Chương 152: Rốt Cuộc Là Ai?

Bị cướp túi Bách Bảo, mất đi hai luồng Canh Kim Khí Kiếm, ngực lại còn bị thọc một đao, Tiền Niên Diên như một con mãnh thú trọng thương bị rút hết nanh vuốt, miệng chỉ biết phát ra mấy tiến gào vô nghĩa.

Như thể đã biết mình không chạy trốn được, Tiền Diên Niên cưỡng ép dùng chân khí khép miệng vết thương lại rồi huy động chân khí toàn thân đánh về phía Lý Thanh Sơn.

Người còn chưa biết, gió lộng đã đập vào mặt, trên thân Tiền Diên Niện hiện một tầng ánh sáng màu vàng kim.

Lý Thanh Sơn dùng hết sức bổ một đao xuống, Tiền Diên Niên không tránh không né, hai tay ngưng kết ra một lưỡi dao màu vàng nhạt, đông thời đâm xuống xương sườn của Lý Thanh Sơn.

Tiếng sắt thép va chạm "keng", Liễu Phong Đao hút chân khí và sức mạnh của Lý Thanh Sơn, vừa phá vỡ Canh Kim Chân Khí hộ thể của Tiền Diên Niên, vừa để lại một vết máu trên bả vai Tiền Diên Niên.

Lý Thanh Sơn cũng xem như không nhìn thấy, Liễu Phong Đao chuyển một vòng, lại bổ về phía cổ của Tiền Diên Niên, một tiếng sắt thép va chạm nữa vang lên, dưới xương sườn có hai nơi cảm giác nhoi nhói.

Thanh đao của Tiền Diên Niên có thể xuyên qua được lớp giáp của trang phục sói đen và chân khí hộ thể của Lý Thanh Sơn, nhưng lại không xuyên thủng được lớp da trâu Nhật Ma Ngưu dày của hắn.

Tiếng vang lên liên tục như mưa rào, trong không gian nhỏ hẹp, hai người không lùi bước nào, không né không tránh, tấn công đối phương hơn mười chiêu.

Trang phục sói đen trên người Lý Thanh Sơn đã rách rưới chẳng còn hình thù gì, cơ thể Tiền Diên Niên cũng toàn vết máu, vết thương ở ngực không ngừng rỉ máu tươi.

Hai mắt Tiền Diên Niên đỏ lên, thế như hổ điên, cuối cùng không quan tâm chiêu thức gì nữa, hắn ôm chặt lấy Lý Thanh Sơn, đập vào cột của cung điện.

Rầm rầm rầm rầm rầm, đập mạnh liền năm cái vào cột cung điện, đại đường rung chuyển, bụi mù nổi lên tứ tung.

Cả người Lý Thanh Sơn dính đầy bụi bẩn, cực kỳ chật vật, nhứng trong mắt của hắn từ đầu đến cuối toàn vẻ tĩnh lặng như nước. Kiểu công kích cuồng loạn này đương nhiên không thể tổn thương hắn được, nhưng kiểu chiến đấu có hiệu quả kinh thiên động địa này lại đúng là thứ mà hắn muốn.

Một tên luyện khí sĩ tầng năm tự biết mình sẽ phải chết, bị ép đến chó cùng rứt giậu, ngoan cường vượt ngoài sức tưởng tượng của Lý Thanh Sơn, dù trong tình thế đang bị thương nặng cũng phát huy được sức chiến đấu kinh người.

Lý Thanh Sơn phát hiện, chỉ với thực lực luyện khí tầng hai, dù có thể chất mạnh mẽ cũng rất khó để chiến thắng.

Dưới chân khí hùng hậu oanh tạc cuồng loạn, Lý Thanh Sơn gần như không có sức đáp trả, cuối cùng bị đấm một cú thật mạnh vào ngực. Hắn không khống chế mình, mặc cho thân thể bay xa bảy trăm thước, đáp mạnh xuống bình đại, vẫn không quên bật ra một câu:

"Thật lợi hại!"

Phen hành động này đương nhiên là hoàn toàn có mục đích. Hắn muốn quang minh chính đại giết chết Tiền Niên Diên, nhưng tuyệt đối không thể giết đối phương trong một chiêu được, cố ý gây ra một loạt động tĩnh ồn ào, rũ sạch mối liên quan đến cái chết của Triệu Lương Thanh, che giấu thân phận yêu mà của mình.

Như thế hắn có thể tỏ ra yếu kém trước kẻ địch tiềm ẩn của mình, rồi tê liệt thần kinh của bọn chúng, tiện mê hoặc luôn một số kẻ địch tiềm ẩn khác, khiến chúng không vội ra tay với mình, để hắn có thêm nhiều thời gian trưởng thành hơn. Tính toán lần này không thể nói là không sâu được.

Nhưng Lý Thanh Sơn còn chưa kịp cảm thấy kiêu ngạo về vở kịch do hắn làm đạo diễn này, khi thấy rõ cảnh tượng xung quanh, hắn tỏ vẻ kinh ngạc.

Mùi máu tanh nồng đậm bao phủ toàn bộ bình đại, máu tươi dinh dính ẩm khô lại biến thành màu đen. Hơn một nghìn thi thể, có nam có nữ, có người lớn có trẻ nhỏ, chất đầy lên bình đài như một ngọn núi. Người chưa từng thấy sẽ không thể nào tưởng tượng nổi đây là một khung cảnh thê thảm đến mức nào.

Bên đó là vô số tay và chân, vô số khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn và những đôi mắt trừng lớn không thể nhắm lại. Lý Thanh Sơn ở trong đường "liều mạng tranh đấu" với Tiền Niên Diên, hoàn toàn không bận tâm đến tiếng la ó chém giết ở bên ngoài, gần như là mắt điếc tai ngơ. Bây giờ tận mắt trông thấy, cho dù hắn đã tự tay giết không ít người, vốn tưởng rằng bản thân đã quen với máu tươi và giết chóc, cũng cảm thấy sự rung động mãnh liệt.

Rốt cuộc là ai? Đã làm cái gì thế này?

Mặt trăng ló ra khỏi đám mây đen, ánh trăng phủ lên tất cả một tầng sương bạc, bốn phía vắng lặng như tờ. Không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng ếch ộp, như thể sinh linh trong tự nhiên cũng bị giật mình, không dám quấy nhiễu.

Mà kẻ đầu têu của tất cả, Tiền Dung Chỉ đang nhấc Phân Thủy Thứ lên, lôi vài người may mắn sống sót vẫn còn đang rên rỉ, đang thở từ trong đống xác chết ra, đưa từng người vào địa ngục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương