Chương 137: Thừa Nhận

Lý Thanh Sơn tiếp tục đọc tiếp, bên dưới là các loại tu vi của người nhà họ Tiền, người đầu tiên là gia chủ nhà họ Tiền, Tiền Duyên Niên, Luyện Khí tầng năm, không có Luyện Khí tầng bốn, có hai người Luyện Khí tầng ba, năm người Luyện Khí tầng hai, mười ba người Luyện Khí tầng một.

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên:

“Thống lĩnh Trác, nhiệm vụ thí luyện đầu tiên của chúng ta có phải là hơi bị quá khó rồi không?”

Ít nhất nhìn từ mặt ngoài thì ba người họ hoàn toàn không có đủ thực lực để làm rung chuyển nhà họ Tiền.

“Vậy sao?”

Trác Trí Bá nhìn Lý Thanh Sơn, dường như muốn tìm thấy chút dấu vết còn sót lại liên quan đến cái chết của Triệu Lương Thanh ở trên mặt hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn là thất vọng.

“Ta cũng không thể chỉ nghe lời nói của một bên, cho nên nhiệm vụ lời này không phải là đánh giết, mà là điều tra. Nếu Dung Chỉ nói không sai, vậy các ngươi quay về báo cáo. Ta sẽ đích thân đi xử lý. Vài ngày sau là sinh nhật của Tiền Duyên Niên, các người mượn danh nghĩa chúc thọ mà đến, lại có Dung Chỉ ở bên trong phối hợp, chuyện này sẽ rất đơn giản.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ta chỉ sợ không đơn giản như thế.”

Trác Trí Bá vẫn cứ cười ha hả nói:

“Tất cả nhiệm vụ của Ưng Lang Vệ đều có nguy hiểm, nhưng mà càng nhiều nguy hiểm thì cũng sẽ có càng nhiều thu hoạch, ngươi mở trang thứ hai ra xem đi.”

Lý Thanh Sơn mở trang hồ sơ thứ hai ra, đây là một “Bảng phân tích tài sản”, mong muốn sau khi đánh bại nhà họ Tiền xong, có khả năng sẽ thu hoạch được đan dược, linh khí, và rất nhiều lợi ích khác, thậm chí còn cố ý chú ý, sau khi tiệc mừng thọ xong có khả năng sẽ thu hoạch được càng nhiều hơn. Trừ phi là người nhà họ Tiền, nếu không không thể nào biết được kỹ càng như thế.

Trác Trí Bá từ từ hướng dẫn:

“Nếu điều tra ra là thật, đương nhiên ta hi vọng các ngươi có thể trực tiếp giải quyết chuyện này, bớt đi một chuyện phiền phức giúp ta, tuy là Tiền Duyên Niên đã là Luyện Khí tầng năm, nhưng đã vô cùng già cả, có tiếng mà không có miếng. Mà dựa theo quy định, tất cả thu hoạch trong nhiệm vụ đều thuộc về các ngươi, bình thường nhiệm vụ thí luyện sẽ không có công huân, nhưng nếu các ngươi thật sự làm được, ta sẽ cho mỗi người các ngươi một người năm trăm công huấn.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Hình như là không cho phép từ chối rồi, được, ta nhân, chừng nào xuất phát?”

Dù sao từ chối cũng không có ý nghĩa gì, nếu Trác Trí Bá vẫn còn giữ được hòa bình ở mặt ngoài, vậy thì cứ tiếp tục giữ đi. Dù có bao nhiêu âm mưu quỷ kế, hắn đều sẽ dùng sức mạnh phá âm mưu, đột phá trực diện, xem xem có cái bẫy rập nào có thể giam giữ được đầu yêu ma là hắn.”

“Ngay bây giờ!”

...

Một con thuyền buồm hai tầng rẽ sóng mà đi trên mặt sông cuồn cuộn, trên buồm trắng vẽ hình một con ưng đang vươn cánh, đây là thuyền chuyên dụng của Ưng Lang Vệ, thiết kế tinh xảo, chế tạo tinh tế, đồ vật trang trí bên trong cũng cực kỳ xa hoa, tính năng lại càng không phải dạng vừa, đi ngược dòng mà lại còn nhanh hơn khi Lý Thanh Sơn từng ngồi thuyền rồng lớn đi xuôi dòng hồi lúc trước. Nơi nó đi qua, tất cả thuyền đều lẩn tránh, dù là thuyền rồng lớn cũng không ngoại lệ.

Một thiếu niên ngồi ở mép thuyền, dường như đang ngắm phong cảnh hai bên bờ sông, thỉnh thoảng có đầu sóng cuốn lên làm ướt vạt áo của hắn, hắn cầm mấy viên linh thạch vuốt ve, hoàn toàn không để ý đến.

Lý Thanh Sơn đang suy nghĩ kế hoạch cho chuyến đi lần này, nhưng mà rõ ràng hắn cũng không tính là người thông minh, không biết cách bày mưu lập kế, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Nhưng mà có một việc có thể khẳng định, đó chính là nhất định thích hợp lại biến thân thành yêu ma để ra tay, nếu không thì dù có thể tránh được những tai mắt khắp nơi thì cũng sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ, nhưng mà tin chắc dựa vào thực lực của chính hắn cũng đã đủ để ứng phó với đại đa số tình hình.

“Đại nhân, hai vị đại nhân kia mời ngươi vào trong khoang thuyền!”

Một người chèo thuyền cung kính đi lên nói.

Lý Thanh Sơn quay về khoang thuyền, Điêu Phi vô cùng khách sáo nói:

“Thanh Sơn, chúng ta thương lượng đối sách một chút đi!”

Lý Thanh Sơn nói:

“Hỏi nàng ta trước đi! Tiền Dung Chỉ, rốt cuộc ngươi có ý gì? Muốn dự ta đến thành Cổ Phong rồi giết ta sao? Muốn báo thù cho tên ca ca xui xẻo của ngươi?”

Tiền Dung Chỉ chỉ cười quyến rũ nói:

“Người có thể chết dễ dàng như thế sao? Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận ngươi giết Tiền Dung Danh! Vốn ta còn đang nghi ngờ Điêu Phi, không ngờ kết quả lại là ngươi, nhưng mà hắn lại không phải ca ca của ta.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Nhận thì thế nào? Hắn không phải ca ca của ngươi, không lẽ là đệ đệ ngươi sao?”

Tiền Dung Chỉ nói:

“Không phải gì cả, thật ra chúng ta không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, vì ta có tư chất Luyện Khí cho nên được Tiền Duyên Niên nhận nuôi, cũng coi như huynh muội, nhưng hắn chết thì cứ chết đi, ta cũng không có ý định báo thù cho hắn, cho nên ngươi không cần đề phòng ta như thế. Ba người chúng ta cùng chung thuyền mà đến, lại cùng chung thuyền mà đi, cũng coi như có duyên, hiện tại lại càng phải nên giúp đỡ, đoàn kết lẫn nhau.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương