhịn không nổi phải lên tiếng, “Lão Từ, cậu thấy có kì quái không, tôi có thể mau chóng tìm được xe trở về, coi như không có gì đi, nhưng trong xe lại không mất thứ gì, thậm chí cả điện thoại di động lẫn tiền bạc.”

“Những năm gần đây năng suất làm việc của cảnh sát nước ta được nâng cao!”

Diệp Thì Quang ngẩng đầu quan sát phản ứng của Từ Định Quốc, không khỏi xuất hiện cơn nóng giận không tên, y trước mắt hắn có bao nhiêu phần là thành thực? Kỳ thực người muốn hiền lành bỏ qua, nhưng phận đời lại bắt người phải tức giận (2).

“Cậu có cái gì muốn nói với tôi không?”

“Anh muốn tôi nói gì với anh?” Từ Định Quốc hỏi lại, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Thì Quang.

Diệp Thì Quang vốn dĩ đang mang khí thế cây ngay không sợ chết đứng, đáng lẽ ngay trong lúc này phải càng thêm dũng mãnh hùng hồn, thế nhưng khi trông thấy loại ánh mắt của y, bao nhiêu khí thế bỗng chốc mất hết. Vì vậy hắn nheo đôi mắt lại cười nhẹ nhàng, lấy tay chỉ về phía Từ Định Quốc, “Giờ chỉ có tôi với cậu, còn không biết muốn nói gì? Định đánh trống lãng à?”

“Vậy anh nghĩ coi tôi muốn nói với anh cái gì?”

Diệp Thì Quang cảm thấy thái độ này thật đáng giận, liền lấy khăn ăn lau miệng, lạnh lùng nói một câu, “Lười đoán!”

Khi hắn vừa đi ngang qua chỗ Từ Định Quốc ngồi, y kéo mạnh Tay hắn lại, “Lão Diệp, chúng ta chia tay đi.”

Diệp Thì Quang sửng sốt, không nghĩ tới việc Từ Định Quốc vừa mới gặp lại nhau đã nói tới chuyện như vậy, nếu thật sự muốn chia Tay, bản thân hắn vẫn chưa tìm được nửa còn lại, khoảng không lạnh lẽo cô độc sau này làm thế nào mà vượt qua được đây? Nhưng nếu đã đến nước này, thôi đành vậy, hắn là Diệp Thì Quang, từ trước đến nay chỉ có người cầu hắn, hắn không cầu người. Hắn xoay người, nhàn nhạt mà cười, chậm rãi rút Tay mình ra, ngữ điệu ôn hòa, ngữ khí kiên định nói ra một chữ — “Được.”

Đến lúc này tới phiên Từ Định Quốc nổi giận, y đứng mạnh lên, “Thôi đi, chẳng lẽ chúng ta lại lấy chuyện chia tay ra nói đùa!”

“Tôi biết, nhưng chuyện chia tay sao có thể tùy tiện nói đùa?”

“Vậy tôi hỏi anh, tôi có bao giờ đề cập tới việc chia tay với anh chưa?”

Diệp Thì Quang ngẩng đầu nhìn trời, tự hỏi ba giây đồng hồ, sau đó chắc chắc mà nói: “Có.”

“Sai, không có, chưa từng có! Lần đó là do chính anh nói là muốn chia tay. Tôi nói với anh, tôi muốn chia tay với anh, được, việc này tuyệt đối là thật! Tôi biết anh có học, có của cải, lúc hai ta mới biết nhau, một đứa cao tới trời một đứa thấp tận đất, cho nên tôi chỉ tiếc không anh thờ như thờ Bồ Tát mà thôi, một chút oán than cũng không có, một chút khổ sở cũng không than. Tôi vẫn nghĩ đến anh là muốn ăn trộm mà không có gan, xem ra không phải như vậy, nếu đã thật như vậy, tôi đây cũng không có biện pháp. Chia tay, — một chữ — chia!” Từ Định nói một hơi, giọng như đại pháo, sau đó trở lại gian phòng, hành lý đã được chuẩn bị từ hồi sáng, giờ cứ vào lấy ra, một bước thẳng ra cửa.

Diệp Thì Quang chỉ có cảm giác bầu trời xung quanh hắn nổi sấm “Đùng đùng”, qua một thời gian vẫn không biết phải phản ứng như thế nào.

Từ Định Quốc đi tới cánh cửa, vẫn không nỡ mà quay lại hỏi một câu: “Anh còn có gì muốn nói với tôi không?”

Diệp Thì Quang nhướng mày, hít mạnh một khí, suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm trang nói: “Lúc này về không có xe đâu, định đi xe điện ngầm à?”

Từ Định Quốc tức giận, đóng mạnh cửa “RẦM” một tiếng.

Cánh cửa vừa đóng, hắn liền có cảm giác trái tim như muốn nát ra, chống tay lên tường đi từng bước đến phòng tắm, hắn nghĩ rằng thế giới xung quanh giờ như sắp nổi bão, trời đất quay cuồng. Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, liền nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Từ Định Quốc, “Chìa khóa, cậu đừng quên đưa lại cho tôi.”

“Chìa khóa tôi để trên bàn ăn, chẳng lẽ anh không thấy?”

Xong, thực sự là xong, Từ Định Quốc từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, sẽ không bao giờ nói một đằng làm một nẻo. Diệp Thì Quang ngay trong điện thoại nhanh chóng hướng Từ Định Quốc giải thích, “Tôi cùng người nọ không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, mười mấy năm qua tôi chỉ ngủ duy nhất với một người, được rồi, cũng từng có vài lần đánh cầu sát biên (3), nhưng với cậu là tuyệt đối chung thủy, không làm ra bất kì chuyện gì cả.”

Phía bên kia điện thoại, Từ Định Quốc trầm mặc một phen, cuối cùng mở miệng, “Anh cả đời này, nếu không cùng đàn ông khác chơi đùa, nhất định chịu không nổi, nam nhi đại trượng phu làm gì tìm không nổi một người vợ, tôi cũng không phải Võ Đại Lang (4), giữ mãi một người lẳng lơ làm gì, chẳng có ý nghĩa.”

“Lão Từ!” Thanh âm của Diệp Thì Quang trở nên nhẹ nhàng, “Tình cảm bao nhiêu năm, chẳng lẽ vì việc cỏn con này mà chia tay sao, cậu có phải là đàn ông không vậy? Có bản lĩnh thì bắt gian tại giường đi, tôi tuyệt đối sẽ không biện minh gì, nhưng mà giờ, lại chẳng có chứng cứ gì. Là tình cảm mấy chục năm lận đó, cậu một chút luyến tiếc cũng không có sao?”

Từ Định Quốc dường như cũng đang suy ngẫm, nhưng y đã gác điện thoại.

Diệp Thì Quang đứng trong phòng tức giận đến mức giậm mạnh chân. Đột nhiên, cánh cửa vang lên tiếng đấm mạnh, Diệp Thì Quang mở cửa ra, quả nhiên Từ Định Quốc đang đứng suy nghĩ ngay trước cửa căn hộ.

Diệp Thì Quang bỗng thấy động tình, liền không nói gì một tay kéo mạnh người vào phòng, sau đó một chân đóng mạnh cửa lại.

Hai đôi môi nháy mắt chạm vào nhau, phát ra tiếng rên rỉ cùng thanh âm gợi tình, Từ Định Quốc thở dốc, không biết là do tức giận hay là đang kích động, “Tôi nghĩ qua, chia tay chính là chia tay, một lời nói ra không thể rút lại, bất quá, dù có chia tay cũng phải chia tay trong vui vẻ.”

Diệp Thì Quang đá y, bất quá trước đây họ cũng từng chơi trò công nhân cưỡng gian sinh viên rồi. Nếu như pháo đã chăm rồi, không thể không cho nổ, nổ xong rồi sáng dậy, mọi người cùng nhau quăng hết mọi chuyện ra sau đầu.

Từ Định Quốc thân người cao to, tay chân đều dài, một Tay bế Diệp Thì Quang được xưng là đệ nhất đàn ông vóc dáng hoàn mỹ cao 1m8 không chút khó khăn, đôi tay dài đầy vết chai do lao động nặng nhiều năm nâng hai mông hắn lên, lần ra phía trước cởi bỏ đi khóa quần, sau đó đem hắn tiến thẳng đến cái sofa ngay phòng khách.

Diệp Thì Quang bị quăng lên sofa có chút choáng váng, nhìn Từ Định Quốc hôm nay như đang phát dục hỏa không thể kìm chế, hắn từ sofa đứng dậy, nghĩ có chút sợ, nhưng cái miệng vẫn không thành thật mà khiêu khích y: “Họ Từ kia, cậu không trốn thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn (5) của tôi đâu.”

Vừa dứt lời, Từ Định Quốc liền đè mạnh hắn xuống, hai người từ ghế sofa lăn xuống sàn nhà. Toàn bộ căn hộ đều được tu sửa theo phong cách Âu Châu, phía trước ghế sofa được trải thảm, vô cùng êm ái. Bình thường khi tâm tình tốt, bọn họ cũng từng ở sàn nhà mà làm tình mấy lần, nhưng không giống như hôm nay, sắp phải chia tay, còn mang theo tâm tình lần cuối cùng là làm việc này, quả thật không thể nghĩ.

Diệp Thì Quang mặc chiếc áo sơmi trắng sợi tơ tằm, nhìn thì thấy rất bình thường, thế nhưng y phục của hắn chưa bao giờ dưới 5 con số (hàng chục ngàn trở lên). Thế mà giờ đây “XOẠT XOẠT” vài tiếng, quần áo đã bị Từ Định Quốc xé nát bấy, tiếng nút áo rớt xuống sàn vang lên khắp nơi.

Từ Định Quốc vẻ mặt nghiêm túc, hai hàng lông mày cau lại một chỗ, đôi môi vẫn cứ mân mê từng tấc da thịt trên người hắn. Khi y nghiêm túc, tướng mạo nhìn có vẻ hung dữ, nhưng mà cho dù có hơi hung dữ, mang theo chút sát khí, trông lại gợi cảm cực kỳ. Diệp Thì Quang cảm thấy toàn thân như đang dần được kéo căng ra, tại chỗ da tiếp xúc dần nóng lên, nhất thời kích thích cực điểm mà nói.

“Lão Từ! Lão Từ! Quần này của tôi là hiệu Versace (6), chỉ mới mặc được một ngày thôi, cậu hạ thủ lưu tình, nhẹ tay chút được không?”

Từ Định Quốc hừ một tiếng, ” Vậy không bằng anh mua hàng xôn (7) đi.” Y hung hăng mò tay xuống dưới kéo mạnh một cái, khiến Diệp Thì Quang rên khẽ lên, tiếng rên kéo dài, nhẹ dần về sau, cũng mang theo một tia mị ý. Vì vậy Từ Định Quốc cũng thấy hưng phấn, quần vẫn chưa cởi ra, đã thấy nổi rõ lên đáy quần căng lớn, khí lực tụ lại một chỗ cứ như hai vị đại hiệp đang so kiếm.

Từ Định Quốc thành thục mà làm, khiến cho phòng khách bừa bộn rơi vãi quần áo khắp nơi. Vốn dĩ Từ Định Quốc hôm nay đang mang tâm trạng muốn trừng phạt hắn, cho nên cố ý không qua giai đoạn chuẩn bị, đã mạnh mẽ tiến vào. Mới vào được một nửa, cả hai đồng thời đều run rẩy, cùng nhau nhìn về cửa phòng ngủ, — tìm tuýp bôi trơn.

“Cậu đi lấy đi.” Diệp Thì Quang nói.

“Không, anh đi lấy đi.”

“Vậy khỏi làm.”

“Không, nếu không tôi sẽ dùng nước bọt, giờ anh có đi lấy hay không?”

“Không, như vậy phiền phức … Vậy …” Diệp Thì Quang nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó kéo tay Từ Định Quốc lại gần, mở lòng bàn tay y ra, nhổ một ngụm nước bọt vào đó.

“Được, anh nói ‘Không’ cần, vậy thì tôi cũng ‘Không’ cần.” Từ Định Quốc đem nước bọt trong lòng bàn tay đến chỗ tương hợp để làm trơn, nghĩ vẫn chưa đủ, y cũng nhổ vài ngụm vào lòng bàn tay mình làm thêm mấy lần. Rốt cục đi vào thuận lợi, Diệp Thì Quang phát ra một tiếng “Ân—”, run rẩy nói: “Lão Từ, sử dụng thứ của mình quả là hăng hái hơn!” (*)

Từ Định Quốc cảm thấy hai bên hông bị bắp đùi hắn kẹp chặt lại, trận trận khoái cảm trong lúc nhất thời từ nơi mập hợp đánh lên đỉnh đầu, cùng phía dưới thân không cần khách khí nữa, y càng tiến công mạnh bạo, Diệp Thì Quang rên rỉ càng êm tai.

Trong căn phòng khách rộng trong phút chốc vang lên liên tiếp một khúc hòa âm, dù cho là tường cách âm, Diệp Thì Quang vẫn trong cùng một tư thế, với tay nhích thân lấy remote của TV, tùy tiện mở một đài nào đó, để tránh thanh âm lọt ra ngoài. — Hắn da mặt cực kỳ mỏng, trong phòng cách âm vọng lại thanh âm của chính hắn đã không thể chịu nổi rồi, lỡ mà lọt ra ngoài còn đâu là tôn nghiêm đàn ông của hắn, chắc hắn sẽ chui đầu xuống đất.

Xong lần đầu thì trời đã tối đen, sau đó hai người dời địa điểm, trong phòng tắm tiến hành lần hai, lên trên giường làm lần ba, đến tận nửa đêm, đói bụng, đi tới nhà bếp lại thực hiện lần bốn. Dù cho thể lực Từ Định Quốc có tốt đến mấy, thì cũng không thể nào chịu nổi tần suất như vậy, khiến cho đôi chân cũng mềm ra.

Nếu chân đã mềm, vậy thì y cũng không thể nào đi được, thế thì khỏi đi rồi.

Khi sắc trời tối đen không rõ lúc nào, Diệp Thì Quang gối đầu trên tay Từ Định Quốc tỉnh lại, hắn liếm liếm khóe miệng khô khốc, thở dài một tiếng: “Tôi nói ngươi lão Từ, cậu thế nào không sớm nói chia tay với tôi? Tía má ơi, thật sảng khoái.” (**)

END 13

(1)    Rượu xái: loại rượu được pha nước nhiều, hàm lượng còn 60% – 70%.

(2)    Câu thành ngữ của Trung Hoa (nhân yếu phôi khởi lai, dã yên phôi yên phôi đích /人要坏起来, 也蔫坏蔫坏的) Có câu tục ngữ tựa tựa vậy mà Mai quên mất tiêu rồi, gì mà phật muốn tu mà quỷ cứ phá hoại hoài đó.

(3)    Đánh cầu sát biên : suýt làm mà không có làm, phép ẩn dụ ấy. Nhưng bé Quang ơi, mấy cái xém xém đôi lúc còn nguy hiểm hơn là làm luôn ấy, bé khiến anh Quốc muốn ghen cũng không có cửa ghen, ức chế a!

(4)    Võ Đại Lang : (武大郎), anh trai của Võ Tòng, là một nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử của nhà văn Thi Nại Am (cũng có ý kiến cho rằng đây là bút danh của nhà văn La Quán Trung). Theo Thủy Hử Truyện thì Võ Đại Lang là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, Võ Đại Lang phải nuôi em khôn lớn. Vợ Võ Đại Lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp và lẳng lơ, đã tư thông với Tây Môn Khánh, một nhân vật nổi tiếng hoang *** vô độ. Dù biết nhưng Võ Đại Lang vẫn im lặng nhịn cho qua nhưng lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đã thông đồng hạ độc. Võ Tòng sau khi lo an táng cho anh mình xong, giết chết Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để tế lễ anh trai mình.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C3%B5_%C4%90%E1%BA%A1i_Lang

(5)    Ngũ chỉ sơn: (tiếng Trung: 五指山, bính âm: Wuzhishan) là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, với độ cao 1.867 m trên mực nước biển. Các khu vực xung quanh của núi Chỉ Sơn là khu vực sinh sống của chủ yếu của người Lê. Nhiều câu truyện thần thoại về tên gọi Ngũ Chỉ sơn (núi năm ngón Tay) và sự hình thành của nó. Một huyền thoại cho rằng 5 ngọn núi là 5 ngón Tay hóa thạch của một tù trưởng người Lê. Một câu chuyện khác lại cho rằng 5 ngọn núi là 5 vị thần đầy quyền lực của người Lê. 

Nguồn:http://vi.wikipedia.org/wiki/N%C3%BAi_Ng%C5%A9_Ch%E1%BB%89

(6)   Versace : Được thành lập bởi Gianni Versace vào năm 1978, Versace là một trong những thương hiệu thời trang hàng đầu thế giới và là ví dụ điển hình cho phong cách thời trang sang trọng của Ý trên toàn thế giới.

(7)    Hàng xôn : Chắc là hàng chợ nhỉ??? Có ai biết chỉ giùm Mai Mai cảm ơn!

(*) 2 thằng ở dơ + làm biếng!!! Làm chuyện đó mà cũng sợ mất công nữa!!!

(**) Vâng, đó cũng là ý nghĩa của chương này. Sớm nói lời chia Tay thì cảm xúc làm lần cuối cũng tăng lên gấp vài lần => Đạt đỉnh cao của khoái cảm!!! Bởi mới nói là chúng Tôi thật không hiểu nổi suy nghĩ của bé Quang mà, suy nghĩ của bé chỉ quay quanh những vấn đề như thế này thôi, hên là THỤ đó, bé mà là CÔNG chắc chết con người Tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương