Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 24-4: Trừng phạt – 4 –

“Cho anh đoán lại, rốt cuộc mấy hạt, ở ngay trong người anh, không cảm nhận được sao?” An Dật ôm Thẩm Trác Hi đang run lẩy bẩy, cười xấu xa hỏi.

Câu nói của An Dật đã thành công trong việc làm cho độ đỏ trên mặt Thẩm Trác Hi tăng thêm một bậc, giống như sắp bốc cháy, cư nhiên bảo y cảm nhận, cảm nhận… Y làm sao mà biết chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy, thân thể cũng bất giác co rút dũng đạo lại một chút, thế là mấy hạt châu bên trong bị dồn ép tán loạn, Thẩm Trác Hi thở nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy người An Dật để tránh cho mình đứng không vững sẽ té.

“Nhanh lên nào, mấy hạt?” Làm bộ muốn nhét thêm hạt châu lớn hơn nữa vào.

Thẩm Trác Hi sợ đến mức hồn phi phách tán, dùng thanh âm thấp đến không thể thấp hơn đáp: “Năm… Năm hạt…”

“Ài, đoán đúng rồi.” An Dật nói bằng giọng điệu có phần tiếc nuối, dường như cảm thấy tiếc hận với việc mất đi một lần cơ hội hợp lý hợp pháp ức hiếp Thẩm Trác Hi, có điều ngay sau đó lại phấn chấn lên, bởi vì kế tiếp còn có rất nhiều trò vui không phải sao.

“An Dật!” Đến khi Thẩm Trác Hi cảm giác được An Dật cư nhiên kéo mạnh phần chuỗi hạt châu ở bên ngoài ra, vội vàng không ngừng lên tiếng kêu rên. Trời ạ, y thật không cách nào tưởng tượng, An Dật thật sự một lần lôi hết hạt châu ra, sẽ là hậu quả đáng sợ gì đây.

“Hửm?” Giữ lấy người đang sém giật bắn lên, tiếp tục động tác, trời đất chứng giám, kỳ thật An Dật không định chỉ một phát mà lôi hết cả đám ra, hắn chẳng qua là gỡ những hạt châu còn thừa ra để tiện cột lại một sợi mà thôi. Có điều Thẩm Trác Hi lộ dáng vẻ đau đớn điềm đạm đáng yêu cầu khẩn, làm An Dật tỉnh ngộ, hóa ra còn có trò tà ác như vậy nhỉ.

Lúc cảm thấy An Dật chỉ hơi kéo hạt châu cuối cùng ra một chút, không có nhiều động tác, Thẩm Trác Hi len lén thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại lập tức cứng người, y nhìn thấy cái gì? An Dật cư nhiên vê một sợi dây xuyên qua giữa hai chân y, cảm giác lôi kéo rất khẽ, khiến Thẩm Trác Hi biết rõ đầu kia của sợi dây cột ở đâu, chính điều này làm y quẫn bách đến nỗi toàn thân cứng ngắc, sợi xích bạch kim xinh đẹp giữa hai chân rõ ràng mang theo hơi lạnh, nhưng lại khiến Thẩm Trác Hi cảm thấy nó nóng bỏng như que hàn, theo động tác An Dật tới lui đụng chạm mà làn da mịn màng giữa hai chân run rẩy.

An Dật kéo sợi xích thật chặt, lần tìm gốc tính khí đã đứng thẳng của Thẩm Trác Hi rồi khoác lên, xâu vào cái móc ngầm không biết nằm ở chỗ nào trên hạt châu, điều chỉnh chiều dài để sợi xích dán sát vào từ khe hở cho đến đằng trước phân thân, sau đó tùy ý quấn phần còn dư quanh dục vọng cương lớn vài vòng.

Cảm giác mang theo vật lạ khiến Thẩm Trác Hi mở chân cũng không được, khép chân cũng chẳng xong, khó chịu giãy dụa, sau đó bị dọa đến không dám nhúc nhích tí nào, độ dài của sợi xích, làm cho y hơi có bất cứ động tác quá đà nào, đều sẽ liên lụy đến chỗ phía sau, giống như có người kéo mạnh sợi dây một phát, sau đó sợi xích lại vì hạt châu kẹt trong cơ thể mà tác động đến phần dây trên phân thân. Thẩm Trác Hi còn chưa kịp than khóc vì sợi xích nho nhỏ mà lại mang đến “Điều kì diệu” không gì sánh được kia thì đã nhìn thấy An Dật lại lấy một sợi xích ra khỏi chiếc hộp.

Thẩm Trác Hi dùng đầu ngón chân cũng biết thứ này tuyệt đối sẽ không có tác dụng gì tốt, càng không phải tác dụng mà lúc đầu mình ngây thơ nghĩ — dùng để phối hợp với những sợi dây có độ dài khác nhau.

An Dật cầm sợi xích đo lên người Thẩm Trác Hi, lại thay một sợi khác, hành động này khiến Thẩm Trác Hi càng thêm bất an cùng sợ hãi, giống như một chú cừu non đợi làm thịt, đầu bếp đang cầm dao so coi nên phập xuống chỗ nào thì thịt thơm ngon nhất, rất hiển nhiên Thẩm Trác Hi chính là con cừu đáng thương kia, mà Thẩm Trác Hi so với con cừu kia còn đáng thương hơn, y biết rõ con người nhẫn tâm muốn làm gì còn không cho y phản kháng cùng kháng nghị; mà An Dật không hề nghi ngờ chính là tên đầu bếp đang tỉ mỉ lập kế hoạch nên nấu nướng bé cừu non mềm này thế nào, sau đó bổ ra ăn vào bụng.

Cuối cùng An Dật đã chọn xong hình cụ, ế, không đúng, là dây xích, mặc dù nó trong mắt Thẩm Trác Hi sợ rằng cũng không có gì khác biệt dụng cụ tra tấn, sau đó ôn nhu vuốt ve vật đáng thương của Thẩm Trác Hi vì sợ hãi mà hơi rũ xuống, một tay cầm sợi xích từ giữa đầu nhũ vòng qua, sau đó nhìn An Dật cầm một đầu của nó luồn qua hạt châu buộc phân thân, lúc này Thẩm Trác Hi hoàn toàn biết rõ sợi xích mà y tưởng dư thừa dùng để làm cái gì.

Mặc dù sợi xích rất mảnh, nhưng trọng lượng của nó cũng kéo đầu nhũ rũ xuống, dẫn đến Thẩm Trác Hi cất tiếng nức nở. An Dật lại lấy một sợi cùng chiều dài bổn cũ soạn lại trên người y, sau đó đồng thời nắm hai đầu của hai sợi xích bạch kim treo trước ngực Thẩm Trác Hi vòng qua hai bên sườn, xuyên qua thắt lưng về phía sau, cột chung với sợi xích lòi ra từ mật huyệt. Sợi dây đó siết chặt giữa đùi Thẩm Trác Hi, vì vậy động tác này của An Dật đã kéo sợi kia lên, giày vò làm Thẩm Trác Hi cắn chặt môi, chịu đựng sự hành hạ từ mọi nơi mẫn cảm trên người truyền đến.

Tới khi An Dật cột xong hết, Thẩm Trác Hi đã có phần đứng không vững, dựa vào vai An Dật không ngừng thở hổn hển, cơn đau nhè nhẹ cùng với từng đợt khoái cảm, dục vọng đang lên lại bị ngăn trở, thật sự hành hạ y đến điên mất, thế nhưng ngay cả thở y cũng không dám thở mạnh, sợ một động tác cũng sẽ dẫn đến thống khổ cùng vui sướng nhiều hơn.

An Dật đỡ Thẩm Trác Hi để y rời hắn ra, tự đứng thẳng, sau đó lùi ra sau vài bước, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, mà tác phẩm nghệ thuật này còn là kiệt tác do mình đích thân chế tạo, hài lòng phát ra tiếng than “Ừm, thật sự rất đẹp.” Sự thật cũng đích xác như thế, toàn bộ đồ trang sức bằng bạch kim, đeo trên người Thẩm Trác Hi, làm tôn màu da khỏe mạnh của y, lộ vẻ lộng lẫy vô cùng, tác phẩm nghệ thuật được thiết kế công phu cùng cơ thể thon dài của Thẩm Trác Hi càng hợp nhau rõ rệt.

An Dật vừa buông Thẩm Trác Hi ra, y đã đứng không vững, may mà kịp thời vịn cái gương phía sau mới không đến nỗi ngã sấp xuống, nhìn thấy An Dật đang đứng cách mấy bước quan sát mình, nhớ tới dáng vẻ mình bây giờ, mắc cỡ tới mức thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống, bất an liếc thấy trong chiếc hộp vạn ác cư nhiên còn có mấy sợi dây xích.

Trái tim bé bỏng của Thẩm Trác Hi run lên, trời hỡi, không phải là còn chưa hết đấy chứ? Đối với mấy vật nhỏ mà có tác dụng hành người này, y thật chẳng muốn biết tí nào, đặc biệt là thông qua chính thân thể mình để biết, căng thẳng nhìn về phía An Dật đang cười tít mắt quan sát cơ thể y.

Thấy ánh mắt Thẩm Trác Hi liếc hướng cái hộp, rất hảo tâm giải thích dùm y, “À, còn những cái này hả, là cột vào hai tay và đầu gối, sau đó cột ở chỗ này.” An Dật đi qua, dùng ngón tay ám muội mơn trớn nơi mềm mại giữa phân thân và mật huyệt của Thẩm Trác Hi, còn vô cùng xấu xa kéo sợi xích mắc ở đó một phát, làm Thẩm Trác Hi rên rỉ ra tiếng.

Thẩm Trác Hi mở to mắt, tưởng tượng thấy đám xích còn lại thật sự như An Dật nói, toàn thân trừ đầu y ra, đại khái mỗi một động tác đều không thể tránh khỏi kéo theo dây xích trên người, sau đó những sợi xích này lại quấn vào nhau, hậu quả đáng sợ nghĩ cũng biết, chính xác là rút giây động rừng.

May mà An Dật nói câu tiếp theo khiến Thẩm Trác Hi yên tâm hơn một chút, “Nhưng mà em sẽ không dùng nó trên người anh, em cũng chẳng muốn làm anh khóc.”

Thẩm Trác Hi nuốt xuống một ngụm nước miếng, thở ra một hơi, may phước, nếu An Dật thật muốn làm như vậy, e là mình nhất định cũng không cự tuyệt. Nhưng An Dật nói câu tiếp nữa lại trực tiếp đánh Thẩm Trác Hi xuống địa ngục, thật muốn khóc thét, không biết là y mà khóc thật, An Dật có thể đại phát từ bi buông tha y hay không đây, Thẩm Trác Hi kêu thảm nghĩ.

An Dật nói: “Nào, lại chỗ em.” Mà lúc này An Dật đã ngồi xuống giường, cách Thẩm Trác Hi một khoảng cũng không xa, đúng, thật sự không xa, khoảng bảy tám bước.

Nhưng Thẩm Trác Hi thật muốn chết cho rồi, bình thường bảo y mình trần đi qua một khoảng như vậy đến chỗ An Dật, y đã đủ đỏ mặt, mắc cỡ không chịu nổi rồi, huống chi bây giờ, y toàn thân mang theo một bộ phụ tùng đáng xấu hổ thế này, đừng nói bảy tám bước, giờ y có thể đứng đều dựa vào cái gương phía sau.

“Anh không muốn lại đây sao?” An Dật đứng lên, thả lỏng, áo tắm trên người trượt xuống đất, thân thể xích lõa trơn bóng dưới ánh đèn tựa như phát ra ánh sáng nhu hòa, mê đảo Thẩm Trác Hi hô hấp bị kiềm hãm, đầu váng mắt hoa, rồi như ma ám, buông cái gương phía sau ra, vô thức bước về phía An Dật.

“Đinh linh” Một tiếng vang giòn giã, cảnh tỉnh Thẩm Trác Hi, là chiếc chuông trước ngực vì y di chuyển phát ra thanh âm, thanh âm này vừa vang lên thì giống như lá bùa định thân khiến Thẩm Trác Hi đứng im tại chỗ, khóc không ra nước mắt, chẳng qua chỉ một bước, y đã có thể cảm nhận được sức kéo của đám dây xích rồi.

“Anh không lại, em đi ngủ nha.” An Dật chả có chút ý định giúp đỡ nào, càng không định buông tha y, Thẩm Trác Hi cắn răng, đau dài không bằng đau ngắn, bước mạnh một bước dài, tiếp theo bước vèo một bước, xen lẫn tiếng chuông thúc giục, thoáng chốc bước bốn năm bước về phía An Dật, động tác quá mạnh kéo theo cơn đau ở nơi tư mật, cuối cùng một phát quá mạnh, làm Thẩm Trác Hi cảm thấy nhũ đầu cũng sắp bị kéo rớt, thứ bên trong mật huyệt phía sau theo bước chân y mà tán loạn, như muốn tuôn hết ra.

Run rẩy, không giữ thăng bằng được nữa, sắp ngã xuống đất, Thẩm Trác Hi nhắm mắt chuẩn bị đón tiếp mặt đất, lại được kéo vào một vòng tay ấm áp, da thịt nóng bỏng, kích thích cả người Thẩm Trác Hi run lên rồi quấn lấy, y biết ngay là An Dật sẽ không nhẫn tâm với y, nhất định sẽ đón được y mà.

“Anh đó.” An Dật bị Thẩm Trác Hi làm hết hồn, phản xạ không điều kiện đón được Thẩm Trác Hi, sau khi phản ứng lại, hung hăng vỗ một phát vào mông y, phát ra tiếng vang thanh thúy, ôm tên không nghe lời này ngã xuống giường, thật đúng là càng ngày càng không ngoan mà.

“A” nức nở một tiếng, không chỉ vì An Dật đánh vào mông y, mà còn vì đầu nhũ bị An Dật cọ vào. Vươn tay ôm An Dật, ngẩng đầu, nhìn An Dật bị mình đặt dưới thân, cẩn thận tránh chỗ mẫn cảm trước ngực, lộ ra nụ cười lấy lòng.

An Dật híp mắt, xấu xa quan sát y, bỗng lại cười lên, trên tay cầm một vật nhỏ hình chữ nhật gõ gõ đầu Thẩm Trác Hi, “Thiếu giáo huấn…”

Trước mắt nhoáng lên, Thẩm Trác Hi nhìn vật nhỏ quen thuộc, An Dật cầm trên tay lúc nào, còn chưa nghĩ xong, chẳng biết An Dật làm cái gì, chuông treo trên người đột nhiên tự chuyển động, khiến nhũ đầu từng đợt tê dại, kinh khủng hơn là, hạt châu bị An Dật nhét vào chỗ tư chỗ mật của y cũng theo đó mà từ từ chấn động, bắt đầu còn biên độ nhỏ, dần dần nhanh hơn, cuối cùng là chấn động điên cuồng, làm những hạt châu bên trong chỗ tư mật y chuyển động tán loạn.

“A… ưm hừ… A… Dật… A…” Co cụm lại trên người An Dật, ô, kích thích đột ngột này thật quá kích thích, đặc biệt có một hạt châu nhỏ vừa vặn đặt ở điểm mẫn cảm trong cơ thể, chấn động mang đến khoái cảm quá lớn, quá xa lạ.

An Dật ác ý mà vuốt ve cái mông đáng thương của ai đó, “Lần sau còn dám hay không?”

“Ô… Không… A a…” Liều mạng lắc đầu, bây giờ vô luận An Dật nói cái gì, y đều đồng ý, chỉ mong hắn dừng lại, y đã bị khoái cảm kịch liệt kích thích đến phát điên rồi, phân thân bị giam cầm không được phát tiết, chỉ có thể cọ xát vào người An Dật để giảm bớt, biết rõ đây như uống rượu độc giải khát, nhưng chỉ có thể điên cuồng cọ xát lên người An Dật, nếu không làm gì hết, y nhất định sẽ điên mất.

“Lần sau tái phạm, hừ…” Bấm nút tắt, những vật nhỏ trên người Thẩm Trác Hi dần dần ngừng lại, bỗng chốc yếu ớt vô lực ngã lên người An Dật, thút thít nắm vòng tròn trên phân thân, muốn lấy nó ra.

An Dật cũng không ngăn cản, mặc y tự ý sờ soạng lung tung, máy móc tinh xảo như vậy, y không biết cách sao có thể lấy ra được, mãi đến khi Thẩm Trác Hi làm động tác thô lỗ tới nỗi như muốn bẻ gẫy nguồn gốc sinh mệnh của mình, An Dật mới vỗ một cái gạt tay y ra, tức giận trừng y, chẳng lẽ y coi thứ trên tay y là của người khác hay sao, thô bạo như vậy?

Bị An Dật ngăn cản, Thẩm Trác Hi đành nước mắt lưng tròng nhìn An Dật, khóc cầu xin tha: “Buông ra… ưm… Buông ra…”

An Dật nhìn Thẩm Trác Hi một hồi lâu, đến nỗi Thẩm Trác Hi tưởng rằng An Dật định nhẫn tâm phế y, hắn mới thật vất vả khắc chế ý nghĩ muốn tiếp tục ức hiếp bé cừu con đáng thương này, ừ, đùa dữ quá lần sau sẽ không thể chơi nữa.

Chẳng biết An Dật ấn vào chỗ nào, tự y làm cách nào cũng cũng không gỡ được cái vòng, vậy mà từ từ lỏng ra, dù chưa hoàn toàn gỡ xuống, Thẩm Trác Hi cũng không dám hy vọng xa vời hơn nữa, ít nhất không còn cảm giác muốn cắt đứt chỗ đó của mình. Mới được một khe hở nhỏ, trên đầu phân thân đã tràn ra một chút dịch trắng, dẫn đến An Dật xấu xa búng búng tên nhóc đang sưng sỉa kêu gào đòi giải phóng.

An Dật ôm Thẩm Trác Hi xoay phắt người lại, đặt y ở phía dưới, ngay khi đó vì có nơi khó nói bị cọ xát chấn động, dẫn đến vô số tiếng rên rỉ ám muội. Thẩm Trác Hi thấy mình bị tình dục đánh cho chẳng biết thân ở phương nào nữa rồi, ngay cả An Dật gần trong gang tấc mà cũng chỉ có một màu trắng mông lung, điều duy nhất có thể làm được là ôm chặt lấy An Dật — khúc gỗ cứu mạng mang y chìm nổi trong bể dục.

Hai chỗ trên ngực bị kẹp có chút tê dại truyền đến cảm giác khác thường, Thẩm Trác Hi ngửa đầu nhìn lại, tưởng An Dật lại muốn chơi trò gì mới trên người y, lại phát hiện An Dật đã tìm thấy lương tâm rồi (=)))), đang lấy thứ kẹp ở đầu nhũ y ra. Thẩm Trác Hi nhìn nhìn nhũ đầu mình sưng đỏ bị giày vò sắp rách, mắc cỡ nhấc tay che mắt mình lại, vô lực ngã xuống giường, cảm nhận An Dật đang gỡ từng thứ phụ tùng đáng xấu hổ trên người y xuống.

Cuối cũng cũng buông tha y rồi, Thẩm Trác Hi thề sau này y nhất sẽ cực kì thành thật, tuyệt không giấu diếm bất cứ chuyện gì có thể khiến cho An Dật hiểu lầm, đúng lúc báo cáo hành động của mình với hắn. Màn trừng phạt này thật quá đáng sợ cũng quá đáng xấu hổ, y xác định và khẳng định mình không muốn có lần thứ hai, tình dục quá mãnh liệt không phải là chuyện lão già như y có thể kham nổi, thương thay y cũng bốn mươi rồi, nghĩ tới đây lại hơi hơi ai oán quay đầu ngó tiểu tình nhân của mình, y vừa bị An Dật xoay người lại, đang vô lực nằm sấp trên giường tùy ý An Dật hành hạ.

Chỉ nhìn thấy An Dật cười với vẻ mặt… Tà ác? Đúng, chính là tà ác, Thẩm Trác Hi còn chưa kịp phản ứng nụ cười tà ác này bao hàm ý nghĩa gì, thì đã phải thét lên một tiếng, giật bắn người dậy, nhưng bị An Dật giữ eo lại ấn trở về giường.

Thân thể phủ lên, từ phía sau ôm lấy người yêu đang run rẩy của mình, é, hình như mình hơi quá đáng? Không sai, vừa rồi An Dật thừa dịp Thẩm Trác Hi phân thần kéo sợi xích hạt châu mắc trong người y, tiếp hở hăm hở lôi một phát ra hết cả chuỗi.

Sự ma sát quá mức kịch liệt, khiến Thẩm Trác Hi đang không chút phòng thoắt cái đạt cao trào, theo một luồng sáng trắng chợt hiện ngửa về phía sau, lộ cái cổ với đường cong xinh đẹp, Thẩm Trác Hi nửa ngày mới từ từ tỉnh táo bất đắc dĩ cười khổ, tên oan gia này lại đột nhiên tập kích, rồi lại ý thức được mình cư nhiên bị một món đồ chơi làm cho cao trào, thật quá mất mặt.

Cũng chẳng màng oán trách An Dật bất ngờ trêu chọc nữa, vùi đầu vào grap giường, rất có xu thế làm mình bực chết. An Dật buồn cười nhìn y làm đà điểu, mấy lần muốn lôi y ra không thành công, cuối cùng đành kéo cao thắt lưng y, tính khí ngẩng cao đã lâu trực tiếp hung hăng đâm vào khai thác cấm địa đã khai thác hoàn toàn, một lần đến tận cùng, thành công cứu vớt Thẩm Trác Hi ra khỏi kiểu chết mất danh dự là vì bực.

Thẹn quá hóa giận, ngoái đầu đang định oán giận An Dật lại tập kích đột ngột, âm đầu tiên còn chưa ra khỏi miệng, đã bị An Dật ra sức không ngừng nghỉ va chạm phá vỡ thành vô số âm tiết ám muội, tràn ngập trong không khí, trở thành khúc nhạc dạo mở đầu màn tình ái vui sướng, ờ thì, với An Dật mà nói.

Thẩm Trác Hi cảm thấy cổ họng mình cũng sắp khán mất rồi, mấy lần cao trào hao hết tất cả khí lực của y, hoàn toàn xụi lơ trên giường, ngoại trừ thắt lưng bị An Dật nắm lấy. Ác độc nhất là, sau khi y đạt cao trào lần thứ ba, An Dật lại đem cái khóa tinh hoàn đáng ghét kia đeo lên phân thân y, lấy danh nghĩa tốt đẹp là: em cũng không muốn anh chết vì tinh tẫn tuổi trẻ mất sớm, vì vậy Thẩm Trác Hi lại rơi vào địa ngục ngọt ngào bên bờ cao trào nhưng không được phóng thích.

Lúc này y ngay cả sức kháng nghị cũng chẳng còn, chỉ có thể tùy ý An Dật hý hoáy, làm ra các loại tư thế xấu hổ. Ý nghĩ biết đâu thật sự sẽ chết vì tinh tẫn mới lướt qua trong đầu, đã bị An Dật với tốc độ cùng lực độ từ đầu duy trì liên tục đến giờ cũng không chậm lại đánh tan, ý niệm duy nhất trong đầu khi còn chút thần trí cuối cùng đó chính là: An Dật tuyệt đối không phải người, tuyệt đối.

Chuyện tiếp theo sau đó Thẩm Trác Hi không nhớ rõ lắm, cả người mềm nhũn, giống như đang đi trên bông vải, lại như bay giữa áng mây, chỉ dựa vào An Dật mang theo y bồng bềnh, loáng thoáng nghe được có người vừa ôn nhu vừa bá đạo nói bên tai: “Anh là của em.”

“Anh là của em, Thẩm Trác Hi vĩnh viễn đều là của An Dật”. Hoàn toàn không cần suy nghĩ mà thốt ra, trả lời y là dừng lại một chút sau đó càng thêm kịch liệt xỏ xuyên vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương