Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
-
Chương 268
Sao ông chủ Lâm Mộ Thiên lại đến đây?” Bên cạnh có người nói nhỏ.
Nam nhân mắt say lờ đờ mê ly nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ trước mắt, Lâm Việt sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân. Hắn vươn tay đỡ lấy nam nhân lung lay sắp đổ, căn bản là không thèm để ý tới người bên ngoài, trực tiếp đem nam nhân mang đi.
“Lão…… Lão bạn học…… Mang…… Mang tôi đi đâu……” Nam nhân hàm hồ hỏi, nam nhân ý thức mơ hồ căn bản không biết người đang ôm y đến tột cùng là ai.
Lâm Việt lạnh lùng liếc nam nhân vài lần, phát hiện mắt nam nhân cũng sắp mở không ra, cả người mùi rượu, xem ra là bị người chuốc không ít rượu. Hôm nay Lâm Việt vốn là tìm bạn bè, vừa bàn xong việc, lúc đi ngang qua hành lang, vô tình xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn thấy Lâm Mộ Thiên bị một đám người vây quanh cùng nhau chuốc rượu. Hắn không biết vì sao nam nhân lại đến tham gia loại họp mặt như vậy, vì hắn biết kỳ thật nam nhân cũng không thích xã giao, nhưng nam nhân lại xuất hiện ở loại địa phương này.
“Ai cho anh uống rượu như vậy, ai cho anh tham gia loại họp mặt này?” Giọng Lâm Việt bình tĩnh hỏi nam nhân say rượu.
Lâm Mộ Thiên bị đưa lên xe, y hỗn loạn trả lời: “Họp mặt bạn cũ…… Không phải…… Không phải các cậu bảo tôi tới sao……” Nam nhân nhận định người bên cạnh là lão bạn học.
Nam nhân mở miệng ngậm miệng chính là “lão bạn học”, làm cho Lâm Việt có chút giận: “Những người đó là bạn học ở nước ngoài trước kia của anh sao? Bọn họ chuốc rượu anh, sao anh không biết cự tuyệt?” Hắn nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân mắt say lờ đờ mênh mông nhìn về phía hắn.
Nam nhân hàm hàm hồ hồ gật đầu: “ Có…… Tôi có cự tuyệt ……” Nhưng vẫn bị chuốc rất nhiều rượu.
Lâm Việt nhìn nam nhân mắt say lờ đờ mê ly, nam nhân say khướt nghiêng đầu, mềm nhũn tựa vào trên ghế, miệng lải nhải nói gì đó. Lâm Việt nghe thấy nam nhân nói chính là đang hồ ngôn loạn ngữ, một lát nói “Gần đây rất rảnh”, một lát lại nói “Gần đây thật không biết làm sao”, cuối cùng còn nói “Muốn ói quá”.
Nam nhân nôn khan vài cái nhưng không ói ra được gì, ánh mắt hồng hồng, quần áo cũng nhăn nhúm, nhìn qua thật khôi hài còn có chút buồn cười. Lâm Việt gạt cần ghế để y nằm một chút, hơn nữa bảo tài xế lái xe quay về biệt thự.
Đối với nam nhân loại người uống say sẽ phạm sai lầm này mà nói, rượu thật sự là thứ hại người. Nam nhân căn bản không biết là Lâm Việt đưa y xuống xe, cũng không biết là Lâm Việt đỡ y vào nhà, càng thêm không biết là Lâm Việt thay y cởi quần áo, thay y tắm rửa, đặt y nằm lên giường nghỉ ngơi. Nam nhân cái gì cũng không biết, y chỉ biết là “Lão bạn học” của y ở trên người y nhu đến nhu đi, trong chốc lát lại cởi quần áo y, trong chốc lát lại ôm eo y, muốn lấy nước ấm “tạt” y.
Nam nhân cả người trần trụi nằm ở trong ổ chăn, mồm miệng không rõ nói thầm: “Mát quá……”
“Không mặc quần áo, đương nhiên mát.” Lâm Việt ngồi ở trên sô pha đối diện giường, tao nhã tựa vào trên sô pha, mặt không chút cảm xúc hút thuốc. Hắn bắt đầu không có biện pháp với nam nhân, hắn cũng không biết nam nhân đi tham dự loại tiệc rượu phiền toái như vậy. Hiện tại thời gian còn sớm, hắn vốn có thể tới câu lạc bộ đêm chơi, rồi xem biểu diễn.
Đáng tiếc nam nhân ở nơi này, hắn đi không được.
“Mấy lão bạn học của anh xem ra người người đều tốt hơn so với anh, xem bọn họ chuốc rượu anh là biết, khẳng định đem anh trở thành công cụ tiêu khiển.” Lâm Việt bất mãn anh hai mình bị người lường gạt, hắn nói chuyện cũng trở nên có chút không tốt.
Nam nhân ôm chăn, nói thầm: “Không có……”
“Còn nói không có.” Giọng điệu Lâm Việt trở nên thật bất đắc dĩ, hắn dập tàn thuốc trên tay, đi đến bên giường ngồi xuống: “Không thừa nhận cũng không sao, vậy anh phải nói cho em biết, vừa nãy các anh hàn huyên chuyện gì?” Lâm Việt muốn biết mọi chuyện của nam nhân, vô luận là nội dung gì, hắn đều cảm thấy nam nhân hẳn nên nói cho hắn.
Nam nhân không trả lời, hình như là đang ngủ.
Lâm Việt đẩy đẩy nam nhân, đè thấp giọng, trầm thấp hỏi: “Anh hai, nói cho em biết.”
Giọng hắn rất từ tính làm cho nam nhân hơi hơi sửng sốt, nam nhân dường như mơ hồ nghe thấy giọng Lâm Việt, nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Dưới sự dẫn đường của Lâm Việt, nam nhân đã nói chuyện xảy ra đêm nay, đương nhiên toàn bộ quá trình chỉ nói được đứt quãng, Lâm Việt lại nghe không hiểu nam nhân đang nói cái gì.
Tới khi nói đến chuyện lão bạn học yêu cầu y giới thiệu ông chủ, đến đây Lâm Việt hứng thú. Lâm Việt dựa vào bên giường, uống một ngụm trà hỏi nam nhân: “Vậy sao anh không giới thiệu ông chủ anh cho bọn họ, nói không chừng ông chủ anh rất muốn cùng bọn họ ‘nói chuyện phiếm’.”
Hắn đang chọc nam nhân.
Nam nhân không biết, ngây ngốc lắc đầu: “Không…… Không muốn……”
Lâm Việt khựng lại, chén trà dừng ở bên miệng lại chậm chạp không có tiến thêm một bước nữa. Một lát sau hắn buông chén trà: “Vì sao không muốn? Chẳng lẽ thân là ông chủ cũng là em ruột anh, còn có thể khiến anh mất mặt sao?”
Nam nhân tựa hồ bởi vì lời nói của “ lão bạn học” mà có chút giận, thụt lưỡi nói ra chuyện mà y biết: “Không…… Không phải…… Hắn…… Hắn phải bồi…… Bạn gái……”
“Bạn gái?”
Lời nói của nam nhân làm cho Lâm Việt sững sờ.
“ Đúng vậy……” Nam nhân hàm hồ gật đầu, vô lực kéo kéo chăn, mỏng manh nói một tiếng, “Lão bạn học, tôi…… Tôi khát nước……”
Lâm Việt không có biện pháp với y, ôm y đứng lên uống nước, chăn vốn bao trùm trên thân nam nhân phút chốc liền trượt xuống eo y. Lâm Việt rót nước cho nam nhân, tay run run nam nhân không cầm chắc, thiếu chút nữa đánh đổ lên giường, may mắn Lâm Việt đúng lúc ổn định tay nam nhân. Lâm Việt đành phải lấy cái ly nước qua, dùng miệng bón nam nhân uống nước.
Sau khi nam nhân uống xong thì có chút mộng, mắt mở ra một cái khe: “Cậu…… Cậu vì sao lại hôn tôi……” Y tưởng lão bạn học đang hôn y, nam nhân trong óc hỗn loạn, cơ hồ không thể tự hỏi, y bằng vào cảm giác lắp bắp nói.
Lâm Việt thấy ánh mắt nam nhân đã ươn ướt (=.,= thật mún khi dễ thúc nữa mà), hắn lo lắng nam nhân sẽ khóc. Hắn đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không có hôn anh, vừa rồi là ảo giác.”
Nam nhân căn bản không có nghe hắn nói, nam nhân dựa vào ngực hắn, im lặng không nói, rất nhanh nam nhân liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, miệng còn hàm hồ nói mê: “Lâm Việt phải bồi An Lâm, không…… Không có thời gian……”
Lâm Việt nghe thấy nam nhân nói mê, cúi đầu nhìn nam nhân, nhìn thấy nam nhân hơi hơi nức nở, hắn không tự chủ được nhíu mày. Hắn cũng không biết nam nhân biết chuyện này, gần đây đúng là hắn đều cùng An Lâm một chỗ, nhưng hắn cũng không có cùng An Lâm kết giao, chỉ là thuần túy bàn chuyện công việc.
Vì công ty quyết định đầu tư một bộ phim bom tấn quốc tế, có một nhà đầu tư Bắc Mĩ rất thích An Lâm, nên hắn không thể không mang An Lâm đi tham dự mọi hoạt động. Thậm chí gần đây có truyền thông viết bọn họ đang quen nhau.
Lâm Việt trầm mặc nhìn nam nhân, qua một hồi lâu hắn mới hỏi: “Nếu.. ông chủ anh thật sự có bạn gái, vậy anh làm sao bây giờ?”
Nam nhân không có trả lời, nhưng mi mắt rất nhỏ chấn động. Lâm Việt đặt nam nhân nằm ngay ngắn, sau đó thay nam nhân đắp chăn, cả buổi tối đều canh giữ ở bên cạnh nam nhân. Nam nhân muốn uống nước, hắn liền đi rót nước. Nam nhân ói ra, hắn thay nam nhân thay quần áo, nửa đêm nam nhân có chút thanh tỉnh, lúc Lâm Việt dìu nam nhân đi phòng bên, nam nhân thủy chung đều áy náy nhìn Lâm Việt.
Không cần phải nói, tự nam nhân cũng biết, mình uống say khẳng định đã thất thố.
Nam nhân vốn thầm nghĩ nói xin lỗi, vì nghĩ tới đêm nay tạo thành gánh nặng cho Lâm Việt, nên nam nhân thật không thoải mái. Hơn nữa uống quá nhiều rượu, nam nhân hiện tại rất đau đầu, nhưng Lâm Việt lại ngăn trở nam nhân giải thích.
“Anh không cần khách khí với em như vậy, em là em trai anh, em có trách nhiệm chiếu cố anh, tựa như anh từng chiếu cố em vậy.” Lâm Việt để nam nhân nằm ở trên giường, sai người hầu cầm khăn ấm và canh gừng tới.
Nam nhân ngủ ở trên giường rất im lặng, chăn bông mềm mại vây lấy nam nhân, ngay cả tâm nam nhân cũng ấm áp.
Đến sau nửa đêm Lâm Việt mới đi tắm rửa, nam nhân cũng không có buồn ngủ, y nghe tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm, tâm tình trở nên có chút phức tạp. Không biết là ảo giác hay là như thế nào, nam nhân cứ cảm thấy lúc nãy có nghe Lâm Việt hỏi hắn……
Nếu Lâm Việt đúng là có bạn gái, y nên làm sao bây giờ……
Y nên làm sao bây giờ……
Là y bị ảo giác, y ở trong mộng hình như nghe được có người hỏi y như vậy.
Lúc này nam nhân phi thường hỗn loạn, nhìn thấy Lâm Việt từ phòng tắm đi ra, ánh mắt y bắt đầu lắc lư không ngừng. Lâm Việt cầm một phần tài liệu ngồi ở trên giường lật xem, nam nhân không có quấy rầy Lâm Việt đang xem tài liệu.
Nam nhân nhìn tư liệu trên tay Lâm Việt vài lần, phát hiện cũng không phải tư liệu của công ty giải trí Phong Xa, mà là hồ sơ tích hợp của công ty trước kia của Thư Diệu, là tài liệu về phát triển bất động sản và kinh doanh khách sạn.
“Anh có hứng thú sao?” Lâm Việt đem tài liệu đưa cho nam nhân.
Nam nhân có chút kiêng dè đem tài liệu trả lại cho Lâm Việt: “Tôi không xem, công tác của cậu tự cậu giải quyết.” Dù sao đó cũng là công ty của Thư Diệu, ít nhiều y nên kiêng kị một chút.
“Không phải anh có chuyện muốn nói với em sao, có gì muốn hỏi anh cứ hỏi đi.” Lâm Việt trước giờ đều là người trực tiếp, hắn không muốn quanh co lòng vòng với người khác. Hắn bình tĩnh nhìn nam nhân sắc mặt không tốt lắm, đợi nam nhân trả lời.
“Gần đây tôi đều gọi điện thoại cho cậu, mỗi lần gọi, cậu cũng không ở, tôi biết cậu bề bộn nhiều việc, cho nên cũng vốn không tìm cậu.” Nam nhân tạm dừng, suy nghĩ trong chốc lát, y mới tiếp tục, “Lâm Việt, tôi hy vọng cậu không cần gạt tôi, kỳ thật căn bản cậu không cần như vậy. Nếu cậu không muốn gặp tôi, cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ không phiền cậu.”
Lâm Việt sắc mặt thay đổi vài phần, ánh mắt hắn nhìn nam nhân cũng biến hóa: “Anh hai, em cũng hy vọng anh không cần gạt em, em có thể dễ dàng tha thứ một cái hai cái, nhưng không thể hơn.”
Nam nhân mắt say lờ đờ mê ly nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ trước mắt, Lâm Việt sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân. Hắn vươn tay đỡ lấy nam nhân lung lay sắp đổ, căn bản là không thèm để ý tới người bên ngoài, trực tiếp đem nam nhân mang đi.
“Lão…… Lão bạn học…… Mang…… Mang tôi đi đâu……” Nam nhân hàm hồ hỏi, nam nhân ý thức mơ hồ căn bản không biết người đang ôm y đến tột cùng là ai.
Lâm Việt lạnh lùng liếc nam nhân vài lần, phát hiện mắt nam nhân cũng sắp mở không ra, cả người mùi rượu, xem ra là bị người chuốc không ít rượu. Hôm nay Lâm Việt vốn là tìm bạn bè, vừa bàn xong việc, lúc đi ngang qua hành lang, vô tình xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn thấy Lâm Mộ Thiên bị một đám người vây quanh cùng nhau chuốc rượu. Hắn không biết vì sao nam nhân lại đến tham gia loại họp mặt như vậy, vì hắn biết kỳ thật nam nhân cũng không thích xã giao, nhưng nam nhân lại xuất hiện ở loại địa phương này.
“Ai cho anh uống rượu như vậy, ai cho anh tham gia loại họp mặt này?” Giọng Lâm Việt bình tĩnh hỏi nam nhân say rượu.
Lâm Mộ Thiên bị đưa lên xe, y hỗn loạn trả lời: “Họp mặt bạn cũ…… Không phải…… Không phải các cậu bảo tôi tới sao……” Nam nhân nhận định người bên cạnh là lão bạn học.
Nam nhân mở miệng ngậm miệng chính là “lão bạn học”, làm cho Lâm Việt có chút giận: “Những người đó là bạn học ở nước ngoài trước kia của anh sao? Bọn họ chuốc rượu anh, sao anh không biết cự tuyệt?” Hắn nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân mắt say lờ đờ mênh mông nhìn về phía hắn.
Nam nhân hàm hàm hồ hồ gật đầu: “ Có…… Tôi có cự tuyệt ……” Nhưng vẫn bị chuốc rất nhiều rượu.
Lâm Việt nhìn nam nhân mắt say lờ đờ mê ly, nam nhân say khướt nghiêng đầu, mềm nhũn tựa vào trên ghế, miệng lải nhải nói gì đó. Lâm Việt nghe thấy nam nhân nói chính là đang hồ ngôn loạn ngữ, một lát nói “Gần đây rất rảnh”, một lát lại nói “Gần đây thật không biết làm sao”, cuối cùng còn nói “Muốn ói quá”.
Nam nhân nôn khan vài cái nhưng không ói ra được gì, ánh mắt hồng hồng, quần áo cũng nhăn nhúm, nhìn qua thật khôi hài còn có chút buồn cười. Lâm Việt gạt cần ghế để y nằm một chút, hơn nữa bảo tài xế lái xe quay về biệt thự.
Đối với nam nhân loại người uống say sẽ phạm sai lầm này mà nói, rượu thật sự là thứ hại người. Nam nhân căn bản không biết là Lâm Việt đưa y xuống xe, cũng không biết là Lâm Việt đỡ y vào nhà, càng thêm không biết là Lâm Việt thay y cởi quần áo, thay y tắm rửa, đặt y nằm lên giường nghỉ ngơi. Nam nhân cái gì cũng không biết, y chỉ biết là “Lão bạn học” của y ở trên người y nhu đến nhu đi, trong chốc lát lại cởi quần áo y, trong chốc lát lại ôm eo y, muốn lấy nước ấm “tạt” y.
Nam nhân cả người trần trụi nằm ở trong ổ chăn, mồm miệng không rõ nói thầm: “Mát quá……”
“Không mặc quần áo, đương nhiên mát.” Lâm Việt ngồi ở trên sô pha đối diện giường, tao nhã tựa vào trên sô pha, mặt không chút cảm xúc hút thuốc. Hắn bắt đầu không có biện pháp với nam nhân, hắn cũng không biết nam nhân đi tham dự loại tiệc rượu phiền toái như vậy. Hiện tại thời gian còn sớm, hắn vốn có thể tới câu lạc bộ đêm chơi, rồi xem biểu diễn.
Đáng tiếc nam nhân ở nơi này, hắn đi không được.
“Mấy lão bạn học của anh xem ra người người đều tốt hơn so với anh, xem bọn họ chuốc rượu anh là biết, khẳng định đem anh trở thành công cụ tiêu khiển.” Lâm Việt bất mãn anh hai mình bị người lường gạt, hắn nói chuyện cũng trở nên có chút không tốt.
Nam nhân ôm chăn, nói thầm: “Không có……”
“Còn nói không có.” Giọng điệu Lâm Việt trở nên thật bất đắc dĩ, hắn dập tàn thuốc trên tay, đi đến bên giường ngồi xuống: “Không thừa nhận cũng không sao, vậy anh phải nói cho em biết, vừa nãy các anh hàn huyên chuyện gì?” Lâm Việt muốn biết mọi chuyện của nam nhân, vô luận là nội dung gì, hắn đều cảm thấy nam nhân hẳn nên nói cho hắn.
Nam nhân không trả lời, hình như là đang ngủ.
Lâm Việt đẩy đẩy nam nhân, đè thấp giọng, trầm thấp hỏi: “Anh hai, nói cho em biết.”
Giọng hắn rất từ tính làm cho nam nhân hơi hơi sửng sốt, nam nhân dường như mơ hồ nghe thấy giọng Lâm Việt, nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Dưới sự dẫn đường của Lâm Việt, nam nhân đã nói chuyện xảy ra đêm nay, đương nhiên toàn bộ quá trình chỉ nói được đứt quãng, Lâm Việt lại nghe không hiểu nam nhân đang nói cái gì.
Tới khi nói đến chuyện lão bạn học yêu cầu y giới thiệu ông chủ, đến đây Lâm Việt hứng thú. Lâm Việt dựa vào bên giường, uống một ngụm trà hỏi nam nhân: “Vậy sao anh không giới thiệu ông chủ anh cho bọn họ, nói không chừng ông chủ anh rất muốn cùng bọn họ ‘nói chuyện phiếm’.”
Hắn đang chọc nam nhân.
Nam nhân không biết, ngây ngốc lắc đầu: “Không…… Không muốn……”
Lâm Việt khựng lại, chén trà dừng ở bên miệng lại chậm chạp không có tiến thêm một bước nữa. Một lát sau hắn buông chén trà: “Vì sao không muốn? Chẳng lẽ thân là ông chủ cũng là em ruột anh, còn có thể khiến anh mất mặt sao?”
Nam nhân tựa hồ bởi vì lời nói của “ lão bạn học” mà có chút giận, thụt lưỡi nói ra chuyện mà y biết: “Không…… Không phải…… Hắn…… Hắn phải bồi…… Bạn gái……”
“Bạn gái?”
Lời nói của nam nhân làm cho Lâm Việt sững sờ.
“ Đúng vậy……” Nam nhân hàm hồ gật đầu, vô lực kéo kéo chăn, mỏng manh nói một tiếng, “Lão bạn học, tôi…… Tôi khát nước……”
Lâm Việt không có biện pháp với y, ôm y đứng lên uống nước, chăn vốn bao trùm trên thân nam nhân phút chốc liền trượt xuống eo y. Lâm Việt rót nước cho nam nhân, tay run run nam nhân không cầm chắc, thiếu chút nữa đánh đổ lên giường, may mắn Lâm Việt đúng lúc ổn định tay nam nhân. Lâm Việt đành phải lấy cái ly nước qua, dùng miệng bón nam nhân uống nước.
Sau khi nam nhân uống xong thì có chút mộng, mắt mở ra một cái khe: “Cậu…… Cậu vì sao lại hôn tôi……” Y tưởng lão bạn học đang hôn y, nam nhân trong óc hỗn loạn, cơ hồ không thể tự hỏi, y bằng vào cảm giác lắp bắp nói.
Lâm Việt thấy ánh mắt nam nhân đã ươn ướt (=.,= thật mún khi dễ thúc nữa mà), hắn lo lắng nam nhân sẽ khóc. Hắn đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không có hôn anh, vừa rồi là ảo giác.”
Nam nhân căn bản không có nghe hắn nói, nam nhân dựa vào ngực hắn, im lặng không nói, rất nhanh nam nhân liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, miệng còn hàm hồ nói mê: “Lâm Việt phải bồi An Lâm, không…… Không có thời gian……”
Lâm Việt nghe thấy nam nhân nói mê, cúi đầu nhìn nam nhân, nhìn thấy nam nhân hơi hơi nức nở, hắn không tự chủ được nhíu mày. Hắn cũng không biết nam nhân biết chuyện này, gần đây đúng là hắn đều cùng An Lâm một chỗ, nhưng hắn cũng không có cùng An Lâm kết giao, chỉ là thuần túy bàn chuyện công việc.
Vì công ty quyết định đầu tư một bộ phim bom tấn quốc tế, có một nhà đầu tư Bắc Mĩ rất thích An Lâm, nên hắn không thể không mang An Lâm đi tham dự mọi hoạt động. Thậm chí gần đây có truyền thông viết bọn họ đang quen nhau.
Lâm Việt trầm mặc nhìn nam nhân, qua một hồi lâu hắn mới hỏi: “Nếu.. ông chủ anh thật sự có bạn gái, vậy anh làm sao bây giờ?”
Nam nhân không có trả lời, nhưng mi mắt rất nhỏ chấn động. Lâm Việt đặt nam nhân nằm ngay ngắn, sau đó thay nam nhân đắp chăn, cả buổi tối đều canh giữ ở bên cạnh nam nhân. Nam nhân muốn uống nước, hắn liền đi rót nước. Nam nhân ói ra, hắn thay nam nhân thay quần áo, nửa đêm nam nhân có chút thanh tỉnh, lúc Lâm Việt dìu nam nhân đi phòng bên, nam nhân thủy chung đều áy náy nhìn Lâm Việt.
Không cần phải nói, tự nam nhân cũng biết, mình uống say khẳng định đã thất thố.
Nam nhân vốn thầm nghĩ nói xin lỗi, vì nghĩ tới đêm nay tạo thành gánh nặng cho Lâm Việt, nên nam nhân thật không thoải mái. Hơn nữa uống quá nhiều rượu, nam nhân hiện tại rất đau đầu, nhưng Lâm Việt lại ngăn trở nam nhân giải thích.
“Anh không cần khách khí với em như vậy, em là em trai anh, em có trách nhiệm chiếu cố anh, tựa như anh từng chiếu cố em vậy.” Lâm Việt để nam nhân nằm ở trên giường, sai người hầu cầm khăn ấm và canh gừng tới.
Nam nhân ngủ ở trên giường rất im lặng, chăn bông mềm mại vây lấy nam nhân, ngay cả tâm nam nhân cũng ấm áp.
Đến sau nửa đêm Lâm Việt mới đi tắm rửa, nam nhân cũng không có buồn ngủ, y nghe tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm, tâm tình trở nên có chút phức tạp. Không biết là ảo giác hay là như thế nào, nam nhân cứ cảm thấy lúc nãy có nghe Lâm Việt hỏi hắn……
Nếu Lâm Việt đúng là có bạn gái, y nên làm sao bây giờ……
Y nên làm sao bây giờ……
Là y bị ảo giác, y ở trong mộng hình như nghe được có người hỏi y như vậy.
Lúc này nam nhân phi thường hỗn loạn, nhìn thấy Lâm Việt từ phòng tắm đi ra, ánh mắt y bắt đầu lắc lư không ngừng. Lâm Việt cầm một phần tài liệu ngồi ở trên giường lật xem, nam nhân không có quấy rầy Lâm Việt đang xem tài liệu.
Nam nhân nhìn tư liệu trên tay Lâm Việt vài lần, phát hiện cũng không phải tư liệu của công ty giải trí Phong Xa, mà là hồ sơ tích hợp của công ty trước kia của Thư Diệu, là tài liệu về phát triển bất động sản và kinh doanh khách sạn.
“Anh có hứng thú sao?” Lâm Việt đem tài liệu đưa cho nam nhân.
Nam nhân có chút kiêng dè đem tài liệu trả lại cho Lâm Việt: “Tôi không xem, công tác của cậu tự cậu giải quyết.” Dù sao đó cũng là công ty của Thư Diệu, ít nhiều y nên kiêng kị một chút.
“Không phải anh có chuyện muốn nói với em sao, có gì muốn hỏi anh cứ hỏi đi.” Lâm Việt trước giờ đều là người trực tiếp, hắn không muốn quanh co lòng vòng với người khác. Hắn bình tĩnh nhìn nam nhân sắc mặt không tốt lắm, đợi nam nhân trả lời.
“Gần đây tôi đều gọi điện thoại cho cậu, mỗi lần gọi, cậu cũng không ở, tôi biết cậu bề bộn nhiều việc, cho nên cũng vốn không tìm cậu.” Nam nhân tạm dừng, suy nghĩ trong chốc lát, y mới tiếp tục, “Lâm Việt, tôi hy vọng cậu không cần gạt tôi, kỳ thật căn bản cậu không cần như vậy. Nếu cậu không muốn gặp tôi, cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ không phiền cậu.”
Lâm Việt sắc mặt thay đổi vài phần, ánh mắt hắn nhìn nam nhân cũng biến hóa: “Anh hai, em cũng hy vọng anh không cần gạt em, em có thể dễ dàng tha thứ một cái hai cái, nhưng không thể hơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook