Đại Thánh Truyện
-
Chương 40: Danh chấn Khánh Dương
Thanh Ngưu nói:
- Còn muốn tiếp tục không? Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi, nói không chừng sau này ngươi sẽ thật sự biến thành yêu ma.
- Chỉ cần không thẹn với lương tâm, có thể thỏa lòng ta, dù hóa thân thành yêu ma, ta cũng không oán không hối.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, ngang nhiên nói, tâm trạng mê man của hắn được Thanh Ngưu kích thích mà trở nên kiên định.
Thanh Ngưu không thể không nhìn hắn với cặp mắt khác, cho dù là tu hành giả có tâm tính kiên định, nghe nói mình rơi vào ma đạo, hóa thân thành yêu quái cũng sẽ sợ hãi tránh né.
Vốn nó đã chuẩn bị kiên nhẫn khuyên can hắn một phen, nhưng Lý Thanh Sơn lại không bị ảnh hưởng quá lớn, vẫn có thể kiên trì theo lựa chọn của mình, không có một chút ý tứ dao động, đúng là khó được. Chẳng qua như vậy cũng tốt, nếu hắn là loại người cứ mãi rối rắm phân vân trên chuyện này, vậy thì không đáng để nó phí tâm lo lắng.
Thời đại kiếp trước của Lý Thanh Sơn là một thời đại bùng nổ thông tin. Hắn thân là trạch nam, ngày đêm xem tiểu thuyết phim ảnh làm thức ăn tinh thần, rất hiểu rõ về vấn đề tư tưởng, cũng đã chứng kiến những cảnh tượng đồ sộ hay đáng sợ.
Dưới những tin tức truyền vào, năng lực tiếp nhận của hắn rất mạnh, có lẽ ít có người thời đại này có thể so với hắn, hắn sẽ không bị bất kỳ quan niệm truyền thống nào trói buộc. Ưu thế rất mạnh mẽ này cũng bắt đầu dần dần biểu hiện ra, cho dù thần thông pháp bảo nào cũng không thể thay thế được.
Dù Lý Thanh Sơn có lộ ra tư chất tu hành mạnh hơn nữa cũng khó mà làm cho Thanh Ngưu xem trọng, nhưng tâm tính tự thành một phái như hắn thì lại khác, rất được Thanh Ngưu coi trọng:
- Đi theo ta!
Một trâu một người theo đường núi quanh trong núi sâu mà đi về phía trước.
Thanh Ngưu không nói là đi đâu, Lý Thanh Sơn cũng không hỏi. Sau khi hắn biết được thực lực của Hắc Phong trại từ trong miệng Tam đương gia, hắn biết rằng hiện tại mình không phải là đối thủ của Hắc Phong trại, chỉ có cách trở nên mạnh mẽ hơn.
Không biết đi được bao lâu, trong rừng bỗng nhiên vang lên từng tiếng động, theo bước chân đi về phía trước, âm thanh càng ngày càng gần, đến cuối cùng thì nghe như tiếng sấm.
Khung trời chợt sáng, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên thoáng đãng trong sáng. Trên một đỉnh núi cao hơn mười trượng, một ngọn thác ào ào đổ xuống, dòng nước như một con rồng ngọc chui thẳng vào đầm, tạo nên những bọt nước trắng xóa như tuyết. Giữa đầm nước là một xoáy nước cực lớn xoay trong không ngừng nghỉ, xung quanh nó còn có thật nhiều cơn xoáy nhỏ.
Lý Thanh Sơn đứng dưới chân thác, ngay cả khi có tâm trí kiên định, đối mặt với tạo hóa của đại tự nhiên, hắn cũng có chút kinh tâm động phách:
- Ngưu ca! Đây là?
- Thác nước!
-Ta đương nhiên biết đây là thác nước, huynh dẫn ta đến chỗ này làm gì?
- Tất nhiên là tu hành !
Lúc này, một khúc gỗ to từ trên đỉnh thác rơi xuống, trong chớp mắt đã bị lốc xoáy cuốn vào, đập mạnh vào thành đá trong nước, tan vỡ thành từng đoạn gỗ vụn. Nếu con người bị cuốn vào trong đó, chỉ có một kết quả là tan xương nát thịt.
Lý Thanh Sơn hít một hơi khí lạnh:
- Ở trong đó?
Thanh Ngưu nói:
- Ngươi muốn luyện được một Ngưu lực thì đây là con đường tắt nhanh nhất, muốn làm hay không thì do ngươi tự mình quyết định!
Lời nó vừa dứt, Lý Thanh Sơn liền kiên quyết nhảy vào trong đầm sâu, ở giữa không trung, trong đầu hắn hiện ra những tin tức lấy được từ trong miệng Tam đương gia.
Hắc Phong trại có khoảng ba trăm người, có bảy tên Đương gia, nhưng bây giờ chỉ còn lại sáu tên, trong đó năm tên đương gia đều là cao thủ tam lưu, Đại đương gia được người giang hồ xưng tụng là Hắc Hùng Bi – Hùng Hướng Võ, là cao thủ nhị lưu chân chính, dù tất cả đương gia khác liên thủ thì y cũng dễ dàng thắng được.
Với võ công trước mắt của Lý Thanh Sơn, mạnh nhất cũng chỉ là đứng đầu trong cao thủ tam lưu, nếu không dùng thủ đoạn đánh lén, sợ là chỉ đối phó được hai tên đương gia liên thủ, chống lại ba tên thì chắc chắn phải thua, chỉ có đường chạy trốn, chớ nói chi là đối địch với trại chủ Hắc Phong trại rồi, đó là quái vật mà bây giờ hắn không thể nào chiến thắng.
Tin tức tốt là mùa đông đã sắp đến, bão tuyết chặn núi, Hắc Phong trại muốn hành động trên quy mô lớn thì cũng phải đợi đến mùa xuân năm sau, lúc này là đoạn thời gian dành cho hắn. Hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể ngăn cản được Hăc Phong trại, bảo về thôn dân được an toàn, hoàn thành lời hứa của hắn.
Nhiều thứ suy nghĩ lóe lên, mắt thấy cách mặt nước càng ngày càng gần, tâm tính mạnh mẽ của Lý Thanh Sơn đã lộ ra, trong nháy mắt đem tất cả khẩn trương sợ hãi ép xuống, tâm thần trở nên yên lặng. Hắn nhanh chóng điều chỉnh thân thể, hít sâu một hơi, ầm ầm chui vào trong nước.
Thanh Ngưu ở trên đỉnh đầm nhắc nhở:
- Ta đã nói muốn tiến hành từng bước đi lên, bắt đầu từ việc đả tọa dưới thác nước.
Vừa nói xong, nó cảm liền cảm thấy một luồng oán khí đánh tới, Tiểu An nhìn chằm chằm vào nó. Thanh Ngưu cảm thấy không được tự nhiên nói:
- Tiểu quỷ, đừng nhìn ta như vậy!
Dòng nước cuốn xiết đập vào thân thể Lý Thanh Sơn, hắn giống như con thuyền nhỏ lắc lư trong bão táp, không giữ được thân mình, tùy thời sẽ bị đụng vào đá ngầm phía trên, cũng có thể va vào phía dưới.
Kỹ thuật bơi lội của Lý Thanh Sơn cũng không tệ, nhưng giờ phút này lại không phát huy được chút nào. Hắn vận khởi Ngưu Ma Luyện Bì, giảm bớt đau đớn do dòng nước xiết đánh vào, còn chưa kịp thở ra một hơi, một mảnh bóng đen đập về phía hắn.
Dòng nước mạnh mẽ đẩy hắn về phía tảng đá, mới vừa rồi, khúc gỗ lớn kia là một vết xe đổ, dù có Ngưu Ma Luyện Bì bảo vệ cũng sẽ bị đập cho tan xương nát thịt mà chết, muốn dùng thân thể nhân loại để đối kháng với lực lượng tự nhiên, thật sự quá khó khăn.
- Ngưu Ma Đạp Đề!
Một hơi chân khí tràn vào đan điền, thân thể Lý Thanh Sơn trở nên nặng thêm mà chìm xuống, đạp lên đáy đầm cứng rắn, nham thạch vỡ vụn lưu lại hai dấu chân sâu hoắm.
Nhưng hắn vừa xuông đến đáy, dòng nước phía dưới lại thay đổi hướng chảy, cuốn hắn hướng về phía lốc xoáy lớn nhất kia, hắn dốc hết sức lực, gắt gao giữ thân tại chỗ, đối kháng với dòng nước xiết.
Một hơi không khí đã nhanh chóng dùng hết, cảm giác hít thở không thông như bóp chặt lấy cổ hắn. Dưới lực nước mạnh mẽ như vậy, hắn căn bản không thể trồi lên khỏi mặt nước, chỉ cần chân hắn vừa rời khỏi đáy đầm liền sẽ bị dòng nước cuốn vào trong lốc xoáy.
Thần trí trở nên hoảng hốt, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc cũng trở nên xa xăm, đột nhiên vùng ngực hắn chợt lạnh, chân khí trong người tự động phản ứng.
Thần trí của Lý Thanh Sơn trở nên trong sáng, chỉ thấy Tiểu An với vẻ mặt lo lắng dùng bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực hắn, âm khí khơi dậy phản ứng của chân khí.
Trước sự sống chết, chân khí đột nhiên tăng tốc vận chuyển, trào lên miệng mũi, cảm giác hít thở không thông liền biến mất. Lấy Tiên Thiên chân khí thay thế cho hô hấp, Lý Thanh Sơn cũng không ngờ được chân khí lại có diệu dụng như vậy, nhìn Tiểu An gật đầu cảm ơn. Sau đó hắn cắn răng một cái, thả lỏng hai chân, mặc cho dòng nước cuốn vào trong lốc xoáy.
Tiểu An lượn lờ xung quanh lốc xoáy một vòng, bỗng nhiên nó quyết định quay trở lại bờ, quỳ rạp xuống đất vái về hướng phía Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu nói:
- Ngươi muốn giúp hắn?
Tiểu An gật đầu thật mạnh.
---
Lưu Hồng cùng Lý Long trở lại Ngọa Ngưu thôn, trấn an đám thôn dân một phen, sau đó liền trở về thành Khánh Dương.
Thôn nhỏ dường như trở về với sự yên tĩnh vốn có, nhưng cảm giác hoảng sợ bất an lại không thể cắt dứt được. Hắc Phong trại giống như là một ngọn núi lớn áp lên đầu bọn họ, rất nhiều người đã muốn rời bỏ cái thôn nhỏ này.
Nhưng một lời hứa hẹn của Lý Thanh Sơn trước lúc rời đi làm ọi người có chút hi vọng. Trong lúc nguy cấp nhất, kẻ tuấn kiệt nhất thôn là Lý Long không bảo vệ được bọn họ, đại nhân vật trong thành là Lưu Hồng thì xong việc mới đến, chỉ có Lý Thanh Sơn mới đứng ra trước mặt, lấy sức một mình bảo vệ bọn họ.
Sau đó, quan binh trong truyền thuyết xuất hiện, mang đi đầu lâu của Tam đương gia và mười mấy tên sơn tặc, thành Khánh Dương bị dọa cho sợ hãi, vậy mà có kẻ dám xúc phạm Hắc Phong trại, giang hồ hắc bạch lưỡng đạo đều biết đến một cái tên – Lý Thanh Sơn.
Trong huyện nha, tên huyện lệnh mập gọi sư gia lên nói:
- Nhanh, nhanh trình lên Tri phủ đại nhân báo công, bản quan vừa đến thành Khánh Dương liền tiêu diệt một đám cường đạo. Kẻ nào còn dám nói bản quan vô năng, đem tất cả đầu người đều treo lên cổng thành cho ta, để cho toàn thành biết được sự lợi hại của bản quan. Còn nữa, phải tìm cho được cái tên Lưu Thanh Sơn kia, bản quan muốn ra mặt cảm ơn hắn đã cứu mạng, phải cho hắn một phần thưởng thật lớn.
Sư gia nói:
- Đại nhân, báo công lao lên Tri phủ đại nhân thì phải làm rồi, nhưng treo đầu người thì không cần đâu, Hắc Phong trại kia cũng không phải thứ dễ chọc. Về phần Lý Thanh Sơn, sợ rằng hắn khó thoát khỏi cái chết.
Đúng vậy, ở trong mắt của nhiều người, Lý Thanh Sơn là người đã chết rồi.
Mặc dù than thở bội phục sự tàn nhẫn cùng võ công của Lý Thanh Sơn, nhưng không ai có thể nghĩ rằng hắn có thể làm đối thủ của Hắc Phong trại. Hắc Hùng Bi – Hùng Hướng Võ, trong thành Khánh Dương, cái tên này có thể làm cho trẻ con nín khóc, thời gian thành danh còn nhiều năm hơn so với tuổi đời của Lý Thanh Sơn, hai người căn bản là không cùng một cấp bậc.
Tên huyện lệnh mập do dự, công lao lớn như vậy đưa đến cửa, không khoe khoang thì thật là đáng tiếc, hai tròng mắt ti hí đảo liên tục, đột nhiên y vỗ bàn:
- Ta là quan, chúng là cướp, ta mà phải sợ hắn sao! Truyền mệnh lệnh của ta, đem tất cả đầu lâu sơn tặc treo lên cửa thành cho ta, để xem đám thân hào, thổ hào còn dám không chịu nộp thuế diệt phiến loạn hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook