Đại Thánh Truyện
-
Chương 94: Thiên phú thần thông
Thời điểm như thế này, Lý Thanh Sơn cũng không muốn sinh ra nhiều thị phi, mà những yêu thú dám phát động công kích với Lý Thanh Sơn có thực lực hoàn toàn kinh người, mà Huyền Nguyệt cũng càng ngày càng cẩn thận, lại không ra tay tùy ý, cẩn thận thu lại yêu khí. Thường thường thì sau khi Lý Thanh Sơn trải qua một phen khổ chiến, mới xuất hiện để trợ giúp.
Tôi luyện trong từng cuộc một chém giết, hắn cũng trở nên càng ngày càng thiện chiến hơn, đối phó với những yêu thú đáng sợ này, không thể sử dụng nhiều chiêu thức và và mánh khóe như lúc bình thường, phần lớn thời điểm phải dùng toàn lực để công phá, lấy cứng đối cứng.
Nhưng khi đụng phải rất nhiều yêu thú rất khó đối phó, cũng may có Tiểu An sử dụng Phần Thi Huyết Viêm thiêu đốt, nhiều lần tập kích bất ngờ, đã giết chết rất nhiều yêu thú, so với Lý Thanh Sơn có phần uy mãnh hơn. Môn thần thông này, lúc mới bắt đầu còn không hiển hiện ra uy lực, về sau mới hiển hiện chỗ cường đại.
Cũng do đã thiêu đốt rất nhiều yêu thú, nên về sau Phần Thi Huyết Viêm cũng càng ngày càng trở nên hung mãnh, đến mức, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, liên tiếp lấy yếu thắng mạnh, khiến cho Huyền Nguyệt cũng phải liên tục liếc mắt, không biết nó tu luyện môn phép thuật thần thông nào, dường như có tác dụng khắc chế đối với tất cả sinh linh có huyết nhục.
Nhưng Tiểu An không thể nói, nàng cũng không hỏi được gì, Lý Thanh Sơn chỉ thoái thác hắn vốn cũng không biết, sau này Tiểu An cũng có thể luyện ra thân thể một lần nữa, dường như phải lấy nhân loại làm tế phẩm, điều này cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi mình khôi phục lại hình người rồi hãy nói.
Chẳng qua một đường đi tới, bọn họ cũng chưa bao giờ từng gặp phải yêu tướng cấp, thậm chí là yêu thú tu luyện ra yêu đan, cũng không phải là do vận may của mấy người Lý Thanh Sơn đủ tốt. Rất nhiều thời điểm, Lý Thanh Sơn đang còn tiến về phía trước, thì Huyền Nguyệt bỗng nhiên hạ lệnh dừng lại hoặc là chuyển sang trái ngoặt sang phải...
Mà yêu ma cũng như dã thú, sẽ có một khu vực săn thú riêng biệt, người bình thường không có khả năng phát hiện. Do Huyền Nguyệt có thể cảm nhận sự biến hóa và mức độ chênh lệch giữa yêu khí mạnh hay yếu, sau đó vòng qua một ít khu vực nguy hiểm. Rất nhiều lúc, bọn họ đều chạy dọc theo đường biên giới lãnh thổ của một quốc gia nào đó, mà Lý Thanh Sơn thì lại phụ trách nắm bắt phương hướng.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, quan hệ với nhau đúng là hòa hợp rất nhiều, hoặc có thể nói, sức chịu đựng của Lý Thanh Sơn đã mạnh hơn rất nhiều, cùng với đó việc tu hành Linh Quy Trấn Hải quyết, giúp hắn có cảm giác sự bực bội trong nội tâm đang dần dần ổn định và hạ xuống. Việc này khiến hắn chịu thiệt thòi nhiều hơn so với số linh đan được đền đáp, cùng với Huyền Nguyệt bề ngoài đáng yêu đến cực điểm cũng làm gia tăng lòng khoan dung của Lý Thanh Sơn, hoặc có thể nói là hắn không đành lòng mà cũng không có cách nào.
Đương nhiên, tình cảnh hiện tại cũng cổ vũ hắn tu hành, cũng không chỉ việc phải hóa thành hình người, mà còn phải bắt con mèo chết tiệt nào đó kêu một tiếng chủ nhân. Nhưng mà cứ mộng đến thịt Thiên Nga trắng ở phía cuối chân trời còn không bằng mơ đến món thịt kho tàu ở gần ngay trước mắc, ý nghĩ cưới Cố Nhạn Ảnh làm vợ tự nhiên lui khỏi ra vị trí quan trọng nhất. Mà Huyền Nguyệt đâu chỉ là món thịt kho t àu, quả thực ngay cả kẻ tham ăn như Thao Thiết chắc chắn cũng là thịnh yến. Hai người đều đứng ở trước mặt để hắn lựa chọn, thì hắn cũng thật sự không biết chọn ai, trong lòng rất nhiều lần đặt ra câu hỏi này, nhưng vẫn không tìm được đáp án.
Ếch còn trên đất chưa nhảy lên thì lo gì không bắt được, nên có thể nếm qua món thịt Thiên Nga trước cũng được, hắn bắt đầu cân nhắc mười hai phương pháp chế biến thịt Thiên Nga. Mang theo ý nghĩ dâm dật và có vẻ như không biết này, Lý Thanh Sơn tràn đầy hi vọng với tương lai tươi sáng.
Trong lúc bất tri bất giác đã rất nhiều ngày trôi qua. Ngày hôm đó, Huyền Nguyệt bỗng nhiên hét vào tai Lý Thanh Sơn:
-Dừng lại!
Lý Thanh Sơn nhanh chóng dừng bước lại, dựa theo pháp quyết của Linh Quy Trấn Hải lập tức thu lại khí tức, một hồi tiếng bước chân nặng nề, từ xa truyền đến gần, một con thằn lằn lớn y hệt như khủng long, đi qua trước mặt bọn họ.
Nếu như đúng là một con khủng long, thì Lý Thanh Sơn cũng không quá lo sợ, nhưng từ trong miệng thằn lằn lớn phun ra nuốt vào từng tia hàn khí, lạnh đến mức, cây cỏ đều hóa thành tượng băng.
-Yêu khí thật mạnh mẽ.
Lý Thanh Sơn cũng học được không ít thứ, thí dụ như thông qua yêu khí để phán đoán thực lực của đối thủ mạnh hay yếu.
Đợi đến khi Hàn Băng Cự Tích (Cự Tích: thằn lằn lớn) đi qua, Huyền Nguyệt kỳ mới mang vẻ kì dị nói:
-Ngươi là làm sao có thể đem khí tức thu lại triệt để như vậy? Meo, đây là thiên phú thần thông của ngươi sao? Nhưng mà ngươi còn chưa kết meo thành yêu đan mà? Meo, lẽ nào ngươi cũng là linh thú?
-Ta cũng không biết, cứ ngừng thở là thành như thế mà!
Lý Thanh Sơn đã biết, yêu quái cũng không giống như nhân loại luôn theo đuổi phép thuật thiên biến vạn hóa, mà là không ngừng khai phá sức mạnh của chính bản thân, tu luyện thiên phú thần thông, tuy thiếu đi sự linh hoạt cùng biến hóa, nhưng bình thường uy lực cực kì lớn.
Thiên phú thần thông cũng không phải từ lúc sinh ra đã có, mà cần phải kết thành yêu đan mới có thể thức tỉnh, cũng dựa trên sự phát tiển của bản thân, càng mạnh mẽ thì càng thức tỉnh được nhiều thiên phú thần thông.
Di Hình Hoán Ảnh cùng Nguyệt Ẩn thuật, đó là thiên phú thần thông của Huyền Nguyệt, cũng coi như là cực kỳ thần thông hiếm thấy có thể thuấn di và ẩn nấp. Đại khái thì bản thân nàng cũng không phải miêu yêu phổ thông, mà là một loại Linh Miêu nào đó!
-Dừng!
Lý Thanh Sơn nghĩ một đằng giải thích một nẻo, khiến cho Huyền Nguyệt xem thường, chẳng qua cũng không thèm hỏi nhiều, đối với mỗi loại yêu quái thì bản mệnh thần thông, thường thường đều không muốn cho người khác biết, nhưng ở trong mắt nàng, Lý Thanh Sơn càng có vẻ “thần miêu”.
Bỗng nhiên một đạo cầu vồng xẹt qua phía chân trời, ánh mắt như kiếm quét qua ở trên mặt đất.
Lý Thanh Sơn nhạy cảm liếc mắt một cái đã thấy được bóng người bên trong đạo cầu vồng.
Phi Long trưởng lão cũng nhìn thấy Lý Thanh Sơn trên mặt đất:
-Yêu tướng? Chẳng qua yêu khí quá yếu! Hóa hình người yêu quái, xem như cũng tương đối hiếm thấy. Đó là vật gì?
Lão cũng thấy được Tiểu An đang ở bên cạnh Lý Thanh Sơn.
Khi Lý Thanh Sơn chạm phải ánh mắt trông như kiếm kia, trong lòng cực kì kinh hãi, có cảm giác như thần kiếm đang treo ở đỉnh đầu, sau một khắc đã có thể chém rớt đầu của chính mình.
Đây là kiếm tiên!
Hắn tất nhiên đã thấy qua dáng người phiêu dật của Cố Nhạn Ảnh, nhưng vẫn chưa nhìn thấy kiếm tiên chân chính trong truyền thuyết, từ đáy lòng hắn tràn đầy chấn động, ai mà lại không có giấc mơ ngự kiếm phi hành tiêu sái bay lượn giữa trời đất.
Sau đó hắn chợt nhớ tới thân phận và hình dáng yêu ma bây giờ của chính mình, nếu kiếm kia tiên từ trên trời giáng xuống, hắn phải ứng đối sao đây?
Mãi đến khi cầu vồng không trì hoãn chút nào bay ngang qua đầu hắn, Lý Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, Phi Long trưởng lão tự nhận có chuyện quan trọng trên người, sẽ không tốn công phu với loại "tiểu yêu" như hắn.
Mà vừa nãy Huyền Nguyệt càng khẩn trương hơn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, lúc này mới mở miệng:
-Gay go rồi, là người của Tàng Kiếm cung! May mà Nguyệt Ẩn thuật của ta lợi hại, nếu không thì đã xong đời, đương nhiên, meo, đương nhiên ngươi cũng có một chút công lao, chờ chút nữa sẽ thưởng cho ngươi một viên linh đan.
Sờ sờ cái đầu của Lý Thanh Sơn, nếu như thật sự chỉ có một mình nàng, thì hiện tại đã bị phát hiện.
-Cái gì Tàng Kiếm cung? Người kia là vì ngươi mà đến sao?
Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy không lành, nhiệm vụ này, so với hắn tưởng tượng càng thêm nguy hiểm.
Huyền Nguyệt cũng không giấu diếm, ngay lập tức nói ra mâu thuẫn giữa U Phi và Minh Phi. Sắc mặt Lý Thanh Sơn càng ngày càng khó coi, cầm linh đan mà cảm thấy nóng phỏng tay, đó là những đại nhân vật danh chấn toàn bộ Thanh Châu, loại tiểu nhân vật như hắn, nếu bị cuốn vào trong vũng nước đục này thì dù có mấy cái mạng cũng không đủ.
Huyền Nguyệt cổ vũ tinh thần nói:
-Đừng lo lắng như vậy, chỉ cần chạy trốn tới Long Châu, cho lão này thêm một cái lá gan, gã cũng không dám đuổi theo, meo, đến lúc đó trời ặc sức cho chúng ta meo bay, hải khoát bằng meo nhảy, meo ha ha ha ha!"
Lý Thanh Sơn lại không có lạc quan sự lạc quan như nàng, chẳng qua tên đã lắp vào cung, con đường phía trước cho dù hung hiểm như thế nào, cũng chỉ có thể đánh cuộc một keo.
Huyền Nguyệt bỗng nhiên thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có:
-Nếu như, ta nói là nếu như ấy, thật sự bị phát hiện, Đại Hắc, ngươi phải xông lên cắn vào gã, bất luận gã chém giết ngươi như thế nào, ngươi cũng không được buông tay, ta sẽ nhân cơ hội đó để đào tẩu, khổ luyện thần thông, trong tương lai sẽ báo thù cho ngươi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook