Lý Thanh Sơn tung một cước, đem thi thể dưới chân đá ra xa, nhe răng cười nói:

-Như thế này yên tĩnh hơn nhiều phải không? Đến đây đi, Hùng trại chủ! Ta sẽ cho ngươi thống khoái! Còn phía sau nữa, lên cả đi!

Nhị đương gia ăn mặc kiểu văn sĩ kia đã không còn nửa phần khí chất nho nhã, khăn trên đầu rơi xuống, cả người cũng ướt đẫm một hội lạnh. Gã dựa vào khinh công không tệ, may mắn thoát khỏi chiêu thức của Lý Thanh Sơn, nhưng lá gan cũng bị hù dọa không ít. Bị Lý Thanh Sơn nhìn đến, gật mình lùi về phía sau một bước.

-Trại chủ, ta không thể chết ở đây được. Mưu lược của ta không thể uổng phí!

Nói xong câu đó, Nhị đương gia xoay người bỏ chạy, dùng khinh công, nhún mấy cái đã tới trước cổng sơn trại. Những sơn tặc khác thấy vậy cũng giải tán, ỏ chạy ra khỏi sơn trại.

-Phế vật, đúng là một lũ phế vật!

Hùng Hướng Võ tức giận mắng to, nếu không có Lý Thanh Sơn ngăn cản, y nhất định sẽ đem đám phản đồ này giết sạch sẽ.

Thấy Nhị đương gia sắp chạy ra khỏi Hắc Phong trại, trong nháy mắt đó, một thanh đao lướt qua cổ họng y, phong đao xanh biếc.

Gã không có được thân thủ như Dương An Chi, hơn nữa tâm đang hoảng loạn, chỉ lo chạy trốn, không hề đề phòng tiểu đao đang phi trong bóng tối. Máu tươi phun trào, con ngươi trợn tròn, đến tận lúc chết cũng không biết mình chết trong tay ai.

Nững sơn tặc khác đang chạy thục mạng, cũng sẽ có kết cục giống như y, thi thể xếp đầy ngoài cổng trại, tuyến biên giới của cái chết.

Hùng Hướng Võ không nhìn rõ trước của trại xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, biết rằng những người đó lành ít dữ nhiều. Trong lòng run một cái:

-Ngươi đã làm gì?

Lý Thanh Sơn ung dung cười:

-Dĩ nhiên là giết các ngươi!

Tiểu An đang tu luyện ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’, đã không còn sợ huyết khí. Nhưng vừa mới thảm sát nhiều như vậy, sát khí ngút trời, như có chiến trân, Tiểu An cũng chỉ có thể lượn lờ xung quanh không thể đến gần, cũng may vừa đúng có thể ẩn nấp, đánh lén.

Đám sơn tặc ở trong bóng tối chạy loạn, lại là con mồi béo bở nhất, không có cách nào đánh trả, một tên rồi lại một tên chui đầu vào chỗ chết.

Hùng Hướng Võ tức giận nhìn cơ nghiệp bao nhiêu năm y đã gây dựng, vậy mà bị hủy đi chỉ trong chốc lát, bị hủy trong tay một tiểu tử. Cả sơn trại có bao nhiêu sơn tặc hung ác thành tính, giờ chỉ còn một mình y. Hắc Phong trại lớn là thế, bỗng chốc trở thành tử địa, chỉ còn lại âm thanh của gió tuyết.

Lý Thanh Sơn cầm đại thương lập tức nói:

-Đến đây đi!

Hùng Hướng Vũ nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn, cẩn thận đưa tay vào trong ngực, lấy ra một tấm phù màu sắc đã phai nhạt. Tấm phù này y có được rất tình cờ và cũng không dễ dàng gì, chính là vật có thể cứu tính mạng của y. Y vốn không nghĩ sẽ rơi vào tình thế như này nên vẫn chưa sử dụng, đã trì hoãn rất nhiều lần.

Lý Thanh Sơn vừa nhìn thấy tấm phù đang tỏa ra lnh quang sáng chói, trong lòng chợt chấn động. Mũi thương rung lên, chân khí bộc phát, xuất ra chiêu cuối cùng của Bá Vương thương, cũng là chiêu có uy lực mạnh nhất: ‘Độc Bá Thiên Hạ’, chưa từng có từ trước đến nay, xé toạc màn đêm, đâm thẳng tới.

Hùng Hướng Vũ cắn đầu lưỡi, phun chút huyết dịch lên lá bùa rồi dán lên lồng ngực. Một cỗ linh quang chói sáng bao chùm cả cơ thể y. Y điên cuồng hét lên:

-Ta muốn giết ngươi !

‘Oành’, tiếng vàng sắt va chạm, Bá Vương thương bị một tấm phù màu vàng có linh quang ngăn cản, không thể tiến thêm. Tiểu An vốn muốn xông lên giúp đỡ Lý Thanh Sơn, thế nhưng linh quang màu vàng chiếu rọi, làm nó không thể bước tiếp.

Hùng Hướng Võ bắt được mũi thương. Lý Thanh Sơn cảm thấy một lực đang truyền tới, không hề thua kém mình, suýt nữa không cầm được cán thương. Hắn lập tức vận lực, xuất ra chiêu ‘’Ngưu Ma Đạp Đề’, hai chân gắn chặt xuống đất, quyết không chịu lùi một bước.

Hai người cùng tung chưởng lực, mũi thương vốn chỉ to cỡ miệng chén tế, bị ép thành một vòng tròn lớn.

Hai người từng bước thu hẹp khoảng cách. Năm bước.. ba bước… một bước.

Hùng Hướng Võ bất chợt giơ bàn tay lên, chụp xuống đỉnh đầu Lý Thanh Sơn. Bàn tay của y lớn kinh người, tựa như bị tay một con gấu lớn, không phù hợp với kích thước cơ thể y, bây giờ lại được phủ thêm một tầng linh quang, lại càng có vẻ to lớn.

Chưởng lực còn chưa đánh xuống, cuồng phong đã gào thét kéo tới, ép cho Lý Thanh Sơn không thể thở nổi, buông Bá Vương thương, lui nhanh về phía sau. Chưởng lực đánh đến, một thân thiết giáp dày cộ liền bị đập vỡ. Trước ngực dấy lên một trận đau đớn kịch liệt, so với đao kiếm lại càng lợi hại hơn.

Hùng Hướng Võ hình như là không khống chế được công lực của mình, vỗ xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn. Mặt đất thật lún xuống rất sâu, thanh thế hơn cả Ngưu Ma Đạp Đề của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn không nhịn được, thốt lên hỏi:

-Đây là cái gì?

Hùng Hướng Võ không thèm giải thích, quát lên:

-Là mồ chôn của ngươi!

-Kim Cang Đại Lực phù, dùng như có kim cương hộ thể, sức mạnh lớn vô cùng!

Thanh Ngưu không biết từ đâu chui ra, nhàn nhạt giải thích.

Một con trâu biết nói! Hùng Hướng Võ thoáng kinh ngạc.

-Ngưu ca, sao huynh lại tới đây?

Thanh Ngưu nói:

-Mau mau giết hắn đi. Còn nhiều chuyện quan trọng phải làm!

-Được!

Lý Thanh Sơn xé mấy mảnh thiết giáp còn xót trên người xuống, sải bước về phía Hùng Hướng Vũ:

-Kim cương hộ thể cái gì chứ, xem ta đánh nát cái vỏ rùa của ngươi đây!

Hùng Hướng Võ giơ bàn tay khổng lồ đánh tới, thầm nghĩ ‘là ngươi tự tìm đến tử lộ đấy’. Chân khí trong cơ thể Lý Thanh Sơn sôi trào kịch liệt, Ngưu Ma Đại Lực quyền cũng toàn lực đáng ra.

Quyền chưởng va chạm với nhau, tạo ra tiếng vang thật lớn. Lý Thanh Sơn ngã xuống bị bụi đất vùi lấp, cả xương cốt cơ thể đau đớn rên rỉ, bắp thịt lại càng tê dại. Hắn lại không để ý, thét lên:

-Tiếp tục!

Rồi lại xuất ra một quyền.

Chưởng lực đánh tới, Lý Thanh Sơn lại bị vùi lấp thêm vài phần.

Hùng Hướng Võ muốn đánh cho Lý Thanh Sơn thịt nát xương tan, nhưng Lý Thanh Sơn chẳng khác nào một khối sắt, dù có đánh đến mức nào cũng mặc, càng đánh càng hăng.

Quyền chưởng giao đấu hơn mười lần, bắp chân Lý Thanh Sơn đã ngập hoàn toàn trong đất, lỗ mũi rỉ ra máu tươi, nhưng vẻ mặt lại càng cương nghị.

Hùng Hướng Võ cũng chỉ là mươn ngoại lực, mặc dù lực rất lớn nhưng tốc độ lại không theo kịp, rốt cuộc lộ ra sơ hở. Lý Thanh Sơn không hề bỏ phí cơ hội mà đánh tới một quyền, nhưng lại bị linh quang kia phá giải.

-Vô dụng thôi, chưởng lực của người sẽ không làm gì được ta!

Hùng Hướng Võ cười như điên dại.

-Để ta xem ngươi có thể ngăn được mấy quyền !

Lý Thanh Sơn không cho địch thủ nhân cơ hội nghỉ ngơi, chân khí bộc phát toàn lực, liên tiếp đánh ra mấy chục quyền.

Linh quang bị đánh liên tiếp, chấn đông không ngừng, ánh sáng ngày càng nhạt. Hùng Hướng Võ lui về phía sau, khóe miệng rỉ máu. Quả nhiên linh quang kia không thể hóa giải tất cả các quyền thế, cũng sẽ bị chấn thương.

Hùng Hướng Võ bị đánh đến quỳ một chân xuống đất, không cam lòng, tức giận nói:

-Ngươi!

-Chết đi!

Lý Thanh Sơn rút Phi Long kiếm sau lưng ra, dồn tất cả chấn khí vào đó. Thân kiếm sáng lên, toát ra kiếm khí, toàn lực chém xuống. Gặp phải linh quang, kiếm khí dừng lại rồi chốt lát lướt nhanh xuống. Một cái đầu người rơi xuống, lăn lông lốc mấy vòng, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

Lý Thanh Sơn giơ kiếm nói:

-Hắc Phong trại chủ, đã rơi đầu tại đây. Hắc Phong trại đã bị diệt trừ!

Sau đó hắn liếc nhìn thân kiếm:

-Quả là kiếm tốt!

May là hắn không dùng thanh kiếm này từ đầu mà dùng quyền chưởng đấu với y. Nếu không, lúc đó linh quang chưa suy yếu, e rằng không những không hạ được Hùng Hướng Võ mà còn làm hỏng một thanh bảo kiếm.

Mặc dù theo như lời Thanh Ngưu nói, đây cũng không phải một món linh khí đặc biệt, nhưng ít nhất cũng nên thừa dịp sử dụng nhiều một chút.

-Ngưu ca, huynh nói có chuyện quan trọng là chuyện gì?

Thanh Ngưu đáp:

-Giúp tiểu quỷ này đem ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ sửa thành nhân dạng. Nhanh đi thôi, thi thể cũng đã mang tới rồi. Đừng lãng phí vật liệu tốt như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương