Chương 159: Nơi Hoa Cỏ Đều Tốt

Cát Kiện nói:

“Nhưng tiểu tử ấy đang ở thành Cổ Phong, chắc không về được nữa, thống lĩnh hà cớ giận một người chết?”

Trác Trí Bá nói:

“Chỉ hận không thể tự tay làm thịt hắn, còn cả Chu Văn Tân kia nữa, cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.”

Cát Kiện nói:

“Hắn lẻ loi ở đây làm Huyện lệnh, thậm chí cấp dưới chẳng có ai là Luyện Khí sĩ, thống lĩnh cần gì khoan thứ cho hắn? Ưng Lang Vệ chúng ta có trách nhiệm giám sát, chi bằng tìm một ít chứng cứ phạm tội rồi tố cáo hắn.”

Trác Trí Bá nói:

“Im ngay, hắn có chứng cứ phạm tội gì cho ngươi tìm mà tìm? Hắn xuất thân Bách Gia kinh viện, đồng môn vô số, Tri phủ đại nhân cũng tán thưởng hắn, ta cùng hắn trở mặt chỉ khiến Vương thống lĩnh thất vọng.”

Cát Kiện thưa dạ:

“Vâng, đại nhân, tiểu nhân lỡ lời.”

Trác Trí Bá nói tiếp:

“Giờ chúng ta đợi tin hy sinh vì nhiệm vụ của tiểu tử kia!”

Sau đó hắn lập tức đến thành Cổ Phong, diệt Tiền gia, báo thù cho Lý Thanh Sơn, thể hiện uy phong của Ưng Lang Vệ. Bao nhiêu năm thế rồi, Tiền lão hẳn là tích góp được không ít đồ tốt, đã đến lúc ra tay.

Đây là kế sách ác độc ban đầu của Tiền Dung Chỉ, một mũi tên trúng hai con chim, tiêu diệt Tiền gia và Lý Thanh Sơn, lại còn có thể đòi Trác Trí Bá chia một phần chiến lợi phẩm phong phú.

Chạng vạng, Lý Thanh Sơn đi đến trước hố trời dưới Tây Sơn theo lời Tri huyện. Hố trời không lớn lắm, nhưng để cất chứa hơn một nghìn thi thể thì đủ dùng.

Mùi hôi thối gay mũi tỏa ra trong hố, Lý Thanh Sơn vô thức nín thở.

Mới qua một ngày mà thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, ghê tởm hơn mùi máu tươi nồng tối qua.

Người dân bị triệu tập đang chở thi thể đến, cắt quần áo trên thi thể vứt vào đống lửa bên cạnh rồi ném xác chết trắng bệch vào trong hố trời.

Ai nấy đều cau mày, dùng vải ướt che miệng và mũi, nếu không phải Tri huyện bỏ ra một khoản tiền lớn, còn dùng ôn dịch uy hiếp thì không một ai chịu đến đây. Chẳng những buồn nôn, tanh tưởi không chịu nổi mà còn cho rằng không may mắn.

Một làn khói đen bốc lên từ đống lửa, bay thẳng lên trời, xung quanh không có một chút gió, tà dương ảm đạm sắp tàn lụi tỏa ra hơi nóng như thiêu đốt, khiến không khí đã không sạch sẽ thêm đôi phần vặn vẹo.

Hàng trăm con quạ đen kêu cạc cạc loạn xạ quanh quẩn trên bầu trời, thỉnh thoảng lại sà xuống mổ mắt người chết.

Hết thảy đều tịch mịch, đen đủi hơn cả tối qua.

Mà trên đời có lẽ không có sự tồn tại dơ bẩn hơn đây nữa.

Tri huyện vốn trốn rất xa, nghe nói Lý Thanh Sơn cũng tới thì nhanh chóng sán lại, nói:

“Đại nhân, ngươi xem chuyện này hạ quan xử lý có thỏa đáng không?”

Lý Thanh Sơn gật đầu, chưa kịp đáp lời thì Tri huyện nhìn hố trời rồi che miệng nôn thốc nôn tháo, cuối cùng chật vật rời đi.

Khi toàn bộ thi thể đã được quẳng xuống hố trời, người dân đem chỗ đất đã được đào sẵn lấp vào hố, công việc này cho đến khi mặt trời xuống núi, màn đêm bao phủ mới gần như hoàn thành.

Lý Thanh Sơn thoáng do dự, sau đó ném hũ sứ trong tay vào hố trời, để những người dân chôn nó cùng với thi thể.

Lý Thanh Sơn đứng cạnh hố trời hồi lâu, mùi thối mãi không tản đi được.

“Ngươi biết không? Nơi nào chôn cất người chết hoa cỏ đều rất tươi tốt, khi còn nhỏ ta bỏ thuốc giết một con chó, chôn trong phòng hoa, kể từ đó hoa lúc nào cũng nở rất tươi, rất đẹp.”

Lý Thanh Sơn quay đầu lại, Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ đứng cách đó không xa.

Tiền Dung Chỉ tiến lên, nhìn hố trời và nói:

“Chưa đến một năm cỏ cây nơi này sẽ sum suê nhất.”

Lý Thanh Sơn chẳng buồn đáp lại mấy lời vớ vẩn của nàng, Điểu Phi hỏi:

“Nhiệm vụ hoàn thành rồi, bao giờ chúng ta về?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ta còn phải ở lại đây ít lâu để xử lý đất đai và ruộng vườn, các ngươi về trước đi!”

Tiền Dung Chỉ châm chọc:

“Ngươi muốn chạy trốn à? Thật ra ngươi không quen biết Cố Nhạn Ảnh đúng không? Một kẻ quê mùa như ngươi sao có thể quen với người nọ, có lẽ bây giờ Trác Trí Bá đã điều tra rõ ràng, khi trở về cũng là ngày chết của ngươi.Nhưng chạy trốn thì sao chứ? Tội danh phản bội Ưng Lang Vệ đủ khiến ngươi không có chốn dung thân trong thiên hạ này rồi.”

Lý Thanh Sơn bóp cổ Tiền Dung Chỉ, nói với giọng bình tĩnh:

“Ngươi có tin ta giết ngươi ngay bây giờ không? Sau đó chôn ngươi cùng với những người kia.”

“Dừng tay, Thanh Sơn!” Điêu Phi định tiến lên ngăn cản nhưng Lý Thanh Sơn lại giơ tay trái lên với hắn, thế là hắn dừng lại.

Tiền Dung Chỉ nói một cách khó khăn:

“Ngươi muốn giết ta thì phải giết Điêu Phi diệt khẩu, ngươi sẽ làm thế nào?”

Vẻ mặt của Điêu Phi thay đổi, hắn vô thức lùi lại vài bước và cảnh giác, sau tối hôm qua hắn đã không tin mình có thể là đối thủ của Lý Thanh Sơn.

Mặt Lý Thanh Sơn lạnh tanh, bàn tay từ từ siết chặt, mặt Tiền Dung Chỉ đỏ gay, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, ngay khi nàng cảm thấy cổ mình sắp gãy thì đối phương bỗng buông tay ra, nàng quỳ rạp xuống đất, thở hồng hộc.

Lý Thanh Sơn nói:

“Đừng chọc ta.”

Hắn nhìn vào đôi mắt đầy thù hận của Tiền Dung Chỉ:

“Trở về nói cho Trác Trí Bá, ta sẽ mau chóng trở lại Gia Bình, nếu hắn không chờ được thì cũng có thể đến thành Cổ Phong tìm ta, ta sẽ chờ đợi hắn bất cứ lúc nào.”

Sau đó hắn ngồi xổm xuống, nói với nàng:

“Nếu ngươi muốn hại ta thì tốt nhất hãy chuẩn bị chu toàn, chỉ có một cơ hội thôi, nếu thất bại thì ta sẽ giết ngươi bất chấp thủ đoạn. Đương nhiên, tốt nhất vẫn là dẹp ý định ấy đi, nếu không một ngày nào đó ta không vui biết đâu lại tiện tay giết ngươi để làm mình vui lên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương