Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
-
Chương 293
Lần đầu tiên Lâm Mộ Thiên gặp phải loại tình huống này, bị người bắt ở trong toilet thay quần áo trước mặt người khác. Hành động của A Nhạc làm cho nam nhân thật khó hiểu, thấy nam nhân chậm chạp chưa động, A Nhạc buông lỏng tay nam nhân ra, nam nhân lúc này mới có thể xoay người lại nhìn hắn.
“Cậu có ý gì?” Lâm Mộ Thiên cảnh giác nhìn chằm chằm A Nhạc.
“Không có ý gì.” A Nhạc tựa hồ không nghĩ hù dọa nam nhân nữa, vừa rồi phát hiện nam nhân cứng ngắc, hắn còn vui thầm. Bất quá hắn đối với lão nam nhân không có gì hứng thú (:v câu nì có vẻ quen quen nga, nghi a này quá >’’<), hắn tiện tay chỉ chỉ cái túi: “Ông chủ bảo anh đổi nhanh rồi đi ra ngoài, đỡ phải đến lúc đó mọi người chờ anh.”
“Vậy vì sao cậu ấy không tự đến……”
“Anh thật đúng là kỳ quái, ông chủ đi được sao? Bớt vớ vẩn đi, nhanh lên thay quần áo.” A Nhạc ngược lại bắt đầu chê cười nam nhân: “Anh không phải thật sự cho là tôi sẽ đối với anh làm cái gì đó chứ, nếu anh không cởi, tôi có thể thay anh cởi.”
A Nhạc vươn tay hai ba cái liền cởi áo khoác nam nhân, nam nhân muốn gạt tay hắn ra, lại nghe thấy tiếng quát khẽ bất mãn của A Nhạc: “Anh động cái gì mà động, chỉ cởi áo khoác mà thôi, anh cho là cởi sạch anh à, đừng lãng phí thời gian.”
A Nhạc đem quần áo loạn thất bát tao khoác ở trên thân nam nhân, động tác thô lỗ lại cường ngạnh, hoàn toàn không cho nam nhân một cơ hội phản kháng. Vì hội trường chỉ có quần áo phục vụ nam nên đành phải mượn vội tới cho nam nhân mặc.
Khi Lâm Mộ Thiên trở lại hội trường thì quần áo đã mặc chỉnh tề, tuy là trang phục phục vụ nhưng nhìn qua vẫn rất hợp. A Nhạc hoàn thành nhiệm vụ sau đó tiếp một cú điện thoại liền rời đi trước. (đại thúc của ca ra điểm vấn đề chăng?:v, uầy, ta cứ có cảm giác anh nì như A Lâm trong DT ý >’’<)
Sau khi quay lại bàn..
Lâm Mộ Thiên lo lắng Thư Diệu hoặc là Thanh Dương hay là Vĩnh Trình hỏi y an ủi, nên y vừa ngồi vào bàn liền nói với mọi người tỏ ý mình đã không có việc gì, cứ như vậy mới tránh được xấu hổ.
Mọi người đều nói chuyện với nhau, bọn họ đều bàn chuyện xây dựng, phát triển khu giải trí. Tài chính Nhiên Nghị còn chưa tới nhưng Nhiên Nghị cũng không sốt ruột, tỏ vẻ qua đoạn thời gian sẽ nói sau.
Lúc tiệc sắp kết thúc, Lâm Việt vẫn trầm mặc bảo người của công ty đưa An Lâm về, mọi người đều đang đợi Lâm Việt tuyên bố nhưng Lâm Việt lại chậm chạp không nói. Vị hôn thê của Lâm Việt lại dường như cũng không sốt ruột, thế nhưng thái độ hai người lại khiến Nhiên Nghị ở một bên cười thầm.
Xem ra ngày hôm qua hắn mua mấy bộ trang phục và phụ kiện này cho nam nhân, đúng là đã khiến cho nam nhân nở mày nở mặt. Nếu có thể mê đảo Lâm Việt, khiến Lâm Việt đừng kết hôn, vậy nam nhân sẽ không quấn quít lấy Thư Diệu nữa, cho nên lúc ăn, Nhiên Nghị không ngừng chuốc rượu Lâm Việt. Lâm Việt tâm tình không tốt cũng uống rất nhiều, nam nhân vốn đang cùng Thanh Dương nói chuyện, nhìn thấy Lâm Việt uống quá nhiều rượu thì có chút lo lắng……
“Cậu không cần uống nhiều như vậy, buổi tối cậu còn phải đưa Lan Tố về nhà.” Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ nhắc nhở Lâm Việt, y không biết Nhiên Nghị rốt cuộc có ý gì, cả buổi tối đều chuốc rượu Lâm Việt.
Lan Tố _ thân là vị hôn thê Lâm Việt thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Lâm Mộ Thiên: “Anh hai, không sao, em có thể tự mình trở về.”
Lúc này.
Thư Diệu nói với nam nhân: “Em trai anh hình như uống nhiều quá, hắn còn có thể tự mình về nhà được hay không cũng là vấn đề.” Hắn thoải mái dắt tay nam nhân, tay Thư Diệu thật ấm áp làm cho nam nhân thật an tâm.
“Lát nữa tôi sẽ phái người đưa cậu ta về.” Người nói chuyện là Thanh Dương, giọng nói miễn cưỡng của hắn đột nhiên vang lên, khi nói chuyện ngay cả mí mắt hắn cũng chưa nâng.
Thư Diệu căn bản không để ý tới Thanh Dương, hắn chỉ hướng Lâm Việt nhìn liếc mắt một cái, có chút đăm chiêu nhìn về phía Nhiên Nghị ở bên cạnh Lâm Việt đang không ngừng chuốc rượu Lâm Việt. Tửu lượng Lâm Việt vốn rất không tồi, đáng tiếc hôm nay uống quá nhiều, hơn nữa tâm tình không tốt, trước đó đã có chút say.
Bữa tiệc kết thúc, Vĩnh Trình bị chú hắn gọi lại, còn có chút việc cần xử lý nên đi không được; mà Thanh Dương cũng được thuộc hạ nâng quay về trang viên. Bên chính phủ có việc nên Nhiên Nghị cũng không lưu lại bao lâu, tóm lại, đêm nay Lâm Việt không có tuyên bố muốn kết hôn, hại đám truyền thông chờ mong đã lâu có chút thất vọng. Một tiêu đề hot như vậy liền bị bữa tiệc quý tộc thay thế.
Vì mọi người đều có chuyện phải làm, vừa muốn tránh đi đám truyền thông, nên một đám người đi ra ngoài thực không tiện, tất cả đều tự đi lối đi khác nhau.
Nhưng Thư Diệu vẫn cùng Lâm Mộ Thiên một chỗ, vì Lâm Việt uống rượu, Lâm Mộ Thiên lo lắng Lâm Việt lái xe không được nên quyết định tự mình lái xe đưa Lâm Việt và Lan Tố trở về.
Nhưng Thư Diệu ngồi ở ghế bên cạnh ghế điều khiển đột nhiên nhận được điện thoại công ty gọi tới, bảo Thư Diệu đi gặp đạo diễn bộ phim mới. Vì thế nam nhân lái xe đưa Thư Diệu đến đài truyền hình Đông Tinh trước, rồi mới quay đầu một mình đưa Lâm Việt và Lan Tố về nhà.
Nam nhân đưa Lan Tố về nhà sau, Lâm Việt say khướt không biết tự khi nào đã đổi lên ngồi hàng ghế trước. Trên đường nam nhân lái xe đưa Lâm Việt về, thiếu chút nữa tông lên thân cây ven đường, vì Lâm Việt đang sờ đùi y, nút áo trong của nam nhân bị cởi ra……
Nam nhân khẩn cấp phanh lại………..
Ô tô ngừng ở ven đường, trên đường cái u ám căn bản không có xe qua đường. Trong xe, ngoài tiếng hô hấp không xong của nam nhân, còn có tiếng Lâm Việt mút tai nam nhân dâm mỹ.
“Lâm Việt……” Nam nhân vẻ mặt đỏ bừng, lại không tự chủ đẩy Lâm Việt ra: “Cậu say rồi, đừng như vậy……”
Lâm Việt đầy người nồng nặc mùi rượu, hắn mặt không chút thay đổi kéo áo nam nhân, còn túm lấy tay nam nhân. Áo nam nhân trong lúc hỗn loạn bị kéo hết xuống, áo khoác không biết khi nào thì đã bị cởi.
Trước ngực nam nhân chợt lạnh, cảm giác được đôi môi Lâm Việt dán lên nhũ thủ y. Nam nhân vừa định mở miệng khuyên can Lâm Việt đừng tiếp tục, nhưng Lâm Việt lại dùng sức hút một cái……
Cảm giác vừa đau, lại vừa ngứa, lại hơi tê khiến hơi thở của nam nhân đều run run, Lâm Việt đầy người mùi rượu làm cho nam nhân lâm vào hỗn loạn, hành động bất thình lình của Lâm Việt khiến nam nhân trở tay không kịp……
Tiếng đôi môi liếm nhóp nhép vang lên làm cho nam nhân mặt đỏ tim đập, nam nhân lấy tay đẩy đẩy Lâm Việt, trong xe rất tối, chỉ có thể mơ hồ thấy dung mạo Lâm Việt.
Nhưng là —
Ngực nam nhân đau xót, Lâm Việt cắn nhũ tiêm nam nhân. Nam nhân muốn đẩy hắn ra, nhưng cổ tay bị Lâm Việt nắm chặt, tay Lâm Việt thật lạnh, thân thể nam nhân hơi run run. Lâm Việt vùi đầu thấp xuống ở trước ngực nam nhân, lại liếm lại hôn lại cắn, nhũ tiêm nam nhân bị hắn cắn sắp xuất huyết, trướng ngứa chịu không nổi.
“Cậu uống say……” Nam nhân không có biện pháp, đành phải hạ thấp giọng, “Lâm Việt, cậu buông ra, cậu làm như vậy về sau cậu sẽ hối hận ……” Giọng y rất nhỏ, không gian xe tuy lớn nhưng có thể nghe rõ nam nhân đang nói thầm cái gì.
Hơi thở nóng rực của Lâm Việt xâm nhập làn da trước ngực nam nhân, tay nam nhân bị nắm chặt, bị cường ngạnh kéo lên đỉnh đầu. Khí lực Lâm Việt rất lớn, nam nhân không muốn Lâm Việt phạm sai lầm, không ngừng nói đạo lý với Lâm Việt, hy vọng Lâm Việt có thể thanh tỉnh một chút.
Lâm Việt cũng sắp kết hôn rồi ……
Hắn tỉnh lại sau đó khẳng định sẽ hối hận, động tác Lâm Việt chậm lại một chút, miệng hắn ngậm điểm yếu ớt trước ngực nam nhân. Một bàn tay nắm nhũ tiêm bên kia của nam nhân, còn không ngừng nhu niết bộ ngực rắn chắc của y. Nam nhân dở khóc dở cười nghĩ Lâm Việt đem y là phụ nữ, y thừa dịp Lâm Việt không để ý, liền đẩy Lâm Việt ra.
Nhũ tiêm nam nhân từ trong miệng Lâm Việt trượt ra, cảm giác ẩm ướt lạnh lạnh khiến nam nhân nhịn không được hút không khí. Lâm Việt quần áo không chỉnh ngã vào cạnh ghế điều khiển, nam nhân mở cửa xuống xe, khẩn trương cài lại cúc áo.
Hiện tại.
Y cũng không dám lên xe, đây là đỉnh núi, ngoại trừ đèn đường mờ nhạt cùng rừng cây dày đặc hai bên đường, cơ hồ nhìn không thấy có xe đi ngang qua. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ngay cả hơi thở rất nhẹ của nam nhân đều đặc biệt rõ ràng ở trong này.
Nam nhân nghe được phía sau truyền đến tiếng mở cửa xe, tiếp theo cửa xe lại bị đóng lại, nam nhân nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Không đợi nam nhân kịp phản ứng, Lâm Việt đã xuất hiện ở trước mặt y……
Hắn cúi đầu……
Nam nhân khẩn trương theo dõi hắn, lo lắng hắn lại làm ra loại chuyện kia……
“Cậu sắp kết hôn rồi, cậu nên thu liễm một chút. Cậu như vậy, vợ cậu về sau như thế nào tin tưởng cậu?” Theo Lâm Việt từng bước một tới gần, nam nhân thối lui đến không còn đường lui.
Lâm Việt tựa hồ không khí lực, hai tay hắn chống nóc xe phía sau nam nhân. Nam nhân cúi đầu, muốn nhìn một chút Lâm Việt rốt cuộc làm sao vậy nhưng vừa tới gần, Lâm Việt liền chậm rãi tiến qua……
Đôi môi nam nhân bị hôn chặt, nụ hôn bất thình lình, bá đạo lại cường thế, lần này nam nhân không có đẩy Lâm Việt ra bởi vì cả người y đều bị kìm chặt, muốn đẩy cũng đẩy không ra.
Vì không cho nam nhân phản kháng, hắn vươn tay một phen giật áo nam nhân, cúc áo đều bị giật đứt. Nam nhân vừa mới mặc áo vào lại bị cởi ra, nam nhân không thể phản ứng tình huống lúc này. Lâm Việt đầy người mùi rượu, nam nhân ngửi thấy cũng muốn say, chính là nam nhân một lát thất thần, Lâm Việt đã dùng đầu lưỡi đẩy đôi môi y ra, nghiêng đầu, cùng nam nhân gắn bó giao triền……
“Cậu có biết, cậu đang làm cái gì không?” giọng nói sốt ruột của nam nhân từ giữa môi hai người hàm hồ phiêu ra.
Lâm Việt không nói được một lời đem nam nhân đặt lên cửa kính xe, tùy ý hôn môi nam nhân. Hắn khẽ cau mày, rất không hài lòng phản ứng của nam nhân, hắn đè ép thân thể trần trụi của nam nhân, áo hắn ma sát nhũ thủ bị cắn đến phiếm hồng của y. Tay Lâm Việt vuốt ve thân thể nam nhân, nam nhân phát ra tiếng hừ nhẹ rất nhỏ lại khó nhịn.
Thẳng đến khi áo Lâm Việt bị nam nhân giãy dụa làm loạn thất bát tao, hắn không để ý tới giãy dụa của nam nhân; một bên dùng sức hôn nam nhân, làm cho nam nhân không thể mở miệng ngăn cản.
Hai tay nam nhân bị đặt ở trên cửa sổ thủy tinh, Lâm Việt say khướt một phen rút dây nịt y, dùng dây lưng trói tay nam nhân ra sau người. Toàn bộ quá trình thuần thục vô cùng, tay lại bị buộc chặt, y chỉ có thể hướng ghế sau ngồi lên.
Nam nhân dùng sức muốn tháo dây nịt trên tay, nhưng Lâm Việt sau khi lên xe liền khóa cửa lại, dây nịt trên tay nam nhân chẳng những chưa mở ra, quần còn bị Lâm Việt kéo xuống dưới, Lâm Việt trầm mặc khiến nam nhân cảm thấy đáng sợ……
“Cậu làm như vậy, cậu như thế nào làm Lan Tố thất vọng……” Cảm giác được Lâm Việt đặt ở trên thân nam nhân, không để ý nam nhân phản kháng, tách hai chân nam nhân ra, làm cho bộ vị riêng tư của nam nhân bại lộ toàn bộ ở trước mắt hắn. Nam nhân khẩn trương nhắm mắt lại, y quần áo mở rộng ngã vào trên cái bàn (xe rộng, đằng sau có bàn nhỏ để uống rượu), y nghe thấy tiếng Lâm Việt kéo phéc-mơ-tuya.
“……” Lâm Việt không nói gì, một bàn tay hắn ngăn phía sau nam nhân, một bàn tay đỡ lấy dục vọng ma sát hậu huyệt vì khẩn trương mà co rút chặt của nam nhân. Dục vọng sớm vận sức chờ phát động của hắn chậm rãi ma sát cái mông rắn chắc lại đầy đặn của y……
“Cậu say rồi, giờ cậu làm như vậy là làm tôi thất vọng! Cậu từng đáp ứng tôi, cậu sẽ kết hôn! Cậu từng đáp ứng tôi, cậu không chạm tôi nữa! Nhưng hiện tại cậu đang làm cái gì……” Giọng nam nhân cất cao vài phần, lại không ngừng run run, cực kỳ không ổn định.
Nhưng dù nam nhân nói như vậy, Lâm Việt vẫn không có ngừng động tác của hắn. Lâm Việt tiến đến trước mặt nam nhân, gần gũi nhìn chăm chú vào y. Hắn nhắm mắt lại không có nhìn nam nhân, nhưng hơi thở gần trong gang tấc của hắn thấm ướt đôi môi y. Nam nhân hơi hơi nghiêng đầu, tránh được hơi thở của Lâm Việt, môi Lâm Việt lướt qua hai má y……
Tim nam nhân đập rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả chính y cũng cảm thấy khác thường.
Lúc này.
Lâm Việt đè ở trên thân nam nhân mới chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt hắn là một mảnh bình tĩnh và thanh minh……
“Tôi không có say.” Giọng nói dễ nghe lại rõ ràng của Lâm Việt, ổn định đến mức không thể ổn định hơn, cùng ánh mắt rõ ràng của hắn giống nhau. Giọng hắn, ngữ khí của hắn, tất cả đều thanh tỉnh như vậy……
Lời nói của Lâm Việt khiến trong mắt nam nhân rung chuyển không thôi……
“Cậu có ý gì?” Lâm Mộ Thiên cảnh giác nhìn chằm chằm A Nhạc.
“Không có ý gì.” A Nhạc tựa hồ không nghĩ hù dọa nam nhân nữa, vừa rồi phát hiện nam nhân cứng ngắc, hắn còn vui thầm. Bất quá hắn đối với lão nam nhân không có gì hứng thú (:v câu nì có vẻ quen quen nga, nghi a này quá >’’<), hắn tiện tay chỉ chỉ cái túi: “Ông chủ bảo anh đổi nhanh rồi đi ra ngoài, đỡ phải đến lúc đó mọi người chờ anh.”
“Vậy vì sao cậu ấy không tự đến……”
“Anh thật đúng là kỳ quái, ông chủ đi được sao? Bớt vớ vẩn đi, nhanh lên thay quần áo.” A Nhạc ngược lại bắt đầu chê cười nam nhân: “Anh không phải thật sự cho là tôi sẽ đối với anh làm cái gì đó chứ, nếu anh không cởi, tôi có thể thay anh cởi.”
A Nhạc vươn tay hai ba cái liền cởi áo khoác nam nhân, nam nhân muốn gạt tay hắn ra, lại nghe thấy tiếng quát khẽ bất mãn của A Nhạc: “Anh động cái gì mà động, chỉ cởi áo khoác mà thôi, anh cho là cởi sạch anh à, đừng lãng phí thời gian.”
A Nhạc đem quần áo loạn thất bát tao khoác ở trên thân nam nhân, động tác thô lỗ lại cường ngạnh, hoàn toàn không cho nam nhân một cơ hội phản kháng. Vì hội trường chỉ có quần áo phục vụ nam nên đành phải mượn vội tới cho nam nhân mặc.
Khi Lâm Mộ Thiên trở lại hội trường thì quần áo đã mặc chỉnh tề, tuy là trang phục phục vụ nhưng nhìn qua vẫn rất hợp. A Nhạc hoàn thành nhiệm vụ sau đó tiếp một cú điện thoại liền rời đi trước. (đại thúc của ca ra điểm vấn đề chăng?:v, uầy, ta cứ có cảm giác anh nì như A Lâm trong DT ý >’’<)
Sau khi quay lại bàn..
Lâm Mộ Thiên lo lắng Thư Diệu hoặc là Thanh Dương hay là Vĩnh Trình hỏi y an ủi, nên y vừa ngồi vào bàn liền nói với mọi người tỏ ý mình đã không có việc gì, cứ như vậy mới tránh được xấu hổ.
Mọi người đều nói chuyện với nhau, bọn họ đều bàn chuyện xây dựng, phát triển khu giải trí. Tài chính Nhiên Nghị còn chưa tới nhưng Nhiên Nghị cũng không sốt ruột, tỏ vẻ qua đoạn thời gian sẽ nói sau.
Lúc tiệc sắp kết thúc, Lâm Việt vẫn trầm mặc bảo người của công ty đưa An Lâm về, mọi người đều đang đợi Lâm Việt tuyên bố nhưng Lâm Việt lại chậm chạp không nói. Vị hôn thê của Lâm Việt lại dường như cũng không sốt ruột, thế nhưng thái độ hai người lại khiến Nhiên Nghị ở một bên cười thầm.
Xem ra ngày hôm qua hắn mua mấy bộ trang phục và phụ kiện này cho nam nhân, đúng là đã khiến cho nam nhân nở mày nở mặt. Nếu có thể mê đảo Lâm Việt, khiến Lâm Việt đừng kết hôn, vậy nam nhân sẽ không quấn quít lấy Thư Diệu nữa, cho nên lúc ăn, Nhiên Nghị không ngừng chuốc rượu Lâm Việt. Lâm Việt tâm tình không tốt cũng uống rất nhiều, nam nhân vốn đang cùng Thanh Dương nói chuyện, nhìn thấy Lâm Việt uống quá nhiều rượu thì có chút lo lắng……
“Cậu không cần uống nhiều như vậy, buổi tối cậu còn phải đưa Lan Tố về nhà.” Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ nhắc nhở Lâm Việt, y không biết Nhiên Nghị rốt cuộc có ý gì, cả buổi tối đều chuốc rượu Lâm Việt.
Lan Tố _ thân là vị hôn thê Lâm Việt thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Lâm Mộ Thiên: “Anh hai, không sao, em có thể tự mình trở về.”
Lúc này.
Thư Diệu nói với nam nhân: “Em trai anh hình như uống nhiều quá, hắn còn có thể tự mình về nhà được hay không cũng là vấn đề.” Hắn thoải mái dắt tay nam nhân, tay Thư Diệu thật ấm áp làm cho nam nhân thật an tâm.
“Lát nữa tôi sẽ phái người đưa cậu ta về.” Người nói chuyện là Thanh Dương, giọng nói miễn cưỡng của hắn đột nhiên vang lên, khi nói chuyện ngay cả mí mắt hắn cũng chưa nâng.
Thư Diệu căn bản không để ý tới Thanh Dương, hắn chỉ hướng Lâm Việt nhìn liếc mắt một cái, có chút đăm chiêu nhìn về phía Nhiên Nghị ở bên cạnh Lâm Việt đang không ngừng chuốc rượu Lâm Việt. Tửu lượng Lâm Việt vốn rất không tồi, đáng tiếc hôm nay uống quá nhiều, hơn nữa tâm tình không tốt, trước đó đã có chút say.
Bữa tiệc kết thúc, Vĩnh Trình bị chú hắn gọi lại, còn có chút việc cần xử lý nên đi không được; mà Thanh Dương cũng được thuộc hạ nâng quay về trang viên. Bên chính phủ có việc nên Nhiên Nghị cũng không lưu lại bao lâu, tóm lại, đêm nay Lâm Việt không có tuyên bố muốn kết hôn, hại đám truyền thông chờ mong đã lâu có chút thất vọng. Một tiêu đề hot như vậy liền bị bữa tiệc quý tộc thay thế.
Vì mọi người đều có chuyện phải làm, vừa muốn tránh đi đám truyền thông, nên một đám người đi ra ngoài thực không tiện, tất cả đều tự đi lối đi khác nhau.
Nhưng Thư Diệu vẫn cùng Lâm Mộ Thiên một chỗ, vì Lâm Việt uống rượu, Lâm Mộ Thiên lo lắng Lâm Việt lái xe không được nên quyết định tự mình lái xe đưa Lâm Việt và Lan Tố trở về.
Nhưng Thư Diệu ngồi ở ghế bên cạnh ghế điều khiển đột nhiên nhận được điện thoại công ty gọi tới, bảo Thư Diệu đi gặp đạo diễn bộ phim mới. Vì thế nam nhân lái xe đưa Thư Diệu đến đài truyền hình Đông Tinh trước, rồi mới quay đầu một mình đưa Lâm Việt và Lan Tố về nhà.
Nam nhân đưa Lan Tố về nhà sau, Lâm Việt say khướt không biết tự khi nào đã đổi lên ngồi hàng ghế trước. Trên đường nam nhân lái xe đưa Lâm Việt về, thiếu chút nữa tông lên thân cây ven đường, vì Lâm Việt đang sờ đùi y, nút áo trong của nam nhân bị cởi ra……
Nam nhân khẩn cấp phanh lại………..
Ô tô ngừng ở ven đường, trên đường cái u ám căn bản không có xe qua đường. Trong xe, ngoài tiếng hô hấp không xong của nam nhân, còn có tiếng Lâm Việt mút tai nam nhân dâm mỹ.
“Lâm Việt……” Nam nhân vẻ mặt đỏ bừng, lại không tự chủ đẩy Lâm Việt ra: “Cậu say rồi, đừng như vậy……”
Lâm Việt đầy người nồng nặc mùi rượu, hắn mặt không chút thay đổi kéo áo nam nhân, còn túm lấy tay nam nhân. Áo nam nhân trong lúc hỗn loạn bị kéo hết xuống, áo khoác không biết khi nào thì đã bị cởi.
Trước ngực nam nhân chợt lạnh, cảm giác được đôi môi Lâm Việt dán lên nhũ thủ y. Nam nhân vừa định mở miệng khuyên can Lâm Việt đừng tiếp tục, nhưng Lâm Việt lại dùng sức hút một cái……
Cảm giác vừa đau, lại vừa ngứa, lại hơi tê khiến hơi thở của nam nhân đều run run, Lâm Việt đầy người mùi rượu làm cho nam nhân lâm vào hỗn loạn, hành động bất thình lình của Lâm Việt khiến nam nhân trở tay không kịp……
Tiếng đôi môi liếm nhóp nhép vang lên làm cho nam nhân mặt đỏ tim đập, nam nhân lấy tay đẩy đẩy Lâm Việt, trong xe rất tối, chỉ có thể mơ hồ thấy dung mạo Lâm Việt.
Nhưng là —
Ngực nam nhân đau xót, Lâm Việt cắn nhũ tiêm nam nhân. Nam nhân muốn đẩy hắn ra, nhưng cổ tay bị Lâm Việt nắm chặt, tay Lâm Việt thật lạnh, thân thể nam nhân hơi run run. Lâm Việt vùi đầu thấp xuống ở trước ngực nam nhân, lại liếm lại hôn lại cắn, nhũ tiêm nam nhân bị hắn cắn sắp xuất huyết, trướng ngứa chịu không nổi.
“Cậu uống say……” Nam nhân không có biện pháp, đành phải hạ thấp giọng, “Lâm Việt, cậu buông ra, cậu làm như vậy về sau cậu sẽ hối hận ……” Giọng y rất nhỏ, không gian xe tuy lớn nhưng có thể nghe rõ nam nhân đang nói thầm cái gì.
Hơi thở nóng rực của Lâm Việt xâm nhập làn da trước ngực nam nhân, tay nam nhân bị nắm chặt, bị cường ngạnh kéo lên đỉnh đầu. Khí lực Lâm Việt rất lớn, nam nhân không muốn Lâm Việt phạm sai lầm, không ngừng nói đạo lý với Lâm Việt, hy vọng Lâm Việt có thể thanh tỉnh một chút.
Lâm Việt cũng sắp kết hôn rồi ……
Hắn tỉnh lại sau đó khẳng định sẽ hối hận, động tác Lâm Việt chậm lại một chút, miệng hắn ngậm điểm yếu ớt trước ngực nam nhân. Một bàn tay nắm nhũ tiêm bên kia của nam nhân, còn không ngừng nhu niết bộ ngực rắn chắc của y. Nam nhân dở khóc dở cười nghĩ Lâm Việt đem y là phụ nữ, y thừa dịp Lâm Việt không để ý, liền đẩy Lâm Việt ra.
Nhũ tiêm nam nhân từ trong miệng Lâm Việt trượt ra, cảm giác ẩm ướt lạnh lạnh khiến nam nhân nhịn không được hút không khí. Lâm Việt quần áo không chỉnh ngã vào cạnh ghế điều khiển, nam nhân mở cửa xuống xe, khẩn trương cài lại cúc áo.
Hiện tại.
Y cũng không dám lên xe, đây là đỉnh núi, ngoại trừ đèn đường mờ nhạt cùng rừng cây dày đặc hai bên đường, cơ hồ nhìn không thấy có xe đi ngang qua. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ngay cả hơi thở rất nhẹ của nam nhân đều đặc biệt rõ ràng ở trong này.
Nam nhân nghe được phía sau truyền đến tiếng mở cửa xe, tiếp theo cửa xe lại bị đóng lại, nam nhân nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Không đợi nam nhân kịp phản ứng, Lâm Việt đã xuất hiện ở trước mặt y……
Hắn cúi đầu……
Nam nhân khẩn trương theo dõi hắn, lo lắng hắn lại làm ra loại chuyện kia……
“Cậu sắp kết hôn rồi, cậu nên thu liễm một chút. Cậu như vậy, vợ cậu về sau như thế nào tin tưởng cậu?” Theo Lâm Việt từng bước một tới gần, nam nhân thối lui đến không còn đường lui.
Lâm Việt tựa hồ không khí lực, hai tay hắn chống nóc xe phía sau nam nhân. Nam nhân cúi đầu, muốn nhìn một chút Lâm Việt rốt cuộc làm sao vậy nhưng vừa tới gần, Lâm Việt liền chậm rãi tiến qua……
Đôi môi nam nhân bị hôn chặt, nụ hôn bất thình lình, bá đạo lại cường thế, lần này nam nhân không có đẩy Lâm Việt ra bởi vì cả người y đều bị kìm chặt, muốn đẩy cũng đẩy không ra.
Vì không cho nam nhân phản kháng, hắn vươn tay một phen giật áo nam nhân, cúc áo đều bị giật đứt. Nam nhân vừa mới mặc áo vào lại bị cởi ra, nam nhân không thể phản ứng tình huống lúc này. Lâm Việt đầy người mùi rượu, nam nhân ngửi thấy cũng muốn say, chính là nam nhân một lát thất thần, Lâm Việt đã dùng đầu lưỡi đẩy đôi môi y ra, nghiêng đầu, cùng nam nhân gắn bó giao triền……
“Cậu có biết, cậu đang làm cái gì không?” giọng nói sốt ruột của nam nhân từ giữa môi hai người hàm hồ phiêu ra.
Lâm Việt không nói được một lời đem nam nhân đặt lên cửa kính xe, tùy ý hôn môi nam nhân. Hắn khẽ cau mày, rất không hài lòng phản ứng của nam nhân, hắn đè ép thân thể trần trụi của nam nhân, áo hắn ma sát nhũ thủ bị cắn đến phiếm hồng của y. Tay Lâm Việt vuốt ve thân thể nam nhân, nam nhân phát ra tiếng hừ nhẹ rất nhỏ lại khó nhịn.
Thẳng đến khi áo Lâm Việt bị nam nhân giãy dụa làm loạn thất bát tao, hắn không để ý tới giãy dụa của nam nhân; một bên dùng sức hôn nam nhân, làm cho nam nhân không thể mở miệng ngăn cản.
Hai tay nam nhân bị đặt ở trên cửa sổ thủy tinh, Lâm Việt say khướt một phen rút dây nịt y, dùng dây lưng trói tay nam nhân ra sau người. Toàn bộ quá trình thuần thục vô cùng, tay lại bị buộc chặt, y chỉ có thể hướng ghế sau ngồi lên.
Nam nhân dùng sức muốn tháo dây nịt trên tay, nhưng Lâm Việt sau khi lên xe liền khóa cửa lại, dây nịt trên tay nam nhân chẳng những chưa mở ra, quần còn bị Lâm Việt kéo xuống dưới, Lâm Việt trầm mặc khiến nam nhân cảm thấy đáng sợ……
“Cậu làm như vậy, cậu như thế nào làm Lan Tố thất vọng……” Cảm giác được Lâm Việt đặt ở trên thân nam nhân, không để ý nam nhân phản kháng, tách hai chân nam nhân ra, làm cho bộ vị riêng tư của nam nhân bại lộ toàn bộ ở trước mắt hắn. Nam nhân khẩn trương nhắm mắt lại, y quần áo mở rộng ngã vào trên cái bàn (xe rộng, đằng sau có bàn nhỏ để uống rượu), y nghe thấy tiếng Lâm Việt kéo phéc-mơ-tuya.
“……” Lâm Việt không nói gì, một bàn tay hắn ngăn phía sau nam nhân, một bàn tay đỡ lấy dục vọng ma sát hậu huyệt vì khẩn trương mà co rút chặt của nam nhân. Dục vọng sớm vận sức chờ phát động của hắn chậm rãi ma sát cái mông rắn chắc lại đầy đặn của y……
“Cậu say rồi, giờ cậu làm như vậy là làm tôi thất vọng! Cậu từng đáp ứng tôi, cậu sẽ kết hôn! Cậu từng đáp ứng tôi, cậu không chạm tôi nữa! Nhưng hiện tại cậu đang làm cái gì……” Giọng nam nhân cất cao vài phần, lại không ngừng run run, cực kỳ không ổn định.
Nhưng dù nam nhân nói như vậy, Lâm Việt vẫn không có ngừng động tác của hắn. Lâm Việt tiến đến trước mặt nam nhân, gần gũi nhìn chăm chú vào y. Hắn nhắm mắt lại không có nhìn nam nhân, nhưng hơi thở gần trong gang tấc của hắn thấm ướt đôi môi y. Nam nhân hơi hơi nghiêng đầu, tránh được hơi thở của Lâm Việt, môi Lâm Việt lướt qua hai má y……
Tim nam nhân đập rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả chính y cũng cảm thấy khác thường.
Lúc này.
Lâm Việt đè ở trên thân nam nhân mới chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt hắn là một mảnh bình tĩnh và thanh minh……
“Tôi không có say.” Giọng nói dễ nghe lại rõ ràng của Lâm Việt, ổn định đến mức không thể ổn định hơn, cùng ánh mắt rõ ràng của hắn giống nhau. Giọng hắn, ngữ khí của hắn, tất cả đều thanh tỉnh như vậy……
Lời nói của Lâm Việt khiến trong mắt nam nhân rung chuyển không thôi……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook