Chương 199: Công Lao Của Lý Thanh Sơn

Lý Thanh Sơn lại nói đến nhiệm vụ ở thành Cổ Phong, cùng với kế hoạch ở đảo Tích Hoa lần này.

Hoa Thừa Lộ càng nghe lại càng thích thú, thỉnh thoảng còn xen lời hỏi vài câu, cô gái nhỏ này ăn sung mặc sướng, cũng không biết đào đâu ra nhiều sát khí đến thế, nghe được hai chữ “diệt môn” là vô cùng kích động, nhất quyết bắt Lý Thanh Sơn phải kể lại tỉ mỉ.

Cuối cùng tiếc nuối nói:

“Đáng tiếc ca ca ta không cho ta gia nhập vào Ưng Lang Vệ, nếu không đã có thể đi chấp hành nhiệm vụ cùng với Thanh Sơn ngươi rồi.”

Lý Thanh Sơn nghĩ thầm, dựa vào thực lực của nhà họ Hoa, còn không phải muốn ăn đan dược nào thì tùy tiện ăn sao, cần gì phải vất vả đi làm nhiệm vụ như thế, nếu ta là người, nhất định phải ăn đến thành yêu tướng mới rời núi.

Ngoài miệng lại nói:

“Đó là vì thống lĩnh Hoa yêu quý ngươi, phải có thực lực mạnh mới có thể chấp hành càng nhiều nhiệm vụ, ta tin chắc sau này ngươi nhất định sẽ trở thành một Ưng Lang Vệ còn tốt hơn cả ta.”

Hoa Thừa Lộ nói:

“Đúng thế, ngươi cũng nói giống hệt ca ca ta.”

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, thì ra ca ca ngươi cũng dỗ ngươi như thế này à!

Từ đầu đến đuôi, nếu dựa theo cách báo chí đưa tin thì có thể nói là:

“Lãnh đạo quốc gia Hoa Thừa Lộ của chúng ta thân thiết tiếp đón Lý Thanh Sơn, trò chuyện vui vẻ, khen ngợi và ủng hộ công việc của Lý Thanh Sơn, cũng cổ vũ hắn tiếp tục nỗ lực, tạo ra càng nhiều thành tích tốt hơn.”

Các quần hùng bạch đạo lấy góc nhìn của người đứng xem mà quan sát toàn bộ, tâm trạng có chút phức tạp, bởi vì ngoại trừ Tiểu An ra, ở nơi này, hai người Lý Thanh Sơn chính là người nhỏ tuổi nhất. Phần lớn bọn họ đều đã là cao thủ nhất lưu, chỉ còn kém một bước là đến Luyện Khí tầng thứ nhất Mà cũng chính một bước từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên này, cũng đã ngăn cách ra tôn ti đắt rẻ sang hèn.

Nhưng lại không ai dám không phục, những chuyện Lý Thanh Sơn từng làm, dù nghe bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy kinh hãi. Nghĩ đến đám cao thủ hắc đạo luôn khoe khoang việc bản thân có mặt trên Hắc Bảng, lại mắng vài câu ngu ngốc, sau đó hạ quyết tâm, cả đời này cũng không cần leo lên Hắc Bảng. Nếu không cũng không biết ngày nào đó tham dự tụ hội sau đó bị bắt gọn

Sau chiến dịch tại đảo Tích Hoa, chính đạo trong phạm vị mấy trăm dặm quanh thành Gia Bình bắt đầu rầm rộ, bầu không khí trong giang hồ trở nên vô cùng tốt đẹp, thiếu hiệp đại hiệp xuất hiện lớp lớp, mỗi người đều tuân theo pháp luật, kính già yêu trẻ, dù muốn làm mấy chuyện trộm cắp gái gú thì đều phải lén lút, cực kỳ cẩn thận, không bao giờ dám làm rầm rộ. Công lao của Lý Thanh Sơn vô cùng to lớn.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, thuyền lớn đi đến bờ, mọi người xuống thuyền, Hoa Thừa Lộ vẫy nhẹ tay, con thuyền to lớn nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng bị nàng thu vào lòng bàn tay, sau đó bỏ lại vào trong túi bách bảo, vô cùng tiếc nuối nói:

“Cái hồ này nhỏ quá, không rong ruổi được bao nhiêu.”

Lý Thanh Sơn và Tiểu An nhìn mà hai mắt sáng rực

Trước khi xuất phát, các cao thủ bạch đạo đã chuẩn bị xong tiệc mừng công tại Quan Hồ Lâu của thành Lâm Hồ.

Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng thở hắt ra, lại còn phải tiếp tục diễn tiếp, dù sao người ta cũng giúp ngươi một việc lớn như thế, ngươi cũng phải làm người ta vui vẻ mới được.

Hơn nữa tuy rằng nhìn không thấy, nghe không được, nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm nhận được Tây Môn Mỗ Mỗ vẫn chưa đi xa, sát ý địch ý kia vẫn cứ loáng thoáng bao phủ lấy hắn, chỉ sợ hiện tại hắn chỉ cần vừa rời khỏi Hoa Thừa Lộ là phải lập tức sống mái với Tây Môn Mỗ Mỗ.

Chơi diễn kịch cùng cô gái nhỏ này dù sao cũng tốt hơn đi liều mạng với bà già kia. Tuy rằng hắn đã hạ quyết tâm muốn giết Tây Môn Mỗ Mỗ, nhưng cũng không phải vào lúc này. Tây Môn Mỗ Mỗ đã lớn tuổi như thế, tu vi đã không thể tiến bộ thêm được nữa, mà hắn thì mỗi giây mỗi phút đều trở nên mạnh hơn, chỉ cần tranh thủ chút thời gian, hắn sẽ có thể nhẹ nhàng đánh chết bà già này mà không cần bị thương chút nào, bây giờ cần gì phải đi mạo hiểm chứ.

Trên lầu Quan Hồ, cuối cùng Dư đại hiệp cũng uống đến rượu, thoải mái chè chén, lại còn tranh thủ lúc ngà ngà say mà lấy can đảm đến kính Lý Thanh Sơn một chén. Sau đó những người khác cũng dồn dập tập hợp lại chúc rượu, buông lời nịnh hót không ngừng.

“Lý đại nhân, có phải ngươi còn một biệt hiệu là Hắc Hổ đúng không?”

Thậm chí còn có người nhận ra Lý Thanh Sơn, nhớ lại cái biệt hiệu từ rất lâu về trước của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn thuận miệng đáp qua loa rồi lại gắp một miếng cá cho Tiểu An ở bên cạnh:

“Nếm thử cái này đi, hương vị không tệ.”

Nhiều năm không được nếm đủ loại hương vị như vậy, giờ vất vả lắm mới được nếm lại, đương nhiên phải bổ sung gấp bội rồi.

Tiểu An ngoan ngoãn cúi đầu ăn, nhưng vẻ đỏ ửng trên mặt vẫn không tiêu tan, như thể được uống rượu ngon vậy.

Vị lão tăng kia tiến lên, đánh giá Tiểu An:

“Lý đại nhân, ta thấy vị tiểu thí chủ bên cạnh ngươi rất có Phật ý đó!”

Hắn cũng được coi như là sư sãi có tí tu luyện, lờ mờ cảm giác được những ảnh hưởng mà môn thần thông Chu Nhan Bạch Cốt đạo mang lại cho Tiểu An.

Lý Thanh Sơn cười ha hả:

“Tiểu An nhà ta, tương lai muốn làm Bồ Tát đó!”

Lão tăng lấy làm kinh hãi, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi nói:

“Tội lỗi, tội lỗi, đại nhân không thể nói bừa đâu!”

Lý Thanh Sơn cười đáp lại:

“Sao chim yến tước có thể biết được chí lớn của thiên nga*, phải không Tiểu An?”

*Làm thế nào chúng ta có thể đoán được tham vọng của những con cá nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương