Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 9: Chị Gái Tôi Hơi Ngốc
Điện thoại Nam Tinh có thông báo vang lên, rất nhiều người trong lớp đều quay qua nhìn cô.
Mấy cô gái đang bàn luận về thần tượng trong lớp cũng trở nên yên tĩnh lại.
Cô nhìn vào đám ảnh có chữ ký trêи mặt đất.
Ngay lúc này, tên của em trai Nam Tinh từ trong điện thoại cô hiện lên. Là tin nhắn của Nam Vũ gửi đến.
‘Chị có thấy đồ tôi để trong sách không? Nếu không thể kết bạn, thì đưa những bức hình đó cho họ.’
Sau khi đọc tin nhắn, Nam Tinh nhặt lại những bức hình trêи đất, đặt lên trêи bàn. Rồi mới trả lời tin nhắn.
‘Ừm.’
Thân thể này của cô lúc mới chuyển đến trường trung học này, vì tính cách hướng nội và nhát gan của cô ấy, cộng thêm việc bị Chu Ni và Lâm Giao Giao bắt nạt, nên không có ai làm bạn với cô.
Những cô gái nhỏ ở bên cạnh bắt đầu thì thầm bàn tán, liên tục đưa mắt nhìn về phía Nam Tinh.
“Cái gì, đó không phải là ảnh của Nam Vũ sao? Trêи đó có chữ kí của Nam Vũ, có đúng không?”
“Là giả hả? Chứ cô ấy lấy đâu ra nhiều ảnh có chữ ký như vậy được?”
“Không, đó là thật đó. Tôi đã nhìn thấy chữ kí của Taro(*).”
(*) Tên biệt danh của Nam Vũ.
Cuối cùng không ai có thể kết luận được việc này.
“Nam Tinh, bạn lấy những cái này ở đâu?”
Nam Tinh nhìn lên.
“Của một người gửi cho.”
“Gửi cho bạn? Đây, đây không phải chữ ký của anh Nam Vũ sao?”
Nam Tinh tia mắt.
“Anh? Cậu ấy không phải nhỏ tuổi hơn bạn sao?”
Bởi vì ngữ điệu bình thường của Nam Tinh không giống như nói đùa, nên người đi hỏi trong phút chốc trở nên ngượng ngùng.
Thấy cô gái đó xấu hổ, Nam Tinh nói:
“Muốn?”
Đôi mắt cô gái mở to và tràn đầy hy vọng.
“Có thể cho tôi không?”
Nam Tinh gật đầu:
“Có thể.”
Vừa nói cô vừa cầm một bức ảnh lên đưa cho cô bạn đó.
Có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Một lúc sau, tám bức ảnh đều được phân phát hết.
Vì bức ảnh có chữ kí này mà gây náo loạn cả lớp.
Các bạn nam thấy vậy thì bĩu môi. Tốt đến như vậy sao?
Ảnh có chữ ký tự nhiên sẽ hiếm, có lẽ nếu bạn lấy một vài tấm đem đi bán có thể kiếm được một ít tiền.
Bạn cùng bàn của Nam Tinh là một cô gái, lúc đầu còn ngồi học, nhưng khi bên cạnh càng ngày càng náo nhiệt, cô ta nhìn qua xem thử. Sau đó cô vừa mở sách vừa nói chuyện:
“Bức ảnh với chữ kí đó làm giả rất dễ, đừng để bị lừa.”
Nam Tinh quay ngang.
“Cô cũng muốn?”
Bạn cùng bàn cười nhẹ khinh thường.
“Những bức ảnh có chữ ký thật mới thật sự có giá trị.”
Nói xong co lại hướng mắt về sách giáo khoa, tiếp tục nói một câu mỉa mai khác.
“Nếu có thời gian nghĩ cái trò lừa đảo này, thì tốt hơn là cô nên nghĩ cách cải thiện điểm số của mình đi. Những trò này vô ích thôi.”
Nam Tinh khẽ nhướng mi, dùng ngón tay xoay cây bút trêи bàn.
“Cô đứng thứ nhất khối?”
Bên cạnh im lặng chốc lát, nghiêng đầu nhìn Nam Tinh.
“Cái gì?”
Nam Tinh nhìn tờ giấy tám lăm điểm trêи bàn của cô.
“Điểm này cách hơi xa so với vị trí thứ nhất của khối. Nếu có thời gian, hãy để ý đến bản thân đi.”
Cô nói điều này một cách rất chân thành và nghiêm túc.
Nhưng khuôn mặt bên cạnh trở nên đỏ bừng bừng:
“Cô!”
Cô ta xấu hổ khi bị nói trúng, hai mắt đỏ bừng.
May mắn thay, đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo cũng bước vào lớp.
Cả lớp im lặng, bạn cùng bàn Nam Tinh cũng không dám nói gì, chỉ nhìn Nam Tinh bằng một ánh rất dữ tợn.
...
Sân khấu biểu diễn.
Nam Vũ, người mới biểu diễn xong liền bước xuống dưới. Bởi vì dáng người cùng khuôn mặt lạnh cùng của anh làm cho người ta có cảm giác cô đơn.
Anh lấy điện thoại di động từ trợ lý của mình rồi nhanh chóng quét mắt qua đống tin nhắn.
Phía sau lưng anh, những tiếng hô hoán của người hâm mộ liên tục vang lên, như muốn lật tung mái nhà lên luôn vậy.
Các thành viên trong nhóm nhạc anh cũng đã xuống sân khẩu, khoác lên vai Nam Vũ.
“Nhìn cái gì vậy? Mặt lại nghiêm trọng như vậy?”
Nam Vũ nhếch khéo miệng lên, tóc ở dưới ánh đèn hơi lấp lánh:
“Chị gái tôi hơi ngốc, ở trường hình như hay bị bắt nạt.”
Các thành viên nghiêng người nhìn cậu:
“Cậu muốn giúp sao? Nhưng cậu không đi học, cũng chỉ giúp được một lần, không phải những lần sau cô ấy vẫn bị bắt nạt sao? Có thể càng ngày càng bị nặng hơn?”
Nam Vũ gật gật đầu. Anh cũng đã cân nhắc đến điều này.
“Vì vậy, tôi để lại cho chị ấy mấy bức ảnh có chữ kí của tôi.”
“Làm gì?”
“Hối lộ bạn trong lớp.”
Các thành viên đã hiểu.
“Cậu còn có thể nghĩ ra thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy?”
Nam Vũ nhún vai.
“Nhưng nó hiệu quả.”
Nhìn vào tin nhắn của Nam Tinh, những bức ảnh đó có ích rồi.
Nghĩ đến đây, Nam Vũ vươn tay lấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen bên cạnh, đội lên đầu. Đi theo các thành viên trong nhóm cùng trợ lý nhanh chóng rời khỏi sân khấu đi đến địa điểm tiếp theo.
...
Nam Tinh ngồi trong lớp nghe giảng một buổi sáng.
Cuối sách trêи tay cô đang lật từng trang.
Khi lớp học vừa kết thúc, xung quanh cô liền trở nên sôi động hẳn.
“Này, Nam Tinh, bức ảnh có chữ ký cậu lấy ở đâu vậy?”
“Này, Nam Tinh, cậu còn bức nào nữa không? Chỉ có mấy bức này thôi hả?”
“Tôi đã gửi ảnh có chữ ký đi tìm chị để xác minh, chị ấy lấy bức ảnh đó đi xác thực, nó chính xác là thật!”
“Ah ah ah, trời ơi, đây là có bao nhiêu may mắn đây, bức ảnh có chữ ký tự nhiên từ trêи trời rơi xuống! Nam Tinh thật tốt quá!”
Tất nhiên, cô ta rất vui khi có bức ảnh đó.
Còn những người nghi ngờ, không tin nên không nhận được những bức ảnh đó.
“Cái này chính xác đến tám mươi phần trăm không?”
“Đúng vậy. Taro rất hiếm khi ký tặng người khác. Nam Tinh lấy đâu ra nhiều ảnh có chữ ký như vậy?”
“Những thứ đó là chỉ để lừa những người không biết.”
“Tôi vẫn luôn theo đuổi anh ấy, chả lẽ tôi còn không biết chữ ký của thần tượng mình như thế nào sao?”
“Hay là, Nam Tinh, cô không phải chuyển đến từ cô nhi viện? Chứ cô lấy đâu ra nhiều ảnh như thế?”
Hai bên mỗi bên một ý, không ai nhường ai.
May thay, cuộc tranh cãi không được bao lâu thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên, cãi vã rốt cuộc cũng ngừng lại.
Lớp bắt đầu tiết học.
Giáo viên dạy toán là một ông thầy đầu hói, đeo kính và có chùm râu nhỏ.
Vừa bước vào lớp, giáo viên dạy toán đã cầm tờ giấy kiểm tra trêи tay đi tới gần Nam Tinh.
“Đây là bài học sáng nay, em chưa làm nó?”
Nam Tinh nhìn cái tên.
“Dạ.”
Trong lớp im lặng, mắt ông quét về phía Nam Tinh. Giây tiếp theo, ông đưa một tờ giấy cho cô. Nó vẫn y như bài kiểm tra lúc sáng, giọng nói có chút giận dữ.
“Làm lại đi, để tôi xem.”
Bạn cùng bàn cô cười nhạt, giáo viên đứng trước mặt như thế, ngăn cách Nam Tinh cùng với các bạn khác trong lớp.
Bút chì trong tay của Nam Tinh nhanh chóng vung lên, làm những câu đầu tiên.
Cô làm nó rất nhanh. Bài kiểm tra chỉ trong một thời gian ngắn đã được viết kín.
Thầy giáo cầm bài lên, nhìn câu cuối cùng rồi nheo mắt.
“Câu cuối cùng, câu này là một câu hỏi khó. Tôi để cho em nửa trang giấy để em làm, mà em lại chỉ điền một số? Có phải là em viết bừa một số xuống không?”
Lời vừa nói xong, một trận cười vang lên.
Nam Tinh lắc đầu.
“Câu trả lời không phải ngẫu nhiên, nó là đáp án chính xác.”
Giáo viên trước tiên kiểm tra một lượt các câu hỏi. Tiếp đó là nhìn Nam Tinh một vòng.
“Nhanh như vậy đã làm xong? Tính nhẩm hả?”
Giáo viên nhìn Nam Tinh. Chẳng lẽ cô là một tiểu thiên tài(*) đang ẩn giấu?
(*) Còn nhỏ nhưng giỏi hơn bình thường.
Nhưng điều này có quá tài giỏi không? Cuộc đời của Einstein(*) cũng không tính được trong một thời gian ngắn như vậy.
(*)Albert Einstein: là một nhà vật lý lý thuyết người Đức, được công nhận là một trong những nhà vật lý vĩ đại nhất mọi thời đại, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, là một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại.
“Câu trả lời em nhớ trong đầu.”
Mặt thời giáo đờ ra.
Mấy cô gái đang bàn luận về thần tượng trong lớp cũng trở nên yên tĩnh lại.
Cô nhìn vào đám ảnh có chữ ký trêи mặt đất.
Ngay lúc này, tên của em trai Nam Tinh từ trong điện thoại cô hiện lên. Là tin nhắn của Nam Vũ gửi đến.
‘Chị có thấy đồ tôi để trong sách không? Nếu không thể kết bạn, thì đưa những bức hình đó cho họ.’
Sau khi đọc tin nhắn, Nam Tinh nhặt lại những bức hình trêи đất, đặt lên trêи bàn. Rồi mới trả lời tin nhắn.
‘Ừm.’
Thân thể này của cô lúc mới chuyển đến trường trung học này, vì tính cách hướng nội và nhát gan của cô ấy, cộng thêm việc bị Chu Ni và Lâm Giao Giao bắt nạt, nên không có ai làm bạn với cô.
Những cô gái nhỏ ở bên cạnh bắt đầu thì thầm bàn tán, liên tục đưa mắt nhìn về phía Nam Tinh.
“Cái gì, đó không phải là ảnh của Nam Vũ sao? Trêи đó có chữ kí của Nam Vũ, có đúng không?”
“Là giả hả? Chứ cô ấy lấy đâu ra nhiều ảnh có chữ ký như vậy được?”
“Không, đó là thật đó. Tôi đã nhìn thấy chữ kí của Taro(*).”
(*) Tên biệt danh của Nam Vũ.
Cuối cùng không ai có thể kết luận được việc này.
“Nam Tinh, bạn lấy những cái này ở đâu?”
Nam Tinh nhìn lên.
“Của một người gửi cho.”
“Gửi cho bạn? Đây, đây không phải chữ ký của anh Nam Vũ sao?”
Nam Tinh tia mắt.
“Anh? Cậu ấy không phải nhỏ tuổi hơn bạn sao?”
Bởi vì ngữ điệu bình thường của Nam Tinh không giống như nói đùa, nên người đi hỏi trong phút chốc trở nên ngượng ngùng.
Thấy cô gái đó xấu hổ, Nam Tinh nói:
“Muốn?”
Đôi mắt cô gái mở to và tràn đầy hy vọng.
“Có thể cho tôi không?”
Nam Tinh gật đầu:
“Có thể.”
Vừa nói cô vừa cầm một bức ảnh lên đưa cho cô bạn đó.
Có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Một lúc sau, tám bức ảnh đều được phân phát hết.
Vì bức ảnh có chữ kí này mà gây náo loạn cả lớp.
Các bạn nam thấy vậy thì bĩu môi. Tốt đến như vậy sao?
Ảnh có chữ ký tự nhiên sẽ hiếm, có lẽ nếu bạn lấy một vài tấm đem đi bán có thể kiếm được một ít tiền.
Bạn cùng bàn của Nam Tinh là một cô gái, lúc đầu còn ngồi học, nhưng khi bên cạnh càng ngày càng náo nhiệt, cô ta nhìn qua xem thử. Sau đó cô vừa mở sách vừa nói chuyện:
“Bức ảnh với chữ kí đó làm giả rất dễ, đừng để bị lừa.”
Nam Tinh quay ngang.
“Cô cũng muốn?”
Bạn cùng bàn cười nhẹ khinh thường.
“Những bức ảnh có chữ ký thật mới thật sự có giá trị.”
Nói xong co lại hướng mắt về sách giáo khoa, tiếp tục nói một câu mỉa mai khác.
“Nếu có thời gian nghĩ cái trò lừa đảo này, thì tốt hơn là cô nên nghĩ cách cải thiện điểm số của mình đi. Những trò này vô ích thôi.”
Nam Tinh khẽ nhướng mi, dùng ngón tay xoay cây bút trêи bàn.
“Cô đứng thứ nhất khối?”
Bên cạnh im lặng chốc lát, nghiêng đầu nhìn Nam Tinh.
“Cái gì?”
Nam Tinh nhìn tờ giấy tám lăm điểm trêи bàn của cô.
“Điểm này cách hơi xa so với vị trí thứ nhất của khối. Nếu có thời gian, hãy để ý đến bản thân đi.”
Cô nói điều này một cách rất chân thành và nghiêm túc.
Nhưng khuôn mặt bên cạnh trở nên đỏ bừng bừng:
“Cô!”
Cô ta xấu hổ khi bị nói trúng, hai mắt đỏ bừng.
May mắn thay, đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo cũng bước vào lớp.
Cả lớp im lặng, bạn cùng bàn Nam Tinh cũng không dám nói gì, chỉ nhìn Nam Tinh bằng một ánh rất dữ tợn.
...
Sân khấu biểu diễn.
Nam Vũ, người mới biểu diễn xong liền bước xuống dưới. Bởi vì dáng người cùng khuôn mặt lạnh cùng của anh làm cho người ta có cảm giác cô đơn.
Anh lấy điện thoại di động từ trợ lý của mình rồi nhanh chóng quét mắt qua đống tin nhắn.
Phía sau lưng anh, những tiếng hô hoán của người hâm mộ liên tục vang lên, như muốn lật tung mái nhà lên luôn vậy.
Các thành viên trong nhóm nhạc anh cũng đã xuống sân khẩu, khoác lên vai Nam Vũ.
“Nhìn cái gì vậy? Mặt lại nghiêm trọng như vậy?”
Nam Vũ nhếch khéo miệng lên, tóc ở dưới ánh đèn hơi lấp lánh:
“Chị gái tôi hơi ngốc, ở trường hình như hay bị bắt nạt.”
Các thành viên nghiêng người nhìn cậu:
“Cậu muốn giúp sao? Nhưng cậu không đi học, cũng chỉ giúp được một lần, không phải những lần sau cô ấy vẫn bị bắt nạt sao? Có thể càng ngày càng bị nặng hơn?”
Nam Vũ gật gật đầu. Anh cũng đã cân nhắc đến điều này.
“Vì vậy, tôi để lại cho chị ấy mấy bức ảnh có chữ kí của tôi.”
“Làm gì?”
“Hối lộ bạn trong lớp.”
Các thành viên đã hiểu.
“Cậu còn có thể nghĩ ra thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy?”
Nam Vũ nhún vai.
“Nhưng nó hiệu quả.”
Nhìn vào tin nhắn của Nam Tinh, những bức ảnh đó có ích rồi.
Nghĩ đến đây, Nam Vũ vươn tay lấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen bên cạnh, đội lên đầu. Đi theo các thành viên trong nhóm cùng trợ lý nhanh chóng rời khỏi sân khấu đi đến địa điểm tiếp theo.
...
Nam Tinh ngồi trong lớp nghe giảng một buổi sáng.
Cuối sách trêи tay cô đang lật từng trang.
Khi lớp học vừa kết thúc, xung quanh cô liền trở nên sôi động hẳn.
“Này, Nam Tinh, bức ảnh có chữ ký cậu lấy ở đâu vậy?”
“Này, Nam Tinh, cậu còn bức nào nữa không? Chỉ có mấy bức này thôi hả?”
“Tôi đã gửi ảnh có chữ ký đi tìm chị để xác minh, chị ấy lấy bức ảnh đó đi xác thực, nó chính xác là thật!”
“Ah ah ah, trời ơi, đây là có bao nhiêu may mắn đây, bức ảnh có chữ ký tự nhiên từ trêи trời rơi xuống! Nam Tinh thật tốt quá!”
Tất nhiên, cô ta rất vui khi có bức ảnh đó.
Còn những người nghi ngờ, không tin nên không nhận được những bức ảnh đó.
“Cái này chính xác đến tám mươi phần trăm không?”
“Đúng vậy. Taro rất hiếm khi ký tặng người khác. Nam Tinh lấy đâu ra nhiều ảnh có chữ ký như vậy?”
“Những thứ đó là chỉ để lừa những người không biết.”
“Tôi vẫn luôn theo đuổi anh ấy, chả lẽ tôi còn không biết chữ ký của thần tượng mình như thế nào sao?”
“Hay là, Nam Tinh, cô không phải chuyển đến từ cô nhi viện? Chứ cô lấy đâu ra nhiều ảnh như thế?”
Hai bên mỗi bên một ý, không ai nhường ai.
May thay, cuộc tranh cãi không được bao lâu thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên, cãi vã rốt cuộc cũng ngừng lại.
Lớp bắt đầu tiết học.
Giáo viên dạy toán là một ông thầy đầu hói, đeo kính và có chùm râu nhỏ.
Vừa bước vào lớp, giáo viên dạy toán đã cầm tờ giấy kiểm tra trêи tay đi tới gần Nam Tinh.
“Đây là bài học sáng nay, em chưa làm nó?”
Nam Tinh nhìn cái tên.
“Dạ.”
Trong lớp im lặng, mắt ông quét về phía Nam Tinh. Giây tiếp theo, ông đưa một tờ giấy cho cô. Nó vẫn y như bài kiểm tra lúc sáng, giọng nói có chút giận dữ.
“Làm lại đi, để tôi xem.”
Bạn cùng bàn cô cười nhạt, giáo viên đứng trước mặt như thế, ngăn cách Nam Tinh cùng với các bạn khác trong lớp.
Bút chì trong tay của Nam Tinh nhanh chóng vung lên, làm những câu đầu tiên.
Cô làm nó rất nhanh. Bài kiểm tra chỉ trong một thời gian ngắn đã được viết kín.
Thầy giáo cầm bài lên, nhìn câu cuối cùng rồi nheo mắt.
“Câu cuối cùng, câu này là một câu hỏi khó. Tôi để cho em nửa trang giấy để em làm, mà em lại chỉ điền một số? Có phải là em viết bừa một số xuống không?”
Lời vừa nói xong, một trận cười vang lên.
Nam Tinh lắc đầu.
“Câu trả lời không phải ngẫu nhiên, nó là đáp án chính xác.”
Giáo viên trước tiên kiểm tra một lượt các câu hỏi. Tiếp đó là nhìn Nam Tinh một vòng.
“Nhanh như vậy đã làm xong? Tính nhẩm hả?”
Giáo viên nhìn Nam Tinh. Chẳng lẽ cô là một tiểu thiên tài(*) đang ẩn giấu?
(*) Còn nhỏ nhưng giỏi hơn bình thường.
Nhưng điều này có quá tài giỏi không? Cuộc đời của Einstein(*) cũng không tính được trong một thời gian ngắn như vậy.
(*)Albert Einstein: là một nhà vật lý lý thuyết người Đức, được công nhận là một trong những nhà vật lý vĩ đại nhất mọi thời đại, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, là một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại.
“Câu trả lời em nhớ trong đầu.”
Mặt thời giáo đờ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook