Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 166
Chương 166: Bây Giờ Là Của Ta
Hoa sen trong ao đã tàn từ lâu, nhưng lá xanh vẫn còn sum suê rậm rạp.
"Ở nơi này sẽ không có ai đến ăn ngươi."
Ừm! Lý Thanh Sơn ném con cá chép vào trong hồ sen, cá chép ngóc đầu lên, chìm chìm nổi nổi, hình như nó đang cảm ơn hắn, sau đó miệng cá mở ra.
"Được rồi, coi như đây là may mắn của ngươi."
Lý Thanh Sơn buồn cười, hắn bỏ một viên Ngưng Khí hoàn vào miệng nó. Lúc này nó mới lật thân vẫy đuôi, bơi xuống đáy ao.
Lý Thanh Sơn đang định xoay người thì đột nhiên nhìn thấy phía xa có ánh lửa xuyên qua bóng cây rậm rạp. Hắn băng qua khu rừng, đi về phía ngọn lửa nhỏ ấy, từ xa đã ngửi được một mùi dược liệu nồng đậm.
Khi hắn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một chiếc đỉnh lô ba chân nguyên hình cỡ lớn ở trong phòng đang kêu xì xào phun ra hơi nước trắng xóa, trong hơi nước có mùi thuốc nồng nặc.
Một bóng người mảnh mai ngồi trên tấm đệm lót trước đỉnh lô, hai tay duỗi ra, một luồng chân khí truyền về phía đỉnh lô, tùy thuộc vào luồng chân khí truyền đến mà hơi nước bốc ra lúc ít lúc nhiều.
Lý Thanh Sơn vừa liếc mắt đã nhận ra nàng:
"Tiền Dung Chỉ, ngươi làm gì ở đây?"
Tiền Dung Chỉ không đáp, qua một lúc nàng mới thu tay lại, thong thả chơi đùa chân khí. Nắp lô đỉnh mở ra vang lên một tiếng "ầm", hơi nước tràn ngập khắp căn buồng.
Lý Thanh Sơn cực kỳ quen thuộc với mùi vị này:
"Ngươi đang luyện đan!"
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện đây là phòng luyện đan của Tiền gia, cũng là nơi tạo ra hơn bốn trăm viên Ngưng Khí hoàn trong túi bách bảo của hắn.
Hắn đã ăn rất nhiều Ngưng Khí hoàn, nhưng đây là lần đầu gặp người luyện đan. Hắn lại nhìn cái lô đỉnh cỡ lớn kia, tuy nó đã bị phủ một lớp gỉ đồng màu xanh nhưng vẫn lấp lánh ánh hào quang như trước, mà thật ra nó chỉ là một linh khí hạ phẩm.
Lúc đầu Lý Thanh Sơn nghĩ rằng tất cả những đồ vật tốt ở Tiền gia đều sẽ bị thu vào túi bách bảo, nhưng không ngờ ở đây lại có một...thế giới khác. Cái đỉnh lô này lớn đến mức Tiền Diên Niên khó mà nhét được nó vào túi bách bảo, trừ khi dọn sạch mấy thứ trong túi mới miễn cưỡng chứa được nó. Phù văn thuật pháp đi kèm linh khí hạ phẩm có hạn, đỉnh lô cỡ lớn này có thể phun nước và nhổ nước, đương nhiên không thể quá lớn hoặc quá nhỏ.
Tiền Dung Chỉ cười nhẹ nhàng nói:
"Nơi này là nhà của ta!"
Lý Thanh Sơn nói:
"Bây giờ là của ta."
"Ta đã mua lại rồi, theo như thỏa thuận thì tất cả những thứ trong Tiền gia đều là của ta, kể cả lò luyện đan này. Lần này đúng là kiếm hời."
Tiền Dung Chỉ mỉm cười, cầm khế đất khế phòng ra.
"Coi như ngươi may mắn."
Lý Thanh Sơn xoay người muốn đi, thật ra hắn không cảm thấy đáng tiếc, nếu như không có Tiền Dung Chỉ, hắn cũng sẽ không hao tốn tâm tư tới tìm tòi đại trạch Tiền gia.
Tiền Dung Chỉ nói:
"Ngươi có muốn học thuật luyện đan không?"
Lý Thanh Sơn dừng lại, quay đầu nói:
"Ngươi muốn cái gì?"
Lý Thanh Sơn biết trong đạo tu hành ngoài việc luyện khí tu hành cơ bản nhất, còn có một số "công việc phụ", chẳng hạn như chế tạo bùa chú, luyện đan, luyện khí, trận pháp, vân vân. Kẻ tu hành thường hướng đến một trong hai lựa chọn đó, điều này có ích lợi lớn cho đạo tu hành.
Từ đồ vật trong túi bách bảo của Tiền Diên Niên mà xem, Tiền Diên Niên không nghiên cứu gì về luyện khí và pháp trận, nhưng với chế phù và luyện đan, lại có hiểu biết một chút về môn đạo, đây cũng là tất cả những gì hắn cảm thấy hứng thú.
"Ta muốn ngươi!"
Tiền Dung Chỉ cắn môi do dự một lát, nhìn Lý Thanh Sơn nghiêm túc như vậy khiến nàng có chút ngượng ngùng:
"Ngươi nhất định nghĩ rằng ta là một nữ nhân dâm đãng, nhưng từ trước đến nay ta chưa bao giờ...với một nam nhân…"
Nàng tự thấy mình hiểu khá rõ tính cách của Lý Thanh Sơn, trong lòng đã thầm nghĩ ra một kế hoạch. Mặc dù cuộc gặp gỡ vào ngày hôm nay có chút bất ngờ, chẳng qua vừa lúc thử một phen. Lý Thanh Sơn rất có khả năng sẽ từ chối nàng, sau đó nàng sẽ tỏ ra vô cùng sầu thương, rồi kể lể về thời thơ ấu bi thảm của mình. Vào lúc then chốt, nàng sẽ rơi thêm vài giọt nước mắt, không tin hắn sẽ không mềm lòng. Tình nghĩa phu thê mong manh ngắn ngủi, kèm theo một đoạn thề non hẹn biển, dựa vào tính cách rộng lượng hào phóng của hắn, nàng nhất định có thể trao đổi lại được chút đồ vật.
Nhưng ngay khi nàng đang nghiêm túc giăng bẫy và thiết kế kịch bản, Lý Thanh Sơn lại không hề khách sáo mà tự do phát huy.
Hắn cười cắt ngang:
"Được rồi, ngươi dạy thuật luyện đan cho ta, ta miễn cưỡng đổi chác một lần."
Tuy không đáng mặt làm người, nhưng cần gì phải từ chối một chuyện tốt như vậy? Ta là một đại nam nhân chân chính, còn sợ ngươi chiếm tiện nghi của ta ư?
Vẻ mặt của Tiền Dung Chỉ lập tức cứng đờ, mặc dù nàng đã nghĩ đến rất nhiều nhiều khả năng nhưng không ngờ Lý Thanh Sơn sẽ vô lại như vậy, hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, khiến nàng không thể diễn cảnh tiếp theo được nữa. Nàng chợt nhớ lại lần đầu gặp nhau, hắn đang uống hoa tửu trong tửu lâu. Thật sự quá sai lầm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook