Đại Thánh Truyện
Chương 72: Hắc hổ xuất động


- Dạ dạ phải, Lý bộ đầu anh hùng hảo hán, tự nhiên không chiếm chút tiện nghi của tiểu điếm, là tiểu nhân mắt chó coi thường người khác.
Chưởng quỹ vui mừng, lập tức thu hồi bạc, một mực cung kính nói.
Lý Thanh Sơn xoay người đi ra cửa, mấy người giang hồ kia nhỏ giọng nghị luận.
- Kia chính là Hổ xuống núi Lý Thanh Sơn sao? Thì ra chỉ là thằng nhóc con.
- Cái gì mà nhóc con, hắn là kẻ tự tay tiêu diệt Hắc Phong trại với Long Môn phái, hơn nữa nghe nói hắn tùy tiện xuất một chiêu « Hắc Hổ đào tâm »…
- Hắc Hổ Đào Tâm có gì lạ, ta cũng biết, giang hồ có ai không biết chứ.
Đối với người trong giang hồ mà nói, chiêu thức này xem như là chiêu thông thường nhất.
- Câm miệng, không được ngắt lời ta, từng người bị hắn giết đều bị móc tim, ngươi hiểu chưa?

Cả bàn đầy người đều hít một ngụm khí lạnh.
- Thủ đoạn thật hung tàn!
- Bằng vào chúng ta lần này nhất định phải cẩn thận hơn nữa.
Mấy ngày trôi qua, trong thành Khánh Dương ngày càng nhiều người giang hồ. Lý Thanh Sơn cảnh giác, dĩ nhiên đến lúc này vẫn chưa có gì phát sinh. Tất cả mọi người đều đang im lặng quan sát, giết người mang hung danh xác thực sẽ có tác dụng cực lớn, mà người giang hồ càng nhiều càng cẩn thận cảnh giác, sợ trở thành bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau.
Lý Thanh Sơn mừng rỡ vì không ai quấy rối, có thể hết sức chuyên chú luyện công, chỉ cần cho hắn nhiều hơn một ngày là hắn có thể mạnh hơn một phần. Dù vậy, thân hình của hắn nhanh chóng gầy đi, hầu như đang quay về bộ dạng vốn có.
Nhưng không giống cái loại gầy gò suy yếu trước kia, hắn bây giờ giống như một khối sắt thép không ngừng được rèn luyện, thể tích ngày càng nhỏ, cũng ngày càng kiên cố. Hắn đứng nơi đó giống như một nhánh phi lao, mang theo khí thế khiếp người.
Lý Thanh Sơn vừa bắt đầu cũng không nghĩ tới, Hổ Ma Luyện Cốt quyền rèn luyện thân thể lại có thể đến trình độ này. Mà loại rèn luyện này cũng tạo thành gánh nặng rất lớn với thân thể.
Hiện giờ trừ ăn cơm ra thì là ăn nhân sâm. Đúng, không phải uống rượu ngâm nhân sâm, mà là ăn sống. Mỗi khi luyện công kiệt sức, hắn liền lôi nhân sâm mấy chục năm ra làm đồ ăn vặt mà nhai.
Nhân sâm hong khô cứng như gỗ, nhưng hàm răng hắn còn sắc hơn cả dao bầu, cắn mấy cái là nát bươm, nuốt vào bụng, căn bản không cần lo lắng chảy máu mũi. Nhân sâm trong bụng hắn hóa thành nguyên khí, còn chưa kịp lượn một vòng đã bị thân thể có nhu cầu năng lượng cấp thiết thu nạp không còn một mống. Cũng may mà có số nhân sâm này hắn mới càng gầy càng lợi hại.
Tuyết lớn lúc ngừng lúc rơi, lại nửa tháng trôi qua.
Lý Thanh Sơn đang ngồi ngay ngắn luyện công, bỗng nhiên có gió giật sau đầu, hắn cũng không quay đầu lại, thân thể bỗng chốc bắn lên, đánh về phía sau, như một cái lò xo hình người thật lớn.
Thoáng cái đánh bay kẻ đánh lén, dán lên tường đá.
Tên thứ mười một, đã mấy ngày qua đây là kẻ thứ mười một đánh lén hắn. Tuy rằng phần lớn người đều lựa chọn quan sát từ đằng xa, nhưng kẻ muốn tìm vận may cũng không phải số ít, chỉ tiếc vận khí của bọn họ cũng chẳng tốt.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, cảm giác xung quanh có bảy tám ánh mắt nhòm ngó, khẽ quát một tiếng:
- Cút hết cho ta!

Tiếng quát bao hàm chân khí chấn động đến mức rung cả ngói nhà. Những kẻ nhìn lén chỉ cần công lực yếu một chút, lập tức như bị đục một phát lên đầu, nhanh chóng chạy mất.
Lý Thanh Sơn giết người lấy tim như thường lệ, vứt thi thể ngoài đường. Tự thân cảm ứng, ban đầu chân khí chỉ như tơ nhện, hiện giờ đã kinh biến trở thành sức mạnh phi thường, như dòng sông tùy ý chảy xuôi trong người hắn.
Tám đàn rượu hổ cốt lớn bị hắn uống sạch, hai giỏ nhân sâm cũng bị hắn nhai một cây không chừa, còn có mấy bình đan dược luyện côn lấy từ Long Mông phái nữa.
Hổ Ma Luyện Cốt quyền cuối cùng suýt chút thì thành tựu, nhưng cách tầng thứ nhất vẫn có chênh lệch, không biết là tích lũy không đủ hay thời cơ chưa tới.
Hắn đứng dậy, phát hiện móng tay lại dài ra, ma sát vào nhau phát ra tiếng loong coong như kim loại, cào một cái vào bàn đá, bàn đá như đậu hũ bị bấu đi bốn vệt dài. Tay như vậy mà triển khai chiêu thức hung tàn như “Hổ Ma Đào Tâm” thì hiệu quả có thể tưởng.
Hắn tự tin có thể giết sạch những kẻ nhìn lén, nhưng không làm như vậy. Chỉ cần không trực tiếp ra tay với hắn, hắn sẽ không hạ sát thủ. Nhưng loại nhẫn nại này đang biến mất từng chút một, Hổ Ma Luyện Cốt quyền tu hành dần sâu hơn, hung tính lệ khí trong lòng hắn ngày càng dày đặc.
Giống như mãnh hổ bị nhốt trong lồng, buồn bực muốn nhe nanh vung vuốt, hắn cũng ý thức được loại biến hóa này.
“Nếu như cao thủ giang hồ bị người như thế nhòm ngó trắng trợn không thèm kiêng dè, sợ là đã sớm đại khai sát giới, ta có phải người dễ bị bắt nạt không?” Ý nghĩ này không ngừng xoay quanh trong đầu, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, nhưng hắn vẫn nỗ lực khắc chế bản thân.
Tiểu An có chút bận tâm nắm bàn tay của Lý Thanh Sơn, những ngày hắn giết chết mười một người này, ngoại trừ hai kẻ đầu tiên thì chín kẻ sau không ai không phải cao thủ nhị lưu, khí huyết mạnh mẽ vượt xa người bình thường. Lực lượng của Tiểu An tăng trưởng như không có hạn chế về bình cảnh vậy.
Lý Thanh Sơn nói:
- Đi, đi ra ngoài giải sầu!
Hắn mặc áo da sói, phong đao dắt ngang hông, đi ra ngoài cửa, tiến về phía tửu lâu lớn nhất thành Khánh Dương. Phần lớn người giang hồ đều sẽ tụ hội ở nơi đó, hôm nay hắn phải nói cho rõ ràng chuyện này.
Hắn vừa mới đi ra cửa viện, tin tức liền truyền khắp toàn thành: “Hắc Hổ xuất động rồi!”
Trong Thiết Quyền môn, Thiết sư tử Lưu Hồng, đối diện là một người trung niên mặt trắng râu ria hơn ba mươi tuổi, cung cung kính kính nói:
- Ngô đường chủ, sự tình là như thế, Lý Thanh Sơn không phải kẻ đầu đường xó chợ, không cường đoạt Linh sâm, hơn nữa cao thủ trong thành Khánh Dương hiện đang tập hợp, đã có cao thủ nhất lưu hiện thân, đều muốn mượn Linh sâm xung kích cảnh giới Tiên Thiên, cho dù là lấy được Linh sâm cũng không dễ nuốt trôi.
Ngô đường chủ dạy dỗ:

- Lưu Hồng à, ngươi ở Khánh Dương dưỡng lão quá lâu rồi, lá gan cũng càng ngày càng nhỏ. Thiết Quyền môn chúng ta chưa từng sợ qua cao thủ gì, nếu Lý Thanh Sơn thật sự có tư chất, để hắn kính dâng Linh sâm ra, gia nhập Thiết Quyền môn, không tính là thiệt thòi cho hắn.
Lý Long ở một bên hầu hạ, nghe y gọi thẳng tên huý sư phó của mình, rất là bất kính, thì trong lòng cực kỳ không cam lòng: bằng dáng vẻ đạo đức của ngươi như thế không hẳn đã thắng được Thanh Sơn, chờ hắn móc trái tim của ngươi ra, ngươi mới biết lợi hại.
Lưu Hồng làm sao không hiểu đệ tử này của mình, sợ gã nói ra cái gì không hay ho, nắm lấy bờ vai của gã, nói với Ngô đường chủ:
- Ngô đường chủ, đệ tử này của ta tư chất không tệ, ở trong thành Khánh Dương này thật đáng tiếc, ngài xem lần này có thể mang hắn đi hay không, để hắn theo ngài đi ra va chạm xã hội.
Ngô đường chủ liếc mắt nhìn Lý Long:
- Chuyện này sao, lần này Lưu đà chủ ngươi cung cấp tin tức có công, mang đi một hai người cũng có thể.
Ngược lại Thiết Quyền môn sẽ thiết lập phân đà ở nơi hẻo lánh này, tìm kiếm nhân tài cũng là một mục đích lớn, đó là thuận nước giong thuyền, ngược lại cũng làm được.
Lưu Hồng vui mừng quá đỗi:
- Đa tạ Ngô đường chủ, tiểu Long, còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh cảm tạ Ngô đường chủ.
Lý Long không thể phụ lòng sư phụ một phen khổ tâm, trong lòng mặc dù không tình nguyện nhưng trên mặt không biểu lộ ra, đàng hoàng cảm tạ.
Đùng! Một tiếng vang nhỏ.
Trong phòng trừ ra ba người họ còn một người khác tồn tại, không coi ai ra gì xem xét thư họa trên tường, không trò chuyện cùng bất luận người nào, thanh âm kia là hắn làm ra, dường như rất thiếu kiên nhẫn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương