Đãi thiên hoa khai
Chương 59

Trạm Liên chớp mắt, nhất thời khó tin nổi ý tứ trong lời nói của hoàng hậu.

"Hơn nữa, ngươi không chỉ bò lên long sàng, còn phải mau chóng mang long thai."

"Ớ!" Trạm Liên lúc này mới hiểu rõ, nàng dùng sức hít vào một hơi lạnh, kinh hãi đến biến sắc. Toàn hoàng hậu là muốn nàng dụ dỗ tam ca, giống tần phi trong hậu cung!

"Lời này của nương nương thật hoang đường!" Trạm Liên nói : "Giữa ta và bệ hạ chỉ là tình nghĩa huynh muội."

"Bổn cung bầu bạn với hoàng thượng nhiều năm, khụ khụ, ánh mắt đó còn không nhìn ra sao? Ngươi chỉ cần làm theo lời bổn cung là được."
Toàn hoàng hậu chẳng quan tâm kẻ trước mặt là ai, nàng ta thân ở trong cung, là Toàn Nhã Liên, là tứ muội ruột của nàng. Bây giờ giặc trong giặc ngoài, vì bảo vệ bản thân mà bỏ đi hoàng nhi, việc vu hại Hiền phi lại trì trề, Toàn hoàng hậu cần tìm một con đường sống.

Toàn hoàng hậu quả thực là khó sinh. Nàng ta biết mùng tám mới là thời gian tốt để trợ sản, nếu ngoài ý muốn, nhất định chỉ có thể giữ con bỏ mẹ, nhưng bản thân chết rồi, còn để lại hoàng tử hoàng nữ cho kẻ khác nuôi dưỡng kiếm món hời sao? Nàng ta liền tìm tâm phúc kiếm thuốc trợ sản, lén lút thúc sinh trong đêm, nàng ta hạ tử lệnh với bà đỡ và nô tỳ, mẹ con đều bình an là tốt nhất, nếu chỉ có thể chọn một trong hai, bất kể thai là nam hay nữ, đều phải giữ mạng nàng ta.

Nhưng tính mạng của mình tuy rằng đã bảo vệ được, nhưng bây giờ thân thể này kiệt quệ, bao giờ lành hẳn còn chưa biết được, nàng ta chỉ có thể dồn mưu kế trên người tứ muội giả này. Chỉ cần nàng ta thành sủng phi sinh ra hoàng tử, nàng ắt còn có thể ngồi vững vàng trên ngôi hậu này.
"Ngươi gọi Nhạn Nhi tới đi."

Ánh mắt? Ánh mắt gì? Hoàng hậu làm sao lại trông ra được tam ca đối với nàng...có tâm ý? Trạm Liên còn vì hoàng hậu mà ngơ ngác, ngẩn ngơ xoay người nghe theo.

Nhạn Nhi nhận lệnh đi vào, Toàn hoàng hậu đã không cầm cự được nằm dài trên giường, quay về hướng Nhạn Nhi liếc mắt ra hiệu. Nhạn Nhi hiểu ý, đi tới cái tủ gỗ đàn ở bên trái đặt y trang hàng ngày, nâng lên rương nhỏ từ gỗ lê có bội khóa vàng đơn giản, đi tới giao cho Trạm Liên, đồng thời đưa cho nàng một cái chìa khóa vàng.

"Ngươi quay về xem xét cho kỹ, thấu suốt rồi thì làm theo lời bổn cung." thanh âm hoàng hậu càng nói càng nhỏ : "Bôn cung mệt rồi, ngươi lui xuống đi."

Nhạn Nhi thấy thế, giơ tay mới Trạm Liên rời điện.

Trạm Liên rời khỏi Chiêu Hoa cung về lại cung của mình, Hỉ Phương và Nhụy Nhi đều rất tò mò với cái rương nhỏ nàng mang về, hỏi nàng bên trong đựng thứ gì, Trạm Liên ngậm miệng không đáp, đợi khi nàng xua hết cung tỳ ra ngoài, bản thân mới nhìn rương gỗ lê một lát, trong tay nắm lấy chìa khóa vàng sờ nắn hồi lâu, mới hít sâu một hơi mở rương ra.

Nhưng bên trong cũng không có gì khiến Trạm Liên bất ngờ, chỉ là một vài thư tịch và tranh cũ nát, Trạm Liên không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nàng cầm một quyển sách trang mở ra xem, lật từng tờ để nhìn.
Ầm! Mặt của nàng đỏ như trái chín, đỏ như sắp chảy máu vậy. Nàng vội vàng ném sách tranh đi, đậy cái nắp lên, đóng khóa lại, động tác liền mạch. Như thể vẫn chưa ổn, nàng ôm rương lên nhìn quanh, nghĩ một hồi, quỳ gối trước giường nhét cái rương xuống gầm giường.

Làm xong những việc này, Trạm Liên mới như trút được gánh nặng thở phào một hơi. Sờ gò má vẫn nóng bỏn, nàng tự cầm lấy nước ô mai ướp lạnh trên bàn, uống một hơi hết sạch.

Quá ngượng ngùng, quá ngượng ngùng rồi.

Trạm Liên không biết vì sao, trong đầu không ngừng hồi tưởng tới hình ảnh bên trong sách, tay chân cũng không biết làm gì, nàng vội vã ép mình nghĩ đến chuyện khác.


Đùng rồi, sáng mai phải bái tế ngoại tổ phụ, còn phải chuẩn bị, còn phải nói với mẫu phi một tiếng, đúng, phải đi tìm mẫu phi!

Thục Tĩnh Thái Phi trở về từ Phúc Dương cung, nỗi lòng khó bình tĩnh, niệm kinh hồi lâu vẫn không biết đang niệm chương nào, bà dập đầu một cái trước tượng ngọc Quan Âm, thê lương nói : "Bồ Tát xin cứu ta..."

Bà phiền não rời khỏi Phật đường, Hồng cô tiến lên bẩm, nói là Khang Lạc công chúa tới rồi.

Thái Phi cũng không muốn gặp, Hồng cô nói : "Điện hạ nói là sớm mai muốn đi bái tế Bảo Ninh lão Hầu gia, đã được ý chỉ bệ hạ, tới đây là muốn hỏi Thái Phi có lời nào muốn chuyển nhờ."

Thục Tĩnh Thái Phi kinh ngạc, tức thì gọi Trạm Liên tới nhĩ phòng chờ gặp.

Chỉ lát sau, hai người gặp mặt, Trạm Liên cung kính nói : "Con thường nghe lão Hầu gia là trưởng bối được người tôn kính, nghe tin lão Hầu gia tạ thế, trong lòng bi ai, vì vậy muốn tới linh đường bái tế, may mắn được bệ hạ cho phép, nên tới bẩm với Thái Phi, không biết Thái Phi có lời nào muốn gửi ra ngoài?"

Thái Phi nhìn nàng một lát, nhưng lại hỏi : "Là hoàng hậu bảo con tới sao?"

Trạm Liên sững sờ, bản thân nàng bây giờ dù sao cũng là con gái Toàn gia, chẳng lẽ mẫu phi lo sợ việc thiếu nợ Toàn gia?

"Không phải, là chủ ý của con."

Thục Tĩnh Thái Phi nhìn nàng một cái, vui mừng gật đầu : "Đứa trẻ ngoan, khó cho con suy nghĩ chu toàn vậy. Tâm ý của con ai gia nhận, chỉ có điều giờ con là phân vị công chúa, đi tới Hầu phủ e không tiện."

"Người chớ lo, con cùng lắm chỉ là nghĩa muội, lão Hầu gia là cha của Thái Phi, là tổ phụ của Vĩnh Lạc công chúa, đi bái tế là cần làm."
Thục Tĩnh Thái Phi nghĩ tới cha già, lại lã chã rơi lệ. Trạm Liên thấy thế, tiến lên khuyên lơn, khó tránh rơi lệ.

Mẹ con hai người khóc một hồi, Thục Tĩnh Thái Phi nói : "Đứa trẻ ngoan, khó trách ta bình thường thương con, con rời cung chỉ cần bảo lão thái thái và mọi người an lòng, ai gia nhất định cứu được rường cột, không khiến Hoàng gia lụn bại."

Trạm Liên nghe vậy, còn thấy thất vọng, nhưng vì dáng vẻ mẫu phi ở Phúc Dương cung, hôm nay chẳng dám nói thêm, chỉ đồng ý.

Nghi thức tế lễ trưa hôm sau đã chuẩn bị tốt, Trạm Liên nghe rằng mai đưa tang, lại gọi người bố trí lều cúng, tự mình thay y phục trắng, ra khỏi cửa cung ngồi kiệu lớn gióng trống khua chiêng mà đi. Một đường từ trong cung thẳng ra hai phía, cấm quân vây chặt, dân chúng không thể lai vãng.

Nhanh chóng tới Hầu phủ, có thái giám thông báo ở bên ngoài, Trạm Liên vén mành trước nhìn, khó tránh hơi kinh ngạc. Trước cửa Hầu phu cả một cỗ kiệu cũng chẳng có, chỉ có nô bộ mặc tang phục đứng ở sư tử đá hai bên cửa.
Nàng thở dài một tiếng, Vĩnh Lạc đã mất, Hoàng Bảo Quý vào lao, dù Thái Phi còn ở trong cung, đại để những kẻ từng nịnh nọt cũng nhận thấy Hoàng gia sa sút, không muốn tới tang lễ. Chỉ tiếc Hoàng gia không có ngừng đứng đầu tốt, khiến ngoại tổ phục chịu thê lương.


Đại kiệu dừng lại, Hỉ Phương Nhụy Nhi giúp Trạm Liên đầu đội vải xô trắng đi ra, Trạm Liên đứng vững, liền bước nhanh lên đón đỡ ngoại tổ mẫu đứng dậy : "Lão phu nhân, xin nén lòng bi thương, ngàn vạn bảo trọng thân thể."

Hoàng lão phu nhân được sủng mà sợ, con lưng liên tục vâng dạ.
Trạm Liên đỡ ngoại tổ mẫu tiến vào Hầu phủ, trên đường luôn mềm giọng an ủi, trong đại viện có vài thường khách thân thích nhất, biết người đến là công chúa, quỳ sát đất không dám thở mạnh.

Trước linh đường chỉ có dàn nhạc tưng bừng, người đến tế rất ít, Trạm Liên sầu não, đội được vải xô muốn bước qua bậc cửa, bỗng nhiên từ cửa nhỏ nhảy ra, chỉ về phía nàng nói : "Ngươi là người ở đâu, thấy bản hầu mà không quỳ?"

Trạm Liên kinh ngạc, thấy tiểu nhi kia lông mày rậm mắt to, tầm sáu bảy tuổi, không mặc đồ tang mà còn rực rỡ vô cùng.

Mọi người căng thẳng, Hoàng lão phu nhân vội vã nói : "Mau dẫn tiểu thiếu gia đi."

Thì ra đây chính là con trai độc nhất của người cậu ác bá, biểu đệ Hoàng Tử Kiệt của nàng.

Bọn nha hoàn vội đi lên, tên nhóc họ Hoàng lại cho một cước, miệng kêu to : "Các ngươi là cái thá gì, dám quản bản hầu, bản hầu muốn ở đâu thì ở đó!"

Trạm Liên khẽ hít một hơi, đây hẳn là đời sau của tên cậu ác bá kia?
Mặc dù Hoàng lão phu nhân trước giờ thương yêu Hoàng Tử Kiệt, nhưng trước mặt công chúa điện hạ không dám làm càn, bà vội vàng liếc mắt ra hiệu, mẹ đẻ tam di nương của Hoàng Tử Kiệt đi lên, ôm lấy nhi tử còn đang ồn ào bê đi.

Trạm Liên tạm thời không quan tâm việc khác, trang nghiêm bước vào chính đường, nhận lấy ba nén hương nô tỳ đưa cho, quỳ gối trên bồ đoàn.

Theo lý công chúa hoàng gia ở lễ tế của thần tử, chỉ cần đứng thẳng bái ba bái là được, bây giờ Khang Lạc công chúa lại quỳ xuống, người hầu nàng mang tới ở ngoài cũng quỳ xuống, Hoàng gia đáp lễ không nổi, thường khách thân thích, hết thảy cũng quỳ xuống theo.

Tâm tư Trạm Liên chất chồng, cung kính lạy vài cái, lúc này mới đứng lên cắm hương.

Lễ xong, Trạm Liên cũng không đi, Hoàng lão phu nhân vội mời nàng lên phòng trên ngồi, Trạm Liên gật đầu, nói với thê thiếp của Hoàng Bảo Quý : "Các người không cần đi cùng, ta trò chuyện với lão phu nhân, các người ở lại linh đường đón khách."

Một đoàn thê thiếp của Hoàng Bảo Quý gật đầu lia lịa.

Trạm Liên liếc mắt nhìn, khẽ cau mày hỏi ngoại tổ mẫu : "Lão phu nhân, mấy hôm nay có khách tới không?"

Hoàng lão phu nhân vội đáp : "Bình Nam Vương phi tự mình tới, An Tấn Vương phái ngươi đưa đồ cúng tới, còn có vài người Giang gia tới."


Trạm Liên gật đầu, Đỗ Cốc Hương và tứ ca thì nàng không bất ngờ, có điều Giang gia này...là nhà mẹ đẻ của Lương Quý Phi.

"Ngoại trừ ba nhà đó, không còn ai tới sao?" Ba này này phân vị dù quý, nhưng cũng không tới vì Hoàng gia, mà tới vì Vĩnh Lạc đã chết.
Hoàng lão phu nhân ủ ê lắc đầu, thường ngày nhi tử kết giao đều là bọn hồ bằng cẩu hữu chẳng đáng nhắc đến, không thì là quan chức cấu kết làm việc xấu, bây giờ ngoại trừ thân thích nhất, thì còn ai ra?
Trạm Liên đỡ lão phu nhân ngồi xuống nội đường, chuyển mấy lời của Thục Tĩnh Thái Phi tới bà, chỉ là một câu tuyệt không để Hoàng Bảo Quý gặp chuyện.

Hoàng lão phu nhân có ý định hỏi xin, Trạm Liên cũng tránh không nhắc, ngược lại hỏi tới nguyên nhân cái chết của ngoại tổ phụ "Ta nghe Thục Tĩnh Thái Phi nói lão Hầu gia thân thể cường thịnh, sao đột nhiên lìa thế? Có phải có bệnh tật gì chăng?"

Lão phu nhân không ngờ nàng đột ngột hỏi tới trượng phu, khó tránh có chút kinh hoảng, tuy đáp lời, nhưng ấp úng. Trạm Liên hỏi kỹ, càng cảm thấy mờ mịt.

Trạm Liên chau mày, trong lòng có chút nghi hoặc.

Lúc này có người bưng trà đi vào, chính là tam di nương của Hoàng Bảo Quý. Chỉ thấy ả ta cười tủm tỉm dâng trà cho hai người, hơn nữa xong việc cũng không đi, chỉ nhìn Trạm Liên.

"Ngươi lui ra đi." Trạm Liên nói.

"Khang Lạc điện hạ, thần có chuyện muốn hỏi." Tam di nương này vốn là thiếp phụ phương Nam mạnh mẽ, cùng Hoàng Bảo Quý cấu kết làm việc xấu, hại chết trượng phu để vào của họ Hoàng, sau khi sinh con trai độc nhất thì càng càn quấy ở Hoàng gia.

"Bổn cung đang nói chuyện với lão phu nhân." Trạm Liên vừa đưa mắt, Hỉ Phương liền tiến lên một bước bảo ả ta rời đi.
Tam di nương vừa bị đuổi vừa nói một hồi dài : "Thần muốn người hỏi Thái Phi nương nương giúp, khi nào giúp thần thành chính thức, để con trai thần danh chính ngôn thuận lên làm Hầu gia!"

"Hoang đường!" Trạm Liên đứng dậy, chau mày hét lớn.

Hoàng lão phu nhân sợ đến mềm nhũn gối, liên tục thỉnh tội.
Trạm Liên càng cảm thấy Hoàng phủ này xấu xa bẩn thỉu : "Dẫn ta tới linh cữu lão hầu gia."

Hoàng lão phu nhân nghe vậy choáng váng : "Điện hạ, điện hạ, người chết rồi gương mặt ghê rợ, xú khí đầy trời, người thân vàng ngọc sao có thể chịu nổi!"

Hỉ Phương cũng khuyên, Trạm Liên chẳng quản, kêu gã sai vặt dẫn đường, gã ta không dám không nghe, chỉ đành khom lưng còng đi ở đằng trước.

Đi tới linh đường nơi đặt linh cữu, lão hầu gia còn chưa đóng quan, nắp quan tài mở phân nửa, Trạm Liên lớn mật tiến lên thăm viếng, chỉ thấy một tấm khăn trắng lớn che trên mặt ông ngoại, che kín cả vai.

"Kéo khăn xuống một chút cho ta xem."

Gã sai vặt do dự, thấy lão phu nhân và tam di nương ở sau theo tới liên tục xua tay, nhất thời không biết làm thế nào.

"Kéo xuống!"


Uy quyền của công chúa há có thể chất vấn, gã cả kinh, vội đưa tay mở khăn trắng.

Trạm Liên trước nhất thấy gương mặt xanh xao của ngoại tổ phụ chưa từng gặp qua, mặc dù âm trầm nhưng không quá đáng sợ, chỉ là giữa cổ vết dây thừng xiết chặt chuyển xanh từng cái lộ rõ dữ tợn vô cùng.
Trạm Liên khiếp sợ, thoái lui một bước.

Hỉ Phương và Nhụy Nhi vội tiến lên đỡ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, sợ nàng bị tà khí nhập, hô lớn người mang trà nóng tới.

Trạm Liên không bị quỷ dọa ngã, trái lại bị kẻ hoang đường dọa sợ.

Đây rốt cuộc là tự sát hay bị ép buộc tự sát? Chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp mật báo cho mẫu phi, vậy nên nghĩ ra biện pháp báo tang này!

Hoàng lão phu nhân thấy sự tình bại lộ, cứng người trong lòng nô tỳ.
Tam di nương khinh bỉ nhìn lão phu nhân chẳng còn chút tác dụng, tiến lên giải thích với Trạm Liên, nói là lão Hầu gia nghĩ không thông thắt cổ tự tử, cả nhà đều không hay,...

"Câm miệng!" Trạm Liên hất trà nóng, trừng mắt trợn tròn hét lớn một tiếng.

Lúc này tam di nương cũng bị dọa sợ, ả ta lùi một bước, quỳ gối bên cạnh lão phu nhân đã quỳ sẵn từ lâu.

Trong lòng Trạm Liên không rõ là cảm giác gì, chỉ không ngờ nhà ngoại lại hồ đồ đến vậy :"Tiểu nhi bất lễ, đại nhân không tôn, hoàn hoàng mất sạch thiên lương, Hoàng gia lại có thể không bại? Hoang đường, hoang đường, hoang đường!"

Đám thê thiếp nghe tin thấy Khang Lạc công chúa nổi trận lôi đình, khó tránh đưa mặt nhìn nhau, lo lắng đồng loạt quỳ xuống.

Trạm Liên đi qua đi lại, chau mày không thôi. Nếu lại để mặc Hoàng gia nữa, ắt sẽ thành đoạn tử tuyệt tôn rồi!

"Đem tiểu thiếu gia và hai tiểu thư đi, để cho bọn nó ở lại trong nhà, sớm muộn cũng là đường chết!" Trạm Liên lạnh lùng nói : "Còn những thiếp thất có thai an tâm tĩnh dưỡng, chờ sinh ra sẽ tính sau, đám người còn lại chờ Thái Phi xử trí!"

Mấy thái giám lĩnh mệnh mà đi, không lâu sau liền ôm Hoàng Tử Kiệt và đại tiểu thư năm tuổi, tiểu tiểu thư ba tuổi tới.

"Tạm thời đem bọn chúng về chung."

Tam di nương dựa vào nhi tử mà hơn người, nghe Trạm Liên nói vài lời đã muốn đem người đi, nhảy dựng lên hét lớn : "Đó là nhi tử của ta, là tiểu hầu gia của Hoàng phủ, ngươi chỉ là một công chúa nghĩa tử dựa vào đâu muốn đưa nó đi!"

Không đợ nàng hạ lệnh, một thái giám và Nhụy Nhi tiến lên bắt lấy tam di nương, Nhụy Nhi vả hai bạt tai : "Ngươi dám nhục mạ công chúa, người đâu, kéo xuống cho mười phản!"

Trạm Liên tức giận chưa tôi, vừa bi ai lại thở dài nhìn ngoại tổ mẫu trong quan tài, quay người rời đi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương