Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 1: Đây Là Đâu?
“Đồ khốn khϊế͙p͙, tát ngươi một cái ngươi đã giả bộ ngất đi? Ngươi là cái thứ gì mà dám gả cho anh trai ta? Cho dù ngươi và anh trai ta có đính hôn, nhà họ Chu chúng ta cũng sẽ không bao giờ cưới ngươi!”
Một giọng nói sắc bén trong tiếng nguyền rủa của người phụ nữ vang lên xuyên qua tai cô.
Bị đánh ngã, cô gái dưới đất bất chợt cử động ngón tay.
Sau đó, Nam Tinh mở mắt ra, cơn đau đớn trong đầu lập tức ập đến, trong mắt hiện ra một hoàn cảnh xa lạ, ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng.
Đây là đâu?
Một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Không phải là cô đã chết rồi sao?
Cô nhớ rõ ràng, bản thân đã bị bom nổ chết rồi mà?
Chống tay xuống đất, vừa định đứng lên, Chu Ni ở bên cạnh còn đang chửi bới, thấy cô tỉnh lại liền lên tiếng chế nhạo.
“Sao? Không giả vờ ngất nữa? Chơi với ta, ta xem ngươi còn giả vờ nữa không?”
Chu Ni mang đôi giày cao gót đi đến trước mặt Nam Tinh, nhấc chân lên định giẫm vào tay của Nam Tinh.
Không phải con chó cái Nam Tinh này đang giả vờ đáng thương, yếu đuối sao?
Cô sẽ cho nó nếm mùi đau đớn thật sự.
Chỉ là giây tiếp theo, một âm thanh đau đớn phát ra từ miệng Chu Ni.
“A!”
Một tiếng kêu hét lên, Chu Ni đã bị ngã úp mặt xuống đất, hai người hoán đổi tư thế cho nhau.
Chu Ni nằm úp trêи mặt đất, mất đi cái khí chất quyến rũ, đầu tóc bù xù, có chút chật vật.
Nam Tinh lại đứng trước mặt cô, giẫm đế giày bệt của mình lên tay Chu Ni.
“Ngươi là ai?”
Lúc này Chu Ni không thể tin được, cô không dám tin là Nam Tinh dám đối xử với cô như vậy, khi cô phản ứng lại thì lại buông lời chế nhạo tiếp.
“Nam Tinh, người giả bộ ngây thơ cái gì? Ngươi còn không biết ta sao? Ngươi cứ quỳ xuống bám lấy chân anh trai của ta, không phải làm mặt mũi đáng thương thì là gương mặt lấy lòng khi tặng quà.”
Lông mày Nam Tinh nhăn lại, chân cũng bắt đầu di qua di lại.
Chu Ni đau đớn hét lớn.
Giọng nói của Nam Tinh hơi yếu ớt.
“Ta hỏi, ngươi là ai?”
Chu Ni đau đớn trả lời:
“Ta là Chu Ni! Đại tiểu thư nhà họ Chu! Em gái của Chu Mạt! Ta nói cho ngươi biết, Nam Tinh, nếu ngươi dám làm chuyện này với ta, anh trai ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Nghe lời của Chu Ni nói, cảm giác đau nhức trong đầu Nam Tinh ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt.
Nam Tinh, Chu Ni, Chu Mạt ...
Nhiều hình ảnh khác nhau liên tục xuất hiện đầu cô.
Sau một khoảng thời gian, gương mặt của Nam Tinh càng trở nên phức tạp hơn.
Cô ấy vì sao xuyên vào cuốn sách này? “Vợ nhỏ đừng giận” là cái gì thế này?
Và cô trở thành một nhân vật trong cuốn sách này...
Sau khi Nam Tinh nhớ lại, mí mắt của cô rũ xuống.
Chu Ni vẫn cứ hét lên đau đớn.
“Nam Tinh, cô dám đối xử với tôi như vậy?! Không sợ anh trai tôi không lấy cô sao?”
Nam Tinh đột nhiên nghiên đầu, mái tóc xanh lá đậm hơi xoăn buông xõa, giọng nói lạnh lùng.
“Anh trai cô?”
Đó là ai?
Khi giọng nói phát ra, Nam Tinh đưa tay lên chạm vào vết đỏ nhỏ dưới mi mắt.
Ở đó vẫn còn cảm giác đau nhức. Như nghĩ đến điều gì đó, ở đây từng là nốt ruồi lệ.
“Cô đốt nối ruồi ở đây bằng tàn thuốc sao?”
Hình như là một tuần trước.
Chu Ni chế nhạo trước sự buông lỏng của Nam Tinh.
Chỉ cần cô ta thích anh trai mình, cô ta sẽ không dám làm gì cô.
Chu Ni trở nên giận dữ và điên cuồng.
“Anh nói không thích nốt ruồi trêи mặt cô. Tôi giúp cô xóa no. Có chuyện gì sao? Cô không những không cảm ơn tôi, còn có mặt mũi than thở với anh trai tôi!”
Nam Tinh giơ tay lên, cầm lấy chiếc điện thoại trêи bàn, nghịch nó.
“Cô dùng tàn thuốc đốt tôi, còn muốn tôi cảm ơn cô?”
Dù đã mấy ngày trôi qua, mà bây giờ dưới mí mắt vẫn rất đau.
Nốt ruồi bị tàn thuốc đốt, da thịt hồng hồng, nhìn sơ như một đóa hoa nhỏ, nhưng do da đã bị đốt cháy, thịt không còn cách nào lành lại được nữa.
Khi giọng nói rơi xuống, cô ấy quỳ xuống, giọng nói trầm khàn và lạnh lùng.
“Cô có biết đau như thế nào không?”
Chu Ni chế nhạo.
“Ai bảo cô không phản kháng? Hơn nữa có đau như vậy sao? Chỉ là đụng một cái thôi mà!”
Giọng nói dừng lại, cả căn phòng im phăng phắc.
Chu Ni nghĩ rằng Nam Tinh không có gì để nói, cô ta cười đắc thắng.
Đột nhiên, sự chú ý của Nam Tinh đổ dồn về ngón tay út của cô ta. Thật thú vị, cô sờ sờ ngón tay của cô ta.
Tay của Chu Ni bị giẫm lên, không thể di chuyển trái phải, trong lòng cô có một linh cảm xấu, giọng nói vừa lo lắng vừa mang hàm ý cảnh cáo.
“Nam Tinh, ngươi muốn làm gì?”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Nam Tinh đột nhiên nhấc chiếc điện thoại lên bằng tay trái. Giây tiếp theo liền đập xuống liên tục vào ngón út của Chu Ni.
“A!!!”
Giọng nói sắc lạnh tràn ngập đau đớn.
Một ngót tay út hiện ra một vòng cung kỳ lạ rồi gãy ra.
Chu Ni co quắp nằm trêи mặt đất, thở hổn hển đau đớn, cô hiện tại rất tơi tả.
Nam Tinh vung tay lên, tùy ý vứt cái điện thoại lên đất, lùi lại phía sau hai bước, giọng nói càng lúc càng lạnh.
“Đau đến vậy sao? Vừa rồi bị điện thoại đập gãy, đúng không?”
Quay trở lại hiện tại.
Nam Tinh nói xong cười lạnh.
Quay người bước ra ngoài.
Trước khi cô đi tới cửa, cánh cửa đã được mở ra.
Căn phòng mờ mịt được ánh đèn hành lang chiếu vào, ánh sáng dột ngột sáng rực khiến người ta có chút chói mắt.
Một giọng nói thờ ơ vang lên.
“Cô đang làm gì thế?”
Ở ngoài sáng, Nam Tinh không đáp lời, nhưng Chu Ni, người đang ngã trêи mặt đất lại cao giọng nhất có thể gọi ra.
“Anh ơi! Cứu với! Anh ơi!!”
Nam Tinh dừng lại, mái tóc xanh che cả biểu cảm trêи khuôn mặt.
Cô ấy thì thầm bằng một giọng hơi trầm và lạnh lùng.
“Chu Mạt.”
Với sự chu đáo, vệ sĩ phía sau Chu Mạt nghe thấy tiếng động nhanh chóng đi vào, nhưng Chu Mạt bước nhanh vào bên trong, nhanh tay đóng cửa phía sau lại.
Có lẽ bởi vì do những chuyện trước đây, phần lớn là anh em họ bắt nạt vị hôn thê trêи danh nghĩa này.
Nên anh ta không muốn vệ sĩ can thiệt vào chuyện như vậy.
Trong căn phòng tối mịt, bóng dáng cao lớn của Chu Mạt tiến tới.
Sau đó đứng yên nhìn Chu Ni nằm trêи mặt đất.
“Còn chưa đứng dậy?”
Chu Ni nước mắt lưng trong bò dậy từ trêи mặt đất, đi về phía Chu Mạt.
“Anh hai! Cô ta đánh gãy ngón út của em rồi!”
Cô vừa khóc vừa than.
Khi Chu Ni bước đến chô Chu Mạt, Chu Mạt lờ mờ hiểu ra tình hình hiện tại, nhướng mi, giọng nói trở nên trầm thấp.
“Tại sao Nam Tinh lại làm điều này?”
“Có rất nhiều lý do, anh muốn nghe cái nào?”
Chu Mạt nghe được câu trả lời của Nam Tinh, đôi mắt sắc bén nheo lại, nhìn một chút rồi trầm mặc.
“Tôi đã dạy dỗ cô ấy về vết bỏng của cô và bắt nó đi xin lỗi cô. Lúc đó cô đã lựa chọn tha thứ cho nó.”
Nam Tinh nhìn xung quanh, đặt tay lên một cái ghế gỗ bên cạnh, giọng nói hơi chậm lại.
“Tôi hối hận.”
Nghe xong người Chu Mạt càng thêm lạnh, Nam Tinh này đêm nay không biết có chuyện gì, phật là phiền phức.
“Cô cho rằng đây là đâu? Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai? Muốn về thì đi về đi?”
Một giọng nói sắc bén trong tiếng nguyền rủa của người phụ nữ vang lên xuyên qua tai cô.
Bị đánh ngã, cô gái dưới đất bất chợt cử động ngón tay.
Sau đó, Nam Tinh mở mắt ra, cơn đau đớn trong đầu lập tức ập đến, trong mắt hiện ra một hoàn cảnh xa lạ, ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng.
Đây là đâu?
Một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Không phải là cô đã chết rồi sao?
Cô nhớ rõ ràng, bản thân đã bị bom nổ chết rồi mà?
Chống tay xuống đất, vừa định đứng lên, Chu Ni ở bên cạnh còn đang chửi bới, thấy cô tỉnh lại liền lên tiếng chế nhạo.
“Sao? Không giả vờ ngất nữa? Chơi với ta, ta xem ngươi còn giả vờ nữa không?”
Chu Ni mang đôi giày cao gót đi đến trước mặt Nam Tinh, nhấc chân lên định giẫm vào tay của Nam Tinh.
Không phải con chó cái Nam Tinh này đang giả vờ đáng thương, yếu đuối sao?
Cô sẽ cho nó nếm mùi đau đớn thật sự.
Chỉ là giây tiếp theo, một âm thanh đau đớn phát ra từ miệng Chu Ni.
“A!”
Một tiếng kêu hét lên, Chu Ni đã bị ngã úp mặt xuống đất, hai người hoán đổi tư thế cho nhau.
Chu Ni nằm úp trêи mặt đất, mất đi cái khí chất quyến rũ, đầu tóc bù xù, có chút chật vật.
Nam Tinh lại đứng trước mặt cô, giẫm đế giày bệt của mình lên tay Chu Ni.
“Ngươi là ai?”
Lúc này Chu Ni không thể tin được, cô không dám tin là Nam Tinh dám đối xử với cô như vậy, khi cô phản ứng lại thì lại buông lời chế nhạo tiếp.
“Nam Tinh, người giả bộ ngây thơ cái gì? Ngươi còn không biết ta sao? Ngươi cứ quỳ xuống bám lấy chân anh trai của ta, không phải làm mặt mũi đáng thương thì là gương mặt lấy lòng khi tặng quà.”
Lông mày Nam Tinh nhăn lại, chân cũng bắt đầu di qua di lại.
Chu Ni đau đớn hét lớn.
Giọng nói của Nam Tinh hơi yếu ớt.
“Ta hỏi, ngươi là ai?”
Chu Ni đau đớn trả lời:
“Ta là Chu Ni! Đại tiểu thư nhà họ Chu! Em gái của Chu Mạt! Ta nói cho ngươi biết, Nam Tinh, nếu ngươi dám làm chuyện này với ta, anh trai ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Nghe lời của Chu Ni nói, cảm giác đau nhức trong đầu Nam Tinh ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt.
Nam Tinh, Chu Ni, Chu Mạt ...
Nhiều hình ảnh khác nhau liên tục xuất hiện đầu cô.
Sau một khoảng thời gian, gương mặt của Nam Tinh càng trở nên phức tạp hơn.
Cô ấy vì sao xuyên vào cuốn sách này? “Vợ nhỏ đừng giận” là cái gì thế này?
Và cô trở thành một nhân vật trong cuốn sách này...
Sau khi Nam Tinh nhớ lại, mí mắt của cô rũ xuống.
Chu Ni vẫn cứ hét lên đau đớn.
“Nam Tinh, cô dám đối xử với tôi như vậy?! Không sợ anh trai tôi không lấy cô sao?”
Nam Tinh đột nhiên nghiên đầu, mái tóc xanh lá đậm hơi xoăn buông xõa, giọng nói lạnh lùng.
“Anh trai cô?”
Đó là ai?
Khi giọng nói phát ra, Nam Tinh đưa tay lên chạm vào vết đỏ nhỏ dưới mi mắt.
Ở đó vẫn còn cảm giác đau nhức. Như nghĩ đến điều gì đó, ở đây từng là nốt ruồi lệ.
“Cô đốt nối ruồi ở đây bằng tàn thuốc sao?”
Hình như là một tuần trước.
Chu Ni chế nhạo trước sự buông lỏng của Nam Tinh.
Chỉ cần cô ta thích anh trai mình, cô ta sẽ không dám làm gì cô.
Chu Ni trở nên giận dữ và điên cuồng.
“Anh nói không thích nốt ruồi trêи mặt cô. Tôi giúp cô xóa no. Có chuyện gì sao? Cô không những không cảm ơn tôi, còn có mặt mũi than thở với anh trai tôi!”
Nam Tinh giơ tay lên, cầm lấy chiếc điện thoại trêи bàn, nghịch nó.
“Cô dùng tàn thuốc đốt tôi, còn muốn tôi cảm ơn cô?”
Dù đã mấy ngày trôi qua, mà bây giờ dưới mí mắt vẫn rất đau.
Nốt ruồi bị tàn thuốc đốt, da thịt hồng hồng, nhìn sơ như một đóa hoa nhỏ, nhưng do da đã bị đốt cháy, thịt không còn cách nào lành lại được nữa.
Khi giọng nói rơi xuống, cô ấy quỳ xuống, giọng nói trầm khàn và lạnh lùng.
“Cô có biết đau như thế nào không?”
Chu Ni chế nhạo.
“Ai bảo cô không phản kháng? Hơn nữa có đau như vậy sao? Chỉ là đụng một cái thôi mà!”
Giọng nói dừng lại, cả căn phòng im phăng phắc.
Chu Ni nghĩ rằng Nam Tinh không có gì để nói, cô ta cười đắc thắng.
Đột nhiên, sự chú ý của Nam Tinh đổ dồn về ngón tay út của cô ta. Thật thú vị, cô sờ sờ ngón tay của cô ta.
Tay của Chu Ni bị giẫm lên, không thể di chuyển trái phải, trong lòng cô có một linh cảm xấu, giọng nói vừa lo lắng vừa mang hàm ý cảnh cáo.
“Nam Tinh, ngươi muốn làm gì?”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Nam Tinh đột nhiên nhấc chiếc điện thoại lên bằng tay trái. Giây tiếp theo liền đập xuống liên tục vào ngón út của Chu Ni.
“A!!!”
Giọng nói sắc lạnh tràn ngập đau đớn.
Một ngót tay út hiện ra một vòng cung kỳ lạ rồi gãy ra.
Chu Ni co quắp nằm trêи mặt đất, thở hổn hển đau đớn, cô hiện tại rất tơi tả.
Nam Tinh vung tay lên, tùy ý vứt cái điện thoại lên đất, lùi lại phía sau hai bước, giọng nói càng lúc càng lạnh.
“Đau đến vậy sao? Vừa rồi bị điện thoại đập gãy, đúng không?”
Quay trở lại hiện tại.
Nam Tinh nói xong cười lạnh.
Quay người bước ra ngoài.
Trước khi cô đi tới cửa, cánh cửa đã được mở ra.
Căn phòng mờ mịt được ánh đèn hành lang chiếu vào, ánh sáng dột ngột sáng rực khiến người ta có chút chói mắt.
Một giọng nói thờ ơ vang lên.
“Cô đang làm gì thế?”
Ở ngoài sáng, Nam Tinh không đáp lời, nhưng Chu Ni, người đang ngã trêи mặt đất lại cao giọng nhất có thể gọi ra.
“Anh ơi! Cứu với! Anh ơi!!”
Nam Tinh dừng lại, mái tóc xanh che cả biểu cảm trêи khuôn mặt.
Cô ấy thì thầm bằng một giọng hơi trầm và lạnh lùng.
“Chu Mạt.”
Với sự chu đáo, vệ sĩ phía sau Chu Mạt nghe thấy tiếng động nhanh chóng đi vào, nhưng Chu Mạt bước nhanh vào bên trong, nhanh tay đóng cửa phía sau lại.
Có lẽ bởi vì do những chuyện trước đây, phần lớn là anh em họ bắt nạt vị hôn thê trêи danh nghĩa này.
Nên anh ta không muốn vệ sĩ can thiệt vào chuyện như vậy.
Trong căn phòng tối mịt, bóng dáng cao lớn của Chu Mạt tiến tới.
Sau đó đứng yên nhìn Chu Ni nằm trêи mặt đất.
“Còn chưa đứng dậy?”
Chu Ni nước mắt lưng trong bò dậy từ trêи mặt đất, đi về phía Chu Mạt.
“Anh hai! Cô ta đánh gãy ngón út của em rồi!”
Cô vừa khóc vừa than.
Khi Chu Ni bước đến chô Chu Mạt, Chu Mạt lờ mờ hiểu ra tình hình hiện tại, nhướng mi, giọng nói trở nên trầm thấp.
“Tại sao Nam Tinh lại làm điều này?”
“Có rất nhiều lý do, anh muốn nghe cái nào?”
Chu Mạt nghe được câu trả lời của Nam Tinh, đôi mắt sắc bén nheo lại, nhìn một chút rồi trầm mặc.
“Tôi đã dạy dỗ cô ấy về vết bỏng của cô và bắt nó đi xin lỗi cô. Lúc đó cô đã lựa chọn tha thứ cho nó.”
Nam Tinh nhìn xung quanh, đặt tay lên một cái ghế gỗ bên cạnh, giọng nói hơi chậm lại.
“Tôi hối hận.”
Nghe xong người Chu Mạt càng thêm lạnh, Nam Tinh này đêm nay không biết có chuyện gì, phật là phiền phức.
“Cô cho rằng đây là đâu? Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai? Muốn về thì đi về đi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook