Đại Thiếu Gia Tôi Ghét Anh
-
Chương 30: Vết sẹo ở tay của anh làm sao có vậy?
Đại thiếu gia tôi ghét anh.
Chap 30 Vết sẹo ở tay của anh làm sao có vậy?
Về đến nhà, cô liền chạy lên lầu, vào phòng lấy hộp y tế dự phòng ra chờ anh tắm rửa xong lau chùi cho anh.
"Anh xong rồi, nước nóng anh mở rồi, em mau vào tắm đi." Anh từ phòng tắm bước ra.
Thẩm Tiên Hạ ngước lên nhìn anh, tóc còn ướt át chảy dọc xuống ngực, mày cô nhíu lại.
"Anh lại đây."
Anh nghe theo, bước đến trước mặt cô.
"Ngồi xuống." Cô ra lệnh.
Thẩm Tiên Hạ cầm máy sấy tóc bước xuống giường, đi lại gần anh dịu dàng sấy khô tóc cho anh. Thiên Hàn mỉm cười nhìn cô, nhìn chằm chằm đến mặt nghệch ra.
"Xong rồi. Đưa tay ra. "
Thẩm Tiên Hạ mím môi, lau tỉ mỉ vết thương, cuối cùng cô thấy chiếc đồng hồ đeo trên tay anh thật vướng víu, lập tức tháo nó ra.
Màn này, Thiên Hàn phản ứng rất nhanh, liền ngăn tay cô lại.
"Được rồi. "
"Có thủy tinh cắm vào cổ tay anh, phải tháo nó ra." cô kéo kéo tay anh giấu từ đằng sau ra.
Thiên Hàn một mực từ chối "Không sao, nhìn này."
Anh huơ huơ tay trước mặt cô, cười gượng gạo.
"Được.. Được... Được."
"Giận?"
Cô bỏ đi.
Thiên Hàn một mình trong phòng bồn chồn đứng ngồi không yên.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng mùi hoa nhài dễ chịu xông vào mũi. Trước mặt anh là hộp quà xanh dương, nó đang nằm chềnh ềnh trên tay cô.
"Gì đấy."
"Muốn không? "
"Em định dùng cái này câu dẫn anh?"
"Anh không cần, em vứt."
"Đây là cho anh, là của anh, ai cho em vứt."
Anh vội vàng lấy lại, nhanh chóng mở ra.
Cô cười nửa miệng, ánh mắt chờ đợi nhìn anh.
Tay anh run run, cảm giác tim minh đập rất nhanh, chiếc áo len màu hồng phấn, ngực còn có trái tim nho nhỏ, phía dưới khắc tên anh.
Thẩm Tiên Hạ lắc lắc cánh tay anh.
"Đẹp không? "
"Rất đẹp."
Thẩm Tiên Hạ giật giật cái áo ra, Thiên Hàn lúc đầu kiên quyết không chịu, cuối cùng sợ áo bị hỏng nên buông tay ra.
"Em... Quá đáng."
Cô phớt lờ "Tần Ngôn sẽ hợp lắm í, anh thấy sao?"
Anh giận dỗi " Áo của anh, thêu tên anh, quà của anh, hắn dám." Ậm ực lên tiếng.
"Anh muốn cũng được, tháo đồng hồ ra đi, em cho."
Thiên Hàn bước đến, ngoan ngoãn như mèo con, mặc cô tháo nó ra, ánh mắt anh dần dần tối lại.
Anh che dấu cái gì chứ? Hình xăm hay tên nhỏ nào?
Cổ tay anh, có một vết sẹo dài như que tăm. Mặt cô từ hồng chuyển xanh.
" Vết sẹo ở tay của anh làm sao có vậy?"
Sau ngày đính hôn của Thẩm Tiên Hạ và Thiên Kỳ, Thiên Hàn qua California công tác 6 tháng. Nói là công tác, nhưng thực chất là trốn tránh. Một lần kí hợp đồng về, anh lên nhốt mình trong phòng hút thuốc, phòng nghi ngút mùi thuốc lá.
Anh nhớ cô.
Tim anh đau như bị vật nhọn đâm vào, từ từ rỉ máu.
Anh yêu cô, cô không thuộc về anh. Anh khổ tâm.
Thiên Hàn ngâm mình trong nước hơn nửa ngày.
Trong lúc cạo râu, anh đã... Cắt tay.
Bất tỉnh hơn một tuần, về sau anh đều không để ý đến nó, cùng nó sống, vết thương này, có lẽ... Sau này còn đeo bám anh. Xa cô...
Chap 30 Vết sẹo ở tay của anh làm sao có vậy?
Về đến nhà, cô liền chạy lên lầu, vào phòng lấy hộp y tế dự phòng ra chờ anh tắm rửa xong lau chùi cho anh.
"Anh xong rồi, nước nóng anh mở rồi, em mau vào tắm đi." Anh từ phòng tắm bước ra.
Thẩm Tiên Hạ ngước lên nhìn anh, tóc còn ướt át chảy dọc xuống ngực, mày cô nhíu lại.
"Anh lại đây."
Anh nghe theo, bước đến trước mặt cô.
"Ngồi xuống." Cô ra lệnh.
Thẩm Tiên Hạ cầm máy sấy tóc bước xuống giường, đi lại gần anh dịu dàng sấy khô tóc cho anh. Thiên Hàn mỉm cười nhìn cô, nhìn chằm chằm đến mặt nghệch ra.
"Xong rồi. Đưa tay ra. "
Thẩm Tiên Hạ mím môi, lau tỉ mỉ vết thương, cuối cùng cô thấy chiếc đồng hồ đeo trên tay anh thật vướng víu, lập tức tháo nó ra.
Màn này, Thiên Hàn phản ứng rất nhanh, liền ngăn tay cô lại.
"Được rồi. "
"Có thủy tinh cắm vào cổ tay anh, phải tháo nó ra." cô kéo kéo tay anh giấu từ đằng sau ra.
Thiên Hàn một mực từ chối "Không sao, nhìn này."
Anh huơ huơ tay trước mặt cô, cười gượng gạo.
"Được.. Được... Được."
"Giận?"
Cô bỏ đi.
Thiên Hàn một mình trong phòng bồn chồn đứng ngồi không yên.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng mùi hoa nhài dễ chịu xông vào mũi. Trước mặt anh là hộp quà xanh dương, nó đang nằm chềnh ềnh trên tay cô.
"Gì đấy."
"Muốn không? "
"Em định dùng cái này câu dẫn anh?"
"Anh không cần, em vứt."
"Đây là cho anh, là của anh, ai cho em vứt."
Anh vội vàng lấy lại, nhanh chóng mở ra.
Cô cười nửa miệng, ánh mắt chờ đợi nhìn anh.
Tay anh run run, cảm giác tim minh đập rất nhanh, chiếc áo len màu hồng phấn, ngực còn có trái tim nho nhỏ, phía dưới khắc tên anh.
Thẩm Tiên Hạ lắc lắc cánh tay anh.
"Đẹp không? "
"Rất đẹp."
Thẩm Tiên Hạ giật giật cái áo ra, Thiên Hàn lúc đầu kiên quyết không chịu, cuối cùng sợ áo bị hỏng nên buông tay ra.
"Em... Quá đáng."
Cô phớt lờ "Tần Ngôn sẽ hợp lắm í, anh thấy sao?"
Anh giận dỗi " Áo của anh, thêu tên anh, quà của anh, hắn dám." Ậm ực lên tiếng.
"Anh muốn cũng được, tháo đồng hồ ra đi, em cho."
Thiên Hàn bước đến, ngoan ngoãn như mèo con, mặc cô tháo nó ra, ánh mắt anh dần dần tối lại.
Anh che dấu cái gì chứ? Hình xăm hay tên nhỏ nào?
Cổ tay anh, có một vết sẹo dài như que tăm. Mặt cô từ hồng chuyển xanh.
" Vết sẹo ở tay của anh làm sao có vậy?"
Sau ngày đính hôn của Thẩm Tiên Hạ và Thiên Kỳ, Thiên Hàn qua California công tác 6 tháng. Nói là công tác, nhưng thực chất là trốn tránh. Một lần kí hợp đồng về, anh lên nhốt mình trong phòng hút thuốc, phòng nghi ngút mùi thuốc lá.
Anh nhớ cô.
Tim anh đau như bị vật nhọn đâm vào, từ từ rỉ máu.
Anh yêu cô, cô không thuộc về anh. Anh khổ tâm.
Thiên Hàn ngâm mình trong nước hơn nửa ngày.
Trong lúc cạo râu, anh đã... Cắt tay.
Bất tỉnh hơn một tuần, về sau anh đều không để ý đến nó, cùng nó sống, vết thương này, có lẽ... Sau này còn đeo bám anh. Xa cô...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook