Chương 143: Cuồng Vọng

Khách khứa tụ tập, đủ loại người nhốn nháo đến chúc thọ. Bàn tiệc đặt từ nội đường ra đến ngoại đường, đặt từ đỉnh núi đến chân núi, tiếng người ồn ào nhốn nháo, như một dòng sông lửa ồn ào đang chảy xuôi.

Toàn bộ thành Cổ Phong đều bị kinh động!

Chính đường của Tiền phủ chỉ bày mười mấy bàn, chuyên môn dùng để tiếp đón khách quý, cháu trưởng Tiền Hưng Vĩ cầm danh sách quà tặng, đích thân đứng ngoài cửa đón khách, gân cổ lên thông báo:

“Huyền Chính chân nhân của phái Thiên Hà đưa tặng một cặp huyết tinh thạch.”

“Công Lương Bạch của thư viện Hàn Phong đưa tặng mươi quả Ngọc Hương.”

Hơn phân nửa đều là những thứ quý hiếm mà Lý Thanh Sơn chưa từng nghe nói qua, đợi đến khi hắn và Điêu Phi đứng ở trước mặt Tiền Hưng Vĩ, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy ra một viên Ngưng Khí hoàn, đặt trong lòng bàn tay ông.

Tiền Hưng Vĩ ngơ ngẩng, chỉ tặng một viên Ngưng Khí hoàn?

Lý Thanh Sơn nói:

“Thông báo đi!”

“Hai vị đại nhân Lý Thanh Sơn, Điêu Phi của Ưng Lang Vệ đưa...đưa tặng một viên Ngưng Khí hoàn.”

Các khách khứa đều kinh ngạc quay đầu lại, xem xem là ai mà lại keo kiệt như thế, chỉ thấy Lý Thanh Sơn tự nhiên mà nhìn ngó xung quanh, còn Điêu Phi lại cúi đầu thật thấp, người khác chỉ cho rằng hắn đang xấu hổ, lại không phát hiện được vẻ mặt phức tạp trên gương mặt hắn, trán đổ mồ hôi hột, dùng giọng điệu nhỏ đến không ai nghe được lầm bầm liên tục.

“Nghìn dặm tặng lông hồng, lễ nhỏ nhưng nặng tình!”

Một ông cụ đầu tóc hoa râm mặc áo xám cười bước lên hòa giải, hơi thở tỏa ra trên người chính là Luyện Khí tầng ba.

Lý Thanh Sơn nói:

“Các hạ chính là một trong hai song lão nhà họ Tiền, tên gì gì ấy nhỉ? Kính đã lâu, kính đã lâu!”

Nhà họ Tiền chỉ có hai Luyện Khí sĩ tầng ba, được gọi là song lão nhà họ Tiền, đều là con nuôi của Tiền Duyên Niên, thay Tiền Duyên Niên ra ngoài đón khách quý.

Ông cụ áo xám giật giật khóe mắt, cố nén giận:

“Đúng vậy, mời đại nhân sang bên này!”

Tối hôm qua, Tiền Duyên Niên khẩn cấp kêu gọi những người quan trọng nhất trong nhà họ Tiền quay về mở họp, bàn bạc kế hoạch đối phó với Lý Thanh Sơn, ông đã biết được kế hoạch của Tiền Duyên Niên, sau tối hôm nay, Lý Thanh Sơn sẽ là một người chết, đương nhiên không cần thiết đi tức giận với một người chết.

Lý Thanh Sơn nói:

“Không biết còn một lão nữa đang ở đâu?”

Sau đó theo ánh mắt của ông cụ mà nhìn thấy một ông cụ khác, lạnh nhạt nói với Điêu Phi:

“Điêu Phi, còn không đi qua làm quen chút sao?”

Ông cụ áo xám cảm thấy có chút kỳ lạ, không ngờ Lý Thanh Sơn lại có thể ra lệnh cho một Ưng Lang Vệ Luyện Khí tầng ba, hơn nữa tại sao lại muốn đi làm quen chứ? Nhưng ông không kịp nghĩ nhiều, Lý Thanh Sơn đã kéo tay ông đi về phía bàn tiệc, mở miệng hỏi:

“Chỗ đó sao?”

Điêu Phi bị bỏ lại đứng một mình giữa dòng người tấp nập, đôi mắt xếch có chút mờ mịt nhìn xung quanh, như một đứa trẻ không biết phải làm gì, lại liếc nhìn Lý Thanh Sơn, cuối cùng dời bước chân, đi đến một ông cụ khác.

Hắn lầm bầm lớn tiếng hơn một chút, một thị nữ đi lướt qua người hắn, kỳ quái mà nghe được vị đại nhân đến từ Ưng Lang Vệ này đang nói:

“Mẹ nó quá kiêu ngạo!”

Tiền Dung Chỉ đứng ở bên cạnh Tiền Duyên Niên, cảm giác có gì đó không đúng lắm, đột nhiên như ý thức được cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ông cụ áo xám dẫn Lý Thanh Sơn đi đến vị trí của hắn, phát hiện Lý Thanh Sơn đột nhiên dừng lời, dùng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn ông, nói:

“Các ngươi muốn hại ta đúng không?”

“Ngươi biết nói đùa thật!”

Ông cụ áo xám cười, nhưng không bao lâu sau đã cười không nổi, cảm nhận được bàn tay Lý Thanh Sơn đang nắm lấy cổ tay ông như một cái kìm sát, còn đang dần dần siết chặt, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Đùng! Đùng! Đùng!

Ba tiếng nổ van lớn vang vọng khắp đại điện, khắp Tiền phủ.

Khí lưu mạnh mẽ tan ra khắp nơi, mọi người hoảng sợ tách ra thành một vòng tròn, chỉ thấy trong khu đất trồng, một hình người đen như mực gian nan chỉ vào Điêu Phi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cơ thể tỏa ra mùi khét lẹt.

Tiền Duyên Niên tức giận nói:

“Ngươi làm cái gì đó?!”

Điêu Phi chỉ là thừa dịp cơ hội bắt chuyện để dán ba lá phù Lửa Đỏ lên trên người một ông cụ khác trong “Nhị lão nhà họ Tiền”, sau đó hắn không thèm nhìn bất cứ ai, thậm chí không nhìn Tiền Duyên Niên đang nổi giận, mà lại xuyên qua đám người, nhìn về phía Lý Thanh Sơn đang ở cách đó không xa.

Lúc trước Điêu Phi đã từng nghĩ nếu ở trong phạm vi mười bước xung quanh Lý Thanh Sơn thì đến cả hắn cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Mà ông cụ áo xám này đứng cách Lý Thanh Sơn bao xa đây? Nửa bước?

Lúc trước Lý Thanh Sơn còn chỉ là một tên Luyện Khí sĩ tầng một, mà hiện tại, đã là tầng hai.

Trong vô số tiếng kêu sợ hãi, Lý Thanh Sơn bóp chặt lấy cổ của ông cụ áo xám, giơ lên thật cao, gương mặt lộ ra nụ cười cuồng vọng tràn đầy sát khí.

Rắc…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương