Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
-
Chương 221
Trong nhà hàng Pháp, không khí rất tao nhã, âm nhạc rất nhẹ nhàng.
Vì Lâm Mộ Thiên là nhân vật công chúng, hơn nữa y lại ôm cục cưng nên vừa mới tiến vào nhà hàng liền lập tức trở thành tiêu điểm. Hiện giờ nam nhân có được không ít fan, khó tránh khỏi sẽ bị người hỏi cùng cục cưng vấn đề, y đành phải xấu hổ nói “bạn” đi công tác nên y thay “bạn” chăm đứa nhỏ vài ngày. Nam nhân ôm đứa nhỏ ngồi ở trong nhà hàng chờ, vì y rất sốt ruột nên tới rất sớm, chưa tới giờ hẹn nên Vĩnh Trình tự nhiên sẽ không đến sớm như vậy.
Đợi một lúc sau, Vĩnh Trình mới xuất hiện.
Đã một thời gian Lâm Mộ Thiên không gặp Vĩnh Trình, y phát hiện Vĩnh Trình so với trước kia càng đẹp trai. Hắn mặc thường phục đơn giản, so với tây trang truyền thống có “ vẻ người lớn” của nam nhân cao cấp hơn một bậc, nhất thời, Lâm Mộ Thiên có chút hổ thẹn _ tới quá gấp nên y không có thời gian về nhà thay quần áo.
Vĩnh Trình vừa mới tiến vào nhà hàng liền thấy nam nhân, tâm tình hắn vốn vui sướng nhưng vừa thấy đứa trẻ mới sinh trong lòng nam nhân thì hoàn toàn bị phá hủy! Vốn nghĩ tới nam nhân chủ động hẹn hắn ra là xuất phát từ sự tưởng niệm với hắn, nhưng khi Vĩnh Trình nhìn thấy cục cưng, Vĩnh Trình thông minh đương nhiên ngửi ra được mục đích nam nhân hẹn hắn ra.
Nhất thời, tâm tình Vĩnh Trình trở nên thật không tốt, vẻ mặt của hắn tự nhiên cũng trở nên lạnh lùng đi rất nhiều. Hắn biết Lâm Mộ Thiên tìm hắn căn bản không phải nhớ hắn, mà là vì Tâm Nghi, vì cục cưng này……
“Thật xin lỗi, lần này đột nhiên tìm cậu gấp như vậy là vì đứa nhỏ này.” Lâm Mộ Thiên mở đầu liền biểu hiện thái độ.
Trong mắt Vĩnh Trình tràn đầy khinh thường, giọng điệu hắn trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều: “Đứa nhỏ này không phải của tôi, anh tìm tôi cũng vô dụng. Hơn nữa Tâm Nghi và tôi không có quan hệ, anh tìm tôi ra nếu là vì chuyện đứa nhỏ này thì chúng ta không cần nói nữa.”
Hắn vốn không phải người dễ tức giận như vậy, nhưng có đôi khi việc làm của Lâm Mộ Thiên khiến hắn thật tức giận _ thật không biết người đàn bà giảo hoạt Tâm Nghi kia rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì mà khiến cho Lâm Mộ Thiên ôm đứa nhỏ đến tìm hắn!
Lâm Mộ Thiên trầm mặc nhìn Vĩnh Trình trong chốc lát, Lâm Mộ Thiên dù có ngốc cũng biết Vĩnh Trình đang giận. Y cũng không tiện nhắc lại chuyện đứa nhỏ, đành phải nói sang chuyện khác hỏi tình hình gần đây của Vĩnh Trình. Tâm tình Vĩnh Trình bị hủy hoại, câu được câu không cùng y nói chuyện, hai người đều cảm thấy như vậy tìm đề tài để nói rất khó.
Cuối cùng, hai người đều trầm mặc.
Vĩnh Trình gọi mấy món ăn hợp khẩu vị nam nhân, nam nhân ôm đứa nhỏ ăn cơm cũng không tiện, còn phải vội vàng dỗ đứa nhỏ, ngay cả Vĩnh Trình nhìn cũng thay nam nhân cảm thấy mệt. (=.,=)
Rốt cục, sau khi trải qua một trận ép buộc, Vĩnh Trình vẫn nhịn không được mở miệng …….
“Người đàn bà Tâm Nghi kia có nói với anh gì không? Sao đứa nhỏ lại ở chỗ anh? Người đàn bà kia đâu?” Vĩnh Trình buông đồ ăn trong tay xuống, hắn không có khẩu vị để ăn tiếp. Nhắc tới người đàn bà kia hắn liền cảm thấy căm tức, hơn nữa Lâm Mộ Thiên lại quá thành thật, cứ tiếp tục như vậy còn không biết bị người đàn bà kia lừa không biết nhiêu lần.
“Tâm Nghi nói ông chủ cô ấy sai cô đi công tác nên bảo tôi thay cổ chăm đứa nhỏ vài ngày, cô ấy trở về sẽ đem đứa nhỏ đi, nhưng……”
Nhưng cũng sắp hai tuần, Tâm Nghi vẫn không có trở về, nam nhân có chút lo lắng an toàn của Tâm Nghi. Về phương diện khác thì cảm thấy Tâm Nghi không nên mặc kệ bỏ lại đứa nhỏ như vậy, cho nên hôm nay y tìm Vĩnh Trình ra là muốn nhờ Vĩnh Trình thay y tìm Tâm Nghi.
Vĩnh Trình tựa hồ hiểu được ý của nam nhân, hắn thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh nam nhân, lạnh lùng nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong lòng y: “Tôi sẽ không thay anh tìm người đàn bà kia, tôi thật vất vả mới đuổi cô ta đi, nếu bây giờ tôi tìm cô ta trở về, cô ta không dây dưa chết tôi sao?”
“……”
“Hơn nữa, đứa nhỏ này cũng không biết là của ai, cái loại đàn bà đó, mệt anh còn có thể để ý cô ta.” Vĩnh Trình vươn tay niết mặt đứa nhỏ, trong mắt hắn không mang theo tình cảm gì, “Đứa nhỏ này cũng không giống tôi chút nào.”
“…….”
“Tôi đã xét nghiệm qua DNA, đứa nhỏ này không phải của tôi, vợ trước của anh muốn gạt tiền tôi, cô ta muốn làm vợ của nhân vật nổi tiếng.” Vĩnh Trình một bên nắm cái tay nhỏ bé của đứa nhỏ, một bên tiến đến trước mắt nam nhân, còn thật sự nhìn chăm chú vào đôi mắt u buồn của y, “Mộ Thiên, tôi biết anh tâm tính thiện lương, nhưng không thể thay người đàn bà kia nuôi không công như vậy.” (đấy đấy, ko phải con VT nhé >”<)
“Vậy đứa nhỏ đến tột cùng là của ai ……” Lâm Mộ Thiên có chút đăm chiêu nhìn đứa nhỏ trong lòng, đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, kia…… kia có khả năng đứa nhỏ này là của chính y hay không……
Có lẽ, ngay cả Tâm Nghi cũng không biết người cha chân chính của đứa nhỏ này là ai, nam nhân bắt đầu hồi tưởng đoạn thời gian đó có cùng Tâm Nghi từng có tiếp xúc thân mật hay không _ hình như có, lại hình như không có, chính nam nhân cũng không làm rõ được.
“Cuối cùng tôi cũng không thể ném đứa nhỏ.” Lâm Mộ Thiên cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhìn đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn y, y liền mềm lòng.
“Tôi sẽ không thay anh tìm người đàn bà kia, hơn nữa tôi cũng sẽ không nuôi đứa nhỏ này, anh đừng hòng ôm nó đưa cho tôi.” Vĩnh Trình lạnh lùng buông cái tay thịt thịt của đứa trẻ ra, không muốn nhìn thấy thứ gì của người đàn bà duy lợi kia nữa.
Lâm Mộ Thiên bất lực ngẩng đầu: “Tôi đây phải làm sao bây giờ?”
Vĩnh Trình bất mãn nhìn chằm chằm hai mắt lo lắng của nam nhân, hắn nhìn nam nhân trong chốc lát, rốt cuộc hắn phải nói như thế nào nam nhân mới hiểu được??? Hắn giống như thỏa hiệp thở dài một hơi, rầu rĩ không vui nói: “Lâm Mộ Thiên, rốt cuộc anh đem tôi trở thành cái gì của anh?”
Vĩnh Trình trực tiếp chất vấn, làm cho Lâm Mộ Thiên không biết nên như thế nào đáp lại, y nhìn Vĩnh Trình biểu tình nghiêm túc, nhất thời hơi trố mắt.
“Tôi… tôi…..”
Đối mặt Vĩnh Trình truy vấn, nam nhân thế nhưng đáp không được. Đúng là y đã từng cẩn thận cân nhắc qua mối quan hệ với Vĩnh Trình, từ góc độ nam nhân suy ra chính mình không có lập trường đi làm rõ quan hệ giữa bọn họ. Y chỉ có thể nước chảy bèo trôi cũng Vĩnh Trình duy trì quan hệ “ thân mật” như vậy.
Vĩnh Trình không tiếp tục truy vấn, vì để cho nam nhân yên tâm, hắn gọi điện thoại sai người đưa tới báo cáo xét nghiệm của hắn và đứa nhỏ này. Hắn biết kỳ thật y cũng không rõ đứa nhỏ này đến tột cùng là của ai, vì miễn cho nam nhân phiền não và lo âu, hắn dẫn nam nhân đi bệnh viện làm xét nghiệm. Ngày hôm sau, báo cáo cho thấy đứa nhỏ và bọn họ cũng không có quan hệ.
Chuyện này cho Lâm Mộ Thiên đả kích không nhỏ, thì ra Tâm Nghi không những cùng Vĩnh Trình có quan hệ, còn ở bên ngoài cùng đàn ông khác cấu kết. Trước kia y tin tưởng Tâm Nghi như vậy, không nghĩ tới.. thật không nghĩ tới người mình tín nhiệm lại biến thành như vậy, Lâm Mộ Thiên đối với biểu hiện của Tâm Nghi phi thường thất vọng.
“Giờ anh đã biết vợ trước của anh là dạng người gì đi, cô ta cũng không yêu anh, cô ta yêu tiền của anh.” Vĩnh Trình trực tiếp vạch trần bộ mặt Tâm Nghi, lời nói trực tiếp của hắn chà xát đến chỗ đau của nam nhân.
“Đoạn thời gian tôi thất nghiệp kia, Tâm Nghi còn lấy tiền ‘ giúp’ tôi…..”
“Nếu không phải tôi lấy tiền cho cô ta, bảo cô ta đem tiền cho anh, anh cho là cô ta nào có nhiều tiền như vậy cho anh?” Đứng ở trên hành lang bệnh viện, Vĩnh Trình cầm bản xét nghiệm mặt đối mặt đứng cùng nam nhân, nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng nam nhân hắn liền đau đầu.
Lâm Mộ Thiên còn chưa kịp kinh ngạc, đứa nhỏ trong tay đã bị cấp dưới của Vĩnh Trình ôm đi. Vĩnh Trình tỏ ý sẽ tìm người đem đứa nhỏ trả lại cho Tâm Nghi, hắn bảo, nếu Tâm Nghi tìm đến nam nhân, thì nam nhân không cần để ý tới. Chuyện này giao cho hắn xử lý, bảo nam nhân yên tâm công tác, không cần nghĩ nhiều quá. Đã không có đứa nhỏ trói buộc, nam nhân đúng thật thoải mái rất nhiều. Ngày thứ ba sau khi đứa nhỏ bị mang đi, Vĩnh Trình đã nói với y tìm được Tâm Nghi rồi, hơn nữa đem đứa nhỏ trả lại cho cô ta, chuyện này cũng không cần nam nhân lo lắng, hắn sẽ xử lý tốt.
Vĩnh Trình đúng là vì nam nhân cấp cho người đàn bà kia một số tiền lớn. Tâm Nghi cũng tỏ vẻ sẽ không tới làm phiền Lâm Mộ Thiên nữa, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt Lâm Mộ Thiên nữa. Tâm Nghi cầm tiền xong cũng đáp ứng Vĩnh Trình, mang theo đứa nhỏ rời đi, người đàn bà này từ trước tới giờ đều muốn lấy một chút lợi ích từ Vĩnh Trình. Biết không thể cùng Vĩnh Trình kết hôn thì dù thế nào cũng phải lấy một số tiền, nếu không đời này cô ta cũng không có được gì. Vĩnh Trình thì lại rất hiểu ý đồ người đàn bà này, sớm một chút đuổi cô ta đi cũng tốt. Vì thế Vĩnh Trình phái người đem người đàn bà kia đi thật xa.
Khi Lâm Mộ Thiên biết Tâm Nghi đem đứa nhỏ đưa cho y, là biết nam nhân khẳng định sẽ đi tìm Vĩnh Trình, mà Vĩnh Trình vì nam nhân cũng khẳng định sẽ lại đi tìm cô. Như vậy cô còn có cơ hội đòi tiền, nếu không tới lúc chết cô cũng không thấy được Vĩnh Trình. Sau khi biết chân tướng sự thật, biết bản tính người đàn bà Tâm Nghi này, Lâm Mộ Thiên ngoại trừ khiếp sợ thì chính là khổ sở…..
Giải quyết vấn đề đáng ghét này sau, Vĩnh Trình mới thuận tiện hẹn Lâm Mộ Thiên rời bến đi câu. Bình thường lúc nhàm chán Vĩnh Trình cũng thích hẹn vài người bạn lên du thuyền ra khơi chơi, lần này Vĩnh Trình cũng mang Lâm Mộ Thiên đi. Vừa lúc Lâm Mộ Thiên cũng vừa thu xong trận bán kết cuộc thi tuyển nghệ sĩ, Lâm Việt cho y nghỉ ngơi vài ngày nên cũng có thời gian du lịch.
Kỳ thật nam nhân có cự tuyệt qua, nhưng dưới yêu cầu kiên trì của Vĩnh Trình, y cũng chỉ đành đồng ý. Gần đây Thư Diệu bận công việc, Lâm Việt lại vội vàng chỉnh đốn nội bộ công ty cùng với việc chọn người mới, cho nên cũng không có thời gian, mà Vĩnh Trình tựa hồ biết y rất rảnh nên luôn hẹn y ra ngoài. Hơn nữa Lâm Mộ Thiên lo lắng Thanh Dương tìm đến mình nên vì tránh gặp phải Thanh Dương thì xấu hổ, y đành nhận lời mời của Vĩnh Trình, đồng ý cùng Vĩnh Trình ra biển du ngoạn.
Sáng nay thời tiết rất tốt, bầu trời quang đãng, thái dương chiếu vào ấm áp dào dạt, thời tiết phi thường thích hợp để rời bến.
Vĩnh Trình hẹn vài người bạn đi ra biển, mấy người bạn của Vĩnh Trình đều là những người Lâm Mộ Thiên chưa từng gặp qua, nhưng đại khái cũng biết họ đều là công tử tiểu thư con nhà giàu, nhân vật nổi tiếng. Họ ước chừng có khoảng bảy tám người, vì không quá quen nên toàn bộ hành trình Lâm Mộ Thiên đều có vẻ nệ; người trẻ tuổi tán gẫu y cũng không sao thích được, luôn có cảm giác ở giữa có sự khác nhau nào đó khó có thể vượt qua.
Nam nhân im lặng ngồi thoải mái ở trong khoang thuyền, nhìn cả trai lẫn gái ở trên boong thuyền chơi đùa, y đối với loại hình giải trí ra biển câu cá này không có gì hứng thú. Vĩnh Trình đứng ở trong đám người đặc biệt bắt mắt, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, Lâm Mộ Thiên an vị ở trong khoang thuyền nhìn bọn họ.
Từng hành động của Vĩnh Trình đều rơi vào mắt y, đường cong lưng Vĩnh Trình rất đẹp, Vĩnh Trình thỉnh thoảng luôn nhìn qua bên y, tựa hồ lo lắng y nhàm chán. Mỗi khi nghĩ tới sự săn sóc của Vĩnh Trình, trên mặt y sẽ toát ra nụ cười nhàn nhạt.
Thời gian qua thật nhanh, màn đêm lập tức bao phủ mặt biển, đầu bếp biểu diễn ở trong khoang thuyền. Trong khoang thuyền rất lớn rất hoa lệ, bố trí không khác lắm so với nhà ăn, xuống một tầng nữa chính là phòng ngủ xa hoa, trên thuyền cái gì cũng không thiếu. Một đám thanh niên ngồi quanh ở bàn ăn thanh lịch, một mặt trò chuyện lý thú, một mặt hưởng thụ đồ biển tươi ngon.
Cả hành trình Lâm Mộ Thiên đều duy trì trầm mặc, y không muốn nói chen vào, mà cũng không chen vào được. Vĩnh Trình biết nam nhân nhàm chán, liền lẳng lặng cầm tay nam nhân ở dưới bàn, hy vọng có thể cho nam nhân chút ấm áp. Chờ sau khi dùng cơm xong, Vĩnh Trình cũng không lưu mấy người kia lại mà gọi điện thoại sai người đem cano tới đón mấy người bạn lên bờ, mà thời gian còn lại, hắn có thể cùng nam nhân trải qua thế giới riêng của hai người.
“Hình như anh không cao hứng lắm, nếu anh không thích cùng bọn họ tụ họp, lần sau tôi sẽ không gọi họ nữa, chỉ cần anh cao hứng, tôi không sao cả.” Vĩnh Trình cởi áo phủ thêm cho nam nhân, cả người hắn thả lỏng tựa vào trên lan can, quần áo đơn bạc bị gió thổi phấp phới, mái tóc đen hỗn độn đong đưa trong gió đêm.
Lâm Mộ Thiên trong lòng rất cảm động, vô luận ở điểm nào, có thể nói Vĩnh Trình đều đối với y tốt lắm.
“Mấy cái giải trí của thanh niên các cậu không hợp với tôi, tôi chỉ thích im lặng.” Khóe miệng Lâm Mộ Thiên hiện ra tươi cười, y cẩn thận thấy được cánh tay Vĩnh Trình đang run. Ban đêm gió biển lạnh băng đến thấu xương, ánh mắt nam nhân dao động trong chốc lát mới nhỏ giọng mở miệng hỏi hắn: “Cậu không lạnh sao?” Giọng nam nhân không lớn, lại mang theo thân thiết thản nhiên.
Cảm giác được nam nhân quan tâm, Vĩnh Trình vừa lòng nở nụ cười. Hắn khẽ nhếch khóe miệng, động tác ái muội vuốt ve cánh tay nam nhân, nam nhân hơi hơi rũ mắt, tóc bị thổi rối loạn, ánh mắt y nhẹ nhàng chấn động.
Cảm giác được cái tay lạnh như băng của Vĩnh Trình, y kéo cái áo gió dầy nặng mà Vĩnh Trình khoác trên vai y thong thả tiến lên trước mấy bước. Hai tròng mắt sáng ngời của Vĩnh Trình yên lặng nhìn chăm chú vào động tác của nam nhân, nam nhân cởi áo gió ra, chậm rãi nhích lại gần hắn, hai tay phủ lên lưng hắn, cơ thể ấm áp của nam nhân phủ lên hắn, Vĩnh Trình cũng khá tự nhiên ôm thắt lưng y……
Hai người kề sát nhau, nhiệt độ cơ thể kia thật ấm áp……
Cảm giác rất thoải mái……
“Cùng nhau dùng đi.” Lâm Mộ Thiên săn sóc tỏ vẻ dùng chung áo. Y chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng nhu hòa im lặng nhìn chăm chú dung nhan anh tuấn gần trong gang tấc của Vĩnh Trình.
Khoảng cách hai người rất gần, ở nơi không khí lạnh lẽo này, hơi thở mềm nhẹ như sương trắng phun ở giữa môi hai người, cảm xúc cùng nhiệt độ ấm áp khiến tim nam nhân đang không ngừng đập gia tốc.
Thân thể hai người dán vào nhau, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm thân thể của nhau. Hai người thân cao xấp xỉ đối xứng, áo gió to rộng gắt gao bao phủ hai người vào nhau.
“Đừng nhu loạn, tôi cũng không phải phụ nữ.” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng ngăn cản động tác của Vĩnh Trình. Một bàn tay Vĩnh Trình ôm sát thắt lưng nam nhân, một bàn tay cách áo nam nhân dùng sức xoa khuôn ngực rắn chắc của y.
“Tôi lại thích sờ của anh.” Vĩnh Trình xấu xa nhìn chằm chằm ánh mắt nam nhân vì thẹn thùng mà tránh né, hầu như là cùng lúc, tay hắn trượt vào trong áo nam nhân, xúc cảm lạnh lẽo kia làm cho nam nhân nhịn không được rùng mình một cái.
Lâm Mộ Thiên nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Tay cậu lạnh quá, mau lấy ra đi.”
“Lập tức sẽ không lạnh, anh sẽ thích.” bàn tay to của Vĩnh Trình vuốt ve thân thể nam nhân, dừng lại ở điểm nổi lên thật nhỏ trước ngực của nam nhân, không nhẹ không nặng nhéo nhéo.
Nghe thấy nam nhân phát ra tiếng hút không khí, Vĩnh Trình lộ ra nụ cười vừa lòng giống như thực hiện được ý đồ. Hắn đặt trán hắn lên trán nam nhân, bên môi thở ra hơi thở cực nóng, xoa dịu hai má của nhau.
“Cậu còn lạnh không…..” Lâm Mộ Thiên vừa nói xong, Vĩnh Trình nhìn y một cái thật sâu, liền chủ động tiến về phía y. Vừa cảm giác được một cỗ nhiệt khí đánh úp lại thì đôi môi khẽ nhếch của nam nhân đã bị đôi môi ấm áp của Vĩnh Trình chậm rãi ngăn chặn.
Động tác của Vĩnh Trình từ nhẹ đến nặng, tràn ngập nhiệt tình cùng mang theo một chút hơi thở bá đạo. Nam nhân chìm vào nụ hôn ướt át, nóng bỏng và triền miên của đối phương, đôi môi y trở nên vừa mềm vừa nóng, đầu lưỡi bị xoa dịu toàn bộ, hơi thở nóng cháy kia giống như muốn châm lửa thân thể y.
Nháy mắt, Lâm Mộ Thiên hãm sâu vào nụ hôn lửa nóng triền miên, nụ hôn này quá mạnh mẽ, quá nhiệt tình, rất kích thích. Vĩnh Trình hôn rât sâu, rất triền miên, tim nam nhân không ngừng đập gia tốc, một khắc này, nam nhân thậm chí cảm thấy hô hấp của mình cũng sắp ngừng lại.
Đây là cảm giác gì, loại kích thích đánh sâu vào tận đáy lòng nam nhân này, giống như có cái gì đó đang từng chút một bị hòa tan. Động tác của Vĩnh Trình lại khiến y có cảm giác như được che chở, được bảo hộ…..
Lâm Mộ Thiên cũng không bài xích Vĩnh Trình hôn, y dịu ngoan mở môi ra, ôn nhu nhận nụ hôn sâu nóng bỏng lúc nhẹ lúc nặng của Vĩnh Trình.
Có lẽ ở sâu trong nội tâm nam nhân, Vĩnh Trình với y mà nói đúng là một tồn tại đặc biệt, loại cảm giác này càng ngày càng tăng, càng phát ra mãnh liệt, theo thời gian cọ rửa cũng trở nên dị thường rõ ràng…..
Vĩnh Trình giúp y rất nhiều……
Đối xử với y cũng không tồi……
Mà này, Vĩnh Trình còn cố gắng muốn cho y hiểu vòng luẩn quẩn của y……
Tất cả những việc Vĩnh Trình làm y đều thấy ……
Lâm Mộ Thiên cũng không phải sắt đá, cũng không phải không có tình cảm, chẳng qua y không quen biểu lộ mà thôi……
Thân thể bị Vĩnh Trình ái muội vuốt ve, môi bị gắt gao ngăn chặn, đầu lưỡi bị đối phương quấn quanh khiêu khích. Y hơi suyễn dựa vào Vĩnh Trình, trong miệng tràn đầy hơi thở thuộc về Vĩnh Trình, không khí xung quanh giống như đang bị thiêu đốt. Nam nhân mặt đỏ tim đập, thậm chí còn nghe được tiếng ái muội phát ra khi đầu lưỡi ma sát nhau.
Từ xa nhìn lại, có hai nam nhân cao lớn đứng trong gió lạnh thấu xương trên boong thuyền ôm hôn nhau……
Vì Lâm Mộ Thiên là nhân vật công chúng, hơn nữa y lại ôm cục cưng nên vừa mới tiến vào nhà hàng liền lập tức trở thành tiêu điểm. Hiện giờ nam nhân có được không ít fan, khó tránh khỏi sẽ bị người hỏi cùng cục cưng vấn đề, y đành phải xấu hổ nói “bạn” đi công tác nên y thay “bạn” chăm đứa nhỏ vài ngày. Nam nhân ôm đứa nhỏ ngồi ở trong nhà hàng chờ, vì y rất sốt ruột nên tới rất sớm, chưa tới giờ hẹn nên Vĩnh Trình tự nhiên sẽ không đến sớm như vậy.
Đợi một lúc sau, Vĩnh Trình mới xuất hiện.
Đã một thời gian Lâm Mộ Thiên không gặp Vĩnh Trình, y phát hiện Vĩnh Trình so với trước kia càng đẹp trai. Hắn mặc thường phục đơn giản, so với tây trang truyền thống có “ vẻ người lớn” của nam nhân cao cấp hơn một bậc, nhất thời, Lâm Mộ Thiên có chút hổ thẹn _ tới quá gấp nên y không có thời gian về nhà thay quần áo.
Vĩnh Trình vừa mới tiến vào nhà hàng liền thấy nam nhân, tâm tình hắn vốn vui sướng nhưng vừa thấy đứa trẻ mới sinh trong lòng nam nhân thì hoàn toàn bị phá hủy! Vốn nghĩ tới nam nhân chủ động hẹn hắn ra là xuất phát từ sự tưởng niệm với hắn, nhưng khi Vĩnh Trình nhìn thấy cục cưng, Vĩnh Trình thông minh đương nhiên ngửi ra được mục đích nam nhân hẹn hắn ra.
Nhất thời, tâm tình Vĩnh Trình trở nên thật không tốt, vẻ mặt của hắn tự nhiên cũng trở nên lạnh lùng đi rất nhiều. Hắn biết Lâm Mộ Thiên tìm hắn căn bản không phải nhớ hắn, mà là vì Tâm Nghi, vì cục cưng này……
“Thật xin lỗi, lần này đột nhiên tìm cậu gấp như vậy là vì đứa nhỏ này.” Lâm Mộ Thiên mở đầu liền biểu hiện thái độ.
Trong mắt Vĩnh Trình tràn đầy khinh thường, giọng điệu hắn trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều: “Đứa nhỏ này không phải của tôi, anh tìm tôi cũng vô dụng. Hơn nữa Tâm Nghi và tôi không có quan hệ, anh tìm tôi ra nếu là vì chuyện đứa nhỏ này thì chúng ta không cần nói nữa.”
Hắn vốn không phải người dễ tức giận như vậy, nhưng có đôi khi việc làm của Lâm Mộ Thiên khiến hắn thật tức giận _ thật không biết người đàn bà giảo hoạt Tâm Nghi kia rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì mà khiến cho Lâm Mộ Thiên ôm đứa nhỏ đến tìm hắn!
Lâm Mộ Thiên trầm mặc nhìn Vĩnh Trình trong chốc lát, Lâm Mộ Thiên dù có ngốc cũng biết Vĩnh Trình đang giận. Y cũng không tiện nhắc lại chuyện đứa nhỏ, đành phải nói sang chuyện khác hỏi tình hình gần đây của Vĩnh Trình. Tâm tình Vĩnh Trình bị hủy hoại, câu được câu không cùng y nói chuyện, hai người đều cảm thấy như vậy tìm đề tài để nói rất khó.
Cuối cùng, hai người đều trầm mặc.
Vĩnh Trình gọi mấy món ăn hợp khẩu vị nam nhân, nam nhân ôm đứa nhỏ ăn cơm cũng không tiện, còn phải vội vàng dỗ đứa nhỏ, ngay cả Vĩnh Trình nhìn cũng thay nam nhân cảm thấy mệt. (=.,=)
Rốt cục, sau khi trải qua một trận ép buộc, Vĩnh Trình vẫn nhịn không được mở miệng …….
“Người đàn bà Tâm Nghi kia có nói với anh gì không? Sao đứa nhỏ lại ở chỗ anh? Người đàn bà kia đâu?” Vĩnh Trình buông đồ ăn trong tay xuống, hắn không có khẩu vị để ăn tiếp. Nhắc tới người đàn bà kia hắn liền cảm thấy căm tức, hơn nữa Lâm Mộ Thiên lại quá thành thật, cứ tiếp tục như vậy còn không biết bị người đàn bà kia lừa không biết nhiêu lần.
“Tâm Nghi nói ông chủ cô ấy sai cô đi công tác nên bảo tôi thay cổ chăm đứa nhỏ vài ngày, cô ấy trở về sẽ đem đứa nhỏ đi, nhưng……”
Nhưng cũng sắp hai tuần, Tâm Nghi vẫn không có trở về, nam nhân có chút lo lắng an toàn của Tâm Nghi. Về phương diện khác thì cảm thấy Tâm Nghi không nên mặc kệ bỏ lại đứa nhỏ như vậy, cho nên hôm nay y tìm Vĩnh Trình ra là muốn nhờ Vĩnh Trình thay y tìm Tâm Nghi.
Vĩnh Trình tựa hồ hiểu được ý của nam nhân, hắn thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh nam nhân, lạnh lùng nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong lòng y: “Tôi sẽ không thay anh tìm người đàn bà kia, tôi thật vất vả mới đuổi cô ta đi, nếu bây giờ tôi tìm cô ta trở về, cô ta không dây dưa chết tôi sao?”
“……”
“Hơn nữa, đứa nhỏ này cũng không biết là của ai, cái loại đàn bà đó, mệt anh còn có thể để ý cô ta.” Vĩnh Trình vươn tay niết mặt đứa nhỏ, trong mắt hắn không mang theo tình cảm gì, “Đứa nhỏ này cũng không giống tôi chút nào.”
“…….”
“Tôi đã xét nghiệm qua DNA, đứa nhỏ này không phải của tôi, vợ trước của anh muốn gạt tiền tôi, cô ta muốn làm vợ của nhân vật nổi tiếng.” Vĩnh Trình một bên nắm cái tay nhỏ bé của đứa nhỏ, một bên tiến đến trước mắt nam nhân, còn thật sự nhìn chăm chú vào đôi mắt u buồn của y, “Mộ Thiên, tôi biết anh tâm tính thiện lương, nhưng không thể thay người đàn bà kia nuôi không công như vậy.” (đấy đấy, ko phải con VT nhé >”<)
“Vậy đứa nhỏ đến tột cùng là của ai ……” Lâm Mộ Thiên có chút đăm chiêu nhìn đứa nhỏ trong lòng, đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, kia…… kia có khả năng đứa nhỏ này là của chính y hay không……
Có lẽ, ngay cả Tâm Nghi cũng không biết người cha chân chính của đứa nhỏ này là ai, nam nhân bắt đầu hồi tưởng đoạn thời gian đó có cùng Tâm Nghi từng có tiếp xúc thân mật hay không _ hình như có, lại hình như không có, chính nam nhân cũng không làm rõ được.
“Cuối cùng tôi cũng không thể ném đứa nhỏ.” Lâm Mộ Thiên cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhìn đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn y, y liền mềm lòng.
“Tôi sẽ không thay anh tìm người đàn bà kia, hơn nữa tôi cũng sẽ không nuôi đứa nhỏ này, anh đừng hòng ôm nó đưa cho tôi.” Vĩnh Trình lạnh lùng buông cái tay thịt thịt của đứa trẻ ra, không muốn nhìn thấy thứ gì của người đàn bà duy lợi kia nữa.
Lâm Mộ Thiên bất lực ngẩng đầu: “Tôi đây phải làm sao bây giờ?”
Vĩnh Trình bất mãn nhìn chằm chằm hai mắt lo lắng của nam nhân, hắn nhìn nam nhân trong chốc lát, rốt cuộc hắn phải nói như thế nào nam nhân mới hiểu được??? Hắn giống như thỏa hiệp thở dài một hơi, rầu rĩ không vui nói: “Lâm Mộ Thiên, rốt cuộc anh đem tôi trở thành cái gì của anh?”
Vĩnh Trình trực tiếp chất vấn, làm cho Lâm Mộ Thiên không biết nên như thế nào đáp lại, y nhìn Vĩnh Trình biểu tình nghiêm túc, nhất thời hơi trố mắt.
“Tôi… tôi…..”
Đối mặt Vĩnh Trình truy vấn, nam nhân thế nhưng đáp không được. Đúng là y đã từng cẩn thận cân nhắc qua mối quan hệ với Vĩnh Trình, từ góc độ nam nhân suy ra chính mình không có lập trường đi làm rõ quan hệ giữa bọn họ. Y chỉ có thể nước chảy bèo trôi cũng Vĩnh Trình duy trì quan hệ “ thân mật” như vậy.
Vĩnh Trình không tiếp tục truy vấn, vì để cho nam nhân yên tâm, hắn gọi điện thoại sai người đưa tới báo cáo xét nghiệm của hắn và đứa nhỏ này. Hắn biết kỳ thật y cũng không rõ đứa nhỏ này đến tột cùng là của ai, vì miễn cho nam nhân phiền não và lo âu, hắn dẫn nam nhân đi bệnh viện làm xét nghiệm. Ngày hôm sau, báo cáo cho thấy đứa nhỏ và bọn họ cũng không có quan hệ.
Chuyện này cho Lâm Mộ Thiên đả kích không nhỏ, thì ra Tâm Nghi không những cùng Vĩnh Trình có quan hệ, còn ở bên ngoài cùng đàn ông khác cấu kết. Trước kia y tin tưởng Tâm Nghi như vậy, không nghĩ tới.. thật không nghĩ tới người mình tín nhiệm lại biến thành như vậy, Lâm Mộ Thiên đối với biểu hiện của Tâm Nghi phi thường thất vọng.
“Giờ anh đã biết vợ trước của anh là dạng người gì đi, cô ta cũng không yêu anh, cô ta yêu tiền của anh.” Vĩnh Trình trực tiếp vạch trần bộ mặt Tâm Nghi, lời nói trực tiếp của hắn chà xát đến chỗ đau của nam nhân.
“Đoạn thời gian tôi thất nghiệp kia, Tâm Nghi còn lấy tiền ‘ giúp’ tôi…..”
“Nếu không phải tôi lấy tiền cho cô ta, bảo cô ta đem tiền cho anh, anh cho là cô ta nào có nhiều tiền như vậy cho anh?” Đứng ở trên hành lang bệnh viện, Vĩnh Trình cầm bản xét nghiệm mặt đối mặt đứng cùng nam nhân, nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng nam nhân hắn liền đau đầu.
Lâm Mộ Thiên còn chưa kịp kinh ngạc, đứa nhỏ trong tay đã bị cấp dưới của Vĩnh Trình ôm đi. Vĩnh Trình tỏ ý sẽ tìm người đem đứa nhỏ trả lại cho Tâm Nghi, hắn bảo, nếu Tâm Nghi tìm đến nam nhân, thì nam nhân không cần để ý tới. Chuyện này giao cho hắn xử lý, bảo nam nhân yên tâm công tác, không cần nghĩ nhiều quá. Đã không có đứa nhỏ trói buộc, nam nhân đúng thật thoải mái rất nhiều. Ngày thứ ba sau khi đứa nhỏ bị mang đi, Vĩnh Trình đã nói với y tìm được Tâm Nghi rồi, hơn nữa đem đứa nhỏ trả lại cho cô ta, chuyện này cũng không cần nam nhân lo lắng, hắn sẽ xử lý tốt.
Vĩnh Trình đúng là vì nam nhân cấp cho người đàn bà kia một số tiền lớn. Tâm Nghi cũng tỏ vẻ sẽ không tới làm phiền Lâm Mộ Thiên nữa, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt Lâm Mộ Thiên nữa. Tâm Nghi cầm tiền xong cũng đáp ứng Vĩnh Trình, mang theo đứa nhỏ rời đi, người đàn bà này từ trước tới giờ đều muốn lấy một chút lợi ích từ Vĩnh Trình. Biết không thể cùng Vĩnh Trình kết hôn thì dù thế nào cũng phải lấy một số tiền, nếu không đời này cô ta cũng không có được gì. Vĩnh Trình thì lại rất hiểu ý đồ người đàn bà này, sớm một chút đuổi cô ta đi cũng tốt. Vì thế Vĩnh Trình phái người đem người đàn bà kia đi thật xa.
Khi Lâm Mộ Thiên biết Tâm Nghi đem đứa nhỏ đưa cho y, là biết nam nhân khẳng định sẽ đi tìm Vĩnh Trình, mà Vĩnh Trình vì nam nhân cũng khẳng định sẽ lại đi tìm cô. Như vậy cô còn có cơ hội đòi tiền, nếu không tới lúc chết cô cũng không thấy được Vĩnh Trình. Sau khi biết chân tướng sự thật, biết bản tính người đàn bà Tâm Nghi này, Lâm Mộ Thiên ngoại trừ khiếp sợ thì chính là khổ sở…..
Giải quyết vấn đề đáng ghét này sau, Vĩnh Trình mới thuận tiện hẹn Lâm Mộ Thiên rời bến đi câu. Bình thường lúc nhàm chán Vĩnh Trình cũng thích hẹn vài người bạn lên du thuyền ra khơi chơi, lần này Vĩnh Trình cũng mang Lâm Mộ Thiên đi. Vừa lúc Lâm Mộ Thiên cũng vừa thu xong trận bán kết cuộc thi tuyển nghệ sĩ, Lâm Việt cho y nghỉ ngơi vài ngày nên cũng có thời gian du lịch.
Kỳ thật nam nhân có cự tuyệt qua, nhưng dưới yêu cầu kiên trì của Vĩnh Trình, y cũng chỉ đành đồng ý. Gần đây Thư Diệu bận công việc, Lâm Việt lại vội vàng chỉnh đốn nội bộ công ty cùng với việc chọn người mới, cho nên cũng không có thời gian, mà Vĩnh Trình tựa hồ biết y rất rảnh nên luôn hẹn y ra ngoài. Hơn nữa Lâm Mộ Thiên lo lắng Thanh Dương tìm đến mình nên vì tránh gặp phải Thanh Dương thì xấu hổ, y đành nhận lời mời của Vĩnh Trình, đồng ý cùng Vĩnh Trình ra biển du ngoạn.
Sáng nay thời tiết rất tốt, bầu trời quang đãng, thái dương chiếu vào ấm áp dào dạt, thời tiết phi thường thích hợp để rời bến.
Vĩnh Trình hẹn vài người bạn đi ra biển, mấy người bạn của Vĩnh Trình đều là những người Lâm Mộ Thiên chưa từng gặp qua, nhưng đại khái cũng biết họ đều là công tử tiểu thư con nhà giàu, nhân vật nổi tiếng. Họ ước chừng có khoảng bảy tám người, vì không quá quen nên toàn bộ hành trình Lâm Mộ Thiên đều có vẻ nệ; người trẻ tuổi tán gẫu y cũng không sao thích được, luôn có cảm giác ở giữa có sự khác nhau nào đó khó có thể vượt qua.
Nam nhân im lặng ngồi thoải mái ở trong khoang thuyền, nhìn cả trai lẫn gái ở trên boong thuyền chơi đùa, y đối với loại hình giải trí ra biển câu cá này không có gì hứng thú. Vĩnh Trình đứng ở trong đám người đặc biệt bắt mắt, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, Lâm Mộ Thiên an vị ở trong khoang thuyền nhìn bọn họ.
Từng hành động của Vĩnh Trình đều rơi vào mắt y, đường cong lưng Vĩnh Trình rất đẹp, Vĩnh Trình thỉnh thoảng luôn nhìn qua bên y, tựa hồ lo lắng y nhàm chán. Mỗi khi nghĩ tới sự săn sóc của Vĩnh Trình, trên mặt y sẽ toát ra nụ cười nhàn nhạt.
Thời gian qua thật nhanh, màn đêm lập tức bao phủ mặt biển, đầu bếp biểu diễn ở trong khoang thuyền. Trong khoang thuyền rất lớn rất hoa lệ, bố trí không khác lắm so với nhà ăn, xuống một tầng nữa chính là phòng ngủ xa hoa, trên thuyền cái gì cũng không thiếu. Một đám thanh niên ngồi quanh ở bàn ăn thanh lịch, một mặt trò chuyện lý thú, một mặt hưởng thụ đồ biển tươi ngon.
Cả hành trình Lâm Mộ Thiên đều duy trì trầm mặc, y không muốn nói chen vào, mà cũng không chen vào được. Vĩnh Trình biết nam nhân nhàm chán, liền lẳng lặng cầm tay nam nhân ở dưới bàn, hy vọng có thể cho nam nhân chút ấm áp. Chờ sau khi dùng cơm xong, Vĩnh Trình cũng không lưu mấy người kia lại mà gọi điện thoại sai người đem cano tới đón mấy người bạn lên bờ, mà thời gian còn lại, hắn có thể cùng nam nhân trải qua thế giới riêng của hai người.
“Hình như anh không cao hứng lắm, nếu anh không thích cùng bọn họ tụ họp, lần sau tôi sẽ không gọi họ nữa, chỉ cần anh cao hứng, tôi không sao cả.” Vĩnh Trình cởi áo phủ thêm cho nam nhân, cả người hắn thả lỏng tựa vào trên lan can, quần áo đơn bạc bị gió thổi phấp phới, mái tóc đen hỗn độn đong đưa trong gió đêm.
Lâm Mộ Thiên trong lòng rất cảm động, vô luận ở điểm nào, có thể nói Vĩnh Trình đều đối với y tốt lắm.
“Mấy cái giải trí của thanh niên các cậu không hợp với tôi, tôi chỉ thích im lặng.” Khóe miệng Lâm Mộ Thiên hiện ra tươi cười, y cẩn thận thấy được cánh tay Vĩnh Trình đang run. Ban đêm gió biển lạnh băng đến thấu xương, ánh mắt nam nhân dao động trong chốc lát mới nhỏ giọng mở miệng hỏi hắn: “Cậu không lạnh sao?” Giọng nam nhân không lớn, lại mang theo thân thiết thản nhiên.
Cảm giác được nam nhân quan tâm, Vĩnh Trình vừa lòng nở nụ cười. Hắn khẽ nhếch khóe miệng, động tác ái muội vuốt ve cánh tay nam nhân, nam nhân hơi hơi rũ mắt, tóc bị thổi rối loạn, ánh mắt y nhẹ nhàng chấn động.
Cảm giác được cái tay lạnh như băng của Vĩnh Trình, y kéo cái áo gió dầy nặng mà Vĩnh Trình khoác trên vai y thong thả tiến lên trước mấy bước. Hai tròng mắt sáng ngời của Vĩnh Trình yên lặng nhìn chăm chú vào động tác của nam nhân, nam nhân cởi áo gió ra, chậm rãi nhích lại gần hắn, hai tay phủ lên lưng hắn, cơ thể ấm áp của nam nhân phủ lên hắn, Vĩnh Trình cũng khá tự nhiên ôm thắt lưng y……
Hai người kề sát nhau, nhiệt độ cơ thể kia thật ấm áp……
Cảm giác rất thoải mái……
“Cùng nhau dùng đi.” Lâm Mộ Thiên săn sóc tỏ vẻ dùng chung áo. Y chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng nhu hòa im lặng nhìn chăm chú dung nhan anh tuấn gần trong gang tấc của Vĩnh Trình.
Khoảng cách hai người rất gần, ở nơi không khí lạnh lẽo này, hơi thở mềm nhẹ như sương trắng phun ở giữa môi hai người, cảm xúc cùng nhiệt độ ấm áp khiến tim nam nhân đang không ngừng đập gia tốc.
Thân thể hai người dán vào nhau, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm thân thể của nhau. Hai người thân cao xấp xỉ đối xứng, áo gió to rộng gắt gao bao phủ hai người vào nhau.
“Đừng nhu loạn, tôi cũng không phải phụ nữ.” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng ngăn cản động tác của Vĩnh Trình. Một bàn tay Vĩnh Trình ôm sát thắt lưng nam nhân, một bàn tay cách áo nam nhân dùng sức xoa khuôn ngực rắn chắc của y.
“Tôi lại thích sờ của anh.” Vĩnh Trình xấu xa nhìn chằm chằm ánh mắt nam nhân vì thẹn thùng mà tránh né, hầu như là cùng lúc, tay hắn trượt vào trong áo nam nhân, xúc cảm lạnh lẽo kia làm cho nam nhân nhịn không được rùng mình một cái.
Lâm Mộ Thiên nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Tay cậu lạnh quá, mau lấy ra đi.”
“Lập tức sẽ không lạnh, anh sẽ thích.” bàn tay to của Vĩnh Trình vuốt ve thân thể nam nhân, dừng lại ở điểm nổi lên thật nhỏ trước ngực của nam nhân, không nhẹ không nặng nhéo nhéo.
Nghe thấy nam nhân phát ra tiếng hút không khí, Vĩnh Trình lộ ra nụ cười vừa lòng giống như thực hiện được ý đồ. Hắn đặt trán hắn lên trán nam nhân, bên môi thở ra hơi thở cực nóng, xoa dịu hai má của nhau.
“Cậu còn lạnh không…..” Lâm Mộ Thiên vừa nói xong, Vĩnh Trình nhìn y một cái thật sâu, liền chủ động tiến về phía y. Vừa cảm giác được một cỗ nhiệt khí đánh úp lại thì đôi môi khẽ nhếch của nam nhân đã bị đôi môi ấm áp của Vĩnh Trình chậm rãi ngăn chặn.
Động tác của Vĩnh Trình từ nhẹ đến nặng, tràn ngập nhiệt tình cùng mang theo một chút hơi thở bá đạo. Nam nhân chìm vào nụ hôn ướt át, nóng bỏng và triền miên của đối phương, đôi môi y trở nên vừa mềm vừa nóng, đầu lưỡi bị xoa dịu toàn bộ, hơi thở nóng cháy kia giống như muốn châm lửa thân thể y.
Nháy mắt, Lâm Mộ Thiên hãm sâu vào nụ hôn lửa nóng triền miên, nụ hôn này quá mạnh mẽ, quá nhiệt tình, rất kích thích. Vĩnh Trình hôn rât sâu, rất triền miên, tim nam nhân không ngừng đập gia tốc, một khắc này, nam nhân thậm chí cảm thấy hô hấp của mình cũng sắp ngừng lại.
Đây là cảm giác gì, loại kích thích đánh sâu vào tận đáy lòng nam nhân này, giống như có cái gì đó đang từng chút một bị hòa tan. Động tác của Vĩnh Trình lại khiến y có cảm giác như được che chở, được bảo hộ…..
Lâm Mộ Thiên cũng không bài xích Vĩnh Trình hôn, y dịu ngoan mở môi ra, ôn nhu nhận nụ hôn sâu nóng bỏng lúc nhẹ lúc nặng của Vĩnh Trình.
Có lẽ ở sâu trong nội tâm nam nhân, Vĩnh Trình với y mà nói đúng là một tồn tại đặc biệt, loại cảm giác này càng ngày càng tăng, càng phát ra mãnh liệt, theo thời gian cọ rửa cũng trở nên dị thường rõ ràng…..
Vĩnh Trình giúp y rất nhiều……
Đối xử với y cũng không tồi……
Mà này, Vĩnh Trình còn cố gắng muốn cho y hiểu vòng luẩn quẩn của y……
Tất cả những việc Vĩnh Trình làm y đều thấy ……
Lâm Mộ Thiên cũng không phải sắt đá, cũng không phải không có tình cảm, chẳng qua y không quen biểu lộ mà thôi……
Thân thể bị Vĩnh Trình ái muội vuốt ve, môi bị gắt gao ngăn chặn, đầu lưỡi bị đối phương quấn quanh khiêu khích. Y hơi suyễn dựa vào Vĩnh Trình, trong miệng tràn đầy hơi thở thuộc về Vĩnh Trình, không khí xung quanh giống như đang bị thiêu đốt. Nam nhân mặt đỏ tim đập, thậm chí còn nghe được tiếng ái muội phát ra khi đầu lưỡi ma sát nhau.
Từ xa nhìn lại, có hai nam nhân cao lớn đứng trong gió lạnh thấu xương trên boong thuyền ôm hôn nhau……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook