Đại Thánh Truyện
Chương 87: Phần Thi Huyết Viêm


Mà đối mặt yêu ma, chuyện thứ nhất người tu hành tầm thường suy nghĩ đến đều là trảm yêu trừ ma, Cố Nhạn Ảnh cũng tuyệt đối có thực lực này. Tuy rằng Lý Thanh Sơn hóa thân yêu ma thì sức mạnh và tốc độ tăng cường mức độ lớn, nhưng tuyệt đối không thể địch nổi một cao thủ Kim Đan.
Vậy mà giờ khắc này trên mặt của nàng không hề có sát khí, cũng không còn nụ cười tiêu sái thường ngày, trái lại hiện lên chút thương xót, dưới ánh trăng chiếu rọi uyển chuyển như chạm ngọc khắc đá.
Nàng chợt thoát ly khỏi tâm tình này, than nhẹ một tiếng, bật cười lớn.
- Thanh Sơn tiểu đệ, từ hôm nay trở đi, ngươi cũng chỉ có thể coi núi rừng là nơi ở. Kiếp này chỉ sợ lại vô duyên gặp lại, trừ phi ngươi tu thành Yêu tướng thậm chí Yêu soái, nhưng lúc đó chỉ sợ cũng thành địch rồi, thuận buồm xuôi gió!
Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, còn khoát tay áo một cái, hồn nhiên không để ý Lý Thanh Sơn trên mặt đất căn bản không thể nghe được hoặc nhìn thấy, hai tay áo giương lên, giống như Bạch Ưng bay đi, bay ra ngoài hơn mười dặm, sau lưng mới nổi lên cuồng phong cày xuống biển mây một rãnh sâu.
Bạch Ưng lạc xuống giếng, thấy được đồ vật nàng muốn nhìn thấy, một con đặc biệt ếch, làm cuộc đời của nàng tăng thêm một đoạn trải nghiệm thú vị.
Thế nhưng bất luận thú vị như thế nào đi nữa, ếch vẫn chỉ là ếch, nhiều nhất chỉ trở nên cường tráng hơn chút. Còn có chuyện quan trọng hơn gấp trăm lần nghìn lần chờ nàng đi làm, nếu không thể tìm được con mèo chết tiệt kia rất có thể sẽ xảy ra chiến tranh giữa hai đại tông môn của Thanh Châu, Tàng Kiếm cung và Huyền Âm tông, Châu Mục phủ hậu viện càng dấy lên một trận lửa lớn.
Nàng lại không phát hiện, thời điểm nàng quan sát Lý Thanh Sơn, trên mặt đất, một đầu Thanh Ngưu cũng đang trong bóng tối nhìn nàng. Chuyện này đối với một cái cao thủ Kim Đan, quả thực là chuyện khó mà tin nổi, linh giác của nàng nhạy cảm cỡ nào, lại hiểu được một ít bói toán thuật.
Nhưng nếu nàng có thể thật sự tính được tương lai thì sẽ biết, ếch sẽ không vĩnh viễn chỉ là ếch.
Lý Thanh Sơn rú lên một trận lồng lộn, miễn cưỡng làm cho nỗi lòng khôi phục lại yên lặng, Tiểu An thì lại ở một bên tận lực an ủi hắn, hắn nhìn Tiểu An.

Hắn mới coi như chân chính hiểu được cảm giác Tiểu An khi bị biến thành Khô Lâu, đối với một con người mà nói, phải hóa thân thành một giống loài khác thì bị đả kích đến mức nào.
Thanh Ngưu từ trong bóng tối đi ra, trên cái mặt trâu là nụ cười tươi, nhìn Lý Thanh Sơn, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, như là nghệ thuật gia xem một tác phẩm nghệ thuật mà mình cực kỳ thoả mãn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Huynh sớm biết sẽ biến thành như vậy? Đây vốn không phải Cửu Ngưu Nhị Hổ thần thông đi gì!
Sức mạnh của hắn bây giờ tuyệt đối vượt xa quá sức mạnh một con trâu, hoặc là nói, lực lượng một trâu vốn cũng không phải chỉ sức mạnh một con trâu, mà là Ngưu ma Ngưu yêu.
Thanh Ngưu nói:
- Xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm!
Lý Thanh Sơn đột nhiên đánh về phía Thanh Ngưu, vuốt phải mạnh mẽ vung xuống, lợi trảo giống như loan đao lóe sáng trong bóng tối.
Thanh Ngưu không tránh không né, nụ cười bất biến. Tiểu An nhào lên, ngăn cản Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cả người run rẩy, hai tay chạm đất:
- Xin lỗi, Ngưu ca, ta không biết ta đang làm sao vậy?
Trong lòng như rót đầy lửa giận, mặc kệ là phẫn nộ hay là bất mãn đều sẽ nhóm lửa lên, dẫn phát một tràng giết chóc.
Tuy rằng hiềm nghi Thanh Ngưu lừa hắn xuống hố, nhưng hắn sớm đã có cái giác ngộ này, cũng như những người làm giao dịch với ma quỷ trong truyền thuyết kia, đồng thời đạt được sức mạnh cũng phải trả giá thật lớn. Tuy rằng tàn khốc, thế nhưng công bằng, không nên có câu oán hận nào.
Hơn nữa Thanh Ngưu cũng chứng minh, thần thông dạy cho hắn xác thực không phải hàng vỉa hè bình thường. Lấy hiệu quả Luyện Thể mà nói, môn thần thông này quả nhiên là đạt đến một mức độ khó mà tin nổi. Chỉ thời gian mấy tháng liền làm cho thân thể của hắn đạt đến một cường độ khó tin.
Thanh Ngưu nói:
- Tâm tính của ngươi không đủ để điều động ma tính của ngươi, chẳng qua có thể làm đến một bước này đã khiến ta thật bất ngờ. Ngươi nói không sai, tuy rằng thoát thai từ Cửu Ngưu Nhị Hổ đạo gia Luyện Thể thần thông, nhưng kỳ thực đã không phải Cửu Ngưu Nhị Hổ.
- Không có thần thông nào có thể khiến nhân loại biến thành yêu ma! Hiện tại ta nên làm gì? Có biện pháp gì có thể làm cho ta khôi phục hình người?
Lý Thanh Sơn cũng không muốn sống cả đời nơi rừng sâu núi cao này.

- Rất đơn giản, chỉ cần ngươi vượt qua một lượt thiên kiếp, trở thành Yêu tướng, cũng chính là cảnh giới Trúc Cơ của nhân loại liền có thể hoá hình.
- Phải bao lâu?
- Nếu nhanh mà nói… một trăm năm!
- Cái gì!
Hồng quang bùng lên trong mắt Lý Thanh Sơn:
- Ta có thể sống một trăm năm sao?
- Yên tâm đi, sau khi hóa thân thành yêu ma thì tuổi thọ cũng tăng rất nhiều!
Lý Thanh Sơn nghiến răng kẽo kẹt, ngay khi hắn sắp không thể nhẫn nại mãnh liệt sát ý trong lòng.
Thanh Ngưu nói:
- Chẳng qua cũng không phải không có biện pháp khác!
Lý Thanh Sơn nói:
- Biện pháp gì?
Thanh Ngưu nói:
- Ta sẽ dạy ngươi một loại thần thông đi, đúng rồi, kỳ thực bây giờ ngươi vẫn không tính là yêu ma hoàn toàn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Sau đó tu môn thần thông này liền có thể biến thành yêu ma hoàn toàn?
Thanh Ngưu cười không nói, Lý Thanh Sơn biết mình cũng chỉ một con đường đi tới.
Lửa còn đang thiêu đốt, Lý Thanh Sơn cùng Tiểu An bốn mắt nhìn nhau, nói:
- Được rồi, hiện tại chúng ta cũng không phải người, cũng chỉ có nhóc không chê ta!

Thực sự đồng bệnh tương liên, đại ca cười nhị ca.
Tiểu An liều mạng gật đầu, biểu thị không có chút nào ghét bỏ Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Đừng nói nữa, nhanh một chút luyện công đi!
Để Tiểu An mang hết thi thể trên núi này đi luyện công khôi phục thương thế trên người, đồng thời Lý Thanh Sơn cũng tiến hành một hồi kiếm xác.
Từ trên người Ngô đường chủ tìm ra một bình linh dược chưa dùng xong, hắn ngửa đầu nuốt vào, thương thế trên người nhất thời khôi phục. Từ trên người Bệnh thư sinh Ngụy Đan Đông tìm được một tờ linh phù, xem đồ án cùng tấm của Lữ Đình Nhị giống nhau như đúc, cũng là Thanh Phong phù tăng cao tốc độ; lại từ trên người Chử Hâm tìm tới một tấm thần phù chủng loại mà y sử dụng, xem ra xác thực giàu có.
Thanh Tế kiếm mà Lữ Đình Nhị dùng vẫn còn coi là hoàn chỉnh, linh quang cũng rất rõ sáng, linh quang trên thanh kiếm của Tiểu An sau khi chiến đấu đã phi thường ảm đạm, không thể sử dụng, vừa vặn dùng thay.
Cuối cùng từ trên người Phùng Chương tìm được bốn tờ linh phù đầy đủ, cũng có loại phóng hỏa kia, còn có một bình linh dược chữa thương, xem linh quang còn tốt hơn so với cái bình của Ngô đường chủ, hắn cẩn thận cất kỹ.
Lý Thanh Sơn thả toàn bộ thi thể vào biển lửa, thấy hỏa thế không đủ dồi dào, không chút do dự vứt ra một tấm hỏa phù, hỏa phù trên không trung bồng bềnh rơi xuống đất, không thể kích thích ra được.
Thanh Ngưu nói:
- Yêu khí không kích phát được bùa chú và linh khí, trừ phi ngươi có thể luyện hóa.
Lý Thanh Sơn lại thử Thảo Tự Kiếm Thư một chút, quả nhiên đối với yêu khí hắn truyền vào không chút phản ứng nào, không chịu tiếp thu, không cần phải nói, bây giờ hắn căn bản không thể luyện hóa, cũng chỉ có thể thu lại trước.
Lúc này, Tiểu An chữa trị vết thương cả người xong, xương cốt lại khôi phục màu trắng, nhưng đã không phải là trắng xám, mà là có mấy phần trong suốt như ngọc, thần thông của nó lại càng tăng một tầng.
Mắt thấy thế lửa nhỏ đi, Tiểu An bỗng nhiên há mồm, trào ra ngọn lửa cuồn cuộn màu đỏ ngòm, dòng máu từ những thi thể này như xăng bắt lửa, dựng lên ngọn lửa màu đỏ ngòm ấy trượng, thậm chí át cả ngọn lửa màu da cam bên cạnh, triệt triệt để để hủy thi diệt tích.
Đó chính là một môn phép thuật bên trong Chu Nhan Bạch Cốt Đạo: "Phần Thi Huyết Viêm", có thể dẫn đốt máu thịt, một khi dính vào người chắc chắn phải chết, trở thành thi thể thì biến thành tro bụi, vì lẽ đó xưng là "Đốt thi", chỗ đáng sợ càng vượt qua hỏa phù bình thường.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương