Kỳ thật tình tiết bộ phim này cũng không hẳn nên nói cho các cậu biết trước, nhưng vì muốn các cậu phải diễn xuất thật tốt cho nên mới ngoại lệ. Vì các cậu đều chuyên nghiệp, sẽ không tiết lộ với truyền thông.”

Nhân viên chế tác nói đại khái nội dung cho diễn viên chính một chút, mọi người đều ngồi nghe rất chăm chú, rất chuyên nghiệp mà không có chút dị nghị. Đơn giản mà nói bộ phim này chính là một mối quan hệ tam giác dị dạng.

Lâm Mộ Thiên diễn đầu tiên, đạo diễn yêu cầu quay cảnh hai người đánh nhau. Mở màn đã kịch liệt như vậy, nam nhân bị A Nhạc đánh té trên mặt đất, nam nhân đương nhiên bị đánh nhiều, chẳng qua động tác A Nhạc rất nhẹ, không có thương tổn đến nam nhân, đây là điều nam nhân thật không ngờ ……

Sau khi kết thúc công việc.

A Nhạc và trợ lý cùng đi sang công ty âm nhạc để thu đĩa, bộ dạng có vẻ bận long trời lở đất. Còn nam nhân thì đi đến cuộc hẹn, lúc này, y mới phát hiện nơi mà Lâm Việt và Vĩnh Trình bảo y đi cư nhiên là cùng một nhà hàng.

Mà ngay lúc nam nhân khó xử nghĩ có nên gọi điện thoại từ chối hay không thì Thư Diệu gọi tới, cũng là hẹn nam nhân cùng đi ăn bữa tối. Thư Diệu thế nhưng cũng nói y như Vĩnh Trình và Lâm Việt, cũng ở Hồng Cẩm Bắc khu……

Y biết có một ngày cũng sẽ phát sinh loại chuyện này, ba người đều hẹn y đến cùng một địa điểm dùng cơm, đến lúc đó khẳng định sẽ gặp phải…… Đến lúc đó sẽ thật xấu hổ ……

Nam nhân gọi điện thoại cho Lâm Việt, còn chưa mở miệng Lâm Việt đã nói hắn tới rồi, bảo nam nhân nhanh qua đây. Nam nhân gọi điện thoại cho Vĩnh Trình, Vĩnh Trình nói đặt xong bàn cho 2 người rồi, còn nhìn thấy Lâm Việt, còn nói không biết Lâm Việt hẹn ai, cũng đồng dạng bảo nam nhân nhanh lên đi qua. Mà cuối cùng nam nhân gọi điện thoại cho Thư Diệu, Thư Diệu lại trực tiếp hỏi nam nhân có muốn đổi chỗ hay không……

“Không cần, ngồi cùng nhau cũng được……” Rơi vào đường cùng, nam nhân đành phải đưa ra quyết định như vậy. Đây là chuyện không có biện pháp trốn tránh, y không thể không đi.

“Vậy khi nào thì anh tới đây?” giọng nói ôn hòa của Thư Diệu không có chút biến hóa.

“Giờ tôi lập tức tới đó.”

“Không cần gấp như vậy, cho tôi mười lăm phút thay anh thu phục.” tiếng cười của Thư Diệu thật ôn nhu khiến nam nhân cảm thấy thật yên tâm.

Quả nhiên

Thư Diệu chỉ dùng mười lăm phút đã thu phục Lâm Việt và Vĩnh Trình. Lúc Lâm Mộ Thiên đầu đầy mồ hôi đuổi tới liền nhìn thấy ba người tự nhiên lại phối hợp ngồi với nhau, cử chỉ tao nhã nói chuyện với nhau……

Nam nhân hướng tới Thư Diệu cho một ánh mắt cảm kích, khóe miệng Thư Diệu ẩn chứa ý cười. Kỳ thật nam nhân biết Thư Diệu cũng không dễ dàng gì, muốn cho ba thương nhân luôn có tranh chấp im lặng ngồi với nhau ăn bữa cơm, thật đúng là rất khó khăn.

Nhưng là.

Hôm nay, ba người này giống như uống lộn thuốc, rất hài hoà, rất thân thiện, nói đùa thì nói đùa, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, ngược lại làm cho nam nhân có chút không “sờ” được suy nghĩ của họ. Bất quá, cứ như vậy cũng miễn cho nam nhân phải đi chiếu cố cảm xúc các vị “đại gia”, hòa bình ở chung như vậy không phải tốt lắm sao, cần gì biến thành tình trạng có ngươi thì không có ta……

“Xin hỏi các anh đến đông đủ chưa? Có thể mang thức ăn lên chưa?” Người phục vụ tiến đến hỏi ý kiến các vị “đại gia”.

Mà lúc này.

Lâm Việt đang châm trà cho Lâm Mộ Thiên.

Vĩnh Trình đang hỏi nam nhân hôm nay quay có thuận lợi không.

Còn Thư Diệu thì nhẹ nhàng mà gật đầu một cái nói: “Có thể đem thức ăn lên rồi.”

Nam nhân tiếp nhận trà mà Lâm Việt rót tới, uống mấy hớp. Y tới đây bằng tàu điện, có một đoạn là rẽ vào đường nhỏ mới tới được cho nên nam nhân mệt chết đi. Y ở một bên uống trà, một bên đơn giản nói một chút tình hình công việc hôm nay. Trước đây y lại không thể chỉ nói với một mình Vĩnh Trình, nhưng bây giờ tốt rồi, y chỉ cần nói một lần, mọi người đều biết.

Đây là một nhà hàng Trung Quốc, bốn người họ ngồi trong một phòng riêng có thủy tinh ngăn cách. Nơi này là nhà hàng đặc sắc nhất ở Bắc khu, người có thể tùy ý ra vào nơi này đều là người có tiền……

Thư Diệu là khách quen của nhà hàng này, hắn và ông chủ cũng rất quen nên đồ ăn hôm nay làm cũng đặc biệt ngon. Đương nhiên này không phải trọng điểm, trọng điểm là Lâm Việt và Vĩnh Trình đối với Thư Diệu khách khí không ít.

“Nghe nói quan hệ của cậu và ông chủ Đông Tinh rất khá, hiện tại hắn muốn phủng cậu ra nước ngoài phát triển.” Vĩnh Trình vừa ăn này nọ, một bên câu được câu không hỏi Thư Diệu.

“Cậu…… Cậu muốn đi nước ngoài?” Nam nhân vẫn là lần đầu tiên nghe nói chuyện này……

Lâm Việt đang nâng hồng rượu thưởng thức cũng đảo mắt nhìn về phía Thư Diệu: “Không sai.” Phải biết rằng ông chủ Thư Diệu ở Đông khu coi như là người có uy tín, danh dự, Thư Diệu có thể đi đến vị trí hiện tại, còn ngồi ổn như vậy khẳng định có hắn giúp sức.

“Tôi đã từ chối kế hoạch ra nước ngoài phát triển, tôi thích môi trường trong nước hơn, cuộc sống ở nước ngoài không thích hợp.” Thư Diệu minh xác cho nam nhân trả lời thuyết phục. Hắn sẽ không đi nước ngoài vì với hắn mà nói, trong nước có một cơ hội rất tốt, cơ hội có thể giúp hắn phản kích đang chờ hắn.

Nam nhân nghe được câu trả lời của Thư Diệu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu Thư Diệu thật sự muốn đi nước ngoài, như vậy y khẳng định sẽ không quen, vì y đã quen có sự tồn tại của Thư Diệu……

Thư Diệu nhìn về phía nam nhân, trong mắt hắn hàm chứa ý cười nhu hòa: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không rời xa anh.” lời nói của hắn làm cho nam nhân ngoài ý muốn an tâm. Mà Lâm Việt và Vĩnh Trình cứ như cái gì cũng chưa nghe thấy, biểu hiện thật tự nhiên, một chút cũng chưa giận.

Ba người hài hòa đến quỷ dị, nam nhân mơ hồ cảm giác được ba người trước mắt này, tựa hồ trong lúc y chưa tới đã đạt thành hiệp nghị hòa bình nào đó…… (là hiệp nghị cộng đồng có thúc =.,=)

Như vậy cũng tốt, so với nháo tới nháo lui vẫn còn tốt hơn……

Thư Diệu cũng rất hiểu nam nhân, hắn ôn nhu ôm vai y, khiến nam nhân không thể suy nghĩ bậy bạ. Vĩnh Trình và Lâm Việt, một người gắp thức ăn cho nam nhân, một người châm trà cho nam nhân, khiến nam nhân cảm thấy mình giống như “đại gia”. Nhất thời, xoay người một cái đã thành chủ nhân, loại cảm giác này ngược lại khiến nam nhân rất khoái chí.

Hòa bình là tốt rồi……

Vì nam nhân quá cao hứng nên có uống chút rượu, chuyện sau đó cũng không nhớ rõ ràng. Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, nam nhân đau đầu liên hồi.

Y ôm đầu, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, trên giường lớn rộng 3m, ngoại trừ y cả người trần truồng, còn có Thư Diệu nằm bên cạnh y. Nam nhân từ trên giường ngồi dậy, y không nhớ rõ chuyện tối hôm qua. Ngay lúc nam nhân chuẩn bị rời giường lại bị người từ phía sau dùng lực ôm lấy, cơ hồ là “tha” y, đem y một lần nữa ấn ngã xuống giường……

Khiến nam nhân không nghĩ tới là người ôm y lên giường, hơn nữa đặt ở trên người y …… Là Lâm Việt!

Hai người trần như nhộng đối diện gặp lại, nam nhân còn chưa hiểu vì sao Thư Diệu và Lâm Việt cùng xuất hiện ở trên giường, liền cảm giác có vật cứng xâm nhập y, hơn nữa đi vào rất nhẹ nhàng……

“Cậu đang làm cái gì? Lâm Việt, nhanh buông……” Nam nhân sốt ruột muốn đẩy Lâm Việt ra, vì Thư Diệu còn ngủ ở bên cạnh. Nhưng nam nhân vừa vươn tay ra đã bị Thư Diệu bắt được cổ tay, nhẹ nhàng kéo tay nam nhân qua, khiến nam nhân không thể cự tuyệt được nữa.

Thư Diệu thế nhưng trong lúc nam nhân không phát hiện thức tỉnh, nam nhân mê man, nam nhân tối hôm qua…… Tối hôm qua y uống rượu, cao hứng quá liền cùng Thư Diệu và Lâm Việt đến khách sạn đặt phòng sao?!

“Anh hai, em sẽ không làm anh bị thương, anh nhắm mắt hưởng thụ là được rồi.” Lâm Việt cúi xuống, hôn cổ nam nhân, tinh tế liếm hôn: “Tựa như đêm qua vậy, ngoan ngoãn hưởng thụ là được, em sẽ cho anh thật thoải mái ……”

Thắt lưng nam nhân, vừa chua xót lại vừa trướng……

Nam nhân đang muốn nói “Không cần”, thì hắn liền hôn hôn cánh tay nam nhân, đem nam nhân dựa lưng vào người hắn: “Sẽ không làm anh bị thương, anh quên sao, trước kia lúc chúng ta ở chung cũng phối hợp rất khá.” Nói xong, nụ hôn nhỏ vụn của hắn dừng ở trên mặt nam nhân.

Nam nhân “Ừ ô ô” phát ra tiếng than nhẹ, y có thể rõ ràng cảm giác được hình dạng vật thể chôn trong cơ thể y của Lâm Việt, rất rõ ràng, nóng rực, liên tục tác cầu khiến hơi thở của nam nhân cũng trở nên hỗn loạn……

Thư Diệu còn đang nhìn, tuy rằng cảnh tượng này rất quen thuộc nhưng sự việc xảy ra đã lâu như vậy rồi, ít nhiều nam nhân vẫn không thể thích ứng. Muốn y mới sáng sớm liền nhận loại kích thích như này, một đại thúc đã một bó tuổi như y, tâm như thế nào chịu được.

Thư Diệu ôn nhu liếm hôn bả vai nam nhân, một bên âu yếm thân thể nam nhân, một bên an ủi làm cho nam nhân thả lỏng. Lời nói ôn nhu của Thư Diệu thật hữu dụng, rất nhanh nam nhân buông lỏng xuống.

Lâm Việt tiến qua hôn môi nam nhân: “Anh hai, có đau hay không?”

Nam nhân chậm rãi lắc đầu, y bị tiền hậu giáp kích, hai chân y bị tách ra, nam nhân cảm giác được Thư Diệu đứng thẳng chậm rãi trượt vào thân thể y. Con đường hẹp hòi đồng thời cất chứa dục vọng nóng rực của hai người, chống đỡ nội vách tường của nam nhân dần dần nóng lên. Động dẫn của hai người phối hợp rất tốt, nam nhân chẳng những không có cảm giác được đau đớn mà một cỗ khoái cảm còn chậm rãi dâng lên……

Có lẽ vì tối qua đã khai thác qua làm cho hôm nay nam nhân không đến mức khó nhận, tuy rằng chuyện tối qua nam nhân nhớ không rõ lắm, nhưng tối qua nam nhân ở trong mộng hình như đúng là có cùng Lâm Việt và Thư Diệu phát sinh quan hệ, nhưng còn.. nhưng còn…… Vĩnh Trình đâu……

Nam nhân phát hiện Vĩnh Trình không ở trong phòng, nhưng tối hôm qua y mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của Vĩnh Trình. Hình như cũng dùng sức “ôm” y, ngay lúc tiếng rên rỉ khó nhịn của nam nhân dưới giáp công không ngừng của hai người vang lên thì……

Cửa phòng tắm mở ra

Vĩnh Trình vừa tắm rửa xong quấn một cái khăn tắm liền đi ra, nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình xuất hiện ở trong này, hơn nữa bản thân nam nhân lại đang bị Lâm Việt và Thư Diệu xoay qua xoay lại……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương