Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 162
Chương 162: Cải Tạo Xương Cốt
Hốc mắt và hốc mắt đối diện, Huyết Viêm và Huyết Viêm cùng bốc cháy.
Trong Phần Thi Huyết Viêm đỏ tươi dần dần lộ ra một chút màu trắng nhợt nhạt.
Ánh sáng vui mừng hiện ra trong hốc mắt Tiểu An, ngọn lửa của Chu Nhan Bạch Cốt Đạo tăng tiến một bậc – Thối Cốt Thương Viêm.
Lửa như tên, có thể tôi rèn xương cốt.
Nếu là ngọn lửa bình thường thì dù nóng bỏng đến mấy cũng chỉ có thể biến xương thành than, nhưng khi được tôi trong Thối Cốt Thương Viêm thì đầu lâu hòa tan như kẹo đường, quá trình này diễn ra cực chậm đến độ lạ lùng.
Mãi lâu sau đầu lâu mới tan hết, hóa thành một giọt chất lỏng trắng xám nhỏ vào giữa trán Tiểu An.
Sau đó hắn giơ tay lên, một chiếc xương cánh tay rơi vào trong tay hắn và tiếp tục tôi rèn.
Trong khi tôi xương, Thối Cốt Thương Viêm cũng càng ngày càng mãnh liệt, đồng thời tôi cả xương cốt trên người Tiểu An.
Quá trình này đau đớn hơn dùng máu luyện công gấp trăm lần, giống như có vô số cây kim thép, vô số chiếc cưa xương, vô số tảng đá mài đang cắt gọt, mài giũa cơ thể của hắn.
Người bình thường sẽ đau đến phát điên ngay lập tức, thậm chí chết vì quá đau đớn chớ đừng nói là kiên trì, nhưng ngọn lửa trong mắt hắn sáng rực, không hề sợ hãi.
Mỗi khi cảm thấy sắp không chịu đựng được nữa, trước mắt chợt hiện lên bão tuyệt mịt mù, hắn lại trở lại dưới Băng Kiếm nhai, trở lại buổi đêm gió và tuyết dữ dội ấy.
Lý Thanh Sơn vung tay đánh bay hắn sang một bên, bảo hắn rời đi sau đó biến mất trong trận tuyết, một mình leo vách băng, đi lên tuyệt lộ.
Hắn đứng một mình trong gió tuyết rất lâu, không trốn đi như lời người nọ dặn dò, mà toàn thân cứng ngắc, giá rét thấm vào tận xương, hắn hoảng sợ nghĩ có phải mình sắp chết rồi không? Rồi hắn quỳ xuống, cả người đau đớn quằn quại.
Cuối cùng hắn đuổi theo, giúp Lý Thanh Sơn một tay ở thời khắc quan trọng, bởi vì hắn không biết, ngoại trừ như thế mình còn có thể chạy đi đâu?
Sau khi mọi việc kết thúc, hắn nhìn Lý Thanh Sơn ngửa mặt lên trời gào to, hắn nói không nên lời, hắn cắn chặt răng, bàn tay nắm siết.
Sự đả kích trong buổi tối hôm đó đối với tâm linh của hắn không thua kém gì Lý Thanh Sơn.
So với khi ấy, đau đớn của lúc này có thấm vào đâu?
Thối Cốt Thương Viêm rừng rực bao phủ toàn thân hắn, tôi luyện từng chút tạp chất đồng thời dung nhập càng nhiều cốt dịch, tuần hoàn qua lại.
Trước khi đắp nặn lại thân thể, hắn phải cải tạo xương cốt, trở nên mạnh mẽ hơn để đuổi kịp bước chân của hắn.
…
Lý Thanh Sơn đi vào nha môn trong huyện, giao một đống khế nhà kế đất cho Tri huyện để hắn thay mình bán đấu giá.
Tri huyện được đối phương tin tưởng giao việc thì vừa mừng vừa sợ:
“Đại nhân, chỉ e không thể bán hết ngay được.”
Lý Thanh Sơn:
“Ta biết thời gian gấp rút, giảm giá một chút cũng không sao, coi như phúc lợi ta đưa cho dân chúng thành Cổ Phong.”
Có khoản tiền kếch xù do bán trăm viên Ngưng Khí Hoàn trong tay, hắn không quan tâm số bạc này lắm, cũng từng nghĩ đốt sạch cho xong việc, nhưng nếu làm thế ắt sẽ mang đến hỗn loạn cho thành Cổ Phong, nên đành dùng cách này.
Tri huyện nói:
“Đại nhân công đức vô lượng, ta thay mặt dân chúng thành Cổ Phong cảm tạ ân đức của đại nhân.”
Công đức? Lý Thanh Sơn cười, hắn không tin nó.
“Trong vòng một tháng, xử lý việc này cho thỏa đáng.”
Không cần cảnh cáo, hắn không tin Tri huyện dám lừa hắn, cùng lắm là lén bỏ túi chút ít, đó cũng là điều hiển nhiên.
Tri huyện nói:
“Đại nhân, còn có chuyện gì khác không?”
Lý Thanh Sơn xoay người đi ra ngoài cửa:
“Ta sẽ ở trong thành một thời gian, đừng đến làm phiền ta là được.”
Thân là địa chủ lớn nhất thành, Lý Thanh Sơn đương nhiên sẽ không ở quán trọ nữa, hắn chọn một tiểu viện ở lưng chừng núi, cách Tiền phủ không bao xa, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Quan trọng nhất là từ nơi này có thể trông thấy hố trời.
Hắn đứng trong tiểu viện, sân nhà trồng nho, dưới giàn nho là một chiếc xích đu, một chum nước phòng hỏa hoạn đặt bên cạnh, bên trong nuôi vài con cá chép đang tung tăng bơi lội, khuấy động mặt nước tối tăm, làm bóng trăng khuyết dập dờn.
Tuy Tiểu An chưa nói nhưng hắn lờ mờ cảm ứng được, Chu Nhan Bạch Cốt Đạo là một năng lực thần thông cực kỳ cao minh, không cần linh đan linh dược, tốc độ tu luyện cực nhanh, hơn nữa uy lực khủng khiếp.
Nhưng hết thảy đều công bằng, muốn có được thiên tư người thường không thể đuổi kịp thì phải chịu đựng nỗi đau người thường không thể chịu đựng.
Tiểu An mới chỉ là một đứa trẻ nhưng lại thông minh và kiên cường, không cần hắn lo lắng quá nhiều, mà thứ duy nhất hắn lo là tương lai, tương lai của bọn họ.
Đã nhiều năm trôi qua, người nhà của Tiểu An có lẽ đã qua đời cả rồi! Chưa biết chừng lại trở về tưởng nhớ vài ngôi mộ, sau đó ta nhận nuôi hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook