Đại Thánh Truyện
Chương 42: Một ngưu lực


Lý Thanh Sơn hít một hơi thật sâu:
- Bạch Cốt Bồ Tát, lại là ma đạo!
Mặc dù hắn không biết nhiều về Bồ Tát hay các vị cao tăng của Phật môn rốt cuộc mạnh đến mức nào. Nhưng, hắn cũng biết, chỉ sợ môn thần thông này đã vượt xa so với những gì hắn có thể tưởng tượng.

Sắc mặt Lý Thanh Sơn có chút u ám, nói:
- Pháp thuật này e là không dễ tu luyện!

Thanh Ngưu nói:
- Đúng vậy, loại pháp thuật này có thể thay đổi số mệnh sinh tử. Chẳng những cần hồn phách của người tu luyện phải có tư chất thật tốt, mà còn phải dùng máu tươi của sinh linh sắp chết để tiến hành tế luyện. Để gia tăng khả năng chịu đựng sức nóng của huyết khí, cần phải thu thập một lượng lớn tinh khí. Bây giờ chẳng qua đang phải dùng máu động vật cho đủ số lượng, nhưng vật tế luyện tốt nhất đương nhiên vẫn là máu người. Đặc biệt là huyết khí dồi dào của người luyện võ.


Trong lòng Lý Thanh Sơn khẽ chấn động. Bất kể người nào, sau khi nghe được loại phương pháp tu luyện này, cũng lập gán cho nó cái danh Tà pháp hay là Ma đạo. Mà trong bất cứ truyền thuyết cổ xưa nào, dùng mạng người để luyện công, thì chắc chắn không có ngoại lệ, tất cả đều là Ma phái, cuối cùng cũng sẽ không được chết tử tế.
Hắn không thể không chất vấn:
- Tại sao lại để Tiểu An luyện loại Ma Pháp này?
Tiểu An bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Nó chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng biết đây là loại Pháp thuật tà ác, cực đoan.
Thanh Ngưu nói:
- Đương nhiên là vì giúp ngươi, hắc hắc, chẳng lẽ chỉ có Pháp thuật này mới là đỉnh cấp Ma pháp sao?
Cả người Lý Thanh Sơn khẽ run lên, cũng không thốt ra lời trách cứ nào nữa, chỉ có thể cúi đầu cười khổ:
- Xem ra chúng ta đều đã chọn nhầm sư phụ rồi, đành phải tiếp tục đi trên con đường ma đạo tăm tối này.
Lúc này Tiểu An mới có thể thả lỏng tâm trí, xấu hổ cười một tiếng.
Ở trong rừng, một con hươu sao đang chạy như bay, cố tránh né một bóng đen như âm phong đang đuổi theo sát phía sau, nhưng cuối cùng lại bị một thanh liệt đao cắt đứt cổ họng. Máu tươi văng ra còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị sứ đàn đón lấy. Huyết dịch nóng hổi vừa rơi vào bên trong, âm phong lập tức cuốn theo một cỗ Bạch Cốt nhuốm đầy máu tươi từ trong đó bay ra.
Bạch Cốt ngồi xếp chân ngay ngắn, giống như một vị lão tăng đang tham thiền nhập địh, nhưng hiện giờ lại có cảm giác bí ẩn, vừa có vẻ thần thánh lại mang chút gì đó cõ vẻ tà ma. Nếu bây giờ có một cao tăng ở đây, rất có thể lĩnh ngộ được Khô Vinh thiền công, đạo lý sinh tử tuần hoàn của Phật pháp.
Lý Thanh Sơn chỉ có thể đứng nhìn Tiểu An ghé người lên cỗ Bạch Cốt, tinh chế huyết khí. Đám huyết khí bay lên, giống như những đóa huyết diễm nở rộ. Tểu An chau mày, hồn phách rung động, chịu đựng đau đớn.
Phần lớn Pháp thuật của Ma đạo đều có đường tắt. Tuy nhiên, đường tắt này cũng rất nguy hiểm, phải trả một cái giá cực đắt và có thể sẽ phải hứng chịu rủi ro rất lớn. Huyết khí thiêu đốt hồn phách, loại đau đớn này còn thống khổ hơn nhiều lần so với việc thân thể bị lửa thiêu cháy. Phải là người có nghị lực vô cùng lớn mới cóthể giữ được tinh thần tỉnh táo, tu luyện Pháp thuật. Người bình thường thật khó để có thể tu luyện thành.
Lý Thanh Sơn nắm chặt tay, hắn cảm giác như trong lòng cũng có một ngọn lửa đang ra sứcthiêu đốt, nóng đến mức không thể chịu đựng được. Nhìn Tiểu An đau đớn, khổ sở lăn lộn ở trên cỗ Bạch Cốt kia, giờ khắc này, hắn thật sựsợ hãi, đưa tay ra, muốn ngăn cảnnó.
Thanh Ngưu nói:
- Việc này không chỉ là vì ngươi thôi đâu. Ngươi có việc ngươi muốn làm, có tâm nguyện muốn hoàn thành, nó cũng vậy. Cái nómuốn, chính là tự do.
- Đó là tâm nguyện củanó sao?
- Đúng vậy, tâm nguyện củanó, chính là trợ giúp cho ngươi.

Thanh Ngưu nghe được lời nói của mình, không nhịn được khẽ mỉm cười. Nhưngthấy Lý Thanh Sơn có vẻ không vui, Thanh Ngưu mới thu nụ cười:
- Ngươi thì biết được những điều gì? Khi ta đồng ý với tiểu quỷ này, ngươi có biết nó vui mừng đến mức nào không? Mà bây giờ, nó vẫn đang rất hạnh phúc. ‘Chỉ cần tâm ta cảm thấy vui vẻ, bất luận là làm việc gì ta cũng sẽ không bao giờ hối hận’, không phải câu này là do chính ngươi nói sao?
Một lúc lâu sau, Huyết khí mới được tinh luyện hoàn toàn, dung nhập vào Bạch Cốt. Cỗ Bạch Cốt lại được nhuốm thêm một tầng hồng nhạt.
Lý Thanh Sơn lấy lọ Linh sâm ra, nhẹ nhàng nhỏ một giọt dịch tố vào giữa mi tâm của Tiểu An. Tiểu An nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Lý Thanh Sơn xoay người lại, một lần nữa nhảy vào hồ nước lạnh như băng. Chỉ có như thế, hắn mới có thể làm cho tâm mình tỉnh táo lại.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Thập Vạn Đại Sơn cũng đã bị tuyết phủ trắngxóa. Lý Thanh Sơn ngày ngày đều xuống nước luyện công, dường như mỗi ngày đều có thêm một vết thương mới. Nếu không phải thể chất của hắn hơn hẳn những người bình thường, lại luôn có linh tửu để bồi bổ, sợ rằng thân thể đã sớm suy sụp.
Tiểu An vẫn không ngừng lùng giết thú hoang. Ban đầu chỉ dùng thỏ hoang, linh dương hay các loại thú ăn cỏ để luyện công, về sau, khi cần đến huyết tương có sát khí mạnh, nó đãsăn các loại thú ăn thịt lớn như hổ báo để tu luyện.
Dường như giữa hai người đang ngầm có một cuộc ganh đua, so tài, liều mạng để tu luyện pháp thuật. Linh sâm đã dần bốc hơi khỏi Linh tửu, mùi vị cũng càng ngày càng nhạt.
Cho đến một tháng sau, thác nước vẫn ào ào đổ xuống, bọt tung trắng xóa, xoáy nước giữa hồ vẫn xoay tròng, không ngừng nghỉ. Ở trung tâm của vòng xoáy, mơ hồ có thể thấy một bóng người, vũ động ở trong nước.
Chống lại dòng nước đang không ngừng công kích, tựa như bị bao vây bởi vô số địch thủ. Lý Thanh Sơn ở trong nước, thi triển “Ngưu ma đại lực quyền”. Từng chiêu từng thức, hệt như đang ở trên cạn, khó có thể định hình, thay vào đó, lại kết tụ toàn bộ nội lực.
‘Ngưu ma đạp đề’ khống chế thân hình, ‘Ngưu ma luyện bì’ ngăn cản dòng nước, ‘Ngưu ma đính giác’ đánh vào xoáy nước.
Chân khí xoáy tròn theo dòng nước, kết thành một lốc xoáy nhỏ, di chuyển về phíatứ chi, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hồ nước bị khuấy động, mãnh liệt gấp mười lần so với ngày thường.
Lý Thanh Sơn đánh ra một chưởng.
‘Oanh’ một tiếng, như có sấm nổ bùng trong nước. Một mùi kinh khủng từ trong nước truyền ra, chim chóc giật mình, bay toán loạn.
Trong thâm tâm Tiểu An chợt chấn dộng, dường như có mãnh thú đáng sợ bị xổng ra ngoài, con mãnh thú đó còn đáng sợ hơn cả sài lang hổ báo. Y chăm chú nhìn vào mặt nước. Mặt hồ vốn chấn động bỗng trở nên tĩnh lặng, xoáy nước lớn giữa hồ cũng đã biến mất.
Trong mắt Thanh Ngưu ánh lên tia vui mừng.
Một thân hình cao lớn từ dưới đáy hồ nhảy lên, đáp xuống một tảng đá. Toàn thân Lý Thanh Sơn ánh lên sắc đồng mạnh mẽ, hùng kiện như trâu, lại giống như được đúc từ khối nham thạch, từng bắp thịt cũng căng đầy sức mạnh như chỉ chực nổ tung.
Hắn nện một quyền xuống tảng đá dưới chân. Một tiếng ‘rầm’ thật lớn vang lên, không giống như xác thịt đánh vào đá, mà giống đá nện vào đá hơn.

Khi vừa bình tĩnh lại thì ‘rắc rắc rắc rắc!’, tảng đá lớn qua bao nhiêu năm bị nước mài nhẵn bóng kia bỗng chằng chịt vết nứt, rồi cuối cùng vỡ vụn.
Ngay trước khi tảng đá kia vỡ tan, Lý Thanh Sơn đã nhảy lên bờ. Hắn nhìn hai bàn tay của mình, khẽ lầm bẩm:
- Lẽ nào đây chính là ‘sức mạnh của một ngưu lực?
Hắn cảm thấy trong người tựa hồ như có một nguồn nội lực vô cùng lớn, cả cơ thể như vừa được tái sinh. Nếu bây giờ gặp lại tên Tam đương gia hay thậm chí là Tam cao thủ thuộc hạng tam lưu, hắn chỉ cần một tay cũng đã cói thể bóp chết chúng, mà bọn chúng cũng đừng nghĩ có thể gây thương tổn cho hắn, dù chỉ là một sợi lông.
Thanh Ngưu nói:
- Cuối cùng ngươi cũng đã luyện xong tầng nhập môn.
Lý Thanh Sơn cầm Liệt Thạch cung lên, giương cung tạo thành hình bán nguyệt. Cánh cung bằng sắt vốn rất cứng rắn, bây giời lại mềm mại như một cây cung bằng gỗ bình thường.
‘Băng băng băng’ Lý Thanh Sơn liên tiếp kéo cung, lấy ba hòn đá làm mũi tên. Tiếng dây cung vang lên, tiếng mũi tên như xé toạc không khí, lao đi nhanh như chớp mắt.
Lý Thanh Sơn cảm thấy vẫncòn dư lực, không dừng lại, hét lớn một tiếng, giương cung bắn khắp bốn phương tám hướng.
Nội lựccuồn cuộn không ngừng. Tựa như chỉ cần hắn muốn thì mọi việc đều có thể giải quyết, có thể đánh bại tất cả các địch nhân. Đây mới là cảm giác thật sự khi sở hữu pháp thuật thần thông, không thuộc về bất cứ loại võ công phàm trần nào.
Tiểu An đứng một bên nhìn hắn, vẻ mặt sùng bái vô hạn.
- Tiểu An, xuống núi thôi.
Lý Thanh Sơn ôm lấy sứ đàn, đi ra khỏi núi, không phải tới Hắc Phong trại mà là đến Khánh Dương thành.
Tiếng thác nước xa dần, mặt hồ một lần nữa bị khuấy động, vòng nước xoáy lại một lần nữa xoay tròn.
‘Khánh Dương Thành’ ba chữ rất lớn được treo phía trên cao cổng thành. Lý Thanh Sơn nhìn thoáng qua một lần, hắn đã nghe danh thành trì này từ lâu, nhưng đến bây giờ mới tới lần đầu tiên.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương