Đại Thú Tân Nương
-
Chương 10: Một trượng này cứ để Mạc Tuyền chịu...
Lăng Viễn Kiếm cầm lấy roi mây, bắt đầu liệt kê tội trạng của Lăng Tử Nhan.
“Trượng (roi) thứ nhất là đánh ngươi vì dám phá hư đồ gia bảo tiên hoàng ban cho Lăng gia chúng ta.” Sở dĩ Lăng Viễn Kiếm nổi giận như vậy cũng không phải vì thư phòng bị đảo loạn, một cái giá sách cũng không đáng giá bao nhiêu bạc, quan trọng là trúc giản (thẻ tre) đặt trên giá sách, mặc dù không phải vật vô giá nhưng cũng là đồ tiên hoàng ban tặng, tự nhiên trân quý, nay lại bị quăng xuống đất loạn thành một đống thẻ tre, bảo sao không nổi giận cho được.
Lăng Tử Nhan nhìn thấy đống thẻ tre bị gãy rời mới sợ hãi, trước kia không biết bao lần nàng làm vỡ bình hoa trong nhà, phụ thân cũng chỉ trách mắng hai câu rồi sẽ không truy cứu nữa, không ngờ lần này lại dùng gia pháp nghiêm trọng như vậy.
Mắt thấy roi mây rơi xuống, Dương Mạc Tuyền liền kinh hô thành tiếng: “Trên lưng nàng có thương tích!”
Lăng Viễn Kiếm quả nhiên sửng sốt, cây roi chỉ còn cách vai Lăng Tử Nhan một chút liền dừng lại.
Dương Mạc Tuyền giải thích: “Lúc nàng cứu ta đã bị ngã, làm vai bị thương.”
Lăng Viễn Kiếm hồ nghi nhìn Lăng Tử Nhan, chỉ thấy hai gò má nàng hồng nhuận, vừa rồi nói chuyện cũng thập phần khí thế, nào có dấu hiệu bị thương đâu? Nghĩ Dương Mạc Tuyền lại bảo vệ Lăng Tử Nhan, liền nói: “Mạc Tuyền, không cần thay nàng nói nữa, Nhan nhi rất tuỳ hứng, hôm nay gây ra đại hoạ như thế, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, bằng không sẽ khiến tiên hoàng cùng gia gia đã mất của nàng thất vọng.” Nói xong lại giơ lên cây roi, vụt xuống thật mạnh, bất quá rốt cuộc tránh vai Lăng Tử Nhan, trực tiếp đánh vào mông nàng.
Lăng Tử Nhan bị đau lập tức hét lên.
“Trượng thứ hai là đánh ngươi tự mình gây ra rắc rối lại còn liên luỵ đại tẩu giúp ngươi nói dối.” Lăng Viễn Kiếm không thích nhất là người không trung thực, hắn thấy Dương Mạc Tuyền là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nếu không phải vì nữ nhi thì đã không quyết định nói dối, tội danh làm hư đại tẩu tự nhiên có thể coi là tính lên đầu Lăng Tử Nhan.
Bị đánh roi thứ hai, Lăng Tử Nhan đã đau đến hai mắt rưng rưng.
“Trượng thứ ba này là đánh ngươi văn không được, võ không xong lại còn khắp nơi khoe khoang.” Lý do này nói có chút gượng ép, nhưng quả thật cũng là nhược điểm của Lăng Tử Nhan, hôm nay ở nhà đây ra tai hoạ thì cũng chỉ đánh mấy gậy, nếu ngày khác ở bên ngoài gây ra đại hoạ thì không thể nào dễ dàng thế, Lăng Viễn Kiếm cũng hy vọng nàng có thể nhớ kỹ đau đớn ngày hôm nay, khắc thật sâu trong lòng để không khắp nơi gây chuyện thị phi.
Dương Mạc Tuyền mắt thấy Lăng Tử Nhan bị đánh cho mông nở hoa, cắn răng rưng rưng cũng không chịu mở miệng cầu xin tha thứ một câu, càng cũng không nói gì nàng một câu không phải, đem toàn bộ trách nhiệm gánh lên người, trong lòng đầy áy náy và sốt ruột. Hơn nữa trên người Lăng Tử Nhan vốn còn có thương tích, đã chịu hai trượng rồi, nếu phải chịu thêm một trượng nữa thì khẳng định thân thể càng bị tổn thương, liền lập tức quỳ xuống trước mặt Lăng Viễn Kiếm: “Cha, nếu người cố ý muốn đánh một trượng này, vậy một trượng này cứ để Mạc Tuyền chịu đi.”
Lăng Viễn Kiếm vội vàng buông roi mây trong tay xuống, đưa tay ra làm một tư thế muốn đỡ, nói: “Con quỳ làm gì, đánh Nhan nhi cũng là do nàng làm sai, không quan hệ với con, mau đứng lên!”
Dương Mạc Tuyền lại vẫn cố ý quỳ.
Bên kia Từ Liễu Thanh cũng vội cầm lấy roi mây, đưa cho quản gia: “Lăng Phúc, mau cất đi.” Sau đó nói với Lăng Viễn Kiếm: “Lão gia, đánh thì cũng đã đánh rồi, Nhan nhi cũng đã nhận sai, còn muốn đánh một trượng nữa làm gì, chẳng lẽ muốn đem nàng đánh thành như Hạo nhi chàng mới hết giận sao?”
Lăng Viễn Kiếm nhìn thoáng qua Lăng Tử Nhan đang nằm trên ghế, vừa rồi còn khí thế như vậy, giờ lại thực yếu đuối đáng thương, làm sao còn nổi giận được, chỉ thầm thở dài một hơi. Nghĩ đến Lăng Viễn Kiếm hắn ở trên chiến trường luôn khiến cho địch nhân nghe danh là sợ mất mật, vậy mà ở nhà liền ngay cả nữ nhân cũng đều không quản giáo tốt được: “Thôi thôi, hôm nay chỉ trừng phạt nhẹ thế thôi, nếu còn có lần sau, nhất định sẽ không nhẹ nữa.”
Lăng Tử Nhan lúc này mới hư nhược đáp: “Cám ơn cha.”
Từ Liễu Thanh để Lăng Phúc nâng cáng đến đem tiểu thư về, lại nói với Dương Mạc Tuyền: “Nhan nhi giao cho con chiếu cố, ta lại đi khuyên nhủ lão gia, miễn cho đánh hỏng nữ nhi rồi còn chọc tức lão.”
Dương Mạc Tuyền đáp ứng, cùng Lăng Tử Nhan trở về phòng.
Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn đã sớm chuẩn bị tốt nước ấm cùng hòm thuốc ở trong phòng chờ, Bế Nguyệt thấy Dương Mạc Tuyền chậm chạp chưa về liền cũng chạy lại đây hỏi thăm tin tức, ba người thấy Lăng Tử Nhan được nâng lên cáng mà đưa về, sợ tới mức ngây người.
Lăng Tử Nhan vết thương cũ lại cộng thêm vết thương mới, cả người đều đã muốn hỗn loạn, được đặt nằm trên giường, còn thì thào tự nói: “Cha, ta biết sai rồi, người đừng trách tẩu tẩu.”
Dương Mạc Tuyền thấy nàng thần trí không rõ mà vẫn nhớ đến mình, cảm thấy cảm động, nhìn nàng bị thương thành như vậy lại đau lòng. Bất chấp cái gì, tâm vô tạp niệm trực tiếp cởi ra váy cùng trung khố của nàng, hai dấu côn ngân (vết roi mây) đỏ như máu, rõ ràng đập vào mắt, nhìn qua thật doạ người, quay đầu phân phó: “Bế Nguyện, mang khăn lại đây.”
Bế Nguyệt thấm ướt khăn mặt rồi đưa lên.
Dương Mạc Tuyền nhẹ nhàng lau qua, trong chốc lát khăn mặt trắng tinh đã bị nhiễm hồng, khẽ nhíu ày, âm thầm oán, Nhan nhi là nữ nhi của cha, sao cha có thể xuống tay ác đến vậy? Thật là, đánh hỏng mất thì phải làm sao? Lại lấy thuốc mỡ Lạc Nhạn đưa qua cẩn thận bôi lên một lượt mới hơi chút yên lòng.
Bế Nguyệt thấy Dương Mạc Tuyền vất vả cả một buổi tối liền khuyên nhủ: “Thiếu nãi nãi, người cũng mệt rồi, ta cùng người trở về nghỉ ngơi trước đi,đã có Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn chiếu cứ tiểu thư,người có thể yên tâm rồi.”
Dương Mạc Tuyền quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng như thế nào có thể yên tâm được, dù sao Lăng Tử Nhan vì nàng nên mới bị thương thành như vậy, nếu không tận mắt thấy nàng khá hơn, chỉ sợ sẽ áy náy rất lâu, liền nói: “Cũng là các ngươi nên đi nghỉ ngơi đi, ta ở lại với nàng, nếu có việc gì ta sẽ lại gọi các ngươi.”
Ba người Bế Nguyệt đều chẳng biết nói gì, tuy Quận chúa nhìn qua bị thương thực nghiêm trọng, nhưng thực tế cũng không có vấn đề gì, trước kia thương tích nặng hơn gấp mười lần cũng có, hôm nay chẳng qua bị lão gia đánh hai gậy mà thôi, phỏng chừng sáng mai là có thể xuống giường, trong vòng ba ngày nhất định khôi phục vẻ sinh long hoạt hổ, trong lòng biết Quận Vương phi cũng chỉ là quan tâm đến Quận chúa mà thôi, liền gật đầu đáp ứng.
Bế Nguyệt nói: “Đêm nay ta sẽ ở phòng Lạc Nhạn, nếu thiếu nãi nãi có cần việc gì, chỉ cần kêu một tiếng ta liền có thể nghe thấy.”
Dương Mạc Tuyền đợi cho đến khi Bế Nguyệt các nàng rời khỏi mới cởi trung y, ngồi bên giường, nhìn Lăng Tử Nhan, không khỏi phân vân không hiểu rốt cuộc nàng là người thế nào?
Nàng đã được chứng kiến Lăng Tử Nhan ra tay độc ác đánh Hằng ca ca, lại thấy một nữ hài gia thế hiển hách như nàng chạy tới nơi thanh lâu yên hoa, cũng biết nàng làm việc điêu ngoa tuỳ hứng, không biết phân rõ phải trái, có lẽ là thành kiến do ấn tượng ban đầu nên mới không phát hiện được nàng có một điểm nào tốt, nay ngồi ngẫm lại, tuy nàng có phần kiêu căng nhưng cũng bất quá ỷ vào việc nàng là Quận chúa, so với người bình thường kiêu ngạo hơn một chút mà thôi. Nàng vui buồn gì cũng đều thể hiện hết trên nét mặt, không chút nào ra vẻ, vì mình mà chịu bị đánh, thực nghĩa khí, ngay cả một lời nói dối cũng không, con người này quả thực rất đơn thuần.
Chỉ sau một ngày, cảm giác của Dương Mạc Tuyền đối với Lăng Tử Nhan đã biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Lăng Tử Nhan khẽ hừ một tiếng, tựa hồ đã tỉnh, Dương Mạc Tuyền vội vàng xem xét, chỉ thấy nàng nhíu chặt mày, muốn đưa tay chạm vào miệng vết thương. Vừa rồi lúc gần đi Lạc nhạn đã nói nếu dược cao có tác dụng sẽ có cảm giác ngứa ngáy, trăm ngàn lần không thể để cho nàng chạm vào, nếu không làm miệng vết thương rách ra sẽ lưu lại sẹo, về sau cũng khó xoá đi.
Dương Mạc Tuyền lập tức bắt lấy tay nàng, không cho nàng cử động, lại lấy ra khăn lụa giúp nàng lau cái trán đẫm mồ hôi. Nghĩ đến đầu tiên nàng bị thương ở đầu, sau đó lại bị thương ở vai, rồi cuối cùng lại bị thương ở mông, xem ra Lạc Nhạn trêu chọc cũng đúng, nàng không phải là Quận chúa mà là Bệnh chúa. Hoặc cũng có thể là do mình cùng nàng khắc mệnh, mới gặp mình còn chưa đến hai ngày mà hết vết thương nhỏ lại đến vết thương lớn dồn dập kéo đến, nếu cứ như thế này thì ngày sau còn không biết sẽ còn không ổn đến mức nào nữa. Xem ra chờ đến khi nàng khỏi bệnh rồi thì cũng nên ít gặp mặt là tốt nhất.
Trông chừng giữ tay giữ chân cả một đêm như thế, đến khi trời gần sáng Dương Mạc Tuyền mới không nhịn được mệt mỏi mà dựa vào cột trụ ngủ thiếp đi.
Cho nên khi Lăng Tử Nhan tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền thấy được Dương Mạc Tuyền đầu tiên, sau đó lại nhìn thấy tay mình bị nàng nắm chặt, đầu óc nhất thời mơ màng, chậm rãi nhớ lại chuyện hôm qua. Biết được nàng trông nom mình suốt một đêm, vừa vui mừng lại cảm động, tay vẫn bị nàng nắm, cũng không định rút về, chỉ mở to mắt nhìn nàng.
Ban ngày vẻ mặt Dương Mạc Tuyền luôn bình tĩnh lạnh nhạt, không có nhiều biểu tình lắm, hiện giờ lúc ngủ đã bỏ đi chiếc mặt nạ lạnh như băng, có vẻ nhu hoà, nhìn có cảm giác thân cận lên nhiều. Lăng Tử Nhan cảm thấy mình càng ngày càng thích người tẩu tẩu này.
Nàng không có tỷ muội, tuy rằng cùng Lạc Nhạn các nàng vui đùa, nhưng rốt cuộc thì chủ tớ cũng có khác biệt, nếu có tâm sự cũng không thể đều nói với các nàng. Nếu hỏi mẫu thân thì nếu không phải nói nàng còn quá nhỏ không nên biết thì cũng nói nữ hài tử gia không cần biết nhiều như vậy. Ca ca lại càng không cần nói đi, lúc có việc mới có thể cầu muội muội như nàng hỗ trợ, cho nên trong lòng nàng vẫn luôn rất muốn có một tỷ tỷ hoặc muội muội. Mà có thể nói vị tẩu tẩu trước mắt này chính là nàng tự mình cưới về, tự nhiên so với người khác có nhiều hơn một phần tâm ý. Mặt ngoài tẩu tẩu có vẻ lãnh nhược băng sương, nhưng thực tế cũng giống nương, nói năng sắc bén không nể mặt, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, hôm qua còn quỳ trước mặt cha mà vì nàng cầu tình. Có thể là do bây giờ vẫn còn xa lạ nên mới lạnh như băng, đợi về sau quen rồi thì nhất định sẽ không còn gì phải giấu nhau. Lăng tử Nhan nghĩ như thế, trong lòng liền quyết định, về sau phải thân cận với đại tẩu nhiều hơn mới được.
Lăng Tử Nhan thấy Dương Mạc Tuyền giật mình, lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Dương Mạc Tuyền lo cho Lăng Tử Nhan, thiếp đi trong chốc lát liền tỉnh, đưa tay sờ trán nàng một chút, không nóng lên, không ra mồ hôi, lại nhấc chăn lên, muốn xem thương thế của nàng thế nào.
Lăng Tử Nhan làm sao còn giả vờ được, động thân, liền mở mắt.
Dương Mạc Tuyền thấy nàng tỉnh, trong lòng vui vẻ, trên mặt liền có nét tươi cười, vội vàng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào? Vết thương còn đau không?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Tử Nhan thấy nàng cười, vừa đẹp lại ấm áp, vốn định nói không đau, nhất thời lại thay đổi chủ ý, lập tức nhíu mày buồn bã nói: “Đau.”
Dương Mạc Tuyền vội la lên: “Còn đau? Để ta xem có phải vết thương nhiễm trùng không.”
Để cho nàng xem vết thương,vậy không phải tức là để nàng nhìn mông mình sai? Đương nhiên không được! Cũng không biết hôm qua lúc Lạc Nhan xoa thuốc cho mình có để nàng tránh đi không, nếu không thì thiệt lớn, Lăng Tử Nhan liền mở miệng giải thích: “Vết thương cũng không có việc gì, chính là hôm qua hình như bị cha đánh tổn thương tới xương cốt, bị nội thương.”
Dương Mạc Tuyền lúc này mới hiểu ra, gật gật đầu: “Vậy ngươi đừng nhúc nhích, ta đi nấu cháo cho ngươi.”
Lăng Tử Nhan vốn đang giả vờ, làm sao còn dám phiền nàng nấu cháo, lập tức nói: “Nấu cháo thì cứ để cho Lạc Nhạn làm đi, tẩu tẩu ngồi trò chuyện với ta là được rồi.”
“Cũng được.” Dương Mạc Tuyền đứng dậy ra cửa gọi Lạc Nhạn, Lạc Nhạn lập tức từ phòng bên cạnh đi ra, Bế Nguyệt cũng đi theo cùng.
Dương Mạc Tuyền nói: “Lạc Nhạn, ngươi đến phòng bếp nấu cháo rồi mang đến. Bế Nguyệt, ngươi đi tìm xem có dược trị nội thương không.”
Lạc Nhạn hồ nghi hỏi: “Ai bị nội thương cơ? Không phải là tiểu thư đấy chứ?” Nói xong liền vội vàng đi đến bên giường Lăng Tử Nhan: “Tiểu thư, người bị nội thương sao?”
Lăng Tử Nhan nháy mắt với nàng, sau đó nói: “Đúng vậy, rất nghiêm trọng.”
Lạc Nhạn vốn là nha đầu thông minh, lập tức biết Quận chúa giả bệnh, còn tưởng nàng sợ lão gia đến quở trách nên mới giả bệnh, lập tức lộ ra biểu tình đã hiểu, nói: “Tiểu thư cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, ta đi nói cho phu nhân biết,hai ngày tới sẽ không qua thỉnh an.”
Lăng Tử Nhan âm thầm dựng thẳng ngón cái, lại hỏi nhỏ nàng: “Hôm qua đắp thuốc, tẩu tẩu có ở đây không?”
Lạc Nhạn không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi cái này, thuận miệng liền nói: “Chính là thiếu nãi nãi đắp thuốc giúp người a.”
Nghe thế, Lăng Tử Nhan lập tức xúc động đến nỗi muốn đập đầu vào tường, mà lời Lạc Nhạn vốn không to không nhỏ,cũng rơi vào tai Dương Mạc Tuyền. Lúc này Dương Mạc Tuyền mới nhớ ra vết thương của Lăng Tử Nhan chính là ở mông, mặt không khỏi lại đỏ lên.
Dương Mạc Tuyền chỉ ngây người trong chốc lát lại không tránh được ánh mắt Bế Nguyệt, nàng cũng không nói nhiều, chỉ chạy đi tìm đại phu bốc thuốc.
_ Hết chương 10_
“Trượng (roi) thứ nhất là đánh ngươi vì dám phá hư đồ gia bảo tiên hoàng ban cho Lăng gia chúng ta.” Sở dĩ Lăng Viễn Kiếm nổi giận như vậy cũng không phải vì thư phòng bị đảo loạn, một cái giá sách cũng không đáng giá bao nhiêu bạc, quan trọng là trúc giản (thẻ tre) đặt trên giá sách, mặc dù không phải vật vô giá nhưng cũng là đồ tiên hoàng ban tặng, tự nhiên trân quý, nay lại bị quăng xuống đất loạn thành một đống thẻ tre, bảo sao không nổi giận cho được.
Lăng Tử Nhan nhìn thấy đống thẻ tre bị gãy rời mới sợ hãi, trước kia không biết bao lần nàng làm vỡ bình hoa trong nhà, phụ thân cũng chỉ trách mắng hai câu rồi sẽ không truy cứu nữa, không ngờ lần này lại dùng gia pháp nghiêm trọng như vậy.
Mắt thấy roi mây rơi xuống, Dương Mạc Tuyền liền kinh hô thành tiếng: “Trên lưng nàng có thương tích!”
Lăng Viễn Kiếm quả nhiên sửng sốt, cây roi chỉ còn cách vai Lăng Tử Nhan một chút liền dừng lại.
Dương Mạc Tuyền giải thích: “Lúc nàng cứu ta đã bị ngã, làm vai bị thương.”
Lăng Viễn Kiếm hồ nghi nhìn Lăng Tử Nhan, chỉ thấy hai gò má nàng hồng nhuận, vừa rồi nói chuyện cũng thập phần khí thế, nào có dấu hiệu bị thương đâu? Nghĩ Dương Mạc Tuyền lại bảo vệ Lăng Tử Nhan, liền nói: “Mạc Tuyền, không cần thay nàng nói nữa, Nhan nhi rất tuỳ hứng, hôm nay gây ra đại hoạ như thế, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, bằng không sẽ khiến tiên hoàng cùng gia gia đã mất của nàng thất vọng.” Nói xong lại giơ lên cây roi, vụt xuống thật mạnh, bất quá rốt cuộc tránh vai Lăng Tử Nhan, trực tiếp đánh vào mông nàng.
Lăng Tử Nhan bị đau lập tức hét lên.
“Trượng thứ hai là đánh ngươi tự mình gây ra rắc rối lại còn liên luỵ đại tẩu giúp ngươi nói dối.” Lăng Viễn Kiếm không thích nhất là người không trung thực, hắn thấy Dương Mạc Tuyền là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nếu không phải vì nữ nhi thì đã không quyết định nói dối, tội danh làm hư đại tẩu tự nhiên có thể coi là tính lên đầu Lăng Tử Nhan.
Bị đánh roi thứ hai, Lăng Tử Nhan đã đau đến hai mắt rưng rưng.
“Trượng thứ ba này là đánh ngươi văn không được, võ không xong lại còn khắp nơi khoe khoang.” Lý do này nói có chút gượng ép, nhưng quả thật cũng là nhược điểm của Lăng Tử Nhan, hôm nay ở nhà đây ra tai hoạ thì cũng chỉ đánh mấy gậy, nếu ngày khác ở bên ngoài gây ra đại hoạ thì không thể nào dễ dàng thế, Lăng Viễn Kiếm cũng hy vọng nàng có thể nhớ kỹ đau đớn ngày hôm nay, khắc thật sâu trong lòng để không khắp nơi gây chuyện thị phi.
Dương Mạc Tuyền mắt thấy Lăng Tử Nhan bị đánh cho mông nở hoa, cắn răng rưng rưng cũng không chịu mở miệng cầu xin tha thứ một câu, càng cũng không nói gì nàng một câu không phải, đem toàn bộ trách nhiệm gánh lên người, trong lòng đầy áy náy và sốt ruột. Hơn nữa trên người Lăng Tử Nhan vốn còn có thương tích, đã chịu hai trượng rồi, nếu phải chịu thêm một trượng nữa thì khẳng định thân thể càng bị tổn thương, liền lập tức quỳ xuống trước mặt Lăng Viễn Kiếm: “Cha, nếu người cố ý muốn đánh một trượng này, vậy một trượng này cứ để Mạc Tuyền chịu đi.”
Lăng Viễn Kiếm vội vàng buông roi mây trong tay xuống, đưa tay ra làm một tư thế muốn đỡ, nói: “Con quỳ làm gì, đánh Nhan nhi cũng là do nàng làm sai, không quan hệ với con, mau đứng lên!”
Dương Mạc Tuyền lại vẫn cố ý quỳ.
Bên kia Từ Liễu Thanh cũng vội cầm lấy roi mây, đưa cho quản gia: “Lăng Phúc, mau cất đi.” Sau đó nói với Lăng Viễn Kiếm: “Lão gia, đánh thì cũng đã đánh rồi, Nhan nhi cũng đã nhận sai, còn muốn đánh một trượng nữa làm gì, chẳng lẽ muốn đem nàng đánh thành như Hạo nhi chàng mới hết giận sao?”
Lăng Viễn Kiếm nhìn thoáng qua Lăng Tử Nhan đang nằm trên ghế, vừa rồi còn khí thế như vậy, giờ lại thực yếu đuối đáng thương, làm sao còn nổi giận được, chỉ thầm thở dài một hơi. Nghĩ đến Lăng Viễn Kiếm hắn ở trên chiến trường luôn khiến cho địch nhân nghe danh là sợ mất mật, vậy mà ở nhà liền ngay cả nữ nhân cũng đều không quản giáo tốt được: “Thôi thôi, hôm nay chỉ trừng phạt nhẹ thế thôi, nếu còn có lần sau, nhất định sẽ không nhẹ nữa.”
Lăng Tử Nhan lúc này mới hư nhược đáp: “Cám ơn cha.”
Từ Liễu Thanh để Lăng Phúc nâng cáng đến đem tiểu thư về, lại nói với Dương Mạc Tuyền: “Nhan nhi giao cho con chiếu cố, ta lại đi khuyên nhủ lão gia, miễn cho đánh hỏng nữ nhi rồi còn chọc tức lão.”
Dương Mạc Tuyền đáp ứng, cùng Lăng Tử Nhan trở về phòng.
Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn đã sớm chuẩn bị tốt nước ấm cùng hòm thuốc ở trong phòng chờ, Bế Nguyệt thấy Dương Mạc Tuyền chậm chạp chưa về liền cũng chạy lại đây hỏi thăm tin tức, ba người thấy Lăng Tử Nhan được nâng lên cáng mà đưa về, sợ tới mức ngây người.
Lăng Tử Nhan vết thương cũ lại cộng thêm vết thương mới, cả người đều đã muốn hỗn loạn, được đặt nằm trên giường, còn thì thào tự nói: “Cha, ta biết sai rồi, người đừng trách tẩu tẩu.”
Dương Mạc Tuyền thấy nàng thần trí không rõ mà vẫn nhớ đến mình, cảm thấy cảm động, nhìn nàng bị thương thành như vậy lại đau lòng. Bất chấp cái gì, tâm vô tạp niệm trực tiếp cởi ra váy cùng trung khố của nàng, hai dấu côn ngân (vết roi mây) đỏ như máu, rõ ràng đập vào mắt, nhìn qua thật doạ người, quay đầu phân phó: “Bế Nguyện, mang khăn lại đây.”
Bế Nguyệt thấm ướt khăn mặt rồi đưa lên.
Dương Mạc Tuyền nhẹ nhàng lau qua, trong chốc lát khăn mặt trắng tinh đã bị nhiễm hồng, khẽ nhíu ày, âm thầm oán, Nhan nhi là nữ nhi của cha, sao cha có thể xuống tay ác đến vậy? Thật là, đánh hỏng mất thì phải làm sao? Lại lấy thuốc mỡ Lạc Nhạn đưa qua cẩn thận bôi lên một lượt mới hơi chút yên lòng.
Bế Nguyệt thấy Dương Mạc Tuyền vất vả cả một buổi tối liền khuyên nhủ: “Thiếu nãi nãi, người cũng mệt rồi, ta cùng người trở về nghỉ ngơi trước đi,đã có Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn chiếu cứ tiểu thư,người có thể yên tâm rồi.”
Dương Mạc Tuyền quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng như thế nào có thể yên tâm được, dù sao Lăng Tử Nhan vì nàng nên mới bị thương thành như vậy, nếu không tận mắt thấy nàng khá hơn, chỉ sợ sẽ áy náy rất lâu, liền nói: “Cũng là các ngươi nên đi nghỉ ngơi đi, ta ở lại với nàng, nếu có việc gì ta sẽ lại gọi các ngươi.”
Ba người Bế Nguyệt đều chẳng biết nói gì, tuy Quận chúa nhìn qua bị thương thực nghiêm trọng, nhưng thực tế cũng không có vấn đề gì, trước kia thương tích nặng hơn gấp mười lần cũng có, hôm nay chẳng qua bị lão gia đánh hai gậy mà thôi, phỏng chừng sáng mai là có thể xuống giường, trong vòng ba ngày nhất định khôi phục vẻ sinh long hoạt hổ, trong lòng biết Quận Vương phi cũng chỉ là quan tâm đến Quận chúa mà thôi, liền gật đầu đáp ứng.
Bế Nguyệt nói: “Đêm nay ta sẽ ở phòng Lạc Nhạn, nếu thiếu nãi nãi có cần việc gì, chỉ cần kêu một tiếng ta liền có thể nghe thấy.”
Dương Mạc Tuyền đợi cho đến khi Bế Nguyệt các nàng rời khỏi mới cởi trung y, ngồi bên giường, nhìn Lăng Tử Nhan, không khỏi phân vân không hiểu rốt cuộc nàng là người thế nào?
Nàng đã được chứng kiến Lăng Tử Nhan ra tay độc ác đánh Hằng ca ca, lại thấy một nữ hài gia thế hiển hách như nàng chạy tới nơi thanh lâu yên hoa, cũng biết nàng làm việc điêu ngoa tuỳ hứng, không biết phân rõ phải trái, có lẽ là thành kiến do ấn tượng ban đầu nên mới không phát hiện được nàng có một điểm nào tốt, nay ngồi ngẫm lại, tuy nàng có phần kiêu căng nhưng cũng bất quá ỷ vào việc nàng là Quận chúa, so với người bình thường kiêu ngạo hơn một chút mà thôi. Nàng vui buồn gì cũng đều thể hiện hết trên nét mặt, không chút nào ra vẻ, vì mình mà chịu bị đánh, thực nghĩa khí, ngay cả một lời nói dối cũng không, con người này quả thực rất đơn thuần.
Chỉ sau một ngày, cảm giác của Dương Mạc Tuyền đối với Lăng Tử Nhan đã biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Lăng Tử Nhan khẽ hừ một tiếng, tựa hồ đã tỉnh, Dương Mạc Tuyền vội vàng xem xét, chỉ thấy nàng nhíu chặt mày, muốn đưa tay chạm vào miệng vết thương. Vừa rồi lúc gần đi Lạc nhạn đã nói nếu dược cao có tác dụng sẽ có cảm giác ngứa ngáy, trăm ngàn lần không thể để cho nàng chạm vào, nếu không làm miệng vết thương rách ra sẽ lưu lại sẹo, về sau cũng khó xoá đi.
Dương Mạc Tuyền lập tức bắt lấy tay nàng, không cho nàng cử động, lại lấy ra khăn lụa giúp nàng lau cái trán đẫm mồ hôi. Nghĩ đến đầu tiên nàng bị thương ở đầu, sau đó lại bị thương ở vai, rồi cuối cùng lại bị thương ở mông, xem ra Lạc Nhạn trêu chọc cũng đúng, nàng không phải là Quận chúa mà là Bệnh chúa. Hoặc cũng có thể là do mình cùng nàng khắc mệnh, mới gặp mình còn chưa đến hai ngày mà hết vết thương nhỏ lại đến vết thương lớn dồn dập kéo đến, nếu cứ như thế này thì ngày sau còn không biết sẽ còn không ổn đến mức nào nữa. Xem ra chờ đến khi nàng khỏi bệnh rồi thì cũng nên ít gặp mặt là tốt nhất.
Trông chừng giữ tay giữ chân cả một đêm như thế, đến khi trời gần sáng Dương Mạc Tuyền mới không nhịn được mệt mỏi mà dựa vào cột trụ ngủ thiếp đi.
Cho nên khi Lăng Tử Nhan tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền thấy được Dương Mạc Tuyền đầu tiên, sau đó lại nhìn thấy tay mình bị nàng nắm chặt, đầu óc nhất thời mơ màng, chậm rãi nhớ lại chuyện hôm qua. Biết được nàng trông nom mình suốt một đêm, vừa vui mừng lại cảm động, tay vẫn bị nàng nắm, cũng không định rút về, chỉ mở to mắt nhìn nàng.
Ban ngày vẻ mặt Dương Mạc Tuyền luôn bình tĩnh lạnh nhạt, không có nhiều biểu tình lắm, hiện giờ lúc ngủ đã bỏ đi chiếc mặt nạ lạnh như băng, có vẻ nhu hoà, nhìn có cảm giác thân cận lên nhiều. Lăng Tử Nhan cảm thấy mình càng ngày càng thích người tẩu tẩu này.
Nàng không có tỷ muội, tuy rằng cùng Lạc Nhạn các nàng vui đùa, nhưng rốt cuộc thì chủ tớ cũng có khác biệt, nếu có tâm sự cũng không thể đều nói với các nàng. Nếu hỏi mẫu thân thì nếu không phải nói nàng còn quá nhỏ không nên biết thì cũng nói nữ hài tử gia không cần biết nhiều như vậy. Ca ca lại càng không cần nói đi, lúc có việc mới có thể cầu muội muội như nàng hỗ trợ, cho nên trong lòng nàng vẫn luôn rất muốn có một tỷ tỷ hoặc muội muội. Mà có thể nói vị tẩu tẩu trước mắt này chính là nàng tự mình cưới về, tự nhiên so với người khác có nhiều hơn một phần tâm ý. Mặt ngoài tẩu tẩu có vẻ lãnh nhược băng sương, nhưng thực tế cũng giống nương, nói năng sắc bén không nể mặt, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, hôm qua còn quỳ trước mặt cha mà vì nàng cầu tình. Có thể là do bây giờ vẫn còn xa lạ nên mới lạnh như băng, đợi về sau quen rồi thì nhất định sẽ không còn gì phải giấu nhau. Lăng tử Nhan nghĩ như thế, trong lòng liền quyết định, về sau phải thân cận với đại tẩu nhiều hơn mới được.
Lăng Tử Nhan thấy Dương Mạc Tuyền giật mình, lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Dương Mạc Tuyền lo cho Lăng Tử Nhan, thiếp đi trong chốc lát liền tỉnh, đưa tay sờ trán nàng một chút, không nóng lên, không ra mồ hôi, lại nhấc chăn lên, muốn xem thương thế của nàng thế nào.
Lăng Tử Nhan làm sao còn giả vờ được, động thân, liền mở mắt.
Dương Mạc Tuyền thấy nàng tỉnh, trong lòng vui vẻ, trên mặt liền có nét tươi cười, vội vàng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào? Vết thương còn đau không?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Tử Nhan thấy nàng cười, vừa đẹp lại ấm áp, vốn định nói không đau, nhất thời lại thay đổi chủ ý, lập tức nhíu mày buồn bã nói: “Đau.”
Dương Mạc Tuyền vội la lên: “Còn đau? Để ta xem có phải vết thương nhiễm trùng không.”
Để cho nàng xem vết thương,vậy không phải tức là để nàng nhìn mông mình sai? Đương nhiên không được! Cũng không biết hôm qua lúc Lạc Nhan xoa thuốc cho mình có để nàng tránh đi không, nếu không thì thiệt lớn, Lăng Tử Nhan liền mở miệng giải thích: “Vết thương cũng không có việc gì, chính là hôm qua hình như bị cha đánh tổn thương tới xương cốt, bị nội thương.”
Dương Mạc Tuyền lúc này mới hiểu ra, gật gật đầu: “Vậy ngươi đừng nhúc nhích, ta đi nấu cháo cho ngươi.”
Lăng Tử Nhan vốn đang giả vờ, làm sao còn dám phiền nàng nấu cháo, lập tức nói: “Nấu cháo thì cứ để cho Lạc Nhạn làm đi, tẩu tẩu ngồi trò chuyện với ta là được rồi.”
“Cũng được.” Dương Mạc Tuyền đứng dậy ra cửa gọi Lạc Nhạn, Lạc Nhạn lập tức từ phòng bên cạnh đi ra, Bế Nguyệt cũng đi theo cùng.
Dương Mạc Tuyền nói: “Lạc Nhạn, ngươi đến phòng bếp nấu cháo rồi mang đến. Bế Nguyệt, ngươi đi tìm xem có dược trị nội thương không.”
Lạc Nhạn hồ nghi hỏi: “Ai bị nội thương cơ? Không phải là tiểu thư đấy chứ?” Nói xong liền vội vàng đi đến bên giường Lăng Tử Nhan: “Tiểu thư, người bị nội thương sao?”
Lăng Tử Nhan nháy mắt với nàng, sau đó nói: “Đúng vậy, rất nghiêm trọng.”
Lạc Nhạn vốn là nha đầu thông minh, lập tức biết Quận chúa giả bệnh, còn tưởng nàng sợ lão gia đến quở trách nên mới giả bệnh, lập tức lộ ra biểu tình đã hiểu, nói: “Tiểu thư cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, ta đi nói cho phu nhân biết,hai ngày tới sẽ không qua thỉnh an.”
Lăng Tử Nhan âm thầm dựng thẳng ngón cái, lại hỏi nhỏ nàng: “Hôm qua đắp thuốc, tẩu tẩu có ở đây không?”
Lạc Nhạn không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi cái này, thuận miệng liền nói: “Chính là thiếu nãi nãi đắp thuốc giúp người a.”
Nghe thế, Lăng Tử Nhan lập tức xúc động đến nỗi muốn đập đầu vào tường, mà lời Lạc Nhạn vốn không to không nhỏ,cũng rơi vào tai Dương Mạc Tuyền. Lúc này Dương Mạc Tuyền mới nhớ ra vết thương của Lăng Tử Nhan chính là ở mông, mặt không khỏi lại đỏ lên.
Dương Mạc Tuyền chỉ ngây người trong chốc lát lại không tránh được ánh mắt Bế Nguyệt, nàng cũng không nói nhiều, chỉ chạy đi tìm đại phu bốc thuốc.
_ Hết chương 10_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook