Cửa lớn phía sau Lý Thanh Sơn đã đóng lại, hắn nhìn xung quanh một lượt, dường như không để ý chút nào tới bầu không khí khẩn trương ở trong viện, nhanh chóng đi tới chỗ ngồi mà Lưu quản sự đã sắp sẵn, nơi đó đối diện với thính đường, ở bên dưới cây đu già cỗi ở giữa sân là vị trí của chủ tịch, người ngồi đó đều là những nhân vật có máu mặt ở trong thôn.

Ngồi hai bên Lưu quản sự là Lý trưởng thôn và bà cốt, đó là ba người có quyền lực lớn nhất trong thôn Ngọa Ngưu, còn lại thì chỉ có mấy ông già nữa. Người trẻ tuổi duy nhất chính là hai đứa con trai của Lý trưởng thôn, Lý Hổ và Lý Báo, bọn chúng sinh ra đều cao lớn vạm vỡ, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn.

Con ngươi của Lưu quản sự co rụt lại, mới hơn mười ngày không gặp, mà Lý Thanh Sơn giống như đã biến thành người khác, cụ thể cũng không rõ là biến hóa ở chỗ nào nhưng vẫn rất khác so với trước đây, đặc biệt là khí thế của hắn.

Tuy vẻ mặt của Lý trưởng thôn trông rất nghiêm nghị nhưng ánh mắt của lão lại bất thiện. Còn thần sắc bà cốt thì tràn đầy oán độc.

Thôn dân bình thường, bất kỳ ai đắc tội với một trong ba người này thì sẽ không thể sống yên ở trong thôn, chỉ có thể cúi đầu chịu thua chứ đừng nói tới chuyện đồng thời đắc tội với cả ba người, nhưng Lý Thanh Sơn thì sẽ không.

Ăn tiệc ở trong thôn này có rất nhiều quy định, từ vị trí đến tư thế ngồi đều có không ít điều phải chú ý. Lý Thanh Sơn thấy các bàn tiệc khác đều đã chật ních người, chỉ có bên này còn tương đối vắng liền thoải mái ngồi xuống, mở miệng nói :

- Sao lại còn không ăn, mọi người là đang chờ ta à?

Không ai trả lời hắn, Lý Hổ và Lý Báo đi tới hai bên Lý Thanh Sơn, dùng sức đè hắn xuống.

Tuy Lý Thanh Sơn vẫn còn nhỏ tuổi nhưng vóc người vốn cao lớn, cũng không kém hơn hai người này là mấy. Hơn nữa thân hình hắn lại thon gầy, trông cũng không vạm vỡ như họ. Nếu là trước đây, chỉ cần một người đã có thể dễ dàng chế phục Lý Thanh Sơn, còn hiện tại Lý Thanh Sơn cũng chỉ có thể đối phó được với một người, khi cả hai người cùng lên thì còn chưa biết được.

Lý Thanh Sơn nhíu mày, nắm lấy cổ tay hai người dùng lực kéo xuống thấp đồng thời sử dụng chiêu “Ngưu Ma Vận Bì”, giống như một con trâu nước triển khai gân cốt, tách hai người ra hai bên.

Lý Hồ và Lý Báo chỉ cảm thấy cổ tay mình đau đớn, lại bị Lý Thanh Sơn va vào, lập tức không giữ vững được thân hình rơi từ trên ghế xuống đất.

Hai người thẹn quá hóa giận, bất chấp việc bụi bặm dính đầy người, vội vàng đứng dậy.

Lưu quản sự còn muốn nói mấy câu mang tính hình thức, thử xem ý của Lý Thanh Sơn như thế nào, liệu hắn có muốn chịu thua hay không. Không nghĩ tới việc Lý Hổ và Lý Báo kích động như thế, gã cũng không kịp mắng bọn họ, đang định quăng cái ly trong tay, ra lệnh ọi người động thủ.

“Phập!”

Một thanh đoản đao đã cắm trên mặt bàn, động tác của mấy người cũng bị dừng lại, lưỡi đao loang lổ dưới ánh mặt trời, mơ hồ lóe ra ánh sáng.

Thất vậy Lý Hồ và Lý Báo nhất thời cũng không dám xông lên nữa, bọn chúng đều là con trai của trưởng thôn, cũng xem như thân phận cao quý, dựa vào thân thể cường tráng mà ức hiếp người lương thiện thì còn được chứ liều mạng với người khác là chuyện không thể nào.

Một tay Lý Thanh Sơn nắm đoản đao, một chân đạp lên ghế dài, thân thể vươn về phía trước nhìn Lưu quản sự lặng lẽ cười nói:

- Lưu quản sự, đây không phải là đạo để đãi khách, cho dù có ân oán sinh tử thì hãy chờ sau khi mọi người ăn uống no say rồi mới động thủ chứ, không nên lãng phí bàn tiệc này.

Nói đến chỗ này, ngược lại, hắn cũng không cảm thấy khẩn trương gì.

Lưu quản sự còn chưa mở miệng, mọi người xung quanh đã nhao nhao tán thành. Đối với bọn họ mà nói, quan trọng nhất đương nhiên là ăn rồi. Nếu đánh nhau, không biết muốn đánh đổ bao nhiêu đồ ăn, bọn họ cũng không tin là Lưu quản sự vốn keo kiệt lại chuẩn bị cho bọn họ một bàn đồ ăn khác nữa.

- Đúng vậy đúng vậy, Lưu quản sự, chúng ra buổi sáng còn chưa ăn cơm đâu này? Sớm đã đói bụng đến trước ngực dính vào sau lưng rồi, làm gì còn khí lực để đánh nhau nữa.

- Ngay cả tối hôm qua ta còn chưa ăn, không ăn một cái gì thì không được.

Nói xong còn nuốt nước miếng ực một cái.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm lập tức liền trở nên quái dị, ngay cả Lý Thanh Sơn đều thấy dở khóc dở cười, thầm nghĩ chính mình vậy mà lại sợ đám người này.

Mặt Lưu quản sự đỏ bừng, gã bố trí bữa tiệc rượu này, thứ nhất là để trấn trụ Lý Thanh Sơn, với lại sợ bọn họ không chịu xuất lực đành phải cho bọn họ một ít lợi ích.

Gã học trong sách nói như vậy, năm trăm đao thủ phục sẵn, lấy tiếng chén vỡ làm hiệu, xông lên bắt Lý Thanh Sơn. Nhưng gã đã quên, dưới tay gã không phải tử sĩ cũng không phải gia tướng mà là một đám nông dân chân chính.

Lý Thanh Sơn cười tủm tỉm nhìn Lưu quản sự:

- Vừa vặn từ tối hôm qua đến giờ ta cũng chưa ăn gì, hiện tại cũng không khách khí nữa.

Nói xong hắn cầm lấy một con gà quay rồi bắt đầu ăn.

Hắn luyện “Ngưu Ma Đại Lực quyền” đến nay, sức ăn trở nên kinh người, một con hoẵng trên dưới một trăm cân lại chỉ đủ cho hắn ăn mười mấy ngày, Thanh Ngưu còn không kịp bắt con mồi mới.

Trong giây lát, một con gà quay liền biến mất trong miệng hắn. Hắn mặc kệ xung quanh mà vùi đầu ăn, trong khoảng thời gian ngắn trong sân chỉ còn lại tiếng ăn uống.

Lý trưởng thôn vừa tức lại vừa sợ, cả người run rẩy, trừng mắt nhìn Lưu quản sự, không phải ngươi rất thông minh sao, nhanh nghĩ biện pháp khác đi.

Lưu quản sự không có biện pháp gì, trừng mắt trở lại, nếu để cho bọn họ động thủ mà bọn họ lại không nỡ bỏ đồ ăn trong miệng, Lý Thanh Sơn trước tiên nhào tới cho ta một đao thì làm sao bây giờ, ngày thường hai đứa con trai của ông thoạt nhìn hung hãn, như thế nào đến thời điểm cần thì lại mềm nhũn.

Trên bàn này, chỉ bằng Lưu quản sự cùng một đám lão già , gộp lại cũng chưa đủ cho Lý Thanh Sơn đạp một cước. Bỗng nhiên bọn họ giống như là bị ném trên một hòn đảo biệt lập, một mình đối mặt với hung nhân Lý Thanh Sơn, mỗi người đều kinh hồn táng đảm.

“Thất phu nhất nộ, huyết tiên ngũ bộ.”

Lý Thanh Sơn không coi ai ra gì, cầm bầu rượu tự rót tự uống, rượu thôn này vốn nhạt, uống như thế nào cũng không thấy mùi vị, liền hô:

- Mang chén lớn đến!

Nhưng không thấy ai trả lời, Lý Thanh Sơn không vui “Hả?” một tiếng, Lưu quản sự đành cho người bận bịu mang chén lớn đến, Lý Thanh Sơn đổ đầy chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch:

- Sảng khoái!

Mọi người thấy hắn phóng khoáng như vậy lại bội phục dũng khí của hắn, thành ra truyền đến không ít lời khen ngợi.

Những ngày qua Lý Thanh Sơn chịu không ít khổ cực, bị rượu nóng xông lên soảng khoái cực kì, không ngừng chút nào, uống liền ba chén.

Chén rượu thứ ba vào trong bụng, trong nội viện đã là một mảnh âm thanh trầm trồ khen ngợi, giống như không phải Lưu quản sự mời bọn họ đến mà là đến trợ uy cho Lý Thanh Sơn vậy.

Lý Thanh Sơn ợ một tiếng, chắp tay bốn phía :

- Mọi người ăn được uống được, đừng quên ân tình của Lưu quản sự, có ân oán gì thì sau khi ăn xong có thể lại tính. Coi như là trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng không thể làm quỷ chết đói.

Sau đó ánh mắt quét ngang nhìn những người trên bàn chủ tịch:

- Các người sao không ăn đi?

Cảm giác say xông lên, sát ý cũng nổi lên, nếu là những người này vẫn gây phiền phức thì cho dù trong thôn Ngọa Ngưu hắn cũng không được yên ổn, không biết sẽ bị bọn họ ám toán lúc nào. Không bằng giết vài cái, cướp chút tài vật rồi đi tha hương, những thôn dân này cũng không có ai dám ngăn cản mình.

Vốn là Lý Thanh Sơn chỉ mạo hiểm đến dự tiệc, trong đó còn có mấy phần mùi vị phô trương thanh thế, kết quả lại bị bọn người Lưu quản sự phô trương thanh thế, trong khoảng thời gian ngắn đổi khách làm chủ, ý nghĩ cũng bất đồng thật lớn. Hắn không khỏi nhớ tới lời Lôi Phong thúc thúc nói:

- Khó khăn cũng như lò xo, cháu càng yếu nó càng mạnh.

Hắn lại nghĩ tới Thái Tổ nói tới:

- Chủ nghĩa đế quốc là con cọp giấy, giai cấp địa chủ cũng là con cọp giấy.

Tuy rằng về mặt mưu kế, Lưu quản sự có hơi vụng về nhưng lại duyệt người cũng không ít, gã vừa nhìn vẻ mặt Lý Thanh Sơn liền biết hắn đã động sát tâm, lòng dạ vờ vịt lập tức không duy trì được nữa, trên trán cũng bốc lên vài giọt mồ hôi.

Mấy lão già trong thôn thì càng sợ hãi, bọn họ đều không muốn làm con quỷ no bụng à! Họ vội vàng giải thích với Lý Thanh Sơn, bọn họ chỉ là ứng phó hoàn cảnh, không hiểu rõ nội tình, có người run rẩy đứng lên cáo từ muốn rời đi.

Lý Thanh Sơn quát lạnh một tiếng:

- Đứng lại cho ta, chuyện vài ngày trước, chư vị đều tận mắt nhìn thấy, trước tiên đừng vội mà đi, ăn uống no say đã rồi đứng lại làm chứng cho ta. Nếu cố ý không nghe, chính là trong lòng có quỷ, đừng trách đao ta vô tình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương