Giang Ly bay trên Thanh Thành, hai tay gối đầu, suy nghĩ những lời Giang Nhất Tinh nói.

“Nếu lão Cơ có thể hồi tưởng đến 380 năm trước thì tốt rồi. Đáng tiếc, có đốt sạch thọ nguyên hắn cũng không hồi tưởng đến xa vậy.”

Nghĩ tới đây, Giang Ly bĩu môi, lão Cơ tên này cái gì cũng tốt, làm hoàng đế hắn cần chính yêu dân, công chính tôn pháp, làm bằng hữu thì trọng tình trọng nghĩa, có thể làm tu sĩ nhưng hắn không muốn tu luyện, uổng phí thiên phú đồng tử đôi.

Phải biết đồng tử đôi chính là biểu tượng chỉ Hoàng đế khai quốc Thuấn Đế của bọn họ mới có, thích hợp tu luyện Thời gian chi đạo nhất.

Truyện kể rằng, Thuấn Đế vốn là vĩ ngư trong sông Thời Gian, không biết có được cơ duyên gì, nhảy ra khỏi sông Thời Gian, hóa thành hình người đi đến Cửu Châu, khai sáng Đại Chu vạn niên.

Nên con cháu Đại Chu sinh ra đã thông hiểu Thời gian chi đạo.

Giang Ly cũng từng học Thời gian chi đạo, phát hiện thứ này thật sự chỉ dựa vào ngộ tính, mình không học được.

“Cho nên lão Cơ đồng chí à, ngươi phải cố gắng tu luyện vào.” Giang Ly tự nói.

Hắn lấy tờ giấy Tuyên Thành màu vàng mảnh dài ra, trên giấy vẽ vài ký tự cổ xưa bằng chu sa, đây là Dao Dao Thông Tấn phù của Đạo tông, chỉ cần ở trong Cửu Châu, khoảng cách bao xa cũng liên lạc được.

Làm Giang Ly đáng tiếc là, phù này khó làm, cần nhân vật cỡ Trưởng lão Đạo tông hao phí tâm huyết mấy tháng mới viết ra được, cho nên chính Đạo tông cũng không có mà xài chứ đừng nói là bán ra ngoài. Cũng vì có mối quan hệ tôt với Nhân Hoàng điện nên Giang Ly mới có mấy tấm trong tay, mình giữ một tấm, còn lại phát cho Thống lĩnh Nhân Hoàng điện.

“Gọi Thống lĩnh Nhân Hoàng điện Trương Khổng Hổ.”

Dao Dao Thông Tấn phù hơi lóe lên, kết nối với một đầu khác, rất nhanh liền có một ảnh ảo thân hình to lớn chiếm hơn nửa tầm nhìn Giang Ly.

“Giang ca, ta đang muốn gọi ngươi đây, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Cái mặt to của Trương Khổng Hổ dí sát lại Giang Ly, bị Giang Ly quăng một bàn tay đập tan theo bản năng, sau đó ảnh ảo lại nhanh chóng ngưng tụ thành hình dáng Trương Khổng Hổ.

Trương Khổng Hổ là tráng hán hơi ngăm đen, hai cánh tay to khỏe như trụ chống trời, mạnh mẽ đầy sức sống, như là yêu quái gấu đen lợn rừng voi biến hình. Bản thân hắn đến từ Vu tộc nên khá là tâm đắc ở phương diện Luyện Thể, nghe nói Tứ Hải Long Vương viết Giang Ly Nhân Hoàng Kình cũng có hắn âm thầm giúp đỡ trong đó.

Nhưng một hán tử cường tráng như vậy giờ lại trông quá ư thê thảm, hai vòng mắt tím bầm vô cùng nổi bật. Trên mặt, cánh tay, cẳng chân vv... những nơi lộ da thịt ở ngoài đều có vết bầm, trông dáng vẻ sợ là xương cốt cũng gãy mấy cái.

Giang Ly cũng giật mình, hắn biết rõ thể phách Trương Khổng Hổ kinh người thế nào, tên này chính là ngoan nhân chỉ dùng nhục thể cũng đối kháng được với Độ Kiếp kỳ, trong Cửu Châu có thể làm hắn bị thương thành thế này chỉ đếm được hai bàn tay.

Hắn hỏi dò: “Ngươi lại cãi nhau với vợ mình à?”

“Không.”

“Có Thiên Ma xâm nhập?”

“Không phải.”

“Mời Tu Di lão Phật ăn heo hầm miến?”

“Không phải nốt.”

“Vậy...”

“Giang ca, đừng đoán nữa, ngươi bốc thưởng chỉ toàn chúc bạn may mắn lần sau, vận may thế nào không cần ta nói nhiều nữa chứ.”

“Ờ, vậy ngươi nói đi.”

“Có mĩ nữ sắp đánh nhau rồi!”

“Hả?” Giang Ly nghe không hiểu gì, cái này thì là chuyện lớn gì?

“Mấy năm trước Mộng Giang Hoàng nạp một phi tử, kim ốc tàng kiều, không để người ngoài thấy, hắn thì bỏ bê triều chính, vào kim ốc ở, mấy chuyện này chắc Giang ca cũng biết rồi.”

Giang Ly có nghe nói thật, Mộng Giang Hoàng trầm mê mĩ sắc không để ý tới triều chính, làm triều đình Mộng Giang Hoàng triều hỗn loạn, lê dân bá tánh lầm than. Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao có hoàng đế trầm mê tu luyện, bế quan mấy chục năm còn quá đáng hơn Mộng Giang Hoàng, những chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của Nhân Hoàng điện.

Nếu có hoàng đế lười biếng triều chính, Nhân Hoàng điện liền ra tay quản, vậy Nhân Hoàng điện cũng quản rộng quá rồi, thế không bằng thống nhất Cửu Châu cho xong.

Nên Giang Ly có chút ấn tượng với chuyện này nhưng không tìm hiểu sâu.

“Nghe nói Mộng Giang Hoàng không làm chuyện nam nữ với phi tử đó, chỉ là đơn thuần ngắm thôi.”

“Ngụy Hoàng Hoàng triều Đại Ngụy và Mộng Giang Hoàng có quan hệ vô cùng tốt, sau khi Ngụy Hoàng xuất quan liền tới kim ốc tìm Mộng Giang Hoàng, xem thử phi tử mới nạp rốt cuộc đẹp cỡ nào mà có thể làm Mộng Giang Hoàng thành như vậy, Mộng Giang Hoàng thì cũng cho phép. Nhưng không ngờ vừa nhìn đã xảy ra chuyện.”

“Ngụy Hoàng thích mỹ nữ, đây là chuyện ai cũng biết, nhưng ta không ngờ, không nghĩ tới, Ngụy Hoàng lại bảo Mộng Giang Hoàng nhường phi tử cho hắn. Linh thạch, công pháp, quốc thổ mặc Mộng Giang Hoàng lựa chọn!”

“Mộng Giang Hoàng đương nhiên là không muốn, hai người cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng còn động thủ, đánh sập cả nửa tòa hoàng cung của Mộng Giang Hoàng!”

“Chưa hết đâu, Ngụy Hoàng muốn phi tử đó bằng được, Mộng Giang Hoàng nói không bao giờ. Ngụy Hoàng nói hẹn lên chiến trường, Mộng Giang Hoàng nói được, cuối cùng hai người còn nói ở gặp nhau trên chiến trường sinh tử!”

“...”

Cái này là có mỹ nữ sắp đánh nhau mà ngươi nói à?

Rút gọn giỏi thật, tóm gọn cả nguyên nhân kết quả.

Giang Ly nghĩ mình có nên bỏ tiền tìm lão sư tư thục cho Trương Khổng Hổ không.

Nhưng hai Hoàng triều muốn khởi binh đúng là chuyện lớn, nhất là hai vị hoàng đế ngự giá thân chinh, càng là không phải là nhỏ, nhất định là phải suất lĩnh cả triệu quân thậm chí là nhiều hơn.

Hơn nữa này triệu quân này không phải là triệu đại quân phàm nhân trong kiếp trước của Giang Ly, xung đột vũ trang phân thắng bại, không làm bị thương người vô tội. Còn đây là đại quân cả triệu tu sĩ Luyện Khí kì, mấy mươi nghìn tu sĩ Trúc Cơ, mấy ngàn tu sĩ Kim Đan tạo thành, còn trên Nguyên Anh, chỉ sợ cũng không ít.

Theo phỏng đoán của Giang Ly, chân khí Luyện Khí tầng sáu chỉ so được với đạn, Kim Đan kỳ bùng nổ thì có thể so với tên lửa hành trình BGM-109 Tomahawk.

Nói cách khác, triệu quân này mà đánh nhau, nếu ở kiếp trước thì chính là Chiến tranh thế giới thứ hai, phạm vi chiến trường thì phải xem hiện trường phát triển thế nào, có khả năng đánh tới đất tông môn Hoàng triều khác, theo phản ứng dây chuyền, có thể sẽ biến thành Cửu Châu hỗn chiến.

Còn chưa nói triệu đại quân này còn có thể kết thành đại trận, huyết khí liên hợp thì lão quái Độ Kiếp kỳ cũng không dám đối đầu trực diện, dám chắc chắn một người chiến thắng triệu đại quân chỉ sợ có mình Giang Ly.

Giang Ly âm thầm hạ quyết tâm, khuyên được thì khuyên, không được thì dùng vũ lực của mình để khuyên.

Hi vọng Ngụy Hoàng và Mộng Giang Hoàng hiểu được.

Nghĩ đến đây, Giang Ly thoáng yên tâm, nếu đổi lại Nhân Hoàng khác, thì sẽ âu sầu một trận, bọn họ không tự tin đánh thắng được quân đội hai Hoàng triều.

Nhưng Giang Ly là Nhân Hoàng mạnh nhất, còn là tu sĩ Đại Thừa kỳ duy nhất Cửu Châu, can ngăn cuộc chiến giữa hai Hoàng triều không phải chuyện khó, khó là hắn phải dùng bao nhiêu sức mạnh.

“Vậy vết thương của ngươi là sao? Ai đánh ?”

“Đây mới là vấn đề sở tại a Giang ca, ngươi cũng biết một trong những nhiệm vụ của Thống lĩnh Nhân Hoàng điện chúng ta chính là duy trì ổn định cả Cửu Châu. Ta vừa biết Ngụy Hoàng và Mộng Giang Hoàng ước chiến liền chạy tới chỗ Mộng Giang Hoàng muốn khuyên giải đôi bên, ai ngờ ta vừa nhìn thấy phi tử đó, thì hồn vía bay đi mất, nàng ta cực kỳ xinh đẹp, đẹp tựa thiên tiên, không, tiên nữ cũng không đẹp bằng nàng!”

“Lúc đó ta chỉ muốn cướp phi tử đó đi, cơ thể thiếu chút nữa không khống chế được.”

“Dưới tình thế cấp bách ta không có cách nào khác, đành đánh mình nhất trận, nhờ đau đớn mà tỉnh táo lại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương