Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 16: Anh Đang Gặp Nguy Hiểm.
Mọi ngóc ngách của nhà hàng đều đang được camera giám sát chặt chẽ.
Nam Tinh kéo ghế ngồi xuống, dặt tay lên máy tính xách tay bên cạnh. Các ngón tay linh hoạt không ngừng gõ vào bàn phím, âm thanh ‘lạch cạch’ của bàn phím liên tục vang lên.
Sự xuất hiên đột ngột của một cô bé như Nam Tinh, làm cho những người đàn ông đang thực hiện nhiệm vụ ở trong phòng vô cùng khó chịu.
Ai đó nhíu mày, nói với giọng vô cùng khó chịu.
“Trợ lý Bạch, một cô bé nhỏ như vậy làm sao có thể thích hợp tham gia vào chuyện này? Anh như vậy là không tin chúng tôi hả?”
Giọng nói của Bạch Vũ vẫn rất nhẹ nhàng.
“Điều quan trọng hơn tất cả mọi thứ là chúng ta phải loại bỏ tất cả những nguy hiểm có thể xảy ra với thiếu gia, có đúng không?”
“Vậy nên anh tin vào những nói bừa của cô bé này? Cả đội của chúng tôi đang cũng nhau giám sát ở đây, nhà hàng này cũng đã được giám sát từ nửa tiếng trước. Làm sao có thể có nguy hiểm nào được?”
Tiếng nói của đội bên vẫn vang lên không ngừng.
Bạch Vũ đẩy đẩy gọng kính của mình lên, trong mắt anh hiện lên sự kinh ngạc khi anh nhìn thấy thao tác rất điêu luyện và chuyên nghiệp của Nam Tinh. Anh càng bình tĩnh hơn:
“Cô bé tùy tiện nói như vậy, cũng là cho không ít người lo lắng.”
Trong lúc cuộc tranh cãi vẫn đang tiếp tục, một người đàn ông mập mạp nhưng kĩ thuật máy tính cũng là tốt nhất trong đội, anh ta là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.
Người này càng lúc càng tiến lại gần phía Nam Tinh, mắt anh ta mở to ra nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
“Đường dây kết nối bị thay đổi rồi sao? Phòng của Quân thiếu gia không có máy quay giám sát sao?”
Vừa nói lên hai câu hỏi của mình, thì cũng làm sự chú ý của những người khác chuyển qua phía bên đây.
Mọi người đều cùng nhau nhìn vào máy tính của cô.
Trừ Bạch Vũ ra, thì những người khác đều là người trong nghề, biểu cảm của họ cũng lần lượt thay đổi, tiến lên phía trước.
Chỉ cần nhìn vào hàng chục nàm hình phía trên tường, thì sẽ thấy một trong số nhưng màn hình đó bị đen lại.
Nam Tinh đánh tới đánh lui, động tác đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào phông chữ màu đỏ vừa xuất hiện trên màn hình. Mái tóc xanh đen uốn xoăn được cô xõa ra ngăn cản tầm mặt của cô với mọi người.
Biểu cảm trên mặt người đàn ông béo đột nhiên thay đổi, anh ta lập tức nói.
“Có người đang có âm mưu muốn tấn công nơi này. Đó là ai? Sao lại nhanh như vậy!”
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi theo, đội trưởng đội giám sát lập tức nhìn người đàn ông rồi nói:
“Sao còn đứng đó? Còn không đi ngăn lại?”
Anh béo do dự một lúc, nhưng cũng nói thật với mọi người.
“Cách đối phương tấn công rất kì lạ, lại được che dấu rất kĩ. Có thể mất rất nhiều thời gian mới có thể phá được nó.”
Không khí trong phòng cùng căng thẳng theo lời anh nói.
Nam Tinh hơi nghiêng máy tính sang trái, thay đổi tư thế ngồi một chút, sau đó vươn tay kéo chuột sang trái, tốc độ của ngón tay trên bàn phím cũng bắt đầu tăng lên.
Lúc đầu, sự chú ý của người đàn ông béo là trên màn hình máy tính, lúc sau, anh ta lại kinh ngạc nhìn Nam Tinh lần nữa.
Có bé có kỹ năng giỏi như thế này ở đâu ra vậy?
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô nhóc này tìm ra tất cả các lộ trình tấn công được che dấu tỉ mỉ của đối phương và phá từng cái một, có vẻ như cô ấy còn đang xâm nhập ngược lại vào lại máy tính phía bên kia.
Chàng béo thì thầm:
“Ôi chúa ơi!”
Bạch Vũ ở bên cạnh nghe thấy tên béo tự lẩm bẩm một mình, không khỏi nhíu mày.
“Vấn đề rất phức tạp sao? Có cần phái thêm người tới giúp đỡ không?”
Anh vừa nói xong, thì Nam Tinh cũng gõ xuống nút Enter trên bàn phím, tiếng “lách cách” cũng dừng lại, cô chậm rãi thu tay về.
Tựa lưng vào ghế dựa nhìn tấm phông nền màu đỏ đã trở lại tốc độ bình thường. Màu đen trên màn hình cũng biến mất, hình ảnh cũng dần hiện ra.
Lần này giống và cũng có sự khác biệt so với lần trước, lần này hình ảnh của Quân Trí xuất hiện trong màn hình.
Nam Tinh xoay ghế, đứng dậy nói:
“Cô có thể chứng minh rằng cuộc gặp mặt này có vấn đề?”
Bạch Vũ do dự một lúc, nói:
“Nãy giờ chúng tôi giám sát không phải là phòng của thiếu gia sao?”
Nam Tinh gật đầu.
“Đường dây kết nối sớm đã được thay đổi. Đó là một căn phòng có kết cấu giống với căn phòng anh ấy đang ở. Bởi vì cuộc giám sát chỉ có ghi lại hình ảnh phía lưng của Quân Trí, cho nên đối phương đã có chuẩn bị từ trước. Tìm một người có thân hình tương tự như anh ấy, mang quần áo giống anh ấy, đi vào căn phòng đã được chuẩn bị trước, lợi dụng điều này để che mắt mọi người.”
Bạch Vũ liếc mắt một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Ngay khi Bạch Vũ rời đi, không khí trong phòng giám sát liền rơi vào im lặng.
Những người lúc đầu không hài lòng với Nam Tinh cũng chỉ im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm vào Nam Tinh, đánh giá cô.
Bây giờ Nam Tinh vẫn đang mang bộ đồng phục của trường trung học cơ sở số một Tế Long. Đang là một học sinh trung học mà vừa nãy mới thể hiện kỹ năng về máy tính siêu phàm của mình.
Nhận thức được điều này, mọi người trong đội kỹ thuật đều rất sốc.
Người đàn ông béo nhìn Nam Tinh bằng cặp mắt sáng ngời, cẩn thận hỏi.
“Cô Nam, cô, cô học được những thao tác này từ khi nào vâyh? Tại sao lại có thể có một kỹ năng tốt như vậy?”
Nam Tinh nắm lấy tay trái của mình bóp bóp nó. Vì cường độ cao, gõ bàn phím nhanh nên tay của cô có hơi đau một chút.
Cô trả lời rất bình tĩnh.
“Muốn có cơ hội sống sót, tự nhiên bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ.”
Cô trả lời xong, ánh mắt lại khóa chặt vào màn hình giám sát căn phòng Quân Trí đang ngồi.
“Nhà hàng này được kiểm tra từ trong ra ngoài, không có vật dụng nào khả nghi.”
Nghe xong Nam Tinh chỉ hất cằm ra hiệu.
“Có phải phòng của Quân Trí ngồi đã được kiểm tra rồi không?”
“Tất nhiên rồi, hầu như cả nền nhà cũng đều được kiểm tra một cách cẩn thận.”
Nam Tinh cúi đầu xuống suy nghĩ. DichboiLeHaBang
Trong tiểu thuyết, vụ nổ xảy ra ở ngay trong phòng của Quân Trí, tất nhiên quả bom cũng sẽ được giấu ở trong đó.
Nhưng họ đã kiểm tra tất cả kể cả nền nhà, đều không có gì bất thường.
Nam Tinh lại nhìn vào màn hình giám sát một cách thật cẩn thận.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở trên chiếc đồng hồ treo trên tường.
Bom hẹn giờ thường phát ra âm thanh khi chúng bắt đầu hoạt động.
Tuy rằng cơ thể của Quân Trí ốm yếu, nhưng lỗ tai lại rất thính, nếu như vậy thì không thể che dấu được anh.
Trừ khi... trừ khi có thứ gì đó có thể che giấu được âm thanh của quả bom hẹn giờ.
Người đàn ông thấy Nam Tinh cứ nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên màn hình, anh ta có chút không hiểu.
“Cô Nam, có chuyện gì không?”
Nam Tinh vẫn nhìn chằm chằm một lúc.
“Có một quả bom hẹn giờ trên thế giới, uy lực của nó có thể làm nổ tung một căn phòng dù kích thước của nó chỉ nhỏ bằng một cái nút bấm, âm thanh cũng cực kì nhỏ.”
Anh chàng kinh ngạc.
“Cái gì, cái gì cơ?”
Nam Tinh cũng không quan tâm đến việc bản thân anh ta có hiểu cô đang nói gì hay không, tiếp tục nói:
“Loại vật đó có thể được ẩn âm vào bức tường đằng sau chiếc đồng hồ, nếu âm thanh của nó có vang lên cũng sẽ bị âm thanh của kim giây tình cờ che lấp đi, cho dù là Quân trí, cũng sẽ bị nhầm.”
Mãi cho đến khi loại bom này đếm ngược còn mười giây cuối cùng, âm thanh đếm ngược phát ra sẽ tương đối nhanh hơn, đối với người bình thường, âm thanh đó là quá nhỏ để có thể nghe được.
Có thể trong tiểu thuyết, Quân Trí nhận ra sự khác thường ở trong mười giây cuối cùng nên đã cảnh giác mà rời khỏi đó.
Ngay khi anh vừa bước ra khỏi phòng, là quả bom đã phát nổ.
Nam Tinh đợi một lúc sau, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Vũ quay trở lại đây kể từ khi phát hiện ra camera giám sát phòng Quân Trí bị thay đổi.
Cô quay đầu nhìn về đội trưởng đội giám sát phòng kỹ thuật.
“Bạch Vũ đang làm gì?”
Đội trưởng nghe thấy phản hồi trong tai nghe Bluetooth thì nhíu nhíu mày.
“Anh ấy đi gặp đội trưởng Tống, đội trưởng Tống đang đưa người tới đây, nhưng trên đường đi anh ta bị một đám người lạ mặt khác ngăn cản.”
Nam Tinh cúi đầu, siết chặt tay lại.
Cô ấy đã giúp đến đây, Bạch Vũ nên lo phần còn lại. Đó không phải việc của cô.
Mí mắt cô hơi nhướng lên, đôi mắt hạnh nhân nhìn về người đàn ông trong màn hình.
Cô có muốn anh ấy sống không?
Chỉ vài giây sau, cô lấy một cặp tai nghe để trên ghế, đứng dậy quay người đi ra ngoài.
Nam Tinh kéo ghế ngồi xuống, dặt tay lên máy tính xách tay bên cạnh. Các ngón tay linh hoạt không ngừng gõ vào bàn phím, âm thanh ‘lạch cạch’ của bàn phím liên tục vang lên.
Sự xuất hiên đột ngột của một cô bé như Nam Tinh, làm cho những người đàn ông đang thực hiện nhiệm vụ ở trong phòng vô cùng khó chịu.
Ai đó nhíu mày, nói với giọng vô cùng khó chịu.
“Trợ lý Bạch, một cô bé nhỏ như vậy làm sao có thể thích hợp tham gia vào chuyện này? Anh như vậy là không tin chúng tôi hả?”
Giọng nói của Bạch Vũ vẫn rất nhẹ nhàng.
“Điều quan trọng hơn tất cả mọi thứ là chúng ta phải loại bỏ tất cả những nguy hiểm có thể xảy ra với thiếu gia, có đúng không?”
“Vậy nên anh tin vào những nói bừa của cô bé này? Cả đội của chúng tôi đang cũng nhau giám sát ở đây, nhà hàng này cũng đã được giám sát từ nửa tiếng trước. Làm sao có thể có nguy hiểm nào được?”
Tiếng nói của đội bên vẫn vang lên không ngừng.
Bạch Vũ đẩy đẩy gọng kính của mình lên, trong mắt anh hiện lên sự kinh ngạc khi anh nhìn thấy thao tác rất điêu luyện và chuyên nghiệp của Nam Tinh. Anh càng bình tĩnh hơn:
“Cô bé tùy tiện nói như vậy, cũng là cho không ít người lo lắng.”
Trong lúc cuộc tranh cãi vẫn đang tiếp tục, một người đàn ông mập mạp nhưng kĩ thuật máy tính cũng là tốt nhất trong đội, anh ta là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.
Người này càng lúc càng tiến lại gần phía Nam Tinh, mắt anh ta mở to ra nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
“Đường dây kết nối bị thay đổi rồi sao? Phòng của Quân thiếu gia không có máy quay giám sát sao?”
Vừa nói lên hai câu hỏi của mình, thì cũng làm sự chú ý của những người khác chuyển qua phía bên đây.
Mọi người đều cùng nhau nhìn vào máy tính của cô.
Trừ Bạch Vũ ra, thì những người khác đều là người trong nghề, biểu cảm của họ cũng lần lượt thay đổi, tiến lên phía trước.
Chỉ cần nhìn vào hàng chục nàm hình phía trên tường, thì sẽ thấy một trong số nhưng màn hình đó bị đen lại.
Nam Tinh đánh tới đánh lui, động tác đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào phông chữ màu đỏ vừa xuất hiện trên màn hình. Mái tóc xanh đen uốn xoăn được cô xõa ra ngăn cản tầm mặt của cô với mọi người.
Biểu cảm trên mặt người đàn ông béo đột nhiên thay đổi, anh ta lập tức nói.
“Có người đang có âm mưu muốn tấn công nơi này. Đó là ai? Sao lại nhanh như vậy!”
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi theo, đội trưởng đội giám sát lập tức nhìn người đàn ông rồi nói:
“Sao còn đứng đó? Còn không đi ngăn lại?”
Anh béo do dự một lúc, nhưng cũng nói thật với mọi người.
“Cách đối phương tấn công rất kì lạ, lại được che dấu rất kĩ. Có thể mất rất nhiều thời gian mới có thể phá được nó.”
Không khí trong phòng cùng căng thẳng theo lời anh nói.
Nam Tinh hơi nghiêng máy tính sang trái, thay đổi tư thế ngồi một chút, sau đó vươn tay kéo chuột sang trái, tốc độ của ngón tay trên bàn phím cũng bắt đầu tăng lên.
Lúc đầu, sự chú ý của người đàn ông béo là trên màn hình máy tính, lúc sau, anh ta lại kinh ngạc nhìn Nam Tinh lần nữa.
Có bé có kỹ năng giỏi như thế này ở đâu ra vậy?
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô nhóc này tìm ra tất cả các lộ trình tấn công được che dấu tỉ mỉ của đối phương và phá từng cái một, có vẻ như cô ấy còn đang xâm nhập ngược lại vào lại máy tính phía bên kia.
Chàng béo thì thầm:
“Ôi chúa ơi!”
Bạch Vũ ở bên cạnh nghe thấy tên béo tự lẩm bẩm một mình, không khỏi nhíu mày.
“Vấn đề rất phức tạp sao? Có cần phái thêm người tới giúp đỡ không?”
Anh vừa nói xong, thì Nam Tinh cũng gõ xuống nút Enter trên bàn phím, tiếng “lách cách” cũng dừng lại, cô chậm rãi thu tay về.
Tựa lưng vào ghế dựa nhìn tấm phông nền màu đỏ đã trở lại tốc độ bình thường. Màu đen trên màn hình cũng biến mất, hình ảnh cũng dần hiện ra.
Lần này giống và cũng có sự khác biệt so với lần trước, lần này hình ảnh của Quân Trí xuất hiện trong màn hình.
Nam Tinh xoay ghế, đứng dậy nói:
“Cô có thể chứng minh rằng cuộc gặp mặt này có vấn đề?”
Bạch Vũ do dự một lúc, nói:
“Nãy giờ chúng tôi giám sát không phải là phòng của thiếu gia sao?”
Nam Tinh gật đầu.
“Đường dây kết nối sớm đã được thay đổi. Đó là một căn phòng có kết cấu giống với căn phòng anh ấy đang ở. Bởi vì cuộc giám sát chỉ có ghi lại hình ảnh phía lưng của Quân Trí, cho nên đối phương đã có chuẩn bị từ trước. Tìm một người có thân hình tương tự như anh ấy, mang quần áo giống anh ấy, đi vào căn phòng đã được chuẩn bị trước, lợi dụng điều này để che mắt mọi người.”
Bạch Vũ liếc mắt một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Ngay khi Bạch Vũ rời đi, không khí trong phòng giám sát liền rơi vào im lặng.
Những người lúc đầu không hài lòng với Nam Tinh cũng chỉ im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm vào Nam Tinh, đánh giá cô.
Bây giờ Nam Tinh vẫn đang mang bộ đồng phục của trường trung học cơ sở số một Tế Long. Đang là một học sinh trung học mà vừa nãy mới thể hiện kỹ năng về máy tính siêu phàm của mình.
Nhận thức được điều này, mọi người trong đội kỹ thuật đều rất sốc.
Người đàn ông béo nhìn Nam Tinh bằng cặp mắt sáng ngời, cẩn thận hỏi.
“Cô Nam, cô, cô học được những thao tác này từ khi nào vâyh? Tại sao lại có thể có một kỹ năng tốt như vậy?”
Nam Tinh nắm lấy tay trái của mình bóp bóp nó. Vì cường độ cao, gõ bàn phím nhanh nên tay của cô có hơi đau một chút.
Cô trả lời rất bình tĩnh.
“Muốn có cơ hội sống sót, tự nhiên bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ.”
Cô trả lời xong, ánh mắt lại khóa chặt vào màn hình giám sát căn phòng Quân Trí đang ngồi.
“Nhà hàng này được kiểm tra từ trong ra ngoài, không có vật dụng nào khả nghi.”
Nghe xong Nam Tinh chỉ hất cằm ra hiệu.
“Có phải phòng của Quân Trí ngồi đã được kiểm tra rồi không?”
“Tất nhiên rồi, hầu như cả nền nhà cũng đều được kiểm tra một cách cẩn thận.”
Nam Tinh cúi đầu xuống suy nghĩ. DichboiLeHaBang
Trong tiểu thuyết, vụ nổ xảy ra ở ngay trong phòng của Quân Trí, tất nhiên quả bom cũng sẽ được giấu ở trong đó.
Nhưng họ đã kiểm tra tất cả kể cả nền nhà, đều không có gì bất thường.
Nam Tinh lại nhìn vào màn hình giám sát một cách thật cẩn thận.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở trên chiếc đồng hồ treo trên tường.
Bom hẹn giờ thường phát ra âm thanh khi chúng bắt đầu hoạt động.
Tuy rằng cơ thể của Quân Trí ốm yếu, nhưng lỗ tai lại rất thính, nếu như vậy thì không thể che dấu được anh.
Trừ khi... trừ khi có thứ gì đó có thể che giấu được âm thanh của quả bom hẹn giờ.
Người đàn ông thấy Nam Tinh cứ nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên màn hình, anh ta có chút không hiểu.
“Cô Nam, có chuyện gì không?”
Nam Tinh vẫn nhìn chằm chằm một lúc.
“Có một quả bom hẹn giờ trên thế giới, uy lực của nó có thể làm nổ tung một căn phòng dù kích thước của nó chỉ nhỏ bằng một cái nút bấm, âm thanh cũng cực kì nhỏ.”
Anh chàng kinh ngạc.
“Cái gì, cái gì cơ?”
Nam Tinh cũng không quan tâm đến việc bản thân anh ta có hiểu cô đang nói gì hay không, tiếp tục nói:
“Loại vật đó có thể được ẩn âm vào bức tường đằng sau chiếc đồng hồ, nếu âm thanh của nó có vang lên cũng sẽ bị âm thanh của kim giây tình cờ che lấp đi, cho dù là Quân trí, cũng sẽ bị nhầm.”
Mãi cho đến khi loại bom này đếm ngược còn mười giây cuối cùng, âm thanh đếm ngược phát ra sẽ tương đối nhanh hơn, đối với người bình thường, âm thanh đó là quá nhỏ để có thể nghe được.
Có thể trong tiểu thuyết, Quân Trí nhận ra sự khác thường ở trong mười giây cuối cùng nên đã cảnh giác mà rời khỏi đó.
Ngay khi anh vừa bước ra khỏi phòng, là quả bom đã phát nổ.
Nam Tinh đợi một lúc sau, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Vũ quay trở lại đây kể từ khi phát hiện ra camera giám sát phòng Quân Trí bị thay đổi.
Cô quay đầu nhìn về đội trưởng đội giám sát phòng kỹ thuật.
“Bạch Vũ đang làm gì?”
Đội trưởng nghe thấy phản hồi trong tai nghe Bluetooth thì nhíu nhíu mày.
“Anh ấy đi gặp đội trưởng Tống, đội trưởng Tống đang đưa người tới đây, nhưng trên đường đi anh ta bị một đám người lạ mặt khác ngăn cản.”
Nam Tinh cúi đầu, siết chặt tay lại.
Cô ấy đã giúp đến đây, Bạch Vũ nên lo phần còn lại. Đó không phải việc của cô.
Mí mắt cô hơi nhướng lên, đôi mắt hạnh nhân nhìn về người đàn ông trong màn hình.
Cô có muốn anh ấy sống không?
Chỉ vài giây sau, cô lấy một cặp tai nghe để trên ghế, đứng dậy quay người đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook