Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 169
Chương 169: Chưa Ăn Xong
Tiểu An chắp hai tay lại lần nữa, mười ngón tay đan vào nhau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng hết thảy lại trống rỗng, không mắt không mũi không tâm. Miệng tụng bí văn kinh Phật, nhưng không hề phát ra âm thanh gì.
Giữa cảnh tượng cực kỳ quỷ dị và khủng bố này, quanh thân hắn lại tản ra khí thế trang nghiêm, ánh sáng rực rỡ tỏa ra không dính một chút tà khí quỷ dị nào.
Quá trình hòa tan quả cầu bằng xương diễn ra vô cùng chậm chạp, nhưng dưới sự thúc giục của Tiểu An, Diệp Cốt Thương Viêm càng ngày càng mạnh mẽ.
Bất tri bất giác đã trôi qua nửa tháng, từ sau đêm học thuật luyện đan, Tiền Dung Chỉ đã tới cửa vài lần nhưng rốt cuộc vẫn không chiếm được tiện nghi từ chỗ Lý Thanh Sơn. Cuối cùng nàng đành vội vàng trở về Gia Bình thành, chỉ để lại một câu nàng vẫn luôn đợi hắn đến thăm Gia Bình thành.
Nhưng cuối cùng cuộc sống bình yên của Lý Thanh Sơn vẫn bị phá vỡ.
Tuy sự thống trị của Tiền gia ở Cổ Phong thành đã tan rã nhưng vẫn không thể khiến Cổ Phong thành trong chốc lát biến thành nơi an cư lạc nghiệp, thiên đường hạnh phúc. Thế giới này không phải là một thế giới cổ tích để tất cả mọi người cùng chung sống hạnh phúc bên nhau.
Trong núi không có hổ thì khỉ xưng vương. Nhân sĩ võ lâm vốn luôn bị luyện khí sĩ đàn áp, lúc này bắt đầu đua nhau xuất đầu lộ diện, kéo bang kết phái tranh đoạt địa bàn, mỗi ngày trên đường diễn ra mấy trận ẩu đả chỉ vì tranh đoạt thanh lâu kỹ quán, mà những nơi tỷ thí võ và ám sát lại càng nhiều đếm không xuể.
Ngày hôm đó, Lý Thanh Sơn đến một tiệm cơm mà hắn thường tới ăn, gọi một bàn rượu thịt mùi vị không tệ. Lúc hắn mới bắt đầu ăn thì một nhóm người xông vào, đuổi tất cả thực khách ra khỏi quán. Hình như thủ lĩnh của hai đại bang phái ở thành tây chọn nơi này làm địa điểm đàm phán.
Một tráng hán (người đàn ông lực lưỡng) đến trước bàn của Lý Thanh Sơn, không kiên nhẫn nói:
"Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì mau cút!"
Lý Thanh Sơn nhìn tráng hán kia, lại nhìn rượu thịt trên bàn, hắn bình tĩnh lắc đầu:
"Chưa ăn xong."
Tráng hán nói:
"Tiểu tử đừng có không biết điều, giả bộ cứng rắn, mấy ngày nay thủ hạ của ông đây đã nghiền không ít xương cốt đấy!"
Đối mặt với lời đe dọa không có tác dụng lại chẳng hề có lực uy hiếp này, Lý Thanh Sơn không thèm nổi giận, chỉ tự cảm thán trong lòng rằng có vẻ gần đây hắn quá lười biếng rồi.
Tráng hán nổi giận, ra tay không chút do dự. Những người có bề ngoài giống như hắn thường đầu óc ngu si, tứ chi phát triển...À không, tứ chi cũng không phát triển.
Tráng hán bay ra khỏi cửa tiệm, đụng vỡ một bức tường đất. Tuy nhiên, một tráng hán ngã xuống, hơn mười tráng hán khác lại đứng lên, như hổ rình mồi, mở miệng chửi mắng mấy câu tàn nhẫn nhưng cũng chẳng có sức uy hiếp, rồi đồng loạt xông lên, sau đó tất cả lại bay ra ngoài.
Những người còn lại nhìn cảnh tượng trước mắt thì tự hiểu, nơm nớp lo sợ đứng bất động tại chỗ, nhìn Lý Thanh Sơn ăn cơm xong, đặt tiền cơm lên bàn rồi đi ra khỏi cửa tiệm. Hắn lẩm bẩm nói:
"Cuộc sống bình yên cái gì chứ, nếu không có thực lực, chẳng phải ngay cả ăn một bữa cơm cũng không được thoải mái hay sao."
Lúc này hai thủ lĩnh đứng đầu hai bang phái được một đám thủ hạ vây quanh, thong thả đi từ hai đầu con phố dài đến. Vì để tỏ vẻ khinh thường đối thủ, họ không hẹn mà cùng lựa chọn đến muộn, lại vừa lúc chặn Lý Thanh Sơn ở cửa tiệm, hay nói cách khác là họ bị Lý Thanh Sơn chặn ở cửa vào.
Lý Thanh Sơn vừa bước xuống bậc thang trước cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị sương mù phủ kín, mùa hè sắp qua rồi.
"Ngươi là ai?"
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ không hổ là lão đại, ít nhất còn biết hỏi lai lịch và tên tuổi của đối thủ. Đương nhiên, đây là hắn đang đánh giá quá cao đối phương thôi, bởi phía sau có mấy chục tráng hán đang nằm rên rỉ trên mặt đất có tác dụng không nhỏ.
"Lý Thanh Sơn ở Ưng Lang vệ. Các ngươi là thủ lĩnh của họ nhưng dám tập kích Ưng lang vệ ngay trên phố, tội không thể tha thứ, hôm nay hành quyết tại chỗ...Mà thôi, gần đây ta giết người nhiều quá rồi, coi như mệnh của các ngươi tốt vậy."
Theo lời nói và khí thế của Lý Thanh Sơn, khuôn mặt của hai tên thủ lĩnh kia lập tức trắng bệch. Cho dù qua mười năm nữa thì người trong Cổ Phong thành cũng không thể quên được cái tên này. Đáng chết, sao lại đụng phải người này chứ.
Lúc Lý Thanh Sơn nói "hành quyết tại chỗ", hai đầu gối của họ mềm nhũn ra, lập tức quỳ rạp xuống đất, ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không thốt ra được, chỉ có thể nhận mệnh nhắm mắt chờ chết. Nhưng giọng điệu và khí thế của Lý Thanh Sơn thình lình giảm xuống, giống như một giọng ca không thế hát lên những nốt cao đành phải lựa chọn buông bỏ.
Hai tên thủ lĩnh nhìn theo mãi cho đến khi thân ảnh kia biến mất, sau đó họ mới được thủ hạ nâng dậy, hai mặt nhìn nhau, may mắn vẫn còn sống sót sau đại nạn. Cuối cùng hai người đó xóa bỏ hết hiềm khích trước kia vì đã cùng nhau vượt qua đoạn trải nghiệm kinh hoàng này, cùng uống rượu chúc mừng, cùng thành lập một bang phái mới, mà không cần phải nói nhiều lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook