“Tôi không muốn, cậu buông ra. Thanh Dương sắp xuống rồi, bạn cậu cũng đã ở bên ngoài chờ, tôi không muốn……” Nam nhân rất kiên trì lắc đầu, ngay cả nam nhân trì độn cũng nhìn ra hắn muốn làm cái gì. Nhiên Nghị vốn chỉ muốn hù dọa y, nhưng nhìn thấy da thịt như ẩn như hiện của nam nhân dưới lớp áo kia, hắn còn có điểm cmn nhịn không được. (=.,=)

Vô liêm sỉ……

Nhiên Nghị đang phản cảm chính mình bị cảm xúc nam nhân dẫn dắt, nhìn thấy nam nhân vẻ mặt phức tạp, hắn buông tay. Hắn cũng không biết rốt cuộc hôm nay mình có phải có bệnh hay không, bằng không sao lại lui bước buông tha nam nhân hai lần. (=.,= mất hứng)

Thanh Dương ở trên lầu xong việc sau mới đi xuống, hắn không có đem chuyện khu bên kia xảy ra vấn đề nói cho nam nhân; không có nói bất kỳ đề tài mẫn cảm nào, chỉ đơn giản chiêu đãi Nhiên Nghị. Vốn hắn tính vì Nhiên Nghị chuẩn bị vài “món điểm tâm ngọt”, nhưng nhìn thấy quản lý ngưu lang điếm kia đi cùng Nhiên Nghị nên cũng không có nhắc tới. Nhiên Nghị tựa hồ đối với chiêu đãi lần này rất vừa lòng, cả bữa cơm đều gật đầu, nói “không tồi”.

Có trời mới biết, hắn đang nghĩ tới biểu tình vô tội vừa rồi của nam nhân, làm cho hắn có chút không thoải mái…… Nghĩ nghĩ Nhiên Nghị liền không hề để ý uống mấy hớp rượu to.

Không muốn……

Cái gì không muốn……

Rõ ràng rất muốn, lúc làm, nam nhân Lâm Mộ Thiên kia tự thân còn không phải rất thoải mái sao, chỉ cần thoải mái thì tốt rồi, vì cái gì không cần? Chẳng lẽ hắn rất kém cỏi sao? (=.,=)

Nhìn thấy Nhiên Nghị uống như vậy, quả thực là phá hư rượu ngon, Thanh Dương thản nhiên nói: “Nhiên Nghị viên, cậu tựa hồ không biết uống hồng rượu.” Hắn có vẻ hơi tiếc nuối, cùng uống với người không hiểu gì về rượu thật không có ý nghĩa.

Nhiên Nghị tự động chuyển ý tứ của Thanh Dương thành: ‘Thì ra cậu không biết uống rượu, sớm biết vậy tôi đã lấy nguyên bình rượu cho cậu uống, dù sao cậu cũng không hiểu, lãng phí rượu của tôi’, Nhiên Nghị nghẹn một ngụm rượu trong cổ họng, chỉ có thể ráng nuốt xuống. Hắn thật mất mặt, nhưng lại không thể ho khan, Nhiên Nghị nhịn thật lâu mới thuận hơi.

Nhiên Nghị sắc mặt đen thui một mảnh, bận tâm đến thân phận Thanh Dương, hắn lại không tiện phát tác đành phải nói: “Gần đây không thích uống rượu, chủ yếu là nhìn thấy người nào đó, đã không có hưng trí uống rượu.”

Cái tay đang gắp thức ăn của nam nhân dừng lại, y biết Nhiên Nghị đang nói y, nhưng rất nhanh y lại khôi phục bình tĩnh, gắp đồ ăn cho Thanh Dương, Nhiên Nghị lại càng không thoải mái.

Lâm Mộ Thiên kỳ thật không có câu nệ, y và Thanh Dương vẫn như bình thường nói chuyện phiếm, hôm nay ngược lại Nhiên Nghị đặc biệt trầm mặc, trầm mặc một cách khác thường. Về phần người bạn kia của Nhiên Nghị, nói chuyện với nhau một hồi, Lâm Mộ Thiên lúc này mới biết tên của hắn, Nhiên Nghị gọi hắn là Tiểu Thái.

Tiểu Thái nhìn qua rất trẻ, hơn nữa da rất đẹp, rất tuấn tú khí phách. Khác với dạng nam nhân trung niên thành thục như y, hơn vài phần anh khí, người bên cạnh Nhiên Nghị đều thật xuất sắc.

Nhiên Nghị rầu rĩ không vui ngồi ăn, nhất là nhìn cảnh nam nhân và Thanh Dương tự nhiên thân mật nói chuyện với nhau, hắn thậm chí có chút hoài nghi có phải Thanh Dương cố ý mời hắn đến xem diễn hay không. Nhưng biểu tình bình tĩnh kia của Thanh Dương không phải vậy, là vì Thanh Dương che dấu quá giỏi, hay là đạo hạnh của hắn không đủ. (=.,= mới thành tinh nên ko hiểu). Nhiên Nghị ăn đầy một bụng tức, nhưng hắn cũng không tính cứ như vậy rời đi.

Nhiên Nghị ôm Tiểu Thái ở trên sô pha, hắn ở bên tai Tiểu Thái thì thầm một phen sau thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân sắc mặt không tốt một cái, ngược lại nói với Thanh Dương: “Thanh Dương, nghe nói trang viên bên này của anh có hồ trị liệu cao cấp, không biết tôi có vinh hạnh đi xem hay không?”

“Đương nhiên có thể, vậy đêm nay các cậu cứ lưu lại đây nghỉ ngơi, ngày mai tôi phái người lái xe đưa các cậu trở về.” Thanh Dương gật đầu nhận lời, hơn nữa phân phó cấp dưới đi an bài phòng khách, còn cung cấp hồ trị liệu để Nhiên Nghị hưởng thụ.

Nhiên Nghị rất vừa lòng, mang theo Tiểu Thái đến hồ trị liệu.

Lâm Mộ Thiên đương nhiên cũng theo Thanh Dương cùng đi, vì Thanh Dương cách tuần đều phải ngâm dược liệu một lần, hôm nay vừa vặn tới ngày. Kỳ thật thân thể Thanh Dương đã tốt hơn nhiều rồi, trên cơ bản không có vấn đề gì cả, nhưng hắn rất biết bảo dưỡng nên mới đặc biệt tìm người từ nước ngoài thiết kế một hồ trị liệu thật lớn, hơn nữa mời rất nhiều chuyên gia đến làm hộ lý.

“Sao cậu xa xỉ vậy chứ?” Lâm Mộ Thiên cười hỏi Thanh Dương.

“Anh không phải cũng quen rồi sao, ba ba anh trước kia có thể còn xa xỉ hơn tôi, đây gọi là hưởng thụ.” Thanh Dương thản nhiên nhìn nam nhân, lại liếc mắt nhìn Nhiên Nghị đi ở phía trước một cái, hắn thấp giọng dặn dò nam nhân: “Lát nữa anh không cần tới gần Nhiên Nghị quá, hắn rất nguy hiểm.”

“Uhm, tôi biết.” Nam nhân gật đầu.

Thanh Dương trước giờ đều coi Nhiên Nghị là nhân vật nguy hiểm, nếu không phải bọn họ có quan hệ làm ăn, hơn nữa Nhiên Nghị là người của chính phủ, bằng không hắn tuyệt đối không cùng loại người nguy hiểm này giao tiếp. Nếu Nhiên Nghị không đi bạch đạo mà lăn lộn hắc đạo, thì cũng rất có bản lĩnh, vì hắn đủ ngoan độc.

Thanh Dương bảo cấp dưới chiêu đãi Nhiên Nghị cho tốt. Hồ trị liệu được xây ở ngọn núi phía sau trang viên, nơi đó đặc biệt có một khoảng sân nhỏ, bề ngoài rất cổ xưa, giữa sân có một cái ao nước lớn tinh xảo hoa mỹ như một đoá sen. Hồ nước rất cổ điển, rất có hương vị, do là lộ thiên nên ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Dược liệu bỏ vào trong hồ đối với thân thể rất hữu ích, vì đều là đồ tự nhiên nên đối với thân thể không có nửa điểm gây hại, chẳng những có thể bảo dưỡng thân thể, còn có thể tráng dương…… (=.,=)

Mặt hồ nổi lên hơi nước, thật giống như suối nước nóng, xung quanh toả ra mùi dược thảo nhàn nhạt.

Lâm Mộ Thiên nhắm mắt lại tựa vào cạnh ao nghỉ ngơi, Thanh Dương cũng híp hai mắt tựa vào cạnh ao nghỉ ngơi, bên cạnh đặt một ít điểm tâm cùng hồng rượu. Nam nhân tuy là nhắm mắt nhưng không có ngủ, y loáng thoáng nghe được tiếng Nhiên Nghị và Tiểu Thái nói chuyện, nam nhân không có nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, cũng không có hứng thú nghe, y đeo bịt mắt lại nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh vang lên tiếng bước chân……

“Ông chủ, công trường đang xây ở khu giải trí bên kia xảy ra chút vấn đề, ông chủ Vĩnh bảo anh nghe điện thoại.” vệ sĩ Thanh Dương cung kính cúi người, đem điện thoại đưa cho Thanh Dương.

Thanh Dương nhắm mắt lại nhận điện thoại, lười biếng đặt điện thoại ở bên tai: “Alo……” Giọng hắn rất miễn cưỡng, cũng rất dễ nghe, Thanh Dương nhận điện thoại xong thì vẫn giống như chưa có việc gì tiếp tục nghỉ ngơi.

Nam nhân đeo bịt mắt, trước mắt tối như mực. Y xoay người tựa vào sườn ao, hỏi Thanh Dương: “Không có việc gì đi? Gần đây khu giải trí bên kia của cậu dường như không ổn, nghe giọng Vĩnh Trình trong điện thoại, hình như rất sốt ruột.”

“Không có việc gì.” Thanh Dương nhắm mắt lại thản nhiên trả lời nam nhân.

Nam nhân rất lo lắng, nhưng Thanh Dương tựa hồ không muốn nói, y cũng không truy vấn nữa. Nam nhân tựa vào cạnh ao, cảm giác được Thanh Dương xoa cánh tay y, từ phía sau ôm lấy cả người y, cứ ôm nhau như vậy tựa vào cạnh ao nhắm mắt dưỡng thần.

Nhiên Nghị đứng ở đối diện, hai tay khoát lên cạnh ao, phiền táo nhìn chằm chằm tư thái lười biếng ôm nhau của Thanh Dương và nam nhân. Có ý gì? Ở trước mặt hắn liền dám to gan ôm ôm ấp ấp, kia nếu lúc hắn không ở, hắn là không phải rõ ràng ngay tại nơi này làm?! (=.,= trong đầu ca chỉ có “làm” “làm” “làm”)

Ánh mắt Nhiên Nghị càng ngày càng lạnh, hắn hướng tới Tiểu Thái bên cạnh ngoắc ngón tay, ở bên tai Tiểu Thái thấp giọng phân phó vài câu. Tiểu Thái gật gật đầu liền hướng về phía nam nhân và Thanh Dương bơi tới, khóe miệng Nhiên Nghị nhếch lên nụ cười ý vị thâm trường.

“Quấy rầy một chút.”

Nam nhân nghe thấy tiếng Tiểu Thái ở bên cạnh, Thanh Dương ngẩng đầu thản nhiên “Hửm?” một tiếng, lập tức nam nhân liền cảm giác được Thanh Dương rời khỏi người y, còn y vẫn tiếp tục nằm nghỉ ngơi.

Nhưng rất nhanh chợt nghe thấy Tiểu Thái nói với Thanh Dương: “Nhiên Nghị bảo tôi nói với anh, anh ấy có bạn ở bên nam khu, chuyện công trường chỉ cần anh ấy mở miệng, bảo bên kia làm cho thì tất cả sẽ không vấn đề gì……” Giọng Tiểu Thái đột nhiên đè thấp, nam nhân không có nghe rõ.

“Chuyện này tôi biết xử lý, cậu nói với cậu ta không cần cậu ta quan tâm, chỉ là chuyện nhỏ.” Nam nhân nghe thấy giọng Thanh Dương lạnh nhạt, hai người tựa hồ đang nói về chuyện công trường của khu giải trí.

Hai người đơn giản nói chuyện với nhau sau, vệ sĩ Thanh Dương lại cầm điện thoại qua: “Ông chủ, lần này là điện thoại của trợ lý ông chủ Vĩnh, nói mọi chuyện đã được giải quyết, nói anh không cần qua.” (=.,= đúng là phá đám chuyện tốt của Nhiên ca mà)

Thanh Dương thản nhiên phất tay bảo vệ sĩ lui xuống, hắn tựa vào cạnh ao nghỉ ngơi, Tiểu Thái cũng quay lại bên cạnh Nhiên Nghị. Mà nam nhân đeo bịt mắt nghỉ ngơi, lúc này tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều.

Trong hồ trị liệu thật thoải mái, nước rất ấm, hơn nữa mùi thuốc thản nhiên làm cho nam nhân muốn ngủ. Nam nhân buồn ngủ tựa vào cạnh ao, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người lên bờ, một lát sau lại im lặng ……

Thẳng đến khi một đôi tay vuốt ve lên cánh tay nam nhân, ôm cả người nam nhân vào trong lòng, nam nhân mê man thả lỏng người, mềm mại tựa vào khuôn ngực nóng cháy phía sau.

Nam nhân dựa vào trực giác phán đoán người phía sau là Thanh Dương, ngón tay y bị người phủ lên, nam nhân tự nhiên nghiêng đầu, cái mũi cao thon của y dán lên má đối phương.

Mặt đối phương có chút lạnh lẽo, nam nhân có thể cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng mà vững vàng của đối phương. Nam nhân bị ôm nghỉ ngơi như vậy, thật thoải mái, làm cho nam nhân có chút lưu luyến không muốn lên bờ.

Trên tóc nam nhân dính bọt nước, bọt nước tinh tế từ cổ nam nhân trượt xuống ngực. Vì nam nhân đeo bịt mắt nghỉ ngơi nên căn bản nhìn không thấy.

“Bọn họ đi rồi sao?” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.

Nam nhân không có được câu trả lời, cảm giác được một vật thể nóng ướt mềm mại ở trên môi y chậm rãi di động. Nam nhân rất nhanh đã biết đó là đầu lưỡi đối phương đang vẽ bề ngoài viền môi y.

Nam nhân vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi được đối phương xoa chịu, đầu lưỡi đối phương lại nhân cơ hội dán lên đầu lưỡi nam nhân, nam nhân kêu vài tiếng đã bị người hôn lấy, đưa lưỡi vào……

Nam nhân không có né tránh nụ hôn của đối phương, giữa đôi môi như có như không lan tràn hơi thở ngọt lịm.



Nhiên Nghị vốn dẫn Tiểu Thái đi mát xa, có chuyên gia phụ trách vì họ dẫn đường, hắn mới không nghĩ ở hồ trị liệu nhìn bệnh quỷ cùng nam nhân yếu đuối kia ân ái. (sao ko phải Nhiên ca đang âu yếm thúc chứ >”< tiếc thật T.T)

Dọc theo đường đi, Tiểu Thái nói với hắn, hắn cũng chưa nghe vào tai, cả đầu óc hắn đều nghĩ về biểu tình vô tội lại chọc người đau lòng trước đó của nam nhân lúc ở phòng bếp.

Shit……

Nhiên Nghị cảm thấy mình càng ngày càng buồn cười, làm cái gì cứ đi chú ý nam nhân râu ria kia, chỉ cần nam nhân không tới gần Thư Diệu là ok. Hiện tại đến tột cùng hắn làm cái gì, mỗi lần nghĩ nghĩ lại nghĩ tới nam nhân ngu ngốc đó, hơn nữa khiến cho hắn ảo não chính là nam nhân kia đến giờ một chút tiến bộ cũng không có!

Hắn cứ như vậy ném lại nam nhân và Thanh Dương phía sau, dưới sự dẫn dắt của thuộc hạ Thanh Dương, đến hưởng thụ phục vụ của chuyên viên mát xa cao cấp nhất trang viên. Nhưng Nhiên Nghị vừa nằm xuống mát xa không bao lâu đã bắt đầu phiền muộn đứng lên, hắn cũng không biết đến tột cùng mình bị cái gì, hắn thế nhưng cứ như vậy bỏ lại bạn giường kỹ xảo cao siêu và chuyên viên mát xa cao cấp, chậm rì rì quay lại hồ trị liệu.

Khiến Nhiên Nghị không nghĩ tới là hắn vừa trở về liền nhìn thấy một màn thân mật này, Thanh Dương ôm lưng nam nhân, lười biếng nghiêng đầu, nam nhân đeo bịt mắt nhận nụ hôn của Thanh Dương……

Nhiên Nghị biến sắc, trong mắt lóe ra quang mang khó nắm bắt.

Được lắm! Nam nhân Lâm Mộ Thiên này bình thường luôn nói không muốn không muốn, vừa rồi Thanh Dương cũng hôn y, như thế nào không thấy y nói không muốn! (=.,= ca bị đần hả?) Hơn nữa lần trước hắn còn bắt gặp nam nhân và Vĩnh Trình hôn môi……

Đồ chết tiệt vô liêm sỉ!

Nhiên Nghị ở trong lòng hung hăng mắng nam nhân không biết liêm sỉ, trong lòng quả thật phiền muộn dị thường, hắn không thể không mở miệng: “Thật sự là hưng trí quá nha, chủ nhân Thanh Dương anh không đi, tôi sẽ cảm thấy không có ý nghĩa.”

Nhiên Nghị xuất hiện cắt ngang hai người, nam nhân cúi đầu xuống, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng y không có xấu hổ, nhưng lại không hiểu khẩn trương, vì y nghe rành mạch tiếng cười nhạo của Nhiên Nghị.

Là Nhiên Nghị……

Nam nhân nhớ lại bây giờ mình đang đeo bịt mắt, không thấy vẻ mặt trào phúng của Nhiên Nghị. Thanh Dương thì lại cảm thấy không sao cả, hắn đối với Nhiên Nghị người này không chút để ý.

“Tôi còn muốn ngâm chút nữa.” Thanh Dương lười biếng trả lời, nhìn thấy Nhiên Nghị không có rời đi, hắn lại bổ sung nói: “Nếu Nhiên Nghị viên không ngại, vậy chờ chúng tôi chút.”

Nam nhân không có nghe thấy Nhiên Nghị trả lời, nhưng nghe thấy Nhiên Nghị ngồi xuống ghế, Nhiên Nghị tựa hồ cũng không sốt ruột, ngoài ý muốn chờ bọn họ lên bờ.

Nam nhân sau khi lên bờ thì phủ thêm áo tắm, chậm rãi kéo xuống bịt mắt. Động tác của y có vẻ hơi mỏi mệt, vừa lấy bịt mắt xuống liền thấy Nhiên Nghị mặc áo tắm ngồi ở trên ghế, một bên bưng ly rượu uống, một bên không có hảo ý nhìn chằm chằm nam nhân.

Thanh Dương và Nhiên Nghị đơn giản nói chuyện với nhau, hàn huyên tán gẫu về hạng mục của khu giải trí mà trước đó Lâm Việt có nói trong điện thoại: “Bên Nam khu nói khu giải trí của chúng ta vi phạm, vượt qua địa phận nam khu. Vĩnh Trình nói sự tình tạm thời đã giải quyết, tôi thấy người đứng đầu bên Nam khu không dễ đối phó như vậy.”

“Ý anh là muốn tôi ra mặt, lấy danh nghĩa chính phủ giải quyết chuyện này?” Nhiên Nghị là người thông minh, không cần Thanh Dương nói tự nhiên hắn cũng hiểu.

Thanh Dương gật đầu ý bảo: “Bên Nam khu cậu có vẻ quen thuộc, nghe Lâm Việt nói, cậu với bên kia quan hệ không tồi.”

Lúc Nhiên Nghị nói, lại tranh thủ liếc mắt nhìn nam nhân một cái, hắn lạnh lùng hỏi lại Thanh Dương: “Lần này, vì sao tôi phải giúp anh?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương