Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
-
Chương 10-2: Ái luyến – 2 –
An Dật trả lời xong câu “Người vợ tốt” kia cũng không giải thích thêm, bất quá sau đó nghĩ lại hình như người bạn đời tron lý tưởng của mình cũng không quy định giới tính, trước nay không nghĩ nhất định phải là phụ nữ… Mặc dù cũng không nghĩ tới sẽ là một người đàn ông là được. Nhưng dự định có con hình như thật sự chưa từng xuất hiện trong kế hoạch của đời hắn.
“Tôi…” Một trận gió mạnh thổi qua, khiến lời Thẩm Trác Hi tán trong gió, An Dật che một tai, vẫn không nghe rõ, y nói là cái gì, chỉ mơ hồ nghe được vài chữ.
“Hả? Anh nói cái gì?” An Dật hỏi lại một lần.
“Không có gì… Xin lỗi, quấy rầy rồi”. Thẩm Trác Hi định cúp máy.
Trong lòng thầm thở dài một hơi, tại sao phải bày ra biểu tình đau thương như vậy, y căn bản là không biết mình đang ở bên cạnh nhìn y a, nơi này vốn không có bất cứ ai, tại sao còn muốn làm ra dáng vẻ cực kỳ bi thương như vậy, sẽ không ai thấy a, vì vậy nhìn thấy động tác Thẩm Trác Hi ngửa ra sau, An Dật thần xui quỷ khiến nói: “Khoan đã”.
“Hả?” Thẩm Trác Hi hơi bất ngờ, không ngờ An Dật lại kêu y đừng cúp máy.
An Dật bảo khoan đã, lại không biết nên nói cái gì, nói với điều kiện của anh kỳ thật có thể tìm một người yêu anh hơn sao? Không cần phải lãng phí thời gian với tôi. Hay là nói anh xuống trước đi? An Dật khổ não tự hỏi, làm sao mới có thể không kích động y.
Chết tiệt, hắn bây giờ phải gọi chuyên gia đàm phán đến sao? Trước kia mặc dù hắn học qua tâm lý học, nhưng không biết nên làm như thế nào a? Được rồi, sách nói sao nhỉ?
Ân, không thể đả kích và khiêu khích y, nói anh đi chết đi. Trên thực tế An Dật tuy lạnh nhạt, nói như vậy lại không nên lời.
Không nên thử phân tích với y tại sao lại tự sát, cái này tự nhiên không khả thi, Thẩm Trác Hi căn bản không biết An Dật biết y đang muốn tự sát, An Dật cũng không định đi phân tích một người vì sao lại tự sát.
Phải tạo chút tình cảm tích cực nhỉ? An Dật tự hỏi, vừa rồi y hỏi hắn thích ai? Chẳng lẽ là vấn đề tình cảm? Nhưng Thẩm Trác Hi thích ai? Này hình như là mình đi. Chẳng lẽ vì hắn không thích y, cho nên muốn đi tự sát? Thẩm Trác Hi nhìn thế nào cũng không giống người yếu đuối như vậy, mà An Dật cũng không tự kỷ đến thế, cho rằng có người sẽ vì mình mà đi tự sát.
Rất lâu không hồi đáp, Thẩm Trác Hi cũng không thúc giục An Dật, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở của An Dật.
“Còn Thẩm tổng thích người như thế nào?” Hỏi xong An Dật cũng cảm thấy mình vì sao phải hỏi y vấn đề này a.
“Mặc dù có chút lạnh nhạt, lại thật ôn nhu thật thiện lương, đối với lão nhân gia rất tốt”. Thẩm Trác Hi tự hỏi rồi cho đáp án.
Hiền thê lương mẫu? Trong đầu An Dật bật ra bốn chữ này, hoàn toàn không ý thức được Thẩm Trác Hi là đang nói chính mình, bởi vì hắn cảm thấy mình và ôn nhu thiện lương hoàn toàn không ăn nhập với nhau, chỉ là bản lĩnh cùng bề ngoài khá mà thôi.
“Đối tượng tuyệt vời”. An Dật đáp hết câu này, lại không biết nên nói gì nữa, cau mày, sao lại bị mình nhìn thấy chứ, gọi y xuống trước đi, để lát nữa nhân viên quản lý đi lên, nhìn thấy y không chừng sẽ lớn chuyện, đối với Thẩm Trác Hi ảnh hưởng cũng không hay.
“Thẩm tổng tối nay có rảnh không?” An Dật hỏi, “Mấy lần trước vẫn không cùng Thẩm tổng ăn cơm, thật sự rất xin lỗi, chi bằng tối nay tôi mời anh”. Bất đắc dĩ mời y ăn tối, dù sao để y từ chỗ đó xuống trước đi, ngày mai y còn muốn chết, mình không phát hiện sẽ không lo chuyện của y.
Hoàn toàn không ngờ tới An Dật lại đột nhiên mời y ăn cơm, mấy lần trước mời, An Dật không dấu vết từ chối, nhưng Thẩm Trác Hi cũng là người thông minh, tự nhiên nhìn ra An Dật không muốn thâm giao với y, cũng không dây dưa nữa.
“Có việc gì thế? Vậy để hôm khác đi”. Y một lòng muốn chết, như vậy không liên quan tới An Dật nữa, dù sao y đã kết thúc việc đời rồi. An Dật nghĩ nếu y không đồng ý, hắn sẽ trực tiếp từ chỗ này đi vòng qua, từ phía sau còn có một cửa xuống.
“Không có”.
“Ờ, vậy là tốt rồi”. Nói xong An Dật cúp máy, đi qua, đứng ngay phía dưới Thẩm Trác Hi, nở một nụ cười thật tươi, “Xuống đây đi”.
Thẩm Trác Hi giống như gặp quỷ, hoàn toàn không rõ vì sao An Dật lại xuất hiện ở đây, từ sau khi y lên không nhìn thấy ai đi lên hết, nói vậy hắn vẫn ở chỗ này? Chẳng lẽ lại có chuyện vừa khéo như vậy, mình bất quá nhất thời cao hứng, sao ở đây lại gặp được An Dật? Như vậy hắn vẫn nhìn thấy mình? Nghĩ lại cũng đúng, nếu không làm sao An Dật đột nhiên mời mình cùng đi ăn, đại khái là sợ mình nhất thời luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống thôi.
“Muốn đổi ý sao?”
Đáp lại bàn tay An Dật vươn ra với y, từ phía trên nhảy xuống, dứt khoát đến mức An Dật trợn trắng mắt, sớm biết vậy vừa rồi trực tiếp qua đây bảo y xuống là được, cần gì lãng phí nhiều nước miếng với y như vậy, còn một màn đóng vai bác sĩ tâm lý nữa chứ.
Đang lúc thấy bất đắc dĩ, kéo người kia, do quán tính lao về phía trước, An Dật không chút suy nghĩ ôm ngang lấy y, tránh cho y bị té. Sau khi hai người đứng vững, An Dật rốt cuộc phát hiện tư thế hắn ôm người khác quá ái muội, không dấu vết mà buông ra, trên mặt theo thói quen trưng ra vẻ tươi cười ôn hòa, “Cẩn thận một chút”.
Vô tình thấy người kia hơi đỏ mặt, mới nhớ tới người này thích mình mà, mình không nên làm những cử động thân mật này, hối hận thì hối hận, vẫn là cười, đi vào đại sảnh trước, ấn nút thang máy.
Hai người ở trong thang máy cũng không có chuyện gì để nói, An Dật nhìn khung cảnh lướt qua nhanh, hơi ù tai, đây là triệu chứng khi thang máy cao tốc đi xuống, thu hồi tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy người bên cạnh cũng chau mày, e là cũng bị ù tai dữ lắm, có thể không quá quen, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay, áp lên hai tai y, giảm bớt ù tai.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Trác Hi đỏ mặt, nhưng cũng không bỏ tay An Dật ra, chỉ là xấu hổ dời tầm mắt, nhìn chằm chằm dưới đất. An Dật thì đột nhiên phát hiện người đàn ông này kỳ thật rất thú vị, vậy cũng đỏ mặt, như một thiếu nữ mới vào đời, bị người khác phái đụng tới sẽ thẹn thùng mặt đỏ tim đập.
Thật thích mình như vậy sao? Hình như gặp y cũng chưa được mấy lần thì phải, lần đầu tiên gặp mặt, chỉ bất quá thấy y đau dạ dày, còn định uống cà phê, không nhìn được hành vi tự ngược của y mới đem cà phê đổi thành bánh kem. Bởi vì lúc trước mình cũng bị bệnh dạ dày nặng, ngày đêm chăm chú theo dõi mức biến động của thị trường chứng khoán, xem xu thế lên xuống, rồi phân tích, cả ngày cũng không nhớ phải ăn cơm. Dạ dày thủng, xuất huyết dạ dày, bị An Ninh biết tình hình trực tiếp suốt đêm vượt Thái Bình Dương đến thăm hắn mắng cho tối tăm mặt mũi, từ đó ngày ngày đúng giờ từ bên nước ngoài gọi điện thoại nhắc nhở mình ăn cơm, thói quen này đến hiện tại vẫn không thay đổi, trừ phi hắn có nhiệm vụ. Cho đến lúc lớn tuổi dần, biết hảo hảo quý trọng thân thể của chính mình, bắt đầu đặc biệt chú ý điều dưỡng và dưỡng sinh, mới hoàn toàn chữa khỏi bệnh dạ dày.
An Dật tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Trác Hi, mặc dù không nhìn hai mắt An Dật, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt An Dật đặt trên mặt mình, bị An Dật nhìn chòng chọc như vậy, mặt từ từ đỏ lên, vầng đỏ thậm chí lan xuống phía dưới, tai được An Dật áp vào nóng lên, khẩn trương đến mức không biết nên làm cái gì bây giờ, thậm chí không biết hô hấp như thế nào, đành ngừng thở.
Hoàn hảo ‘đinh’ một tiếng, thang máy tới tầng trệt, An Dật mới buông tay che tai y ra, Thẩm Trác Hi được cứu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa nâng mắt, liền nhìn thấy ánh mắt An Dật tràn ngập ý cười, lại quẫn bách không biết làm sao.
“Tôi…” Một trận gió mạnh thổi qua, khiến lời Thẩm Trác Hi tán trong gió, An Dật che một tai, vẫn không nghe rõ, y nói là cái gì, chỉ mơ hồ nghe được vài chữ.
“Hả? Anh nói cái gì?” An Dật hỏi lại một lần.
“Không có gì… Xin lỗi, quấy rầy rồi”. Thẩm Trác Hi định cúp máy.
Trong lòng thầm thở dài một hơi, tại sao phải bày ra biểu tình đau thương như vậy, y căn bản là không biết mình đang ở bên cạnh nhìn y a, nơi này vốn không có bất cứ ai, tại sao còn muốn làm ra dáng vẻ cực kỳ bi thương như vậy, sẽ không ai thấy a, vì vậy nhìn thấy động tác Thẩm Trác Hi ngửa ra sau, An Dật thần xui quỷ khiến nói: “Khoan đã”.
“Hả?” Thẩm Trác Hi hơi bất ngờ, không ngờ An Dật lại kêu y đừng cúp máy.
An Dật bảo khoan đã, lại không biết nên nói cái gì, nói với điều kiện của anh kỳ thật có thể tìm một người yêu anh hơn sao? Không cần phải lãng phí thời gian với tôi. Hay là nói anh xuống trước đi? An Dật khổ não tự hỏi, làm sao mới có thể không kích động y.
Chết tiệt, hắn bây giờ phải gọi chuyên gia đàm phán đến sao? Trước kia mặc dù hắn học qua tâm lý học, nhưng không biết nên làm như thế nào a? Được rồi, sách nói sao nhỉ?
Ân, không thể đả kích và khiêu khích y, nói anh đi chết đi. Trên thực tế An Dật tuy lạnh nhạt, nói như vậy lại không nên lời.
Không nên thử phân tích với y tại sao lại tự sát, cái này tự nhiên không khả thi, Thẩm Trác Hi căn bản không biết An Dật biết y đang muốn tự sát, An Dật cũng không định đi phân tích một người vì sao lại tự sát.
Phải tạo chút tình cảm tích cực nhỉ? An Dật tự hỏi, vừa rồi y hỏi hắn thích ai? Chẳng lẽ là vấn đề tình cảm? Nhưng Thẩm Trác Hi thích ai? Này hình như là mình đi. Chẳng lẽ vì hắn không thích y, cho nên muốn đi tự sát? Thẩm Trác Hi nhìn thế nào cũng không giống người yếu đuối như vậy, mà An Dật cũng không tự kỷ đến thế, cho rằng có người sẽ vì mình mà đi tự sát.
Rất lâu không hồi đáp, Thẩm Trác Hi cũng không thúc giục An Dật, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở của An Dật.
“Còn Thẩm tổng thích người như thế nào?” Hỏi xong An Dật cũng cảm thấy mình vì sao phải hỏi y vấn đề này a.
“Mặc dù có chút lạnh nhạt, lại thật ôn nhu thật thiện lương, đối với lão nhân gia rất tốt”. Thẩm Trác Hi tự hỏi rồi cho đáp án.
Hiền thê lương mẫu? Trong đầu An Dật bật ra bốn chữ này, hoàn toàn không ý thức được Thẩm Trác Hi là đang nói chính mình, bởi vì hắn cảm thấy mình và ôn nhu thiện lương hoàn toàn không ăn nhập với nhau, chỉ là bản lĩnh cùng bề ngoài khá mà thôi.
“Đối tượng tuyệt vời”. An Dật đáp hết câu này, lại không biết nên nói gì nữa, cau mày, sao lại bị mình nhìn thấy chứ, gọi y xuống trước đi, để lát nữa nhân viên quản lý đi lên, nhìn thấy y không chừng sẽ lớn chuyện, đối với Thẩm Trác Hi ảnh hưởng cũng không hay.
“Thẩm tổng tối nay có rảnh không?” An Dật hỏi, “Mấy lần trước vẫn không cùng Thẩm tổng ăn cơm, thật sự rất xin lỗi, chi bằng tối nay tôi mời anh”. Bất đắc dĩ mời y ăn tối, dù sao để y từ chỗ đó xuống trước đi, ngày mai y còn muốn chết, mình không phát hiện sẽ không lo chuyện của y.
Hoàn toàn không ngờ tới An Dật lại đột nhiên mời y ăn cơm, mấy lần trước mời, An Dật không dấu vết từ chối, nhưng Thẩm Trác Hi cũng là người thông minh, tự nhiên nhìn ra An Dật không muốn thâm giao với y, cũng không dây dưa nữa.
“Có việc gì thế? Vậy để hôm khác đi”. Y một lòng muốn chết, như vậy không liên quan tới An Dật nữa, dù sao y đã kết thúc việc đời rồi. An Dật nghĩ nếu y không đồng ý, hắn sẽ trực tiếp từ chỗ này đi vòng qua, từ phía sau còn có một cửa xuống.
“Không có”.
“Ờ, vậy là tốt rồi”. Nói xong An Dật cúp máy, đi qua, đứng ngay phía dưới Thẩm Trác Hi, nở một nụ cười thật tươi, “Xuống đây đi”.
Thẩm Trác Hi giống như gặp quỷ, hoàn toàn không rõ vì sao An Dật lại xuất hiện ở đây, từ sau khi y lên không nhìn thấy ai đi lên hết, nói vậy hắn vẫn ở chỗ này? Chẳng lẽ lại có chuyện vừa khéo như vậy, mình bất quá nhất thời cao hứng, sao ở đây lại gặp được An Dật? Như vậy hắn vẫn nhìn thấy mình? Nghĩ lại cũng đúng, nếu không làm sao An Dật đột nhiên mời mình cùng đi ăn, đại khái là sợ mình nhất thời luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống thôi.
“Muốn đổi ý sao?”
Đáp lại bàn tay An Dật vươn ra với y, từ phía trên nhảy xuống, dứt khoát đến mức An Dật trợn trắng mắt, sớm biết vậy vừa rồi trực tiếp qua đây bảo y xuống là được, cần gì lãng phí nhiều nước miếng với y như vậy, còn một màn đóng vai bác sĩ tâm lý nữa chứ.
Đang lúc thấy bất đắc dĩ, kéo người kia, do quán tính lao về phía trước, An Dật không chút suy nghĩ ôm ngang lấy y, tránh cho y bị té. Sau khi hai người đứng vững, An Dật rốt cuộc phát hiện tư thế hắn ôm người khác quá ái muội, không dấu vết mà buông ra, trên mặt theo thói quen trưng ra vẻ tươi cười ôn hòa, “Cẩn thận một chút”.
Vô tình thấy người kia hơi đỏ mặt, mới nhớ tới người này thích mình mà, mình không nên làm những cử động thân mật này, hối hận thì hối hận, vẫn là cười, đi vào đại sảnh trước, ấn nút thang máy.
Hai người ở trong thang máy cũng không có chuyện gì để nói, An Dật nhìn khung cảnh lướt qua nhanh, hơi ù tai, đây là triệu chứng khi thang máy cao tốc đi xuống, thu hồi tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy người bên cạnh cũng chau mày, e là cũng bị ù tai dữ lắm, có thể không quá quen, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay, áp lên hai tai y, giảm bớt ù tai.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Trác Hi đỏ mặt, nhưng cũng không bỏ tay An Dật ra, chỉ là xấu hổ dời tầm mắt, nhìn chằm chằm dưới đất. An Dật thì đột nhiên phát hiện người đàn ông này kỳ thật rất thú vị, vậy cũng đỏ mặt, như một thiếu nữ mới vào đời, bị người khác phái đụng tới sẽ thẹn thùng mặt đỏ tim đập.
Thật thích mình như vậy sao? Hình như gặp y cũng chưa được mấy lần thì phải, lần đầu tiên gặp mặt, chỉ bất quá thấy y đau dạ dày, còn định uống cà phê, không nhìn được hành vi tự ngược của y mới đem cà phê đổi thành bánh kem. Bởi vì lúc trước mình cũng bị bệnh dạ dày nặng, ngày đêm chăm chú theo dõi mức biến động của thị trường chứng khoán, xem xu thế lên xuống, rồi phân tích, cả ngày cũng không nhớ phải ăn cơm. Dạ dày thủng, xuất huyết dạ dày, bị An Ninh biết tình hình trực tiếp suốt đêm vượt Thái Bình Dương đến thăm hắn mắng cho tối tăm mặt mũi, từ đó ngày ngày đúng giờ từ bên nước ngoài gọi điện thoại nhắc nhở mình ăn cơm, thói quen này đến hiện tại vẫn không thay đổi, trừ phi hắn có nhiệm vụ. Cho đến lúc lớn tuổi dần, biết hảo hảo quý trọng thân thể của chính mình, bắt đầu đặc biệt chú ý điều dưỡng và dưỡng sinh, mới hoàn toàn chữa khỏi bệnh dạ dày.
An Dật tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Trác Hi, mặc dù không nhìn hai mắt An Dật, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt An Dật đặt trên mặt mình, bị An Dật nhìn chòng chọc như vậy, mặt từ từ đỏ lên, vầng đỏ thậm chí lan xuống phía dưới, tai được An Dật áp vào nóng lên, khẩn trương đến mức không biết nên làm cái gì bây giờ, thậm chí không biết hô hấp như thế nào, đành ngừng thở.
Hoàn hảo ‘đinh’ một tiếng, thang máy tới tầng trệt, An Dật mới buông tay che tai y ra, Thẩm Trác Hi được cứu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa nâng mắt, liền nhìn thấy ánh mắt An Dật tràn ngập ý cười, lại quẫn bách không biết làm sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook