Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 1
Dưới màn trời đen kịt, núi non liên miên trông y như cự thú nằm sấp, im lặng chờ đợi trời sáng.
Dưới chân một ngọn đồi nhỏ giống như một con trâu đang nằm ngủ, một thôn làng nho nhỏ tọa lạc ở đấy.
- Lý Nhị, nhanh bò dậy làm việc cho ta!
Tiếng quát tháo phá vỡ không gian yên tĩnh, một người nông phụ trung niên xách theo thùng nước xông vào trong chuồng bò hét ầm lên.
Từ đống cỏ khô chất trong chuồng bò, một thiếu niên với thân hình gầy gò lập tức giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, vẻ mặt mơ hồ nghĩ: “Mình đang ở đâu đây?”
Trong giấc mộng kia, hắn sống ở trong một tòa nhà cao tầng của thành phố, cả ngày chơi một trò chơi tên là “Pháp Bảo Thần Kỳ”, chém giết với bọn quái vật trên các tuyến giao thông.
Rồi đến một hôm, hắn bị một con quái vật tên là "BMW" đâm chết.
Sau đó hắn đột nhiên tỉnh lại, đúng, chắc chắn là hắn đã xuyên không rồi.
Mười mấy năm trôi qua, hắn mau chóng coi chuyện của kiếp trước như một giấc mộng.
Nhìn chuồng bò bẩn thỉu mà hắn đang ở, đột nhiên lại cảm thấy bị muỗi đốt, chắc hẳn đây không phải địa phương tốt lành gì, nói chung là trên đời không có người nào "xuyên việt" lại thảm như vậy.
Tính toán thời gian, thì cũng có lẽ đã hơn mười lăm năm rồi!
Cha mẹ của kiếp này đều là những nông phụ bình thường nhất trong thôn Ngọa Ngưu này, từ lúc hắn còn nhỏ hai người đều đã qua đời nên hắn được vị ca ca lớn tuổi nuôi nấng nên người. Đại ca của hắn là Lý Đại, cũng vì lẽ đó hắn chính là Lý Nhị.
Người trong thôn cũng không để ý nhiều như vậy, rất nhiều người cả đời đều không thể viết được họ tên của chính mình. Hắn dựa vào tri thức kiếp trước mới lấy cho mình một đại danh, gọi là "Lý Thanh Sơn".
Mai cốt hà tu tang tử địa, nhân sinh hà xử bất thanh sơn.
(Nơi chôn xương không cần quê cha đất tổ, nhân sinh có nơi nào không phải là núi xanh.)
Mặc dù là đã xuyên việt rồi, hắn cũng phải tiếp tục sống khỏe mạnh, không, nhất định phải tốt hơn kiếp trước, như thế mới không uổng công ông trời cho hắn sinh mệnh thứ hai.
Nhớ tới thời đại mà tên nhóc bị mình xuyên vào đang sống, tâm tình của hắn vốn đang sợ hãi lẫn ngượng ngùng từ từ bình phục lại, trong lồng ngực cũng dấy lên kế hoạch cho chuyến "xuyên việt" này, đang định đưa ra mưu lược vĩ đại thì ngay sau đó hắn phát hiện mình đói bụng, mà lại chẳng có cơm để ăn.
Người chị dâu chỉ đối xử hắn như một đứa con ghẻ, công việc cực kì vất vả đều sai hắn làm, ăn uống cũng chỉ là những thứ kém cỏi nhất, không có chút hảo tâm nào cả.
Tuổi hắn còn nhỏ, lại không chỗ có nào để đi, tuy có thử biểu hiện ra phong thái của một thần đồng, nhưng lại bị coi là quỷ quái phụ thể, bà cốt trong thôn cố gắng đổ cho hắn tội danh là tiểu phù thủy, khiến hắn từ đó không dám tiếp tục lỗ mãng nữa.
Người trong thôn vẫn gọi hắn là Lý Nhị, cái tên Lý Thanh Sơn chẳng qua chỉ là trò cười.
Chị dâu của Lý Thanh Sơn quát mắng một trận, thấy hắn không phản ứng, trong tay cầm nhánh trúc xông tới, quật tới tấp lên trên người hắn mà không có chút thương tình nào:
- Đồ lười biếng, lại dám giả chết với ta à, này thì giả chết!
Lý Thanh Sơn nghĩ đến chuyện kiếp trước kiếp này, vốn hắn đang buồn bực mất tập trung, đột nhiên đứng lên, chộp túm lấy nhánh trúc, căm tức nhìn nông phụ.
Lý đại tẩu thấy tiểu hài tử trước kia hiện giờ đã cao hơn ả cả một cái đầu, trong lòng sinh ra e sợ, nhưng khí thế vẫn không hề yếu đi:
- Tên chết tiệt này, nhọc nhằn khổ sở nuôi mi lớn như vậy, mi còn dám cùng ta đùa nghịch, chờ ca ca mi tỉnh dậy, để hắn trừng trị ngươi! Mi không làm việc, thì đừng hòng có cơm ăn!
Nói xong thì ả xoay người rời đi.
Lý đại tẩu đi rồi, Lý Thanh Sơn bỏ nhánh trúc xuống, thở dài một hơi, đi tới bên máng nói với con trâu già:
- Ngưu ca à Ngưu ca, ta đã trưởng thành, không muốn tiếp tục sống như vậy, chỉ là không nỡ bỏ huynh mà thôi.
Trước khi cha mẹ lâm chung, đã phân chia tài sản trong hơi, nhà tranh đất ruộng đều bị ca ca chị dâu chiếm đoạt, bây giờ tài sản của hắn chỉ còn lại cũng chỉ có mỗi con trâu già này.
May nhờ có con trâu này, mà hắn có thể thường xuyên tới nhà tên địa chủ làm giúp việc, lăn lộn kiếm miếng cơm no bụng, nếu như hắn một mực ở trong nhà ăn vỏ trấu nuốt cải thìa, thì không biết hắn sẽ gầy yếu đến mức nào nữa. Vì lẽ đó hắn không khinh bỉ súc vật, trái lại còn gọi nó một tiếng Ngưu ca.
Người trong thôn đều nói, Lý Nhị có thể không có Lý đại ca, nhưng bắt buộc phải có Ngưu đại ca.
Những cọng lông của con trâu dường như toả sáng, thân thể mập mạp cường tráng, có thể thấy thường ngày Lý Thanh Sơn chăm sóc nó tốt đến nhường nào, tuy thế nó cũng đã hiện ra vẻ già nua, hơn nữa sừng trâu lại bị mất một đoạn, chỗ bị bẻ gãy cực kỳ trơn nhẵn, giống như là bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt.
Hai mắt ướt át của Thanh Ngưu mở to nhìn Lý Thanh Sơn, giống như như biết được lòng người. Lý Thanh Sơn tinh thần phấn chấn đứng dậy, thuần thục ngồi lên con trâu, Thanh Ngưu chậm rãi đi về phía đồi Ngọa Ngưu.
Cưỡi lên trên thân Thanh Ngưu, Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn những chòm sao đang lóe sáng. Ở thế giới không có ánh sáng rực rỡ này, hắn như là một tiểu mục đồng chăn trâu bình thường thổi những khúc sáo trúc hết sức trong trẻo.
Tiếng sáo cứ lãng đãng trôi trong bầu không khí ẩm ướt của buổi ban mai, thôn trang ở phía sau hắn cũng đang dần dần tỉnh lại.
Trên đồi Ngọa Ngưu, cây cối sum suê, cây cỏ tươi tốt như một tấm thảm xanh.
Lý Thanh Sơn nhờ vào ánh sáng le lắt từ phương đông nhìn về phía tây, núi non trùng điệp điệp liên miên không dứt y như một tấm bình chướng tự nhiên, ở trong nơi sâu hơn chính là Thập Vạn đại sơn. Có người nói ở đó chẳng những có sài lang hổ báo, càng có sơn tinh quỷ mị, ngay cả thợ săn lành nghề nhất cũng không dám đi vào.
Xưa nay Lý Thanh Sơn cũng chưa từng thấy qua tấm địa đồ nào của vùng đất này xuất hiện ở trong thôn, cũng không hiểu rõ thuỷ văn địa lý của thế giới này, chỉ biết ở đây núi non cực kỳ nguy nga hùng vĩ, còn sông lớn thì mênh mông bao la. Ở trong đó tuy có rất nhiều gian nan nguy hiểm, nhưng cũng là một vùng đất mới đầy kì diệu đang chờ hắn khám phá.
Lý Thanh Sơn đã quyết tâm rời đi, cuối cùng vỗ vỗ lưng Thanh Ngưu:
- Ngưu ca à Ngưu ca, huynh đã già như vậy, ta nếu đem huynh bán, người khác sẽ làm thịt huynh mất! Trời đất này rộng lớn bao la, huynh muốn đi đâu thì cứ đi, trong núi sài lang hổ báo rất nhiều, huynh hãy cẩn thận.
Lúc này, cách làm thông minh nhất chính là bán Thanh Ngưu, kiếm một chút lộ phí, khi đến Khánh Dương thành cũng bảo đảm hơn, khỏi phải chết đói ngã lăn ở đầu đường xó chợ, nhưng hắn không làm như vậy.
Cách làm trẻ con như thế, cho dù người nông phu nghe xong đều sẽ cười, nhưng đây cũng là cái tâm kiên trì của hắn.
- Ngươi vừa gọi ta một tiếng đại ca, sao nhẫn tâm vứt bỏ ta?
- Tiễn chân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải chia ly… Đừng…
Theo bản năng Lý Thanh Sơn đáp lại câu nói vừa rồi, nhưng âm thanh nhưng dần dần thấp xuống, trợn to hai mắt nhìn Thanh Ngưu, chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên, lui về phía sau một bước:
- Yêu quái!
Thanh Ngưu nói:
- Không phải sợ, ta sẽ không hại ngươi.
Cũng vì ở chung nhiều năm, nên vừa rồi Lý Thanh Sơn cũng không quá sợ sệt, chỉ là đối với cảnh tượng siêu hiện thực này, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào chấp nhận nổi, chẳng qua ngẫm lại tất cả chuyện chính mình vừa trải tất cả, thì hắn đã lấy lại được vẻ thản nhiên, cau mày dò hỏi:
- Huynh đúng là Ngưu ca?
Thanh Ngưu thấy hắn trấn định nhanh như vậy, gật gật cái đầu trâu ra vẻ tán thưởng:
- Không hổ là có túc tuệ.
- Túc tuệ là cái gì?
Lý Thanh Sơn lập tức cảnh giác hơn, thân phận người "xuyên việt" này, hắn tuyệt không muốn cho bất cứ người nào biết. Nhớ tới chuyện ngày thường ở trước mặt mọi người thì luôn giả vờ giả vịt, còn đối với con Thanh Ngưu này lại không phòng bị chút nào, những biểu hiện không phù hợp tuổi tác và thân phận của mình, đều bị nó nhìn thấy hết.
- Ở trong Lục Đạo luân hồi, nếu có người tình cờ giữ được mấy phần trí nhớ khi còn sống, thì đó gọi là “túc tuệ”. Ngươi và ta đều có một thân phận cùng ký ức khác, không phải Thanh Ngưu của những nông phu bình thường, có thể gặp nhau, cũng coi như là duyên phận.
- Thì ra là như vậy.
Trong lòng Lý Thanh Sơn dần buông lỏng, chuyện như vậy hắn đã từng nghe nói qua, nhưng ít nhất thân phận người "xuyên việt" của hắn xem như chưa bị bại lộ:
- Ta không ngờ tới trên thế giới này thật sự có yêu quái, hơn nữa còn bị ta chăn nuôi mười mấy năm, lúc trước, vì sao huynh không nói lời nào?
- Không có chuyện gì đáng để nói nhiều, ta không hỏi ngươi từ đâu tới, ngươi cũng chớ có hỏi ta đến từ đâu, ngươi chỉ cần biết ta có thể cho ngươi những cái gì là đủ rồi.
- Cho ta... Cái gì?
- Ngươi đã nghe nói đến thần thông chưa?
Không đợi Lý Thanh Sơn đặt câu hỏi, Thanh Ngưu đã nói tiếp:
- Cái gọi là Thần thông" tức là thủ đoạn thông thiên triệt địa của Thần Ma, dưới đất có thể dời núi lấp biển, lên trời có thể hát trăng bắt sao. Muốn đi tìm trường sinh thì có thể trường sinh, muốn đạt được bất tử thì cũng có thể bất tử, chứ đừng nói cái gì vinh hoa phú quý, tiền tài mỹ nhân, đó là chuyện hạ bút thành văn khỏi phải nói nhiều, ngươi có muốn không?
Hai chữ "thần thông", quả thực bao hàm khát vọng của tất cả chúng sinh, Lý Thanh Sơn cũng không quá vượt qua khỏi phạm trù đó, sao lại không động lòng được?
Cảm giác có chút không nói nên lời lại pha chút khó tin nổi, như là một người đã bị mù mười mấy năm đột nhiên nay lại mở được hai mắt ra, tất cả cảnh vật trước mắt đều làm cho người hoa mắt, mê mẩn không rời, cảm giác như đang trong mộng.
Lý Thanh Sơn kiềm chế sự kích động trong lòng:
- Ngưu ca, huynh muốn dạy ta thần thông sao?
Thanh Ngưu lắc đầu một cái:
- Ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách.
Nói xong thì chuyển đề tài:
- Nếu muốn tu luyện thần thông, đầu tiên ngươi phải được ăn thịt!
- Cái gì?
Lý Thanh Sơn đang hoài nghi mình có nghe lầm hay không, cảm thấy thật hoang đường, sau một hồi khoe khoang nào là đại thần thông dời núi lấp biển, hát trăng bắt sao, cuối cùng tên này lại lôi chuyện bình thường ra nói.
- Bước thứ nhất của tu hành là Luyện tinh hóa khí", nghĩa là luyện hóa Tinh Nguyên trong cơ thể thành chân khí. Thử hỏi với cái dáng vẻ xanh xao vàng vọt này thì ngươi đào đâu ra Tinh Nguyên để luyện hóa được?
Lý Thanh Sơn cười khổ, cho dù là đã đến tuổi trưởng thành nhưng thân thể hắn vẫn không thể nào cường tráng hơn, xách một thùng nước còn khó huống chi là chuyện dời núi lấp biển, chẳng phải là buồn cười lắm sao?
- Xin hỏi một câu, thịt từ đâu có được?
Lý Thanh Sơn sao lại không muốn ăn thịt, so với những thứ như tiên đan linh dược mịt mờ, thì tư vị khi ăn thịt lại được khắc sâu vào trong đầu của hắn, khiến cho hắn nửa đêm nằm mơ còn thấy, hoài niệm không ngớt.
Nhưng ngay cả những thứ thực phẩm thiết yếu còn ăn không đủ no nữa là, lấy đâu ra thịt ngon mà ăn, hắn không khỏi nhìn chằm chằm thân thể mập mạp cường tráng Ngưu ca. Theo bản năng trong đầu hắn bắt đầu lên thực đơn các món có nguyên liệu chính là các bộ phận chính trong con trâu như xương sườn, thịt đùi, đầu trâu… nói chung khá là nhiều. Nghĩ đến đây con mắt hắn đã phát ra tia sáng màu xanh lục.
Thanh Ngưu dùng đầu hích hắn một hích:
- Dám có ý đồ với ta.
Sau đó nhanh chóng cất vó chạy về phương tây nơi có thập vạn đại sơn:
- Thịt ở ngay trong đó.
Lý Thanh Sơn không thể không kinh sợ, thế giới trong đó thợ săn nào có kinh nghiệm nhất cũng không dám đi vào, đám sài lang hổ báo cũng không phải ngồi không, hơn nữa Thanh Ngưu sống sờ sờ ở trước hắn còn là minh chứng rõ ràng nhất cho những truyền thuyết yêu ma quỷ quái. Xem ra đó tuyệt đối không phải là chuyện nói ngoa, tùy tiện gặp gỡ một tên, cái mạng nhỏ này coi như là đi tong.
Nhưng Thanh Ngưu chỉ nói không cần hắn lo lắng, nói hắn cứ về nhà đợi, sau đó rời núi đi mất tiêu, ngay cả hình bóng cũng không thấy nữa.
Lý Thanh Sơn một mình đi xuống núi, trong lòng vẫn còn kích động khó có thể bình tĩnh. Thế giới này đúng là kỳ quái lạ lùng lại rực rỡ đa sắc màu, nếu có thể thật sự tu tiên luyện đạo, đi khắp núi xanh cũng không uổng phí khi hắn tự đặt cho mình cái tên này?
Lúc Lý Thanh Sơn về đến nhà, đại ca của hắn cũng đi làm, chị dâu hắn thì chỉ dựa cửa cắn hạt dưa, nhìn thấy hắn thì ngay cả hỏi cũng chẳng thèm. Gia đình nông phu bình thường thì đàn ông đi ra ngoài làm nghề nông, còn phụ nữ thì xử lý những chuyện lặt vặt trong nhà, hoặc là canh cửi dệt vải kiếm chút tiền dầu muối. Nhưng ả vốn là người có tính lười biếng nổi danh trong thôn, tất cả những việc vặt trong nhà đều ném cho Lý Thanh Sơn làm, máy dệt thì không bao giờ sờ tới.
Lý Thanh Sơn chỉ làm như không thấy mà trực tiếp bước vào trong phòng, mở nắp nồi ra, thì thấy trong đó đừng nói là cơm nóng cá sốt ngay cả canh thừa thịt nguội cũng không có.
Lý đại tẩu giở cái giọng âm dương quái khí nói:
- Trong nhà chúng ta không có gạo nuôi người rảnh rỗi, còn không mau dắt trâu đi làm cho Lưu quản sự?
Ả đột nhiên nhớ tới cái gì:
- Trâu đâu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook