Ngón tay Lâm Mộ Thiên bị Thanh Dương nhẹ nhàng ngậm vào, ngay cả đầu lưỡi mềm mại cũng như có như không lướt qua đầu ngón tay y. Xúc cảm trơn ướt làm tim nam nhân đập gia tốc, dưới ánh mắt ái muội của Thanh Dương, nam nhân chỉ có thể cúi đầu rút tay về. Nhìn thấy nam nhân thẹn thùng lại bất đắc dĩ, thậm chí là mang theo một chút bối rối, Thanh Dương thản nhiên nở nụ cười, trong nụ cười kia lộ ra khí chất lười biếng mê người.

Thanh Dương bảo Lâm Mộ Thiên ở thư phòng tùy tiện ngồi, chờ hắn xử lý xong việc thì đi hoa viên nghỉ ngơi. Cùng Thanh Dương một chỗ vô luận là đề tài giải trí hay là tán gẫu đều rất nhàn nhã. Bình thường Thanh Dương đã quá thoải mái an nhàn, ngoại trừ chút chuyện vặt trong bang hội ra, hầu hết thời gian hắn đều nghỉ ngơi, không phải uống trà thì là đi thả câu. Vào năm mới, Thanh Dương còn có thể bay qua bay lại hai bên giữa trong nước và ngoài nước. Từ sau khi tình hình trong nước trở nên không quá ổn định, hắn đã quay về, có lẽ là duyên phận thế mà để cho hắn gặp được Lâm Mộ Thiên.

Nếu không phải bởi vì nội bộ Thanh bang xảy ra chuyện, khả năng đời này hắn cũng sẽ không quay trở về, như vậy có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội gặp lại nam nhân. Cuộc sống của Thanh Dương cho tới bây giờ đều nhàn nhã, hắn không cần xử lý công việc mỗi ngày, hắn cũng chưa bao giờ thiếu tiền, mà còn có nhiều người thay hắn kiếm tiền, thay hắn để ý chuyện phía dưới. Bên cạnh hắn cũng chưa bao giờ thiếu người, chỉ cần hắn động một ngón tay, sẽ có cả một đám người muốn nịnh bợ hắn.

Có đôi khi ngay cả người bên cạnh Thanh Dương cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, Lâm Mộ Thiên bất quá chỉ là một “Tiểu ngôi sao” mà thôi, muốn bao nhiêu loại nam nhân này đều có, nhưng bang chủ Thanh Dương của bọn họ lại đối với nam nhân này không giống. Hơn nữa nam nhân kia nhìn qua còn lớn tuổi, ở trong mắt người bên cạnh, loại hình đại thúc này căn bản không phải loại hình bang chủ thích, quan trọng hơn là…… bang chủ bọn họ trước giờ đều rất ít chạm nam nhân, mấy năm này lại hầu như không chạm qua nam nhân!

Ai cũng biết bang chủ chỉ ôm thân thể phụ nữ mềm mại, này cũng không phải là bí mật gì. Chỉ cần là người bên cạnh Thanh Dương thì đều biết, sang năm còn có không ít người chủ động đưa mỹ nữ cấp cho bang chủ. Đương nhiên những cô gái có thể “hầu hạ” bang chủ bọn họ cũng không phải tùy tiện người nào cũng được, mà đều phải trải qua tuyển chọn, bằng không chính là tiểu thư danh môn có uy tín danh dự, không thì là ngôi sao quốc tế. Vận khí tốt nhất chính là người được chính Thanh Dương nhìn trúng.

Cả buổi sáng, Lâm Mộ Thiên đều cùng Thanh Dương một chỗ. Lúc Thanh Dương xử lý công việc, y an vị ở bên cạnh đọc sách, sách là Thanh Dương đưa cho y; Thanh Dương còn nhớ rõ y thích loại sách gì. Nam nhân ngồi ở trên sô pha mềm mại, vừa đọc sách vừa im lặng chờ đợi, mà khi Thanh Dương gọi điện thoại phân phó cấp dưới làm việc, ánh mắt u tĩnh kia vẫn dừng lại ở trên thân nam nhân.

Thanh Dương giải quyết xong việc sau, Lâm Mộ Thiên liền cùng hắn đi hoa viên. Khi Lâm Mộ Thiên đi dạo ở hoa viên thì suýt nữa té ngã, may mắn Thanh Dương kéo y một phen, thẳng đến giữa trưa khi dùng cơm, nam nhân còn không ngừng nói lời cảm tạ. Thanh Dương vẫn lẳng lặng, miễn cưỡng nhìn chăm chú vào nam nhân, khóe miệng Thanh Dương ngẫu nhiên lộ ra nụ cười thật nhạt, một bộ ung dung thản nhiên.

Buổi chiều hai người ngồi xe tư nhân của Thanh Dương đi vào trường ngựa.

Nam nhân cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, đương nhiên biết trường ngựa này là sở hữu của Thanh Dương. Trường ngựa chia làm ba khu vực, bọn họ băng qua trường đua ngựa, xuyên qua trung tâm chăm sóc, đi vào khu nghỉ dưỡng cung cấp cho du khách cưỡi ngựa. Thanh Dương sai người dắt ngựa riêng của hắn ra, đó là một con Lương Câu đã bị thuần phục phi thường dịu ngoan.

Thanh Dương bảo nam nhân lên ngựa trước, tiếp theo hắn được nhân viên công tác nâng lên ngồi vào phía sau nam nhân, hai tay vờn quanh hông nam nhân, trong tay nắm dây cương.

Lâm Mộ Thiên cũng biết Thanh Dương là tới đây để tuần tra tình hình sân bãi, vừa rồi một đường qua đây coi như vẫn ổn, Thanh Dương cũng có thể yên tâm bồi y cưỡi ngựa. Dù sao cũng đã đến đây, cưỡi ngựa thư giãn cũng tốt.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Mộ Thiên cưỡi ngựa, bởi vì y ngẫu nhiên sẽ đóng phim cổ trang, lúc quay cũng khó tránh xuất hiện cảnh cưỡi ngựa. Có điều hai nam nhân ôm nhau ngồi trên một con ngựa giống như bây giờ, với y vẫn là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay.

Nam nhân mặc tây trang, cùng Thanh Dương lười biếng mặc áo sa tanh, hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người. Bọn họ không thay trang phục cưỡi ngựa, mà là tùy ý cưỡi ở trên lưng ngựa, ngựa chở hai người chậm rãi tản bộ ở trên cỏ.

“Như vậy có phải kỳ quái lắm hay không, chúng ta là hai nam nhân, ôm nhau như vậy……” Lâm Mộ Thiên cảm thấy rất nhiều người đang nhìn hai người họ, cảm giác có chút không được tự nhiên.

Thanh Dương đem cằm nhẹ nhàng đặt ở đầu vai nam nhân, hắn nhàn nhã nhắm hai mắt, thong thả nói: “Không sao cả, tôi cảm thấy một chút cũng không kỳ quái, anh không thích cùng tôi cưỡi một con ngựa?”

“Cũng không phải.” Lâm Mộ Thiên hơi cúi đầu, giọng nhỏ đi rất nhiều. Y cũng không phải không muốn cùng Thanh Dương cưỡi một con ngựa, chẳng qua khoảng cách như vậy làm cho nam nhân vừa chờ mong vừa e ngại, thật mâu thuẫn cũng thật phức tạp.

Y có thể rõ ràng cảm giác được độ ấm từ thân thể Thanh Dương truyền đến, hơi thở nhẹ nhàng của Thanh Dương ôn nhu phả vào cần cổ y, cả người nam nhân cứng rắn không dám động.

Thanh Dương cũng phát hiện thân thể nam nhân biến hóa, hắn trầm mặc không lên tiếng ôm nam nhân, làm bộ cái gì cũng chưa phát hiện, tiếp tục cùng nam nhân nói chuyện phiếm: “Tôi nhớ rõ trước kia anh rất thích trẻ con, anh và vợ trước của anh kết hôn lâu như vậy, cũng không có kế hoạch muốn có con sao?”

“Khi đó, trong nhà tôi xảy ra chuyện, rất nhiều chuyện phải làm, cả hai chúng tôi đều không có ý này, cũng chưa kịp nghĩ nhiều như vậy.” Lâm Mộ Thiên thành thật trả lời, lúc đó y thật sự không có tinh lực suy nghĩ chuyện có con.

Thanh Dương trầm mặc chốc lát mới dùng giọng nói thong thả để hỏi: “Anh và vợ  anh là sao lại ly hôn, đương nhiên nếu anh không muốn nói, cũng có thể không cần trả lời tôi.”

“Cũng không có gì phải giấu diếm, tôi cùng vợ trước ly hôn là vì bên thứ ba chen chân.”

Đối mặt với Thanh Dương, y cảm thấy không có gì phải giấu diếm. Loại chuyện này tuy rằng không vẻ vang gì, nhưng tóm lại vẫn là sự thật, không có gì phải kiêng dè. Hơn nữa Thanh Dương cũng sẽ không đi kể loạn.

Kỳ thật bản thân Lâm Mộ Thiên cũng vốn không muốn nhắc tới Tâm Nghi, người đàn bà kia xem như một vết sẹo trong tình cảm của y, chẳng những từng cùng Vĩnh Trình có chuyện, lại cắm sừng y.

Thanh Dương cũng không nhắc lại chuyện vợ trước của nam nhân nữa. Hắn ôm nam nhân đi dạo trong trường ngựa, tán gẫu một vài đề tài thoải mái. Người bên ngoài nhìn cảnh tượng này có chút kỳ quái _ hai đại nam nhân ngồi trên cùng một con ngựa, thân mật còn chưa tính, mấu chốt là vị đại thúc phía trước kia còn là siêu sao điện ảnh, quan trọng nhất chính là vị phía sau khí chất lười biếng kia cư nhiên là bang chủ Thanh bang, đồng thời cũng là chủ nhân trường ngựa.

“Tôi muốn xuống ……” Lâm Mộ Thiên vốn không muốn mất hứng, nhưng sau một hồi nhẫn nhịn, vẫn là nói ra. Cái loại quan hệ không rõ giữa y và Thanh Dương này làm cho y thật tổn thương. Nếu nói là bạn bè, như vậy không khỏi cũng hơi quá; nếu nói là người yêu, này càng không thể, bởi vì Thanh Dương chưa từng tỏ tình với y.

Thanh Dương không trả lời nhưng cũng không buông y ra. Thanh Dương rất hiểu ý tưởng trong lòng nam nhân, nam nhân kỳ thật cũng không chán ghét cùng hắn ngồi trên một con ngựa, chỉ là cảm thấy xấu hổ mà thôi; chỉ cần thái độ hắn hơi cường ngạnh một chút, nam nhân nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Quả nhiên khi Thanh Dương trầm mặc ôm lấy, nam nhân ngoan ngoãn câm miệng. (=.,=)

“Buổi tối anh muốn ăn cái gì, tôi sai cấp dưới đi làm, tôi nhớ hình như thích ăn……” Thanh Dương tựa đầu trên vai nam nhân, chậm rãi nói những món nam nhân thích ăn. Bằng vào sự hiểu biết của hắn đối với nam nhân cùng ký ức từng cùng nam nhân ở chung. Hắn vừa nói như vậy, lập tức đã chạm đến trong tâm khảm của nam nhân.

Lâm Mộ Thiên là nam nhân rất dễ bị những chuyện rất nhỏ mà cảm động, y kéo dây cương lại, trên khuôn mặt khí chất ôn hòa của y hiện ra vẻ phức tạp. Thanh Dương cẩn thận sắc sóc làm cho y tràn đầy cảm động……

Thanh Dương lẳng lặng nhìn chằm chằm sườn mặt nam nhân, một bàn tay nhẹ nhàng ôm eo y, tay kia thì không dấu vết đặt ở trên đùi y. Hơi thở ấm áp của hắn xâm nhập vào da thịt mẫn cảm trên cổ nam nhân.

“Cậu nói món nào thì chọn món đó đi.” Lâm Mộ Thiên mỉm cười gật gật đầu, dưới ánh mặt trời đáy mắt nam nhân lóe sáng, y nhẹ giọng nỉ non: “Thì ra cậu còn nhớ rõ tôi thích ăn cái gì, thật sự là không nghĩ tới……” Này đối với nam nhân mà nói quả thực rất ngoài ý muốn, y nghĩ Thanh Dương sẽ không lưu ý một người “ râu ria” như y, nhưng sự thật lại không phải như thế.

“Chuyện tôi nhớ rõ còn rất nhiều.” đôi môi Thanh Dương chậm rãi cử động, đáy mắt u tĩnh của hắn xẹt qua một tia sáng. Hắn nhìn nam nhân vẻ mặt phức tạp tiếp tục nói, “Chỉ cần là chuyện của anh, tôi đều nhớ rõ.” Nói xong, hắn liền miễn cưỡng tựa vào vai nam nhân, cánh tay thon dài chậm rãi ôm sát thắt lưng y.

Chỉ cần là chuyện của anh……

Tôi đều nhớ rõ……

Lâm Mộ Thiên bị những lời này làm cho choáng váng _ Thanh Dương nói như vậy, đại biểu cái gì? Những lời thế này liền dễ dàng khiến cho nam nhân lâm vào suy nghĩ miên man. Kỳ thật nam nhân cũng chưa từng hy vọng xa vời gì, cứ cảm thấy như vậy thật không minh bạch, thật không tốt. Y không hy vọng Thanh Dương một mặt nói y là bằng hữu, một mặt lại có thể không chút nào để ý cùng y lên giường, tuy biết tác phong Thanh Dương, nhưng y vẫn không thể chấp nhận. Tinh thần hoang mang làm cho nam nhân khi đối mặt với cái ôm của Thanh Dương có chút không biết làm sao….

“Cuối tuần có một vở nhạc kịch Broadway, anh có thời gian thì tới đây cùng tôi đi xem, trong khoảng thời gian này Lâm Việt hẳn sẽ không để anh mệt mỏi như vậy,” Thanh Dương bán híp mắt tựa vào đầu vai nam nhân, thưởng thức sườn mặt nhu hòa của y dưới ánh mặt trời. Hắn tiến đầu đến thật gần, hơi thở ấm áp kia từng chút một phả vào cổ nam nhân, xúc giác ngưa ngứa làm cho nam nhân trở nên khẩn trương.

Do dự khẩn trương, nam nhân nói cũng không thông thuận: “Tôi…… cuối tuần tôi muốn xuất ngoại nghỉ phép, khả năng không có biện pháp cùng cậu xem nhạc kịch……”

Ánh mắt Thanh Dương biến hóa, nam nhân mà cho tới bây giờ đều nghe lời hắn này, nam nhân trước giờ đều là hắn nói cái gì thì chính là cái đó này, cư nhiên cự tuyệt hắn. Cảnh này khiến Thanh Dương vốn đã quen người khác đáp lại ý của mình giờ đây có chút không quen.

Thanh Dương mặt không đổi sắc: “Anh cùng ai đi?.” Giọng hắn rất nhạt, không phải hỏi, mà có vẻ như là thuận miệng nói một câu râu ria.

“……” Nam nhân không biết trả lời như thế nào.

“Lâm Việt tuần tới hẳn là không rảnh cùng anh đi du lịch, anh đi một mình, hay là cùng bạn đi?” Thanh Dương biết một ít chuyện về Công ty giải trí Phong Xa, bởi vì hắn và Lâm Việt cùng nhau thâu tóm công ty Thư Diệu. Lấn thâu tóm này đã thiết lập tốt mối quan hệ hợp tác, hắn biết Lâm Việt gần đây đều đang chiếu cố người mới, hẳn sẽ không có thời gian bồi Lâm Mộ Thiên.

“Tôi cùng Vĩnh Trình đi.” Lâm Mộ Thiên thành thật trả lời. Y cũng không xác định Thanh Dương có biết Vĩnh Trình là ai hay không, cũng như có biết quan hệ giữa Vĩnh Trình và y hay không, nhưng y không muốn giấu diếm Thanh Dương gì cả, vì thế y liền nói chi tiết.

Sau khi có được câu trả lời thuyết phục của nam nhân, Thanh Dương không có can thiệp gì nữa, hắn tựa vào đầu vai nam nhân, lười biếng hưởng thụ buổi chiều tốt đẹp. Ánh nắng nghiêng xuống, tán đầy trên mặt đất, chiếu lên quần áo tơ lụa trên người hắn làm nổi bật sự hoa mỹ rực rỡ. Làn da trắng của hắn dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt tinh xảo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vờn quanh eo nam nhân, nhìn qua thân mật giống như ôm người yêu.

Ngựa đi qua đám người, đưa hai người tới một vùng cỏ rộng lớn hơn, đón dương quang ấm áp khiến cho Thanh Dương vốn đã tràn ngập ủ rũ lại có chút buồn ngủ.

Thanh Dương dựa vào bả vai nam nhân, ôm lấy y, cảm giác như vậy thật thoải mái. Hắn híp mắt, thong thả nói: “Vậy chúc anh du lịch vui vẻ.”

Lâm Mộ Thiên chậm rãi gật đầu, đôi mắt y thật nhu hòa.

Thanh Dương tựa vào vai nam nhân, chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nhẹ nhàng mà rũ mắt xuống, trong đôi mắt trầm định u tĩnh như một vùng đất bí ẩn, làm cho người ta cân nhắc không ra……

Lại thong thả đi trong chốc lát, hưởng thụ tắm nắng kiểu này khiến Thanh Dương cảm giác tuyệt vời không phải bình thường. Nam nhân cảm giác được phía sau im lặng, y quay đầu nhìn xem Thanh Dương có phải đang ngủ hay không, vừa mới chuyển qua liền đúng lúc chạm vào Thanh Dương đang ngẩng đầu, môi hai người không hẹn mà dán vào nhau. Không chờ nam nhân kịp thời phản ứng, Thanh Dương liền tự nhiên thuận thế làm sâu sắc nụ hôn ngoài ý muốn này……

Thanh Dương hôn cũng là lười biếng, loại kích thích như có như không này càng làm cho nam nhân bất đắc dĩ hơn. Vì theo không kịp tiết tấu thong thả của Thanh Dương nên nam nhân có vẻ thật trì độn. Nếu thật sự hồi hôn thì lại có vẻ y rất cơ khát, nếu phối hợp tiết tấu hôn môi của Thanh Dương, thì động tác thong thả kia lại có vẻ thật tình sắc……

Nam nhân thật khó xử, nhanh cũng không được, chậm cũng không được……

Thậm chí y hoài nghi Thanh Dương có phải cố ý muốn như vậy hay không. Nam nhân cảm thấy thật ngượng ngùng, ở trước công chúng hôn môi có vẻ quá rêu rao. Tuy rằng gần đây không có ai, nhưng dưới ánh mặt trời mà làm chuyện này thì có vẻ hơi trắng trợn. Tư tưởng nam nhân thật bảo thủ, cũng chính vì bảo thủ như vậy mới làm cho Thanh Dương cảm thấy càng thêm có ý tứ.

“Thanh…… Thanh Dương……” Lâm Mộ Thiên còn chưa nói xong, đầu lưỡi Thanh Dương liền quấn lên, nụ hôn thong thả lại say lòng người làm cho thân thể nam nhân run run.

Thật kỳ quái ……

Này chẳng lẽ gọi là tán tỉnh? Khiêu khích? Dụ dỗ?

Trong đầu nam nhân hỗn loạn đến cực điểm, bị hôn chịu không nổi, y cũng chỉ có thể mềm mại nghiêng đầu ở trong lòng Thanh Dương, khẽ nhếch miệng, nhận nụ hôn ái muội lại triền miên của Thanh Dương.

Môi Thanh Dương hơi lạnh nhưng đầu lưỡi hắn cũng ấm áp lại mềm mại. Hắn tách mở môi nam nhân ra, luồn vào khoang miệng ấm áp của nam nhân, đầu lưỡi y có chút xấu hổ né tránh. Nhưng Thanh Dương với kỹ thuật hôn cao siêu đã vươn tay đỡ sườn mặt nam nhân, làm cho nụ hôn của hai người càng mãnh liệt, đầu lưỡi dây dưa cũng càng sâu……

Đầu lưỡi ướt mềm kích thích cảm quan nam nhân, khóe mắt nam nhân có chút ướt át không hiểu, không biết là do bị hôn mê loạn hay là bị khuất phục trước kỹ xảo của Thanh Dương……

Nam nhân như có như không hôn trả Thanh Dương, lưng y dán lên khuông ngực ấm áp của Thanh Dương. Cảm giác được cái tay ôm eo y của Thanh Dương chậm rãi sờ soạng eo y, nhẹ ấn mấy chỗ quen thuộc trên thân y làm cho nam nhân mẫn cảm rên rỉ.

Nóng quá……

Ngực nam nhân bắt đầu nóng lên, cho dù hiện tại chỉ đơn giản là hôn môi, cũng đã làm cho y nhịn không được run run. Thân thể y như nhũn ra dựa vào Thanh Dương, sườn mặt bị tay Thanh Dương vỗ về, trở nên nóng bỏng đến cực điểm……

Giống như địa phương mà Thanh Dương đụng tới đều đang thiêu đốt, đôi mắt lười biếng của Thanh Dương nhìn chằm chằm sườn mặt nam nhân. Cái tay nâng sườn mặt nam nhân của hắn theo cổ y chậm rãi trượt xuống, thâm nhập vào cổ áo hơi mở của nam nhân……

Lúc này.

Một trận tiếng vó ngựa cuồng loạn hướng bên này phi nước đại đến, hai con tuấn mã chạy như bay mà đến. Tiếng vó ngựa cuồng loạn quấy nhiễu hai người, đánh gãy nụ hôn của hai người. Thanh Dương không dấu vết nhíu mi một cái, hơi thở nguy hiểm khó có thể phát hiện trong đôi mắt thâm trầm u tĩnh kia.

Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, thấy hai người mặc trang phục cưỡi ngựa tinh mỹ đang cưỡi ngựa chạy tới, hai con ngựa này là lương câu cao cấp của trường ngựa. Từ bộ lông tỏa sáng của thân ngựa có thể nhìn ra ngựa tốt, từ xa có thể nhìn thấy trang phục hoa mỹ gọn gàng của người trên ngựa. Mà lúc này, hai thân ảnh bắt mắt một đen một trắng kia, đang chạy như bay tới đây!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương