Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 17
Vẻ mặt của Tiểu An có chút cao hứng lại có chút mờ mịt.
Lý Thanh Sơn lại tìm tòi trong phòng bà cốt một vòng, Tiểu An cũng đi theo phía sau hắn, nó bỗng nhiên ra cánh tay nhỏ giật nhẹ ống quần của hắn, chỉ về phía một chỗ.
Ở trên vách tường Lý Thanh Sơn tìm được một cái hốc tối, bên trong có một chồng giấy, đều là ngân phiếu. Hắn cũng mơ hồ nghe nói qua, thế giới này cũng là có tiền trang, nhưng chồng ngân phiếu này thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nghĩ đến số bạc trắng chất đống được chôn dấu kia chắc là do lúc bà cốt đang còn khỏe mạnh, sau này tuổi già sức yếu, căn bản không thể lại đi đào hầm để dấu nữa, mới đưa những số bạc còn lại mà những năm này cướp đoạt hối đoái thành những tờ ngân phiếu nhẹ nhàng, rồi để vào trong hộp tối, khoảng chừng cũng có mấy trăm lượng. Mụ ta có nhiều tiền như vậy, thế mà chỉ vì một cái đầu heo lại trở mặt với hắn, cuối cùng lại phải bỏ mình.
Mà ở trong hộp tối thấp nhất, Lý Thanh Sơn rốt cuộc cũng tìm được đồ vật hắn muốn tìm, đó là một tờ giấy Hiệt Thư, trên đó tràn ngập chữ cực nhỏ. Vừa nhìn cũng đoán ra đấy chính là thuật luyện hồn ngự quỷ, lề của trang giấy cao thấp không đều, như là bị xé ra từ một quyển sách.
Lý Thanh Sơn tu luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, cũng xem như vừa mới bước chân vào thế giới tu chân luyện đạo, đối với những pháp thuật khác cũng có lòng hiếu kỳ, không nghĩ tới những thủ đoạn quỷ dị của bà cốt lại chỉ đến từ tờ giấy Hiệt Thư này. Nếu như mụ ta có được quyển sách hoàn chỉnh thì, người ngày hôm nay phải ngỏm tại đây sợ là chính hắn.
Nhưng nếu bà cốt có quyển sách đầy đủ thì sợ là mụ ta cũng sẽ không trốn ở trong thôn Ngọa Ngưu này hơn nửa đời người. Bà cốt vốn không phải là người Ngọa Ngưu thôn, mấy chục năm trước mới đột nhiên tới nơi này rồi ngụ lại, lai lịch của bà ta thì không ai biết, từ đâu bà ta có được tờ giấy Hiệt Thư này, Lý Thanh Sơn cũng không thể nào suy đoán.
Chẳng qua ở dưới tờ giấy Hiệt Thư này còn có một tấm ngân phiếu, bên trong có tới một ngàn lượng bạc trắng, tấm ngân phiếu này xem như đã cực kỳ khoa trương, có thể nghĩ được nó phải tích lũy rất nhiều năm rồi, cũng không phải là số tiền mà bà ta kiếm được ở Ngọa Ngưu thôn, nó khiến lai lịch của bà cốt càng ngày càng khó phán đoán.
Lý Thanh Sơn hỏi Tiểu An nói:
-Nhóc nhận ra vật này sao?
Hắn cảm giác việc này có liên quan tới thân thế của Tiểu An.
Tiểu An cũng trầm mặc không nói gì, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Lý Thanh Sơn lập tức biết việc này đã vượt qua khả năng của nó. Những thứ trong hộp tối này, hắn đương nhiên không chút khách khí mà còn vui lòng thu nhận toàn bộ, nhưng đang muốn đi ra khỏi cửa, thì lại cảm giác được Tiểu An đang kéo ống quần của hắn.
Lý Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, thấy nó có chút mê man nhìn hắn như một đứa trẻ lạc đường, đáng thương không nói ra được, trong lòng hắn mềm nhũn, ngồi xổm người xuống ôn nhu nói:
-Nhóc không có chỗ để đi sao?
Tiểu An gật đầu, Lý Thanh Sơn nói:
-Vậy trước hết hãy đi theo ta làm bạn với ta, được không?
Nói xong thì mở lọ sứ ra, biết nó không dám đi dưới ánh mặt trời.
Tiểu An lộ ra nụ cười ngại ngùng, bay vào bên trong lọ sứ.
Lý Thanh Sơn mang theo lọ sứ trở lại nhà tranh, sau khi mai táng hài cốt trong đó rồi lập một phần mộ nho nhỏ cho Tiểu An.
Thanh Ngưu thấy hắn trở về, hỏi:
-Thành công rồi hả?
Lý Thanh Sơn nói:
-Chỉ là một mụ phù thủy nho nhỏ, đối phó với mụ thì có khó khăn gì!
Sau đó hắn đem chiến lợi phẩm của chuyến này trưng ra cho Thanh Ngưu coi, còn đưa tờ giấy Hiệt Thư kia cho nó xem qua, hỏi:
-Đây cũng là một môn thần thông sao? Ta có thể luyện không?
-Đây chỉ là một tờ giấy không toàn vẹn, nên cũng không thể suy đoán ra được điều gì, nhưng ở trên tờ giấy này có ghi lại một loại thần thông tên là Huyền Âm Ngự Quỷ thuật.Không biết làm sao nó lại nằm trong tay mụ ta, luyện loại đồ vật tàn khuyết không đầy đủ này, quá nửa sẽ là không có gì hay ho. Chưa từng nghe tới tham thì thâm sao? Trước hết hãy đem Cửu ngưu nhị hổ chi lực luyện thành thục đi rồi hãy nói sau!
Thanh Ngưu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói ra suy đoán của nó về lai lịch của tờ giấy Hiệt Thư.
- Cửu Ngưu Nhị Hổ chi lực so với Huyền Âm Ngự Quỷ thuật, cái nào lợi hại hơn?
-Nếu là bản gốc của Cửu Ngưu Nhị Hổ chi lực, thì thật sự không dễ để bàn luận. Mặc dù Huyền Âm Ngự Quỷ thuật không lấy việc tu luyện thân thể làm cốt lõi, thế nhưng có thể hội tụ một đoàn quỷ vật, dùng chúng để hù dọa địch thủ thì cũng tính là một môn thần thông thiên về chiến đấu. Nếu như không thể đánh bại người thi triển pháp thuật, thì rất dễ bị dìm ngập ở trong biển quỷ vật.
-Vậy Ngưu Ma Hổ Ma chi lực ta đang tu luyện thì sao?
-Tự nhiên là hơn xa.
Lý Thanh Sơn lập tức trấn tĩnh lại tâm thần, không do dự nữa, tiện tay thu trang tàn giấy kia lại.
Chiến lợi phẩm của hắn, đơn giản chính là số tiền bạc kia. Lý Thanh Sơn vốn tưởng Thanh Ngưu sẽ không để ý những thứ ngoại vật như vàng bạc, nhưng lại không ngờ rằng Thanh Ngưu vừa nghe được hắn có nhiều tiền như vậy thì mừng rỡ nói:
-Tốt, so với cái tờ giấy rách kia, đây mới là thứ thiết yếu!
Đối với một loại thần thông phép thuật thì hết sức xem thường, nhưng đối với tiền bạc lại coi trọng hết sức, dù Lý Thanh Sơn đã được Thanh Ngưu giáo dục cái đạo lý "ăn thịt uống rượu", lúc này cũng không khỏi kinh ngạc, vị Ngưu ca này cũng thật là phàm tục.
Thanh Ngưu nhìn ra tâm tư của hắn:
-Ngươi chưa từng nghe tới bốn chữ Tài lữ pháp địa sao? Đây đều là điều kiện để có thể tu hành đấy, tài vật luôn là xếp ở vị trí thứ nhất.
Lý Thanh Sơn gật gù:
-Làm chuyện gì cũng phải có cơ sở kinh tế.
Nếu không có Thanh Ngưu cung cấp thứ tối trọng yếu nhất là đồ ăn, thì cho dù hắn có thần công bí tịch gì đi nữa thì cũng không có cách nào tu luyện:
-Chẳng qua, ta bây giờ cũng không cần hao phí quá nhiều tiền bạc.
Hơn một ngàn lượng bạc này cũng tính là một khoản tiền lớn, chỉ dùng để mua rượu thịt thì đủ để chống đỡ trong một khoảng thời gian rất lâu.
Thanh Ngưu nói:
-Ngươi vẫn thường hỏi ta, cần thời gian bao lâu mới có thể luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền tới mức tiểu thành đúng không?
-Đúng vậy, nhưng mà huynh vẫn không chịu nói.
-Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, dựa vào tốc độ tu hành của ngươi bây giờ, nếu là không có bất ngờ thì e là phải đến mười năm nữa mới có thể tu luyện Ngưu Ma Đại Lực Quyền tới tầng thứ nhất, luyện được một ngưu lực.
-Mười năm!
Lý Thanh Sơn kinh ngạc há to mồm.
-Đây là khoảng thời gian ngắn nhất, nếu như gặp phải bình cảnh thì khó nói hơn hơn nữa, thần thông càng mạnh mẽ thì lại càng khó luyện, ngươi thật sự coi đạo gia thần thông như nhưng kỹ năng của nông dân sao? Để cho ngươi tùy tiện luyện tập cũng có thể luyện thành, sau đó sẽ vô địch khắp thiên hạ sao? Tỉnh lại đi!
Lý Thanh Sơn như là bị tạt một chậu nước lạnh, sự vui mừng khi chém giết bà cốt đã tan biến sạch sành sanh:
-Nói như vậy, để ta luyện Cửu Ngưu Nhị Hổ chi lực đến mức đại thành, ít nhất phải cần một trăm mười năm sao?
Hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng chính mình sau một trăm mười năm nữa sẽ có bộ dạng như thế nào.
-Sai, các giai đoạn sau của mỗi môn thần thông lại càng khó luyện thành, ba trăm, năm trăm năm vẫn không luyện thành cũng không gì lạ kỳ. Chẳng qua ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, mỗi khi luyện thành một tầng, thân thể sẽ được cố bản bồi nguyên, tuổi thọ tất nhiên sẽ có sự tăng trưởng.
-Vậy thì nên làm như thế nào mới phải đây!
Lý Thanh Sơn tự nhận nghị lực bất phàm, mỗi ngày đều kiên trì không ngừng luyện công, nhưng muốn hắn kiên trì tu luyện mấy trăm năm, hắn ngẫm lại đã muốn phát rồ.
Thanh Ngưu thấy đả kích hắn cũng đã đủ rồi, làm ra vẻ mặt "Tiểu tử, biết lợi hại chưa" nói:
-Muốn rút ngắn thời gian, biện pháp đơn giản nhất chính là dựa vào chữ ‘tài’.
Mặc kệ vẻ mặt quái dị của Lý Thanh Sơn, một tờ giấy bay đến trong tay Lý Thanh Sơn, trên tờ giấy có ghi tên mấy chục loại dược liệu:
-Đây là?
-Đây là dược liệu dùng để nấu canh pha rượu, việc này ngay cả phàm nhân cũng hiểu được, số dược liệu bên trong nồi canh nhiều hay ít cũng không đáng kể, quan trọng là không thể thiếu một vật.
-Nhân sâm!
Lý Thanh Sơn đã nhìn thấy tên một vị thuốc được ghi ở đầu bảng.
Trên tờ giấy này ghi dược liệu của một loại linh dược thường thấy nhất trong thế gian, được xưng "Bách Thảo Vương", có thể bù đắp lượn lớn nguyên khí. Trong y học còn có tên là Hoàn hồn thang, lúc người sắp chết rót cho họ uống, lập tức có thể khôi phục lại một chút tinh thần để thông báo di chúc, trên thực tế chính là canh sâm.
-Chính là nhân sâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook