Đại Thánh Truyện
-
Chương 97: Băng Kiếm nhai
Huyền Nguyệt mở to hai mắt nói:
-Dám đối vô lễ với chủ nhân ta như thế sao?
Con mắt đã trợn tròn mà cái miệng thì còn mở rộng hơn.
Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm Huyền Nguyệt nói:
-Từ trước tới nay ngươi chưa từng nói những chuyện này, rõ ràng là cố ý ẩn giấu.
Huyền Nguyệt bị hắn nhìn sát như vậy, trong lòng không khỏi trở nên hoảng hốt, nhìn trái nhìn phải mà nói hắn:
-Ha ha, meo, có à nha? Chẳng qua ngươi cũng chưa từng hỏi mà!
Lý Thanh Sơn ngồi xếp bằng xuống:
-Chấm dứt ở đây.
-Thật meo? Ngươi lặp lại lần nữa xem nào?
Huyền Nguyệt lộ ra lợi trảo, uy hiếp nói.
Lý Thanh Sơn nói:
-Ngươi thần thông quảng đại, gặp phải nguy hiểm cũng có thể dùng Di Hình Hoán Ảnh đi thẳng một mạch, còn hai người chúng ta mười phần thì tám phần khẳng định sẽ chết. Ngươi muốn giết cứ giết đi, ta không muốn lại bị ngươi lợi dụng nữa, chỉ cần thả Tiểu An đi là được rồi.
Tiểu An nắm lấy ống tay áo của Lý Thanh Sơn, liều mạng lắc đầu.
Huyền Nguyệt nói:
-Ngươi cho rằng ta không dám!
Lợi trảo vung xuống, thế tới như gió giật sấm chớp, Lý Thanh Sơn quyết định không né tránh, da thịt của hắn cũng không thể cứng hơn con chuột tinh kia bao nhiêu.
Lợi trảo sắp cắm vào vổ của Lý Thanh Sơn, chỉ còn chút xíu nữa thôi, ngực của Huyền Nguyệt phập phồng, xoay người nói:
-Hừ, lười giết ngươi, muốn đi thì cứ đi đi thôi, tùy ngươi!
Lý Thanh Sơn nhìn nàng với ánh mắt sâu sắc một chút, xoay người, đang muốn cất bước.
Huyền Nguyệt nắm lấy ngón út của Lý Thanh Sơn, nhẹ giọng nói:
-Long Châu cách nơi này đã không xa, ước hẹn của chúng ta…
Lý Thanh Sơn quay đầu, chỉ thấy ánh mắt của nàng nhìn ra nơi khác, không dám nhìn chính mình. Ánh mặt trời chiếu vào hàng lông mi của nàng, khiến cho tròng mắt vốn như hồ nước trong mùa thu, hiện lên vẻ buồn man mác, và phảng phất toát ra một tia sầu bi cùng nhu nhược, làm cho người ta phải xúc động.
Trầm mặc một lúc lâu, Lý Thanh Sơn nói:
-Được rồi, ta sẽ lại tiễn ngươi một đoạn đường, coi như là vì hoàn thành ước định.
Sắc mặt của Huyền Nguyệt biến đổi trong nháy mắt y như những đám mây vô thường, thè lưỡi, lộ ra giảo hoạt nụ cười:
-Dễ dỗ ghê!
Nào còn có nửa điểm dáng vẻ sầu bi nhu nhược vừa rồi.
Lý Thanh Sơn thật sự muốn đâm đầu xuống đất, sắc mặt trong nháy mắt đã biến thành màu đen. Tiểu An có chút thương hại nhìn Lý Thanh Sơn.
-Ước định nha! Ước định nha!
Huyền Nguyệt đắc ý ở bên người Lý Thanh Sơn gọi tới gọi lui, cuối cùng lại nhảy lên đỉnh đầu của hắn, thúc giục:
-Mau đi thôi!
Lý Thanh Sơn hung hăng trừng nàng một cái, rồi mới tiếp tục tiến lên.
Đã lâu chưa từng được cất bước dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời ngày đông, ấm áp ấm hơn bình thường, trong lúc vô tình, thời gian đã trôi qua rất lâu, hắn cũng đã hoàn toàn thích ứng thân thể yêu ma này.
Huyền Nguyệt nói:
-Không nên cảm thấy thật ấm ức, bại dưới tuyệt chiêu của ta, thật sự không có gì phải mất mặt!
-Tuyệt chiêu?!
Huyền Nguyệt nói:
-Kỳ thực thì ta đã sớm muốn rời đi, nhưng U Phi nương nương cứ vừa lộ ra loại vẻ mặt này, là ta lại không biện pháp nào để đi.
Lý Thanh Sơn nói:
-Nhưng cuối cùng, ngươi vẫn đã đi đấy thôi.
Huyền Nguyệt đắc ý nói:
-Bởi vì ta vốn là con mèo nhẫn tâm mà, meo.
Lý Thanh Sơn nói:
-Việc này không đánh để khoe khoang! Ngươi nhẫn tâm đối với người khác người, người khác cũng sẽ nhẫn tâm với ngươi thôi.
- Là meo?
Trong Hắc Thử sơn, Thử Đại Vương đang nằm trên mặt đất, chôn đầu hoàn toàn dưới đất, mười dặm, thậm chí trong vòng trăm dặm, hết thảy mọi loại âm thanh bé nhỏ, đều sẽ thông qua lòng đất truyền vào trong tai của nó. Đoạn đối thoại của Lý Thanh Sơn và Huyền Nguyệt tự nhiên chạy không thoát khỏi lỗ tai của nó.
Yêu ma đã thức tỉnh thiên phú thần thông, đa số đều lấy phương thức tấn công hoặc phòng ngự là chủ, nhưng nó lại thông hiểu một loại pháp thuật cực kỳ hiếm thấy “Địa thính chi thuật", hợp với tính cách cẩn thận hay đúng ra là nhát như chuột của y.
Nó đột nhiên rút đầu ra khỏi mặt đất. Mặt mày xám xịt nói:
-Quả nhiên là không đúng!
Chúng chuột nói:
-Đại Vương anh minh!
-Đừng nói nhảm, mau đuổi theo!
Huyền Nguyệt bỗng nhiên vểnh tai lên:
-Hỏng bét rồi, bọn chúng sắp đuổi tới, đi mau!
Hai chân của Lý Thanh Sơn bước đi, lao nhanh về phía trước, mỗi một bước khi đạp lên mặt đất đều lưu lại một cái dấu chân thật sâu, bước kế tiếp đã rơi xuống cách chỗ cũ hơn mười trượng.
-Quá chậm!
Huyền Nguyệt còn lo là quá chậm.
Lý Thanh Sơn nói:
-Ngươi khiêng ta chạy thử xem!
Huyền Nguyệt lấy ra một viên linh dược ném vào trong miệng Lý Thanh Sơn, sau đó lại lấy ra một tờ linh phù. Màu sắc của lá bùa này không phải là màu vàng thường thấy, mà là màu đỏ thắm.
Linh dược tan ra, một luồng nhẹ linh khí nhẹ nhàng bay lên, Lý Thanh Sơn cảm giác thân thể như nhẹ hơn một nửa. Linh phù bị đánh nát, một cơn lốc quấn quanh ở quanh thân Lý Thanh Sơn, lần này thì hắn cảm thấy thân thể như là đã không có trọng lượng.
Một bước khi Lý Thanh Sơn đạp xuống, thân thể xông thẳng bầu trời, ánh sáng mặt trời chói mắt, những cây cổ thụ cao to dường như ở dưới chân hắn, rừng rậm chập trùng thu vào trong tầm mặt, cảm giác giống như là đang bay.
Hắn ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên ở đằng sau bụi mù cuồn cuộn, nhanh chóng chạy tới chỗ bọn hắn. Một lần nữa rơi xuống mặt đất, hắn đã điều chỉnh tốt thân hình. Thân thể nghiêng về phía trước, lập tức xông thẳng về phía trước. Mỗi một bước đều đều có khoảng cách hơn trăm trượng, những ngọn núi nhỏ kia cũng không thể tiếp tục cản trở hắn được nữa, chỉ cần nhảy một cái đã vượt qua.
Huyền Nguyệt đứng ở hắn bả vai cười to:
-Xông lên! Meo ha ha ha!
Bụi mù cuồn cuộn, bao phủ khắp nơi, tốc độ nhanh đến kinh người. Trong đám bụi mù, kẻ cầm đầu chính là Thử Đại Vương, chân nó đạp lên vô số con chuột tạo thành sóng biển, chỉ nhìn thoáng qua một chút trông thấy Lý Thanh Sơn, kêu lên:
-Dừng lại cho ta.
Huyền Nguyệt biết đã bị lộ, cũng không tiếp tục ẩn dấu, làm cái mặt quỷ:
-Ngớ ngẩn mới sẽ dừng lại, ngu ngốc, ngu ngốc!
Trong mắt Thử Đại Vương lóe lên ánh vàng, từng đạo từng đạo ‘Thổ trùy” phá đất xông lên, bất luận tốc độ hay là sức mạnh, so với tên Bạch Nha đại tướng kia, còn hung mãnh gấp mười lần. Mỗi khi Lý Thanh Sơn sắp đặt chân xuống đất, ở đó y như rằng sẽ có vô số “thổ trùy” đâm ra.
Lý Thanh Sơn trái đột phải trùng, không ngừng biến ảo phương hướng, vừa mới nghiêng người né tránh một đạo “thổ trùy”, dưới chân đã lại có một đạo khác đâm tới, hắn quát lên một tiếng lớn "Ngưu Ma Đạp Đề", giẫm lên đạo thổ trùy vừa mới xông tới, mượn lực bay lên trời.
Dưới chân đâm nhói không chịu nổi, cũng còn may là bàn chân của hắn đã biến thành móng trâu cứng cỏi, bằng không lần này chắc chắn sẽ bị phế bỏ.
Khi bay thẳng lên cao hơn trăm trượng thì khắp nơi trống rỗng, phía chân trời có một vùng ánh sánh màu lam chiếu thẳng vào hai mắt của hắn, khiến cho hắn còn tâm tư nào để lo đau đớn dưới chân.
Huyền Nguyệt chỉ vào phía chân trời nói:
-Đại Hắc, Tiểu Bạch, các ngươi nhìn thấy không? Băng Kiếm nhai đang ở trước mắt!
Một đường thẳng đứng cao đến vạn trượng, Băng Nhai dài liên miên hơn ngàn dặm, ngang qua Thương Mãng sơn mạch, phảng phất có thần nhân dùng băng kiếm, chỉ sử ra một chiêu kiếm đã chém Thương Mãng sơn mạch giống như cự long thành hai đoạn.
Đó chính là đường ranh giới giữa hai châu Thanh và Long.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng đột nhiên dấy lên một luồng hi vọng, nếu như người bạn đồng hành rốt cục cũng đã thấy được điểm cuối của cuộc lữ trình, tuy rằng hứan cũng hiểu rõ đạo lý “nhìn núi làm ngựa chết”, biết toà Băng Nhai kia cách nơi này hẳn là còn rất xa xôi.
Nhưng hắn vẫn luôn cảm giác được, nếu như có thể vượt qua ngọn Băng nhai kia, nhất định có thể đến được một nơi mà hoàn cảnh ở đó trước nay hắn chưa từng thấy.
Khi hắn cúi đầu, chỉ thấy chỗ sắp đặt chân, vốn là một tầng nham thạch cứng rắn, đã biến thành một mảnh lưu sa có phạm vi trăm trượng địa, cả người đâm ầm ầm vào bên trong lưu sa.
Lưu sa như là một cơn lốc xoáy xoay tròn, từ trong cơn lốc truyền đến sức hút mạnh mẽ, phảng phất như có vô số hai tay, kéo Lý Thanh Sơn đâm sầm vào mặt đất. Hắn cảm giác mình giống như hổ lạc đồng bằng, dù có lực lượng vạn cân, nhưng giờ khắc này cũng không có cách nào thi triển được, càng giãy dụa thì sẽ càng bị vây hãm chặt hơn.
Thử Đại Vương nắm lấy cơ hội, thừa thế xông lên bắt lấy hắn, cười to nói:
-Trúng kế rồi, dám coi thường bản Đại Vương sao, đều ở lại chỗ này cho ta đi!
-Đại Vương anh minh!
-Meo ô!
Một tiếng mèo kêu so với tiếng gầm thét của mãnh hổ còn thô bạo hơn nhiều, Huyền Nguyệt đứng ở trên bả vai của Lý Thanh Sơn, cả người tỏa ra yêu khí mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào mặt Thử Đại Vương:
-Chuột ăn mèo đúng không? Tuy rằng rất buồn nôn, ta hôm nay ta sẽ nếm xem mùi vị thịt chuột như thế nào nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook