Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 24
Hoàng Bệnh Hổ cảm thấy mình nói vậy còn chưa đủ đả kích, lại tiến một bước nói:
- Đao pháp quyền pháp của cậu đã đại khai đại hợp, đi theo ngoại công nhất mạch, loại võ công này học tương đối nhanh, nhưng nếu không có một loại nội công thượng thừa phụ trợ từ ngoài tới bên trong để đạt tới tình trạng nội ngoại kiêm tu, sợ rằng rất khó thành cao thủ nhất lưu, cao thủ Tiên Thiên lại càng vô vọng.
-Cao thủ nhất lưu? Vậy ta được coi là mấy lưu? Còn có cao thủ Tiên Thiên là gì?
Lý Thanh Sơn hỏi liên tục mấy câu, cũng làm cho Hoàng Bệnh Hổ có chút tin tưởng rằng hắn có cao nhân truyền thụ, nếu là có sư phụ nghiêm chỉnh thì tại sao lại không biết những thứ này:
- Thân thủ của cậu còn không đạt đến trình độ tam lưu.
- Vậy chính là bất nhập lưu rồi!
- Cậu có thể đánh gục những tên hái sâm kia, đã được xưng tụng là “Hảo thủ” rồi! Cậu còn trẻ tuổi, cũng không nên quá nản chí, chỉ cần luyện công thật tốt, thành tựu cao thủ tam lưu là có thể hoành hành một vùng. Thanh Sơn, với tư chất của cậu, chuyện này tuyệt không có vấn đề gì.
Hoàng Bệnh Hổ sợ đả kích quá lớn lại áp chế nhuệ khí của hắn, nên có chút hảo tâm an ủi. Nhưng mục tiêu mà Thanh Ngưu đề ra cho Lý Thanh Sơn từ vừa mới bắt đầu chính là hoành hành nhân thế, còn về nội công lại càng như chuyện cười.
- Cao thủ Tiên Thiên lại càng thêm huyền ảo, trước muốn đả thông kinh mạch toàn thân, đột phá Sinh Tử Huyền Quan, đem nội lực chuyển hóa thành chân khí, có thể tùy ý lưu chuyển ở trong người mà không còn trở ngại, chân khí mạnh tới trình độ nhất định, thậm chí có thể tùy ý phát ra bên ngoài cơ thể để đả thương người, vân vân… Dường như hiện tại, luồng khí này trong cơ thể ta đã có thể tùy ý lưu chuyển rồi, chẳng qua là không thể phát ra bên ngoài cơ thể, chắc là do số lượng quá nhỏ.
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên hiểu được, từ vừa mới bắt đầu, hắn cùng phàm nhân đã đứng ở hàng thứ khác rồi, con đường mà hắn đang đi, người tập võ tầm thường không thể tưởng tượng.
- Liệp đầu, ta tất sẽ trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Hoàng Bệnh Hổ khen một tiếng “Có chí khí”, nhưng vẻ mặt lại không có biểu hiện gì, cao thủ Tiên Thiên? Ban đầu y nghe qua những chuyện này, chẳng phải cũng có hùng tâm tráng chí như vậy sao, nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Y giống như thấy được mình lúc trước:
- Nếu cậu có thể trở thành cao thủ Tiên Thiên, cái chức liệp đầu này giao cho cậu đi làm.
Đây cũng không phải tùy ý mà hứa hẹn, trong suy nghĩ của y, cho dù Lý Thanh Sơn có thể trở thành cao thủ Tiên Thiên thì cũng phải đến mấy chục năm về sau. Nhưng mà y lại không biết, kẻ đứng trước mặt này đã là “cao thủ Tiên Thiên” mà y vừa nói.
Trong lòng Lý Thanh Sơn vừa động:
- Liệp đầu, thân thể của ngươi hình như không được tốt lắm?
- Ta vừa sinh ra liền gầy yếu như vậy, lang trung đã từng nói là nuôi không sống, nhưng mẹ ta không tin, cứ thế nuôita lớn. Ta cũng không tin ta lại không sánh bằng những hài tử khác trong thôn, dám luyện liền được một thân võ nghệ, nhưng thân thể vẫn suy yếu, những năm gần đây đau đớn liên tiếp, đã không thấy khoảng thời gian yên ổn nào.
Quả thật, Lý Thanh Sơn có chút bội phục người nam nhân trước mắt này rồi, cho dù hắn không có đại thần thông, nhưng ý chí nghị lực này đã đủ làm tấm gương cho hắn.
- Liệp đầu không nên lo lắng, chỉ cần tìm được Linh sâm, nhất định có thể trị khỏi cho ngươi.
- Ừ, tuy là thứ hư vô mờ ảo, nhưng luôn có một đường sinh cơ! Thừa dịp nguyên khí Sâm Vương Ttrang bị tổn thương nặng nề, hôm nay chúng ta phải bắt đầu vào núi lục soát núi rồi, cậu có muốn đi không?
- Thương thế trên người ta còn chưa khỏi hẳn, sợ rằng không thể giúp được gì cho Liệp đầu.
Tất nhiên Lý Thanh Sơn sẽ không đáp ứng, đối phương chỉ mới nói như vậy thôi, không có chuyện thật sự tin vào hắn.
- Tốt, vậy thì chờ thương thế trên người của cậu tốt lên rồi, chúng ta lại đến giao thủ, ta sẽ an bài người dạy bắn cung cho cậu.
Hoàng Bệnh Hổ vỗ vỗ vai của hắn nói.
Sau khi Hoàng Bệnh Hổ rời đi, Lý Thanh Sơn lập tức hỏi Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu chẳng thèm ngó tới nói:
- Cái gì nhất lưu nhị lưu, con kiến hôi cũng cần phải phân ra mạnh yếu sao? Nhưng củ Linh sâm này, nếu ngươi có thể lấy được, đối với tu hành ngươi có trợ lực rất lớn.
Lý Thanh Sơn cũng chỉ có thể mở to đôi mắt đầy trông mong nhìn nó.
- Ngươi có thể học tập thuật săn thú, không còn hoàn toàn dựa vào ta, ta rất vui mừng, rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút! Từ nay về sau, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi!
Không ngoài sở liệu, Thanh Ngưu luôn luôn quán triệt chủ ý, tuyệt không xuất thủ tương trợ. Lý Thanh Sơn cũng không tính toán dựa hoàn toàn vào nó, về phần đoạt thức ăn trước hai cái thôn trang đang giành nhau, hắn càng không có cái tự tin này, hơn phân nửa sẽ đưa luôn cái mạng này vào. Hắn cũng chỉ cảm thán mấy tiếng, bỏ đi tâm tư này, lại nhai thêm một nhánh nhân sâm, đả tọa vận công, cho đến lúc đêm khuya mới đi ngủ.
Một luồng khói xanh như u hồn từ Hòe Mộc bài bay lên cao, hóa thành một đứa trẻ tuấn tú, nhìn Lý Thanh Sơn một cái, hình như đã quyết định gì đó, thừa lúc gió đêm liền bay về phía trong núi, đôi môi không có chút huyết sắc luôn mấp máy.
Nếu có người tinh thông học thần nhìn thấy, liền biết nó đang nói là "Linh sâm" mà người ta nhắc tới.
Thanh Ngưu mở mắt nhìn một cái, liền lại nhắm mắt ngủ tiếp. Tiểu An bay ra khỏi Lặc Mã trang, bay vào dãy núi liên miên phập phồng, tự do xuyên qua cây rừng rậm rạp, nhưng thỉnh thoảng cũng phải né qua gió núi lăng liệt.
Từ rất xa nhìn thấy một chút ánh lửa, khi Tiểu An bay gần liền thấy đám thợ săn Lặc Mã trang mang theo vũ khí đang nghỉ ngơi ở bên cạnh đống lửa. Hoàng Bệnh Hổ đang thấp giọng cùng mấy người thợ săn thương nghị chiến thuật.
Tiểu An xoay vài vòng, nghe trong chốc lát, liền thuận gió bay lên đỉnh Bạch Lão, cẩn thận điều tra mỗi một con suối, mỗi một khối nham thạch. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ bị những thú con đi ngang qua hấp dẫn chú ý, khiến nó quên đi mục đích của chính mình. Nhưng rất nhanh nó đã phục hồi tinh thần lại, tiếp tục tìm kiếm, trong lòng chỉ giữ lấy một ý niệm trong đầu: “Nhất định, nhất định phải tìm được Linh sâm, như vậy sẽ có thể trợ giúp huynh ấy”.
Vào lúc canh tư, mấy người hái sâm triển khai một cuộc đánh lén ban đêm, nhưng bị Hoàng Bệnh Hổ đã có chuẩn bị giết lùi, nhưng song phương cũng không có tìm được Linh sâm. Tiểu An cũng vậy, thừa dịp trước khi mặt trời mọc, nó trở lại thôn trang, khuôn mặt mệt mỏi, cơ hồ có chút chán ghét.
Tâm tư của trẻ con luôn là không dễ làm được việc gì lâu dài, hơn nữa công việc này đối với nó mà nói thì thật là quá cô độc, nó đã chịu đựng quá đủ tư vị cô độc. Nhưng khi nhìn khuôn mặt Lý Thanh Sơn còn đang ngủ say, trong lòng nó bỗng nhiên dâng lên động lực mới, nắm lấy quả đấm, tiến vào trong Hòe Mộc bài mà ngủ.
Lúc sáng sớm, một lão thợ săn với sắc mặt nghiêm trọng đem Lý Thanh Sơn gọi dậy:
- Liệp đầu để cho ta tới dạy ngươi bắn tên!
Lý Thanh Sơn chú ý tới, chân trái lão hơi cà thọt, nhưng vì không muốn vô lễ với người ta nên chỉ nhìn qua một chút, không nghĩ tới lão thợ săn đã chú ý tới, bình thản nói:
- Bị sói cắn, đi theo ta!
Trên một mảnh trên đất trống phía tây thôn trang, một đám tiểu tử choai choai đang đứng chờ đợi, lớn thì cũng không khác lắm với Lý Thanh Sơn, tuổi còn nhỏ thì nước mũi lem nhem, nhưng trên thân mỗi người đều mang một cái cung săn, ánh mắt nhìn về Lý Thanh Sơn đều mang theo chút phòng bị cùng bất thiện.
- Tàng gia, hắn cũng muốn cùng một nhóm với chúng ta?
Tàng gia khẽ gật đầu, cũng không giải thích nhiều, nói thẳng:
- Kéo cung!
Đám tiểu tử kia lập tức không nói thêm gì nữa, kéo ra cung săn, liếc về phía bia ngắm nơi xa. Tàng gia liền đi lại sửa lại tư thế cho bọn chúng, giảng giải những điểm mấu chốt trong việc bắn tên, đem Lý Thanh Sơn ném ở một bên.
Lý Thanh Sơn cũng không cảm thấy nhàm chán, mà là đứng một bên tỉ mỉ lắng nghe. Như thế qua nửa canh giờ, Tàng gia hạ mệnh ọi người nghỉ ngơi, rốt cục mở miệng nói với Lý Thanh Sơn:
- Trước luyện khí lực một chút thử coi!
Lão vừa nói vừa chỉ chỉ đống đá một bên.
Lý Thanh Sơn được gọi đi nâng tạ đá, so với cái loại sư phụ không đem mạng của ngươi coi là chuyện lớn như Thanh Ngưu, với mức độ lạnh nhạt này, hắn vẫn còn có thể chấp nhận được.
Tàng gia lộ ra chút ngoài ý muốn, lão cũng không thích Lý Thanh Sơn, nhưng lại không thể cãi lệnh mà Hoàng Bệnh Hổ đã giao cho, cho nên cố ý chút lạnh nhạt đối với hắn, coi như là tôi luyện tâm tính của hắn. Không nghĩ tới hắn hoàn toàn không có tức giận, cùng với suy nghĩ ban đầu của lão lại hoàn toàn bất đồng, lão thầm nghĩ:
- Khó trách Liệp đầu coi trọng hắn như thế!
- Tiểu tử, ngươi từ đâu tới vậy?
Đám tiểu tử kia nhịn không được tiến lên, trên mặt tất cả đều lộ vẻ khiêu khích.
- Thôn Ngọa Ngưu.
- Hừ, chẳng qua chỉ là trồng trọt, cũng có một chút sức trâu, nghe nói ngươi còn dẫn theo một đầu trâu, chúng ta nơi này không cần trâu, giết ăn thịt đi!
Lý Thanh Sơn cũng không thể theo chân bọn họ mà chấp nhặt kêu đánh kêu giết, nhưng càng sẽ không để cho bọn họ tùy ý vũ nhục, hai cánh tay đột nhiên dùng sức, quả tạ đá nặng hai mươi mấy cân ném lên không trung.
- Má ơi!
Đám tiểu tử kia lộ ra vẻ mặt khủng hoảng chạy trốn ra bốn phía, quả tạ đá mười mấy cân mà nện xuống, không đem người đập cho nát bét mới là lạ.
Quả tạ đá nặng nề rơi xuống, Lý Thanh Sơn không tránh không né mà vẫn hết sức chăm chú, nhìn đúng thời cơ, một phát tóm lấy quả tạ đá, thân thể xoay tròn hóa giải lực trùng kích rồi mỉm cười nhìn qua bọn chúng.
Đám tiểu tử kia kinh hãi trợn mắt hốc mồm, từng tiếng nuốt nước bọt ực ực vang lên. Làm như vậy phải cần bao nhiêu khí lực a, vác lên hai cái quả tạ đá thì bọn họ còn có thể làm được, nhưng lại ném lên không trung cao như vậy thì không có khả năng, chớ nói chi là có thể tiếp được quả tạ đá.
Lý Thanh Sơn cũng không để ýđến bọn họ nữa, chỉ cười nói:
- Tàng gia, ta còn phải luyện khí lực nữa không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook