Đại Thiếu Gia Và Gái Hư
Chương 13: Chương 13


3 ngày sau...Mới mấy ngày mà nhỏ tàn lụi như một cái xác hằng ngày lướt qua lướt lại đến trường. Sau chuyện đánh nhau đó, nhỏ ngày càng bị quấy rối hơn. Bọn họ cũng khá sợ Hoàng Nam nhưng được Hoàng Bảo lên tiếng "bảo kê" thì % lo sợ cũng tuột xuống dần dần, còn Hoàng Nam anh chẳng thể bảo vệ nhỏ 24/24 được, không phải lúc nào cũng có mặt đúng lúc và bảo vệ nhỏ kịp thời. Từ mái tóc dài óng mượt, nhỏ phải" tạm biệt" một cách bất đắc dĩ đi đón nhận một mái tóc ngắn khác vì lí do người của Thiên Di cắt nó mất xém nữa là phải để tóc tém rồi mai là nhờ hoa tay của Hoàng nên mới giữ gìn được một ít tóc nhìn cũng dễ coi. Đồng phục thì bị rách tả tơi khiến nhỏ phải vứt đi cả 2 bộ đồng phục mà nhỏ dùng tiền của mình để mua và thay vào đó là quần jean áo sơ mi trắng đến trường, nhỏ như một thứ gì đó lạc loài.
Lê lết những bước chân mệt nhọc về nhà, hôm nay nhỏ lại có thêm một số vết thương mới "bù đắp" cho các vết thương cũ đang lành. Hoàng nam không đến kịp là không chừng nhỏ có thể vỡ sọ nhập viện mất (tội quá). Vừa đến cửa là nghe tiếng đồ đạc bị ném vỡ choang trong nhà, nhỏ nhanh chóng đẩy cửa vào. Một top thanh niên khoảng 4, 5 đứa cao to đến liên tục đá vào đồ đạc
- Bây giờ bà có chịu trả tiền cho đại ca chúng tôi không?_ Thằng to nhất hù dọa. Thấy nhỏ, bà Hoa chồm tới van xin
- Tiểu Băng con phải cứu mẹ, chỉ có con mới cứu được mẹ thôi!!!
- Chuyện gì vậy mẹ?_ Nhỏ nhẹ nhàng hỏi. Chưa gì đã thấy Hoàng cầm balo đựng đồ chạy lại lôi xềnh xệch nhỏ đi
- Bả đánh bài vỡ nợ, lúc bình thường thì liên tục chửi mắng chị lúc bị hoạn nạn thì đến van xin đây đâu phải ngân hàng mà có tiền cho bà trả nợ.
Nhỏ giật tay mình ra nhăn nhó với Hoàng
- Dù sao bà ấy cũng là mẹ mình, là mẹ ruột mày đấy!
Bước lại gần bà Hoa nhỏ hỏi
- Rốt cuộc là mẹ thiếu người ta bao nhiêu?
- 200 triệu
Bà Hoa trả lời mà nhỏ không khỏi sửng sốt
- Cái gì? Mẹ làm gì mà dữ vậy?
- mẹ nhớ là mẹ mượn rất ít, nhưng... họ tính lãi cao quá!
- Lãi cao cái gì? Bà mượn đại ca tôi 2 tháng nay lúc đầu bà nói khoảng 1 tuần là có rồi biệt tích chúng tôi tính lãi vậy là quá nhân từ rồi.

Nhỏ mệt mỏi thở dài
- Được rồi tiền này con sẽ tìm cách làm thêm hay gì thì tính sao, nhưng mẹ phải hứa là không được như vậy nữa.
Bà Hoa gật đầu lia lịa, Hoàng thì máu điên đã lên đến đỉnh điểm
- Cái gì chị định tra cho bả? Chị có bị điên không? 200 triệu đấy chứ không phải 200k!!!
Nhỏ giơ tay bảo ngưng, quay sang đám đòi nợ
- Hay mấy người về báo với ông chủ rằng khoảng 1 tháng sau hãy quay lại tôi sẽ có tiền.
- Không được bà ta thiếu lâu quá rồi nếu không trả hôm nay thì chặt tay hoặc chân!_ Hắn dứt khoát, bà Hoa nghe đến 4 chữ "chặt chân chặt tay" là hồn lìa khỏi xác mặt trắng bệch. Một thằng khác chạy lại nói gì đó với hắn
- Thôi được sẽ cho thêm 1 tháng nhưng cô em đây phải về phục vụ đại ca bọn anh.
Nói xong cả đám cười như điên dại, Hoàng giận dữ gằn giọng
- KHÔNG ĐƯỢC!!! MUỐN CHẶT TAY CHẶT CHÂN BÀ TA THÌ TÙY ĐỪNG HÒNG MÀ BẮT CHỊ TAO!!!
- Tiểu Băng con cứu mẹ đi lần này thôi, về phục vụ đại ca bọn nó con cũng sung sướng thấy mồ đồ ăn vật chất đâu có thiếu dư dả nữa là đằng khác!_ Bà Hoa không để ý gì đến Hoàng liên tục van nài nhỏ, nhỏ hơi chần chừ băn khoăn nhỏ không ghét bà Hoa tí nào dù sao đó cũng là người mà ba nhỏ từng yêu nhất cũng là người từng chăm sóc nhỏ khi mới nhặt về. Rồi nhỏ khẽ gật đầu
- KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU CHỊ BĂNG!!!_ Hoàng điên loạn hét lên nhưng bị đám người đó cản lại, nhỏ cười nhạt ý muốn bảo Hoàng cứ yên tâm đừng lo lắng. Nhỏ đứng dậy bước theo bọn chúng thì
"Cạch"_ Cánh cửa được mở ra một người con trai bước vào đó là cậu, nhỏ hơi ngạc nhiên vì sao cậu biết nhà mình. Không chỉ nhỏ bà Hoa và Hoàng đều miệng chữ O mắt chữ A
- Mày là thằng nào?_ Hắn hỏi
- Không liên can tới mày._ cậu bình thản trả lời
- Mày dám!_ Hắn lao đến nhưng bị vệ sĩ cậu chặn lại

- Chỗ tiền này tôi sẽ trả thay cho bà ta.
Sau lời nói của cậu nhỏ như bàng hoàng không tin vào thính giác mình nữa. Mới mấy tiếng trước còn là một tảng băng vui mừng khi bọn con gái đánh nhỏ bây giờ thì ra tay nghĩa hiệp cứu nhỏ không hiểu cậu định lập mưu kế gì. Còn phải nói bà Hoa vui mừng thế nào, 1 phần vì nợ được trả, 1 vì con gái mình quen biết với thiếu gia nhà họ Trịnh, Hoàng cũng đỡ lo hơn một chút. Bọn hắn lấy tiền từ chiếc vali do vệ sĩ của cậu câm rồi rút ra khỏi nhà nhỏ, cũng hơi mừng hụt vì tưởng có món đồ chơi mới là nhỏ.
- Không biết lấy gì đền đáp cậu Hoàng cho đúng đây thật biết ơn cậu quá!_ Bà Hoa ríu rit nói
- Cái đó tùy thuộc vào... con gái bà.
Cậu nhếch môi nhìn nhỏ. Nhỏ đứng dậy chỉnh sửa trang phục lại rồi lướt qua cậu bước ra khỏi nhà
- mày đi đâu thế không thấy cậu Hoàng đang nói mày à?_ Bà Hoa nói vọng theo, nói cho có chứ biết chắc nhỏ không quay lại
Cậu cũng rời đi. Hoàng thu dọn đồ đạc, Hoàng biết rõ sau vụ này thế nào cậu cũng làm khó dễ với nhỏ.
*******************************
Nhỏ ngồi trên bờ đê ven sông, đón cơn gió man mát thổi qua. Từng vòm khói từ miệng nhỏ thổi ra tan vào không trung. Nhỏ biết uống rượu năm 12t và 13t nhỏ biết hút thuốc. Nhỏ ít hút chỉ khi nào buồn hoặc thấy trống rỗng thì nhỏ mới tìm đến thuốc lá, nhỏ không nghiện như bao thằng đàn ông khác. Ngậm điếu thuốc trong miệng nhỏ nhìn buâng quơ ra sông, nhỏ không thích phải mang ơn ai nhất là người mà nhỏ ghét.
cậu đứng từ xa nhìn nhỏ, cái mái ngố ngố, tóc ngắn cũn cỡn sau những "trò vui" của bọn con gái trên trường đung đưa trước gió. Đôi mắt sâu không lí lắc lì lợm như mọi ngày nó mang nỗi buồn miên man. Cậu không thích hoặc ghét con gái hút thuốc, cậu chỉ lên giường với nó như những thứ đồ chơi qua đường không hơn không khác, nhưng nhỏ là ngoại lệ. Lần đầu tiên cậu thấy một người con gái nhỏ tuổi hút thuốc đáng yêu như vậy.
Cậu bước lại gần ngồi xuống bên cạnh nhỏ, đôi mắt căng tròn ngạc nhiên của nhỏ khi thấy cậu nhưng rồi nó cũng xụ xuống và trở lại bình thường
- Đừng hút nữa._ Cậu nói, tay lấy điếu thuốc của nhỏ. Nhỏ không vui mặt nhăn nhó khó chịu
- Why?
- Tôi không thích con gái hút thuốc.
- Tôi đâu cần anh thích._ Nhỏ trả lời vẫn thích chống đối như mọi ngày
- Tại sao anh làm vậy?

- Vì thích
- Nhưng tôi thì không.
- Cô cảm ơn một người cứu cô trong nguy cấp là như vậy à?
- Tôi không tin một người như anh làm vậy chỉ để nhận một lời cảm ơn.
- Phải, cô đoán đúng rồi. Tôi chỉ là không thích thằng nào đụng đến cô ngoài tôi._ cậu trả lời khiến nhỏ muốn nực cười
- Tôi thì không thích anh đụng vào tôi ngoài tất cả thằng con trai khác._ Nhỏ đá xoáy cậu, miệng cười nhạt nhẽo
- Này, cô đừng có mà lúc nào cũng châm chọc tôi như thế! Rất khó ưa.
- Ừa anh cứ việc không ưa đi
Đúng là cái thái độ lạnh nhạt của nhỏ khiến cậu như điên tiết lên được, thực sự không chịu nổi khi có một đứa con gái chọc tức cậu. Nắm chặt tay nhỏ đưa lên
- này!_ cậu gằn giọng
- sao nào mới có nhiêu đó đã điên rồi hả?_ Nhỏ vẫn cười nụ cười nhạt nhẽo
- Được rồi cô giỏi!_ Cậu trấn an mình
- Anh muốn gì?_ Nhỏ hỏi lại lần nữa
- Chả phải tôi nói rồi sao?
- Vậy thì làm đi.
- Làm gì?_ Cậu giả ngơ, cậu đây thừa hiểu nhỏ nói gì
- Làm gì thì tùy cậu, tôi không muốn nợ ai!
- Tôi lại muốn cô nợ tôi suốt đời đấy!_ cậu cười đểu cáng nhỏ nhìn mà thấy ghét.

Rồi mọi thứ chìm vào im lặng
- Mà này lúc trước anh từng nói anh hoặc anh Nam 1 trong 2 người phải tồn tại là thế nào?_ Bất giác nhỏ hỏi
- Cô thực sự không hiểu?_ Cậu không tin với sự nhạy bén của nhỏ mà không hiểu được hàm ý câu đó thì thật hết biết
- Tôi hiểu... nhưng 1 trong 2 anh phải chết?
Cậu gật đầu thay câu trả lời
- Nhỡ Hoàng Nam có chuyện gì thì sao anh xảo trá thế cơ mà._ Nhỏ lầm bầm. Cậu cười cay đắng
- Cô nên lo là tôi chứ không phải hắn. Cô không hiểu hết con người Hoàng Nam đấy đâu, không chừng tôi lại là người thua.
- Vậy cũng tôt đỡ chật đất!_ Nhỏ lạnh nhạt nói nửa đùa nửa thật. Cậu khẽ đau lòng tại sao nhỏ lại có thể nói những lời như thế chứ.
Lộp bộp... lộp bộp... Mưa rơi tí tách xuống. Từng hạt mưa dội xuống đầu cậu và nhỏ. Mưa lớn dần, nhỏ và cậu chạy vào một cửa hàng tạp hóa gần đó. Nhỏ không đem tiền nên cậu sẽ là người mua ô. Ném chiếc ô màu xanh nhạt về phía nhỏ
- Che cho tôi đi!_ cậu ra lệnh
- hả? Tôi chẳng phải vệ sĩ của anh!_ Nhỏ bĩu môi
- Nhưng cô đang nợ tiền tôi.
- Thì từ từ tôi đi làm rồi tôi sẽ trả
- Đó là lúc khác bây giờ cô vẫn còn nợ tôi._ Cậu bình thản trả lời. nhỏ bực cả mình đó cũng là 1 lí do vì sao nhỏ không muốn nợ cậu là như thế nhưng đành chịu thôi
- Nhưng... làm sao tôi che cho anh được, anh cao thế kia còn tôi lùn thế này._ Nhỏ nói
- Kệ cô
Và sau đó họ bước ra mưa. Bạn có hiểu cái cảm giác che ô cho người cao hơn mình cả thước ấy là như thế nào không? Đúng rồi đó là nhìn rất buồn cười. Nhỏ phải vừa đi vừa nhón chân cho có thể che ô qua đầu cậu, nhỏ đi loạng choạng như thiếu nữ lần đầu tiên mang giày cao gót 5 phân vậy. Còn nữa do nhỏ giơ ô cao quá mà nhỏ chẳng che được tí nước nào ình mưa không ngừng tạt vào người nhỏ ướt mem như chuột lột. Nhỏ nguyền rủa, tại sao ông trời sinh ra người lùn như nhỏ còn gáng đẻ thêm cái đứa cao như thế này cơ chứ!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương