Tâm tình hoảng loạn, xúc tu kia càng thêm xâm nhập bên trong, quấy nhiễu như muốn phá thể mà ra, thế nhưng không có một chút cảm giác đau đớn, ngược lại là khoái cảm mãnh liệt tuôn trào, nếu không phải phía trước cũng có vật gì ghìm chỗ đó của y ngày càng chặt, khiến Thẩm Trác Hi hoài nghi chắc mình cứ như vậy cao trào rồi, y không muốn, y không muốn, không muốn như thế trước mặt An Dật.

An Dật, An Dật… Toàn thân bị xúc tu quấn quanh ngày càng nhiều, hoàn toàn không thể động đậy, ở trên người tàn phá bừa bãi, chỗ mẫn cảm bị vô số xúc tu thật nhỏ quấy nhiễu, khoái cảm mãnh liệt lan khắp tứ chi bách hài, hoàn toàn không cách nào khống chế, không cách nào ngăn cản, khoái cảm mãnh liệt này tựa như không chân thật.

Khối thân thể không nghe lời đạt được khoái cảm đồng thời cũng làm y tuyệt vọng vô thố, muốn mở miệng gọi An Dật, lại bị xúc tu thừa cơ chen vào trong. Rõ ràng cảm giác được xúc tu kia xuôi theo yết hầu xuống, gần hít thở không thông. Cảm thấy nước mắt hoàn toàn không bị khống chế được chảy xuống, nhưng trong cơn sợ hãi, dục vọng thân thể lại kỳ quái không hề có xu hướng suy giảm, càng đốt càng mạnh, không chút đau đớn, hoàn toàn là khoái cảm dễ chịu đến mức muốn làm cho người ta đắm chìm, nếu không phải nghĩ tới thứ này đang chạm vào mình. Chỗ tư mật phía sau bị vô số xúc tu quấy nhiễu trong nội bích, xúc tu quấn lấy phía trước của y lại phân ra một nhánh nhỏ nhúc nhích nơi đỉnh lỗ nhỏ, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn phải với vào bên trong. Không chỗ mẫn cảm nào của thân thể không bị khống chế, không thể chống lại bản năng đạt được khoái cảm, dù y có không muốn, cũng không thể kháng cự sự thật này.

Xúc tu dần dần xoay quanh mà lên sắp bao cả người Thẩm Trác Hi thành kén, xuyên thấu qua vô số xúc tu trong suốt, còn mơ hồ thấy được thân hình An Dật. Đột nhiên phát hiện An Dật đang dần dần bay xa khỏi y, vẻ tươi cười nhẹ nhàng không chân thật, cuối cùng từ từ lãnh đạm, từ từ muốn tiêu tán.

Đừng, đừng rời đi, xin em, van xin em, đừng rời xa anh, An Dật, đừng, An Dật…

“Không… An Dật!” Thanh âm hoảng sợ vang vọng trong căn phòng trống rỗng, bỗng ngồi bật dậy, kịch liệt thở dốc, mờ mịt nhìn xung quanh tối như mực, căn phòng xa lạ, đây là… Ở đâu vậy?

An Dật… Theo thói quen sờ vị trí bên cạnh, trống trơn.

Cả kinh, An Dật đi đâu rồi? Mới rồi là nằm mơ?

Lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi, may quá, mà mà là mộng, An Dật không muốn rời xa mình… Đây hình như là bài trí trong phòng ở nhà mình? Đúng rồi, qua đầu tháng ba, sau khi họ về từ nhà An Dật, một mình y về nhà, vì An Dật nói dù thế nào tết cũng nên về nhà chúc tết ba mẹ, mặc kệ ngoài miệng ba mẹ nói gì, cái gì nếu bận không cần về vân vân, sau đó y liền một mình trở về căn nhà lớn lạnh lẽo buồn tẻ này.

Cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cúi người lấy nước trên đầu giường uống, không nhìn thấy ly, ngẩn ra một hồi mới đột nhiên kinh giác, thì ra nước luôn đặt trên đầu giường là An Dật để cho y… Y cư nhiên vẫn sơ ý không phát hiện, đến khi An Dật không bên cạnh mới kinh giác. Cười cười tự giễu, còn tự cho là mình chăm sóc An Dật, giờ mới phát hiện mình ngoại trừ làm chút chuyện người giúp việc cũng có thể làm ra, vẫn là An Dật chăm sóc y, bất động thanh sắc mà quan tâm chăm sóc y, chú ý đến tự tôn đáng thương của y, ngay cả lúc làm tình kỳ thật cũng vậy, thậm chí cả chuyện về nhà chúc tết ba mẹ cũng do An Dật nhắc nhở y. Nếu không phải An Dật nói, thật ra y cũng không muốn trở về, dù trong lòng biết kỳ thật mẹ vẫn hy vọng mình về nhà.

Chán nản ngã lại giường, lại ngạc nhiên ngồi dậy, không dám tin mà đưa tay vào trong chăn sờ soạng, thấy nơi đã toàn tâm toàn ý, mình cư nhiên… Cư nhiên động tình? Chẳng lẽ giấc mơ ban nãy… Nhớ lại giấc mơ hoang đường vừa rồi, sao lại mơ thấy những thứ cổ quái đó chứ? Rõ ràng là cơn mơ hoang đường, sao mình lại, sao lại… Hơn nữa vì sao mình lại mơ như thế, cư nhiên mơ thấy… Thứ kì cục đùa giỡn mình?

Lẽ nào mình thật sự đói khát khó nhịn vậy, mới xa An Dật chưa tới một ngày mà thôi a, lại như xa nhau lâu lắm rồi, nhớ nhung không nhịn được.

Như tự chán ghét mình không đi để ý tới chỗ đã đứng thẳng muốn an ủi kia, mặc nó nộ trương, cũng không bật đèn, vươn tay lục lọi chiếc di động trên tủ đầu giường.

Ánh sáng điện thoại phát ra hơi chói mắt nên quay mặt đi, qua một hồi thích ứng mới nhìn lại, coi thời gian, mới hơn bốn giờ, không biết An Dật bây giờ đang làm gì? Cũng như y vì hắn mà không ngủ được sao? Cười khổ, dám chừng không quá có thể. Vậy đã dậy luyện Thái Cực rồi sao? Hình như còn khá sớm, An Dật cũng không dậy sớm vậy. Vậy chắc là đang ngủ ngon rồi, tưởng tượng thấy vẻ mặt An Dật ngủ an ổn trầm tĩnh, thân thể lại bắt đầu phát nóng, bụng dưới nóng lên, dục vọng vốn đứng thẳng, càng thêm trướng lớn vài phần, Thẩm Trác Hi khổ não ngắt thằng nhỏ không nghe lời kia một phát, đau đến nỗi y cuộn thành một đoàn (ngốc =..=), cười thầm mình thật sự là yêu An Dật đến thành ma rồi, chẳng qua là nhớ tới thôi, dục vọng đã không khống chế được, hèn chi lại mơ giấc mơ xấu xa như vậy, nếu để An Dật biết, nhất định sẽ xem thường y cho coi. Y căn bản không dám để An Dật biết, hồi còn chưa có được hắn, mình ý dâm hắn trong mơ, vừa nghĩ tới dáng vẻ hắn vừa tự an ủi đạt khoái cảm, dù là hiện tại, An Dật cũng thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của y, chỉ là do trước kia bị hắn đặt dưới thân hầu hạ, đổi lại đè trên người hắn trêu đùa khiêu khích hắn thôi.

Nghĩ vậy, Thẩm Trác Hi lại bắt đầu đỏ mặt, mình điên thật rồi, một người đàn ông cư nhiên mơ tới mình bị một người đàn ông khác thao lộng như thế còn vui mừng cực độ, thật sự là nói ra cũng phải bị người ta phỉ nhổ hạ tiện a.

Lúc bên tai truyền đến tiếng chờ tu tu, Thẩm Trác Hi tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên bất tri bất giác gọi cho An Dật, lúng ta lúng túng ấn tắt, bối rối nuốt nuốt nước miếng, nhất thiết đừng đánh thức An Dật nha, lỡ hắn nghe thấy được, mình phải làm sao giải thích với hắn canh ba nửa đêm không có việc gì đi gọi điện cho hắn. Nói mình nhớ hắn? Không sai, y nhớ hắn nhớ đến sắp phát điên rồi, nhớ nhiệt độ cơ thể hắn, nhớ vòng tay hắn, thậm chí nhớ khi làm tình hắn trêu ghẹo mình đến xấu hổ không chịu nổi, nếu bây giờ An Dật ở bên y, mặc hắn thích làm cái gì thì làm, y đều nguyện ý.

Nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, không rung không chuông, chỉ lẳng lặng nhảy từng giây. Khẽ thở phào nhẹ nhõm, có lẽ An Dật đang ngủ, may mà không nghe thấy. Kỳ thật lại hơi hơi thất vọng, nếu như An Dật nghe thấy được, chắc sẽ gọi lại, như vậy y có thể nghe được thanh âm An Dật.

Bỏ điện thoại qua một bên, thở dài, cam chịu cầm lấy phân thân trướng đến phát đau của mình, bắt chước động tác An Dật, chậm rãi vuốt ve.

“Ân hừ…” Nhắm mắt lại, tưởng tượng thấy là tay An Dật đang ở trên người mình, còn một tay cũng vươn ra, gảy gảy hai túi của mình, không nhẹ không nặng xoa nắn, thỉnh thoảng theo giữa khe hở đi xuống, đến chỗ hội âm, vuốt ve da thịt trơn mềm nơi này, hưởng thụ từng đợt run rẩy truyền ra.

Miệng thì thào tên An Dật, muốn thêm nhiều kích thích. nhưng giống như hành hạ, tự giày vò mình, chỉ chậm rãi lên xuống theo tiết tấu An Dật ngày thường. Khó nhịn cong người, ma sát trên drap giường, khó chịu quá, nghĩ muốn, thân thể đang kêu gào muốn mơn trớn nhiều hơn, Thẩm Trác Hi vẫn như tự ngược không chịu cho mình một lần thống khoái.

“Ân a… An Dật… Ân ha… Nhanh lên một chút… Nhanh lên một chút a…” Vừa thở hỗn hển vừa cầu xin người căn bản không tồn tại, một tay buông hai quả bóng nhỏ bị xoa nắn trong tay, sờ soạng vùng bụng dưới bằng phẳng, vòng quanh ngực mình.

Rõ ràng là vòm ngực phẳng phiu khác biệt lớn với bộ ngực căng đầy của phụ nữ, không rõ vì sao An Dật luôn thích đùa bỡn chỗ này của y, dùng lòng bàn tay tự phủ lên ngực trái mình, sờ sờ, nghĩ thế nào cũng là bộ ngực phụ nữ nắn có cảm giác hơn chứ. Lại nhón hạt nhũ dẹt kia, ra sức dùng lực mạnh, đau đến mức co rụt cả người. Nhớ lại động tác An Dật bình thường trêu y, xoa nắn hạt nhũ tiêm ấy, khoái cảm kỳ dị từ chỗ đó chậm rãi khuếch tán xuống bụng dưới, làm cho vật thô to trong tay y lại trướng lớn một chút.

Biết rõ hành vi mình bây giờ quả thực chính là dâm loạn đến cực điểm, nhưng không dừng tay được, cứ như có ma, đùa bỡn khiêu khích thân thể của chính mình, loại khoái cảm quay lưng với đạo đức tự mình chơi mình này, mãnh liệt vô cùng, so với bị An Dật trêu chọc còn muốn làm y xấu hổ không chịu nổi hơn. Nhưng bàn tay lại không như của mình nữa, liên tục biến đổi cách thức, bắt chước động tác tay của An Dật, nhất nhất khiêu khích điểm mẫn cảm trên người mình, dẫn tới mình rên rỉ liên tục. Dù sao bây giờ chỉ có một mình y, An Dật sẽ không nghe thấy, cũng không lo bị phát hiện, cứ việc phóng túng rên rỉ khóc kêu, hai bên phòng mình đều không có ai, phòng của mẹ thậm chí cũng không ở tầng này. Người khác không nghe thấy, Thẩm Trác Hi càng không nghe thấy, rơi vào cái lưới tên là dục vọng do mình bện ra, không ngừng giãy giụa, nhưng cuốn lấy càng chặt, nào còn có lực chú ý nghe mình rên rỉ ngày càng phóng đãng.

“A… Dật… Ha… Ha… Dật… Sờ anh… Ân ha.” Tay càng không ngừng dạo chơi trên người, không chút thương tiếc mà vuốt ve làn da mình, xoa đến mức da đỏ lên, khiến thân thể vốn đã khô nóng càng nóng hơn lên, cuồng loạn vặn vẹo thân thể trên lớp drap giường, không phải như thế, dường như còn thiếu cái gì đó.

Đột nhiên ghìm lấy phân thân sắp cao trào, động tác tàn nhẫn, Thẩm Trác Hi đau đến kêu rên, tê liệt ngã xuống giường, thoáng bình phục cơn sóng dục vọng trong thân thể.

“Trác Hi?” (chết em rùi Hi ơi =))))

“Cho anh… Dật…” Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của An Dật, không nhịn được cầu xin hắn, mau cho y, cho y, y muốn hắn, muốn hắn tiến vào thân thể mình, cùng y hợp lại thành một, hai người chặt chẽ không bao giờ tách ra nữa, tay vòng ra phía sau, tìm kiếm nơi tiểu huyệt đã ngứa ngáy vô cùng.

“Trác Hi?” Mình điên thật rồi, cư nhiên nhớ An Dật tới nỗi xuất hiện ảo giác, mình cư nhiên nghe được giọng nói dịu dàng của An Dật đang gọi tên mình.

“… Là Trác Hi sao?” Thanh âm rõ ràng của An Dật lần nữa lan rộng trong phòng, đem người đã sắp bị chính mình lăn qua lăn lại đến thần chí không rõ kéo về hiện thực.

Hình như y nghe thấy tiếng An Dật thật, không phải tự y tưởng tượng ra, kinh ngạc ngồi dậy lướt quanh phòng. Trống trơn, tuyệt nhiên không có người khác. Cười khổ, sao An Dật có thể xuất hiện ở đây, còn không phải chính y không dám dẫn An Dật tới gặp mẹ y, sợ mẹ làm khó An Dật, sợ An Dật không thể tiếp nhận chuyện cha mình tự sát, càng thêm sợ An Dật không muốn đến… Cho nên sao An Dật có thể ở trong nhà mình, sao y có thể nghe thấy thanh âm An Dật, mình nhớ An Dật đến thành ma thật rồi.

Lúc muốn ngã về giường lần nữa, thoáng liếc qua thấy màn hình di động phát sáng, lại một tiếng “Trác Hi” rõ ràng truyền ra từ tai nghe.

Thẩm Trác Hi ngơ ngác nhìn màn hình, ba chữ to “đang trò chuyện”, mặt “ầm” một tiếng đỏ lên, chúa ơi, điện thoại này kết nối hồi nào vậy? Không phải ban nãy mình bất cẩn ấn vô “gọi lại” đấy chứ? Trời ạ, không… Không phải chứ… Vừa rồi lúc y y y đang cái kia… thì… An Dật nghe thấy được sao? Hắn nghe được bao nhiêu? Thẩm Trác Hi cảm giác được nhiệt độ trên mặt nhanh chóng tăng lên cấp tốc, nhìn thời gian trò chuyện hai phút ba mươi giây, vậy là bao lâu? Là bắt đầu từ lúc nào?

Y thật muốn chết cho xong, nghe giọng An Dật, bối rối cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng lên tiếng “Ừm”.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, truyền đến thanh âm không hề buồn ngủ của An Dật, “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

May mắn mà nghĩ nói không chừng An Dật chẳng nghe thấy gì hết… Tai nghe cách xa như vậy, chắc gì y nghe rõ.

Chột dạ trả lời “Không có…”

Đầu bên kia An Dật cười một tiếng, “Vậy sao lại muốn gọi cho em?”

“Anh… Anh nhớ em…” Mới nói xong liền cắn môi mình, mình đang già mồm cái gì a, rõ ràng hôm qua mới xa nhau, hơn nửa đêm mình lại gọi điện thoại đánh thức An Dật nói nhớ hắn, vậy An Dật nghĩ về y thế nào, phải chăng sẽ chê y vướng víu? “Anh đánh thức em rồi sao?”

“Hửm? Đâu có…” Bỗng dừng một lát, hỏi tiếp, “Vừa rồi anh đang làm cái gì vậy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương