Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 156: Cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?
Editor: Kiều Tiếu
Nhiệt độ quảng cáo của riêng Nam Tinh và Nam Vũ thậm chí còn vượt qua nhiệt độ của Vũ Trụ Thiếu Niên Đoàn hợp lại.
Trên mạng toàn là lời khen ngợi.
Vài ngày sau.
Sân khấu thử.
Nam Tinh ngồi trên ghế, bàn tay lật kịch bản, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Chí.
Người này không biết bị làm sao, nhất định muốn cô tới đóng nữ số 1 của bộ phim "Nữ hiệp" này.
Nam Tinh lại lần nữa cường điệu.
"Đạo diễn Sở Chí, tôi không biết đóng phim."
Sở Chí cầm điện thoại, nhìn video Nam Tinh quay chụp quảng cáo công ích.
Vừa xem vừa khen.
"Nhìn xem, quay rất tốt. Không biết đóng phim cũng không sao, ai mà chẳng phải đi lên từ vị trí tân nhân."
Nam Tinh nhìn Sở Chí, lại nhìn kịch bản, mở miệng.
"Tôi sẽ suy xét."
Cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, chuẩn bị rời đi.
Lần này tới đây gặp Sở Chí, thật là ngẫu nhiên.
Quyền Tự còn đang ngồi trong xe bảo mẫu chờ cô đấy.
Kiên nhẫn của người nọ không tốt lắm, nếu chờ phiền, không biết anh ấy sẽ làm ra chuyện gì đâu.
*
Lúc này, một chiếc xe thương vụ đang di chuyển về phía sân khấu thử của đạo diễn Sở Chí.
Trong xe bảo mẫu, Liễu Huyên Nhu cúi đầu, lướt đống tin tức che trời lấp đất về Nam Tinh.
Nhịn không được bóp bóp ngón tay.
Trong giọng nói không biết là đang mất mát hay là bị làm sao, lẩm bẩm.
"Cô ấy thật sự, thật sự lợi hại a."
Chương Võ ở bên cạnh mở miệng.
"Hoa đẹp cũng có ngày tàn, hôm nay cô ta bò lên càng cao thì ngày sau ngã xuống càng đau. Không cần đi quản cô ta. Cô chỉ cần nghĩ cách làm sao ứng phó với đạo diễn Sở Chí là được."
Liễu Huyên Nhu ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.
"Đạo diễn Sở Chí? Ông ấy tìm tôi đóng phim?"
Chương Võ đưa kịch bản trong tay cho cô ta.
"Nhìn xem đi, bộ phim này do công ty chúng ta bỏ vốn. Rất có khả năng cô sẽ được nhận vai nữ số 1, biểu hiện cho tốt."
Cuối cùng trên mặt của Liễu Huyên Nhu cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ.
"Vâng."
Cô ta nói xong thì nhận lấy kịch bản.
Vì bảo đảm tính bảo mật của bộ phim, kịch bản này chỉ tiết lộ một bộ phận rất nhỏ của cốt truyện.
Rất nhanh, xe chạy tới sân khấu thử.
Cô ta hít sâu một hơi.
Cô ta tin tưởng, chỉ cần có cơ hội, cô ta nhất định có thể diễn thật tốt.
Cô ta chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Nghĩ như vậy, Liễu Huyên Nhu nghĩ đến Nam Tinh.
Ánh mắt hơi trầm xuống.
Cho dù cô ấy có hot, nhưng không có tác phẩm chống đỡ, sớm muộn gì cũng sẽ bị lãng quên.
Chỉ cần cô ta nỗ lực chăm chỉ, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể vượt qua cô ấy.
Ôm tâm thái như vậy, Liễu Huyên Nhu bước vào sân khấu thử.
Chương Võ dẫn Liễu Huyên Nhu đi thẳng vào trong, rất nhanh đã gặp đạo diễn Sở Chí.
Chương Võ tiến lên nắm lấy tay của đạo diễn Sở Chí.
"Ai nha, đạo diễn Sở Chí, chào ngài chào ngài, ngưỡng mộ đã lâu."
Bộ dáng của Sở Chí rất là bình dị gần gũi, cười cười.
"Giám đốc Chương, đã lâu không gặp."
Hai người nói vài câu khách sáo, không lằng nhằng nhiều, Chương Võ chủ động mở miệng.
"Đạo diễn Sở Chí, tôi dẫn theo nghệ sĩ của công ty chúng tôi tới đây, Liễu Huyên Nhu, trước tôi đã gửi ảnh cho ông xem rồi."
Sở Chí vừa thấy Liễu Huyên Nhu, rất nhanh đã nhớ tới.
"À à à. Đúng đúng."
Liễu Huyên Nhu tiến lên, có chút khẩn trương.
"Đạo diễn Sở, chào ngài."
"Chào cô chào cô, tới đây thử diễn đúng không?"
"Đúng vậy."
"Được, tôi cảm thấy hình tượng của cô gần sát với nhân vật nữ số 3, cô vào phòng bên cạnh thử một lần đi, có ba phó đạo diễn đang ngồi ở trong sàng chọn."
Liễu Huyên Nhu sửng sốt.
"Cái, cái gì? Nữ số 3?"
Cô ta nhịn không được nhìn về phía Chương Võ.
Chương Võ cũng sửng sốt, đi lên nắm lấy tay Sở Chí, bắt đầu lôi kéo làm quen.
"Đạo diễn Sở Chí, lúc đó chúng ta đã bàn rõ là vai nữ số 1 rồi mà?"
Sở Chí nghe xong, bộ dáng thực khó xử.
"Ai nha, nữ số 1 đã chọn được rồi, xin lỗi giám đốc Chương."
Bọn họ đang nói chuyện thì Nam Tinh từ phòng bên cạnh đi ra.
Liễu Huyên Nhu là người thấy Nam Tinh đầu tiên.
Ngay lập tức, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt.
Cô ta nhịn không được mở miệng.
"Nam Tinh là nữ số 1?"
Sở Chí quay đầu lại, cũng thấy được Nam Tinh.
"Tuy rằng còn chưa quyết định, nhưng cũng không sai biệt lắm."
Chương Võ cười ha hả nói.
"Đạo diễn Sở Chí, không phải còn chưa quyết định hay sao, chúng ta còn có cơ hội, không bằng ông cứ xem Huyên Nhu nhà chúng tôi biểu diễn thử? Dù sao thêm một sự lựa chọn, ông cũng không có hại mà, đúng không?"
Sở Chí nghe xong, ơ?
Hình như còn có chút đạo lý a.
Sở Chí nhìn về phía Nam Tinh.
"Nam Tinh, vội đi lắm không? Không bằng ngồi xuống nhìn xem?"
Nam Tinh nâng nâng mũ lưỡi trai, lên tiếng.
"Được."
Mấy người họ ngồi xuống hàng ghế dưới đài, Chương Võ ngồi rất gần Nam Tinh.
Chương Võ dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe được, ý vị thâm trường nói.
"Nam Tinh, chúng ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp."
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn hắn ta một cái, không đáp lời.
Liễu Huyên Nhu đứng trên đài, một lát sau, một màn biểu diễn đã kết thúc.
Chắc vì quá khẩn trương, hai mắt của Liễu Huyên Nhu đỏ bừng, nhìn qua đáng thương hề hề.
Sở Chí vuốt mặt một phen, một lát sau, vẫn không tìm ra được từ nào để hình dung.
"Cái này, cũng không tệ lắm."
Ánh mắt của Liễu Huyên Nhu sáng ngời.
Sau đó Sở Chí lại nói một câu.
"Nhưng không phù hợp với vai diễn nữ số 1 của chúng tôi."
Lời này vừa nói ra, biểu tình của Liễu Huyên Nhu lập tức ảm đạm xuống.
Cô ta còn muốn tranh thủ một chút.
"Đạo diễn, lần này tôi chuẩn bị gấp gáp, nhưng chỉ cần cho tôi một ít thời gian, tôi nhất định có thể, còn hy vọng ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa."
Sở Chí do dự,
"Cái này."
Không phải ông không muốn đồng ý, mà thật sự là, khí thế này không có chút dính líu gì tới vai nữ số 1.
Ông muốn người có tính tình cứng rắn, không phải người có căn cốt gió thổi qua là đứt.
Liễu Huyên Nhu tiến thêm một bước, giọng điệu thành khẩn.
"Không phải ngài còn chưa định ra vai nữ số 1 hay sao? Mong ngài cho tôi thêm một cơ hội thử diễn nữa."
Sở Chí xoa mặt,
"Cái này, cái này..."
Ông ấy chậm chạp không nhận lời,
Bỗng nhiên, Nam Tinh ném kịch bản trong tay lên mặt bàn.
"Đạo diễn, tôi đồng ý diễn nữ số 1."
Nói xong, người trong sân phản ứng không giống nhau.
Trong mắt Sở Chí hiện lên ánh sáng.
"Thật tốt quá."
Ông lập tức đứng lên, trực tiếp lướt qua Chương Võ, đi đến trước mặt Nam Tinh, bắt tay cô.
"Nam Tinh a, chúng ta hợp tác vui vẻ."
Hoàn toàn quên sạch hai người bên cạnh.
Liễu Huyên Nhu lập tức nắm chặt tay.
Hóa, hóa ra, vẫn luôn không định ra nhân vật nữ số 1, không phải vì đạo diễn không chọn được người thích hợp, mà là người được chọn cho nhân vật này vẫn chưa đồng ý?
Cô ta thoáng chốc nghẹn ngào.
Nam Tinh này, tại sao lần nào gặp phải cô ấy, cô ấy cũng làm hỏng chuyện tốt của mình cơ chứ?
Cô ấy khẳng định là cố ý.
Rõ ràng trước đó đã có thể đồng ý, lại cố tình muốn đồng ý trước mặt mình, nhục nhã mình như vậy.
Liễu Huyên Nhu càng nghĩ càng khổ sở, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.
Chương Võ ngồi trên ghế, ánh mắt hơi suy tư đảo qua người Nam Tinh.
Cô gái này, thật đúng là lợi hại a.
Trước kia quả thực đã coi thường cô.
Đi ra sân khấu thử.
Nam Tinh đi đằng trước, đi thẳng về phía xe bảo mẫu.
Bước chân cực nhanh.
Quyền Tự còn ở trên xe.
Lại bắt người kia chờ thêm mấy phút nữa, chỉ sợ anh ấy sẽ xuống xe tìm cô.
Lúc sắp lên xe, phía sau vang lên một tiếng hô.
"Nam Tinh!"
Là giọng nói của Liễu Huyên Nhu.
Nam Tinh dừng chân, quay đầu.
Liễu Huyên Nhu chạy chậm về phía này, hai mắt cô ta đỏ bừng, trong mắt có tức giận, có ủy khuất, còn có khó hiểu.
"Nam Tinh, cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?"
Nhiệt độ quảng cáo của riêng Nam Tinh và Nam Vũ thậm chí còn vượt qua nhiệt độ của Vũ Trụ Thiếu Niên Đoàn hợp lại.
Trên mạng toàn là lời khen ngợi.
Vài ngày sau.
Sân khấu thử.
Nam Tinh ngồi trên ghế, bàn tay lật kịch bản, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Chí.
Người này không biết bị làm sao, nhất định muốn cô tới đóng nữ số 1 của bộ phim "Nữ hiệp" này.
Nam Tinh lại lần nữa cường điệu.
"Đạo diễn Sở Chí, tôi không biết đóng phim."
Sở Chí cầm điện thoại, nhìn video Nam Tinh quay chụp quảng cáo công ích.
Vừa xem vừa khen.
"Nhìn xem, quay rất tốt. Không biết đóng phim cũng không sao, ai mà chẳng phải đi lên từ vị trí tân nhân."
Nam Tinh nhìn Sở Chí, lại nhìn kịch bản, mở miệng.
"Tôi sẽ suy xét."
Cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, chuẩn bị rời đi.
Lần này tới đây gặp Sở Chí, thật là ngẫu nhiên.
Quyền Tự còn đang ngồi trong xe bảo mẫu chờ cô đấy.
Kiên nhẫn của người nọ không tốt lắm, nếu chờ phiền, không biết anh ấy sẽ làm ra chuyện gì đâu.
*
Lúc này, một chiếc xe thương vụ đang di chuyển về phía sân khấu thử của đạo diễn Sở Chí.
Trong xe bảo mẫu, Liễu Huyên Nhu cúi đầu, lướt đống tin tức che trời lấp đất về Nam Tinh.
Nhịn không được bóp bóp ngón tay.
Trong giọng nói không biết là đang mất mát hay là bị làm sao, lẩm bẩm.
"Cô ấy thật sự, thật sự lợi hại a."
Chương Võ ở bên cạnh mở miệng.
"Hoa đẹp cũng có ngày tàn, hôm nay cô ta bò lên càng cao thì ngày sau ngã xuống càng đau. Không cần đi quản cô ta. Cô chỉ cần nghĩ cách làm sao ứng phó với đạo diễn Sở Chí là được."
Liễu Huyên Nhu ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.
"Đạo diễn Sở Chí? Ông ấy tìm tôi đóng phim?"
Chương Võ đưa kịch bản trong tay cho cô ta.
"Nhìn xem đi, bộ phim này do công ty chúng ta bỏ vốn. Rất có khả năng cô sẽ được nhận vai nữ số 1, biểu hiện cho tốt."
Cuối cùng trên mặt của Liễu Huyên Nhu cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ.
"Vâng."
Cô ta nói xong thì nhận lấy kịch bản.
Vì bảo đảm tính bảo mật của bộ phim, kịch bản này chỉ tiết lộ một bộ phận rất nhỏ của cốt truyện.
Rất nhanh, xe chạy tới sân khấu thử.
Cô ta hít sâu một hơi.
Cô ta tin tưởng, chỉ cần có cơ hội, cô ta nhất định có thể diễn thật tốt.
Cô ta chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Nghĩ như vậy, Liễu Huyên Nhu nghĩ đến Nam Tinh.
Ánh mắt hơi trầm xuống.
Cho dù cô ấy có hot, nhưng không có tác phẩm chống đỡ, sớm muộn gì cũng sẽ bị lãng quên.
Chỉ cần cô ta nỗ lực chăm chỉ, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể vượt qua cô ấy.
Ôm tâm thái như vậy, Liễu Huyên Nhu bước vào sân khấu thử.
Chương Võ dẫn Liễu Huyên Nhu đi thẳng vào trong, rất nhanh đã gặp đạo diễn Sở Chí.
Chương Võ tiến lên nắm lấy tay của đạo diễn Sở Chí.
"Ai nha, đạo diễn Sở Chí, chào ngài chào ngài, ngưỡng mộ đã lâu."
Bộ dáng của Sở Chí rất là bình dị gần gũi, cười cười.
"Giám đốc Chương, đã lâu không gặp."
Hai người nói vài câu khách sáo, không lằng nhằng nhiều, Chương Võ chủ động mở miệng.
"Đạo diễn Sở Chí, tôi dẫn theo nghệ sĩ của công ty chúng tôi tới đây, Liễu Huyên Nhu, trước tôi đã gửi ảnh cho ông xem rồi."
Sở Chí vừa thấy Liễu Huyên Nhu, rất nhanh đã nhớ tới.
"À à à. Đúng đúng."
Liễu Huyên Nhu tiến lên, có chút khẩn trương.
"Đạo diễn Sở, chào ngài."
"Chào cô chào cô, tới đây thử diễn đúng không?"
"Đúng vậy."
"Được, tôi cảm thấy hình tượng của cô gần sát với nhân vật nữ số 3, cô vào phòng bên cạnh thử một lần đi, có ba phó đạo diễn đang ngồi ở trong sàng chọn."
Liễu Huyên Nhu sửng sốt.
"Cái, cái gì? Nữ số 3?"
Cô ta nhịn không được nhìn về phía Chương Võ.
Chương Võ cũng sửng sốt, đi lên nắm lấy tay Sở Chí, bắt đầu lôi kéo làm quen.
"Đạo diễn Sở Chí, lúc đó chúng ta đã bàn rõ là vai nữ số 1 rồi mà?"
Sở Chí nghe xong, bộ dáng thực khó xử.
"Ai nha, nữ số 1 đã chọn được rồi, xin lỗi giám đốc Chương."
Bọn họ đang nói chuyện thì Nam Tinh từ phòng bên cạnh đi ra.
Liễu Huyên Nhu là người thấy Nam Tinh đầu tiên.
Ngay lập tức, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt.
Cô ta nhịn không được mở miệng.
"Nam Tinh là nữ số 1?"
Sở Chí quay đầu lại, cũng thấy được Nam Tinh.
"Tuy rằng còn chưa quyết định, nhưng cũng không sai biệt lắm."
Chương Võ cười ha hả nói.
"Đạo diễn Sở Chí, không phải còn chưa quyết định hay sao, chúng ta còn có cơ hội, không bằng ông cứ xem Huyên Nhu nhà chúng tôi biểu diễn thử? Dù sao thêm một sự lựa chọn, ông cũng không có hại mà, đúng không?"
Sở Chí nghe xong, ơ?
Hình như còn có chút đạo lý a.
Sở Chí nhìn về phía Nam Tinh.
"Nam Tinh, vội đi lắm không? Không bằng ngồi xuống nhìn xem?"
Nam Tinh nâng nâng mũ lưỡi trai, lên tiếng.
"Được."
Mấy người họ ngồi xuống hàng ghế dưới đài, Chương Võ ngồi rất gần Nam Tinh.
Chương Võ dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe được, ý vị thâm trường nói.
"Nam Tinh, chúng ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp."
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn hắn ta một cái, không đáp lời.
Liễu Huyên Nhu đứng trên đài, một lát sau, một màn biểu diễn đã kết thúc.
Chắc vì quá khẩn trương, hai mắt của Liễu Huyên Nhu đỏ bừng, nhìn qua đáng thương hề hề.
Sở Chí vuốt mặt một phen, một lát sau, vẫn không tìm ra được từ nào để hình dung.
"Cái này, cũng không tệ lắm."
Ánh mắt của Liễu Huyên Nhu sáng ngời.
Sau đó Sở Chí lại nói một câu.
"Nhưng không phù hợp với vai diễn nữ số 1 của chúng tôi."
Lời này vừa nói ra, biểu tình của Liễu Huyên Nhu lập tức ảm đạm xuống.
Cô ta còn muốn tranh thủ một chút.
"Đạo diễn, lần này tôi chuẩn bị gấp gáp, nhưng chỉ cần cho tôi một ít thời gian, tôi nhất định có thể, còn hy vọng ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa."
Sở Chí do dự,
"Cái này."
Không phải ông không muốn đồng ý, mà thật sự là, khí thế này không có chút dính líu gì tới vai nữ số 1.
Ông muốn người có tính tình cứng rắn, không phải người có căn cốt gió thổi qua là đứt.
Liễu Huyên Nhu tiến thêm một bước, giọng điệu thành khẩn.
"Không phải ngài còn chưa định ra vai nữ số 1 hay sao? Mong ngài cho tôi thêm một cơ hội thử diễn nữa."
Sở Chí xoa mặt,
"Cái này, cái này..."
Ông ấy chậm chạp không nhận lời,
Bỗng nhiên, Nam Tinh ném kịch bản trong tay lên mặt bàn.
"Đạo diễn, tôi đồng ý diễn nữ số 1."
Nói xong, người trong sân phản ứng không giống nhau.
Trong mắt Sở Chí hiện lên ánh sáng.
"Thật tốt quá."
Ông lập tức đứng lên, trực tiếp lướt qua Chương Võ, đi đến trước mặt Nam Tinh, bắt tay cô.
"Nam Tinh a, chúng ta hợp tác vui vẻ."
Hoàn toàn quên sạch hai người bên cạnh.
Liễu Huyên Nhu lập tức nắm chặt tay.
Hóa, hóa ra, vẫn luôn không định ra nhân vật nữ số 1, không phải vì đạo diễn không chọn được người thích hợp, mà là người được chọn cho nhân vật này vẫn chưa đồng ý?
Cô ta thoáng chốc nghẹn ngào.
Nam Tinh này, tại sao lần nào gặp phải cô ấy, cô ấy cũng làm hỏng chuyện tốt của mình cơ chứ?
Cô ấy khẳng định là cố ý.
Rõ ràng trước đó đã có thể đồng ý, lại cố tình muốn đồng ý trước mặt mình, nhục nhã mình như vậy.
Liễu Huyên Nhu càng nghĩ càng khổ sở, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.
Chương Võ ngồi trên ghế, ánh mắt hơi suy tư đảo qua người Nam Tinh.
Cô gái này, thật đúng là lợi hại a.
Trước kia quả thực đã coi thường cô.
Đi ra sân khấu thử.
Nam Tinh đi đằng trước, đi thẳng về phía xe bảo mẫu.
Bước chân cực nhanh.
Quyền Tự còn ở trên xe.
Lại bắt người kia chờ thêm mấy phút nữa, chỉ sợ anh ấy sẽ xuống xe tìm cô.
Lúc sắp lên xe, phía sau vang lên một tiếng hô.
"Nam Tinh!"
Là giọng nói của Liễu Huyên Nhu.
Nam Tinh dừng chân, quay đầu.
Liễu Huyên Nhu chạy chậm về phía này, hai mắt cô ta đỏ bừng, trong mắt có tức giận, có ủy khuất, còn có khó hiểu.
"Nam Tinh, cô nhất định phải nhằm vào tôi như vậy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook